Hạ Băng ngạc nhiên nhìn người đàn ông mới bước, nội tâm một tràng phòng bị nhìn người này. Hắn ta là ai? Sao lại bắt cô tới đây?
- Em không nhớ?
Hàn Thế Huân sốt ruột nói, hai tay không ngừng run rẩy, không lẽ là cô bị mất trí nhớ? Nên mới không nhận ra hắn!
- Ân từ hai năm trư...mà anh là ai
Hạ Băng định trả lời nhưng nhớ đến cô không quen tên này liền ngưng lại hỏi hắn.
- Tôi là bạn trai em ! Em không nhớ sao?
Thế là tên nào đó miệng trơn như bôi mỡ nói dối mà tim không đập mặt không đỏ. Lợi dụng lúc Hạ Băng u mê mà lừa gạt.
- Thật?
Hạ Băng có chút nhíu mày hỏi? Nếu hắn với cô có quan hệ như thế sao lúc gặp hắn cô không có chút ấn tượng gì mà trong phim khác thế nhờ? ( !(◎_◎;) mỗ tác giả nghẹn lời)
- Ừ em không nhớ gì hết không sao để anh giúp em nhớ lại!
Hàn Thế Huân vui mừng nhìn cô, không cần phải xoá trí nhớ gì đó mệt thấy mẹ, cứ chuẩn bị tạo sẵn một tràng kí ức tươi đẹp giữa cô và hắn là được.
- Ân tôi không nhớ gì hết nên anh nói cho tôi chút gì về tôi trước khi tôi mất trí nhớ xem nào!
Hạ Băng vui mừng nhìn người trước mắt, cuối cùng cô cũng tìm được người có thể cho cô biết manh mối về kí ức có thể tìm được người nhà của chính mình nhanh hơn. Không biết nói là cô quá ngu ngốc hay quá cả tin người nữa, nghĩ sao mà cô lại nghĩ con sói nào đó cho cô về? Về cái khỉ mốc ấy!
- À trước kia anh và em gặp nhau trong một ngày xuân đẹp trời, khi ấy em vừa gặp đã nhất kiến chung tình với anh, em đã mất rất nhiều công sức mới theo đuổi được anh không những thế đêm đầu tiên của chúng ta cũng là do em cưỡng bức anh, sau đó em khóc lóc đòi anh chịu trách nhiêm....blah blah sau đó khi chúng ta chuẩn bị kết hôn thì em lại mất tích.
Hàn Thế Huân thật có năng khiếu viết truyện , mới đí đã nghĩ ra một đống kỉ niệm mà anh ấy xuyên tạc từ A đến Z nhằm lừa con cừu ngon miệng nào đó đang ngây ngốc nằm trên giường.
- Tôi tại sao lại thấy chuyện anh kể có chút vấn đề.
Hạ Băng có ngốc đến đâu cũng không đến nỗi không có não, nghe hắn nói một hồi vuốt cằm suy nghĩ. Với kinh nghiệm xem phim tình cảm phong phú, khi nữ chính nghe nam chính kể về kí ức sẽ nhớ mang máng rồi xúc động nhìn nam chính sau đó là một tràng nước mắt mũi tèm lem sau đó HE.
- Chắc do em suy nghĩ nhiều quá thôi.
Hàn Thế Huân nói vậy còn thân mật lại gần kéo chăn lại tự nhiên ngồi trên giường cẩn thận ôm Hạ Băng một cái.
- Chỉ cần chúng ta ở chung sẽ giúp em nhớ lại thôi không sao
Hạ Băng cũng gật đầu, quên béng đi mất không biết vứt 3 người kia ở xó xỉnh nào rồi.
Mấu ngày này cô luôn ở trong tổ chức bên cạnh mà cái đuôi to tướng lúc nào cũng bám theo mọi lúc mọi nơi. Cô không hiểu tại sao hắn lại rảnh rỗi vậy nhưng cũng mặc kệ không hỏi , cô muốn nhanh chóng nhớ lại kí ức của mình.
Một hôm cô cung Hàn Thế Huân đang coi phim thì
- Sau đây là tin tức Liễu đại tiểu thư của Liễu thị đã được tìm thấy...