Cuộc sống sau khi rời khỏi kinh thành của Tiết Dao, mỗi ngày trôi qua càng lúc càng gian nan. Ngoại trừ gánh nặng tâm lý thỉnh thoảng giảm điểm số cảm giác an toàn bé mập mạp, còn luôn lo lắng thỏ trắng ngự thiện phòng nuôi dưỡng có an toàn hay không.
Thái tử liên tiếp ba ngày không cho bọn họ đi thăm dò giá lương thực.
Buổi chiều, công công hầu hạ Thái tử đến mời Tiết Dao đi thư phòng nghị sự.
Tiết Dao trước khi tới đây không nghĩ có thể được Thái tử coi trọng như vậy. Hắn nhanh chóng chấn chỉnh lại tinh thần, theo công công đi thư phòng.
Tham gia nghị sự còn có mấy vị mưu sĩ cùng hai vị thái giám chuyên phụ trách mua hàng.
Thái tử đem ra kết quả tra xét của hai vị hộ vệ để cùng mọi thảo luận.
Hai hộ vệ phân công nhau hành động, chia ra đi hai nhà hãng lương lớn nhất Hàng Châu ẩn núp ba ngày. Bọn họ vẫn chưa phát hiện chưởng quỹ tiếp đón thương nhân kinh thành. Ra vào hãng lương đều là khách hàng khu vực chung quanh hoặc người mua phổ thông. Cái nhân vật gọi là thương nhân kinh thành e rằng đã đi trước khi Thái tử đến.
Hộ vệ bí mật quan sát ba ngày, cuối cùng bắt được nhược điểm một tiểu nhị tay chân không sạch sẽ. Dùng chuyện đó khống chế, cộng thêm hối lộ chút bạc, đã ép hỏi ra một ít chuyện.
Theo tiểu nhị nói: thương nhân kinh thành không chỉ một, mà là hai nhóm người, đều nói khẩu âm kinh thành, rất có uy thế.
Trong đó một nhóm thương nhân kinh thành nói năng cử chỉ như là quan văn. Một nhóm khác cưỡi ngựa đeo bội đao thì lại như là xuất thân võ tướng.
Quan lão gia kia đến, trước tiên đi đến chào hỏi tám hãng lương lớn nhất Hàng Châu, cơ hồ muốn mua hết toàn bộ kho lương thực Chiết Giang.
Bọn họ đưa ra giá bán lương thực văn tiền thạch, nhưng chưa có quyết định. Nhóm người thu mua lương thực ép giá xuống văn tiền một thạch.
Vào ngày thứ năm hai phe còn giằng co, một đám thương nhân như võ tướng cũng đến Hàng Châu. Ngày đầu tiên ông chủ tám hãng lương đã được mời đến tửu lâu cùng ngồi nói chuyện làm ăn.
Nhóm người này cũng cần lượng lớn lương thực. Thương nhân kinh thành dáng dấp như võ tướng kia cũng muốn dùng giá văn tiền một thạch thu mua lương thực. Nhưng biết được đã có một nhóm người đang nói giá tiền, mà tồn kho chẳng hề đủ chia cho hai nhóm khách, thương nhân giống võ tướng kia trực tiếp ra giá văn tiền một thạch mua , triệu thạch lương thực.
Thương nhân Chiết Giang mừng rỡ, chuẩn bị chỉnh lý tồn kho, giao hàng hàng hóa.
Mà quan lão gia kia cũng nghe được tin tức, quýnh lên, liền đem giá cả tăng đến văn tiền.
Hai nhóm khách thương cụ thể lai lịch cũng không rõ ràng, không biết nguyên nhân gì, tựa hồ cũng cần gấp thu mua lương thực.
Nhóm thương nhân giống võ tướng tính tình tương đối gấp, lần thứ hai trao đổi trực tiếp đem giá tăng đến văn tiền một thạch. Ngày đàm phán đó, bọn họ liền lấy ra ngàn lượng bạc trắng đưa tiền đặt cọc, yêu cầu xác nhận thỏa thuận mua bán tại chỗ.
