Người London ai cũng biết, Karen Jasso trở thành người tình bé nhỏ của huân tước Beckett. Những người gặp qua cậu ta ai ai cũng phải hùng hồn cảm thán về sự ưu ái mà Tạo Hóa dành cho cậu. Mà đối với Karen Jasso, huân tước Beckett quả thực hoàn mỹ, cho dù ban đầu cậu ta khá bất an và bài xích mối quan hệ đồng tính này, nhưng cậu không thể thoát khỏi sự say mê từ ánh mắt của Beckett và vinh quang hắn mang lại.
Chả là Beckett đã đặc biệt phát biểu mấy lời trên mặt báo, để Karen Jasso leo lên hạng cao trong giới ca kịch. Vô số người mộ danh mà đến, chỉ để thưởng thức diễn xuất của Karen Jasso, vô số hoa tươi cùng thư tình lấp đầy phòng nghỉ. Mà cậu ta cũng tạm biệt phòng trọ cùng người bạn ở chung lâu năm, để được ngồi lên chiếc xe bốn ngựa sáng choang đến những nơi vô cùng sang trọng.
“Beckett…”
Khi Beckett đặt tay lên tay cậu ta, bàn tay cậu ta được hắn khẽ vuốt ve, lông mi hắn hơi cụp xuống khiến ánh mắt trở nên ươn ướt, phảng phất như chạm được đến cái gì khó tin, một thứ từng thiết tha mơ ước, có vẻ rất cảm động lại rất uất ức.
Trái tim Karen mềm nhũn ra, thậm chí trong lòng còn dấy lên chút thương tiếc.
“Em ở đây.”
Cậu nắm tay Beckett, đặt nó lên gò má tươi trẻ của mình, ánh mắt biếc xanh mang theo ý cười nhìn huân tước Beckett.
Beckett vuốt ve khuôn mặt cậu, mơn trớn động mạch cổ khẽ rung rung…
Cảm xúc thật chân thật Tất cả mọi thứ
Hắn không cách nào khắc chế khát vọng của bản thân, tiếp tục sắm vai quý tộc áo mũ chỉnh tề ôm Karen trong lòng thật chặt. Đôi môi nhạt màu của hắn rơi trên cơ thể Karen, dị thường nóng hổi. Karen do dự giây lát, rồi lập tức nhiệt tình đáp lại…
Karen Jasso cứ thế thuận lợi bước vào trang viên Wicks.
Cậu ta có thể thưởng thức trà chiều trong trang viên Wicks, nghỉ trưa ở cái sân trắng tinh, thậm chí được dùng cả phòng tắm riêng của huân tước Beckett… Nhưng mà cậu ta không được phép bước vào một căn phòng.
Một bức tranh chân dung tất nhiên phải được vẽ dựa trên mẫu người thật chứ?
Huân tước Beckett rất muốn hỏi Karen Jasso về bức họa, thậm chí muốn tìm tung tích họa sĩ, nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu. Từ khi trầm mê trong vòng tay ấm áp của Karen Jasso, đã rất lâu hắn không còn mang bức tranh đi hưởng thụ ánh nắng ban trưa, hoặc đi tản bộ trong vườn hồng.
Hắn để nó trong phòng nhạc cụ, mà trên thực tế gian phòng kia đã bị hắn khóa rất lâu rồi.
Rõ ràng người trong tranh đã xuất hiện ở trước mắt, hắn được chạm vào da thịt non mềm kia, thế nhưng lúc nào trong đầu hắn cũng hiện ra dáng hình bức họa.
Hắn vẫn có khát vọng, nhưng không được thỏa mãn.
Hắn mở cửa phòng nhạc cụ, thấy người trong tranh buồn chán mà quay lưng lại, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Bóng lưng “cậu” có vẻ rất mất tinh thần. Xuyên thấu qua khung cửa sổ trong bức họa, hắn nhìn thấy hoa viên giữa ban trưa. “Cậu” đưa tay đón lấy cánh tường vi rơi ngoài cửa sổ, dường như đã tàn. Huân tước Beckett đặt tay lên phím đàn, tạo nên vài nốt nhạc bay bổng giữa không trung. hắn thấy thiếu niên trong khung ảnh khẽ giật mình, nhưng rồi “cậu” lại ngồi thẳng lại, ngón tay tiếp tục nghịch đóa tường vi.
Trong mắt Beckett hiện lên ánh nước, hắn sắp không thở nổi nữa rồi.
Hắn hé môi, nhưng không cách nào gọi “cậu”…
Karen? Không, “cậu” không phải Karen. “Cậu” thật dịu dàng, còn Karen quá nóng bỏng.
Giờ khắc này hắn vô cùng tuyệt vọng, hắn vươn tay khẽ chạm vào bả vai của thiếu niên, như là đáp lại cậu từ phía sau lưng. Thiếu niên trong bức họa hơi giãy dụa, “cậu” nghiêng đầu suy tư trong chốc lát, rồi như tha thứ huân tước Beckett bỏ rơi “cậu” những ngày qua, quay lại nở một nụ cười rạng rỡ.
