Bởi vì Thất hoàng tử là thiên phú vượt ra khỏi phạm vi phán đoán, Trương Tứ liền trước tiên kiểm tra Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử dùng mười tám loại binh khí.
Ngũ hoàng tử cho là mình thích hợp sử dụng chùy hay búa lớn hoặc kích, Trương Tứ lại chọn một cái mã sóc cho hắn. Mã sóc là vũ khí được cấu tạo y hệt thương chỉ khác là có mặt ở phần đầu sắt nhọn, sức công phá tăng lên gấp lần.
"Chuyện này..."
Ngũ hoàng tử hiển nhiên không hài lòng:
"Binh khí này chỉ có thời điểm hành quân đánh trận kỵ binh tiên phong mới cần dùng, thích hợp quần chiến mà không phải cận chiến. Nào có người lấy mã sóc xem như bản lĩnh của chính mình? Cũng quá kịch cợm! Sân bãi nhỏ cũng không dùng được, một khi bị đối thủ đến gần, liền không có phần thắng chút nào!"
Tiết Dao cũng có chút không rõ Trương Tứ tại sao chọn cho Ngũ hoàng tử vũ khí chỉ có tác dụng trên chiến trường làm vũ khí phù hợp nhất?
Lẽ nào Trương Tứ nhìn ra Ngũ hoàng tử sẽ nổi danh trên chiến trường?
Mã sóc hình thái giống trường thương nhưng dài hơn rất nhiều, bộ phận ở đầu là lưỡi dao sắc nửa mét có thừa.
Thân mã sóc không phải đơn thuần làm từ gỗ mà kết hợp nhiều vật liệu phức tạp.
Sở dĩ không dùng gỗ là bởi vì mã sóc chủ yếu dùng tiên phong xung trận chống khiêng giáp, chỉ dùng chất gỗ quá dễ dàng gẫy. Mà dùng vàng ròng thiếu co dãn cũng quá mức cồng kềnh.
Mã sóc dài chừng một trượng tám thước là vũ khí lạnh cực kỳ dài. Nếu như dùng đồng thiết chế tạo nguyên khối, e rằng so với Yển Nguyệt Đao của Quan Nhị Gia còn nặng hơn. Nâng quá tiêu hao thể lực. Cho nên mới dùng hỗn hợp nguyên liệu chế tác phần thân, không dễ bẻ gẫy đồng thời cũng không tính quá mức cồng kềnh.
( trượng Trung Hoa = , mét
thước đo lường cổ xưa Trung quốc = cm)
Loại vũ khí này chế tạo chi phí rất đắt, không thích hợp dùng đấu đối chiến một mình, người dùng rất ít ỏi.
Trong trí nhớ Tiết Dao, chỉ có dũng tướng Tần Quỳnh am hiểu loại binh khí này.
Tổng thể mà nói, đây là vũ khí chiến trường, rất ít người ra cửa khiêng theo một cái mã sóc dài như vậy đi dạo phố, không bằng mang bội kiếm hiện ra tiêu sái tuấn dật.
Đối với độ tuổi của Ngũ hoàng tử mà nói, vũ khí cho thấy sự tiêu sái tuấn dật là một trong những tiêu chuẩn để đánh giá. Không tiêu sái mang ý nghĩa không chiếm được sự ngưỡng mộ của các cô nương, luyện võ lập tức liền mất đi năm phần mười ý nghĩa.
Lục Kỳ Duệ tất nhiên không muốn chọn mã sóc.
"Mã sóc là binh khí thích hợp với ngài nhất."
