Trình Thủy vẫn luôn không biết viết như thế nào về chuyện của mình, có lẽ không muốn viết, có lẽ cảm thấy không có gì để viết cả, Nghiêm Khánh Sinh từ từ cùng hắn hiểu ngầm nhau, không đi hỏi tình hình sinh hoạt của đối phương cùng một số loại vấn đề tương tự.
Mà Trình Thủy nói vẫn từ từ tăng lên, hắn chắc phải đi học chút chữ, bởi vậy so sánh lẫn nhau mới bắt đầu ghi lại lời nói bằng chuông báo thức, nội dung phong phú rất nhiều.
“ Mấy bông hoa đang cúi trong bình, em lần sau mang bông mới tới, ca thích loại nào? Đúng rồi, ngày hôm nay trong cửa hàng có hoa mới tới, rất đẹp, em chưa từng thấy, lần sau nó cắt xuống, mang về cho ca xem.”
“ Ngày hôm nay thời tiết thật tốt, mặt trời lên, ấm áp, em mang chăn ra phơi, năm giời trở lại cất, tuần sau sẽ lạnh hơn, chăn kia không tốt, quá cũ, còn làm tăng bệnh thấp, nên thay.”
Nghiêm Khánh Sinh lặng lẽ nghĩ, buổi tối anh có mấy ga giường đệm mà?
“ Ngày hôm nay có mèo con vô cửa tiệm, nhìn chắc khoảng ba tháng, toàn đi theo em thôi, em đi chỗ nào cũng sẽ dán đi theo ống quần, người khác sờ cũng không cho sờ, em một tay sờ tới liền sờ được. Ông chủ cho nó chút thịt, nó ở trong cửa tiệm không chịu đi, ca, anh thích mèo không?”
Nghiêm Khánh Sinh không có lập tức viết trả lời, anh thích mèo, cũng thích chó, tất có động vật có lông anh đều thích hết, mà Trình Thủy viết bé mèo này, anh không thích.
Lí do nhất định không thể để Trình Thủy nghĩ đến, anh ghen tỵ.
Đây thiệc là một lí dó ấu trĩ buồn cười, Nghiêm Khánh Sinh vì thế âm thầm xấu hổ, lại nửa điểm cũng không thể lừa gạt tâm tình mình. Ngón tay đâm đâm ống quần mình, làm sao không ghen tỵ chứ? Ngay cả một bé mèo con hoang có thể dễ dàng theo sát thân mật cùng Trình Thủy, anh vì chân không tốt, Trình Thủy ở cửa tiệm hoa anh một lần cũng chưa từng nhìn thấy.
Anh không ngừng ghen với bé mèo nhỏ đó, còn có ý xấu với khách mua hoa, ông chủ cửa hàng, thậm chí còn có cái gì Ngô ca kia —- Trình Thủy cũng gọi anh là ca.
Anh tính toán lại, đã hai mươi bốn ngày chưa thấy Trình Thủy. Anh muốn kêu Trình Thủy về, lại không dám mở miệng, anh không dám cũng Trình Thủy nói, thực sự một người ngủ thật lạnh, cái giường vốn chỉ cho một mình ngủ bỗng nhiên thành rộng, anh ngủ lại lăn qua lăn lại đến nửa ngày.
Còn có chuyện khó nói… Anh sờ qua nơi đó Trình Thủy, giặt qua đồ Trình Thủy, còn cùng Trình Thủy hôn môi, trong mơ bị hắn khống chế, anh thức dậy trễ, liền không thể không để ý đũng quần bên trong lót trang giấy.
Nghiêm Khánh Sinh mặt đỏ lên, nói tóm lại, anh rất muốn gặp Trình Thủy.
Tin nhắn mỗi ngày không thể thoải mãn anh, Nghiêm Khánh Sinh kinh ngạc với lòng tham không đáy của mình, đồng thời không chút nào thu liễm lại. Anh đối với sự phát triển này rõ trong lòng, tiện đà càng thêm biết được chuyện được voi đòi tiên.
Nghe thấy tiếng Trình Thủy, chỉ gặp thôi chưa đủ, nhất định còn phải ôm chặt một cái mới được.
Anh không thể trơ mắt mà nhìn Trình Thủy rời đi, cũng Trình Thủy đi ngủ, cùng Trình Thủy rời giường đi làm, anh muốn chính mồm Trình Thủy nói mỗi ngày cho anh nghe.
Văn tốt, ngữ âm tốt, mặc dù hiện tại làm được, Nghiêm Khánh Sinh cũng không cần.
“ Em thích mèo sao?”
Tưởng niệm vạn câu, anh thực sự chịu không nổi, Nghiêm Khánh Sinh dùng hết toàn bộ sự mềm yếu dũng khí, bút bi ra mực không đều, bốn chữ viết cực kì trúc trắc tốn sức, thậm chí hỏng mặt giấy.
