Mười một giời, Nghiêm Khách sinh từ tiệm sủi cảo đi ra.
Anh mặc cái áo nhung lông, anh không thể cãi được Trình Thủy, thứ hai đã tiến vào ngày đông, như ngày thường muốn cắn răng chịu đựng gió lạnh nhưng lại không được. Con người thật kỳ quái, nhất là trong hoàn cảnh tứ cố vô thân không gì không làm được, một khi bên cạnh có thêm một chỗ dựa, quay đầu lại thì có thể ngủ thiếp đi.
Tứ cố vô thân: không có người bên cạnh, không có ai giúp đỡ.
Từ lần đó, Trình Thủy liền thường thường tới đón anh. Mỗi ngày mua một phần sủi sảo xa xỉ, vì thế hắn liền ngồi xổm ở phố đối diện, đôi mắt nhìn chăm chăm cửa tiệm, trong tui có một hộp cơm rang, từng hạt từng hạt mà ăn. Nghiêm Khánh Sinh đẩy cửa, hắn như gắn lò xo mà nhảy lên, vui vẻ ra mặt hướng Nghiêm Khánh Sinh thu thập, còn quay lại cho anh một thìa cơm rang thơm ngọt ngào.
Đến ngõ sáu, Nghiêm Khánh Sinh khước từ không đủ thật lòng, Trình Thủy liền vỗ vỗ tay, cõng anh về nhà.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trình Thủy vẫn ngồi xổm ở chỗ kia ăn cơm rang, khi thấy anh sẽ lên tinh thần, động tác kế tiếp cũng không phải trực tiếp chạy tới. Nghiêm Khách Sinh nhìn hắn đẩy cái xe đạp không biết mượn của ai, nhất thời cuống lên: “ Đang làm gì vậy, mau trả về.”
Trình Thủy lại nói: “ Ca, hôm nay em có lương.”
Nghiêm Khánh Sih mơ hồ: “ Anh biết a—– Em mua xe? Vậy là người ta bán à.”
Trình Thủy bất đắc dĩ thở dài một hơi, trước tiên đút cho anh một nhúm cơm rang.
“ Anh nhìn kỹ xe chút nào…” Âm thanh Trình Thủy càng nói càng nhỏ, “ Đây là xe hỉ của bọn mình.”
Xe, xe hỉ?
Tim Nghiêm Khánh Sinh lạc đi một nhịp, cuống quít nhìn sang.
Bên trong giỏ xe sáng long lanh, đó là giấy kim tuyến, tay lái còn được vải đỏ bao lấy, ở giữ còn quấn một đóa hoa cầu đỏ to, màu đỏ, ở trong gió rì rào lay động, như một ngọn lửa cháy. Tay Nghiêm Khánh Sinh không tự chủ được sờ sò nó, Trình Thủy vội vàng nói: “ Ở bên dưới tủ thấy xấp giấy xếp này, đem ra dùng một chút.”
Mẹ Nghiêm khi còn sống, thích làm mấy đồ chơi nhỏ, Nghiêm Khánh Sinh suy nghĩ chút, khoảng chừng do mẹ để lại. Tất cả vật chết được anh cất, bây giờ khi vào trong tay Trình Thủy thì như sống lại vậy.
Anh không nói cho Trình Thủy biết, xuất phát từ nội tâm cảm thấy cao hứng.
Trình Thủy vỗ vỗ yên sau: “ Ca, anh lại ngồi thử coi.”
Đệm lót nhìn thật dày, vừa nhìn là biết không mua được ở cửa hàng tiện lợi, huống chi cũng không có cửa hàng nhà ai dám dùng vải loại này làm cả.
Trình Thủy kéo anh ngồi, “ Có thoải mái không, em đã thử qua, nhét vào nhiều bông lắm!” Hắn lung tung nói, ngược lại Nghiêm Khánh Sinh cũng không có phản ứng gì, hắn căng thẳng mong đợi liền xoa xoa tay, ánh mắt sáng quắc, “ Được không? Có mềm hay không?”
Nghiêm Khánh Sinh ngồi, gật gật đầu, mặt đỏ bừng.
Trình Thủy ngồi yên trước, gió mang tiếng cười thổi vào trong tai Nghiêm Khánh Sinh: “ Ca, anh ngồi vững trên xe của em, nhưng tất nhiên là người của em.”
Vốn ban đầu Nghiêm Khánh Sinh ngồi chếch, nghe vậy lật tức lấy chân đạp xuống đất.
Nghiêm Khánh Sinh ngồi đàng hoàng, ở trên cái đệm lót ngắt mất lần, tay bất an nắm yên: “ Ngồi, ngồi vững.”
