Buổi chiều ngày đó, Tiết Thiên Ngưng vì tránh đi ánh mắt khác thường của người khác, chỉ có thể thừa dịp tất cả mọi người đi luyện võ hết, vụng trộm bắt đầu hành trình khám phá Long Uyên Sơn Thất Tinh phái.
Long Uyên Sơn là một ngọn núi cao vút trong mây, quái thạch đá lởm chởm, mây mù uốn lượn bao quanh. Mà cả ngọn núi lớn đều thuộc về Thất Tinh phái, bởi vậy có thể thấy được Thất Tinh phái đích xác là một đại môn phái.
Trên đỉnh núi chính là nơi ở của chưởng môn cùng trưởng lão, sườn núi chính là chỗ ở của nội môn đệ tử. Đương nhiên, nhập thất đệ tử thân truyền như Tiết Thiên Ngưng bọn họ nhất định là mỗi người đơn độc ở riêng, mà đệ tử khác còn lại là bốn năm người cùng ở trong một sân.
Lại hướng chân núi đi, chính là chỗ ở của ngoại môn đệ tử . Những ngoại môn đệ tử chỉ có thể học tập võ công đơn giản của Thất Tinh Phái. Bọn họ bình thường còn làm một chút việc vặt, là thủ vệ cửa chính dưới chân núi của Thất Tinh Phái.
Long Uyên Sơn phía sau, sơn thế kỳ lạ, trong núi chướng khí tràn ngập, có nhiều bẫy rập. Trừ phi là võ lâm cao thủ, người bình thường cũng không dám tiến vào. Tiết Thiên Ngưng biết rõ chính mình không có nhân vật chính mệnh, liền tính phía sau núi có kỳ ngộ gì, chính mình cũng sẽ không đi tìm đường chết . ╮ (╯▽╰ )╭
Bởi vì phía sau núi nguy hiểm, cho nên mọi người nếu muốn xuống núi, chỉ có thể từ cửa chính ra vào. Dọc theo con đường lên núi, mỗi một chỗ thềm đá đều có có ngoại môn đệ tử đứng gác canh gác. Cho đến khi đến đại quảng trường mới là tới nội môn đệ tử canh gác.
Tiết Thiên Ngưng một đường đi xuống, thiếu chút nữa mệt mỏi gần chết, nàng còn chưa từng đi qua đường núi nhiều như vậy.
Nhưng là vất vả mặc dù vất vả, cũng đem mọi nơi trong Long Uyên Sơn ghi nhớ kĩ lưỡng. Nơi này chỉ có hai cái địa phương cần phải nhớ kỹ, một là căn tin, một nơi khác chính là Giấu Kim Các - - nơi Thất Tinh phái đệ tử phát tiền lương $_$
Lúc này Tiết Thiên Ngưng mới phát hiện, làm chưởng môn đệ tử thân truyền vẫn rất tốt, mặc dù nhận được sự hâm mộ cùng ghen ghét tương đối nhiều, nhưng là ít nhất tiền lấy được cũng nhiều a! Ngoại trừ mỗi tháng ngân lượng cố định môn phái phát ra, còn có chính là lĩnh lương môn phái nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ xong ban thưởng.
Tiết Thiên Ngưng hiểu rõ xong, cả người đều vô lực . Đây là tiểu thuyết kiếm hiệp đi, đúng không? Đúng không!
Suy nghĩ một chút, thiết kế truyện kiểu này kỳ thật đối Tiết Thiên Ngưng mà nói rất hữu dụng. Nếu như có một ngày nàng một mình đi ra ngoài, có lẽ còn dựa vào làm nhiệm vụ sống qua ngày.
( ^_^ ) không tệ lắm. Nữ nhân ngu ngốc kia vẫn có thể làm ra vài chuyện tốt.
(⊙_⊙ )? Giống như có chỗ nào đó không thích hợp.
Làm nhiệm vụ...! CMN, nàng không biết võ công a!
Tiết Thiên Ngưng từ đỉnh núi đi đến chân núi cũng gần mệt chết, nàng cũng biết sử dụng võ công ở thân thể này a.
Nàng là ở trong thân thể của nàng, nhưng là nguyên thân biết gì đó, nàng cũng sẽ khôngbiết a. Việc cấp bách chẳng lẽ không cần phải đem võ công kỹ năng này học trở lại sao?
Vì vậy buổi tối hôm đó Tiết Thiên Ngưng bắt chước cổ nhân, khắc khổ dùi mài, khêu đèn ban đêm đọc bí tịch võ công...
