Nhược Trúc một đường đi về trước không hé nửa lời.
Hề Tu Văn thành thành thật thật theo sau, gương mặt thoáng một tia lo lắng.
Nhược Nhược sinh khí?
Hề Tu Văn ảo não. Hắn hôm nay là làm sao? Khi không lại nảy sinh cãi vả cùng một người xa lạ. Lại còn bị Nhược Nhược bắt gặp.
Kết quả Nhược Nhược chỉ hoán tên hắn một lần, sau đó nhàn nhạt nhìn hắn rồi xoay người rời đi, không nói tiếng nào.
-"Nhược Nhược, ta cùng nàng thật sự không quen.." Hề Tu Văn âm thanh mang theo một tia thấp thỏm vang lên.
Nhược Trúc đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
Nàng xoay người ánh mắt phức tạp nhìn Hề Tu Văn.
Nàng hôm nay là đang đi tìm vài thứ nguyên liệu thích hợp để chế tạo vũ khí lạnh, lại nhìn thấy trên Định vị đồ ánh sáng của nữ chủ và Hề Tu Văn giao nhau.
Nàng lập tức dựa theo định vị đồ đi đến nơi hai người đang đứng, trên đường đi liền nhặt được tấm khăn tay lần trước nàng vì hắn băng bó vết thương nơi tay sử dụng rơi trên đường.
Xa xa liền là một đôi nam nữ hệt như bích nhân đang trò chuyện.
Nhược Trúc gương mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong tâm lại vô cùng thất vọng.
À..
Trung khuyển đã gặp nữ vương..
Nhược Trúc cũng lười chạy theo cảm giác trái tim của mình lúc đó. Nàng bình tĩnh hô tên của hắn.
Nhận được tầm mắt sáng lên của hắn, nội tâm càng phức tạp.
Nói không nên lời, nàng liền xoay người rời đi.
Có thể Hề Tu Văn lại không ngừng vì mình lý giải.
Nhược Trúc không cảm xúc nhìn hắn.
Suy cho cùng, Hề Tu Văn là trung khuyển dành cho nữ chủ, tất nhiên sau cùng khả năng cũng sẽ về bên nữ chủ.
Nàng vốn có ý định cứu rỗi thân phận nam phụ của hắn, nhưng hôm nay, nàng đột nhiên cảm thấy chuyện này thật không có ý nghĩa.
Rõ ràng hắn đồng ý là của nàng, nhưng rồi cũng lại bị nữ chủ hấp dẫn.
Cho dù đó là do quang hoàng nữ chủ người gặp người thích hoa gặp hoa nở, nhưng chung quy cũng giống như việc trải qua bao khó khăn, nam phụ cũng là thuộc về nữ chủ.
Đột nhiên Nhược Trúc nghĩ đến nam nhân kia, kẻ từng cùng nàng luyến ái năm năm, sau cũng lại lăn cùng người khác một chỗ quay lưng lại hản bội nàng.
Huống chi Hề Tu Văn người này nhân sinh ngay từ đầu của hắn đã là vì nữ chủ mà tồn tại, sau lại vì nữ chủ mà chết đi, nàng lại lấy điều gì đảm bảo hắn sẽ không "tìm về chủ cũ" a?
Nếu vậy, hà tất...?!
Nhược Trúc đôi mắt nhìn Hề Tu Văn càng ngày tình cảm càng nhạt nhượng Hề Tu Văn hoảng hốt.
Hắn thậm chí đọc được hai chữ "buông bỏ" trong đáy mắt nàng.
Buông bỏ?
Buông bỏ thứ gì?
Buông bỏ hắn?
Hề Tu Văn kinh hoảng, sắc mặt biến đổi.
Hắn có cảm giác nếu hắn không ngay lập tức làm điều gì, hắn sẽ mất đi nàng... vĩnh viễn.
-"Nhược Nhược, nàng nghe ta nói, ta thực sự cùng nữ nhân kia không có gì cả, ta va vào nàng ta đánh rơi khăn tay của nàng, nàng ta nhất định không cho ta đi, không hiểu sao lúc đó liền không nhịn được mà cãi vả, ta tuyệt đối không có bất kỳ liên hệ nào cùng nữ nhân đó cả." Hề Tu Văn cuống quýt.
Nhược Trúc vẫn thờ ơ nhìn hắn, không phản ứng, nhưng thật ra trong tâm đã buông lỏng, Hề Tu Văn khi nhắc đến nữ chủ không hề có cảm tình, thậm chí còn ẩn ẩn một tia bực bội, hối ý.
Chỉ có thể trách kịch tình quá mạnh mẽ, cả một con đường rộng lớn hết lần này đến lần khác hai người va vào nhau.
Hề Tu Văn nhìn Nhược Trúc không chút dao động, tâm lạnh thấu.
Làm sao bây giờ? Làm sao để Nhược Nhược không lại hiểu nhầm?
Hề Tu Văn trong lòng loạn cả lên.
Hắn nắm lấy tay Nhược Trúc, mở miệng, sẽ lại giải thích thêm một lần.
