Ngũ hoàng tử nói xong những cảm nhận về sự tiến bộ của mình với Tiết Dao, quay đầu nhìn thất đệ, xem đệ đệ mập có tiếp thu được kinh nghiệm quý báu gì hay không. Hắn lại phát hiện đệ đệ mập đã sống không còn gì luyến tiếc nằm trên bàn.
"Lão Thất đây là thế nào?"
Ngũ hoàng tử buồn bực nói.
"Vẫn luôn ngồi ở đây nghỉ ngơi mà mệt như thế?"
Thất hoàng tử giả chết bỗng nhiên ngồi dậy, hờ hững nhìn về phía ngũ ca:
"Tháng sau xem vũ sư, ca tự mình ở một gian phòng đi."
"Ca với ngươi cùng ngủ chung."
Ngũ hoàng tử không để ý lắm mà bưng lên trà lạnh uống một hớp.
"Đại ca muốn ta chăm sóc ngươi."
"Không muốn ngủ cùng ca."
Thất hoàng tử không hề chú ý đến tình nghĩa huynh đệ.
Ngũ hoàng tử đặt chén trà xuống nghi ngờ hỏi.
"Tại sao?"
"Ca ngủ ngáy."
Thất hoàng tử vẻ mặt oán hận.
"Ôi chao! Lão Thất lớn rồi, ghét bỏ ca ca?"
Ngũ hoàng tử vỗ bàn một cái.
"Khi còn bé lần đầu đi học đường, là ai ôm chân ngũ ca muốn dỗ ngủ hả?"
Thất hoàng tử làm bộ không nhớ rõ, nghiêm túc hỏi.
"Lục ca sao?"
"Chính là ngươi!"
Ngũ hoàng tử nhíu mày vội vàng nâng lên khuỷu tay, diễn tả nói.
"Cần phải gối đầu lên cánh tay ta như vậy mới chịu ngủ! Bàn tay còn níu cổ áo, không cho ta quay người. Ngươi thì ngủ rất ngon lành rồi. Khi đó sao không chê ca ngủ ngáy?"
Thất hoàng tử nghiêng đầu chỉ lỗ tai trái mình, giải thích.
"Cái lỗ tai này của Gia khả năng đã bị điếc vì nghe ca ngáy, hiện tại chỉ còn lại một cái, không thể mạo hiểm ngủ cùng ca."
"Ngươi là nhãi con vong ân phụ nghĩa!"
Ngũ hoàng tử nhấc cánh tay muốn ghìm bé mập mạp đã bị Tiết Dao bao che cho con kéo lại.
Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp. Buổi tối Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử ngủ chung phòng, Tiết Dao cùng bé mập mạp ngủ phòng kế bên, ban ngày cùng nhau xem thi đấu.
Hai ngày sau, người hầu Thái tử đến lớp học, mời Tiết Dao tới điện Thái tử nói chuyện.
Trực giác mách bảo Tiết Dao đã xảy ra vấn đề rồi. Vừa vào điện, quả nhiên hắn nhìn thấy Thái tử chắp tay nhíu mày, đi qua đi lại.
"Điện hạ."
Tiết Dao tiến lên thỉnh an.
Thái tử nghiêng đầu chậm rãi xoay người:
"Tiết Dao, ngươi đúng là liệu sự như thần."
Vừa nghe lời này, Tiết Dao đoán được tám chín phần mười là huyện Bình Dung xảy ra vấn đề rồi. Nhưng hắn không thể hỏi thẳng ra, vẫn là chờ Thái tử nói rõ.
Hắn có bản lĩnh biết trước, không cần lo lắng không chiếm được Thái tử coi trọng. Mà có thể liệu sự như thần là do biết trước, cũng có thể là bởi vì dùng tà thuật yêu đạo. Lý do thứ rất dễ dàng rước tai hoạ vào mình.
Hắn đem năng lực của chính mình khống chế trong phạm vi tài trí mưu lược mới có thể bảo đảm bản thân an toàn.
Thái tử không thích thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói cho Tiết Dao biết.
"Huyện Bình Dung thật sự có ôn dịch. Cô nửa năm trước nghe theo đề nghị của ngươi, phái bảy vị danh y đến địa phương kia trấn thủ. Mới vừa nhận được tin báo khẩn cấp, có hai vị danh y nhiễm quái bệnh địa phương, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc. Mấy vị khác đa số không muốn tiếp tục khám bệnh, náo loạn muốn rời khỏi huyện gặp tai hoạ. Chỉ còn lại một vị thầy thuốc chăm sóc người bệnh."
Tiết Dao vuốt cằm nói:
"Ngày đó tìm thân thăm bạn, trùng hợp từng gặp một người bệnh. Người bệnh kia sắc mặt đen như than chì, thỉnh thoảng có dòng máu màu đen tràn ra miệng mũi, tình trạng rất khủng bố."
