Tiết Dao bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như cung là bảo bảo ấm áp đưa thì là sự kiện bình thường.
"Ta là nói giỡn đó."
Tiết Dao nâng cung trong tay lên, sờ sờ tay cầm.
"Cung thực sự là quá đẹp, ta nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập săn bắn, không phụ lòng Điện hạ."
Lục hoàng tử hé miệng nở nụ cười.
Thất hoàng tử nghiêng đầu hờ hững liếc nhìn cung sừng trâu lại liếc nhìn Dao Dao ngốc.
Bởi vì là Thái tử gia tự mình dẫn đội truyền thụ kỹ xảo săn bắn, cho nên Nhị hoàng tử trạch thần mười ngàn năm luôn ở trong lều bạt cũng phá thiên hoang xuất hiện ở bãi săn.
Nhị hoàng tử cũng mặc bộ quần áo cùng kiểu dáng và màu sắc giống đại ca. Một thân màu trắng, vẫn như trước cầm quạt xếp che khuất mặt. Một đôi mắt hồ ly cười híp lại nhìn chằm chằm đại ca.
Sau đó hắn nhìn thấy đại ca xách thất đệ đi ra, tay dắt tay chỉ dạy, còn không ngại phiền phức tự mình làm mẫu mấy lần.
Dần dần, đôi mắt hồ ly của Nhị hoàng tử đố kị đến độ xám ngắt.
Chờ đại ca tuyên bố phân công cùng nhau huấn luyện, Nhị hoàng tử liền lần nữa tiện hề hề đến "báo thù" thất đệ.
Thời gian đã qua chín năm, chiêu trò ảo thuật của Nhị hoàng tử không còn dùng trêu chọc đệ đệ được nữa, đã bị Thất hoàng tử vạch trần đến cái khố lót cũng không còn. Hiện tại thủ đoạn trêu chọc đệ đệ của Nhị hoàng tử nâng cấp càng cao thâm hơn.
Nhị hoàng tử sẽ dụ dỗ thư đồng của Thất hoàng tử chơi cùng mình.
Đây là "yếu điểm của đệ đệ béo" mà sau nhiều năm giao đấu Nhị hoàng tử dần dần nhận ra được.
Thất hoàng tử là đứa bé thích ở một chỗ, chỉ có đối với thư đồng của mình rất ỷ lại.
Tỷ như khi thư đồng Tiết Dao sờ đầu lục đệ, thất đệ nhất định sẽ làm gì đó để được khích lệ, cũng tranh thủ được Tiết Dao vuốt ve tóc.
Chỉ cần phá vỡ loại trạng thái cân bằng này, Thất hoàng tử sẽ rất hoảng loạn.
Nhị hoàng tử rất thích xem khuôn mặt bánh bao của thất đệ lộ ra luống cuống.
Là con hồ ly đặc biệt hư hỏng rồi!
Vì vậy, lúc Tiết Dao đi theo sau bảo bảo ấm áp và bé mập mạp cùng săn bắn, bỗng nhiên bị một cây quạt gõ vào vai.
Quay đầu, Tiết Dao liền thấy đôi mắt hồ ly mang ý cười, vô cùng thần bí nhìn mình chằm chằm.
"Nhị hoàng tử điện hạ?"
Tiết Dao cùng vị trạch thần Nhị hoàng tử tiếp xúc không nhiều lắm. Mà mấy lần hoàng gia hoạt động tập thể vị trạch thần này luôn thích đến gần hắn.
Thật kỳ quái nha!
"Cùng lục đệ thất đệ săn bắn thỏ rừng có gì thú vị? Ta dẫn ngươi đi phía tây săn dã lộc."
Nhị hoàng tử trực tiếp ra chiêu.
"Không đi."
Ở một bên Thất hoàng tử như chặt đinh chém sắt thay Tiết Dao trả lời.
"Để Tiết Dao tự mình quyết định."
Nhị hoàng tử cười nhìn Tiết Dao, dụ dỗ nói:
"Bọn đệ đệ còn nhỏ, ngươi đi cùng bọn họ cũng không học được cái gì. Đi với ta săn dã lộc không phải tốt hơn sao? Chớ lãng phí cái cung tốt đại ca cho."
Tiết Dao:
"..."
"Cái cung tốt đại ca cho" là có ý gì? Cái cung này chẳng lẽ không phải bảo bảo ấm áp đưa sao?
Đôi mắt phượng mở to, Tiết Dao cúi đầu nhìn cung sừng trâu trong tay.
Cái cung quý giá này lại là vật dụng của thần tượng Thái tử gia đã dùng qua!