-"Ta.. ta..ưm?"
Hề Tu Văn đột nhiên ngưng bặc, hai mắt kinh ngạc nhìn gương mặt thanh tú phóng đại trước mắt, cánh mi dày, đen nhánh, thậm chí hắn có thể sổ (đếm) từng cọng, sau đó là cảm giác mừng như điên lan toả toàn thân.
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, hơi thở quấn vào nhau ngọt ngào, nhượng hắn mê muội, hai tay không tự chủ vòng xuống eo cùng lưng áo xiết chặt hơn thân hình mềm mại kia, nhẹ làm chỗ dựa để nàng không tốn sức nhón chân (hê hê, Nhược Trúc lùn hơn cả khúc)
Một lát sau, Nhược Trúc mới buông ra hắn, đôi mắt hơi mềm hoá một chút.
-"Tu Văn, mắt ta rất hạn hẹp, dung không nổi một hạt cát, của ta chỉ có thể là của ta, ngươi nếu cảm thấy mình không làm được, vậy.."
Nhược Trúc trong vòng tay hữu lực của Hề Tu Văn ngẩng đầu nhìn hắn nhàn nhạt nói, rất bình thản nhưng Hề Tu Văn lại nhận được sự kiên quyết trong đó.
Còn chưa nói xong môi đã bị ngăn chặn. Lần này Hề Tu Văn chủ động càn quét trong khoang miệng Nhược Trúc.
Nói vậy, Nhược Nhược là không buông bỏ hắn phải không? Hề Tu Văn vui vẻ thầm nghĩ.
Cái gì mà vậy với không vậy, hắn không muốn nghe nàng nói tiếp theo, bởi vì hắn biết nàng đại khái sẽ nói gì, và hắn cũng rất rõ ràng, với tính cách của nàng, nói được sẽ làm được.
-"Ta là của nàng. Chủ nhân" Hề Tu Văn giọng trầm ấm ôn nhu nhìn Nhược Trúc, tựa như cả thế giới này chỉ còn nàng và hắn.
-"Ân." Nhược Trúc nương vòng tay của Hề Tu Văn, rất tự nhiên dựa vào ngực hắn.
Hề Tu Văn, ngươi ngàn lần đừng làm ta thất vọng.
Phía Tây dặm?
Thần Châm?
Bạch Hổ ấu thú?
Nhược Trúc hơi suy nghĩ một chút nhiệm vụ hệ thống vừa ban bố, trong nguyên tác, Thần Châm cùng Bạch Hổ ấu thú là nữ chủ đồng thời có được.
Nữ chủ là trong một lần không cẩn thận rơi vào một di chỉ viễn cổ, tại nơi này đạt được truyền thừa của Bạch Hổ thánh thú, thu được một bộ Thần Châm cùng hậu duệ của thánh thú, cưỡng ép khế ước cao ngạo tiểu ấu thú Bạch Hổ, thành công thu được sự trợ giúp to lớn sau này.
Đúng lúc này, âm thanh lạnh như băng của máy móc lại lần nữa vang lên trong đầu Nhược Trúc.
-[Hữu tình nhắc nhở, nữ chủ hiện tại đang trên đường hướng về di chỉ, thỉnh chủ nhân nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ]
Nhược Trúc nghe đến đây, gương mặt hơi thoáng hiện kinh ngạc.
Nữ chủ vừa đứng gần đây, nhưng hiện tại lại đang hướng về di chỉ không ngừng tiếp cận?
Quả nhiên là kịch tình mạnh mẽ a.
Nhược Trúc ngẩng đầu nhìn gương mặt kề cận như điêu, như khắc của Hề Tu Văn hơi giật giật thân thể.
-"Tu Văn, hiện tại ta cần ngươi giúp một chuyện." nàng mở miệng.
-"Ừ?" Hề Tu Văn cúi đầu tỉ mỉ nhìn tiểu nhân nhi trong ngực ôn nhu xuất thuỷ.
Nhược Trúc đưa tay vòng lên cổ Hề Tu Văn nhẹ kéo, Hề Tu Văn hơi kinh ngạc, sau đó rất nhanh thuận theo cúi xuống gần Nhược Trúc.
Ấm áp khí tức phun vào vành tai lại nhột lại ngứa,cong vào tâm khiến Hề Tu Văn cả người đều có chút run rẩy.
Hắn nỗ lực kìm nén xao động cẩn dực nghe rõ phân phó của Nhược Trúc sau đó lưu luyến không rời nhìn chằm chằm Nhược Trúc, cuối cùng mới nhấc chân rời đi.
Nhược Trúc cũng đông thời xoay người hướng về phía Tây rừng rậm đi tới.
Nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành không phải sao?
_________________________________________________
Lam Đồng Hi khuôn mặt nhăn thành một cái bánh bao, bất mãn nhìn kẻ đang lẽo đẽo theo đuôi phía sau mình.