Thái tử gật gật đầu:
"Nhờ có ngươi nhắc nhở Cô làm chuẩn bị trước. Nếu huyện thử làm chính sách mới phát sinh bệnh dịch quy mô lớn khiến người chết hoặc di chuyển rời đi, sau đó bị người có ý xấu lợi dụng, hậu quả khó mà lường được."
Tiết Dao suy nghĩ một chút, trả lời.
"Đem tình hình bệnh dịch bẩm báo Hoàng thượng, có thể tránh khỏi kẻ gian đem chuyện dân chúng ốm chết quy tội cho thử nghiệm dùng chính sách mới."
"E sợ không được."
Thái tử cau mày nói.
"Lần này chính sách mới là tranh lợi cùng quý tộc thân hào các nơi, ngăn cản bọn họ lãi nặng bóc lột nông dân, chiếm đoạt điền sản. Biết bao con mắt nhìn chằm chằm ba huyện làm thử. Một khi nghe được xảy ra ôn dịch quy mô lớn, bọn họ nhất định sẽ mượn cơ hội nói "chính sách mới đi ngược ý trời, đưa tới vận rủi cho bách tính". Thời điểm đó ôn dịch vẫn tàn phá bừa bãi như thường, chính sách mới bị phế bỏ, bách tính bắt đầu cực khổ vô tận."
Tiết Dao há miệng, muốn nói lại thôi.
Kỳ thực hắn muốn uyển chuyển nhắc nhở Thái tử, có thể chờ Thái tử kế vị xong lại làm biến pháp. Mà lời này không dễ giải thích.
Bởi vì Thái tử không biết Hoàng đế qua mấy năm nữa liền ngự giá thân chinh tìm đường chết (go die).
Dựa theo thể trạng Hoàng đế hiện tại khỏe mạnh, sống hơn tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề.
Nam tử hoàng gia Đại Tề thân thể vô cùng tốt. Thái thượng hoàng sau đại thọ bảy mươi tuổi chủ động nhường ngôi trong khi sức khỏe vẫn tốt. Nếu Hoàng đế đương nhiệm không phải tự mình tìm đường chết, ít nhất còn có thể làm Hoàng đế mấy chục năm.
Cho nên theo Thái tử, hiện tại suy nghĩ ngày chính mình làm Hoàng đế còn quá sớm. Lúc này, Tiết Dao không lý do gì khuyên hắn kiên trì chờ đợi.
"Hiện tại chỉ có thể tăng số danh y đi tới cứu nạn."
Tiết Dao đối với lần ôn dịch này đã sớm chuẩn bị.
Mặc dù không có gặm xong sách y học, nhưng hắn đã xem hết ghi chép các trận đại dịch thời cổ đại từ Á sang Âu.
Bệnh, hắn không biết trị liệu, nhưng phương pháp chữa trị, phối chế thuốc hắn đã sao chép lại.
Bất quá bệnh trạng ở huyện Bình Dung không giống ghi chép trong sách, phương pháp chữa trị khẳng định không áp dụng giống hệt được.
Mặc dù không có đúng phương pháp trị liệu, nhưng Tiết Dao hoài nghi loại ôn dịch này là dạng biến chủng của bệnh dịch sách sử ghi chép. Thầy thuốc có lẽ có thể từ những ghi chép này có gợi ý tìm ra được cách trị bệnh.
Bất quá coi như là cổ đại cũng không thể tùy tiện dùng người sống làm chuột bạch thí nghiệm, còn phải tìm đối tượng thích hợp.
"Điện hạ."
Tiết Dao sau khi quyết định, lập tức chắp tay xin lệnh.
"Tháng sau, qua ngày sinh thần thất hoàng tử, ta có thể cùng nhóm danh y đi huyện Bình Dung cứu trợ được không?"
Thái tử nheo mắt phượng vung tay.
"Không cần thiết. Thứ nhất là lần này ôn dịch cực kỳ hung mãnh khó dò, thứ hai ngươi cũng không biết y thuật, hà tất mạo hiểm như vậy?"
Tiết Dao trả lời:
"Ta bất tài cũng biết chút y thuật..."
"Biết chút y thuật khẳng định không sử dụng được. Người tinh thông y thuật đều ngã xuống, ngươi hà tất mạo hiểm?"
Thái tử nói.
"Cô cho gọi ngươi đến không phải muốn ngươi trị bệnh cứu người, mà là muốn nghe ngươi dự đoán tình thế. Nói thật, Cô thật sự bội phục năng lực liệu sự như thần của ngươi."
Tiết Dao:
"..."
Thái tử thấy thần sắc hắn luống cuống, liền an ủi:
"Một chốc khẳng định không manh mối. Đừng có gấp, ngươi trở về giúp Cô suy nghĩ một chút."
