“Nhiên, chị mỏi vai quá hà.” Trạch Thần Diên giả bộ bóp bóp vai nói.
“Được được, chỗ này sao!? Hay chỗ này!?” Trạch Nhiên cười yêu nghiệt vừa xoa bóp vừa hỏi.
“Sang trái một tí, đúng, chính là chỗ đó.” Cô nhắm mắt hưởng thụ.
“Nhiên, chị muốn uống nước trái cây.”
“Được rồi, nước trái cây có ngay đây.” Trạch Nhiên dừng xoa bóp và chạy vào nhà bếp, không lâu sau cậu đi ra với hai ly nước cam ép.
“Của chị đây.”
“Ân, thật ngon.” Cô uống khoảng nửa ly thì lại bắt đầu than thở:
“Nhiên, tự nhiên chị muốn ăn bánh ngọt.”
“Bánh ngọt!? Được, để em đi lấy.” Thế là người nào đó bị xem là người hầu từ lúc sáng cho tới bây giờ.
Trong lúc Trạch Nhiên đi vắng thì điện thoại cô run lên báo tin nhắn.
'Khoảng 11h tới sân bay rước anh. ' Băng Khải Viêm.
'Cái tên hôn phu của nguyên chủ tới đây!? Hắn tới làm gì!?' Cô nhíu mày suy nghĩ.
“Nghĩ gì vậy!?” Vừa bước vào đã thấy cô chị họ suy nghĩ miên man thì thắc mắc hỏi.
“Khải Viêm kêu chị tới sân bay đón.” Cô quay sang nhìn Trạch Nhiên trả lời, vừa nhìn thấy sự chua chót trong ánh mắt cậu thì không hiểu sao cô rất khó chịu.
“Ghen!?” Thấy ai đó im lặng thì cô mở miệng hỏi.
“Ừ, em đang ghen, ghen chết đi được, ghen tới nổi muốn đem giấu chị ở một nơi nào đó mà không ai biết được luôn.” Cậu kề mặt sát mặt cô, mắt đối mắt, mũi đối mũi, trao đổi hơi thở lẫn nhau.
Mặt cô nổi lên hai đám mây hồng, trông cực đáng yêu.
“Sến súa!” Cô nhỏ giọng mắng yêu.
“Chụt.” Cậu hôn lên môi cô nghe được tiếng, sau đó nói:
“Chỉ sến với mỗi chị thôi.”
“Miệng toàn là mật.” Bị hành động của cậu làm cho choáng váng.
“Chụt.”
“Á, tránh ra....” Cô xấu hổ đẩy cậu ra.
“Không tránh, chụt.”
“Biến thái....”
“Chụt.”
“Yêu nghiệt.”
“Chụt.”
Cô vừa tức giận vừa xấu hổ dùng sức đẩy mạnh cậu ra, không ngờ lại đụng tới vết thương tối qua khiến cậu đau tới nhăn mặt.
“Plè, đáng đời cái tên biến thái.” Làm bộ mặt quỷ xong sau đó cầm balô chạy ra khỏi nhà thẳng tới sân bay.
*****************
Ngồi trong xe gần nửa tiếng đồng hồ thì một anh chàng cao ráo, đẹp trai ngời ngời đi tới gõ nhẹ vào cửa kính của cô.
“Khải Viêm!?” Cô hạ cửa kính hỏi, nhận được cái gật đầu thì cô chỉ ngón cái về phía tay phải, ý nói anh tự vòng qua mở cửa.
Đợi anh vào xe thì cô bắt đầu hỏi tiếp:
“Anh định ở đâu!? Khoảng bao lâu thì về!?”
“Em có vẻ không muốn anh ở đây nhỉ, Tâm nhi!?” Băng Khải Viêm quay sang khóa chặt hình bóng của cô, nhếch môi hỏi lại.
“Làm....làm gì có.” Cô chọt dạ trả lời.
“Ồ, vậy em đền bù cho anh như thế nào đây!?” Anh nhàn nhạt hỏi.
“Đền bù gì!?” Nguyên một dấu hỏi to đùng hiện ra trong đầu.
“Thì.....em dám đưa lần đầu cho em trai của mình.” Anh đưa tài liệu đã xem được cho cô coi.
“Anh theo dõi tôi!?” Vừa xem xong, cô tức giận ném tập tài liệu xuống hét lên.
“Thứ nhất, em nên biết thân phận của em là gì!? A, đúng rồi, hình như em bị mất trí nhớ nhỉ!? Có cần anh giúp đỡ một tay cho em nhớ ra thân phận của em không!?” Băng Khải Viêm nửa đùa nữa thật nói.
Cô nhíu mày nhìn anh, thân phận!? Không phải chỉ là tiểu thư Đào gia thôi sao!?
