CHƯƠNG SÁU MỐT
“Vương phi nương nương, vô luận hợp lý hay không, việc Vương gia trúng độc giờ là ngàn vạn lần đích xác.” Lão thái y không vì thân phận Dịch Thủy đã thay đổi mà e sợ, vẫn từ tốn nói: “Huống hồ dù cựu thần tuổi già tài mọn nhưng còn có các vị quân y đại nhân khác, Nương nương, giờ việc cấp bách nhất là phải nhanh chóng tìm được giải dược, bằng không tính mệnh Vương gia… nguy mất.”
Dịch Thủy cố nén cho ngữ khí bình ổn lại, gật đầu đáp: “Lão đại nhân nói phải, nhưng đã chẩn ra là loại độc gì chưa?”
Lão thái y thất vọng lắc đầu: “Thứ cho thần học nghệ không tinh, thứ độc vật ngoại bang này thần hiểu biết không nhiều, nhất thời khó có thể phá giải. Hiện giờ thần chỉ có thể kê cho Vương gia một toa thuốc nhằm ức chế độc tính, kéo dài thời gian thêm mấy ngày. Cũng may thứ độc này cũng không phải loại cương cường, bằng không hậu quả thiết nghĩ không thể đong đếm nổi.”
Dịch Thủy nghe hắn nói đến thế, chỉ còn có thể dằn lòng, thất thần đáp: “Vậy phiền đại nhân.”
Đợi tiễn đám quân y lui hết, hắn mới quay vào trướng, lập tức hỏi Hạ Hầu Thư: “Làm sao bây giờ? Ngươi bảo lúc này phải làm sao?”
Hạ Hầu Thư trong bụng tự nhủ: ‘Ngươi đã thừa nhận là Vương phi, cũng dùng thân phận Vương phi để hành xử nãy giờ rồi, giờ sao còn tới hỏi ta?’, ngoài miệng cũng đúng ý mà cung kính nói: “Tiểu nhân chỉ là nô tài, có thể có biện pháp gì được, tất cả tự nhiên đều nghe lệnh Vương phi phân phó, Vương phi…”
Không chờ hắn nói xong, Dịch Thủy đã quát tướng lên, ngắt ngang: “Ngươi chớ có nói xàm! Ta… ta nhận làm Vương phi lúc ấy là… là bất đắc dĩ thôi, chỉ để… trấn an quân tâm…”
“Ai nha~ giá kể ngươi nói xong câu này mà không đỏ mặt, khéo ta cũng tin nha.” Hạ Hầu Thư nhịn không được cười phá lên: “Huống chi vừa xong mấy vị quân y đại nhân tôn xưng ngươi là Vương phi, ngươi đối đáp cũng rất thuận miệng a.”
“Hạ Hầu Thư!” Dịch Thủy rốt cuộc đã lửa giận phun trào, thét lên: “Ngươi còn nói giỡn ta lập tức chiếu quân pháp xử lý ngươi. Hừ, chủ tử ngươi còn đang hấp hối ở đây, tâm phúc nhà ngươi còn cố tình móc máy chuyện Vương phi với ta.” Hắn la lối xong lại vọt tới bên Hạ Hầu Lan, nắm áo hắn mà hét lớn:
“Hỗn đản! Ai mượn ngươi cứu ta chứ?! Ai mượn ngươi khoe khoang thân thủ?! Mạng ngươi chỉ là của một mình ngươi sao!? Ngươi mặc kệ được tam quân tướng sĩ của ngươi sao?! Tên hỗn đản ngươi, đến thụ thương cũng phải hại ta cùng ngươi… đau… ngươi…”
Hắn đột nhiên gục xuống người Hạ Hầu Lan, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Ngươi sẽ không chết đúng không? Ngươi là Lạc Vương a, ngươi sẽ không vứt bỏ trọng trách của ngươi mà chết đúng không?” Một giọt lệ long lanh ứa ra trên khóe mắt hắn… rồi nhanh chóng phủ nhòe đôi con ngươi trong suốt, tinh anh.
“Ừm, giá kể ngươi nói luôn ‘Ngươi sẽ không vứt bỏ ta mà chết đúng không?’, ta nghĩ khả năng sống sót của Vương gia chắc sẽ cao hơn một chút.” Hạ Hầu Thư nhún vai nói, trong bụng thầm cười vang đắc ý; ha ha, quẻ thuật của Quốc sư đại nhân quả nhiên không phải linh nghiệm tầm thường a.