Beckett cong khóe miệng, vì để tránh cho “cậu” thấy nước mắt, hắn xoay người ngồi trên ghế trước đàn piano, làm như định đánh đàn. hắn muốn đàn một khúc êm dịu để điều tiết lại tâm tình của bản thân, nhưng hắn thất bại rồi. Đôi tay tài nhợt của hắn che đi khuôn mặt, từ khe hở của ngón tay chảy ra vài giọt nước. hắn vội dùng khăn tay lau sạch, viền mắt vẫn còn đỏ ửng. Sau đó hắn xoay người nhìn bức họa, thấy vẻ mặt lo lắng của “cậu”, môi lưỡi bỗng nhiên bỏng rát. Nhưng hắn chẳng nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhấm nuốt tình yêu đớn đau dành cho bức họa.
Người trong bức họa ấy, ban đầu vẻ mặt còn nghi hoặc, dần dần, tựa như cảm nhận được ưu thương trong ánh mắt kia, nên đôi mắt xanh biếc tựa đại dương kia cũng chảy ra dòng lệ, hàng mi xinh đẹp bết lại thành từng cụm. Beckett phát ra một tiếng rên đau khổ, ngón tay hắn vuốt ve vải vẽ tranh sơn dầu, nhưng hắn chẳng cách nào ôm “cậu” vào trong ngực
…
“Beckett, đang nghĩ gì vậy?” Ngón tay trắng nõn bóc vỏ nho, đặt quả nho ngọt lịm trên môi huân tước Beckett, Karen gọi huân tước Beckett đang thất thần.
Quá ngọt, hơn nữa nước nho dính trên môi rất khó chịu. huân tước Beckett không thể làm động tác liếm môi thô lỗ, cho nên chỉ cầm khăn lên lau môi. Karen híp mắt cười giảo hoạt, tiện đà cúi người liếm lên môi huân tước Beckett.
Trong mắt mọi người, đây là một cử chỉ ve vãn lãng mạn, nhưng trong lòng huân tước Beckett lại vô cùng phản cảm. Thậm chí hắn cảm thấy Karen quá mức giả tạo, không giống như người con trai kia… Từ khi nhận ra người trong bức họa không thể hóa thành người thật trước mắt, huân tước Beckett cũng mất đi khao khát tình yêu với Karen. Nhưng thân thể kia vẫn có thể trò chuyện để tìm sự an ủi, nên hắn vẫn chưa vứt bỏ cậu ta như một đôi giày cũ.
Karen Jasso cảm nhận được sự lạnh nhạt ấy, cậu ta không rõ bản thân đã làm sai điều gì. Rõ ràng… không có ai khác xuất hiện bên cạnh huân tước Beckett mà? Cậu ta vẫn cười dịu dàng như trước, nhưng trong con ngươi xanh biếc lại nổi lên một bóng ma.
Rất nhanh, cậu ta phát hiện bí mật của huân tước Beckett. Vô luận là khi sáng sớm vừa rời giường, hay là buổi chiều vui đùa cùng cậu, kể cả sau khi “yêu”, huân tước Beckett luôn lặng lẽ rời khỏi cậu, đi đến một căn phòng. Mà căn phòng này, là nơi Karen không được phép tiến vào.
Đêm ấy, mọi chuyện xong xuôi, Karen vờ ngủ. huân tước Beckett đứng dậy rời đi, Karen biết hắn sẽ không trở lại phòng này, rồi hệt như trước kia, sau khi tiến vào gian phòng bí mật nọ, Beckett sẽ quay về phòng ngủ ngủ một mình. Karen trộm chìa khóa, cầm đèn bước tới gian phòng kia.
Cửa mở, chỉ là một phòng chứa nhạc cụ bình thường, có gì mà phải dừng chân?
Cậu ta dạo trong đó một vòng, rồi nhìn thấy bức họa kia. Thiếu niên ngồi trên ghế có khí chất của một quý tộc rụt rè, dáng vẻ vô cùng ưu nhã, nhưng trên khuôn mặt lại hiện ra vẻ ngây thơ. Khóe miệng khẽ cong lên, nhưng ánh mắt biếc xanh lại rực rỡ hơn cả ánh nắng mùa hè, khiến người ta kìm lòng không đặng mà cười rộ theo.
Nhìn thiếu niên trong tranh, Karen đột nhiên cảm thấy mình hệt như một thằng hề.
Cậu ta cố gắng lộ ra nụ cười duyên dáng, từng cử chỉ thật khéo léo, để đổi lấy sự yêu thích của mọi người, vậy mà thiếu niên này chỉ khẽ mỉm cười, lại có được tất cả…
Trong lòng cậu ta liều mạng phủ nhận đáp án ấy, nhưng lại không thể khống chế trí tưởng tượng lan tràn, sắc mặt cậu ta ngày càng tái nhợt.
Cuối cùng, cậu ta quyết định…
Cả London lan truyền tin Karen bị huân tước Beckett chán ngấy, cũng mất đi nghệ thuật mê hoặc. Mười một giờ đêm, Karen lên tàu hỏa rời khỏi thành phố tràn ngập sương mù này.
Ngày thứ hai, một thảm án khiến xã hội thượng lưu London kinh hãi.
Huân tước Beckett chết.
Khi đọc tin tức trên báo, Karen điên cuồng cười to.
Hắn chết sau khi cậu ta rời đi, cậu ta có chứng cứ ngoại phạm hoàn mỹ. Pháp y giám định huân tước Beckett trúng độc mà chết, nhưng Karen biết sẽ chẳng ai tìm ra chân tướng.
Không ai biết huân tước Beckett lại yêu một bức tranh.
Nhưng, cậu ta biết.
Bởi vì cậu ta bôi thuốc độc lên môi bức họa.
Thật đáng buồn, cậu ta lại chỉ là thế thân của một bức tranh.