Bị Giang Tĩnh Duyệt nói ra cả tên lẫn họ thật sự, Ương Túc Y cũng không tỏ vẻ bối rối, hắn chỉ hỏi: "Tiền bối có thể nhìn ra à?"
Giang Tĩnh Duyệt đưa tay khó nhọc cầm tách trà.
Người Phù Quang quen với hình dạng này, làm gì cũng thuận lợi còn y dù đã ở trong hình dạng này lâu rồi nhưng vẫn không cách nào quen được mà Ương Túc Y cũng không có ý định giúp.
Con thú Tâm Tương nhảy lên bàn, nó nghiêng đầu nhìn khuôn mặt quái dị ấy, đến khi nhận ra khí tức quen thuộc mới chịu nhào vào lòng y.
Giang Y Tĩnh Duyệt nói: "Quá rõ ràng, nên ta mới tò mò làm sao ngươi không giống họ."
"Họ" chính là những người tộc Nhất Tâm đã sống ở đây từ xưa, thân hình dị dạng, đầu óc ngu muội.
"Vãn bối lớn lên ở bên ngoài." Ương Túc Y bình tĩnh nói.
"Ồ? Ta không nghĩ năm đó chúng ta để sót ai đó." Giang Tĩnh Duyệt thản nhiên nói.
Quả thật, năm đó sau khi chết tộc trưởng tộc Nhất Tâm, Tứ Thánh lùng sục, đưa tất cả những ai mang dòng máu tộc Nhất Tâm vào Phù Quang, kể cả những người từ lâu đã không mang họ này.
Họ là kết quả của cuộc hôn nhân giữa người tộc Nhất Tâm cùng người tộc khác, gần như chẳng còn chút liên quan nào đến "nhìn thấy thiên mệnh" cả.
Nhưng bởi vì chút "gần như" đó, họ cũng không thoát khỏi số mệnh bị lưu đày.
"Vãn bối cũng nghĩ là không.
Có lẽ thủy tổ họ Ương từng có người mang dòng máu tộc Nhất Tâm, qua mỗi một thế hệ, dòng máu ấy loãng như nước lã.
Ương thị đã sống quãng thời gian bình thường, không chút liên quan nào đến họ tộc bị lưu đày kia." Ương Túc Y nói.
Chỉ là không ngờ, dòng máu đã ẩn đi giữa bao thế hệ họ Ương lại đột nhiên xuất hiện trên người hắn.
"Thức tỉnh huyết thống." Giang Tĩnh Duyệt ngẫm nghĩ, "Cũng không hiếm lắm, chỉ là không ngờ lại thức tỉnh trên người tu sĩ."
Dòng máu lặn mang theo sức mạnh của tộc Nhất Tâm, nếu nó xuất hiện, thức tỉnh trên người một phàm nhân, vậy phàm nhân đó nhiều nhất sẽ có trực giác hơn người lại không thảm hại như phàm nhân có linh cảm thượng đẳng.
Họ cứ sống thế thôi.
Nhưng tu sĩ từ khi dẫn linh thì sẽ nhận được truyền thừa, nếu dòng máu lặn ấy xuất hiện trên người kẻ đó, vậy thứ tu sĩ kia nhận được khi truyền thừa sẽ còn thêm phần khác nữa.
Cho nên Ương Túc Y mới có thể nhìn thấy hoa văn phù chú trên những mảnh ngọc mở lối vào vực Phù Quang.
Huyết thống của năm người, Tứ Thánh và người tộc Nhất Tâm.
Giang Tĩnh Duyệt thấy người đối diện không nói nữa thì tiếp tục hỏi: "Vậy truyền thừa ngươi nhận được đến đâu rồi?"
Ương Túc Y nói: "Tộc Nhất Tâm phạm tội tày đình, toàn tộc bị lưu đày."
"Có biết tội gì không?"
"Biết."
"Có thấy oan uổng không?"
"Không… Phụt."
Ương Túc Y vừa nói ra tiếng "không" thì linh đài như bị ai đó gõ mạnh, hắn choáng váng phun ra máu.
Đúng vậy, truyền thừa nói cho hắn nghe tội lỗi của tộc Nhất Tâm nhưng lại không cho hắn được quyền đánh giá khách quan, truyền thừa khắc lên thần thức hắn ý nghĩ phải đưa tộc Nhất Tâm về lại thế gian kia.
Hắn không muốn làm.
Nhưng khi suy nghĩ đó vừa xuất hiện, linh đài hắn lại bị chấn động, sau đó như ám lệnh khắc sâu vào thần thức, hắn bỗng nghĩ: "Tại sao lại không làm? Tộc Nhất Tâm thì có làm gì sai? Người tộc Nhất Tâm làm chuyện đấy chỉ vì bảo vệ chính mình mà thôi."
