Sau khi Hạ Băng xuống núi được không lâu thì bắt gặp một toán người áo đen mặt mũi hung tợn bắt lấy. Đứng giữa là người đàn ông anh tuấn, hắn ta nhẹ bước đến chỗ Hạ Băng đứng, canh lúc cô đang còn ngẩn người ra vì ngạc nhiên đã bắt lại, lấy ra chiếc khăn tẩm thuốc ngủ bịt lấy miệng cô lại.
- A..ưm cứu
Hạ Băng khôi phục được ý thức la lên nhưng không được, ý thức cô mơ hồ rồi ngất lại lần nữa. Hàn Thế Huân lập tức mang cô về tổ chức, mời gọi giáo sư Mộc ra.
---- Trong khi đó---
Giáo sư Mộc vuốt ve vết sẹo trên khuôn mặt của Liễu Huệ Di, khẽ nói ngọt
- Di nhi a ta đã làm thuốc giúp thay đổi dung nhan trong vòng 24 giờ ,em tính trả ơn thế nào.
-A nha em sẽ phục vụ anh thật tốt
Huệ Di âm thầm nguyền rủa tên mập xấu xí này. Nhưng cô ta cần thứ thuốc ấy, cô ta sẽ biến thành Hạ Băng , thay thế thân phận của cô ta, lấy lại tất cả mọi thứ của cô ta .Ông ta thân hình nặng nề đè Huệ Di lên giường, ông ta vẫn còn một điều nhưng không nói đó là khi uống loại thuốc này, nó còn tác dụng phụ là khi sử dụng quá nhiều sẽ làm cho dung nhan bị huỷ từ bên trong mà chính người sử dụng cũng không phát giác được điều gì
Cô ta vốn nghĩ mình rất thông minh, nhưng tiếc quá cũng chỉ là con cờ để người khác chơi đùa, ông ta vốn sẽ đưa cô ta lên chức đại tiểu thư Liễu gia để thâu tóm Liễu thị. Vốn nghĩ là Hạ Băng đã chết sau lần sập viện nghiên cứu ấy rồi. Vốn ông ta rất tiếc khi bỏ một món lời ngon nhưng không sao hắn ta cũng đã nghĩ ra cách khác để kiếm tiền. Đó là tìm một loại vắc xin nào đó rẻ tiền bán ra sẽ kiếm được khối tiền mà ông ta sẽ dùng một công ty ma che mắt người tiêu dùng.
Quả là hồ ly...hắn ta đã đợi 20 năm rồi, hắn không muốn sống cảnh nghèo khó này thêm nữa.
- Reng...reng
- A lô?
- Bác sĩ Mộc, Hàn thiếu chủ có chuyện cần ngài đến đây.
Thuộc hạ Hàn Thế Huân lạnh lung giọng nói
- A tiếc quá làm sao bây giờ viện khoa học của tôi mới sụp cách đây không lâu nên mới bay đến Trung Quốc, có gì tuần sau tôi mới đến được
- Vậy thôi chúng tôi tính nhờ ông đến thôi miên một người nhưng nếu ông bận thì thôi vậy.
- Tôi sẽ cố sắp xếp thời gian
Nói rồi ông ta cúp máy, quay người lại nhìn thân thể xinh đẹp kiều diễm của Huệ Di đang đợi mình trên giường. Đáy mắt đã không dấu nổi dục vọng, liền một hai cởi hết quần áo lên giường ngoạn nước mây mưa cùng cô ta.
Mà ở nơi nào đó, Hạ Băng mệt mỏi đứng dậy, thấy mình đang ở căn phòng lạ lẫm liền cố nhớ lại tối hôm qua.
- Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên, người đàn ông anh tuấn bước vào. Nhìn cô thâm tình? Nhưng cô lại không nhớ nổi đã gặp tên này ở đâu nữa
- Anh là ai?
Sau khi Hạ Băng xuống núi được không lâu thì bắt gặp một toán người áo đen mặt mũi hung tợn bắt lấy. Đứng giữa là người đàn ông anh tuấn, hắn ta nhẹ bước đến chỗ Hạ Băng đứng, canh lúc cô đang còn ngẩn người ra vì ngạc nhiên đã bắt lại, lấy ra chiếc khăn tẩm thuốc ngủ bịt lấy miệng cô lại.
- A..ưm cứu
Hạ Băng khôi phục được ý thức la lên nhưng không được, ý thức cô mơ hồ rồi ngất lại lần nữa. Hàn Thế Huân lập tức mang cô về tổ chức, mời gọi giáo sư Mộc ra.
---- Trong khi đó---
Giáo sư Mộc vuốt ve vết sẹo trên khuôn mặt của Liễu Huệ Di, khẽ nói ngọt
- Di nhi a ta đã làm thuốc giúp thay đổi dung nhan trong vòng giờ ,em tính trả ơn thế nào.
-A nha em sẽ phục vụ anh thật tốt
Huệ Di âm thầm nguyền rủa tên mập xấu xí này. Nhưng cô ta cần thứ thuốc ấy, cô ta sẽ biến thành Hạ Băng , thay thế thân phận của cô ta, lấy lại tất cả mọi thứ của cô ta .Ông ta thân hình nặng nề đè Huệ Di lên giường, ông ta vẫn còn một điều nhưng không nói đó là khi uống loại thuốc này, nó còn tác dụng phụ là khi sử dụng quá nhiều sẽ làm cho dung nhan bị huỷ từ bên trong mà chính người sử dụng cũng không phát giác được điều gì
Cô ta vốn nghĩ mình rất thông minh, nhưng tiếc quá cũng chỉ là con cờ để người khác chơi đùa, ông ta vốn sẽ đưa cô ta lên chức đại tiểu thư Liễu gia để thâu tóm Liễu thị. Vốn nghĩ là Hạ Băng đã chết sau lần sập viện nghiên cứu ấy rồi. Vốn ông ta rất tiếc khi bỏ một món lời ngon nhưng không sao hắn ta cũng đã nghĩ ra cách khác để kiếm tiền. Đó là tìm một loại vắc xin nào đó rẻ tiền bán ra sẽ kiếm được khối tiền mà ông ta sẽ dùng một công ty ma che mắt người tiêu dùng.
Quả là hồ ly...hắn ta đã đợi năm rồi, hắn không muốn sống cảnh nghèo khó này thêm nữa.
- Reng...reng
- A lô?
- Bác sĩ Mộc, Hàn thiếu chủ có chuyện cần ngài đến đây.
Thuộc hạ Hàn Thế Huân lạnh lung giọng nói
- A tiếc quá làm sao bây giờ viện khoa học của tôi mới sụp cách đây không lâu nên mới bay đến Trung Quốc, có gì tuần sau tôi mới đến được
- Vậy thôi chúng tôi tính nhờ ông đến thôi miên một người nhưng nếu ông bận thì thôi vậy.
- Tôi sẽ cố sắp xếp thời gian
Nói rồi ông ta cúp máy, quay người lại nhìn thân thể xinh đẹp kiều diễm của Huệ Di đang đợi mình trên giường. Đáy mắt đã không dấu nổi dục vọng, liền một hai cởi hết quần áo lên giường ngoạn nước mây mưa cùng cô ta.
Mà ở nơi nào đó, Hạ Băng mệt mỏi đứng dậy, thấy mình đang ở căn phòng lạ lẫm liền cố nhớ lại tối hôm qua.
- Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên, người đàn ông anh tuấn bước vào. Nhìn cô thâm tình? Nhưng cô lại không nhớ nổi đã gặp tên này ở đâu nữa
- Anh là ai?