"Thần Tuấn, tiểu Nhiên đâu rồi!?" Trạch Thần Diên thắc mắc hỏi.
"Đi rồi." Trạch Thần Tuấn vừa thưởng thức ly cà phê vừa trả lời.
"Đi rồi!? Bây giờ cũng gần tối rồi em ấy còn đi đâu, chẳng lẽ đi tìm gái rồi!? Chậc, sao mình thông minh vậy, ha ha...." Cô bật cười tự khen mình.
Trạch Thần Tuấn nhướn mày nhìn con mèo nào đó đang tự khen mình mà muốn bật cười, không biết đầu cô có cái nào là suy nghĩ bình thường không.
"A...cũng tối rồi không ăn tối sao!?" Cô nhớ ra gì đó quay lại hỏi Trạch Thần Tuấn.
"Lát tôi chở em đi ăn." Trạch Thần Tuấn không quan tâm nói, nhưng bên trong như nở hoa vì sắp được ăn tối với người nào đó, đặc biệt là chỉ có hai người.
"Hả...." Trạch Thần Diên bất ngờ la lên một cái, sau đó tựa như nhớ ra chuyện gì lắp bắp hỏi:
"Tuấn ca~, em....em làm sai....sai gì sao!?"
"Hửm!?" Trạch Thần Tuấn nhíu mày khó hiểu nhìn cô, chỉ là chở đi ăn thôi mà, đâu cần làm cái bản mặt đó đâu.
Cô nuốt nuốt bọt một cái rồi trả lời:
"Anh...anh đừng nói chở em đi lẩu nữa nha, huhu....em đâu còn làm sai hay tính kế anh đâu, sao anh dẫn em đi ăn vậy, huhu...em không muốn ăn lẩu."
Đừng có đùa, bây giờ nhắc tới lẩu là cô ám ảnh luôn rồi, còn có mấy món cay đặc sản kia nữa, mùi vị ngon thì ngon thật nhưng khổ nổi ăn hết cái bàn đầy đồ ăn cay thì làm sao ăn nổi.
Trạch Thần Tuấn đột nhiên nhớ ra lần trước dạy cho cô một bài học, kết quả bây giờ anh mà kêu chở cô đi ăn là cô cứ khóc bù lu bù loa lên, anh thở dài trong lòng, dạy vợ là phải dạy từ bé.
"Ngoan, em muốn ăn gì anh chở em đi ăn, lần trước chỉ dạy cho em một bài học thôi." Trạch Thần Tuấn hiếm khi nhẹ nhàng dỗ dành cô, dịu dàng vuốt mái trong tóc dài của cô
"Vậy sao, làm em hết hồn, mà lần trước anh làm vậy, vậy còn lần sau!?" Cô vui vẻ đáp, sau đó thắc mắc hỏi.
"Lần sau.....sẽ làm theo cách khác." Trạch Thần Tuấn ánh mắt đầy tính kế trả lời.
"Hả!???" Cô không nghe rõ hỏi lại.
"Không có gì."
-**************-
Hai người đến nhà hàng nổi tiếng nhất, hiện Trạch Thần Diên nhìn một bàn thức ăn thì thèm chảy nước miếng, ăn với tốc độ không thể tin nổi nhưng động tác lại vô cùng nhã nhặn, lịch sự.
Còn Trạch Thần Tuấn chỉ ăn một ít rồi ngồi ngắm cô ăn, anh rất thích ngắm cô những lúc như thế này, vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch không hề quan tâm đến những ánh mắt xung quanh và cứ càn quét đống đồ ăn trên bàn.
"Oa~...no chết đi được." Cô uống xong ly nước trái cây rồi lấy khăn lau miệng từ tốn.
"Muốn ăn gì nữa không!?" Trạch Thần Tuấn ánh mắt ý cười hỏi.
"Anh muốn biến tôi thành con heo sao!? Tôi cho anh biết anh sai lầm rồi, hừ hừ, tôi muốn mua mấy cái bánh ngọt về." Cô trách mắng người ta đã rồi vô sỉ trả lời. (Machiko: botay.com :3)
Anh lắc lắc đầu, nghe cô trách, anh còn có chút áy náy nhưng không ngờ câu sau lại quăng cái áy náy đó của anh đi thật xa -.-, đúng là heo lười.
