Tư Đồ Thuần nói xong liền đứng dậy, lúc đi ngang người giúp việc còn kêu họ dẫn mình lên phòng đã chuẩn bị.
Tư Đồ Thuần vừa vào phòng nhìn thấy chỉ có một cái giường liền có chút khó nói.
Ở trong phòng không có sô pha, tìm kiếm một chút cũng chỉ có một bộ chăn ga, gối cũng chỉ có hai cái, muốn tìm thêm cái thứ ba chính là không có khả năng.
Tư Đồ Thuần lấy điện thoại gập lúc nãy đặt một bên, mới lôi ra từ túi còn lại một cái điện thoại của nguyên thân cũng đặt bên cạnh mà thở dài.
Tư Đồ Thuần lần này hai chân nhảy xuống thuyền này xem như đã đắc tội với Tô Thị, sau này cô nhất định cẩn thận một chút.
Nhưng hiện tại Tân Lão Gia vẫn còn sống, Tân Tử vẫn là chồng trên danh nghĩa thì mạng của Tư Đồ Thuần cũng xem như được bảo đảm.
Tân Tử di chuyển xe lăn vào phòng nhìn thấy Tư Đồ Thuần dựa vào giường, nửa nằm nửa ngồi như bị ai rút cạn đi sức lực.
Tư Đồ Thuần vừa nhìn thấy Tân Tử liền lên tiếng:" Ở đây chỉ có một cái giường, chăn cũng chỉ có một cái.
"
Tân Tử làm ra như không có việc gì mà gật đầu:" Ông tôi đã chuẩn bị hết rồi, lần này chính là xem tôi với cô diễn đến đâu, hiện tại không thể ra bên ngoài lấy thêm chăn.
"
Tân Tử dừng một lúc liền nói tiếp:" Tôi ngủ trên giường, cô ngủ dưới đất.
"
Tư Đồ Thuần mí mắt giật giật mà ngồi thẳng:" Tôi có chứng khó ngủ, cùng lắm thì chúng ta chia giường ra đi, tôi không sợ chú sợ cái gì?"
Tân Tử không trả lời.
Cô nằm xuống kéo chăn lên ngang ngực:" Vậy chú ngủ dưới đất đi, chân chú như vậy, còn ngủ dưới sàn nhà lạnh lẽo, phỏng chừng ngày mai sẽ vào bệnh viện còn bị bác sĩ tiêm cho hai liều.
"
Tân Tử cuối cùng vẫn là không muốn ngủ dưới sàn nhà lạnh ngắt, thấy hắn di chuyển xe lăn về phía này, Tư Đồ Thuần liền ngồi dậy dìu hắn lên, còn tốt bụng đem xe lăn đẩy ra xa tránh để vướng víu.
Tư Đồ Thuần tắt đèn liền leo lên chỗ bên cạnh, lấy hai cái điện thoại mà chắn ngang.
- Ranh giới ở đây.
Cô nói xong liền nằm lại chỗ cũ mà ngủ.
Buổi sáng hai người ăn sáng cùng Tân Lão Gia xong mới trở về.
Tân Tử buổi tối hôm qua mất ngủ, tư thế ngủ của Tư Đồ Thuần rất xấu, còn vượt ranh giới kê đầu lên ngực hắn miệng còn chép chép như được ăn món ngon, Tân Tử làm cách nào cũng không đẩy người ra được, đầu cô như thoa keo dán hai người lại làm một.
Tân Tử chỉ còn cách lay tỉnh Tư Đồ Thuần.
Cô dậy thấy bản thân gối đầu lên ngực Tân Tử liền rối rít xin lỗi, còn không dám ngủ sâu nhưng buổi sáng chân không biết tại sao lại chạy lên người Tân Tử, còn đè ngang hông hắn.
Buổi sáng nhìn qua thấy Tư Đồ Thuần tâm trạng rất vui vẻ, còn ríu rít nhẩm một bài hát trong miệng cả một đoạn đường trở về nhà.
Còn Tân Tử một đêm không ngủ mà tiều tuỵ không ít, môi tái nhợt hai mắt có chút quầng thâm, trong mắt toàn là tơ máu, nhìn qua như chỉ cần chạm mạnh vào sẽ luy lay mà đổ ngay không cần chờ một hai giây.