Trương Tứ nâng lên mã sóc, lui về phía sau một bước, biểu diễn cho Ngũ hoàng tử xem. Trong quá trình xê dịch hắn cũng giảng giải:
"Mã sóc không chỉ là binh khí xông pha chiến trường. Độ dài của nó có thể cho người dùng ở trong phạm vi an toàn, dễ dàng thấy rõ động tác đối thủ hơn. Điện hạ nhược điểm lớn nhất là khi chiến đấu nóng lòng ra đòn trí mạng hạ đối phương, do đó quên đối thủ sẽ đánh lén. Ta biết ngài muốn dùng song chùy tốc chiến tốc thắng, nhưng trên thực tế ngài đã thất bại. Cũng không phải vũ khí không đủ uy lực, mà theo thói quen cận chiến có điểm mù. Nếu ngài cùng đối thủ bảo trì khoảng cách nhất định, khả năng quan sát sự nhạy cảm phán đoán sẽ hết sức chính xác. Đó chính là ưu điểm khi dùng mã sóc. Nếu luyện tốt mã sóc, sử dụng thương côn tất nhiên là cũng chắc chắn."
Ngũ hoàng tử tỉ mỉ nhớ lại chính mình mỗi lần cùng người khác giao thủ. Hắn bừng tỉnh phát hiện Trương Tứ nói không sai.
Giữ một khoảng cách trong quá trình đối chiến, hắn thường nằm ở thế thượng phong. Một khi rút lại cự ly ngắn, giao phong trong nháy mắt, nếu như không thể một đòn đánh thắng, hắn cũng rất dễ dàng bị đối thủ đè lại.
Trước vẫn cho rằng điều này là bởi vì vũ khí uy lực không đủ, dẫn đến thời khắc mấu chốt khó có thể áp chế kẻ địch. Nghe Trương Tứ phân tích, hắn mới hiểu được nhược điểm của bản thân là có điểm mù cực lớn khi cận chiến.
"Ngươi nói rất có đạo lý."
Ngũ hoàng tử nói.
"Nhưng ta... là không quá thích mã sóc. Có thể thông qua những sai lầm trong quá trình cận chiến của ta, đổi thành những binh khí khác..."
"Điện hạ."
Trương Tứ ngắt lời hắn, trực tiếp nói.
"Ta đã nói quan trọng nhất là trước tiên tìm phương hướng. Nhược điểm của ngài đương nhiên có thể thông qua chăm chỉ luyện tập mà khắc phục. Nhưng khi ngài gặp phải một đối thủ cực mạnh, thời điểm đối đầu nhược điểm thủy chung vẫn là nhược điểm. Ngài nhất định phải dùng bản lĩnh ngài am hiểu nhất, để cho mình nằm ở ưu thế, mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng."
Ngũ hoàng tử không thể phản bác, chỉ có thể lên dây cót tinh thần gật gật đầu, dự định tiếp nhận mã sóc trong tay Trương Tứ.
Trương Tứ thu lại tay, không đem mã sóc đưa cho hắn.
Ngũ hoàng tử ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Trương Tứ.
"Nếu ngài xác định mục tiêu của chính mình, phải xuất phát từ nội tâm yêu thích vũ khí của mình."
Trương Tứ nghiêm nghị nói.
"Ngài hiện tại không thích mã sóc, vậy thì cùng luyện song chùy và mã sóc đi. Một tháng sau, dùng song chùy cùng mã sóc phân biệt đi so chiêu cùng giáo đầu, sau đó đến nói cho ta lựa chọn của ngài, phải là lựa chọn thật lòng."
Ngũ hoàng tử chậm rãi cúi đầu, hồi lâu, tiếng nói khàn khàn cất lên.
"Ta không phải không thích mã sóc, mà là không thích một người đã từng dùng mã sóc kiến công lập nghiệp."
Trương Tứ sững sờ, nhìn chằm chằm đứa trẻ tướng mạo rất giống Hoàng đế thời trẻ, hồi lâu, thấp giọng mở miệng:
"Dùng mã sóc kiến công lập nghiệp, tướng Đại Tề trừ Tần lão tướng quân không có người nào nữa. HunhHn Ông ấy còn là ông ngoại của ngài. Ngài chẳng lẽ không yêu thích ông ấy?"
Ngũ hoàng tử gật gật đầu, nâng mặt lên nhìn về phía Trương Tứ:
"Ngươi biết ông ngoại ta?"
