Người cất tiếng nói là người đàn ông anh tuấn cao quý nhã nhặn đang nở nụ cười ôn nhu nhìn cô, trong mắt ôn nhu cùng sủng nịnh khiến cô ngơ ngẩn một hồi. Vâng anh ấy không ai khác là tên nam nhân đầu tiên của cô- Âu Lãnh Thiên kiêm luôn nam nhân của nữ chủ.
Một dấu chấm hỏi lớn trên đầu cô. Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Cốc Thiếu Phong khi thấy cô và hắn thân thiết lại cảm thấy bất an, giác quan thứ sáu cho hắn biết người đàn ông này không bình thường ánh mắt của hắn đặt lên cô rất đặc biệt như đang nhìn người yêu của mình vậy. Thấy hai người cứ nhìn nhau cười Cốc Thiếu Phong thấy mình như vô hình bèn hắng giọng nói thu hút hai con người kia.
- Xin chào tôi là Cốc Thiếu Phong chồng sắp cưới của Liễu Hạ Băng thật trùng hợp lại gặp Âu tổng ở đây thật vinh hạnh.
Lời giới thiệu của hắn đầy sức chiếm hữu ánh mắt khiêu khích như muốn nói ' Cô ấy trước sau gì cũng là vợ tôi anh nên tự trọng một chút'
- Xin chào Cốc tiên sinh tôi là Âu Lãnh Thiên bạn trai của Băng nhi.
Nói rồi anh quay sang cô cười nhẹ. Nhưng cô biết, chỉ cần hắn càng bình thản thì tức là càng nguy hiểm cần tránh xa.
- À thì ra là bạn trai của vợ tôi, hi vọng lễ đính hôn vào tuần sau của chúng tôi anh sẽ tham dự.
Hai tên cãi qua cãi lại không ai chịu nhường ai , bao nhiêu khách hàng đang chú ý hai nam nhân đấu võ mồm còn cô vẻ mặt ngốc lăng chẳng hiểu gì cả cho đến khi tiêu hoá hết những gì hai tên kia đang nói không nhịn được hét lên.
- Hai anh bị điên hả Âu Lãnh Thiên anh ngay lập tức ra ngoài tôi có chuyện không mượn anh xen vô.
Âu Lãnh Thiên dù không muốn vẫn phải tuân lệnh người yêu bé bỏng vác cái xác to như con gấu mà vẻ mặt thì như đứa con nít làm nũng thật chả ra dáng nam nhân gì cả.
Cốc Thiếu Phong thấy tình định bị đuổi vẻ mặt đắc ý nhanh chóng chuyển thành vui vẻ nhìn cô.
- Anh nghĩ em cũng nên tránh xa tên kia ra hắn ta có ý định xấu xa với em đó.
- Không phải chuyện của anh! Tốt nhất là nên nhanh chóng huỷ hôn đi tránh cho đêm dài lắm mộng.
Nghe xong lời nói của cô toàn thân anh như bị tạt một thau nước lạnh, trái tim như bị bàn tay vô hình nào đó đau nhức, bỗng anh nhớ đến câu nói đã nói với cô' Cô nhanh chóng huỷ hôn đi đời này kiếp này tôi chỉ thú mỗi Di nhi làm vợ chứ không phải kẻ tiện nhân rắn độc như cô'. Hắn muốn bồi đắp cho cô, sủng ái cô, muốn cưng chiều cô. Nhưng tại sao cô đối với hắn ngoài lạnh nhạt ra lại không còn bất cứ tình cảm gì hết.
- Hôn ước này không phải là chuyện mà một mình em có thể quyết định được sao? Tôi không cho phép không cho phép em có quyền huỷ bỏ nó.
Xin lỗi Băng nhi anh kì thực không muốn ép buộc em nhưng nếu anh không làm vậy thì chỉ còn cách chống mắt nhìn em ngã vào lòng người đàn ông khác. Tôi không làm được, vĩnh viễn không làm được chuyện đó.
- Anh đừng tưởng tôi không làm được gì! Có chết tôi cùng không lấy anh. Dừng lại thôi đừng khiến tôi hận anh hơn nữa.
Cô không nói nhiều lời trực tiếp lấy túi xách đi ra khỏi nhà hàng. Cốc Thiếu Phong ngồi đó trông thật cô đơn, ánh mắt ánh lên sự đau đớn cùng bi thương như con thú bị thương đáng sợ làm sao. Cô làm sao có thể đối xử với hắn như vậy được làm sao có thể? Cô thật tàn nhẫn tạo sao không cho hắn cơ hội làm lại từ đầu tại sao? Bỗng trong mắt hắn loé lên tia khác thường, nhanh chóng gọi cho ai đó rồi nở nụ cười quỷ dị khiến người khác rùng mình.