Sau khi ăn xong, với cái lý do đi dạo tiêu thức ăn của Trạch Thần Tuấn mà ai đó đang thầm la hét trong lòng, tại sao tên này có thể ác như vậy, cô là cô chỉ muốn về nhà thật nhanh ôm đống tiểu thuyết kia rồi bay lên chiếc giường ấm áp đánh một giấc thật ngon tới sáng thôi.
"Đúng rồi, lúc trước em ngất hình như không có ấn tượng gì với đám tang của mẹ thì phải, sao dượng và dì lâu quá vẫn chưa về nước bậy Thần Tuấn!?" Cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, đó là những ấn tượng về người mẹ này thật mờ nhạt, không, phải nói là chưa từng có một kí ức liên quan tới bà thì phải, mỗi lần cố nhớ ra đầu cô lại bắt đầu đau làm cho cô phải suy nghĩ tới nguyên nhân duy nhất của nó đó là......nếu thật là vậy thì thân xác này có bí mật gì đó. Trong tiểu thuyết chỉ nói sơ qua về nhân vật phụ này thôi, nên cô cũng không biết vì nhiều ngay cả kí ức của nguyên chủ cô chỉ nhận được một ít trước mấy tháng khi nguyên chủ xảy ra tai nạn thôi.
Nghe câu hỏi, bước chân anh hơi khựng lại nhưng rồi đi tiếp như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt đầy rối rắm sau đó cũng quay trở lại bình tĩnh.
"Chắc là họ bận gì rồi."
Cô biết anh không muốn trả lời nên cũng không cố hỏi, chỉ gật đầu rồi đi tiếp.
-the end-
P/s: ngủ ngon :3
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Nghe thử bài nhạc trên có hay không nha m.n ^^ à bài nhạc trên nói về boyxboy nên ai dị ứng xin dừng nghe, mặc dù chả có cảnh xxoo hay gì cả, tại ta báo trước tiếng thôi. Cái kết của mối tình này đầy lâm ly bi đát lắm đọc lời mới hiểu =^=)
Thông báo:
Xin lỗi m.n nha, cái lịch ra chương của ta, ta bỏ nha, tại tuần này ta thêm lịch học nữa rồi :....
Khi nào ta rảnh+có cảm hứng thì ta viết chương mới nha...ha ha.
Chỉ có vậy thôi à, m.n đọc chương mới đi nha.
- Không ngờ nữ chủ ngu ngốc như vậy.
"Nếu chịu không nổi thì anh đến phòng y tế hay kiếm chỗ nào yên tĩnh mà ngủ đi." Trạch Nhiên nhìn người nào đó nằm dài trên bàn ăn thì lo lắng nói.
"Ừm~…em mua cho anh ly cà phê không đường không đá." Trạch Thần Diên nói bằng cái giọng muỗi kêu.
Trạch Nhiên nghe xong thì khóe môi giật giật, cà phê không đường không đá uống được sao, không biết mùi vị như thế nào (・∀・). Mặc dù thắc mắc nhưng vẫn đứng lên đi mua cho cô vợ nhỏ.
"Diên, sắc mặt cậu không tốt cho lắm, hay cậu tới phòng y tế khám thử đi." Trạch Nhiên vừa đi thì cô nàng bị bệnh lâu năm mà giấu cũng chạy lại, làm ra bản mặt lo lắng đưa ra đề nghị.
Lôi Thiếu Hiền đứng từ xa cũng lo lắng không kém, nhưng anh sợ cô còn giận anh nên không dám làm phiền, chỉ còn cách qua vài ngày nữa đợi cô bớt giận rồi nói lời xin lỗi vậy, còn tình cảm của mình thì giấu sâu trong lòng, đứng từ xa thấy cô cười hạnh phúc thì anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Hàn Dật Thiên thì gương mặt lạnh băng đi lại đuổi người, không cho ai làm phiền cô nghỉ ngơi.
"Nè, cô làm gì bám Diên dai như đỉa vậy, không thấy cậu ấy đang mệt sao!?" Hàn Dật Thiên nhíu mày nói thẳng, không quan tâm gương mặt đang chuẩn bị khóc của cô, làm người ta nhìn vào cứ tưởng ba mẹ cô ta chết không bằng.