Ông chủ tám hãng lương lớn nhất Hàng Châu đều vui mừng mù quáng, mong chờ khách thương khác đem giá cả tăng lên, kiếm cớ thu tiền đặt cọc.
Đúng như dự đoán, nhóm thương nhân quan lão gia kia không phụ sự mong đợi của mọi người, đem giá tăng đến văn tiền một thạch.
Bởi vậy hai nhóm thương nhân không phân cao thấp, cuối cùng giá lương thực liền thành văn tiền thạch, bị nhóm thương nhân giống võ tướng ấn định.
Nhóm thương nhân kinh thành đích thực trả giá thu mua là văn tiền thạch. Tuy rằng so với giá lương thực do chưởng quỹ báo cáo thấp văn tiền, nhưng giá này cũng là giá trên trời. Chẳng khác gì là dùng giá cao nhất thị trường mua rất nhiều lương thực, thiệt thòi gần ngàn lượng bạc trắng.
Bởi vì nhóm thương nhân giống võ tướng không nghĩ đến giá cả đẩy lên cao như thế. Ngân phiếu bọn họ mang theo căn bản không đủ, trước tiên thanh toán tiền đặt cọc, để người về kinh lấy thêm bạc, cho nên gần đây không lộ mặt.
Mà nhóm thương nhân giống quan lão gia kia cũng rời Hàng Châu, đi nơi khác tìm lương thực.
Nghe được hộ vệ trình báo tình hình, Lưu công công mặt xanh mét.
Không nghĩ tới thật sự có thương nhân kinh thành coi tiền như rác, đồng thời không chỉ một nhóm. Cũng không phải thương nhân Chiết Giang bày trò tăng giá lương thực lên ào ào.
"Sự tình cùng Tiết Dao lường trước không sai biệt lắm."
Thái tử lên tiếng:
"Nhóm thương nhân đầu tiên đàm phán ép giá, nhóm thứ hai trực tiếp lấy ra ngàn lượng bạc trắng đặt cọc. Hai nhóm người đều biểu hiện rất có thành ý. Thương nhân Chiết Giang cũng không nghĩ ra động cơ bọn họ lừa gạt, tất nhiên cho là cuộc mua bán này đã thành, thu tiền đặt cọc. Bọn họ dùng giá tiền cao hơn khuyên chúng ta lui, không muốn gây thêm chuyện."
Một mưu sĩ mặt đầy kinh nộ mà đứng lên:
"Hai nhóm người này rõ ràng cấu kết nhau! Không tiếc bỏ ngàn lượng bạc trắng giả làm tiền đặt cọc, ngăn cản hai địa phương bán lương thực, chính là muốn trì hoãn chúng ta làm thử biện pháp mới!"
Một vị mưu sĩ khác râu tóc trắng ngồi ở ghế bành, thấp giọng nói:
"Cái này thì khó rồi, chúng ta trong ngắn hạn không thể tra ra thân phận hai nhóm người kia. Bọn họ mượn cớ đi kinh thành lấy tiền, một hai tháng trở lại cũng không có gì ngạc nhiên. Thương nhân Chiết Giang cầm trong tay ngàn lượng bạc trắng tiền đặt cọc, không thể hoài nghi đám người kia sẽ không trở về. Mà chúng ta không thể kéo dài nửa tháng được!"
Nghe xong tình huống, lòng Tiết Dao chợt lạnh.
Khó trách trong nguyên tác Thái tử dùng giá cao thu mua , triệu thạch lương thực.
Thì ra Thái tử cũng không phải không biết trả giá bị thiệt hại, mà là bị kẻ địch có lai lịch không rõ không tiếc bỏ ra số tiền lớn hại thua thảm.
