Tập Tang xách hành lý xuống xe, đi về phía trước một quãng mới hít vào luồng không khí mới mẻ một hơi thật sâu. Ô tô kia đầy mùi xăng làm cô thấy tức ngực buồn nôn, thoáng dịu xuống rồi, cô ngẩng đầu nhìn cảnh sắc nơi đây sau 5 năm, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đây là trấn Thanh Khê, là một trấn nhỏ thuộc thoại bắt đầu mở rộng, cũng là nơi cô lớn lên. 5 năm trước cha mẹ cô cùng qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cô được người thân nhận nuôi rời khỏi nơi này. Học đại học xong, đến nay là tròn 5 năm, nay cô đã 20 tuổi.
Cô học ở một trường đại học sư phạm tương đối có tiếng tăm, thành tích vượt trội, giáo viên đề nghị cô nghiên cứu sâu thêm, người nhận nuôi cô cũng đồng ý cô tiếp tục học tập đào sâu thêm, nhưng cô lại cười mà từ chối ý tốt của bọn họ, một lòng xin về trấn nhỏ tràn ngập kỉ niệm thời thơ ấu của cô, đến dạy học ở ngôi trường duy nhất trong trấn.
Cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho người nhận nuôi cô. Hơn nữa 5 năm, cô thật sự rất nhớ nơi này, còn có người đó…..
Đi về phía những ngôi nhà cũ theo trí nhớ, trên đường đi có một cây cầu, thân cầu được trát vôi phấn trắng, trên lan can sơn màu đỏ.
Trong trí nhớ hình như cứ cách hai năm bị mưa gió mài mòn thì cầu đâ lại được sơn lại một lần. Tập Tang đi lên cầu, hai tay nắm lấy lan can, cũng không ngại tay sẽ dính vôi trắng. Cô thò người ra nhìn nước sông xanh biếc lấp lánh bên dưới, khoé miệng khẽ nở một nụ cười nhẹ.
“Tớ về rồi đây.” Cô khẽ nói xong, lại nhìn mặt nước phẳng lặng, bắt đầu kéo hành lý rời khỏi chỗ đó.
Người trên cầu đi không lâu, mặt nước dưới bóng liễu bên bờ bỗng nổi từng vòng gợn sóng…..
Tập Tang xách hành lý xuống xe, đi về phía trước một quãng mới hít vào luồng không khí mới mẻ một hơi thật sâu. Ô tô kia đầy mùi xăng làm cô thấy tức ngực buồn nôn, thoáng dịu xuống rồi, cô ngẩng đầu nhìn cảnh sắc nơi đây sau năm, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đây là trấn Thanh Khê, là một trấn nhỏ thuộc thoại bắt đầu mở rộng, cũng là nơi cô lớn lên. năm trước cha mẹ cô cùng qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cô được người thân nhận nuôi rời khỏi nơi này. Học đại học xong, đến nay là tròn năm, nay cô đã tuổi.
Cô học ở một trường đại học sư phạm tương đối có tiếng tăm, thành tích vượt trội, giáo viên đề nghị cô nghiên cứu sâu thêm, người nhận nuôi cô cũng đồng ý cô tiếp tục học tập đào sâu thêm, nhưng cô lại cười mà từ chối ý tốt của bọn họ, một lòng xin về trấn nhỏ tràn ngập kỉ niệm thời thơ ấu của cô, đến dạy học ở ngôi trường duy nhất trong trấn.
Cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho người nhận nuôi cô. Hơn nữa năm, cô thật sự rất nhớ nơi này, còn có người đó…..
Đi về phía những ngôi nhà cũ theo trí nhớ, trên đường đi có một cây cầu, thân cầu được trát vôi phấn trắng, trên lan can sơn màu đỏ.
Trong trí nhớ hình như cứ cách hai năm bị mưa gió mài mòn thì cầu đâ lại được sơn lại một lần. Tập Tang đi lên cầu, hai tay nắm lấy lan can, cũng không ngại tay sẽ dính vôi trắng. Cô thò người ra nhìn nước sông xanh biếc lấp lánh bên dưới, khoé miệng khẽ nở một nụ cười nhẹ.
“Tớ về rồi đây.” Cô khẽ nói xong, lại nhìn mặt nước phẳng lặng, bắt đầu kéo hành lý rời khỏi chỗ đó.
Người trên cầu đi không lâu, mặt nước dưới bóng liễu bên bờ bỗng nổi từng vòng gợn sóng…..