Trên đường về kinh, Tiết Dao đắm chìm trong sung sướng mua sắm không có cách nào tự kiềm chế.
Hoàn thành nhiệm vụ chống dịch ở huyện Bình Dung phần thưởng gần tới ngàn điểm tẩy trắng. Cảm giác đủ cho hắn cáo lão về quê làm cá mặn thiên trường địa cửu rồi.
Mấy cái ô lựa chọn sản phẩm trao đổi cấp bậc cũng có thể mở ra, số lần quét đổi mới cũng tăng. Mỗi ngày chìm đắm ở trong không gian quét xem đến muộn cũng chưa hết sản phẩm.
Hạnh phúc làm người ta rơi lệ.
Tiết Dao nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, nhưng mà không gian kho chứa cá nhân đã chất đầy sách, đồ vật mới mua không chỗ để, chỉ có thể gửi miễn phí ba ngày. Cho nên vẫn là tạm thời nhẫn nại, chỉ dạo xem hạn chế mua.
Hắn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, không ngừng quét đổi xem đồ vật mới đến vui vẻ đắc ý.
Thái tử vốn định cùng Tiết Dao nói chuyện một chút về những khó khăn đã trải qua tại huyện Bình Dung và làm sao khắc phục khó khăn. Nhưng mà từ khi lên thuyền, mỗi lần tìm tới, Thái tử đều nhìn thấy Tiết Dao đang ngủ, còn vừa ngủ vừa cười khúc khích.
Thật sự là một đứa trẻ vô tư ngốc nghếch.
Nói thật, Thái tử cảm thấy nếu như là chính mình, liên tiếp mấy tháng tiếp xúc người bệnh bộ dạng như ác quỷ, chỉ sợ một hai tháng mới có thể lấy lại tinh thần, hiện tại khẳng định ngủ không yên ổn. Thật không nghĩ ra Tiết Dao làm sao có thể vừa ngủ vừa cười đến không có tim không có phổi như vậy.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Thái tử nhìn thấy Tiết Dao nằm trên giường cười khúc khích đưa tay ra cào cào ở giữa không trung, cực kỳ hưng phấn hô:
"Xiên tôm hùm đất! Xiên tôm hùm đất!"
Đứa nhỏ này đến tột cùng đang mơ thấy cái gì?
Thái tử vẻ mặt không gì để nói đi ra khoang tàu, thần sắc tang thương mà nhìn về phía ruộng xanh tốt hai bên bờ sông. Hắn trầm giọng dặn dò thái giám bên cạnh:
"Hồi kinh xong, gọi đầu bếp Ba Thục nổi tiếng nhất kinh thành tiến cung."
Thái giám gật đầu lĩnh mệnh.
Hết cách rồi, Tiết Dao luôn ngủ không đủ, Thái tử chỉ có thể đi tìm nhóm thái y và thái giám đi cùng Tiết Dao hỏi thăm tình huống.
Mấy thái y đều vì chính mình ban đầu miệt thị Tiết Dao mà cảm thấy chột dạ, luôn ra sức khen Tiết Dao cơ trí quả cảm, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đem tình huống bọn họ cùng dân chúng không phối hợp che đậy bỏ qua.
Chỉ có lão thái y không muốn để cho Thái tử nghĩ lần này Tiết Dao thoải mái cứu người một huyện, vì vậy đem hết thảy quá trình Tiết Dao khống chế dịch, gặp phải gian nguy trở ngại, sinh động như thật mà nói ra. HunhHn
Nghe xong, Thái tử liên tục thán phục. Không ngừng thán phục Tiết Dao có năng lực tùy cơ ứng biến, hắn cũng thán phục Tiết Dao có thể chế tạo ra "Thánh Thạch Thánh Thủy trừ ôn".
Đứa nhỏ mới vừa đầy mười tám tuổi, khi mua lương thực biểu hiện ra liệu sự như thần, quyết định thật nhanh. Đối mặt nguy hiểm, không chỉ là năng lực tùy cơ ứng biến cao, hơn nữa dám thoát hiểm chiêu, có thể thắng vì đánh bất ngờ, thật sự là nhân tài trẻ hiếm có.
Đáng tiếc vị nhân tài trẻ hiếm có tâm tư đều là món tôm nướng. Cũng không biết có phải do ở chung lâu ngày với Thất đệ mập mạp, nên chỉ có biết ăn thôi...
Thái tử tìm hiểu tình huống xong, liền cho mọi người lui ra.