“Em không chỉ là con cháu của Đào gia, mà còn một thân phận khá đặc biệt vì vậy chuyện của em không chỉ một mình anh biết mà Đào gia, Băng gia, Trạch gia, và một số người đặc biệt điều biết, chỉ có em là không biết. Em có biết tại sao cậu ta bị thương không!? Điều là do em cả, lần sau thì nhờ Alan xóa hết dấu vết đi.” Băng Khải Viêm giải thích cho cô hiểu.
'Thân phận đặc biệt!? Alan là ai!?' Mọi thắc mắc về nhân vật nữ phụ này của cô ngày càng tăng, trong tiểu thuyết không nói gì về cô nữ phụ này cả.
“Đi tới biệt thự của em đi.” Thấy cô suy nghĩ càng ngày càng rối thì anh cũng mở miệng lôi cô trở về, sau đó mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần.
Có lẽ vị hôn phu này cũng không tệ, cô có cảm giác hắn ta không hề thích cô, nếu như thích thì làm sao bình tĩnh được khi biết vị hôn thê của mình ngủ với người khác mà không hề giận dữ gì!? Thật ra cô không hề biết, Băng Khải Viêm khi biết chuyện này đã tức giận như thế nào, hận không thể giết cái tên Trạch Nhiên đáng chết kia, trong lòng thầm nhủ, khi gặp cô sẽ cho cô một bài học, nhưng không ngờ khi gặp rồi thì không thể nổi giận dù chỉ một chút, chỉ sợ cô ghét anh, sợ cô tổn thương, sợ cô rời xa anh nên anh chỉ có thể 'nhịn'.
-the end-
P/s: hôm qua nhà ta bị cúp điện cho nên ngủ sớm, hôm nay mới đăng bài lên đc :3 m.n thông cảm.
- à, ta ngủ sớm đây, hai hôm nay dầm mưa nên bị nhức đầu rồi, ráng viết xong chương này cho m.n đọc nè, có ai thương ta kh!? ????????
P/s: chương này ngược Nhiên nha, à không ngược cả hai mới đúng :
- chương sau ta sẽ cho vị hôn phu lên sàn ????????????
----------------------------------
“Này....” Cô chưa nói xong thì cái tên Âu Dương Vũ Phi đã nhân cơ hội đưa chiếc lưỡi của mình vào, thăm dò khoang miệng của cô, quấn quít lấy chiếc lưỡi ngọt ngào mà mê người, làm cho anh muốn dừng lại cũng dừng lại không được, chỉ biết nuốt hết những thứ thuộc về cô.
Không biết qua bao lâu Âu Dương Vũ Phi mới chịu tha cho cô, cô vô lực nằm trên ghế mà hít không khí, ánh mắt căm phẫn nhìn anh, nếu ánh mắt có thể giết người thì người trước mặt đã tan xát luôn rồi.
Cô nhíu mày chùi chùi miệng của mình:
“Anh bị điên!?”
“Không có.” Âu Dương Vũ Phi còn thật sự trả lời.
“Tôi là con trai!!!” Trạch Thần Diên hét lên.
“Anh biết.”
Cô lắc đầu, không còn gì để nói nữa:
“Tôi muốn về nhà.”
“Anh đưa em về.”
Hai người vừa đi ra khỏi quán bar thì có kẻ đã chặn trước hai người:
“Anh Diên...” Trạch Nhiên khắc chế cảm xúc muốn giết người kia, gọi tên cô.
Thân thể không tự chủ được chấn động một chút, không thèm nhìn người con trai nào đó.
Trạch Nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó ôn nhu nói:
“Anh có biết em tìm anh vất vả lắm không!? Tối rồi đừng giận nữa chúng ta về thôi.”
“Hừ...” Cô hừ lạnh sau đó quay sang chào tạm biệt Âu Dương Vũ Phi rồi leo lên xe Trạch Nhiên.
Mặc dù rất muốn kéo cô lại nhưng anh biết là bây giờ không phải lúc nên đành luyến tiếc rời đi, còn Trạch Nhiên thì thở phào nhẹ nhỏm khi cô không làm quá lên.
Không khí trong xe im lặng lạ thường làm cho cậu cảm thấy cực kì khó chịu.
“Tâm, xin lỗi.” Trạch Nhiên nhỏ giọng nói.
Ánh mắt cô hơi xao động một tí nhưng rất nhanh liền biến mất, hừ, nếu chị bỏ qua cho cưng nhanh như vậy không phải chị đây lỗ vốn sao!? Chị đây muốn ngược cưng lên bờ xuống ruộng.
Thấy cô vẫn không trả lời mà cứ nhìn ra ngoài cửa kính thì Trạch Nhiên rầu rĩ, chỉ đành im lặng láy xe.
Về tới Trạch gia, Trạch Thần Diên không nói không rằng, mở cửa đi lên phòng.
