"Thiếu gia...tối rồi sức khỏe ngài không tốt vẫn nên vào trong nghỉ ngơi thì hơn." An Nghị Chính cúi người, giọng nói đầy lo lắng nhưng ánh mắt thì lại tràn đầy khinh Bỉ nhìn Hắc Vũ Lôi.
"Ghê tởm." Hắc Vũ Lôi hừ lạnh, là hắn, tất cả đều tại hắn, tại hắn mà giờ cậu bị liệt vào danh sách đen của Hắc gia, trong lúc cậu bị ghen tị che mờ lí trí, ghen tị với đứa con gái nuôi mà cha mang về, ganh tị vì cha quan tâm, lo lắng cho đứa con gái đó, mọi cảm xúc tức giận, lo lắng, ganh tị, thù hận đều bao vây lấy cậu thì hắn đã xuất hiện, xúi giục cậu giết hết tất cả người đứng bên cha và đứa con gái đó, xúi giục cậu đem tất cả tài liệu của gia tộc đưa cho hắn, nhưng tới khi Hắc gia đều vào tay cậu, à không về tay hắn mới đúng thì cậu mới biết được sự thật, biết đứa con gái đó,người mà cậu câm thù bấy lâu nay lại là chị gái ruột của mình, biết nổi đau và sự cô đơn của chị, biết những khổ cực mà chị phải chịu đựng, cậu thật hối hận, muốn tất cả quay về ban đầu nhưng đã muộn rồi....
Giờ cậu thật sự rất kinh tởm bản thân mình, nếu như lúc đó cậu chịu tìm hiểu mọi chuyện thì Hắc gia đã không lọt vào tay An Nghị Chính, bây giờ cậu cũng chỉ là một tù nhân bị giam lỏng trong tòa dinh thự rộng lớn của Hắc gia, trong đây toàn những kí ức ghê tởm, chúng lúc nào cũng bao vây lấy cậu, hành hạ cậu trong từng cơn ác mộng, nhờ nó mà cậu không thể nào quên được những tội ác mà cậu đã gây ra.
"Ha ha ha...tôi gọi cậu một tiếng 'Thiếu gia' là đã nhân nhượng lắm rồi, cậu tưởng tôi gọi cậu là để tôn kính cậu sao!? Ha ha ha....cậu sai rồi, tôi gọi cậu như vậy là để nhắc nhở cậu, nhắc nhở thân phận của cậu, cậu và tôi đang đứng chung một con thuyền, hừ, hối hận sao!? Hối hận thì đã muộn rồi thiếu gia à, nếu lúc trước trong lòng cậu không có quỷ thì làm sao mà tôi lợi dụng cậu được? Cậu tưởng cậu vẫn trong sạch như lúc trước ư!? Không đâu, đôi bàn tay của cậu đã dính rất nhiều máu, rất nhiều oan hồn." Nói xong An Nghị Chính vỗ lên mặt cậu vài cái, sau đó vừa cười vừa xoay người bước đi.
Gương mặt Hắc Vũ Lôi bây giờ trắng bệch không còn chút máu, thân hình suy nhược run nhè nhẹ, nhìn từ xa vào làm cho người ta phải suy nghĩ nếu có một cơn gió thổi qua liệu có cuốn cơ thể ốm yếu này đi luôn không?
"Tâm...em sợ quá, chị rốt cuộc đang ở đâu!?? Không phải đã hứa là cứu em ra sao!? Không phải đã hứa là không bỏ rơi em sao!? Không phải chúng ta là sinh đôi sao!? Không phải đã hứa dù có chuyện gì xảy ra cũng không được quên nhau sao!? Em vẫn ở đây đợi chị, chị rốt cuộc đang ở đâu, em không chịu nổi được lâu nữa đâu.....aaaaa." Bỗng nhiên cậu khụy xuống ôm đầu la lên như đang bị cái gì đó làm cho thống khổ.
Còn An Nghị Chính sau khi xoay người leo lên xe thì cho xe chạy thẳng tới Hộp Đêm.
"Chào An Tổng." Người quản lí run sợ cúi đầu.
An Nghị Chính chỉ Ừ một tiếng sau đó bước tiếp vào thang máy, đi lên căn phòng V.I.P
"Hàng ở bên trong sẽ khiến ngài vừa lòng." Người quản lý chân chó nói.
"Lui đi." An Nghị Chính nhíu mày vì cái tên nào đó lúc nào cũng lải nhải bên tai thật phiền phức.
"Dạ, dạ."