Các thái y lui ra trước tiếp theo là mấy nội giám cúi đầu đi ra, chợt nghe Thái tử lạnh lùng nói.
"Chậm đã, Cô còn có lời muốn hỏi ngươi."
Một đám nội giám dừng chân quay đầu lại, chỉ có Trương Tứ muốn thừa cơ cùng các thái y chạy ra ngoài.
"Dừng chân."
Thái tử đứng lên, nhìn về phía bóng lưng Trương Tứ, mày kiếm lộ ra ác liệt:
"Vị cao thủ kia."
Trương Tứ trong lòng chùng xuống, biết tránh không khỏi, không thể làm gì khác hơn là xoay người thi lễ với Thái tử một cái.
Thái tử gật gật đầu:
"Những người khác đi ra ngoài."
Trương Tứ ngày đó ở trước mặt Thái tử đánh ngất hơn trăm người bệnh, muốn Thái tử không phát hiện hắn có công phu là không thể.
Sớm đoán được sẽ bị hỏi, Trương Tứ trong lòng cũng đã nghĩ mượn cớ. Coi như lừa gạt qua đi, hắn cũng chuẩn bị xong hai điều: thứ nhất là phủi sạch quan hệ cùng Huệ Phi, thứ hai là nói mình lừa gạt tín nhiệm của Tiết Dao.
Chỉ cần hai người kia an toàn, Trương Tứ cảm thấy mình bị Thái tử xử trí ngay tại chỗ cũng không có gì ghê gớm.
Nhưng mà, Thái tử cũng không đi thẳng vào vấn đề hỏi lai lịch hắn, trái lại trước tiên ngả bài:
"Chuyện của ngươi Cô đều nghe nói. Ngươi ở trong cung làm người hầu lâu như vậy, thực sự là mai một tài năng."
Trương Tứ nghe không ra đây là khích lệ hay là nói móc, cúi đầu không dám tỏ thái độ.
Thái tử bước đến gần một chút, trên dưới đánh giá Trương Tứ:
"Nghe nói ngươi đánh bại một vị ngự lâm vệ nhị đẳng, từng là tạp dịch nhà mẹ đẻ Huệ Phi. Cô vốn phải cho người giám sát ngươi, không gây sự nên tha cho ngươi một mạng. Lại không ngờ rằng thân thủ của ngươi tốt đến như vậy. Người trong phủ Tần lão tướng quân đều thân thủ giống ngươi?"
Trương Tứ biết rõ ràng Thái tử muốn hắn chủ động nói lai lịch.
Với thân thủ của hắn, bất luận là nguyên nhân gì, trà trộn vào bên cạnh Huệ Phi, đều sẽ khiến người hoài nghi.
Vài ngày sau.
Kinh thành không khí đúng là ngọt ngào!
Không cần mang khẩu trang!
Hít sâu từng ngụm từng ngụm cũng không sợ bị nhiễm bệnh dịch hạch phổi!
Tiết Dao vừa đi vừa nhảy điệu van, xoay tròn tiến vào cửa thành.
Chào từ biệt Thái tử, Tiết Dao về phủ trước. Hắn đã đổi điểm lấy sữa tám loại khẩu vị, chuẩn bị đầy đủ tiến cung chịu trừng phạt nhận tội với bé mập mạp.
Trước khi rời khỏi kinh thành đã đảm bảo với bé mập mạp trong vòng hai tháng trở về. Hiện tại đã kéo dài thêm hơn hai tháng, làm tròn số đó chính là đi công tác gần nửa năm.
Cảm giác an toàn Lục Tiềm còn lại số điểm thấp chưa từng có trong lịch sử, giá trị còn lại là điểm.
Tiết Dao đã không tưởng tượng ra được mình sẽ phải đối mặt với cơn tức giận lôi đình như thế nào của tiểu bạo quân.
Làm xong tất cả chuẩn bị tâm lý, Tiết Dao bước vào lớp học.
Trong tình huống bình thường, chỗ ngồi của ba vị hoàng tử phân bố như thế này:
Ngũ hoàng tử.
Lục hoàng tử.
Thất hoàng tử.
Mà Tiết Dao lần này bước vào lớp học nhìn thấy tình cảnh rất kỳ quái. Chỗ ngồi của ba vị hoàng tử phân bố....
Thất hoàng tử.
Ngũ hoàng tử.
Lục hoàng tử.
Bé mập mạp đáng thương lẻ loi ngồi ở hàng thứ nhất. Bị hai người ca ca cô lập rồi!!!