Trạch Nhiên chỉ biết lủi thủi theo sau, nhìn từ phía sau bóng dáng cậu cô đơn và thê lương biết dường nào....
Aaaa....cô điên mất thôi, Trạch Thần Diên mi phải tỉnh lại, đừng bị mĩ nam kế lừa, cô còn phải ngược tên yêu nghiệt đó, cho tên đó lần sau không được nói bậy nói bạ trước mặt người khác nữa.
Đúng vậy, phải ngược, ngược, ngược......gào thét trong lòng xong người nào đó lăn lên giường ngủ như chết.
---------------------
Bởi vì tác dụng của rượu và ngủ trễ nên cô đánh một giấc tới xế chiều ngày hôm sau mới chịu mở mắt dậy, do cái bụng đang đánh trống kêu gào....
Lết thân xác nhức nhối vào nhà vệ sinh, tắm rửa thay đồ rồi đi xuống phòng ăn.....nhưng....
Có gì đó sai sai, tại sao trong nhà lại im lặng lạ thường vậy!?
“Nhiên đâu rồi bác quản gia!?” Cô nhíu mày hỏi, thường thường thì giờ này tên yêu nghiệt đó ở nhà rồi chứ.
“Thưa Diên thiếu gia, nhị thiếu gia tối qua vừa về nhà không bao lâu thì lại ra ngoài tới bây giờ vẫn chưa về.” Ánh mắt của quản gia đã bắt đầu lo lắng, nếu như thường ngày thì cậu chủ nhỏ sẽ gọi về thông báo một tiếng nhưng đằng này....
“Ừ.” Cô gật đầu, trong lòng có cảm giác gì đó bất an.
:
Tại sao bây giờ tại chưa trở về chẵng lẽ dự cảm lúc chiều chính xác rồi sao!? Trạch Thần Diên lo lắng đi qua đi lại, bây giờ người làm trong nhà cô đã lệnh đi xuống nghỉ ngơi hết rồi, chỉ còn mỗi mình cô đợi chờ trong tòa dinh thự rộng lớn này.
“Cạch.” Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên.
Trạch Thần Diên thấy vậy thì chạy ra coi thử, thấy Trạch Nhiên đi vào thì thở phào nhẹ nhõm.
“Chị lo lắng cho em sao!?” Trạch Nhiên nở nụ cười yêu nghiệt hỏi.
“Hừ, có quỷ mới lo.” Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng như trút bỏ được gánh nặng.
“Vậy thôi.” Trạch Nhiên lạnh lùng trả lời sau đó không thèm để ý người nào đó mà đi thẳng lên phòng.
Cái tình huống gì đây!? Không phải người giận dỗi là cô và người xin lỗi là hắn sao!? Sao đi ngược với kịch bản vậy!? Mà khoan.....cái mùi này....
Cô chạy thẳng lên phòng không hề gõ cửa mà tự xông vào làm cho ai đó vừa vào phòng giật nảy mình.
“Chị làm gì vậy!?” Trạch Nhiên nhíu mày hỏi.
Cô không quan tâm tới người nào đó nói bằng giọng nói lạnh lùng mà đi thẳng lại, giựt phanh cái áo sơ mi đen mỏng manh ra.
Nhìn thấy vết thương được băng bó kĩ càng nhưng vết máu vẫn ứ ra, vết thương gần tim!?
Bàn tay cô run run chạm nhẹ vào vết thương như sợ cậu đau mà không dám làm mạnh.
“Ai làm!?” Gương mặt cô cúi xuống nhỏ giọng hỏi.
“Chị quan tâm tới em làm gì!?” Trạch Nhiên khó chịu hỏi, không phải không muốn gặp em nữa sao!? Nếu như viên đạn chỉ lệch một chút thì cậu đã chết rồi, thế thì khỏi bị đau khổ khi bị bơ nữa, như vậy cũng tốt....
Cô mím môi, là tại cô sao!? Là tại cô nên em ấy mới như vậy....
Càng nghĩ trái tim càng đau đớn, những giọt nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, giọng nói ngẹn ngào của cô vang lên:
“Nhiên, xin lỗi, thật sự xin lỗi...” Nếu như cô không nổi tính trẻ con mà hờn dỗi thì em ấy đã không chạy loạn ra ngoài mà bị tập kích bất ngờ rồi....
Trạch Nhiên thấy cô khóc thì không đành lòng chỉ biết thở dài trong lòng, chỉ có cô là người duy nhất hành hạ được cậu như vậy, cô là nhược điểm yếu nhất của cậu, nếu một ngày cô rời bỏ cậu đi, chắc có lẽ cậu không còn lý do gì để sống trên đời này nữa...
Cậu cúi xuống hôn lên đôi mắt dính đầy nước mắt của cô, dịu dàng nói:
“Ngốc, đừng khóc.”
-the end-
Đề cử: Vượt Qua Qui Tắc Để Đến Bên Nhau ????????