CHƯƠNG HAI BA
Dường như rất lâu sau, tiếng cười âm trầm của Hạ Hầu Lan mới vang lên;
“Lẽ nào ngươi yêu ta sao? Nếu vậy là quá vinh hạnh cho ta rồi. Có thể lưu được trái tim một người cao ngạo như ngươi, ngươi nói ta có nên vui mừng không?” Hắn vừa nói vừa nhàn nhã đưa tay mân mê làn tóc Dịch Thủy đang buông xõa trên gối, khóe môi hé ra một nụ cười thư thái, hiển nhiên tâm tình đang rất tốt.
Trong khi đó Dịch Thủy lại thấy trong lòng một phen run rẩy, ‘yêu’ hắn ư? Không đời nào! Nhưng tại sao tim mình lại đập mạnh thế này, tại sao lòng mình mỗi lần cảm thấy sự yêu chiều, quan tâm của hắn lại không kìm được vui sướng?? Thậm chí cả ý niệm kia – quyết tâm phải trở thành Vương phi dường như cũng dần bị mài mòn?
Có phải ảo giác không? Khi có lúc chợt nghĩ chỉ cần có thể mãi ở bên hắn thế này… làm Vương phi hay không cũng chẳng còn quan trọng.
…
Hồi lâu không thấy Dịch Thủy trả lời, Hạ Hầu Lan cũng không ép hắn, chỉ mỉm cười thì thầm: “Ngươi nói không sai, đây đúng là ý nghĩa của ‘kết tóc’. Tóc hai người cùng đan xen quấn triền làm một, tượng trưng cho số phận của họ mãi mãi về sau một khắc không rời, gắn kết bên nhau. Đáp án này… có phải ngươi muốn nghe không?”
Vương gia, ngươi thực yêu ta ư? Ngươi thực bằng lòng đem danh vị Vương phi để chứng minh tình yêu của ngươi ư? Ngươi có thể khiến Dịch Thủy nhất tâm vì ngươi mà thay đổi, vì ngươi mà mở lòng mình ư?
Miên man suy nghĩ, Dịch Thủy khẽ nhích thân mình sát vào Hạ Hầu Lan; chính hắn lúc này cảm thấy lòng tràn ngập ngọt ngào, nên tự nhiên cũng chủ động ôm lấy cánh tay người kề bên… thật nhanh, thật nhanh chìm vào mộng đẹp.
Hạ Hầu Lan yên lặng ngắm nhìn hắn hồi lâu, rồi khẽ khàng cúi xuống nhẹ hôn lên đôi môi thơm mềm yêu dấu:
“Dịch Thủy, ở trong lòng ta… ngươi chính là kết tóc thê tử. Dù ta không thể cho ngươi một danh phận, nhưng ngươi yên tâm… ta cũng quyết không bao giờ đem danh phận Vương phi cho bất cứ kẻ nào khác, không để ngươi sau này chịu thiệt thòi. Tin tưởng ta, tiểu nhân nhân*.”
Ánh trăng biếng nhàn lui bóng, tựa như chẳng biết ngượng ngùng cũng lại trộm xem đôi uyên ương ngọt ngào đang quấn quýt ôm ấp trên giường. Thế nhưng nào ai đoán được… uyên ương ân ái đến vậy, cũng đến lúc trốn không thoát khỏi định mệnh phân phi*.
…
Sáng hôm sau, Hạ Hầu Lan dậy từ bao giờ Dịch Thủy cũng chẳng hay. Chỉ biết đến lúc hắn mở mắt mới phát hiện bên người từ lâu không còn ai, lại ngơ ngẩn thấy tay mình đang đè lên một mảnh vạt áo.
Còn đang thầm quái lạ, Vong Nguyệt đã dẫn mấy nha đầu bước vào chuẩn bị hầu hạ hắn rửa mặt, chải đầu; nhìn thoáng một cái nàng liền bật cười: “Ngươi rốt cuộc có chỗ nào khiến người ta yêu đến vậy, sao ta chút chút cũng nhìn không ra a~.”
Dịch Thủy đứng dậy rửa mặt, chải đầu xong tự mình ngồi xuống ghế vấn tóc; trước nay hắn không thích người khác hầu hạ, bọn nha đầu cũng đều biết. Đến khi gài xong cây trâm, hắn mới cười hỏi: “Vong Nguyệt, sao bỗng dưng ngươi nói vậy?”
Vong Nguyệt thuận tay cầm mảnh góc áo trên giường lên, phất phơ trước mắt hắn: “Ngươi thật không biết sao? Xem xem, vì ngươi mà cả thủ đoạn của Hán Ai Đế cũng viện tới rồi đây. Ai da~ Đoạn tụ phân đào, ha ha ha ha… ta nằm mơ cũng không tưởng nổi a, Vương gia của chúng ta lại yêu đương ngọt ngào đến vậy nha~.”