Trương Tứ nở nụ cười khổ, ánh mắt tang thương nhìn Ngũ hoàng tử:
"Trước khi ngài sinh ra, trong mười năm, ta đều ở trong phủ tướng quân kiếm cơm ăn, như thế nào không quen biết Tần lão tướng quân."
Bên trong vườn hoa nhỏ bỗng nhiên yên tĩnh dị thường.
Mây trên trời dần dần tản ra, ánh mặt trời nóng rực bao phủ tất cả bên trong. Giống như lửa hận nóng rực trong đôi mắt Lục Kỳ Duệ.
"Ta hận ông ta."
Ngũ hoàng tử cắn răng nghiến lợi mở miệng:
"Là ông ấy bắt mẫu thân thay thế dì vào cung tuyển tú."
Trương Tứ kinh ngạc mở to mắt, thấp giọng nói:
"Huệ phi vào cung là phủ tướng quân vinh quang. Ngài là hoàng tử cao quý, chẳng lẽ không nên coi đây là quang vinh?"
Ngũ hoàng tử cúi đầu, tiếng nói thấp không nghe thấy được, trả lời:
"Chưa từng có. Ta muốn giống ông ngoại rong ruổi chiến trường kiến công lập nghiệp, hoàng cung..."
Hắn siết chặt nắm đấm khớp xương kêu rắc rắc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trương Tứ, vành mắt đỏ bi thương nói:
"Hoàng cung là lao tù giam cầm mẫu thân ta, cũng là nơi giam cầm ta!"
Tiết Dao cùng Lục hoàng tử đều sợ ngây người.
Chưa từng nghĩ tới tiểu nam tử hán thần kinh thô lại suy nghĩ những chuyện như vậy.
Tiết Dao vẫn cho hắn là đứa trẻ thần kinh thô đơn thuần tươi sáng.
Thì ra trong lòng mỗi người, đều giấu bí mật không muốn người khác biết.
Trương Tứ sững sờ nhìn chăm chú vào Ngũ hoàng tử, trong đầu trống rỗng. Trước đó, trong lòng hắn chưa từng xem Lục Kỳ Duệ là con trai Huệ Phi.
Hắn biết rõ ràng Tần tam tiểu thư đã là nữ nhân của Hoàng đế. Hắn cũng hi vọng Tam tiểu thư hạnh phúc vui sướng. Nhưng phần nào đó trong thâm tâm không cho phép Trương Tứ tiếp thu chuyện Tần Tam tiểu thư sinh con cho nam nhân khác.
Hắn tự mình biết mình, nên Trương Tứ không dám trêu chọc Hoàng đế cùng con trai Hoàng đế. Cho nên, Trương Tứ lựa chọn lảng tránh sự thực này. Hắn đối xử với Lục Kỳ Duệ như là hoàng tử mà không có bất cứ liên quan gì tới Huệ Phi.
Có thể vì hắn phát hiện đứa nhỏ này trời sinh thiên phú dùng mã sóc, lưu giữ huyết mạch bảy đời võ tướng Tần gia, mang bóng dáng sự bốc đồng của Tam tiểu thư thời thiếu nữ.
Trương Tứ dần dần thấy rõ trong diện mạo của vị hoàng tử này có phần nào đó giống nữ nhân luôn trong lòng hắn.
Cừu hận cùng bài xích trong tưởng tượng, tất cả không có bạo phát, hắn thừa nhận Ngũ hoàng tử là con trai nàng. Khiến trong lòng Trương Tứ dâng lên một cảm giác ấm áp, bất tri bất giác nhìn Ngũ hoàng tử thất thần.
Ngũ hoàng tử chưa từng nghĩ tới mình sẽ đem bí mật giấu ở đáy lòng nói ra, cũng chưa hề biết nói ra xong thoải mái như vậy. Không để ý nhiều, hắn càng thẳng thắn đem lời tự đáy lòng nói ra với Trương Tứ toàn bộ.