Mở cửa phòng ra, bên trong là một không gian rộng lớn, tất cả dường như đều làm bằng vàng, chúng đều sáng chói như muốn cho người ta đui mù, An Nghị Chính không quan tâm lắm đóng cửa lại sau đó đi lại chiếc giường lớn nhìn người con gái có gương mặt thanh tú, mặc chiếc váy đủ màu đỏ ôm sát có thể làm đường cong và bộ ngực sữa trắng nõn như ẩn như hiện.
Cảm nhận được ánh nóng rực trên người mình, Liễu Mộng Liên mở đôi mắt mộng nước đầy mị hoặc của mình nhìn người đàn ông trước mặt, An Nghị Chính tuy đã bốn mươi bốn, bốn mươi lăm tuổi nhưng nhìn vẻ bề ngoài cứ như ba mươi vậy, thân hình cao ráo, làn da màu đồng càng làm tôn lên vẻ anh tuấn của ông. Liễu Mộng Liên nhìn thấy người này thì biết hắn không hề tầm thường, nếu cô phục vụ tốt làm cho hắn say mê cô, chắc có lẽ cô sẽ ra khỏi đây.
Nghĩ như vậy, hai mắt cô sáng lên, làm ra dáng vẻ ngây thơ non nớt nhưng lại đầy mị hoặc nhìn An Nghị Chính.
Khóe môi khẽ nhếch lên, hai mắt ông như dã thú tìm được con mòi trước mắt, quả nhiên Liễu Mộng Liên đã làm ông có hứng thú.
Đứng trước một căn nhà nhỏ, cô nhíu mày càng sâu, nơi đây là một khu rừng không ngờ trên đây lại có căn nhà nhìn có vẻ cổ điển!?
Cô cầm chìa khóa mở cửa, xung quanh được đặt lên bằng một lớp vải trắng, công việc đầu tiên là bắt tay vào việc dọn dẹp nhà sạch sẽ.
Sau khi dọn xong, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt cô khiến cô ngẩn ngơ không thôi. Giống như vô thức bước tới cái bàn nho nhỏ, mở ngăn tủ ra, bên trong là một chiếc hộp cực kì tinh xảo.
Lấy chiếc chìa khóa có kiểu dáng kì lạ mở chiếc hộp ra, bên trong là một quyển nhật ký màu đen viền vàng, nhìn cuốn nhật ký mà cô nhớ lại lời nói của cái tên Băng Khải Viêm kia.
'Kì thật em không cần uống viên thuốc này cũng được, nó chỉ có tác dụng trợ giúp thôi, nếu anh nhớ không lầm thì trước kia em có một quyển nhật kí màu đen, tuy không biết em viết gì trong đó nhưng nó thể giúp em nhớ lại một phần.'
Cầm cuốn nhật kí lên, mở ra trang đầu tiên.
Ngày x/xx/xxxx
Lần đầu viết nhật kí....
Thật không ngờ hôm nay tôi mới phát hiện một điều rất quan trọng đó là tôi có một đứa em trai tên Hắc Vũ Lôi.
Ngày x/xx/xxxx!? Lúc đó nguyên chủ mới năm tuổi đã viết chữ!? Còn viết cả nhật kí, chẳng lẽ là thiên tài!? Cô nhíu mày lật qua trang tiếp theo.
Ngày y/xx/xxxx
Vô tình nghe được chuyện về tôi, về cha và mẹ....
Không ngờ tôi lại mang trong mình dòng máu của Hắc gia, một gia tộc hùng mạnh nhưng lại mê tín, truyền thuyết kể rằng Hắc gia một đời hùng mạnh một khi sinh ra một cặp sinh đôi thì chỉ có thể giữ lại một người, nếu ai không tin Hắc gia sẽ bị suy tàn. Nếu để bọn trưởng lão biết họ sẽ giết một trong hai đứa, cha tôi đã nghĩ ra biện pháp, đó là truyền thông tin nói mẹ sinh được một đứa con trai còn tôi được họ âm thầm đem về Đào gia nuôi dưỡng.
Ngày........
Năm tôi lên sáu tuổi đã quay về Hắc gia với thân phận là con nuôi của cha, và cũng là lần đầu tiên gặp được em trai của tôi, có cảm giác thật hồi hộp.
Ngày.......
Tham vọng của gia tộc thật tàn độc, họ vì cái gọi là danh lợi mà giết lẫn nhau và cả tôi một đứa bé đáng lẽ ra phải sống trong đùm bọc của cha mẹ lại sống trong cái gia tộc đầy máu tanh kinh tởm đó. Tôi đã giết lão thất trưởng lão.....
Ngày......