Tiết Dao quả thực muốn chết ngất. Nguyên tác quả thực dùng thuyết Goldbach ra thách đố. Đó là một trong những bài toán lâu đời và nổi tiếng còn chưa giải được. Đơn giản hóa tăng giảm trong mười vòng, khiến Tiết Dao sai lầm nghĩ chính mình có thể thoải mái giải quyết.
Hiện thực quá tàn khốc!
Đang phát ngốc vì nghĩ đến sai lầm của bản thân, Tiết Dao bỗng nhiên nghe thấy Thái tử triệu hoán.
"Tiết Dao, ngươi có ý kiến gì?"
Tiết Dao lấy lại tinh thần, thụ sủng nhược kinh nhìn Thái tử.
Hội nghị lớn như vậy có thể cho thư đồng trẻ tuổi tham dự đã không dễ dàng, không nghĩ tới Thái tử còn điểm danh hỏi ý kiến hắn.
Thái tử nhìn thấu tâm tư Tiết Dao, liền cười nhạt giải thích:
"Rất kỳ quái, Cô luôn cảm thấy ngươi đối với thu mua lương thực lần này đặc biệt nhạy cảm."
"Điện hạ quá khen rồi!"
Tiết Dao cười gượng, trong lòng lại đang kêu khổ.
Nhạy cảm là vì hắn biết hướng đi cốt truyện dẫn đến kết cục a!
Bây giờ biết được phải đối mặt vấn đề tuyệt vọng, hắn e sợ chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc thuyền mình ngồi cùng Thái tử gia sắp chìm xuống vào biển.
Mà giờ khắc này người trong phòng đều nhìn hắn. Tiết Dao chỉ có thể kiên trì tùy tiện nói.
"Có thể mau chóng tra ra thân phận hai nhóm thương thân kinh thành không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy chính mình hỏi một câu phí lời.
Nếu hai nhóm người này phối hợp diễn xuất nâng giá lương thực lên ào ào kín kẽ không một lỗ hổng như vậy, làm sao có khả năng lộ thân phận thực sự cho thương nhân Chiết Giang biết, khẳng định ngụy tạo thân phận giả rất hoàn mỹ.
Thái tử trả lời:
"Đừng nói trong ngắn hạn không tra được, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, bọn họ có thể bỏ đi ngàn lượng bạc trắng, sau lưng chính là nước sâu không thể dò đáy. E rằng mất nhiều thời gian cũng chưa chắc có thể tra ra chân tướng."
Một người mưu sĩ trung niên lập tức đứng lên nói:
"Ngu cho là..."
Thái tử lập tức giơ tay ngắt lời hắn:
"Ngươi có chứng cứ mới có thể "cho là", nơi này không phải chỗ phỏng đoán lung tung."
Mưu sĩ trung niên lập tức hiểu ý. Thái tử hiển nhiên đã phần nào đoán được thân phận kẻ chủ mưu. Hắn chỉ là không muốn ở trước mặt thái giám từ hoàng cung ra, đem chuyện này nghị luận.
"Phải làm sao mới ổn đây..."
Thái giám phụ trách thu mua họ Phương đã bị doạ mặt trắng bệch.
Hoàng thượng tự bỏ tiền túi triệu lượng bạc trắng. Đây là khoảng tiền có thể cho ngàn quân dùng trong một năm. Bây giờ phải chịu thiệt hại khoảng một phần năm, thử nghiệm phương pháp mới của Thái tử không có nguồn bù đắp khoảng tiền lớn như vậy.
Thời điểm tính toán lại, nhất định sẽ đổ tội lên đầu người phụ trách mua lương thực. Thái tử nhiều nhất chỉ nhận vài câu dạy bảo, mà nô tài chuyên trách mua hàng, chính là một trăm cái đầu cũng không đủ đền tội. HunhHn
Lưu công công giờ khắc này đã nhận ra vấn đề nghiêm trọng tới trình độ nào. Hắn sợ đến không ngừng nuốt nước bọt, muốn mở miệng cầu xin Thái tử gia sang năm lại thử biện pháp mới.
