Thái tử phi đi tới, nhanh nhẹn giúp trượng phu cởi áo khoác. Thời điểm mở khóa dây lưng, tay nàng bỗng nhiên dừng lại.
Cảm giác được phía trên đỉnh đầu có ánh mắt nóng rực nhìn mình, Thái tử phi tò mò ngước mắt nhìn trượng phu.
Thái tử lập tức nhạy bén dời tầm mắt, nhìn phía xà nhà, mặt nghiêm túc.
Thái tử phi:
"..."
Chính là ảo giác sao?
Vì sao cảm giác Cẩm An ngày hôm nay thần sắc đặc biệt cứng ngắc?
Nàng lo lắng là bởi vì mình ăn mặc gây nên phản cảm, thân thể theo bản năng hơi co lại, cúi đầu tiếp tục tháo dây lưng buộc eo.
"Áo váy này trước giờ chưa thấy nàng mặc qua."
Thái tử giọng trầm xuống phát ra tiếng nói trên đỉnh đầu nàng:
"Đây là quần áo mới?"
"Không phải..."
Nàng phát hiện giọng trượng phu tựa hồ lạnh hơn so với thường ngày, càng xác định hắn không thích xiêm y này. Vốn mong đợi lập tức bị giội nước lạnh, tâm tình rơi đến đáy vực, nàng lầm bầm giải thích:
"Là mua rất lâu về trước, thiếp về sau sẽ không mặc xiêm y này nữa."
Một câu như sấm sét giáng xuống giữa trời quang.
"Tại sao không mặc nữa?"
Cổ họng Thái tử có chút nghẹn, vẫn cứ nuốt xuống.
Hai người lại lâm vào trầm mặc.
Thái tử thay y phục xong, ngồi xuống một bên, ngửa đầu nhìn thê tử lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng mặc xiêm y dụ người như vậy.
Thái tử phi phiền muộn rút đi vải the, đứng thẳng vai, đưa tay ra sau lưng mở dây buộc cố định ngực.
Đây là kiểu váy đặc biệt, thời điểm mặc cung nữ giúp nàng buộc dây phía sau. Giờ khắc này bốn bề vắng lặng không người hầu hạ, nàng tự mình khó có thể với tới dây buộc sau lưng. Không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt cầu viện nhìn về phía trượng phu:
"Điện hạ, giúp thiếp cởi dây buộc có được không?"
Thái tử:
"!!!"
Đâu chỉ là có thể?
Thái tử phấn đấu quên mình đứng lên, bước đến đứng ở phía sau thê tử. Ánh mắt như phát ra tia điện. Khoảng cách gần có thể quan sát kỹ càng. Kết hôn ba năm hắn chưa từng ở dưới ánh đèn nhìn lưng Thái tử phi.
Thời điểm mở dây buộc, Thái tử phi phối hợp nhón chân lên.
Bởi vì nàng nâng thân thể lên đầu ngón tay Thái tử thuận thế xẹt qua phần xinh đẹp hơi nhô ra sau. Cảm xúc man mát, màu da trắng mịn như bạch ngọc.
Chỉ tiếc dây buộc đơn giản, Thái tử tháo xong, còn chưa đã ngứa, còn muốn thêm ba mươi, năm mươi nối gút.
Thái tử phi xoay người, Thái tử vội vã như không có chuyện gì xảy ra, nghiêng đầu đi, làm ra vẻ khí chất cao lãnh.
Trong phòng liền khôi phục yên tĩnh.
Cởi áo ngoài xong, Thái tử phi quay đầu lại phát hiện trượng phu thần sắc mất mát. Nàng cho là hắn chán ghét mình mặc cái yếm màu hồng, liền muốn nhanh chóng tắt đèn, không tiếp tục để trượng phu thấy mình.
Mới định che đèn, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng Thái tử trầm thấp.
"Xiêm y này rất thích hợp với nàng."
Thái tử phi kinh ngạc quay đầu, mở to hai mắt nhìn về phía trượng phu.
Ánh mắt Thái tử trở nên thẳng thắn, như là hạ xuống quyết tâm, nhìn chăm chú vào Thái tử phi. HunhHn786
Nàng lần đầu nhìn thấy trượng phu có ánh mắt tràn ngập vọng chiếm hữu, đó là ánh mắt của sự ham muốn.
Phản hồi tới quá đột nhiên, Thái tử phi lập tức như mất hồn, rồi lấy lại tự tin, tùy hứng hỏi trượng phu:
"Trước tiên tắt đèn. Điện hạ cùng nô tì nói chuyện một chút có được hay không?"
Tắt đèn, Thái tử đồng ý. Thế nhưng sao nói chuyện?
Thái tử qua loa ước lượng một chốc. Từ giờ đến canh hai mõ vang lên, phỏng chừng không đủ nửa canh giờ.
"Có chuyện sáng mai lại nói, nên đi nghỉ ngơi."
Thái tử không thể hi sinh thời gian "giải trí" quý giá.
Thái tử phi thiếu chút nữa liền lập tức tuân mệnh. Cũng may trong ánh mắt nam nhân lộ nhiệt tình, cho nàng một chút dũng khí để kiêu căng.
Tiết Dao khuyên nàng "phải luôn giữ tính cách thích hợp". Lời khuyên đó không ngừng vang vọng trong đầu Thái tử phi.
"Bây giờ thiếp muốn cùng Điện hạ tâm sự."
Thái tử phi đem chao đèn thả lại trên đèn, chầm chậm đi tới trước mặt trượng phu. Ánh mắt ngại ngùng mà mới lạ hướng Thái tử nháy mắt:
"Không phải Điện hạ muốn trước tiên đi nghỉ ngơi, nhưng thiếp ngủ không được."
"Cô sao có thể nghỉ ngơi?"
Hắn không giống ngày xưa, nhiệt tình giấu ở trong đôi mắt phượng.
Đột nhiên phát hiện nữ nhân trước mắt này không còn là người được tùy tiện mai mối đưa cho hắn. Nàng đã biến thành trân bảo hắn muốn có được, khó kiềm chế vọng chiếm hữu, muốn kiên trì ra sức chiếm lấy.
Tối hôm đó, Lục Cẩm An quả thực nhượng bộ, cùng thê tử trò chuyện trong thời gian uống cạn chén trà. Đổi lại nàng hầu hạ hắn đến canh ba, ngày hôm sau eo mỏi đến không ngồi dậy được.
Lần đầu tiên, sáng sớm đổi thành hắn hầu hạ nàng mặc quần áo.
Luôn miệng dỗ dành người "bị liên lụy", khóe môi lại cong lên, lộ nụ cười đắc ý.
Nàng cũng ngây ngốc nở nụ cười, lần đầu tiên "bị liên lụy" lại vui vẻ chịu đựng, phần mệt mỏi này quả thực khiến nàng phát nghiện.
Sau một năm, huyện thực hiện biến pháp làm thử đã thu hồi vốn cho mượn cùng lợi tức. Lợi nhuận đạt được mức Thái tử cam kết, Hoàng đế hết sức hài lòng.
Đã ở vào giai đoạn trong nguyên tác Thái tử bị phế.
Trong triều không có bất kỳ phong ba nào.
Cứ như vậy bình yên vượt qua trời thu.
Tiết Dao đã diệt trừ hết thảy mầm họa, thật sự có hiệu quả, bảo vệ thành công địa vị Thái tử.
Thất hoàng tử cũng như ngày xưa hưởng thụ sự che chở của Thái tử.
Dưới sự huấn luyện của Trương Tứ, ba vị hoàng tử nhỏ nhất đã có công phu vượt xa nhóm giáo đầu ở thao trường.
Tất cả tựa hồ đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Nhưng mà trong mơ hồ Tiết Dao vẫn có thể cảm thấy trống trận sắp vang lên.
Trong nguyên tác, giai đoạn này chủ yếu là quay chung quanh tình tiết Thái tử thất thế, Tam hoàng tử làm trầm trọng thêm nhục nhã Thất hoàng tử, Thất hoàng tử bí mật quan sát tình thế triều đình xoay chuyển, ngoài ý muốn học được âm thầm triển khai mưu lược đen tối phía sau quan trường, cũng không có đề cập Khiết Đan tập kích biên giới.
Cho nên Tiết Dao cũng không thể nào biết rõ tình hình, trong lòng rất lo lắng "Ngự giá thân chinh" có thể sẽ đến bất cứ lúc nào.
Trước đó, Tiết Dao từng nỗ lực thông qua Thất hoàng tử, Thái tử tới tiếp xúc Hoàng đế, ý đồ dùng thần công của mình dao động, ôm đùi Hoàng đế, thuận tiện lúc mấu chốt khuyên hắn không nên đi biên cương chịu chết, an phận sống đến già, truyền ngôi cho Thái tử. Đó mới là kết quả ổn thỏa nhất.
Nhưng mà Hoàng đế chính vụ bận rộn, hết bận chính vụ là muốn tìm Tịch Phi. Có thể phân ra chút thời gian đến nói chuyện cùng con trai, không thể đi để ý một tiểu thư đồng.
Tiết Dao trước sau không tìm được cơ hội ôm chân rồng.
Cái này khiến hắn rất hoảng rồi.
Theo nguyên tác, Ninh Vương giờ khắc này cần phải đang quan sát tình thế triều đình, giải thích lòng người, đi trên con đường Long Ngạo Thiên bắt đầu phúc hắc.
Mà bé mập mạp nhà hắn bây giờ... chính là hai tay cầm hai trái táo, không chú tâm thao luyện.
"Một chiêu này lấy công làm thủ, cuối cùng lực nắm đuôi sóc của ta luôn không chắc."
Ngũ hoàng tử lau vệt mồ hôi.
"Coong!"
Đem Mã Sóc cấm trên đất, Lục Kỳ Duệ hướng thất đệ ngoắc ngoắc tay:
"Đến tiếp ca luyện hai hồi."
Thất hoàng tử quơ quơ tay phải cầm táo, biểu thị chính mình đang bận.
Ngũ hoàng tử hất cằm lên, nhíu mày dạy dỗ:
"Trong lúc tập võ không được ăn uống, giáo đầu phát hiện, ngươi sẽ bị đánh bằng thước dạy học!"
Thất hoàng tử cười cười, tay trái cũng giơ lên quả táo, tấn công hai bên. Nhìn Ngũ ca, hắn khiêu khích đem hai trái táo đồng thời nhét vào miệng.
Dùng biểu hiện "nam tử hán đại trượng phu, chưa bao giờ sợ hãi giáo đầu" thể hiện dũng khí cùng lượng ăn.
"Ngươi nên ăn chết đi!"
Ngũ hoàng tử lắc lắc đầu, quay đầu dự định dặn dò thư đồng cùng chính mình đối luyện.
Đang nghĩ cách đem hai trái táo đồng thời nhét vào trong miệng, Thất hoàng tử bỗng nhiên thay đổi ánh mắt, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía Ngũ hoàng tử.
Mới vừa giơ lên Mã Sóc, Ngũ hoàng tử nhận ra ánh mắt thất đệ rầu rỉ nhìn mình như kẻ làm sai, buồn bực đệ đệ "kẻ dưới không ngại học hỏi":
"Làm sao vậy? Có vấn đề sao?"
Thất hoàng tử bước nhanh tới trước mặt Ngũ hoàng tử, nhíu mày thấp giọng nói:
"Đưa Mã Sóc đây."
Ngũ hoàng tử cho là đệ đệ thiên phú dị bẩm muốn sửa chữa chiêu thức của mình, lập tức ngoan ngoãn đưa vũ khí.
Hai tay cầm hai trái táo, Thất hoàng tử không rảnh tay, chỉ có thể đưa táo cho Ngũ ca.
"Cầm giúp Gia, không cho ăn vụng."
Ngũ hoàng tử nhẫn nhịn kích động, mắt trợn trắng, tiếp nhận hai trái táo bị thất đệ gặm.
Vừa hoàn thành giao tiếp phút chốc...
Giáo đầu làm nhiệm vụ trở lại, bước đi vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng:
Thất hoàng tử cầm Mã Sóc dài, đang cần cù chăm chỉ luyện võ.
Quay sang nhìn lại thấy Ngũ hoàng tử cầm trong tay trái táo gặm một nửa.
Lại còn cầm hai trái táo!
Giáo đầu nắm thước dạy học, khớp xương kêu rắc rắc.
"Trong lúc tập võ không được ăn uống, Điện hạ lẽ nào quên mất quy tắc?"
Tay cầm táo, Ngũ hoàng tử như trúng sấm sét giữa trời quang.
Khó có thể tin, hắn quay đầu nhìn về phía thất đệ vu oan giá họa.
Cái tên này thì ra nghe thấy giáo đầu đi về, không kịp giấu táo, mới chạy tới đổi táo với Mã Sóc!
"Không phải... Trần giáo đầu, ngươi hãy nghe ta nói..."
Ngũ hoàng tử vội vàng đem táo nhét vào lồng ngực thất đệ.
Thất hoàng tử danh chính ngôn thuận khước từ táo do mình ăn một nửa.
"Ca đừng như vậy, trong lúc tập võ không được ăn uống."
"Cả Thất hoàng tử Điện hạ cũng nhớ quy tắc!"
Giáo đầu giận dữ không sao hiểu nổi nhìn về phía Ngũ hoàng tử.
"Không phải! Ngươi hãy nghe ta nói!"
Ngũ hoàng tử vẻ mặt tuyệt vọng:
"Thất đệ mới vừa..."
Tiết Dao tuyệt vọng nghiêng đầu đi, không muốn nhìn gấu con bắt nạt Ngũ hoàng tử đáng thương.
Người cha này tuyệt đối không thừa nhận đã nuôi Long Ngạo Thiên lệch lạc!
Bé mập mạp có tính phúc hắc rất có thể là do trời sinh.
Đáng giá vui mừng chính là bảo bảo ấm áp luyện Bát Quái Chưởng một năm tiến bộ vượt bậc.
Theo nguyên tác, Lục hoàng tử cũng không có cùng Trương Tứ học võ, vẫn luôn luyên kiếm thuật, cũng không có thành tựu võ thuật.
Đời này, Trương Tứ nhận ba hoàng tử làm đồ đệ, còn bị Thái tử điều vào thao trường làm tạp dịch.
Tuy rằng không thế tiến vào hậu cung, nhưng Trương Tứ có thể thông qua Ngũ hoàng tử liên lạc cùng Huệ Phi. Tuy rằng không thể gặp nhau, nhưng so với nguyên tác tốt hơn nhiều.
Trong nguyên tác miêu tả Trương Tứ rất ít, phi thường thần bí. Có thể là bởi vì xài hết tiền tích trữ, hắn cũng không thể điều đi chỗ Huệ Phi làm người hầu, liền nghĩ trăm phương ngàn kế dụ dỗ Ngũ hoàng tử cùng mình học công phu, tìm cơ hội hỏi thăm về tình hình Huệ Phi.
Mãi đến tận kết cục, Huệ Phi cũng không biết nam nhân này ở trong cung chờ đợi nàng, mãi đến tận cuối đời.
Thời điểm Tiết Dao xem nguyên tác, còn tưởng rằng cao thủ thần bí tồn tại chính là vì giúp Thất hoàng tử. Bây giờ suy nghĩ một chút, mới phát hiện Trương Tứ cũng là có nỗi khổ tâm trong lòng.
Theo nguyên tác, có thể Trương Tứ trong lúc vô tình phát hiện Thất hoàng tử có thể chất kinh người, xuất phát từ lòng ngưỡng mộ nhân tài, hắn dạy dỗ Thất hoàng tử một ít cơ sở nhập môn.
Đời này, Trương Tứ không tiết lộ hành tung Kiếm Thánh cho Thất hoàng tử. Nhưng một lần uống rượu nói chuyện phiếm, hắn đã nói cho Tiết Dao, còn dặn dò Tiết Dao đừng truyền ra ngoài, bởi vì Kiếm Thánh không thích người khác quấy rối.
Tiết Dao không có truyền ra ngoài, thế nhưng "truyền bên trong". HunhHn786 Hắn nói với bé mập mạp, cũng luôn mãi căn dặn, có cơ hội nhất định phải đi ngọn núi kia bái phỏng Kiếm Thánh.
Nhưng mà bé mập mạp đối với cái này cũng không có hứng thú quá lớn.
Gian nan khổ cực thì sinh tồn, an nhàn hưởng lạc lại diệt vong.
Lục Tiềm đời này sống quá mức yên vui, căn bản không tâm tình theo đuổi tuyệt thế võ học. Tiết Dao đã làm xong chuẩn bị ấn đầu ép buộc bé mập mạp bái Kiếm Thánh làm sư phụ.
Mùa thu năm đó trong cung phát sinh một chuyện vui bất ngờ, Thái tử phi có hỉ mạch, đã mang thai ba tháng.
Điều này thật sự là kỳ tích. Theo nguyên tác Thái tử phi dùng hết thuốc Đông y, tìm danh y, cũng không thể mang thai.
Đời này nàng tựa hồ cũng không đặt nặng mang thai, trái lại có thai một cách tự nhiên.
Tiết Dao từ trước đã nghe nói một vài cặp vợ chồng hiếm muộn thử tất cả biện pháp cũng không thể có thai, sau đó thay đổi sinh hoạt tình liền liên tiếp mang thai.
Nghe đâu chuyện này cùng hoóc-môn có quan hệ. Thả lỏng tâm tình vui thích dễ dàng mang thai tự nhiên.
Thái tử phi đời này xác thực trở nên thoải mái tùy tính, hẳn là Tiết Dao nhắc nhở có tác dụng.
Tuy rằng không biết nàng cùng Thái tử ở chung có thay đổi gì, nhưng có thể thấy được Thái tử phi càng ngày càng biểu hiện ra bản tính hồn nhiên vốn có, thật sự là cô nương làm người ta yêu thích.
Hơn nữa, nàng mang thai rất đúng lúc.
Thời điểm đầu xuân Tiết Dao vẫn luôn lo lắng trống trận chính thức vang lên.
Tiết Dao cảm thấy, Thái tử có lẽ sẽ vì muốn ở bên thê tử từ bỏ bồi giá xuất chinh.
Ý chỉ "Ngự giá thân chinh" vẫn là tuyên bố. Hoàng đế đã bí mật chuẩn bị chiến tranh trong bảy tháng, đang chờ thống lĩnh đại quân một lần hành động tiêu diệt Khiết Đan, uy chấn thiên cổ.
Trận chiến này chuẩn bị sung túc, tình hình nắm giữ được mười phần rõ ràng. Bốn trăm ngàn tinh binh Đại Tề đối đầu 200 ngàn thiết kỵ Khiết Đan, cơ bản có thể nói là chắc chắn thắng.
Đột nhiên tập thể hoàng tử thỉnh chiến sau khi thánh chỉ ban bố, Tiết Dao đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Đầu tiên là Thái tử thỉnh cầu bồi giá xuất chinh.
Bất kể là xuất phát từ thật tâm, hay là muốn cùng phụ hoàng biểu đạt hào hùng bảo vệ quốc gia, kết quả là Hoàng đế vui mừng "ân chuẩn".
Sau đó, Tam hoàng tử cũng cùng thỉnh chiến. HunhHn786
Tiếp đó là Ngũ hoàng tử.
Tứ hoàng tử thấy đệ đệ ra mặt, cũng không tiện rụt rè, không thể làm gì khác hơn là cùng quỳ xuống thỉnh chiến.
Thấy các ca ca quỳ một đám, loại cảm xúc sục sôi này khiến Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử liếc mắt nhìn nhau, một trước một sau quỳ xuống thỉnh chiến.
Đây là kết quả Tiết Dao vạn vạn lần cũng không nghĩ tới.
Theo nguyên tác, hoàng tử bồi giá chỉ có phế Thái tử cùng Ngũ hoàng tử.
Phế Thái tử mất đi sức hiệu triệu, thỉnh chiến đương nhiên sẽ không khơi ra cạnh tranh với Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử là đứa trẻ có tư tưởng tham chiến trong mười mấy năm. Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử đều ở lại trong cung.
Đời này, Thái tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, đều được ân chuẩn bồi giá xuất chinh.
Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử được phép đi theo, nhưng không thể ra biên cương tham chiến, chỉ cho phép lưu thủ hành dinh.
Tiết Dao quả thực muốn điên rồi.
Hắn "tay phân tay nước tiểu", khổ cực nuôi lớn ba đứa nhãi con, tự nhiên đồng thời xin tham chiến.
Nói cách khác, nếu Hoàng đế giống đời trước rơi vào trận địa địch, không chỉ Thái tử có thể sẽ xuất kích cứu viện, ba thằng nhãi con cũng có thể hành động theo cảm tình, cùng chịu chết.