Mở ra một quyển, O__O". . .
Mở ra cuốn thứ hai, X﹏X
Mở ra cuốn thứ ba, (+﹏+ )~ cuồng choáng.
Đây là cái cái quỷ gì? Chết tiệt hoàn toàn xem không hiểu được không?
Tiết Thiên Ngưng hận không thể thiêu hủy một đống bí tịch võ công trên mặt bàn, này đều cái gì nha, cũng không biết ngốc nữ nhân kia trích chép khẩu quyết từ nơi nào, thể văn ngôn không giống thể văn ngôn, bạch thoại văn không giống bạch thoại văn, thiên tài mới xem hiểu a!
Nhưng mà dường như trên dị giới chỉ có Tiết Thiên Ngưng xem không hiểu, đây chính là ngôn ngữ chính của thế giới này a.
Tiết Thiên Ngưng bày tỏ, các ngươi đây là tính bài ngoại, là kì thị chủng tộc!
Kết quả là, Tiết Thiên Ngưng chỉ có thể tự mình cam chịu bỏ qua sách vở, bò lên giường, đàng hoàng ngủ.
Ngày thứ hai, ngày mới khẽ sáng, bên ngoài đã có người bắt đầu đi đi lại lại , có quyền cước thanh âm, cũng có binh khí đụng nhau thanh âm.
Tiết Thiên Ngưng từ từ mở mắt ra, vẻ mặt hoảng hốt nhìn lên trên, phía trên là... Trần gỗ? A đúng rồi, nàng xuyên qua, còn xuyên đến trong tiểu thuyết.
Ai! Còn không có thích ứng a...
Đang lúc Tiết Thiên Ngưng ai thán cuộc sống của mình, tiểu nhân số một, số hai liền tới cửa. Tiết Thiên Ngưng ở bên trong phòng mè nheo một hồi lâu, mới mở cửa phóng các nàng vào.
"Các ngươi tới có chuyện gì sao?" Tiết Thiên Ngưng dậy sớm tính tình không tốt, cả người một bộ lười biếng bộ dáng.
Nhưng là cộng thêm vẻ mặt lạnh như băng của nàng, lập tức liền làm cho tiểu nhân số một số hai trong nội tâm cảnh giác, bắt đầu cẩn thận.
"Ngày hôm nay, tỷ thí đại hội của đệ tử ngoại môn tổ chức mỗi tháng một lần hay sao, chúng ta tìm đến sư tỷ cùng đi xem đối chiến an bài." Tiểu nhân số một nhẹ nói, sợ lớn tiếng , chọc giận trước mắt này tôn đại phật.
Trong ngoại môn đệ tử tỷ thí đại hội, chính là làm cho nội môn đệ tử cùng ngoại môn đệ tử đánh nhau, nếu như ngoại môn đệ tử có thể thắng, có thể thăng cấp thành nội môn đệ tử.
Mà nếu như nội môn đệ tử thua liền ba lượt, cũng sẽ bị xuống cấp trở thành ngoại môn đệ tử. Nhưng là tình huống như thế từ trước đến nay rất ít xuất hiện.
Bình thường nội môn đệ tử đều nghĩ xuất biểu hiện cho chưởng môn, trưởng lão xem, dù cho chưởng môn không thu đệ tử, nhưng là các trưởng lão đụng phải nhìn thấy thuận mắt đệ tử cũng sẽ thu nhập xuống.
Tiểu nhân số hai cũng tiến lên bổ sung: "Đúng vậy, chính là chúng ta hai cái có chút lo lắng thành tích của mình, dù sao chưởng môn xem, nếu biểu hiện không tốt liền thảm, nhưng là sư tỷ khẳng định không có vấn đề ."
Hai người này vừa nói, Tiết Thiên Ngưng trong lòng chính là căng thẳng, chẳng lẽ nàng còn là một cao thủ?
Tiểu nhân một hai hào bày tỏ: Ai dám an bài cho ngươi so với ngươi lợi hại nhân cùng ngươi đánh nhau a! Không sợ ngươi sau đó tìm phiền toái sao? Hơn nữa người bối cảnh bình thường cũng không dám đánh thắng ngươi a.
Tiết Thiên Ngưng không rõ chân tướng, trong nội tâm còn không ngừng lẩm bẩm. Vốn bên trong Tiết Thiên Ngưng nàng là có đặc biệt chú ý , người này võ công bình thường, chỉ là ỷ vào chưởng môn sủng ái, dùng sức mạnh cứng rắn bối cảnh đè nặng người khác, lại tìm một vài người phẩm hạnh không tốt khi dễ người khác.
