Ở trấn nhỏ Thanh Khê này, Tập Tang làm giáo viên tiểu học 3 năm. 25 tuổi, người nhà Tập Tang thấy cô đến tuổi nên kết hôn, nên thường gọi điện thoại thúc giục cô quay về thành phố để mở rộng nhân duyên. Trước ý tốt của bọn họ, Tập Tang chỉ có thể lần lượt lảng tránh, lảng tránh không được thì nói qua loa, lấy công việc bận rộn để qua chuyện.
Kết hôn…… Sao?
Tập Tang cười khổ, nộp đơn xin công tác ở nơi khác. Mấy ngày trước có phát thông báo, muốn điều một giáo viên đến một trấn nhỏ khác công tác. Cái trấn nhỏ kia càng hẻo lánh hơn nơi này, vì không gần quốc lộ nên không được khai phá giống thôn trấn này, dường như còn rất lâu nữa mới có thể được chú ý đến.
Giáo viên chỗ này đều là người trong trấn, cho dù không phải người ở đây thì cũng đã kết hôn với dân bản địa, cho nên không ai tình nguyện đến đó, lại càng không xét đến việc nơi đó còn xa xôi hẻo lánh hơn nơi này.
Đơn xin của Tập Tang nhanh chóng được chấp thuận, đóng gói hành lý xong xuôi, khoá căn nhà cũ lại, ngồi trên xe ô tô rời khỏi nơi này mà nhìn lại một nhóm giáo viên và học sinh ở trường học phía sau.
Trên đường đi qua con sông bị đào đi, ở đó đã xây lên mấy chục toà nhà cao tầng, quảng cáo trên diện rộng ở tầng trệt để đẩy mạnh tiêu thụ lại cực kỳ nổi bật.
Thôn trấn Tập Tang đến tên là trấn Sơn Nguyệt, nhỏ hơn trấn Thanh Khê mà cô được sinh ra, dân cư cũng ít hơn, phần lớn những người trẻ tuổi đều công tác ở thành phố lớn, cho nên trấn này đa phần là người già và trẻ nhỏ, cũng vì thế nên có vẻ đặc biệt thanh bình.
Khi cô ngồi ô tô hơn năm tiếng để đến đây, dọc đường đi có thể thấy nhiều ông cụ đánh cờ tướng trước cửa nhà, mấy bà cụ bán rau trên đường nói chuyện phiếm với nhau, còn cả đám trẻ chạy nhảy nô đùa xung quanh họ…. Còn có, một con sông…..
Thôn trấn này chỉ có một ngôi trường tiểu học, giáo viên ở trường được cấp riêng phần nhà ở đó. Phòng được phân cho Tập Tang là ở tầng một, vừa hay đối diện với con sông. Tập Tang vốn chuẩn bị tự mình tìm phòng thuê, nhìn con sông kia thật lâu, cuối cùng vào trong căn phòng được phân. Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy mặt sông lấp lánh chiếu vào phòng ngủ của Tập Tang.
Buổi tối mở cửa sổ, mặt trăng phía trên đỉnh đồi chiếu ánh sáng xuống mặt sông phẳng lặng, gió đêm thổi trên mặt sông mang theo mùi cá tanh tự nhiên. Tập Tang lập tức thích nơi này.
Đã có 3 năm kinh nghiệm dạy học, Tập Tang nhanh chóng quen với môi trường dạy học ở đây, cô phụ trách hai lớp tổng cộng khoảng 70 học sinh.
Biết cô im hơi lặng tiếng đến dạy học ở nơi càng xa hơn, người thân thu dưỡng cô gọi điện thoại đến khuyên nhủ cô không được cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể để cô đi.
Ở trấn nhỏ Thanh Khê này, Tập Tang làm giáo viên tiểu học năm. tuổi, người nhà Tập Tang thấy cô đến tuổi nên kết hôn, nên thường gọi điện thoại thúc giục cô quay về thành phố để mở rộng nhân duyên. Trước ý tốt của bọn họ, Tập Tang chỉ có thể lần lượt lảng tránh, lảng tránh không được thì nói qua loa, lấy công việc bận rộn để qua chuyện.
Kết hôn…… Sao?
Tập Tang cười khổ, nộp đơn xin công tác ở nơi khác. Mấy ngày trước có phát thông báo, muốn điều một giáo viên đến một trấn nhỏ khác công tác. Cái trấn nhỏ kia càng hẻo lánh hơn nơi này, vì không gần quốc lộ nên không được khai phá giống thôn trấn này, dường như còn rất lâu nữa mới có thể được chú ý đến.
Giáo viên chỗ này đều là người trong trấn, cho dù không phải người ở đây thì cũng đã kết hôn với dân bản địa, cho nên không ai tình nguyện đến đó, lại càng không xét đến việc nơi đó còn xa xôi hẻo lánh hơn nơi này.
Đơn xin của Tập Tang nhanh chóng được chấp thuận, đóng gói hành lý xong xuôi, khoá căn nhà cũ lại, ngồi trên xe ô tô rời khỏi nơi này mà nhìn lại một nhóm giáo viên và học sinh ở trường học phía sau.
Trên đường đi qua con sông bị đào đi, ở đó đã xây lên mấy chục toà nhà cao tầng, quảng cáo trên diện rộng ở tầng trệt để đẩy mạnh tiêu thụ lại cực kỳ nổi bật.
Thôn trấn Tập Tang đến tên là trấn Sơn Nguyệt, nhỏ hơn trấn Thanh Khê mà cô được sinh ra, dân cư cũng ít hơn, phần lớn những người trẻ tuổi đều công tác ở thành phố lớn, cho nên trấn này đa phần là người già và trẻ nhỏ, cũng vì thế nên có vẻ đặc biệt thanh bình.
Khi cô ngồi ô tô hơn năm tiếng để đến đây, dọc đường đi có thể thấy nhiều ông cụ đánh cờ tướng trước cửa nhà, mấy bà cụ bán rau trên đường nói chuyện phiếm với nhau, còn cả đám trẻ chạy nhảy nô đùa xung quanh họ…. Còn có, một con sông…..
Thôn trấn này chỉ có một ngôi trường tiểu học, giáo viên ở trường được cấp riêng phần nhà ở đó. Phòng được phân cho Tập Tang là ở tầng một, vừa hay đối diện với con sông. Tập Tang vốn chuẩn bị tự mình tìm phòng thuê, nhìn con sông kia thật lâu, cuối cùng vào trong căn phòng được phân. Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy mặt sông lấp lánh chiếu vào phòng ngủ của Tập Tang.
Buổi tối mở cửa sổ, mặt trăng phía trên đỉnh đồi chiếu ánh sáng xuống mặt sông phẳng lặng, gió đêm thổi trên mặt sông mang theo mùi cá tanh tự nhiên. Tập Tang lập tức thích nơi này.
Đã có năm kinh nghiệm dạy học, Tập Tang nhanh chóng quen với môi trường dạy học ở đây, cô phụ trách hai lớp tổng cộng khoảng học sinh.
Biết cô im hơi lặng tiếng đến dạy học ở nơi càng xa hơn, người thân thu dưỡng cô gọi điện thoại đến khuyên nhủ cô không được cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể để cô đi.