Tiết Dao sử dụng hết toàn lực mới nhịn xuống kích động, cũng không có trực tiếp phát cuồng liếm cung.
"Thế nào?"
Nhị hoàng tử thấy thần sắc hắn đần độn ra, liền truy hỏi một câu.
"Không đi."
Thất hoàng tử liền thay Tiết Dao đáp lời:
"Bọn đệ đệ không nhỏ, thừa sức dạy Dao Dao. Đừng thấy Nhị ca lớn tuổi, xưa nay chưa từng săn được con mồi lớn hơn thỏ rừng."
Lục hoàng tử bên cạnh bật cười. Hắn biết đại chiến cãi nhau hằng năm của nhị ca cùng thất đệ sắp bắt đầu.
Thất đệ nhà hắn tuy rằng cách nói chuyện có chút khác hẳn với người thường, nhưng thời điểm tổn hại người thường đánh trúng chỗ hiểm, lời lẽ đấu khẩu cực kỳ tốt.
Nhị hoàng tử xếp quạt lại, cây ngay không sợ chết đứng tranh luận:
"Ta sao không săn được con mồi lớn hơn thỏ rừng? Ngươi sáng sớm ăn thịt dê..."
"Chính là Nhị ca khóc lóc cầu xin đại ca mà có."
Thất hoàng tử lãnh khốc vô tình vạch trần trò xấu Nhị ca mỗi ngày trốn trong lều chờ đại ca phân con mồi.
"Ta không có cầu xin, đại ca chủ động cho ta!"
Nhị hoàng tử vẫn luôn tự hào việc được đại ca chia sẻ con mồi. Đây chính là phần ưu ái độc nhất của đại ca.
Thất hoàng tử lập tức mô phỏng sinh động dáng vẻ biểu cảm Nhị ca cầu xin đại ca cho con mồi. Hắn nước mắt lưng tròng làm nũng nói:
"Một chốc phụ hoàng điều tra hỏi tới nên làm sao đây?"
Có thể nói là công năng nâng cấp chuyển từ máy hát sang ti vi rồi! Không chỉ lặp lại lời nói, còn biểu diễn động tác chính xác.
Tiết Dao kinh ngạc nói:
"Vậy là có thể nhận con mồi từ Thái tử điện hạ? Thái tử điện hạ thường ngày nhìn nghiêm khắc, không ngờ tới đối với Nhị hoàng tử điện hạ lại bao dung như vậy."
Nhị hoàng tử đắc ý nheo lại mắt hồ ly, lời này có thể nói đúng tâm ý hắn rồi.
Thất hoàng tử không chút do dự lật tẩy, quay đầu nói với Tiết Dao:
"Năm trước Nhị ca đi khu săn bắn phía tây bãi săn, bị một con lợn rừng đuổi năm dặm đường. Từ trên núi chạy một đường đến khu săn bắn phía đông tìm đại ca cầu cứu, chạy đến giày cũng bay mất. Đại ca không chịu đựng được sự bám víu của người này, liền phê chuẩn cho Nhị ca về sau có thể ở trong lều."
Tiết Dao đột nhiên không kịp chuẩn bị cười phun, không có cách nào cho Nhị hoàng tử mặt mũi.
Lục hoàng tử cũng không dừng được cười:
"Ha ha ha ha ha ha ha... Lão Thất đừng nhắc lại chuyện này nữa. Ha ha ha ha..."
Nhị hoàng tử giận không nhịn nổi:
"Đó là vì ta lần theo con mồi tách khỏi mọi người khá xa. Mũi tên đã bắn hết, không chạy thì làm sao đây?"
Thất hoàng tử quay đầu nhìn Tiết Dao giải thích:
"Một túi da có ba mươi mũi tên đều bắn hết mà lợn rừng không bị cọ rơi một chút da. Ngươi cùng Nhị ca luyện tập chạy trốn hay là cùng Gia luyện săn bắn?"
Nhị hoàng tử lập tức cãi lại:
"Ta hôm nay đã săn được tám con thỏ hoang, bàn luận tài bắn cung, ca đây dù thế nào cũng không thể thua ngươi chứ?"
Thất hoàng tử khinh thường nở nụ cười, quay người xốc lên bao vải treo trên lưng ngựa. Hắn quét mắt nhìn qua một cái, phát hiện mình tổng cộng mới có sáu con thỏ hoang, so với Nhị ca ít hơn hai con.
Thất hoàng tử lập tức đậy bao vải lại, quay người không nói lời nào.
"Biết mình không sánh bằng Nhị ca của ngươi rồi phải không?"
Nhị hoàng tử hả hê nheo lại mắt hồ ly, nói:
"Tài bắn cung không tốt, cũng đừng nhận tử đệ."