"Ngươi có công phu tốt như vậy, lúc trước tại sao không mang theo mẹ ta chạy trốn? Cả thư sinh tay trói gà không chặt cũng dám dẫn dì ta chạy trốn. Ngươi lại trơ mắt nhìn mẹ ta thế thân cho dì vào cung tuyển tú nữ. Ngươi có tính là nam nhân hay không!"
"Ngũ ca!"
Lục hoàng tử hoảng loạn vội vàng tiến lên ngăn cản ca ca.
Tuy nói mảnh hoa viên đã bị phong tỏa, nhưng ai có thể bảo đảm sẽ không có người bất ngờ xông vào?
Lời đó là đại nghịch bất đạo, người ngoài nghe thấy, hậu quả khó mà lường được!
Tiết Dao cũng đã sợ đến khó thở, cũng may Lục hoàng tử đứng ra ngăn cản Ngũ hoàng tử.
Ở bên cạnh, Thất hoàng tử quay đầu hỏi Tiết Dao:
"Tại sao Trương Tứ không tính là nam nhân? Hắn không tô phấn son."
Tiết Dao:
"..."
Thất hoàng tử thấy Tiết Dao không trả lời, nghĩ chính mình lại dùng sai âm điệu, lập tức nói thấp xuống, trầm thấp nói.
"Hắn không tô phấn son."
Tiết Dao bỗng nhiên cảm thấy có một chút vui mừng, giơ tay nặn nặn hai má bé mập mạp.
Ít nhất nhãi con này là trong hạnh phúc lớn lên, nỗ lực của hắn coi như thành công.
Bởi vì giải quyết kiếp nạn tu sửa đường Thục, mẹ con Tịch Phi vẫn luôn được sủng ái. Hoàng đế đối với Thất hoàng tử mà nói, thậm chí được cho là người cha tốt.
Tịch Phi cũng đem toàn bộ tình thương đặt trên người Thất hoàng tử.
Theo nguyên tác, nửa năm sau khi Hoàng đế tuyên bố tu sửa đường Thục, Tịch Phi mang thai. Đứa bé gái sau đó cũng mất. Đời này vẫn chưa mang thai đứa bé kia.
Tiết Dao đối với cái này buồn bực rất lâu. Sau đó suy đoán có thể là bởi vì trong nguyên tác, Tịch Phi không chút do dự đáp ứng lời mời của Hoàng đế, sau đó là thời kỳ mặn nồng nên mang thai.
Mà đời này, Tịch Phi bởi vì từ chối, gặp phải Hoàng đế lạnh nhạt, bỏ lỡ thời cơ mang thai. Sau đó bởi vì thống hận Hoàng đế ích kỷ, nàng lén lút dùng thuốc tránh thai, cho đến nay không lại hoài thai.
Điều này cũng làm tình mẹ dành cho bé mập mạp không phân cho đứa trẻ khác, thật sự là ngâm mình trong thùng mật sữa lớn lên thành siêu mập.
Không giống Lục hoàng tử cha không thương mẹ không yêu
Cũng không như...
Tiết Dao thương hại nhìn về phía Ngũ hoàng tử vành mắt đỏ hướng Trương Tứ phát tiết oán hận.
"Ngài nói đúng."
Trương Tứ vừa lấy lòng vừa tuyệt vọng cười cười với Ngũ hoàng tử. HunhHn
"Ta vốn là không tính nam nhân."
Không giỏi ăn nói, Trương Tứ làm sao có thể sánh bằng thư sinh lừa gạt Tần nhị tiểu thư trốn đi?
Hắn chỗ nào xứng cướp nữ nhân của Hoàng đế. Huệ Phi dựa vào cái gì cùng hắn lưu lạc thiên nhai?
Ngũ hoàng tử dần dần thở bình thường, tỉnh táo lại, hỏi Trương Tứ:
"Ngươi... cùng mẫu thân ta đến tột cùng là quan hệ như thế nào? Yên tâm, nói thật, ta sẽ không so đo chuyện đã qua."