-"Ngươi theo ta làm gì?" cuối cùng Lam Đồng Hi híp mắt dừng chân nhìn sang bên cạnh lạnh giọng hỏi.
Vân Thiên Ngự cà lơ phất phơ hoàn toàn vứt bỏ đi phong thái lạnh lùng của Ma Vương hướng về Lam Đồng Hi nhướng mày.
-"Ta cũng muốn gặp bản thể luân hồi của nàng" hắn không sao cả trả lời.
Lam Đồng Hi sửng sốt, sau đó chợt im lặng.
Quan hệ của hắn cùng Vân Thiên Ngự kể ra cũng hết sức vi diệu, chung quy hơn một ngàn năm trước cả hai từng là tình địch.
Lúc đó cả hai đều đem lòng yêu đệ nhất mỹ nhân Thiên cung, thần tộc hậu duệ, người có huyết mạch lực tinh thuần nhất cũng là kẻ đứng đầu Thần tộc.
Song Thần cùng Yêu, Ma vốn dĩ là nước lửa khó dung, phân tình cảm này đã dự trước là không có kết quả.
Một hồi đại chiến khiến cả tam giới đều nguyên khí đại thương.
Nhân loại, tức phàm nhân nhân cơ hội quật khởi, thế như chẻ tre khiến tam giới liên tục lùi lại.
Lúc đó Nguyệt thần cũng chính là nhân cả hai kẻ đứng đầu hai giới đều tâm tâm niệm niệm, để tránh cân bằng thế giới bị phá vỡ đường cùng sử dụng Thần hồn tách thế giới ra làm hai.
Phàm nhân cùng Ma tộc, Yêu tộc tại một thế giới.
Thần tộc tại một thế giới lâm vào ngủ say.
Kết thúc cuộc chiến, nàng rơi vào luân hồi.
Lúc đó Yêu Hoàng, cũng chính là hắn không do dự lựa chọn đi theo nàng bước vào luân hồi, không ngừng tìm kiếm nàng bước chân.
Mà Ma Vương lại chậm một bước, bánh xe luân hồi sớm tiêu thất, chỉ có thể ở lại chỉnh đốn cục diện.
Suy cho cùng có lẽ Ma Vương là yêu Nguyệt thần, nhưng càng coi trọng trọng trách Ma tộc hơn.
Mà hiện tại, sau một ngàn năm không ngừng tìm kiếm, hắn đã tìm ra nàng. Mà Ma Vương lại đồng thời biết đến chuyện này.
Là tốt hay xấu hiện tại chưa thể biết được.
Lam Đồng Hi chậm rãi bước đi.
Lần này, hắn sẽ không lại để vuột mất nàng.
______________________________________________
Trong rừng.
Nhược Trúc sử dụng định vị đồ tra một chút hướng đi của nữ chủ, nàng cũng không vội vàng truy theo, phải biết nữ chủ là tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm được lối vào di chỉ nha.
Mà nàng, chỉ cần bỏ ra tích phân liền nhận được chỉ dẫn của Hệ thống lững thững đi tới.
Mặc dù có chút đau lòng số tích phân kia, Nhược Trúc lại chỉ có thể buồn bực trong lòng.
Cùng lúc đó, khi mà Nhược Trúc đang một đường bình yên tiếp cận di chỉ thì bên này, nữ chủ đang chật vật chiến đấu cùng một con Tam Đầu Xà.
Tam Đầu Xà là ma thú cấp , lấy thực lực của nữ chủ hiện tại miễn cưỡng chạy trốn xem như không chết được, cố tình nàng trong ngực ôm một quả đản, nhìn sơ qua chính là Tam Đầu Xà đản a.
Chẳng trách Tam Đầu Xà điên cuồng truy đuổi.
Diệp Thuý Vy ánh mắt lăng lệ nhìn Tam Đầu Xà đang không ngừng truy đuổi phía sau.
Nàng là vô tình phát hiện hang ổ của Tam Đầu Xà.
Tam Đầu Xà là cấp ba ma thú, càng thăng cấp lại càng khó sinh sản dục dưỡng đời sau.
Sở dĩ này chỉ Tam Đầu Xà yêu quý một tấc không dời quả trứng khó khăn sinh hạ của mình, chỉ là quá đói bắt buộc phải rời đi phụ cận kiếm ăn.
Diệp Thuý Vy nhân cơ hội ôm lấy quả trứng ý định thoát đi trước khi Tam Đầu Xà trở lại, ai biết vừa vặn đụng phải.
Kiếp trước lần này nàng đi vào rừng là có sự âm thầm trợ giúp của Hề Tu Văn, rất dễ dàng giết chết Xà mẫu đem trứng đoạt đi, sau lại trên đấu giá hội thu được một bút lớn tiền tài.
Mà kiếp này, không có nam nhị thâm tình, âm thầm trợ giúp, nữ chủ hiển nhiên vạn phần chật vật.
Nhược Trúc cũng là nhớ đến tình tiết này mới không nhanh không chậm đi đến di chỉ.
Dù sao hiện tại nữ chủ là không cách nào thoát thân được a.