Trình Thủy cắn răng.
Tay hắn với ra đắng sau, bắt được tay đặt vào trên eo của chính mình, qua vài giây, một tay khác của Nghiêm Khánh Sinh cũng đáp lên.
“ Ca…” Trình Thủy kêu một tiếng, không tiếp tục nói. Trên chân hắn dùng lực, xe đột nhiên xông về phía trước, Nghiêm Khánh Sinh thân thể loáng một cái, cả người đánh vào trên lưng hắn.
Ấm áp dễ chịu.
Trình Thủy cố ý, mặt sau liền vững vàng, Nghiêm Khánh Sinh dựng vào hắn không buông ra, hắn liền nhẹ nhàng khẽ hát.
“ Ai! Chiêng trống vui vẻ chờ thịch thịch thịch thịch chờ thịch!…”
Nghiêm Khánh Sinh nghe hắn hát một nửa, ỷ vào đang phía sau hắn mà len lén cười.
Anh cười Trình Thủy liền phát hiện, giống như kẹo ngọt, hát càng hăng hái: “ Hôm nay là ngày lành tháng tốt, hự! Nghĩ rằng làm chuyện gì đều thành, hự!”
Rốt cục Nghiêm Khánh Sinh nhìn không nổi nữa, lặng lẽ bấm eo hắn một cái: “ Đã nửa đêm, nhọ giọng chút.”
Trình Thủy ngoài miệng thì đáp ứng, tay thì tranh thủ sờ mó cái tay đang đặt bên hông, đem tay người ta nắm đến tỏa nhiệt độ.
Nghiêm Khánh Sinh sốt ruột: “ Tập trung lái xe!”
Trình Thủy xoa ngón tay anh, một tay nhẹ nắm, cười đáp, “ Yên tâm.”
Đến cửa nhà bọn họ, Nghiêm Khánh Sinh xuống xe, chờ Trình Thủy đẩy xe ra sau nhà khóa kỹ.
Nghiêm Khánh Sinh chà xát vành tai, nhìn Trình Thủy không nhanh không chậm móc chìa khóa ra mở cửa. Vừa mới nửa phút qua thôi, anh đã bắt đầu nhớ thương cái đệm lót và hoa cầu trên xe rồi.
Đêm nay… Cứ như thế kết thúc sao?
Anh mặc cái áo nhung lông, anh không thể cãi được Trình Thủy, thứ hai đã tiến vào ngày đông, như ngày thường muốn cắn răng chịu đựng gió lạnh nhưng lại không được. Con người thật kỳ quái, nhất là trong hoàn cảnh tứ cố vô thân không gì không làm được, một khi bên cạnh có thêm một chỗ dựa, quay đầu lại thì có thể ngủ thiếp đi.
Tứ cố vô thân: không có người bên cạnh, không có ai giúp đỡ.
Từ lần đó, Trình Thủy liền thường thường tới đón anh. Mỗi ngày mua một phần sủi sảo xa xỉ, vì thế hắn liền ngồi xổm ở phố đối diện, đôi mắt nhìn chăm chăm cửa tiệm, trong tui có một hộp cơm rang, từng hạt từng hạt mà ăn. Nghiêm Khánh Sinh đẩy cửa, hắn như gắn lò xo mà nhảy lên, vui vẻ ra mặt hướng Nghiêm Khánh Sinh thu thập, còn quay lại cho anh một thìa cơm rang thơm ngọt ngào.
Đến ngõ sáu, Nghiêm Khánh Sinh khước từ không đủ thật lòng, Trình Thủy liền vỗ vỗ tay, cõng anh về nhà.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trình Thủy vẫn ngồi xổm ở chỗ kia ăn cơm rang, khi thấy anh sẽ lên tinh thần, động tác kế tiếp cũng không phải trực tiếp chạy tới. Nghiêm Khách Sinh nhìn hắn đẩy cái xe đạp không biết mượn của ai, nhất thời cuống lên: “ Đang làm gì vậy, mau trả về.”
Trình Thủy lại nói: “ Ca, hôm nay em có lương.”
Nghiêm Khánh Sih mơ hồ: “ Anh biết a—– Em mua xe? Vậy là người ta bán à.”
Trình Thủy bất đắc dĩ thở dài một hơi, trước tiên đút cho anh một nhúm cơm rang.
“ Anh nhìn kỹ xe chút nào…” Âm thanh Trình Thủy càng nói càng nhỏ, “ Đây là xe hỉ của bọn mình.”
Xe, xe hỉ?