Người cất tiếng nói là người đàn ông anh tuấn cao quý nhã nhặn đang nở nụ cười ôn nhu nhìn cô, trong mắt ôn nhu cùng sủng nịnh khiến cô ngơ ngẩn một hồi. Vâng anh ấy không ai khác là tên nam nhân đầu tiên của cô- Âu Lãnh Thiên kiêm luôn nam nhân của nữ chủ.
Một dấu chấm hỏi lớn trên đầu cô. Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Cốc Thiếu Phong khi thấy cô và hắn thân thiết lại cảm thấy bất an, giác quan thứ sáu cho hắn biết người đàn ông này không bình thường ánh mắt của hắn đặt lên cô rất đặc biệt như đang nhìn người yêu của mình vậy. Thấy hai người cứ nhìn nhau cười Cốc Thiếu Phong thấy mình như vô hình bèn hắng giọng nói thu hút hai con người kia.
- Xin chào tôi là Cốc Thiếu Phong chồng sắp cưới của Liễu Hạ Băng thật trùng hợp lại gặp Âu tổng ở đây thật vinh hạnh.
Lời giới thiệu của hắn đầy sức chiếm hữu ánh mắt khiêu khích như muốn nói ' Cô ấy trước sau gì cũng là vợ tôi anh nên tự trọng một chút'
- Xin chào Cốc tiên sinh tôi là Âu Lãnh Thiên bạn trai của Băng nhi.
Nói rồi anh quay sang cô cười nhẹ. Nhưng cô biết, chỉ cần hắn càng bình thản thì tức là càng nguy hiểm cần tránh xa.
- À thì ra là bạn trai của vợ tôi, hi vọng lễ đính hôn vào tuần sau của chúng tôi anh sẽ tham dự.
Hai tên cãi qua cãi lại không ai chịu nhường ai , bao nhiêu khách hàng đang chú ý hai nam nhân đấu võ mồm còn cô vẻ mặt ngốc lăng chẳng hiểu gì cả cho đến khi tiêu hoá hết những gì hai tên kia đang nói không nhịn được hét lên.
- Hai anh bị điên hả Âu Lãnh Thiên anh ngay lập tức ra ngoài tôi có chuyện không mượn anh xen vô.
Âu Lãnh Thiên dù không muốn vẫn phải tuân lệnh người yêu bé bỏng vác cái xác to như con gấu mà vẻ mặt thì như đứa con nít làm nũng thật chả ra dáng nam nhân gì cả.
Cốc Thiếu Phong thấy tình định bị đuổi vẻ mặt đắc ý nhanh chóng chuyển thành vui vẻ nhìn cô.
- Anh nghĩ em cũng nên tránh xa tên kia ra hắn ta có ý định xấu xa với em đó.
- Không phải chuyện của anh! Tốt nhất là nên nhanh chóng huỷ hôn đi tránh cho đêm dài lắm mộng.
Nghe xong lời nói của cô toàn thân anh như bị tạt một thau nước lạnh, trái tim như bị bàn tay vô hình nào đó đau nhức, bỗng anh nhớ đến câu nói đã nói với cô' Cô nhanh chóng huỷ hôn đi đời này kiếp này tôi chỉ thú mỗi Di nhi làm vợ chứ không phải kẻ tiện nhân rắn độc như cô'. Hắn muốn bồi đắp cho cô, sủng ái cô, muốn cưng chiều cô. Nhưng tại sao cô đối với hắn ngoài lạnh nhạt ra lại không còn bất cứ tình cảm gì hết.
- Hôn ước này không phải là chuyện mà một mình em có thể quyết định được sao? Tôi không cho phép không cho phép em có quyền huỷ bỏ nó.
Xin lỗi Băng nhi anh kì thực không muốn ép buộc em nhưng nếu anh không làm vậy thì chỉ còn cách chống mắt nhìn em ngã vào lòng người đàn ông khác. Tôi không làm được, vĩnh viễn không làm được chuyện đó.
- Anh đừng tưởng tôi không làm được gì! Có chết tôi cùng không lấy anh. Dừng lại thôi đừng khiến tôi hận anh hơn nữa.
Cô không nói nhiều lời trực tiếp lấy túi xách đi ra khỏi nhà hàng. Cốc Thiếu Phong ngồi đó trông thật cô đơn, ánh mắt ánh lên sự đau đớn cùng bi thương như con thú bị thương đáng sợ làm sao. Cô làm sao có thể đối xử với hắn như vậy được làm sao có thể? Cô thật tàn nhẫn tạo sao không cho hắn cơ hội làm lại từ đầu tại sao? Bỗng trong mắt hắn loé lên tia khác thường, nhanh chóng gọi cho ai đó rồi nở nụ cười quỷ dị khiến người khác rùng mình.