Ngoại trừ tâm tư ác độc bên ngoài, thân mình lại không có cái gì quá lớn bản lãnh.
Vậy bây giờ Tiết Thiên Ngưng ngay cả tâm tư ác độc cũng không có, chẳng phải là nhất điểm ưu thế cũng không có. Nhưng mà hoàn hảo, nàng biết được nội dung tiểu thuyết, cũng không tính cái gì cũng sai,.....
Lúc Tiết Thiên Ngưng ai thán bi kịch nhân sinh mình, một tiếng dễ nghe vang lên sau lưng.
"Sư muội, ngươi như vậy cũng đã vài ngày , ngươi đến cùng làm sao vậy, có chuyện gì nói ra, mọi người cùng nhau giải quyết a."
Tiết Thiên Ngưng quay đầu lại thì trông thấy một tuấn lãng nam tử, hắn mặc nam đệ tử phục. Bởi vì vì bản thân đẹp trai, cho nên du mặc y phục đệ tử thì hắn cũng có phong thái khác hẳn.
Đây mới là tiên tư tung bay, đây mới là thiếu hiệp phong độ a. Hắn là đại đệ tử của Thất Tinh Phái trên Long Uyên Sơn, giống như Tiết Thiên Ngưng, là chưởng môn nhập thất đệ tử.
Thất Tinh phái chưởng môn chỉ có ba nhập thất đệ tử, trừ hắn ra hai người còn lại là chưởng môn thân sinh nhi tử và nam chủ trong truyền thuyết.
Giống như vậy thân phận, nhân phẩm cùng tướng mạo thì vốn nên phong quang vô hạn, xuất nhập tiểu đệ đi theo, mỹ nữ khóc cầu xin gả cho.
Nhưng là...
Tiết Thiên Ngưng đi lên phía trước, dùng tay vỗ vai hắn, bộ dáng phi thường đồng tình nhìn khuôn mặt bảnh bao của hắn - - Thẩm Lạc Tiêu.
Thẩm Lạc Tiêu bị Tiết Thiên Ngưng nhìn với vẻ mặt không giải thích được, vì cái gì nàng hội dùng loại này trách trời thương dân vẻ mặt nhìn mình đâu.
Đó là bởi vì Tiết Thiên Ngưng rất rõ ràng biết rõ cuộc đời của người này, cũng thật là là cái bi kịch a.
Thẩm Lạc Tiêu chính là đá kê chân của nam chủ trong truyền thuyết, , kết quả dẫn đến thân bại danh liệt, lại một lòng vì nam nữ chủ , cuối cùng vì cứu nhân vật chính mà kết thúc chính mình bi thảm cả đời.
Nếu nói là trong quyển tiểu thuyết này còn có người có thể an ủi Tiết Thiên Ngưng thì đó chính là Thẩm Lạc Tiêu , bởi vì hắn so với nàng càng thêm xúi quẩy gấp một vạn lần. Mà người làm cho bọn họ xúi quẩy đều là tác giả, cũng chính là Tiết Thiên Ngưng hảo tỷ muội kiệt tác.
Nghĩ đến đây, Tiết Thiên Ngưng nhìn Thẩm Lạc Tiêu, thật là có chút ít áy náy. Nhưng là nàng cũng là người bị hại a! A! A!
Mà trước mắt này vị đại sư huynh này nhìn qua đích xác là loại người làm ra hành vi ngu xuẩn, bởi vì con người hắn vô cùng tốt, tốt đến nỗi người khác có thể bắt nạt hắn, không tôn trọng hắn, hắn cũng sẽ cười trừ.
Dù cho nguyên bên trong Tiết Thiên Ngưng thường thường không đem vị đại sư huynh này để vào mắt, xem thường hắn, nhưng là Thẩm Lạc Tiêu còn là coi nàng như muội muội đồng dạng chiếu cố.
Liền nói đển sự tình mấy ngày nay đi. Tiết Thiên Ngưng là ba ngày trước xuyên việt tới, lúc nàng phát hiện mình xuyên việt, liền tự giam mình ở trong phòng, không muốn đi ra ngoài, cũng không dám ra ngoài.
~~o (>_< )o ~~ nói giỡn, chuyện lớn như vậy, khẳng định được phải một thời gian rất lâu đi tiêu hóa a.
