Tư Đồ Thuần đem một tờ giấy bên trong là số điện thoại, nhẹ nhàng đặt vào tay Tân Tử.
- Còn lại giao cho chú nha, chú muốn tra thì tra còn không tra thì không sao hết, tôi đẩy chú về ngủ.
Tân Tử đột nhiên ngẩn mặt nhìn cô.
Giọng nói có chút trầm khàn:" Trong nhà có người lớn tuổi? Bệnh không nhẹ?"
Tư Đồ Thuần muốn chữa cháy nhưng nghĩ thế nào cũng không tìm ra cách dập lửa liền dùng chiêu cuối cùng.
- Bữa trưa chú muốn ăn gì? Tôi nấu cho chú.
Tân Tử dù sao cũng không thù dai nhưng lại rất để bụng, chuyện này sau này nhắc lại hắn vẫn nhớ rất rõ.
Nhưng hiện tại sức tập trung của Tân Tử đều bị câu nói này kéo đi, còn hơi cúi đầu tai hơi ửng đó mà lên tiếng.
- Ngày hôm qua cô nói nướng chân gà cho tôi, còn có thịt.
Tư Đồ Thuần:" Buổi trưa tôi nhất định làm cho chú.
"
Cô đẩy hắn trở về thang máy liền chạy ra bên ngoài mà vẩy vẩy tay tạm biệt.
Thím Trần hiện tại đã dậy cũng không ngủ lại được, liền đi làm việc bên ngoài sân.
Tư Đồ Thuần chạy trở về phòng lao thẳng lên giường mà trùm chăn lại, như muốn dùng nó để áp chế được hơi lạnh vẫn còn trong cơ thể.
Cô biết Tân Tử không cần tra cũng biết người nào muốn hại mình, nếu không phải Tô Thị thì chính là người trong gia tộc họ Tân, hắn không ngu ngốc, Tư Đồ Thuần đoán được, Tân Tử chắc chắn cũng đoán được.
Chẳng qua Tư Đồ Thuần muốn giúp hắn xác nhận thêm một lần nữa, chắc chắn là bọn họ làm hay không mà thôi.
Nói ra thì Tân Tử cũng thật đáng thương, trong tay nắm không ít cổ phần, có tài như vậy cuối cùng lại bị gia tộc ghét bỏ, nếu không phải Tân Tử vì Tân Lão Gia mà chống đỡ Tân Thị thì hiện tại đến một móng cũng không còn.
Đời người rơi vào đêm tối cũng chẳng phải chuyện gì không tốt, đêm càng tối tăm trăng lại càng đẹp.
Câu này Tư Đồ Thuần vừa nghĩ ra liền bác bỏ.
Hiện tại hắn rơi vào đêm tối, sau này cũng sẽ rơi vào đêm tối càng sâu hơn, cuộc đời Tân Tử không có trăng, cũng chỉ có vài người độc giả thương xót, đọc truyện xong rồi, cảm giác đau buồn trong lòng qua đi.
Tân Tử thật sự không còn ai để thương xót bản thân mình nữa.
Khi đó hắn đã làm tròn bổn phận của một nhân vật phụ lót đường cho nhân vật chính, cũng biến mất khỏi ánh mắt của độc giả.
Người nhà họ Tân, có thể trong chờ ở bọn họ sao? Mỗi năm thắp một nén hương cho Tân Tử thì đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Tư Đồ Thuần muốn ngủ trở lại nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô nhích qua lại một lúc mới đưa tay sờ lấy điện thoại trên bàn đem vào bên trong chăn, Tư Đồ Thuần vào weibo lướt một lúc mới dừng lại tin vừa đưa buổi tối hôm nay.
Tin này chỉ nằm ở top nhưng cũng không ít người quan tâm, chẳng qua giới trẻ thì chẳng có mấy người.
Trên đó viết một bài viết về Tô Thị, bà vừa quyên góp xây một ngôi chùa, chi phí Tô Thị sẽ chịu hết một mình, còn nói bản thân muốn làm công quả, giúp được bao nhiêu người thì bà nhất định sẽ giúp.
Tư Đồ Thuần đọc thêm một lúc mới tắt điện thoại.
Tô Thị cũng thật biết cách chơi, bà đi bước này chính là chừa đường lui cho bản thân rồi.
Sau này nếu Tô thị đối phó với cô, cho dù tin bà nói có đúng hay không thì người khác cũng sẽ tin hết % dù sao một người hay đi làm từ thiện, với một người mới vào giới giải trí, tiếng tăm thì xem như có một chút đi, nhưng trong giới giải trí phức tạp, nhiều loại người mang một lớp mặt nạ không thể xé rách được, còn một người thường xuyên làm từ thiện, còn vừa quyên góp xây một ngôi chùa.
Thử hỏi dư luận sẽ tin ai? Bọn họ chắc chắn sẽ về phía Tô Thị.
Một người thường xuyên dâng hướng cúng phật sẽ nói dối sao?
Người khác thường cho rằng những người đi làm từ thiện nhất định sẽ không nói dối, nhưng đó là bọn họ nghĩ.
Còn phía sau lưng bọn họ thì chính là một con quỷ đi theo, cho dù có dâng hương cúng phật, tu hết một kiếp con quỷ này càng không biến mất.
Người thường có khi tâm tư còn trong sạch hơn những người này rất nhiều.
Bọn họ dâng hương cúng phật cũng chỉ để yên lòng mà làm việc xấu mà thôi.
Tư Đồ Thuần nằm thêm một lúc, giờ phút mới rời giường đi thay đồ.
Cô đứng bên cạnh bàn ngủ lúc này mới để ý có một tấm thẻ được đặt một góc trong bàn, Tư Đồ Thuần lúc này mới nhớ hôm trước thím Trần có đưa thẻ cho cô.
Tư Đồ Thuần đem thẻ bỏ vào ví mới chạy ra khỏi phòng.
Tuy là ngoại ô nhưng ở đây lại có chợ trời, còn có không ít người lui tới.
Chợ trời ở đây chỉ cách khu bọn họ ba phút đi bộ, Tư Đồ Thuần đi ra ngoài gần một tiếng trong tay xách không ít đồ mà trở về, còn mua thêm hai cái túi đi chợ màu đỏ mà bỏ thức ăn vào.
Thím Trần vừa nhìn thấy liền ra phụ giúp đem thức ăn vào trong, còn nhiệt tình sắp xếp lại bỏ vào tủ lạnh.
Tư Đồ Thuần buổi trưa nấu một bàn thức ăn rất phong phú, nhìn qua còn tưởng nhà bọn họ đang mở tiệc.
Tư Đồ Thuần lên đẩy Tân Tử xuống, hai người mới bắt đầu ngồi vào bàn ăn.
Nếu bình thường cô mới không làm nhiều món như vậy, chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, hai người đều là nhân vật phụ, cuối cùng vẫn phải chết, tuy Tư Đồ Thuần may mắn mà tránh được một kiếp nhưng Tân Tử lại không may mắn như vậy, hắn đã định sẵn chắc chắn sẽ chết.
Lúc còn sống Tư Đồ Thuần cho Tân Tử ăn nhiều một chút, chết cũng không thành ma đói.
Lời Tác Giả:
Chỗ nào có sai chính tả mọi người nhớ cmt vào để tui sửa lại nha, do tui soát nhưng sợ soát ko hết.