"Ca bị lợn rừng truy đuổi năm dặm, có tài bắn cung tuyệt vời?"
Thất hoàng tử như trước không chịu đưa Dao Dao ngốc ra.
Nhị hoàng tử cười nói:
"Không phục ta liền tỷ thí một trận đi?"
"Tỷ thí thế nào?"
Ánh mắt Tiết Dao sáng lên:
"Muốn tỷ thí võ công sao?"
Đây chính là cơ hội tốt nhất mở ra hai mạch nhâm đốc Lục Tiềm!
"Luận võ?"
Nhị hoàng tử cười nói:
"Đây không phải là bắt nạt thất đệ sao? Đánh khóc, đại ca lại trách tội ta."
Thất hoàng tử nghiêm túc hỏi hắn:
"Trách ngươi khóc quá lớn tiếng?"
"Ta là nói ngươi bị đánh khóc!"
Nhị hoàng tử tranh luận.
Thất hoàng tử cười lạnh một tiếng:
"Ngươi thử xem."
Vì vậy, hai vị Điện hạ quyết định tỷ võ.
Còn có cá cược, người thắng, có thể lấy được được hai con mồi của đối phương.
Quy tắc thắng thua là Lục hoàng tử đề xuất ra: Ai té ngã xuống đất trước coi như thua, không dùng binh khí, có điểm thì thôi.
Tiết Dao trong lòng rất không chắc chắn, luôn cảm giác bé mập mạp sẽ bị Nhị hoàng tử quật ngã trong giây, căn bản không có cơ hội bị đánh trúng bụng.
Âm thầm suy nghĩ một chốc, Tiết Dao quyết định tự mình làm trọng tài. HunhHn Trong khi hai vị Điện hạ luận võ, hắn sẽ quấy rối, làm bộ bảo vệ Thất hoàng tử, cản trở Nhị hoàng tử dùng hai tay công kích, bức ép Nhị hoàng tử dùng chân.
Trong kế hoạch của Tiết Dao, bé mập mạp vừa ra sân, nhảy lên vài centimet, rất nhanh liền không còn lực chống đỡ. Lúc này hắn tự mình ra trận làm bộ bảo vệ chủ nhân, kiềm chế cánh tay Nhị hoàng tử, ép Nhị hoàng tử dùng chân đá.
Theo lý mà nói, bé mập mạp cần phải không nhìn nổi Dao Dao bị đánh, do đó tiến lên lôi kéo cản trở. Quyền cước không có mắt, không cẩn thận bị Nhị hoàng tử đạp trúng huyệt đạo. Hoàn thành đại nghiệp!
Mang theo ý tưởng như vậy, Tiết Dao vui vẻ rạo rực tuyên bố luận võ bắt đầu.
Nhưng mà, thi đấu bắt đầu cảnh tượng sau đó cùng hắn tưởng tượng không giống nhau lắm...
Thất hoàng tử trực tiếp quay người chạy trốn, Nhị hoàng tử đuổi theo sau.
Tiết Dao:
"..."
Quả nhiên, bé mập mạp nhà hắn vẫn là Long Ngạo Thiên không tiền đồ.
Thế nhưng, thời gian một nén nhang trôi qua, Tiết Dao không thể không thừa nhận, bé mập mạp trốn tránh rất nhanh.
Đừng thấy Thất hoàng tử vẫn là đứa trẻ mập mạp, thân thể lại linh hoạt vô cùng. Chạy vài bước, hắn còn xoay người, vừa đi lùi về sau vừa hướng Nhị hoàng tử vẫy tay khiêu khích. Quả thực chạy trốn thành thạo điêu luyện.
Nhị hoàng tử chạy vòng quanh rừng cây vài lần, mở ra quạt xếp quạt mát cho mình, một tay chống nạnh gọi hàng:
"Thất đệ! Trốn có tài ba gì? Không dám đánh liền trực tiếp chịu thua đi. Ca hôm nay trước khi ra cửa đã tính cho ngươi một quẻ, sẽ gặp kinh hãi!"
Thất hoàng tử cong lên khóe môi, đột nhiên làm ra biểu hiện hoang mang. Chính là mô phỏng theo thần sắc kinh hoảng của Nhị ca năm ấy bị lợn rừng truy sát.
"Đại ca! Có lợn rừng truy đuổi ta! Một con rất lớn!"
Nhị hoàng tử thẹn quá hóa giận, nhanh chân đuổi tới.
