Khi màn đêm buông xuống, hành lang bệnh viện ít ỏi người qua lại trong căn phòng vip có bóng người đàn ông ngồi gần giường bệnh, lặng lẽ ngắm nhìn Hạ Băng. Cốc Thiếu Phong hắn phải đợi đến khi Mễ Ly bạn thân của cô trực trước phòng bệnh mới mua đồ ăn mua chuộc con heo nào đó rời đi. Tính đến hôm nay đã là hai tuần kể từ khi cô nằm im bất động như vậy. Không phải cô không muốn tỉnh dậy mà là không thể. Đau đớn thay dù như thế cô vẫn có thể nghe được những âm thanh bên ngoài chỉ là không đáp lại được. Bọn nam nhân luôn liên tục thay nhau chăm sóc cô đa số đều là tâm sự cùng cô , nói chuyện đời tư của họ, bí mật của họ. Đáp lại họ chỉ là một khoảng hư vô.
- Băng nhi anh có việc chạy ra đây một lát chút nữa sẽ quay lại.
Nói rồi hắn chạy ra khỏi phòng bệnh. Huệ Di nhắn tin cho hắn nói hắn đến quán cà phê cách bệnh viện khá xa nội dung không dài dòng nhưng cô ta nói sẽ đầu thú mọi tội lỗi đã gây ra. Không hiểu sao khi đi hắn có cảm giác bất an nhưng cũng không để ý lắm nếu cô ta đã muốn tự sửa đổi anh tin chắc Băng nhi cũng như anh sẽ cho cô ta cơ hội.
----- Dãy hành lang bệnh viện----
Bóng dáng người phụ nữ nhỏ nhắn đang đi từng bước về phía phòng bệnh 069 trên người nhơ nhớp dơ dáy , ánh mắt không còn tạp chất nào khác bị thù hận nhuốm đen kịt một mảng trên tay cái đầm màu trắng tinh khiết cũng theo chủ nhân nhuốm đen.
Ả ta đi từng bước đến phòng bệnh của Hạ Băng. Ngó đông dòm tây khi chắc chắn là không còn một ai mới cẩn thận mở cửa phòng.
Trên tay là lọ thuốc màu tím than đẹp mắt trên đó có hình đầu lâu là lọ thuốc mà ả ta trộm được từ tay một bang chủ bang phái không mạnh nhưng nói đến thuốc độc thì hiếm ai sánh bằng mà ả ta không để ý lắm về tác dụng thuốc chỉ biết đó là thứ ả cần sở dĩ trong đám nam nhân của Hạ Băng có Sở Vân Hiên là người chế thuốc đặc biệt giỏi hắn ta đã có bao nhiêu phát minh trong y học ả ta đều biết mà ngoại trừ loại này ra mãi mãi không có cách giải được.
Hận thù trong hắn cô ta khi thấy Hạ Băng lại càng cao lí trí sớm bị thù hận khống chế.
Con chó sao mày không sớm chết đi? Mày cướp hết của tao! Ánh hào quang của tao! Nam nhân của tao và những thứ vốn dĩ thuộc về tao đã bị mày cướp hết. Bây giờ tao sẽ trả lại những gì mày lấy ! Tại mày mà tao phải nằm dưới thân tên đàn ông ghê tởm hết người này đến người khác. Tao sẽ giết màyyyyy!!!!
- Liễu Hạ Băng mày không còn đắc ý được lâu đâu. Mày đã làm tao thân bại danh liệt thế này vậy tao sẽ tiễn mãy xuống địa ngục.
Nói xong Huệ Di lấy trong túi bình thuỷ tinh có chứa dòng chất lỏng mày tím. Nhẹ nhàng từng bước hướng về phía giường của Hạ Băng. Mà Hạ Băng cảm nhận được sát khí nồng nặc càng ngày càng gần. Giọng Huệ Di vang lên khiến cô muốn thật nhanh bỏ chạy nhưng cả cơ thể vẫn bất động. Cô chỉ có thể nằm im chờ đợi cái chết gần trong gang tất.
Mở nắp bình thuỷ tinh ra mùi hương xa lạ bay vào mũi cô khiến thần kinh cô đau nhức. Từng dây thần kinh như bị kéo căng đến cực hạn khiến đầu óc choáng váng không còn xác định được mọi thứ xung quanh. Bàn tay cô ta lướt qua từng nơi trên người hoàn hảo khiến cô ta ghen tị. Bàn tay nắm chặt cái bình thuỷ tinh hướng đến miệng cô ngày càng gần.
Từng giọt chất lỏng màu tím chảy vào miệng. Đến từng địa phương trở nên bỏng rát . Đầu cô càng ngày càng đau. Như từng thứ trong cơ thể đang kêu gào, tim cô cũng bất giác đạp nhanh, huyết áp đột ngột tăng cao mà từng mạch máu như khép lại, dần dà cơ thể bắt đầu có cảm giác tê dại một hồi lại không cảm nhân được bất cứ thứ gì nữa.
Cô chêt rồi ư.....?
Bầu không khí ảm đạm im lặng chỉ còn tiếng cười hả hê của người phụ nữ.....