Dịch Thủy chụp lấy mảnh áo, kinh ngạc nhìn Vong Nguyệt: “Ngươi nói… Ngươi nói là…” Hắn còn đương lắp bắp, Vong Nguyệt đã cao giọng:
“Chậc chậc~ Thật không biết sao? Vương gia của chúng ta sớm nay vào triều, thấy ngươi còn đang say mộng đẹp, không nỡ đánh thức… thế nhưng y phục của hắn lại bị ngươi đè lên, làm sao bây giờ a~? Đang lúc Vương gia tình tứ lãng mạn rầu rĩ, chợt nhớ tới chuyện Hán Ai Đế khi xưa. Thế là hắn liền noi theo người xưa âm thầm cắt tay áo, diễn một đoạn kinh điển đoạn tụ chi ái* trong thời đại này~~”
Nàng còn đang thao thao bất tuyệt, hai bên tả hữu cả đám hạ nhân nhịn không nổi cười rầm rầm, cả Dịch Thủy cũng bật cười nói: “Được rồi, được rồi… ngươi học được diễn hài bao giờ vậy?” – hắn nói tới đó lại tỏ vẻ hậm hực: “Mà ngươi càng lúc càng lớn mật nha. Pha trò ta không tính, lại dám đem cả Vương gia ra giỡn, đợi hắn về tới mà biết được, còn không lột da ngươi.”
Vong Nguyệt le lưỡi cười: “Sợ gì, ta còn có ngươi làm bia đỡ này.”
Đang lúc nói cười vui vẻ, bỗng dưng có người chạy tới báo: “Vong Nguyệt cô nương, mau tới xem sao; hai nhóm tính nô bên kia đang cãi vã lộn xộn lắm, bọn hạ nhân can không được!”
Vừa nghe dứt câu, Vong Nguyệt cả giận bật dậy, than lên: “Cả ngày cãi vã cái gì?? Còn ai thân cận được bên Vương gia đâu, có gì để tị nạnh nhau nữa, thật một đám không có mắt! Đằng nào Vương phủ giờ có lẽ cũng không cần bọn họ nữa, đợi ta nói chuyện với Vương gia, sớm đuổi hết đi. Sau này cũng khỏi tuyển tính nô nữa, vô duyên vô cớ gây chuyện vất vả cho chúng ta còn chưa nói, nhưng hại bọn họ uổng công trông ngóng, ôm ấp vọng tưởng làm gì chứ?!?” Nàng vừa nói xong liền oán giận đi ra.
Dịch Thủy thần người nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng chợt nghĩ: đó chính là số phận của tính nô sao? Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn*. Ai~ tham vọng mãi mãi được ở bên Hạ Hầu Lan… xem ra cũng chỉ có mình Vương phi minh môi chính thú* là có tư cách mà thôi.
Hắn đang đắm chìm suy tư, lại có nha đầu vào báo: “Công tử, hai vị phu nhân mời công tử lại dùng tiểu yến*. Nghe nói hoa quế mới nở, các phu nhân muốn cùng công tử thưởng hoa.”
Dịch Thủy kinh ngạc vô cùng, tròn mắt nhìn nha đầu, rồi cẩn thận hỏi lại: “Là hai vị phu nhân sao?”
Trong lòng hắn cũng thoáng dấy lên nghi hoặc, thầm nghĩ mình cùng các nàng chưa hề giao du, huống chi mình còn chiếm của các nàng vị trí ở cận bên Vương gia… Họ hận mình còn thiếu, sao lại có hảo tâm mời tiệc?
Trầm ngâm chốc lát, cuối cùng Dịch Thủy vẫn đứng lên, nói: “Các vị phu nhân đã thịnh tình, ta không lại quấy rầy cũng không được.” Hắn nói xong liền đi thay qua y phục rồi để hai nha đầu dẫn đường, cùng đi tới đình viện của Yến Niếp.”
—-
*tiểu nhân nhân: ‘ o ‘ mình cũng không biết giải thích từ này sao nữa. Nó đại khái là tiếng gọi thân mật kiểu ‘… bé nhỏ’ thì phải ó_ò ~ hay thấy các bạn thụ cưng cưng được gọi như này :”> ~
*phân phi: bay loạn, hỗn loạn.
*đoạn tụ chi ái: mối tình ‘đoạn tụ’.
Đoạn tụ, phân đào: dùng ám chỉ nam sủng hoặc tình yêu nam-nam, bắt nguồn từ tích xưa của Trung Quốc. “Đoạn tụ” xuất phát từ chuyện Hán Ai Đế cùng sủng thần Đổng Hiền: theo ghi lại, Đổng Hiền phong tư mỹ lệ, được Ai Đế yêu thương, thường cho ngồi chung xe, ngủ chung giường. Một lần hai người ban ngày cùng ngủ, đến khi Đế tỉnh mà Hiền còn ngon giấc, Đế không muốn động Hiền liền đem kiếm cắt tay áo, để hắn không vì mình rời đi mà tỉnh giấc.
“Phân đào” xuất phát từ chuyện Vệ Linh Công cùng nam sủng Di Tử Hà. Chuyện kể một lần hai người cùng đi dạo trong vườn. Cả vườn chỉ có một cây đào, trái còn ương. Di Tử Hà hái một quả, cắn một miếng, còn lại đưa cho Linh Công. Linh Công vài miếng đã ăn hết, còn đắc ý tán dương tình cảm hai người.
*Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn: (trích ‘Hậu cung từ’ – Bạch Cư Dị) = Má hồng chưa phai tình đứt đoạn. (Phụng Hà dịch).
*minh môi chính thú: cưới hỏi đàng hoàng :”>~
*tiểu yến: tiệc nhỏ.
X”3~~ mình là mình ưa màn cover ‘Đoạn tụ’ của Lan Lan lắm nha X”3~ ảnh xến xủa muốn sợ luôn nha =))~~
***