Viết xong, anh sợ mình đổi ý, đem bút ném lên bàn, một tay che nửa khuân mặt không rõ biểu tình, mơ hồ nghẹ ngào một tiếng, liền trở về yên tĩnh.
Mà Trình Thủy nói vẫn từ từ tăng lên, hắn chắc phải đi học chút chữ, bởi vậy so sánh lẫn nhau mới bắt đầu ghi lại lời nói bằng chuông báo thức, nội dung phong phú rất nhiều.
“ Mấy bông hoa đang cúi trong bình, em lần sau mang bông mới tới, ca thích loại nào? Đúng rồi, ngày hôm nay trong cửa hàng có hoa mới tới, rất đẹp, em chưa từng thấy, lần sau nó cắt xuống, mang về cho ca xem.”
“ Ngày hôm nay thời tiết thật tốt, mặt trời lên, ấm áp, em mang chăn ra phơi, năm giời trở lại cất, tuần sau sẽ lạnh hơn, chăn kia không tốt, quá cũ, còn làm tăng bệnh thấp, nên thay.”
Nghiêm Khánh Sinh lặng lẽ nghĩ, buổi tối anh có mấy ga giường đệm mà?
“ Ngày hôm nay có mèo con vô cửa tiệm, nhìn chắc khoảng ba tháng, toàn đi theo em thôi, em đi chỗ nào cũng sẽ dán đi theo ống quần, người khác sờ cũng không cho sờ, em một tay sờ tới liền sờ được. Ông chủ cho nó chút thịt, nó ở trong cửa tiệm không chịu đi, ca, anh thích mèo không?”
Nghiêm Khánh Sinh không có lập tức viết trả lời, anh thích mèo, cũng thích chó, tất có động vật có lông anh đều thích hết, mà Trình Thủy viết bé mèo này, anh không thích.
Lí do nhất định không thể để Trình Thủy nghĩ đến, anh ghen tỵ.
Đây thiệc là một lí dó ấu trĩ buồn cười, Nghiêm Khánh Sinh vì thế âm thầm xấu hổ, lại nửa điểm cũng không thể lừa gạt tâm tình mình. Ngón tay đâm đâm ống quần mình, làm sao không ghen tỵ chứ? Ngay cả một bé mèo con hoang có thể dễ dàng theo sát thân mật cùng Trình Thủy, anh vì chân không tốt, Trình Thủy ở cửa tiệm hoa anh một lần cũng chưa từng nhìn thấy.
Anh không ngừng ghen với bé mèo nhỏ đó, còn có ý xấu với khách mua hoa, ông chủ cửa hàng, thậm chí còn có cái gì Ngô ca kia —- Trình Thủy cũng gọi anh là ca.
Anh tính toán lại, đã hai mươi bốn ngày chưa thấy Trình Thủy. Anh muốn kêu Trình Thủy về, lại không dám mở miệng, anh không dám cũng Trình Thủy nói, thực sự một người ngủ thật lạnh, cái giường vốn chỉ cho một mình ngủ bỗng nhiên thành rộng, anh ngủ lại lăn qua lăn lại đến nửa ngày.
Còn có chuyện khó nói… Anh sờ qua nơi đó Trình Thủy, giặt qua đồ Trình Thủy, còn cùng Trình Thủy hôn môi, trong mơ bị hắn khống chế, anh thức dậy trễ, liền không thể không để ý đũng quần bên trong lót trang giấy.
Nghiêm Khánh Sinh mặt đỏ lên, nói tóm lại, anh rất muốn gặp Trình Thủy.
Tin nhắn mỗi ngày không thể thoải mãn anh, Nghiêm Khánh Sinh kinh ngạc với lòng tham không đáy của mình, đồng thời không chút nào thu liễm lại. Anh đối với sự phát triển này rõ trong lòng, tiện đà càng thêm biết được chuyện được voi đòi tiên.
Nghe thấy tiếng Trình Thủy, chỉ gặp thôi chưa đủ, nhất định còn phải ôm chặt một cái mới được.
Anh không thể trơ mắt mà nhìn Trình Thủy rời đi, cũng Trình Thủy đi ngủ, cùng Trình Thủy rời giường đi làm, anh muốn chính mồm Trình Thủy nói mỗi ngày cho anh nghe.
Văn tốt, ngữ âm tốt, mặc dù hiện tại làm được, Nghiêm Khánh Sinh cũng không cần.
“ Em thích mèo sao?”
Tưởng niệm vạn câu, anh thực sự chịu không nổi, Nghiêm Khánh Sinh dùng hết toàn bộ sự mềm yếu dũng khí, bút bi ra mực không đều, bốn chữ viết cực kì trúc trắc tốn sức, thậm chí hỏng mặt giấy.
Viết xong, anh sợ mình đổi ý, đem bút ném lên bàn, một tay che nửa khuân mặt không rõ biểu tình, mơ hồ nghẹ ngào một tiếng, liền trở về yên tĩnh.