Nhưng hắn chỉ là một thái giám được giao phó mua hàng, nào có thể can thiệp chuyện như vậy?
Lưu công công chỉ có thể trừng hai mắt không ngừng lau mồ hôi. Suy nghĩ một chút, hắn liền đem ánh mắt hi vọng về phía Tiết Dao.
"Tiết công tử! Ngài ở Kim Lăng có thể từ chỗ hãng lương thu mua ngàn thạch lương thực giá văn tiền một thạch. Vậy thì làm phiền ngài đi thêm mấy chỗ hãng lương to nhỏ Kim Lăng Hàng Châu bàn luận một lần. Mỗi nhà thu ngàn thạch, ít nhất có thể được triệu thạch. Cho dù là lương thực hạ đẳng cũng được! Trước tiên phải giải quyết huyện gặp thiên tai Sơn Tây!"
Tiết Dao bất đắc dĩ cười cười:
"Công công không thể xem người bán lương thực là người ngu. Tình huống trước mắt, văn tiền chẳng khác nào bán lương thực không kiếm lời, giống như cho không. Tính giá thị trường thì là hao tổn hơn chục ngàn lượng bạc trắng. Nếu thật có thể tùy tiện gặp chuyện tốt như thế, ta ngày đó cũng sẽ không năn nỉ công công đừng cự tuyệt thành ý của vị chưởng quỹ kia. Thành ý của chưởng quỹ kia là muốn cùng chúng ta làm ăn lâu dài. Giá lương thực biến động một chút, người trong giới đều biết. Loại giao kèo này là thỏa thuận hai bên, sao có thể kéo bên thứ ba vào? Có nhà thứ ba, hợp tác chuyên cung cấp liền không giá trị."
Nhắc lại ngày đó kiên trì muốn cự tuyệt giao dịch ngàn thạch lương, Lưu công công cuống quít cúi đầu ngậm miệng, sợ Thái tử gia chê hắn không biết nhìn xa.
"Tên đã rời cung thì không thể rút lại. Có được phụ hoàng tín nhiệm không dễ. Chúng ta chỉ có làm hết khả năng để các hãng lương Chiết Giang tin tưởng hai nhóm thương nhân kinh thành kia căn bản là bày trò, tiền đặt cọc cũng sẽ không bị lấy trở về. Như vậy mới có thể làm cho thương nhân bán lương thực tồn trữ giá rẻ trở lại. HunhHn Chuyện này dựa cả vào chúng ta đồng tâm hiệp lực, làm hết sức."
Kết quả tệ nhất là thu mua giá văn tiền một thạch lương thực.
Thái tử có bạc trong tay, kiếm cớ để thương nhân bỏ tiền đặt cọc nhận lấy tiền mặc, cũng không phải khó.
Phí tổn cao như thế, Thái tử sớm định ra lợi tức cho mượn lương thực, chịu đựng qua thiên tai, năm sau vẫn có thể kiếm một chút lời, không đến nỗi hao tổn nhiều.
Vì vậy, việc thu mua lương thực phải tiếp tục bàn luận. Trước khi tan họp, Thái tử cười cười nói với Tiết Dao:
"Lục đệ hôm qua khen ngươi có tài ăn nói tuyệt vời, hi vọng ngươi có thế để cho thương nhân Chiết Giang kiến thức một phen."
Tiết Dao bị Thái tử điểm danh, trái tim fanboy nhảy nhót tưng bừng muốn xoay vòng tròn, hai tay ôm quyền nói:
"Tiểu nhân bất tài, nhất định dùng hết khả năng, vì điện hạ ra sức trâu ngựa!"
Ngày đó, Tiết Dao nhờ hai vị cao thủ hộ vệ đi tám hãng lương lớn nghe ngóng một ít tin tình báo, làm tốt tất cả chuẩn bị hỗ trợ Thái tử gia chiến đấu.
