Cộc....cộc...cộc
Tiếng giày cao gót vang lên từng hồi, cứ như có tiếng gì đó đập vào tim người nghe, khiến họ run động không thôi.
Từ đôi chân thon dài trở lên, vòng eo, ngực, cuối cùng là gương mặt.
“Tiểu thư, đến lúc đi rồi.” Diggory cười như không cười nói.
“Ta muốn đi về chào hỏi mọi người một tiếng.” Đào Băng Tâm bất mãn nói, đáng lẽ ra cô tỉnh lại sau đó định đứng lên đi về Trạch gia với tên Alan kia, thật không ngờ vừa bước ra khỏi khu rừng lại xuất hiện một chiếc xe hơi màu đỏ rực chói mắt và bước xuống cũng là một người con trai có chút lãng tử, mắt mị hoặc hoa đào bắn bốn phía, làm cho khóe miệng cô không tự chủ co rút một trận.
Người con trai ăn mặc lịch sự từ từ đi về phía cô, nở nụ cười ôn nhu nhưng ánh mắt lại là một trận hàn ý, duy trì khoảng cách.
“Tiểu thư, về thôi, đừng trốn tránh nữa.”
“Ta không về.” Đào Băng Tâm nhíu mày, thẳng thắn cự tuyệt.
Diggory thấy vậy, không thể hiện ra tí cảm xúc bất mãn nào thủy chung cười ôn nhu với cô, nhưng lời nói lại là mười phần đe dọa.
“Tiểu thư, gia chủ nói ngài đi chơi quá lâu rồi, hiện nay Đông Phương gia và thế lực An Nghị Chính ngày càng lớn mạnh, Trạch gia, Cố gia, Hàn gia, Lôi gia ngay cả Tư Lạp hoàng thất cũng bắt đầu rụt rịch, mà Đào gia từ lúc phu nhân quyết tâm cưới gia chủ thì đã tuyên bố ở ẩn, cho dù có xảy ra chuyện gì Đào gia quyết không ra mặt hỗ trợ, Băng gia Băng Khải Viêm có lòng giúp đỡ nhưng không chắc bọn trưởng lão kia đồng ý, mà ngài định trong mong vào Trạch gia sao!? Hai người kia là kẻ thù của chúng ta, tiểu thư muốn đứng về phía họ thì gia chủ cũng không cho phép.”
“Ngươi đang uy hiếp ta!?” Đào Băng Tâm lạnh lùng nói, ánh mắt hơi híp lại nhìn thẳng người con trai trước mặt, còn Diggory không hề lo lắng hay sợ hãi tiếp nhận ánh mắt lạnh lẽo của cô mà mở miệng nói tiếp:
“Hàn gia có ý với ngài, người ngoài cuộc không ai không biết, Lôi gia thiếu chủ khỏi cần nói tuy chỉ là vỏ bọc của gia tộc nhưng lại là cánh tay đắc lực của Thiên Sát, nếu người muốn thì có thể lợi dụng....”
Lời còn chưa nói xong thì ánh sáng lạnh lẽo của chủy thủ đã kề bên cổ tâm của hắn cũng vì thế mà lạnh xuống.
“Ngươi nói lại lần nữa!?” Từng câu từng chữ cô dường như nghiến răng mà nói ra, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm tên nào đó, không khí bỗng chốc có mùi thuốc súng bay khắp phía, dường như có hai luồng điện xuất hiện giữa hai người.
“Ta nói, tiểu thư nếu không về thì ta không ngại một lần nữa hủy đi hi vọng của người đâu, đặc biệt là những người ngài đang coi trọng.” Diggory không sợ hãi, mặc kệ vũ khí đang kề cổ, mặc kệ sự sống đang đứng trước ranh giới tử vong, hắn vẫn nói ra lời uy hiếp tàn độc.
Ngực phập phồng lên xuống chứng tỏ tên này đã làm cho cô thật sự tức giận, thật sự đã tới giới hạn kiềm chế cuối cùng của cô, bàn tay cầm chủy thủ lực mạnh một tí lập tức cổ của hắn chảy xuống một dòng máu nhưng hắn vẫn giữ thái độ kiên quyết như vậy, vẫn đứng im bất động.
Thời gian, cứ như trôi qua thật lâu cuối cùng cô nhắm mắt lại từ từ bình ổn lại tâm tình, hít sâu một hơi rồi bỏ chủy thủ xuống.
“Hừ, để cái đầu của ngươi tạm ở đó đi.” Nói rồi cô đi đi những bước nặng nề lên xe, mà từ đầu tới cuối Alan thủy chung không lên tiếng cũng như ra tay giúp đỡ, đều này chứng tỏ cái gì!? Cô chỉ là con rối cho bọn người Hắc gia chơi đùa thôi đúng không!? Hừ, nhưng họ đã lầm rồi, họ không hề biết từ cái đêm bị tai nạn, thân xác này đã chết nhưng bởi vì âm kém dương sai nên nó lại tiếp nhận một cái linh hồn khác, mạnh mẽ hơn, tuyệt tình hơn, thông minh hơn, không còn là đứa nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi mà buồn tủi, không còn là đứa nhỏ cố gắng giấu sự mềm yếu trong lòng mà cam chịu số phận, nước cờ này, ngay từ đầu bọn họ đã thua.
Một người cha mà không tiếc hi sinh đứa con trai của mình thì có xứng không!? Với lại cuốn nhật kí này chỉ có một nửa vậy nửa kia biến mất đâu rồi!? Theo cô nghĩ trước khi chết thân thể này đã kịp thời giấu đi rồi, vậy nó ở đâu!?
Diggory ngồi vào xe sau đó phóng như bay mà đi, còn cô thì ngồi im lặng suy tư 'đúng rồi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, vậy....nửa quyển nhật kí còn lại và bằng chứng gì đó nhất định ở chỗ mà thân thể này coi là nơi nguy hiểm nhất để giấu đi.' Cô không tin trong đó chỉ có bí mật của An Nghị Chính, mà trong đó còn có bí mật của tất cả mọi gia tộc, bao gồm Hắc gia.
“Gia chủ, tiểu thư sắp trở lại rồi.” Baron thông báo nói.
“Đã biết, ngươi đã tìm được cái bằng chứng đó chưa!?” Hắc gia chủ Hắc Vũ Minh lạnh lùng hỏi, không hề có chút cảm xúc mừng rỡ khi biết con gái trở về.
Baron trầm mặt, hai tay siết chặt vào nhau sau đó lấy hết cam đảm trả lời: “Vẫn chưa.”
“Vậy thì đợi Tâm Nhi trở về, cho người theo dõi từng động tĩnh của nó rồi báo lại cho ta.” Hắc Vũ Minh nhìn ly rượu vang đỏ, hơi lắc lắc cái ly một chút sau đó uống cạn, kế hoạch lần này nhất định không để nó phát hiện nếu không sẽ bị nó phá hoại giống như lần trước, làm Hắc gia tổn thất không ít thương vong, phải tốn biết bao công sức mới cho mọi thứ trở về với ban đầu.
Thế lực bên kia càng ngày lớn mạnh, nếu khỏi động chiến trang chắc chắn tổn thương không ít mà nếu không giết An Nghị Chính và mấy gia tộc phản động thì người chết sẽ là hắn, cho nên Tâm nhi thật xin lỗi, lời hứa năm xưa cha không thực hiện được, vì cứu Vũ Lôi ta đành hi sinh con vậy, nhưng trước hết phải lấy được bằng chứng và mọi thông tin của các gia tộc mà năm xưa con bé đã giấu đi.
Còn Baron vừa đóng cửa lại thì hai tay siết chặt, gân xanh nổi lên đầy dữ tợn 'Tâm, em nhất định đừng ngốc nghếch, hiếu thắng như lần trước nếu không lần này anh chết cũng không cứu nổi em, ngay cả Vũ Lôi bên kia chưa chắc đã an toàn'
-----------------------
Thế là vận mệnh của những người này ra sao đây!? Rốt cuộc ai là bạn ai là thù!? Bí mật phía sau tấm màn là sự thật tàn nhẫn như thế nào!? Liệu Liễu Mộng Liên, An Nghị Chính, Hắc Vũ Minh có thực hiện được kế hoạch!? Mời mọi người xem tiếp chương sau:
Xì poi khi cuộc chiến diễn ra:
Một đoạn nhỏ thôi nha:))
“Không....!!!!” Tiếng hét tê tâm liệt phế của Trạch Nhiên vang lên, cậu như một tia chớp lao thẳng tới ôm lấy cô.
Đoàng...
Phập...
Tiếng viên đạn nhập vào thân thể, Trạch Nhiên ngã xuống, giơ tay đầy máu lên vuốt mặt cô cười vui vẻ “Chị...hãy...sống thật tốt.”
Sau đó bàn tay vô lực rơi xuống đất, Đào Băng Tâm chết lặng nhìn thân thể nằm ngay đơ của cậu mà không nói lên được lời nào, một tầng sương mờ che phủ đôi mắt nhưng thủy chung không chảy xuống.