Ha ha.....thật buồn cười, tại sao cha lại đem cái tên Băng Khải Viêm đáng ghét kia làm vị hôn phu của tôi!? Hắn ta chả có gì tốt lành, chỉ là một thằng nhãi suốt ngày bám theo tôi nói về ước mơ đáng tự hào của mình, thật phiền phức, rất muốn bắn cho hắn một nhát để hắn im miệng cả đời.
Ngày......
Lại phải diễn kịch thành một cô bé ngoan, nó khiến tôi kinh tởm, khinh thường bản thân tôi, một đứa bé được nuôi ở Đào gia, một gia tộc sát thủ thì làm sao có chuyện ngây thơ trong sáng cơ chứ, nhưng bởi vì cái tên Liễu Phong kia đang giữ cái bằng chứng phi pháp của An Nghị Chính nên đành gọi hắn một tiếng “ba” vậy.
Ngày......
An Nghị Chính, cái tên phản bội này dám lấy thông tin của gia tộc trao đổi với Đông Phương gia, còn vu oan hảm lại Hắc gia, khỏi cần nói tôi cũng biết Hắc gia sắp tiêu đời rồi, bây giờ tự nhiên tôi nhớ tới truyền thuyết kia, liệu truyền thuyết sẽ thành sự thật!?
Ngày.......
Em trai tôi, nó lại nghe được đoạn đối thoại giữa tôi và cha, liệu nó có khinh thường người chị gái đôi tay đã dính đầy máu này!?
Ngày......
Nó thật sự đã chán ghét tôi, nó bắt đầu xa lánh, không còn chạy quanh quẩn bên tôi, gọi một tiếng “chị Tâm”, tim tôi đau quá, giống như nửa linh hồn đã biến mất, nửa trái tim như ngừng đập, đây là dấu hiệu của vết nứt chị em chăng!?
Ngày......
Tôi lại quay về Đào gia, nhưng cái tên Liễu Phong này, hắn ta phải chết.....nhưng mẹ lại không cho phép.
Lại bay qua nước A một chuyến rồi, vở kịch với hắn ta vẫn chưa xong mà....
Ngày......
Anh em Trạch gia nhìn ai cũng ngầu cả, đó là suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu khi gặp mặt hai người họ.
Ngày.....
Trái tim lạnh giá bao nhiêu năm của tôi lại được sưởi ấm, lần đầu tôi biết và muốn tin tưởng cái gọi là tình yêu, tôi yêu chàng vệ sĩ thay tôi làm tất cả, bảo vệ, che chở cho tôi, tôi yêu Baron....
Ngày.....
Chiếc hộp......mọi người đang tìm nó, không ngờ trong đó lại chứa bằng chứng phạm tội của tên An Nghị Chính đó, cho nên hắn ta mới gấp gáp xóa bỏ mọi thứ trong chiếc hộp đó.
Ngày......
Không ai biết về chiếc hộp đó, nhưng tôi lại biết, tôi cần phải quên hết mọi thứ, nếu không sóng gió lại bắt đầu.
Ngày.....
Hắc gia lụi tàn, Đông Phương đứng thứ nhất, Đào gia, Trạch gia sống ẩn, những gia tộc khác không ai dám phản kháng Đông Phương, và vở kịch cuối cùng đó là, Mẹ mất, tôi vì đau lòng quá độ mà chết, cha và mọi người sẽ trốn trong căn cứ.....
Ngày.....
Hắc Vũ Lôi.....bị bắt.
“Bịch.” Cuốn nhật ký rớt xuống đất, Trạch Thần Diên ôm đầu té lăn trên nền nhà, đôi mày nhíu chặt, gương mặt trắng bệch không còn tí máu, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra.
Cùng lúc đó ở Trạch gia.....
“Anh....” Trạch Nhiên chưa nói xong Trạch Thần Tuấn đã giáng cho cậu một cú vào mặt, má bị đánh sưng lên, khóe miệng chạy máu.
“Mẹ kiếp, sao mày dám làm vậy với cô ấy!?” Ánh mắt chứa đầy tơ máu, gương mặt anh tuấn tức giận mà vặn vẹo, khí thế quanh thân của anh âm lãnh, nhìn anh bây giờ như con mãnh thú, lúc nào cũng có thể cắn xé Trạch Nhiên ra thành nhiều mảnh. Hiển nhiên Trạch Thần Tuấn khi nghe xong chuyện của em trai và người anh yêu xảy ra quan hệ thì đã tức giận không khống chế nổi mà muốn giết người.
-the end-
P/s: giờ mới có thời gian viết, dạo này học nhiều gặp sức khỏe không được tốt nên viết trễ, xin lỗi m.n nha: