Tiết Dao đến nay chưa có chí hướng đi khảo thí tìm công danh, bất quá là người có tài xếp đặt mưu lược, đã cứu vãn được sự kiện giá lương thực tăng cao.
Không nghĩ tới chút khôn vặt ấy có thể lọt vào tầm mắt Thái tử.
Mặc dù là fanboy của Thái tử gia, nhưng sự quan tâm của Tiết Dao dành cho bé mập mạp là bản năng trước sau áp đảo điều ở bên trên.
Ra khỏi kinh thành không tới một tháng, cảm giác an toàn của Lục Tiềm đã giảm chỉ còn bảy mươi mấy điểm. Tiết Dao sao còn dám nhảy loạn ăn máng khác.
Sợ lịch sử tái diễn, sợ bé mập mạp hắc hóa, sợ bị gọt lỗ tai, chặt đuôi!
Dựa theo sở thích của bé mập mạp đời này, không chừng còn muốn đem Tiết Dao ướp đường ngâm ở trong thùng sữa bò, dằn vặt nhiều lần.
"Nhi thần không thể không uống sữa."
Tương lai đáng sợ!
Từ chối lời mời của Thái tử, không quản lý do gì, đều hiện ra không biết cân nhắc.
Tiết Dao trong lòng rất hồi hộp, đã chuẩn bị sẵn sàng sự chán ghét của Thái tử. Không nghĩ tới nghe thấy tiếng cười của Thái tử. Tiết Dao không chịu nổi hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn.
Thái tử hắng giọng một cái, khôi phục nghiêm túc nói:
"Ngươi thà rằng chăm lo ăn uống ngủ nghỉ cho Lão Thất, cũng không nguyện theo Cô kiến công lập nghiệp?"
Tiết Dao vẻ mặt bất đắc dĩ, chớp mắt mấy cái, không biết nên giải thích thế nào.
Thái tử kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, một lời nói toạc ra huyền cơ:
"Thất đệ quả nhiên thật là đáng yêu."
Tiết Dao:
"..."
Đừng loạn tưởng tượng ai cũng cuồng Thất đệ nhà ngài! Ta không phải không thể rời bỏ đệ đệ mập mạp đáng yêu nhà ngài! Ta là sợ đệ đệ mập mạp nhà ngài đột nhiên hắc hóa!
Ảo tưởng tự hào cuồng đệ đệ được thỏa mãn, Thái tử điện hạ cũng không hề tức giận, còn biểu thị có thể đợi đến khi Thất hoàng tử thành niên lại nói tiếp. HunhHn
Chiều hôm ấy, Thái tử y theo kế hoạch Tiết Dao, tự mình đi cùng hãng lương lớn thứ ba thương nghị giá cả.
Vốn đang lo số lượng lương thực lớn đè chết, lại nghe khách này muốn mua ngàn thạch lương thực, chưởng quỹ suýt nữa vui hiện ra mặt, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Chưởng quỹ chỉ bình tĩnh nói, có thể cho chút ưu đãi đem loại trung đẳng bán giá văn tiền thạch.
Giá này cách mục tiêu " văn tiền" của Tiết Dao gần một trăm văn. Thái tử cũng không có biểu thị bất mãn, chỉ khách khí nói muốn suy nghĩ một chút.
"Năm nay giá lương thực cao hơn những năm trước quá nhiều, thực sự không được rồi. Cửa hàng trong nhà có thể chờ sang năm lại khai trương."
Thái tử cố ý không nhanh không chậm biểu thị chính mình không vội vã.
Chưởng quỹ vừa nghe, nhất thời căng thẳng trong lòng.
Lương thực để tới sang năm, phải bán ra với giá loại hạ đẳng. Sao có thể chờ đợi!
Vì vậy, không chờ Thái tử đứng dậy đi ra, chưởng quỹ thần sắc nghiêm túc đứng lên, nói.
"Công tử chậm đã, không thể trì hoãn cửa hàng nhà ngài khai trương. Nếu ngài nguyện ý cùng hãng lương chúng ta hợp tác lâu dài, lần này giá tiền còn có thể thương lượng."
Thái tử khách khí lại nói vài câu, cuối cùng cũng không cụ thể định ra cái giá nào, liền thong thả rời đi.
Sau đó Thái tử liền đi đến một hãng lương khác.
Chạng vạng trở về, bọn tuỳ tùng theo Thái tử ở trong sân khoe khoang uy phong Thái tử khi đi mấy hãng lương với mấy thái giám.
Tiết Dao cùng Lục hoàng tử ngồi ở dưới bóng cây nói chuyện phiếm, cũng hiếu kì lắng nghe câu chuyện.
"Những chưởng quỹ kia thấy Thái tử chúng ta, nơi nào còn dám tự cao tự đại? Từng người từng người hận không thể quỳ trên mặt đất, cầu Thái tử ở lại nói giá cả."
"Mấy ngày trước thời điểm chúng ta đi hỏi giá, các hãng lương xác định giá trên trời, văn tiền thạch cũng không hé miệng. Hôm nay có một chưởng quỹ vừa nghe chúng ta muốn ngàn thạch lương thực, kích động đến cho ra giá văn tiền một thạch! Còn nói muốn bao chúng ta một nửa phí vận chuyển lương thực. Đây là sắp bỏ hết vốn liếng cùng chúng ta làm ăn? Ha ha ha!"
Một thái giám trước đó đi hỏi giá lương thực bị hãng lương hờ hững, nói:
"Nên áp chế áp chế nhuệ khí những gian thương này! Thái tử điện hạ ra mặt..."
"Bây giờ giá lương thực có thể hạ xuống, Cô cũng không thể nhận hết công lao."
Giọng nói từ chính viện truyền tới, Thái tử điện hạ chắp tay sau lưng, mỉm cười đi vào cổng vòm, đối với đám người nịnh nọt nói:
"Công lao đều là của Tiết Dao."
Bọn thái giám dồn dập cười đáp lời, trong lòng kỳ thực đã tâm phục khẩu phục Tiết Dao.
Lục hoàng tử vẻ mặt hưng phấn nhỏ giọng nói với Tiết Dao:
"Đại ca hồi kinh nhất định sẽ thưởng cho ngươi!"
Tiết Dao híp mắt cười cười, trong lòng lại âm thầm kêu khổ.
Ông trời phù hộ cảm giác an toàn Lục Tiềm duy trì điểm số nửa tháng! Phù hộ ngự thiện phòng nuôi dưỡng thỏ trắng mập mạp, đừng có giết!
Ngày hôm sau, Thái tử không lại ra ngoài hỏi giá lương thực.
Các hãng lương đều cho người đến gõ cửa đưa thiếp mời. Bọn họ muốn mời Thái tử đi tửu lâu, cùng chưởng quỹ uống rượu bàn chuyện làm ăn. Nhưng người trông cửa khước từ tất cả.
Ba ngày trôi qua, ông chủ hãng lương lớn thứ hai Chiết Giang ngồi không yên nữa, tự mình đến nhà cầu kiến.
Thái tử lúc này mới cho gác cổng mời người tiến vào.
Ông chủ vừa thấy được Thái tử, liền lấy ra mười phần thành ý, không nói hai lời cho ra giá:
" văn tiền, đưa tiền giao hàng, hãng lương ta giúp ngài vận chuyển lên thuyền."
Giá tiền này so với Tiết Dao dự tính cũng không khác, Thái tử liếc mắt nhìn Tiết Dao một cái.
Ông chủ hãng lương nói:
"Không giấu gì ngài, kho hãng lương của ta vốn không có đến ngàn thạch lương thực trữ hàng, trong đó một nửa là mua giá cao từ Kim Lăng. Giá vốn đã là văn tiền. Lần đầu tiên hợp tác, ta không kiếm lời, chỉ mong năm sau chúng ta tiếp tục hợp tác!"
Tin tức ông chủ hãng lương lớn thứ hai Chiết Giang đến nhà người khách mua lương thực bái phỏng, rất nhanh đã truyền đến tai ông chủ các hãng lương khác.
Trong vòng ba ngày, chưởng quỹ các hãng lương lớn đều tới gặp Thái tử. Giá cả cũng đều là đập nồi bán đồng nát, giảm đến thấp nhất.
Thậm chí có mấy hãng lương quy mô nhỏ nguyện ý dùng giá lỗ vốn. Bởi vì bọn họ trữ quá nhiều hàng quay vòng không kịp, so với hãng lương khác càng sốt ruột ra tay.
Cứ như vậy, Thái tử dùng giá văn tiền một thạch, thu mua , triệu thạch lương thực.
Tại thời điểm thiên tai, đây đã là giá rẻ kinh người, so với Tiết Dao dự liệu thấp hơn một ít.
Giá tiền này so cùng giá trong nguyên tác lợi văn tiền thạch. Tổng cộng là giúp Thái tử tiết kiệm được hơn ngàn lượng bạc trắng.
Nếu tính theo giá thị trường ở thời đại Tiết Dao sống trước kia, số tiền đó tương đương với khoản tiền kếch sù.
Tiết Dao nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể thành công thương vụ buôn bán lớn như vậy.
Mấy thái giám cũng đem hắn thổi lên trời. Nói hắn là Gia Cát tái thế, thật lòng rất tự hào.
Lương thực vận chuyển lên thuyền xong, đoàn người chiều hôm ấy liền xuất phát đi tới vùng gặp tai họa Sơn Tây.
Địa phương gặp thiên tai không chỉ một huyện, mà là ba huyện.