Tiết Dao gật đầu nói:
"Điện hạ, ta rất muốn theo danh y đi huyện Bình Dung cứu trợ bệnh dịch."
Thái tử cau mày nói:
"Tâm ý của ngươi Cô tiếp nhận, thế nhưng thật sự không cần thiết mạo hiểm như vậy."
Hắn quay đầu nhìn về phía bàn, hất cằm, ra hiệu Tiết Dao đi xem.
"Đó là cấp báo huyện Bình Dung gửi về, ngươi xem một lần liền hiểu."
Tiết Dao lĩnh mệnh đi tới, lấy thư mở ra xem.
Trong thư ngoại trừ nói hai vị thầy thuốc bệnh nặng không dậy nổi, còn ghi chép bệnh trạng nghe sởn cả tóc gáy.
Tuy nói cổ đại ngôn ngữ viết thư đều là câu chữ hoa mỹ, nhưng Tiết Dao vẫn có thể cảm nhận được tình huống địa phương đã đáng sợ đến mức nào.
Trong thư thậm chí ghi chép lời đồn trong dân chúng "nhìn nhau mà chiêu ôn". Là ý nói: người bình thường bởi vì nhìn người bệnh một cái, liền nhiễm phải loại ôn dịch đáng sợ này.
Tiết Dao đương nhiên không tin loại tin đồn này.
Mà loại tin đồn này cho thấy sự lan truyền ôn dịch rất khủng khiếp. Tiết Dao đã sớm có chuẩn bị. HunhHn Trước đó trong không gian trao đổi hắn đã tìm ra "một loại vải chuyên dụng phòng hộ y tế" thích hợp chế tạo thành đồ phòng hộ.
Trong sách ghi chép phương pháp chế tạo vắc xin trị liệu đại thể tạo kháng nguyên từ huyết tương. Lợi dụng mầm bệnh nuôi cấy trong lòng trắng trứng cùng thuốc kháng khuẩn phối hợp tiêm vào trị liệu.
Loại phương thức trị liệu quái lạ này rất khó giải thích với Thái tử và các thầy thuốc ở cổ đại. Nói ra khả năng bị xem là người điên, vẫn phải là tự mình đi làm.
Hơn nữa mấy loại nguyên liệu chế tạo thuốc kháng khuẩn được Tiết Dao mua từ hệ thống, để dành mấy năm qua, tổng cộng chỉ đủ dùng cho một hai trăm người.
Nếu như đợi đến tình hình bệnh dịch khuếch tán rộng, dược liệu trong tay cũng không đủ dùng.
Cấp báo huyện Bình Dung gửi về nói đã có hơn nông dân phát bệnh. Trì hoãn không được nữa, cho nên Tiết Dao kiên trì yêu cầu được đi theo nhóm thầy thuốc đến huyện Bình Dung.
Thái tử cảm thấy hắn đi không giúp được gì, mà thực sự nguy hiểm, nên không chịu đáp ứng.
Tiết Dao liền lấy công lao mình thời điểm thu mua lương thực ra quảng cáo năng lực của chính mình, cố chấp kiên trì muốn đi.
Thái tử không lay chuyển được, chỉ có thể nói điều kiện, không thể tự tiện tiếp xúc người bệnh.
"Tiết Dao, ngươi thật làm cho người ta nhìn không thấu."
Thái tử nói với Tiết Dao.
"Mấy đệ đệ của Cô đều rất ỷ lại ngươi. Cô vẫn cho là ngươi có chủ ý khôn vặt. Từ chuyện thu mua lương thực Cô đối với ngươi nhìn với cặp mắt khác xưa. Vốn tưởng rằng ngươi có hoài bão quan trường, nhưng ngươi liền cự tuyệt lời mời của Cô. Liền nghĩ đến ngươi tinh thông Hoàng Lão Đạo, thanh tĩnh vô vi, tránh dòng nước lớn, khoanh tay rũ áo giữ mình. Bây giờ ngươi cũng không tiếc tính mạng liều chết chờ lệnh, ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ gì?"
Tiết Dao:
"..."
Không nghĩ tới idol của mình tưởng tượng mình cao thâm đến như vậy!
Cái gì Hoàng Lão đạo, cho tới bây giờ cũng chưa từng đi tìm hiểu!
(Hoàng Lão đạo là tiền thân của Thái Bình đạo. Hoàng chỉ Hoàng Đế, Lão tức Lão Tử. Gọi chung Hoàng Lão với nhau là bắt đầu từ Đạo gia thời Chiến Quốc, đến đầu thời Tây Hán dần hình thành một lưu phái triết học, chính trị.)
Các vị hoàng tử ỷ lại Tiết Dao, là bởi vì từ nhỏ bị hắn mua chuộc bằng sữa có gia vị cùng các món ăn mới mẻ thời đại này không có.