Cho dù năm đó khi họ nhìn thấy được thiên mệnh vùng đất mà tộc nhân mình sinh sống sẽ biến thành vùng đất chết, linh khí cạn kiệt.
Tộc trưởng bấy giờ đã đứng ra tìm cách, vị tu sĩ kết đan ấy bày trận, chặt đứt, dẫn nối địa mạch của Đại Địa về vùng đất Yêu Châu phân phát cho họ.
Việc này hiển nhiên sẽ làm Đại Địa biến thành vùng đất chết.
Nhưng tu sĩ Kết Đan bày vẽ dưới mí mắt Thánh Nhân như sâu kiến dưới bánh xe vậy.
Có khi bánh xe cuốn qua chẳng chạm được chúng mà cũng có khi chúng bị bánh xe nghiền nát.
Tộc Nhất Tâm là trường hợp sau.
Tứ Thánh xử lý những kẻ cầm đầu, nhưng bọn họ biết, có sức mạnh này, nếu tộc Nhất Tâm thoát khỏi thiên phạt thì cũng sẽ làm ra chuyện ngu ngốc khác nên quyết định phong kín cả tộc người vào vùng đất chết linh khí cạn kiệt Phù Quang kia, kiến tạo kết giới khiến họ tách biệt với thế gian này.
Cũng biến lời tiên đoán thành sự thật, tộc Nhất Tâm về sau phải sống ở vùng đất chết.
Nhưng truyền thừa của bọn họ không cam lòng, truyền xuống cho mỗi một thế hệ tộc Nhất Tâm giấc mơ có thể rời khỏi Phù Quang.
Tiếc là dân Phù Quang sống đời đời ở đây, kinh mạch bị khí chết gột rửa, sớm đã không mang dòng máu Nhất Tâm, cũng không biết gì về thế giới bên ngoài, chỉ có mơ hồ nghĩ, mình phải giữ gìn tiếng nói của cố hương qua lời kể của ông cha.
Nhưng trời xui đất khiến lại để cho kẻ bên ngoài nhận lấy truyền thừa đó.
Ương Túc Y đưa tay lau vệt máu đỏ kia.
Ý chí và truyền thừa có vài thứ xung đột nhau, ví dụ như suy nghĩ người Nhất Tâm ban đầu nào có sai.
Hắn cứ thế vùng vẫy rất lâu, lần nào cũng chịu thương tổn.
Giang Tĩnh Duyệt nhìn hắn rồi nói: "Đó là một nửa truyền thừa thôi.
Khi ngươi trở thành Thánh Nhân, ngươi sẽ nhận được trọn vẹn truyền thừa suốt mấy ngàn năm của tộc mình."
"Còn chuyện gì nữa sao?" Ương Túc Y đã nhiều lần phỏng đoán.
Hắn không nghĩ Tứ Thánh có thể chống lại đạo tâm và thiên quy mà tàn nhẫn ra tay với cả những kẻ còn chẳng dẫn linh được của tộc Nhất Tâm.
"Còn, nhưng tu vi bây giờ của ngươi không thể gánh nổi." Giang Tĩnh Duyệt đáp.
"Nhưng vãn bối cũng không thể trở thành Thánh Nhân.
Đừng nói là vực Phù Quang này, dù có ra ngoài cũng rất khó."
Trở thành Thánh Nhân mới có tư cách biết được sự thật nhưng hắn lại chẳng thể trở thành Thánh Nhân.
Một vòng lẩn quẩn khiến cho sự thật cứ bị chôn vùi vĩnh viễn.
Giang Tĩnh Duyệt ngẫm nghĩ: "Vậy đành trông mong vào hậu nhân Tứ Thánh có người trở thành Thánh Nhân vậy."
Bỗng dưng khuôn mặt và cái tên Tiết Tử Dung chia nhau lướt qua đầu Giang Tĩnh Duyệt và Ương Túc Y.
"Nhưng biết đến bao giờ?" Ương Túc Y nghĩ thầm.
"Biết đâu…" Giang Tĩnh Duyệt nhủ trong lòng.
"Đúng rồi!" Giang Thánh Nhân bỗng nói, "Đừng cho thần thức kia biết sự thật về tượng thờ."
Ương Túc Y gật đầu hiểu ý.
Năm đó, khi Ương Túc Y cầu xin vị tiền bối trước mặt giúp sư huynh mình ra ngoài, Giang Tĩnh Duyệt đã hỏi hắn: "Lý do?"
Hắn đáp: "Sư huynh không có tội."
Dẫu biết rằng những người Nhất Tâm bây giờ cũng chẳng làm gì sai nhưng Ương Túc Y hiểu, hắn làm theo truyền thừa vì hắn phải làm theo, còn có kết quả ra sao còn cần phải nói ư? Nhưng sư huynh hắn là sự tồn tại đặc biệt.