Tư Đồ Thuần biết bản thân có lỗi, buổi trưa về làm thêm mấy món ngon là được.
Hai người vừa về tới nhà, vẫn còn đang dằng co trên xe thì thấy thím Trần gấp gáp chạy tới.
- Cậu chủ, phu nhân, đợi một lát hẳn vào trong, bên trong đều là mảnh thuỷ tinh của cửa kính.
Tư Đồ Thuần dìu Tân Tử xuống xe mới yên vị ở phía sau xe lăn của hắn.
- Cửa kính bị bể? Không sao, hai đứa con không lại chỗ cửa sổ đó là được.
Thím Trần:" Không phải, tất cả cửa kính trong biệt thự đều bị hư, cửa sổ phòng của phu nhân với cậu chủ cũng bị người khác ném đá vào, cửa sổ bằng kính trong nhà đều bị ném đá.
"
Cô hít hít mũi mà xoa vai, hôm nay trời không có nắng nhưng tiết trời cũng không âm u nhưng Tư Đồ Thuần có chút lạnh mà xoa vai.
Tân Tử đưa mắt nhìn cửa kính trên phòng mình đang có người tháo xuống đổi cái khác thì không khỏi cau mày.
Tư Đồ Thuần lại làm ra không có việc gì mà đứng bên ngoài không vào trong, Tân Tử cũng không vào.
Đợi bọn họ thay kính xong Tư Đồ Thuần đẩy Tân Tử vào thang máy liền chạy ra bên ngoài, trước khi thang máy đóng lại còn vẩy vẩy tay nháy mắt một cái.
Tư Đồ Thuần đi tìm thím Trần, một lát sau còn đem mấy viên đá vào đình gần bên hồ ngổi xổm xuống.
Trước mặt Tư Đồ Thuần đá được vo vào một tờ giấy, tổng cộng sáu viên đá chính là được sáu tờ giấy.
Tư Đồ Thuần đem giấy mở ra.
Bên trong không có chữ.
Tư Đồ Thuần lật qua lại một lúc không thấy có gì bất thường liền đem gom lại một chỗ để thím Trần đem đi bỏ.
Tư Đồ Thuần vào phòng tắm ngâm bồn mát-sa một lúc mới trở ra.
Cô buổi trưa làm ba món mặn một món canh.
Tư Đồ Thuần theo thói quen lên phòng kêu Tân Tử, lúc đẩy ra còn cố tình đẩy rất nhanh mà cho xe trượt thêm một đoạn, cô chạy theo phía sau.
Buổi trưa rất nhanh liền trôi qua, hai người lúc ăn cơm chiều xong trời đã tờ mờ tối.
Tư Đồ Thuần hôm nay không lướt điện thoại cũng không xem tv, vừa ăn xong đã chạy đi tắm, lúc trở ra đã leo một mạch lên giường ngủ.
Buổi sáng cô còn đang mơ màng liền nghe một tiếng xoảng rất lớn.
Tư Đồ Thuần ngồi bật dậy, chăn cũng đá văng xuống giường.
Bởi vì mới ngủ dậy quần áo cô có chút xộc xệch, Tư Đồ Thuần chạy vào phòng tắm chưa đến năm phút đã chạy ra bên ngoài, động tác làm liền một mạch.
Đồ cũng chỉ chỉnh lại cho gọn gàng.
Thím Trần nghe tiếng loảng xoảng cũng thức dậy đi kiểm tra một vòng, nhìn thấy Tư Đồ Thuần gấp gáp muốn đi ra ngoài liền lên tiếng.
- Phu nhân? Mới h sáng phu nhân muốn đi đâu? Để tôi kêu tài xế đưa phu nhân đi.
Tư Đồ Thuần xỏ giày vào liền khoác tay.
- Cửa sổ phòng thím có bị ném đá vào không?
Tư Đồ Thuần vừa hỏi vừa liếc qua cửa sổ lớn phòng khách.
Cửa sổ lớn phòng khách cũng bị ném đá vào, mảnh thuỷ tinh vương vảy khắp nơi, chính là một mớ hổn độn.
Thím Trần cũng nhìn theo hướng của cô mà gật đầu.
- Tôi vừa đi kiểm tra qua, tất cả cửa vừa thay lúc sáng lại bị bể.
.