Thu mua lương thực là vì bảo vệ Thái tử, cũng là vì chỗ dựa của bé mập mạp không bị sụp đổ.
Không vào quan trường là bởi vì tương lai có khoảng thời gian cục diện chính trị đột biến. Đứng về một phe rất khó khăn, rất dễ dàng thành người trong người ngoài, mạng nhỏ khó bảo toàn.
Đi khống chế tình hình bệnh dịch vẫn là vì bảo vệ Thái tử, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra.
Ý nghĩ Tiết Dao chính là đơn giản như vậy.
Mà từ góc độ Thái tử phân tích, xác thực rất quỷ dị.
Không có cách nào giải thích, Tiết Dao chỉ có thể lộ ra một nụ cười khổ vừa tang thương vừa thần bí.
"..."
Thái tử nhìn hắn ánh mắt càng kính phục.
Nhận được Thái tử phê chuẩn xong, Tiết Dao còn phải đối mặt một vấn đề khó khăn hơn. Bé mập mạp không cho hắn "rời nhà đi xa".
Lần trước đi Giang Chiết cảm giác an toàn giảm điểm thê thảm. Phải bỏ ra ba tháng đút sữa mới phục hồi một trăm điểm. Bây giờ không biết phải mất bao nhiêu đây.
Tiết Dao cùng Thái tử thương lượng xong, không thể nói cho mấy vị hoàng tử hắn đi mạo hiểm ở huyện có ôn dịch, chỉ nói là đi về quê thăm người thân. HunhHn
Nhưng mà cái lý do này chỉ có thể dùng cho bảo bảo ấm áp. Đối với bé mập mạp mà nói, vẫn là "nhẫn tâm vứt bỏ nhi thần".
Chạng vạng, ở thiên điện Thanh Khung điện, Tiết Dao cùng Tịch Phi và Thất hoàng tử dùng bữa tối.
Đối mặt ánh mắt cảnh giác của bé mập mạp, Tiết Dao chột dạ không thôi. Phảng phất còn chưa mở miệng, bé mập mạp đã ngửi ra hắn có ý đồ muốn "chạy trốn".
"Ta thật sự một khắc cũng không muốn rời khỏi Điện hạ."
Tiết Dao đang chuẩn bị nói "thế nhưng", liền bị Thất hoàng tử cắt ngang.
"Điện hạ không muốn nghe thế nhưng."
Thất hoàng tử vẻ mặt lãnh khốc.
Tiết Dao vẫn là nói ra:
"Thế nhưng ta đã rất nhiều năm không gặp... ông cậu."
"Gọi hắn đến kinh thành gặp ngươi."
Thất hoàng tử đưa ra phương án giải quyết.
"Ông ấy hiện tại thân thể không tốt."
Tiết Dao khẩn cầu.
"Ta phải đi về quê thăm ông cậu."
Thất hoàng tử:
"Điện hạ và Dao Dao cùng đi thăm ông cậu."
"Ngươi không có ông cậu."
Tịch Phi bình tĩnh đánh tan ảo giác của con trai.
Tiết Dao dụ dỗ nói.
"Ta chẳng mấy chốc sẽ hồi kinh. Điện hạ học tập luyện võ đều không thể trì hoãn, không thể cùng ta ra khỏi kinh thành. Hoàng thượng cùng nương nương cũng sẽ không đáp ứng."
Thất hoàng tử lập tức nịnh nọt Tịch Phi.
"Nương nương thông tình đạt lý để Nhi thần xuất cung."
"Không có."
Tịch Phi giống sát thủ không có tình cảm.
Thất hoàng tử quay đầu lấy lòng mẫu phi.
"Gia kể chuyện Khoa Phụ đuổi mặt trời nhé?"
"Không nghe."
Tịch Phi không hề bị lay động.
Thất hoàng tử cầm lấy đũa gắp viên sườn non, đưa tới trong bát mẫu phi, hỏi nàng:
"Điện hạ ngoan nhất là người nào?"
"Lục hoàng tử."
Tịch Phi không nể mặt mũi chút nào đáp.
"..."
Khuôn mặt bánh bao của Thất hoàng tử lộ ra kinh ngạc, một lát sau tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn dáo dát bốn phía:
"Nơi này nhất định không phải Thanh Khung điện. Nhi thần tìm mẫu phi khác hỏi một chút."
"Mau đi đi."
Tịch Phi vẻ mặt lạnh lùng.
"Mẫu phi ngươi nơi này đã không muốn ngươi."
Thất hoàng tử như gặp sấm sét giữa trời quang, quay đầu vẻ mặt oan ức nhìn về phía Dao Dao ngốc.
Tiết Dao:
"..."
Ai bảo ngươi chọc ghẹo nương nương!