Hạ Hầu Thư nhớ lại ngay trước lúc xuất chinh, Du Liễm đã kín đáo triệu hắn tới, nói rằng trận chiến lần này hắn đã thử bói nhiều lần nhưng không thể đoán được kết cục, có điều theo quẻ tượng biểu hiện, lần này Hạ Hầu Lan tất gặp chuyện không hay, bất quá tựu chung lại chỉ là hữu kinh vô hiểm* mà thôi. Vả chăng nhờ sự việc này hắn có thể đạt được bước xoay chuyển kỳ diệu trong đường tình duyên.
Ầy, này không ứng nghiệm lời Quốc sư lắm sao? Dịch Thủy vì Hạ Hầu Lan xả thân cứu mình mà cả thân phận Vương phi cũng đã chủ động thừa nhận, ấy không phải chuyển biến kỳ diệu thì là gì? Nguyên lai phàm chuyện ái tình quả nhiên không có cái gì là ái, hận tuyệt đối; chỉ cần có lòng chân thành, vàng đá cũng có ngày bị đả khai a~
Bên ngoài truyền vào có một vị tướng quân thỉnh cầu được yết kiến Vương phi; Hạ Hầu Thư tự quyết cho gọi hắn tiến vào. Dịch Thủy nhận ra người này, hắn tên gọi Mễ Chính, là một lão tướng quân cả đời chinh chiến, lời nói trước mặt Hạ Hầu Lan rất có trọng lượng, cũng được chúng binh sĩ thập phần nể trọng. Giờ thấy hắn vừa tiến vào, đang định hành lễ, Dịch Thủy vội bước tới ngăn lại:
“Mễ tướng quân, ta không phải là Vương phi chi đâu, trên chiến trường ban nãy chỉ vì trấn an quân tâm mới phải lợi dụng lời đồn đại được truyền tụng khắp Tuyết Duyên lâu nay. Thỉnh Tướng quân chớ nên đa lễ, mau đứng dậy, ta… chỉ là một binh sĩ thông thường dưới trướng thủ hạ của ngài thôi.”
Mễ Chính gật đầu nói: “Ra là vậy, ta cũng có nghe Vương gia dù luôn nói đã có Vương phi, nhưng vì ngươi chưa chịu ưng thuận mà việc dâng tấu thỉnh Hoàng thượng sắc phong mới bị lần lữa mãi. Ta còn đương thắc mắc làm sao hôm nay Vương phi đột nhiên lại xuất hiện.”
Dịch Thủy mặt đỏ ửng, chắp tay hành lễ rồi ngượng ngùng nói: “Để lão tướng quân chê cười, Dịch Thủy làm càn rồi.”
Trong khi ấy, Hạ Hầu Thư đứng một bên lại thầm sốt ruột, bụng không hiểu lão tướng quân này rốt cuộc có ý tứ gì vậy? Hảo sự của Vương gia không khéo bị hắn làm hư hết a.
Hắn đương định mở miệng nói đỡ Dịch Thủy đã giật mình nghe Mễ Chính cười phá lên: “Làm càn? Phải phải, ha ha ha, làm càn thật là tốt, làm càn thật là tốt a! Nếu không có ngươi một phen làm càn, chỉ sợ tinh binh Tuyết Duyên ta hôm nay đã toàn quân đại bại rồi. Một đời Thiên triều đại quốc Tuyết Duyên không khéo đã bị diệt trong tay binh tướng chúng ta. Dịch Thủy phải không?”
Mễ Chính thượng thượng hạ hạ quan sát Dịch Thủy vài lần rồi vỗ vỗ vai hắn, lớn tiếng nói: “Hảo dạng* a, không uổng công Vương gia của chúng ta nỗ lực nhiều như vậy. Vương phi à, không sai, chỉ có ngươi thế này mới xứng là Vương phi sánh cùng Lạc Vương gia của chúng ta!”
——
*thất (đạo làm vua): mất, phạm vào (đạo làm vua).
*hữu kinh vô hiểm: tình huống kinh hoàng bất ngờ nhưng nói chung không nguy hiểm.
*Hảo dạng: bộ dạng đẹp, dễ coi :”> ~
***