Khi màn đêm buông xuống, hành lang bệnh viện ít ỏi người qua lại trong căn phòng vip có bóng người đàn ông ngồi gần giường bệnh, lặng lẽ ngắm nhìn Hạ Băng. Cốc Thiếu Phong hắn phải đợi đến khi Mễ Ly bạn thân của cô trực trước phòng bệnh mới mua đồ ăn mua chuộc con heo nào đó rời đi. Tính đến hôm nay đã là hai tuần kể từ khi cô nằm im bất động như vậy. Không phải cô không muốn tỉnh dậy mà là không thể. Đau đớn thay dù như thế cô vẫn có thể nghe được những âm thanh bên ngoài chỉ là không đáp lại được. Bọn nam nhân luôn liên tục thay nhau chăm sóc cô đa số đều là tâm sự cùng cô , nói chuyện đời tư của họ, bí mật của họ. Đáp lại họ chỉ là một khoảng hư vô.
- Băng nhi anh có việc chạy ra đây một lát chút nữa sẽ quay lại.
Nói rồi hắn chạy ra khỏi phòng bệnh. Huệ Di nhắn tin cho hắn nói hắn đến quán cà phê cách bệnh viện khá xa nội dung không dài dòng nhưng cô ta nói sẽ đầu thú mọi tội lỗi đã gây ra. Không hiểu sao khi đi hắn có cảm giác bất an nhưng cũng không để ý lắm nếu cô ta đã muốn tự sửa đổi anh tin chắc Băng nhi cũng như anh sẽ cho cô ta cơ hội.
----- Dãy hành lang bệnh viện----
Bóng dáng người phụ nữ nhỏ nhắn đang đi từng bước về phía phòng bệnh trên người nhơ nhớp dơ dáy , ánh mắt không còn tạp chất nào khác bị thù hận nhuốm đen kịt một mảng trên tay cái đầm màu trắng tinh khiết cũng theo chủ nhân nhuốm đen.
Ả ta đi từng bước đến phòng bệnh của Hạ Băng. Ngó đông dòm tây khi chắc chắn là không còn một ai mới cẩn thận mở cửa phòng.
Trên tay là lọ thuốc màu tím than đẹp mắt trên đó có hình đầu lâu là lọ thuốc mà ả ta trộm được từ tay một bang chủ bang phái không mạnh nhưng nói đến thuốc độc thì hiếm ai sánh bằng mà ả ta không để ý lắm về tác dụng thuốc chỉ biết đó là thứ ả cần sở dĩ trong đám nam nhân của Hạ Băng có Sở Vân Hiên là người chế thuốc đặc biệt giỏi hắn ta đã có bao nhiêu phát minh trong y học ả ta đều biết mà ngoại trừ loại này ra mãi mãi không có cách giải được.
Hận thù trong hắn cô ta khi thấy Hạ Băng lại càng cao lí trí sớm bị thù hận khống chế.
Con chó sao mày không sớm chết đi? Mày cướp hết của tao! Ánh hào quang của tao! Nam nhân của tao và những thứ vốn dĩ thuộc về tao đã bị mày cướp hết. Bây giờ tao sẽ trả lại những gì mày lấy ! Tại mày mà tao phải nằm dưới thân tên đàn ông ghê tởm hết người này đến người khác. Tao sẽ giết màyyyyy!!!!
- Liễu Hạ Băng mày không còn đắc ý được lâu đâu. Mày đã làm tao thân bại danh liệt thế này vậy tao sẽ tiễn mãy xuống địa ngục.
Nói xong Huệ Di lấy trong túi bình thuỷ tinh có chứa dòng chất lỏng mày tím. Nhẹ nhàng từng bước hướng về phía giường của Hạ Băng. Mà Hạ Băng cảm nhận được sát khí nồng nặc càng ngày càng gần. Giọng Huệ Di vang lên khiến cô muốn thật nhanh bỏ chạy nhưng cả cơ thể vẫn bất động. Cô chỉ có thể nằm im chờ đợi cái chết gần trong gang tất.
Mở nắp bình thuỷ tinh ra mùi hương xa lạ bay vào mũi cô khiến thần kinh cô đau nhức. Từng dây thần kinh như bị kéo căng đến cực hạn khiến đầu óc choáng váng không còn xác định được mọi thứ xung quanh. Bàn tay cô ta lướt qua từng nơi trên người hoàn hảo khiến cô ta ghen tị. Bàn tay nắm chặt cái bình thuỷ tinh hướng đến miệng cô ngày càng gần.
Từng giọt chất lỏng màu tím chảy vào miệng. Đến từng địa phương trở nên bỏng rát . Đầu cô càng ngày càng đau. Như từng thứ trong cơ thể đang kêu gào, tim cô cũng bất giác đạp nhanh, huyết áp đột ngột tăng cao mà từng mạch máu như khép lại, dần dà cơ thể bắt đầu có cảm giác tê dại một hồi lại không cảm nhân được bất cứ thứ gì nữa.
Cô chêt rồi ư.....?
Bầu không khí ảm đạm im lặng chỉ còn tiếng cười hả hê của người phụ nữ.....