Tim Nghiêm Khánh Sinh lạc đi một nhịp, cuống quít nhìn sang.
Bên trong giỏ xe sáng long lanh, đó là giấy kim tuyến, tay lái còn được vải đỏ bao lấy, ở giữ còn quấn một đóa hoa cầu đỏ to, màu đỏ, ở trong gió rì rào lay động, như một ngọn lửa cháy. Tay Nghiêm Khánh Sinh không tự chủ được sờ sò nó, Trình Thủy vội vàng nói: “ Ở bên dưới tủ thấy xấp giấy xếp này, đem ra dùng một chút.”
Mẹ Nghiêm khi còn sống, thích làm mấy đồ chơi nhỏ, Nghiêm Khánh Sinh suy nghĩ chút, khoảng chừng do mẹ để lại. Tất cả vật chết được anh cất, bây giờ khi vào trong tay Trình Thủy thì như sống lại vậy.
Anh không nói cho Trình Thủy biết, xuất phát từ nội tâm cảm thấy cao hứng.
Trình Thủy vỗ vỗ yên sau: “ Ca, anh lại ngồi thử coi.”
Đệm lót nhìn thật dày, vừa nhìn là biết không mua được ở cửa hàng tiện lợi, huống chi cũng không có cửa hàng nhà ai dám dùng vải loại này làm cả.
Trình Thủy kéo anh ngồi, “ Có thoải mái không, em đã thử qua, nhét vào nhiều bông lắm!” Hắn lung tung nói, ngược lại Nghiêm Khánh Sinh cũng không có phản ứng gì, hắn căng thẳng mong đợi liền xoa xoa tay, ánh mắt sáng quắc, “ Được không? Có mềm hay không?”
Nghiêm Khánh Sinh ngồi, gật gật đầu, mặt đỏ bừng.
Trình Thủy ngồi yên trước, gió mang tiếng cười thổi vào trong tai Nghiêm Khánh Sinh: “ Ca, anh ngồi vững trên xe của em, nhưng tất nhiên là người của em.”
Vốn ban đầu Nghiêm Khánh Sinh ngồi chếch, nghe vậy lật tức lấy chân đạp xuống đất.
Nghiêm Khánh Sinh ngồi đàng hoàng, ở trên cái đệm lót ngắt mất lần, tay bất an nắm yên: “ Ngồi, ngồi vững.”
Trình Thủy cắn răng.
Tay hắn với ra đắng sau, bắt được tay đặt vào trên eo của chính mình, qua vài giây, một tay khác của Nghiêm Khánh Sinh cũng đáp lên.
“ Ca…” Trình Thủy kêu một tiếng, không tiếp tục nói. Trên chân hắn dùng lực, xe đột nhiên xông về phía trước, Nghiêm Khánh Sinh thân thể loáng một cái, cả người đánh vào trên lưng hắn.
Ấm áp dễ chịu.
Trình Thủy cố ý, mặt sau liền vững vàng, Nghiêm Khánh Sinh dựng vào hắn không buông ra, hắn liền nhẹ nhàng khẽ hát.
“ Ai! Chiêng trống vui vẻ chờ thịch thịch thịch thịch chờ thịch!…”
Nghiêm Khánh Sinh nghe hắn hát một nửa, ỷ vào đang phía sau hắn mà len lén cười.
Anh cười Trình Thủy liền phát hiện, giống như kẹo ngọt, hát càng hăng hái: “ Hôm nay là ngày lành tháng tốt, hự! Nghĩ rằng làm chuyện gì đều thành, hự!”
Rốt cục Nghiêm Khánh Sinh nhìn không nổi nữa, lặng lẽ bấm eo hắn một cái: “ Đã nửa đêm, nhọ giọng chút.”
Trình Thủy ngoài miệng thì đáp ứng, tay thì tranh thủ sờ mó cái tay đang đặt bên hông, đem tay người ta nắm đến tỏa nhiệt độ.
Nghiêm Khánh Sinh sốt ruột: “ Tập trung lái xe!”
Trình Thủy xoa ngón tay anh, một tay nhẹ nắm, cười đáp, “ Yên tâm.”
Đến cửa nhà bọn họ, Nghiêm Khánh Sinh xuống xe, chờ Trình Thủy đẩy xe ra sau nhà khóa kỹ.
Nghiêm Khánh Sinh chà xát vành tai, nhìn Trình Thủy không nhanh không chậm móc chìa khóa ra mở cửa. Vừa mới nửa phút qua thôi, anh đã bắt đầu nhớ thương cái đệm lót và hoa cầu trên xe rồi.
Đêm nay… Cứ như thế kết thúc sao?