"Hic...huhu...em....em không có ý đó....em chỉ quan tâm Diên thôi mà....huhu." Liễu Mộng Liên khóc sướt mướt, tiếng khóc làm cho canteen đang ồn ào bỗng nhiên im bặt, mọi người ai cũng quay lại nhìn coi chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Trạch Thần Diên thì nhíu mày bởi cái giọng giống như bị chọc tiết heo à không chọc tiết bò mới đúng, với bộ ngực khủng bố của ả thì giống con bò sữa hơn là heo.
"Liễu tiểu thư, nhà cô có đám tang hay sao mà khóc dữ vậy, hay ai lấy tiền của cô!?" Trạch Thần Diên gương mặt đầy quan tâm nhưng câu nói làm người ta muốn hộc máu mà chết.
Và cũng nhờ câu nói đó mà tiếng khóc im bặt, Liễu Mộng Liên gương mặt không thể tin nhìn Trạch Thần Diên, giọng nói hơi nức nở hỏi:
"Diên, sao cậu lại nói vậy chứ, gia đình mình không có ai chết cả, mình cũng không bị mất tiền cám ơn cậu đã quan tâm."
Trạch Thần Diên, Lôi Thiếu Hiền, Hàn Dật Thiên, tất cả mọi người trong canteen đều im lặng nhìn cô ta không chớp mắt, thấy gương mặt không thể tin của cô ta cứ tưởng cô ta sẽ nói gì đó hay ho, hoặc chửi bới lại khi người ta đang trù gia đình mình có người chết, ai ngờ cô ta lại tưởng người nào đó đang quan tâm mình.
Mọi người cứ đứng như tượng đá như vậy cho tới khi Trạch Nhiên đưa ly cà phê nóng hổi cho Trạch Thần Diên thì mọi người lắc đầu ngán ngẩm, cô Liễu tiểu thư này giống như câu nói "ngực to mà óc như hạt nho".
Trạch Thần Diên uống một ngụm cà phê để định thần lại, không ngờ nói chuyện với cô nữ chủ này lại khiến cô hết buồn ngủ thay vào đó là một thứ gì đó được gọi là cmn ức chế ((´д`)).
"Không cần cám ơn." Trạch Thần Diên nặn ra từng chữ nói ra được một câu, sau đó cầm ly cà phê xoay người bước đi.
Trạch Nhiên, Lôi Thiếu Hiền, Hàn Dật Thiên cũng đi theo sau, không hiểu sao với cái đầu óc bã đậu của cô ta lại vô được ngôi trường danh giá này, chắc cũng bỏ không ít tiền để vô đây chứ gì.
Nước T...
Tại dinh thự Băng gia...
Trong phòng khách, một chàng trai anh tuấn, làm cho biết bao trái tim thiếu nữ phải nhộn nhịp vì anh, gương mặt đang chăm chú đọc gì đó, kế bên là người phụ nữ trung niên đang cố hết sức thuyết phục anh.
"Viêm nhi, dạo này ta thấy con cũng khá rảnh hay con đi du lịch thư giãn đi ha!?" Người phụ nữ trung niên tươi cười đề nghị.
"Đúng là dạo này con không có nghiên cứu gì nhưng không có nghĩa là con rảnh." Băng Khải Viêm vẫn chăm chú đọc gì đó, nhàn nhạt trả lời không nhìn người phụ nữ trung niên.
"Mẹ thấy con rất rảnh mà, con đi qua nước A gặp và chăm sóc cho vị hôn thê của con đi, hai đứa con lúc nào cũng nói chuyện qua điện thoại, không đi bồi dưỡng tình cảm coi chừng bị người khác cướp mất bây giờ." Băng phu nhân bắt đầu bực bội nói.
"Được rồi, vài bữa nữa con sẽ sang." Băng Khải Viêm không muốn bà mẹ của mình cứ lải nhải bên tai mãi nên đành đồng ý, dù sao điều mẹ nói cũng rất có lý.
"Tốt, mẹ đi chơi với mấy vị phu nhân kia đây." Băng phu nhân gương mặt tươi cười đi ra khỏi dinh thự.
-the end-
P/s: e hèm....mọi người có ai nhớ Âu Dương Vũ Phi không!? Ta định cho anh chàng này làm nam phụ, không biết có ai đồng ý không!? Hay m.n muốn anh ấy vô hậu cung nữ chính luôn!?
Bỏ phiếu đi m.n:
: nam chính
: nam phụ