Giá lương thực văn tiền thạch quá mức đắt đỏ. Nhớ tới trong nguyên tác, thời điểm Thái tử bị vấn tội, liền nhắc tới chuyện lần đầu mượn lương thực, hình như là giằng co được mất.
Theo lý thuyết, Thái tử chịu dùng cái giá này thu mua lương thực, làm theo kế hoạch cũng có ít lợi nhuận. Nhưng trong một năm đó, khả năng đã xảy ra biến cố. Có lẽ là đám người kia trong bóng tối gây nhiễu, dẫn đến một phần tiền Thái tử cho mượn không thể thu hồi. Kết quả chính là bị lỗ vốn.
Cái này khiến phương pháp mới của Thái tử thành chuyện cười. Một triệu lượng bạc, để Hộ Bộ dùng đem tơ lụa lá trà vận chuyển ra nước ngoài bán, qua lại một chuyến ít nhất có thể kiếm lời mấy trăm ngàn lượng.
Mà làm thử phương pháp mới vất vả trong một năm, không kiếm lời được một xu, kỳ thực xem như là mất giá trị.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết Dao mang theo hai công công cũng mấy hộ vệ đi hãng lương to lớn nhất.
"Một chốc đến nơi, dựa theo lời ta nói, đem tin tức lộ ra, phải nguỵ trang đến mức như thật một chút."
Tiết Dao trước khi tiến vào cửa hãng lương, nhắc nhở hai vị công công lần nữa.
Hai vị công công trên mặt biểu tình quả thật muốn khóc.
Lưu công công đã không mặt mũi bác bỏ chủ ý của Tiết Dao, chỉ có thể liếc mắt hướng Phương công công ra hiệu.
Phương công công cúi đầu khom lưng hỏi:
"Tiết gia, ngài thật muốn tung ra lời đồn như vậy? Thật sự sẽ khiến thương nhân không tăng giá thực thương cao hơn? Thời điểm đó văn tiền, bọn họ cũng chưa chắc chịu bán cho chúng ta."
Tiết Dao nghiêm nghị quay đầu nhìn về phía hắn:
"Công công, trước khi ra cửa đã nói, biện pháp này làm tăng giá cao hơn, ta chịu trách nhiệm toàn bộ. Nhưng nếu mà các ngươi không phối hợp, ta chỉ có thể trở về bẩm báo sự thật với Thái tử điện hạ."
"Phối hợp! Ta đương nhiên phải phối hợp Tiết gia! Ngài chính là Gia Cát tái thế. chủ ý chuẩn không có sai!"
Phương công công vội vàng nịnh hót.
Hết cách rồi, Lưu công công cũng chỉ có thể kiên trì cùng Tiết Dao bước vào hãng lương.
Bên trong sảnh đường, có khách mua lương thực từ nơi khác đến, đang níu kéo người hầu của hãng lương, lo lắng nài nỉ.
"Chúng ta hàng năm đều đến quý hãng lấy lương thực dựa theo giá thị trường. Mỗi năm tăng mấy chục văn tiền một thạch cũng không sao, tại sao năm nay tăng nhiều như vậy? Mọi người đều là người làm ăn, không có lý giết khách hàng như vậy!"
"Ôi ông chủ Trần, tiểu nhân đã cùng ngài nói hơn một vạn lần, năm nay khách nơi khác mua đi rất nhiều lương thực. Lương thực trong kho chúng ta còn tồn bán đến cuối năm cũng không đủ. Cái giá này bán cho các ngươi, mỗi một thạch liền thiệt thòi mười văn tiền. Vì nghĩ tình ngài là khách hàng thân thuộc, thật sự là không có biện pháp!"
Lưu công công vừa nghe nội dung nói chuyện, tâm liền đóng băng nửa đoạn.
Lương thực đã khan hiếm đến nước này, không nghĩ ra lý do tại sao Tiết Dao còn muốn tung ra lời đồn như vậy?
Có phải là muốn làm hỏng đại sự của Thái tử gia, khiến cho đám thái giám bọn họ chịu tội?