Thái tử chia ra ba nhóm người, đồng thời đi tới ba huyện gặp nạn trợ giúp và cho mượn lương thực.
Tiết Dao vốn định cùng Thái tử đi huyện Lê Xương cho mượn lương thực, lại đột nhiên nghe mưu sĩ Thái tử nhắc đến "huyện Bình Dung". Tên này như sấm bên tai.
Nhớ tới có một nhiệm vụ gọi là "Khống chế tình hình bệnh dịch huyện Bình Dung".
Chẳng lẽ nơi đó sẽ phát sinh ôn dịch?
Điều này làm cho Tiết Dao không biết làm sao.
Tu sửa đường Thục miễn cưỡng có thể ngăn chặn Hoàng đế.
Thu mua lương thực là liều mạng đấu trí với một đám thương nhân.
Bây giờ, hệ thống lại muốn khống chế ôn dịch!
Ôn dịch cũng không phải dựa vào sự tác động tâm lý là có thể khống chế. Cái này phải làm thế nào?
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tiết Dao đã dần dần có thói quen đột phát tình hình. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Cũng không nghĩ nhiều, Tiết Dao trực tiếp xin Thái tử, mượn cớ mình tại huyện Bình Dung có bà con xa, muốn tiện đường đi thăm một chút.
Thái tử đối với hắn đã thập phần tín nhiệm, không nghĩ nhiều liền đáp ứng thỉnh cầu của hắn, cho hắn theo nhóm người đi huyện Bình Dung.
Lục hoàng tử cũng muốn đi cùng Tiết Dao, lại bị Thái tử cản lại. Khả năng thấy đệ đệ còn nhỏ, mang theo bên người mới yên tâm.
Đến huyện Bình Dung, thái giám mang theo khẩu dụ của Hoàng thượng đến huyện nha yêu cầu sai nha hỗ trợ đăng ký người mượn lương thực.
Thái tử thử nghiệm biện pháp chính trị mới giúp dân, đồng thời còn muốn cho Hoàng đế nhìn thấy lợi ích thiết thực. Cho nên lần đầu cho vay mượn, định ra lợi tức không quá thấp, là lãi suất mỗi năm một phân. Mà giá này so với lãi suất địa chủ phú thương ba phân, quả thực là rất có lương tâm.
Cho nên thời điển nạn dân xếp hàng đăng ký đều vui vẻ như ăn Tết. Hết thảy đều tiến triển rất thuận lợi.
Tiết Dao ở tại huyện Bình Dung đi xem xét các hộ dân, cũng không có phát hiện người bệnh nặng ở giường. Mãi đến tận khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng không nghe nói bất kỳ ôn dịch nào.
Theo mà lý nói, hệ thống không thể tuyên bố nhiệm vụ không tồn tại.
Nói cách khác, huyện Bình Dung bị ôn dịch khả năng không phải xảy ra năm nay.
Tiết Dao không tìm được lý do không đi, chỉ có thể cùng mọi người tìm Thái tử hội hợp, đồng thời gấp gáp lên thuyền về kinh.
Tại sao nóng lòng về nhà?
Ở trên thuyền mấy ngày, trong mơ Tiết Dao luôn thấy hình ảnh đầu bếp ngự thiện phòng lột da thỏ. Rất đáng sợ...
Tiết Dao gấp đến độ hận không thể nhảy xuống sông bơi về hoàng cung cứu thỏ!
Lục hoàng tử nhạy bén nhìn ra Tiết Dao lòng như lửa đốt, lại không biết hắn gấp cái gì.
Mãi đến tận một đêm khuya, khi hai người ngủ cùng khoang tàu, bỗng nhiên Lục hoàng tử nghe thấy Tiết Dao lẩm bẩm nói mớ.
"Điện hạ... Uống sữa sao?"
Hắn vốn cho là "Điện hạ" là gọi mình, Lục hoàng tử mừng rỡ tới gần, lại nghe thấy "câu hỏi đặc trưng" của Lão Thất. Lục hoàng tử hơi bĩu môi, dưới ánh nến mờ nhạt lay động từ ngoài chiếu vào, nhìn chăm chú mặt Tiết Dao.
"Đại ca cũng không nhớ Lão Thất như ngươi."
Lục hoàng tử bĩu môi, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm Tiết Dao, tiếng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, oán giận nói:
"Ta thật ghen tỵ."
Rốt cục về tới kinh thành rồi!
Tiết Dao vào đến cung, cũng không để ý tới tìm Thái tử lĩnh thưởng. Hắn dùng tốc độ một trăm mét trên giây chạy nước rút đến ngự thiện phòng.
"Thỏ... Thỏ..."
Tiết Dao nắm lấy tiểu thái giám ngày đó xách thỏ trắng đi, thở dốc không yên nói:
"Ta ngày đó đưa cho ngươi con thỏ, còn sống hay không?! Các ngươi có giết nó chưa?!"
Tiểu thái giám biểu thị không rõ.
Tiết Dao không chấp nhận câu trả lời này:
"Giết chính là làm thịt! Chưa giết liền trả lại cho ta! Nhanh đi lấy!"
Vì vậy, tiểu thái giám dẫn hắn đi chuồng chuyên môn nuôi nhốt thỏ chờ làm thịt.
Tiết Dao chấn kinh rồi.
Hắn cùng thái giám đứng ở chỗ to bằng nửa cái sân bóng.
Tiết Dao nhìn chung quanh thấy thỏ nhiều vô số kể, mấy con thỏ nhảy nhảy chạy loạn.
Có đen, có xám, đủ các màu, ước tính mấy trăm con thỏ.
"Công tử, thỏ chúng ta đều nuôi ở trong này. Ngài muốn lấy con thỏ đã đưa tới, e rằng phải hao tâm tốn sức tìm một chút."
Thái giám rất nghiêm túc nói một đoạn hội thoại phí lời như thế, xong liền đi.
Tiết Dao bị bỏ lại một mình tại chuồng thỏ, nhìn thỏ thở dài.
Muốn tìm lại đúng con thỏ Thất hoàng tử đưa là không thể nào. Tiết Dao từ trong đám thỏ chọn một con thỏ trắng có chút chậm chạp nhất, cẩn thận từng li từng tí một ôm đi.
Hắn không có lập tức đi Thanh Khung điện tìm bé mập mạp, mà là đi tìm Lục hoàng tử nhờ hỗ trợ tắm thỏ sạch sẽ.
Sau khi tắm còn xịt lên lông thỏ chút hương liệu, để nó thơm tho giống như một con thú cưng quen sống trong nhung lụa, mà không phải mới từ lò sát sinh vớt trở về.
Lục hoàng tử nói con thỏ này nhìn không có tinh thần, cần tỉ mỉ điều dưỡng.
Tiết Dao lo lắng mình không nuôi nổi, liền nhờ cung nữ chỗ Lục hoàng tử hỗ trợ chăm nom thỏ mấy ngày.
Chào từ biệt Lục hoàng tử, Tiết Dao lập tức đi điện của Thái tử, thu hồi mấy món hàng mỹ nghệ mua ở thành Kim Lăng, đưa đi Thanh Khung điện dỗ dành bé mập mạp.
Trên đường vì đi gấp, chân bị vướng cục đá một chút. Tiết Dao lảo đảo. Bỗng nhiên có một bàn tay đỡ cánh tay của hắn, giúp hắn ổn định chân.
Tiết Dao quay đầu lại muốn cảm tạ, lại phát hiện phía sau không có người. Chỗ này chỉ một mình hắn, cách thật xa mới có mấy thái giám thần sắc vội vàng đi ngang qua.
Nhất định là chưa hết say sóng, xuất hiện ảo giác.
Tiết Dao không nghĩ nhiều, bước chân nhanh hơn, chạy tới Thanh Khung điện.
Hắn hỏi Thất hoàng tử điện hạ có trong ở hay không. Cung nữ sớm đã được dặn dò, lập tức chiếu theo lời Điện hạ yêu cầu nói với Tiết Dao:
"Điện hạ không vội gặp Dao Dao."
Tiết Dao:
"..."
Lời này vừa nghe liền có thể cảm giác được bé mập mạp tức giận lôi đình tức rồi.
Điện hạ cũng không vội uống sữa rồi!
Hết cách rồi, Tiết Dao ở trong phòng khách đợi một lát, liền đi tới đi lui trong sân.
Thấy Tiết Dao luống cuống ở trong sân đi tới đi lui, khổ sở chờ đợi, mấy thái giám châu đầu kề tai bàn luận:
"Công tử thư đồng có thể là bị thất sủng, cũng là do hắn làm."
Tiếng bàn luận không coi là nhỏ, Tiết Dao có thể nghe thấy đại khái, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái.
Nghĩ thầm ngày mai lại như thường lệ đi học đường cùng bé mập mạp, gặp mặt cũng không cần gấp ngay bây giờ. Tiết Dao liền dứt khoát chào cung nữ một tiếng, chuẩn bị về phủ báo bình an cùng mẫu thân.
Nhưng mà, hắn chân trước mới vừa bước ra ngưỡng cửa, trong đầu liền vang lên cảnh báo:
"Cảm giác an toàn Lục Tiềm giảm điểm."
Tiết Dao vội vàng thu chân vào.
Bé mập mạp gắn thiết bị định vị ở trên người mình sao!? Tại sao mở ra hai mạch nhâm đốc xong, thật giống như có thể định vị truy lùng?
Hơn nữa càng ngày càng không thể lý giải. Không chịu gặp mặt cũng không cho đi!