Có lẽ, có thể, chắc chắn sẽ có cách đưa người ra ngoài.
"Mấy cây Túc Xá này không gánh nổi phù chú, ngươi biết không?"
"Vãn bối biết." Hắn đáp, "Trước kia lo có thân thể sẽ khó, bây giờ chỉ còn mỗi thần thức, có lẽ gỗ Túc Xá cũng sẽ chống đỡ đủ."
"Vậy ngươi có biết có phù chú khắc xong rồi thì phải mở bằng cách nào không?" Giang Tĩnh Duyệt vẫn tiếp tục dẫn dắt, "Thật ra chính ta cũng không biết phải làm sao để mở lối vào từ bên trong bằng phù chú."
Ương Túc Y nheo mắt hỏi: "Vậy tiền bối vào đây làm gì?"
"Không định ra ngoài." Tiền bối cười nói, "Được rồi, nhưng ta biết cách bổ trợ có thể mở vực Phù Quang trong một chốc."
Đó là dùng lôi kiếp.
Dĩ nhiên, quét mắt cả vực Phù Quang này, làm gì có ai dẫn linh mà đòi Trúc Cơ, còn đám tu sĩ bị đày toàn là tu sĩ Kết Đan nhưng tu vi gần như đã đình trệ, chỉ có thần thức Ly Tương quen sống những tháng năm vụn vỡ, lăn lộn giữa thú vật, con người mà cô đọng dần.
"Chỉ có y mới có đủ tư cách trở thành Thánh Nhân." Giang Tĩnh Duyệt kết luận, "Ta có thể tìm cơ duyên cho y, sau đó…"
Ương Túc Y bỗng chốc ngắt lời: "Tiền bối, huynh ấy chỉ còn mỗi thần thức, lôi kiếp vừa chạm đến thì thần thức cũng bị đánh nát.
Huống hồ nếu huynh ấy trở thành Thánh Nhân thì ra ngoài phải làm gì với cơ thể Trúc Cơ kia?"
"Ta có cách giúp hắn độ kiếp thuận lợi.
Còn việc ra ngoài ta chưa nghĩ tới." Giang Thánh Nhân thật thà nói, "Vậy thôi cứ để người ở lại đây đi."
Ương Túc Y: "..."
Cho nên sau đó là Giang Thánh Nhân âm thầm ám chỉ cho người Phù Quang thờ phụng tượng thần dưới tán cây Túc Xá.
Ly Tương không có thân thể, những tượng thần đó vừa hay trở thành chân thân của hắn nên lúc lôi kiếp đánh xuống sẽ phải chia ra cho hết thảy "chân thân" đó, ơn mưa móc không được quên ai, chỉ cần như vậy sẽ giảm được gánh nặng cho thần thức trụi của hắn.
Đó cũng là lý do mà tu sĩ được người dân thờ phụng sẽ dễ dàng độ kiếp thành công.
Nào có công đức hương hỏa gì, chẳng qua tượng thờ gánh một phần áp lực từ lôi kiếp giúp bản thể.
Mà cây Túc Xá có thể hấp thụ linh khí từ lôi kiếp lại không làm tổn hại đến người phàm mà còn có thể tản thêm linh khí cho họ.
Điều quan trọng nhất đó là Ly Tương phải coi tượng gỗ dưới tán cây Túc Xá là thân thể của mình.
Vậy là ngần ấy năm sau, khi Ương Túc Y vừa khắc từng nét phù chú vừa không ngừng trồng thêm cây Túc Xá, Giang Thánh Nhân cũng đi khắp nơi truyền bá tập tục thờ phụng thần linh thì Ly Tương cũng vội đến thần thức không chạm đất, hắn chia thần thức đi từ làng này đến làng nọ, trông đêm cho người ta ngủ, báo mộng khi có linh thú quấy phá, lại còn nhiệt tình nhắc nhớ mấy vị tu sĩ Kết Đan một năm phải có đủ bốn mùa, có tuyết có hoa… Hắn cảm thấy làm vậy mới xứng với mấy tượng gỗ xấu xí kia.
Bốn người kia dù có bất mãn cũng phải cúi người, ai bảo Ương Túc Y nghe lời thần thức lang thang này làm gì.
Mà Giang Thánh Nhân trước sau như một, không hề hỏi đến nếu thật sự có thể mở cửa vực Phù Quang, Ương Túc Y có thật sự thả bọn họ ra ngoài hay không?
Dẫu rằng bọn họ có nỗi đau, có kẻ cũng đều là bị bức ép đến đường cùng.
Nhưng như thế thì đã làm sao?
Bọn họ thật sự đã làm sai..