Trương Tứ biểu tình trong nháy mắt trống không, cúi đầu ngẫm lại, hào hiệp nở nụ cười, nói cho Ngũ hoàng tử:
"Không có. Nô tài cùng Huệ Phi nương nương sao có thể víu được quan hệ."
"Hừ."
Ngũ hoàng tử giận dữ không sao hiểu nổi:
"Khó trách mẫu thân nói..."
Trương Tứ trong mắt ngưng kết ra một luồng khí doạ người, vội vàng truy hỏi:
"Mẫu thân ngài nói cái gì?"
Ngũ hoàng tử bị hắn bất thình lình công kích bức lui hai bước, lấy lại tinh thần, mới nói lầm bầm:
"Mẫu thân nói không nhớ rõ trong phủ tướng quân có người này."
Trương Tứ bởi vì mong đợi mà biểu tình vặn vẹo cứng lại rồi, cứ như vậy ngu dại nhìn chằm chằm Ngũ hoàng tử một hồi lâu. Hắn run rẩy khóe miệng mà thu lại ánh mắt, như trong dự liệu gật gật đầu, miệng lẩm bẩm nói:
"Đó là tất nhiên, là tất nhiên."
Tiết Dao cả kinh, không nghĩ tới Huệ Phi căn bản không nhớ tới vị cao thủ thần bí này.
Vốn còn lo lắng sắp xếp đổi chỗ cho thái giám xong, Huệ Phi sẽ vì vậy mà thấp thỏm lo âu. Bây giờ nhìn lại, vị cao thủ này không tồn tại trong trí nhớ Huệ Phi.
Thế này ngược lại là chuyện tốt. Dù sao thái giám này là đối tượng nghi ngờ mơ ước phi tử Hoàng đế, thật sự có một đoạn quá khứ không an toàn.
Cũng có thể là Huệ Phi đang nói láo. Ở trước mặt con trai, nàng cũng không tiện nói về người ái mộ mình trước khi lấy chồng.
Tiết Dao tỉ mỉ nghĩ lại. Huệ Phi tính ngay thẳng, không chừng có thể thừa nhận những việc này.
Nữ hổ tướng không phải là nói đùa.
Giống như những phi tử ở trong cung, thường ngày rảnh rỗi sẽ ngắm hoa thêu thùa. Lúc Tiết Dao đi điện Ngũ hoàng tử lại nhìn thấy Huệ Phi múa thương làm gậy.
Nhớ có một lần khi Thất hoàng tử năm tuổi ở trong điện cùng Ngũ hoàng tử chơi đuổi bắt, cung nữ theo ở phía sau đút cơm. Bị Huệ Phi nhìn thấy, nàng một tay túm cổ áo bé mập mạp xách đi vào phòng đặt lên trên ghế. Sư tử Hà Đông rống một trận, khiến Thất hoàng tử ngoan ngoãn ngồi im dùng bữa.
Phải biết rằng, Lục Tiềm năm tuổi không phải mập như mấy bạn cùng lứa. Dù Hoàng đế có luyện võ, bế bé hai tay giơ lên trán cũng nổi gân xanh. Đó chính là trọng lượng không nhẹ.
Huệ Phi chỉ một tay liền nhấc bé mập mạp lên, còn bước đi như bay.
Quả thực nữ hán tử bên trong nữ hán tử.
Nàng tính tình cũng giống Ngũ hoàng tử, rất ngay thẳng. Tiết Dao không tưởng tượng ra được nàng bởi vì e thẹn, mà không chịu thừa nhận chính mình quen biết người ái mộ Trương Tứ.
Về sau phải cùng Trương Tứ đi Chung Túy cung bái kiến Huệ Phi, Tiết Dao có chút tò mò Huệ Phi có thái độ gì.
- -----------
Tiểu kịch trường
+
Bị mẹ Ngũ ca xách lên mang đi, Long Ngạo Thiên:???
Nhi thần vẫn luôn tự hào về cân nặng của mình đó?