Trong phòng ăn Trạch Thần Tuấn đang đọc báo, uống cà phê thì bên ngoài có hai cái đầu cứ lấp lấp ló ló.
"Anh... mau lên đi." Trạch Nhiên nhỏ giọng nói.
"Cái gì!? Anh đã bảo là không dám mà." Tiếng nói nhỏ của Trạch Thần Diên (từ giờ ta sẽ đổi là Trạch Thần Diên khi giả trai nha m.n, còn Đào Băng Tâm khi nào nàng trở lại thành con gái rồi sử dụng.)
"Trời ơi...anh giúp em một lần này nữa thôi mà." Trạch Nhiên nói nhỏ sau đó đẩy nhẹ vai của Trạch Thần Diên, ai ngờ người nào đó mất thăng bằng né nằm chèm bẹp ở dưới sàn.
"Á....bịch."
Trạch Thần Tuấn nghe tiếng động thì quay sang nhìn, ánh mắt như hỏi 'em làm gì vậy!?'.
Còn Trạch Thần Diên liếc xéo Trạch Nhiên một cái, Trạch Nhiên thì hai tay chấp lại tỏ vẻ xin lỗi, gương mặt đầy hối hận, nhỏ giọng nói:
"Em xin lỗi, em chỉ đẩy nhẹ....ai ngờ, thôi chúc anh may mắn. "
Cô muốn đánh vào cái bản mặt đó, thật khóc không ra nước mắt mà (ọ.ọ)
"À.....tại...tại...nằm nệm lâu quá..nên nằm dưới đất cho nó mát...hơ hơ...hơ hơ." Cô giải thích sau đó còn làm bộ mặt hưởng thụ cho người nào đó tin.
Trạch Thần Tuấn nhìn cô như mấy người ở trại mới xuất viện, sau đó lắc đầu đầy tiếc nuối.
Cô nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của ai đó thì tức lên, cái mặt đỏ như quả cà chua, đứng lên chạy lại ngồi xuống bàn, mắt thì trừng trừng Trạch Thần Tuấn.
"Anh....em...em có chuyện muốn....muốn...nói." cô khó khăn lắm mới nặn ra được một câu.
Trạch Thần Tuấn mặt không quan tâm ngồi đọc báo nhưng vẫn chăm chú nghe coi cô nói gì.
"À.... chuyện là...là..." cô ấp a, ấp úng nói sau đó liếc mắt nhìn Trạch Nhiên đang vung tay cổ vũ thì khẽ nuốt nước bọt một tiếng rồi hạ quyết tâm.
"Anh đừng đóng băng tài khoản của Trạch Nhiên được không!? Em ấy còn nhỏ mà, ham chơi cũng là chuyện bình thường thôi, anh đừng có...." đang nói hăng say thì chợt có cảm giác lạnh sóng lưng những chữ định nói ra thì nuốt lại cổ họng, nuốt vô bụng câm nín, mồ hôi lạnh từ từ chảy ra.
"Còn nhỏ!?" Anh hỏi
Cô gật đầu
"Ham chơi!?"
Cô lại gật đầu
"Vậy nó năm nay bao nhiêu tuổi rồi." Anh thản nhiên hỏi
"Gần mười tám rồi, còn một tháng nữa là vô học đại học rồi." Cô không suy nghĩ mà trả lời theo bản năng vốn có.
Anh nhìn cô nói giọng nói đầy nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai Trạch Thần Diên và Trạch Nhiên giống như Tu La đòi mạng vậy:
"Coi như là 18 tuổi luôn đi, mười tám tuổi được học đua xe, uống rượu, phun tiền cho gái, vào quán bar để chơi trò chơi người lớn hả!?"
Cô cứng đờ, không biết nói gì cho đúng, quả thật lời anh nói là chính xác, nhưng mỗi lần nhìn cái mặt Trạch Nhiên đang cầu xin thì cảm thấy hơi tội nghiệp nên cắn răng mặt dày năn nỉ:
"Anh hai....Tuấn ca ca~~~ đừng vậy mà, em sẽ quản lí nó thật tốt, kì này nhất định không cho nó làm bậy nữa đâu." Cô đứng lên bóp bóp vai cho Trạch Thần Tuấn còn khuyến mãi cho anh một nụ cười chói mắt.
"Không năn nỉ, hay dùng mĩ nhân kế gì cả đi về phòng." Anh vẫn không cảm xúc trả lời nhưng bên trong thì tim đã muốn nhảy ra ngoài khi cô nói bằng cái giọng ngọt như mật đó.
"Tuấn ca ca~~~......đừng vậy mà." Cô mặt dày nói tiếp.
"Hừ...em và nó hai đứa điều ở nhà không cho đi đâu hết, hai đứa chính thức bị cấm túc, nói nhờ cho nó chắc đồng tình nó lắm đúng không, anh là người tốt nên cho em ở nhà chơi với nó cho đỡ buồn, cấm túc tới đi học đứa nào dám lén ra ngoài,tới lúc đó đừng trách anh hai này vô tình." Anh nói xong đứng lên để ai đó đứng đơ ra đó.
Trạch Nhiên thấy anh hai đi rồi thì chạy lại:
"Anh không sao chứ!?" Cậu đẩy nhẹ vào vai Trạch Thần Diên.
Bị đẩy nhẹ làm cho cô tỉnh lại sau đó hét lớn đến rung trời lỡ đất:
"TRẠCH THẦN TUẤN TÔI MUỐN GIẾT ANHHHHHH!!!!!"