Thất hoàng tử thấy nhị ca rối loạn trận tuyến, lập tức hưng phấn liếm môi mỏng, cụp mắt nhắm ngay bước chân Nhị ca. Nắm đúng thời cơ, đột nhiên hắn đem cục đá khá to đã lén lút nhặt ném ra.
Nhị hoàng tử đầy mắt lửa giận mà truy sát, căn bản không lưu ý một cục đá tới dưới chân. Vừa vặn bàn chân đạp lên cục đá, hắn kinh ngạc thốt lên một tiếng.
"Ôi!"
Mất thăng bằng, Nhị hoàng tử ngã hướng ra sau. HunhHn
Cứ như vậy, luận võ đột nhiên không kịp chuẩn bị đã kết thúc. Nhị hoàng tử ngã xuống đất, Thất hoàng tử thắng.
Thất hoàng tử cười lộ ra một hàm răng trắng, quay người đi tới túm Tiết Dao, khí thế hung hăng ra mệnh lệnh:
"Nói."
Tiết Dao phản xạ có điều kiện mà mở miệng:
"Điện hạ lợi hại nhất rồi!"
"Đây không tính!"
Nhị hoàng tử nhảy đành đạch như con cá chép, chỉ vào lưng Thất hoàng tử quát:
"Đã nói không cho dùng vũ khí, ngươi sao có thể ám hại ca của ngươi? Đấu lại một lần nữa!"
Thất hoàng tử căn bản không phản ứng, lôi kéo Tiết Dao đi tới ngựa của Nhị ca. Trên lưng ngựa có túi vải chứa thỏ, hắn tri kỷ mà chỉ vào một con thỏ trắng nói với Dao Dao ngốc:
"Con này giống ngươi, Gia muốn."
"..."
Tiết Dao cảm thấy hình tượng người cha uy vũ của mình bị đạp lên. Khi Tiết Dao lấy lại tinh thần, phát hiện kế hoạch của chính mình còn chưa kịp thực thi, lập tức trịnh trọng nói:
"Nhị hoàng tử nói đúng. Điện hạ mới vừa làm trái với quy tắc tranh tài, vẫn là đấu lại một lần thôi!"
Thất hoàng tử sững sờ, nghiêng đầu mặt không hề cảm xúc nhìn Dao Dao ngốc.
Tiết Dao hơi khẩn trương.
Nói như vậy sẽ có tổn hại mặt mũi bé mập mạp hay không?
Thất hoàng tử hừ nhẹ một tiếng, thả lại con thỏ trắng, quay đầu nói với Nhị ca:
"Đánh cược tám con thỏ hay không?"
Tiết Dao:
"..."
Nhẹ nhàng nhẹ nhàng, Long Ngạo Thiên bành trướng!
Nhị hoàng tử tất nhiên tiếp nhận khiêu chiến.
Lần này, Tiết Dao tuyên bố luận võ bắt đầu, Thất hoàng tử không có chạy trốn tứ phía, chỉ là thân pháp mềm mại vòng quanh tránh né Nhị hoàng tử công kích, tựa hồ đang chờ đợi đối phương sơ hở.
Thấy Nhị hoàng tử vẫn luôn không chạm được bé mập mạp, Tiết Dao gấp đến độ tim đập nhanh hơn.
Lo lắng bé mập mạp sử dụng trò gian gì một giây quật ngã Nhị hoàng tử, Tiết Dao không kịp đợi, trực tiếp bắt đầu hành động. Hắn đột nhiên xuất kích, nhằm phía bé mập mạp.
Cụ thể tình hình là như thế này.
Nhị hoàng tử từ chính diện tấn công Thất hoàng tử, Tiết Dao từ bên cạnh tiếp cận Thất hoàng tử, hai người đồng thời tới mục tiêu.
Tiết Dao đang chuẩn bị phấn đấu quên mình che ở trước mặt Thất hoàng tử, liền bị Thất hoàng tử giơ tay "bộp" đẩy ra.
Thất hoàng tử ngay sau đó có động tác nước chảy mây trôi hất vai quăng ngã...
Nhị hoàng tử bị ngã nằm ở trên đất.
Gian kế không thành ngược lại bị đẩy, Tiết Dao:
"..."
Bé mập mạp cùng lúc nốc-ao (knockout) hai người hắn và Nhị hoàng tử?
Giả, nhất định là đang nằm mơ!
Đây không phải là Long Ngạo Thiên không tiền đồ mà Tiết Dao biết từ nhỏ.
Tại sao cỏ này nóng hầm hập vậy?
Tiết Dao cúi đầu nhìn, phát hiện mình đặt mông ở trên người Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử đại khái là bị đau, nheo một mắt, bất đắc dĩ cười nói:
"Không sao chứ A Dao?"