Tóc tai Thất hoàng tử ướt nhẹp, khuôn mặt bánh bao cũng xám xịt. Hắn ngửa đầu, mặt không hề cảm xúc nhìn tiên sinh dạy học. Phảng phất một đứa con nhà giàu bị bọn buôn người bắt cóc hai năm, vẻ mặt chết lặng cùng tuyệt vọng.
Bởi vì còn chưa có tan học, Tiết Dao không tiện trực tiếp xông vào lớp, chỉ có thể kéo một thái giám trong sân hỏi thăm:
"Thất hoàng tử điện hạ sao thế? Cung nữ bà vú đi đâu rồi? Vì sao không rửa mặt cho Điện hạ!"
"Ôi Tiết công tử! Ngươi đã trở về!"
Thái giám nhìn Tiết Dao lệ tuông trào.
Tiết Dao cả kinh, nghĩ đến cảm giác an toàn giảm thấp hơn điểm, sự hắc hóa của Lục Tiềm gia tăng.
Nhìn thái giám dáng dấp kia, sẽ không phải là bé mập mạp đã học hư chứ!
"Đến tột cùng làm sao vậy?"
Tiết Dao vội la lên.
"Điện hạ có phải là giận ta?"
Thái giám lau nước mắt, nhớ lại sự tình phát sinh thời gian qua, tố khổ với Tiết Dao.
"Ngài nói với Thất hoàng tử điện hạ đi hai tháng sẽ trở về. Điện hạ chờ mãi cũng chờ không được, rất tức giận, nửa tháng trước nảy sinh tàn nhẫn. Điện hạ nói "Dao Dao một ngày không trở về, Gia liền một ngày không uống sữa"!"
Tiết Dao cả kinh.
"Điện hạ nửa tháng không uống sữa?"
Tiết Dao quay đầu xuyên qua cửa sổ liếc mắt nhìn Điện hạ.
Vì sao vẫn là mập như vậy?
Thái giám vội vã giải thích:
"Điện hạ chịu đựng đến ngày thứ hai không kiên trì nữa, vẫn là uống sữa."
Tiết Dao:
"..."
Thân là Long Ngạo Thiên, sự tàn nhẫn ít nhất cũng nên kiên trì năm ngày chứ!
Thái giám tiếp tục ai oán nói:
"Điện hạ rất nổi nóng, đêm đó liền bất chấp nói "Dao Dao một ngày không trở về, Gia liền một ngày không ăn thịt"!"
Tiết Dao:
"Sợ là cũng không chịu được lâu?"
Thái giám gật gật đầu:
"Lần này Điện hạ chịu đựng năm ngày, quả nhiên không ăn miếng thịt nào!"
Tiết Dao:
"..."
Vì vậy sau năm ngày vẫn là ăn thịt!
Thái giám thở dài một hơi:
"Hết cách rồi, năm ngày trôi qua vẫn hoàn toàn không có tin tức của công tử. Điện hạ lại tàn nhẫn nói "Dao Dao một ngày không trở về, Gia liền một ngày không rửa ráy"!"
Tiết Dao:
"Lần này kiên trì bao lâu?"
Thái giám quay đầu, nước mắt lưng tròng nhìn vào bên trong cửa sổ nơi có Thất hoàng tử bộ dáng như ăn mày, sắc mặt nặng nề quay đầu lại nói cho Tiết Dao:
"Vẫn luôn kiên trì đến bây giờ!"
Tiết Dao:
"......"
Xong đời, đã ngày không rửa ráy.
Long Ngạo Thiên có khả năng đã bắt đầu lên men.
Chẳng trách Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử ngồi cách xa đệ đệ như vậy, đây là ngại mùi hương trên người đệ phải không?
Thái giám nắm ống tay áo lau đi nước mắt, lại kể khổ với Tiết Dao.
"Tịch Phi nương nương ngày ngày giậm chân chỉ thị muốn chúng ta đè Thất hoàng tử rửa ráy. Nhưng Thất hoàng tử là người luyện võ, hai mươi mấy nội giám giữ không được. Quả thực so với cá trạch còn trơn trượt hơn, so với mãnh hổ còn mạnh khỏe hơn!"
Tiết Dao:
"..."
Bé mập mạp cũng chỉ có ở vào thời điểm này mới biểu hiện ra tư chất Long Ngạo Thiên.
Một đám thái giám nhìn thấy Tiết Dao, người nào cũng đều như nhìn thấy cứu tinh, nước mắt lã chã...
Điện hạ rốt cục có thể tắm rồi!
"Tiết công tử! Ngài mau mau đi thỉnh an Điện hạ! Không thể trì hoãn nữa rồi!"
Thái giám che mặt mà khóc ròng.
Tiết Dao quay đầu liếc mắt nhìn thần sắc lạnh lùng của bé mập mạp, tâm lý có chút căng thẳng.
Long Ngạo Thiên hắc hóa giá trị là dạng gì?
Hắn trong lúc nhất thời dĩ nhiên không dám đối mặt.
Cân nhắc một chút, Tiết Dao quyết định tiến hành từ từ, trước tiên dùng sữa xoa dịu cảm xúc Long Ngạo Thiên.
Vì vậy, đợi đến tan học, Tiết Dao không có lập tức vào lớp học, mà là nhờ một thư đồng đem sữa bò mình tự tay điều chế giao cho Điện hạ, nỗ lực gợi lại "tình phụ tử".
Thư đồng bị giao phó trọng trách khiếp đảm đem sữa chuyển giao Thất hoàng tử. Hắn run rẩy nói:
"Điện hạ nên uống sữa."
Thất hoàng tử hờ hững nhìn phía trước, giơ tay tiếp nhận túi da, ngửa đầu uống một ngụm.
Ánh mắt chết lặng đột nhiên biến đổi. Thất hoàng tử cụp mắt nhìn cái túi da, cất giọng trầm thấp.
"Tiết Dao trở về."
Trốn ở cửa, Tiết Dao trong lòng hồi hộp.
Bé mập mạp chưa từng gọi đầy đủ tên họ!
Xong xong!
Nhất định biến thành đứa trẻ hư hỏng rồi!
Thư đồng đưa sữa sốt sắng cúi đầu cười cười, lại không dám phủ nhận, chỉ có thể thuận thế nịnh hót:
"Điện hạ liệu sự như thần, uống ngụm sữa liền biết Tiết công tử trở về!"
Trốn ở cửa Tiết Dao vừa nghe lời này, trong lòng liền ấm áp.
Đúng rồi, bé mập mạp vẫn là nhớ hắn, chỉ uống ngụm sữa liền biết tự tay hắn điều chế.
Thất hoàng tử nguy hiểm nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng:
"Trừ hắn ra, còn có ai dám cho Gia thiếu hai muỗng mật ong? Lấy thêm mật đến."
Tiết Dao:
"..."
Thì ra vẫn luôn ghi hận sữa không đủ ngọt!
Thư đồng đưa sữa vội vàng nói cung nữ đi lấy mật ong đến.
Nhìn thấy cung nữ bưng một bát đầy mật, muốn đi vào cửa. Tiết Dao không thể nhịn được nữa nhảy ra, cản ở trước mặt nàng, thấp giọng nói:
"Điện hạ không thể ăn ngọt như vậy!"
Cung nữ mới vừa muốn nói chuyện, giương mắt nhìn thấy người phía sau Tiết Dao, lập tức gật đầu hành lễ:
"Thất điện hạ, mật đã mang tới."
Tiết Dao như bị điện giật, cảm giác phía sau một luồng sát khí dường như muốn xuyên qua cơ thể mình.
Run lập cập xoay người, Tiết Dao liền nhìn thấy khuôn mặt bẩn thỉu không cảm xúc của Thất hoàng tử nhìn chính mình.
"Điện... Điện hạ cao hơn sao?"
Tiết Dao run rẩy khóe miệng, hận không thể thu nhỏ lại.
Thất hoàng tử nâng chân, tiến thêm một bước.
Tiết Dao cuống quít rụt cổ, lùi về sau một bước.
Thất hoàng tử áp sát.
Tiết Dao lui về sau thêm một bước, đến khi phía sau lưng đụng vào khuông cửa.
Cung nữ bị chặn đường, rốt cục xuất hiện ở bên cạnh Thất hoàng tử.
Tiết Dao nhìn thấy Thất hoàng tử đưa tay lấy bát mật ong, mới kinh ngạc phát hiện mình không nên nhường đường.
Vừa muốn đưa tay ngăn cản, Tiết Dao chỉ có thể thấy Thất hoàng tử lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, nâng cằm híp mắt, đưa chén mật ong lên, trực tiếp ngửa đầu đổ vào miệng.
Tiết Dao kinh hãi đến biến sắc!
Đây là khiêu khích!
Là thị uy!
Bé mập mạp nhà ta biến thành đứa trẻ phản nghịch rồi!!!