Nhưng là tiêu hóa , tiêu hóa , thời điểm nàng vất vả tiêu hóa tin tức trọng đại thì nàng đã tiêu hết năng lượng (Su: tỷ tý nữa thì chết đói …@pó [email protected]) , nếu không có Thẩm Lạc Tiêu phát hiện nàng liên tục không có xuất hiện, tìm được nàng trong phòng của nàng, chỉ sợ nàng sẽ phải chết vì đói.
Mà hành động như vậy hoàn toàn tạo thành tất cả nhân hiểu lầm, bởi vì lúc trước Tiết Thiên Ngưng vừa mới cùng bản thân Nhị sư huynh, cũng chính là nam chính Niếp Dao Vũ thổ lộ, đáng tiếc bị lạnh lùng cự tuyệt.
Hiện tại tốt lắm, tất cả mọi người cho rằng nàng là vì Nhị sư huynh mà thương thế tuyệt thực, liền ngay cả Thẩm Lạc Tiêu cũng cho rằng như vậy.
Ở phát hiện nàng thiếu chút nữa đói chết ở bên trong phòng thời điểm, Thẩm Lạc Tiêu vội vàng nấu ăn cho nàng, còn ở bên tai nàng nói dong dài nửa ngày, chỉ sợ nàng luẩn quẩn trong lòng phí hoài bản thân mình.
Ta choáng _ (:зゝ∠ )_
Kính nhờ được không? Bất kể là trước kia Tiết Thiên Ngưng còn là bây giờ Tiết Thiên Ngưng cũng sẽ không phí hoài bản thân mình được không? Trước kia Tiết Thiên Ngưng lòng dạ độc ác, không đạt tới mục đích quyết không bỏ qua, làm sao có thể bởi vì Niếp Dao Vũ cự tuyệt nàng, nàng liền buông tha rồi sao? ╮ (╯▽╰ )╭
Hơn nữa Niếp Dao Vũ không phải là cự tuyệt nàng thôi ,hơn nữa hắn còn cự tuyệt tất cả mọi người, đương nhiên trừ nữ chủ bên ngoài.
Dù sao đi nữa bây giờ Tiết Thiên Ngưng, Niếp Dao Vũ là vị nào? ╮ (╯_╰ )╭ không có quan hệ gì với nàng thật sao? Nàng đối với loại băng sơn hệ nam nhân này một chút hảo cảm cũng không có chứ đừng nói gì đến việc tìm chết vì hắn.
Nếu như thế giới này không có nội dung tiểu thuyết can thiệp, nàng nhất định trốn nam nữ chủ xa xa , nàng cũng không muốn bị cái gì mà nhân vật chính hào quang lan đến gần. Bây giờ mạng nhỏ bảo toàn không dễ, nàng còn phải muốn hảo hảo quý trọng.
Trân ái sinh mạng, rời xa nam chủ! (^o^ )/YES!
Nói sao trong mắt Thẩm Lạc Tiêu, hắn chính là một người đại ca ca đồng dạng, chiếu cố mỗi người trong môn phái. Dù cho có vài người căn bản không tôn trọng hắn, hắn cũng không tức giận. Như cũ làm tròn hết chức trách của một đại sư huynh trong sư môn nên làm.
Tính cách tốt như vậy, lại là một người tốt, theo lý thuyết không ai dám bắt nạt mới đúng. Nhưng là do ở hắn thân thế nguyên nhân, còn có một bộ phận những nguyên nhân khác, đưa đến tình cảnh lung túng của hắn trong môn phái.
Trong môn phái không ai coi hắn là quan trọng, trong mắt mọi người chỉ có tuấn dật phi phàm, võ học kỳ tài Nhị sư huynh Niếp Dao Vũ.
Cho nên nói Tiết Thiên Ngưng vừa nhìn thấy Thẩm Lạc Tiêu liền có một loại không giải thích được vui mừng cảm giác < ( ̄︶ ̄ )>
Nhân a, lúc nào cũng thích cùng so với mình còn thảm hại hơn so sánh, như vậy mới không biết ra vẻ mình thảm, mặc dù bây giờ Tiết Thiên Ngưng ở trong môn phái còn là diễu võ dương oai, nhưng là về sau nàng còn thảm nhiều hơn, chỉ có Tiết Thiên Ngưng tự mình biết.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần nàng không thích Niếp Dao Vũ, không làm theo nội dung của tiểu thuyết, thì cũng sẽ không có kết cục bi thảm như vậy
Nhưng là Thẩm Lạc Tiêu thích nữ chủ, phải trợ giúp nam chủ, muốn chết, nàng liền không xen vào .
Chỉ có thể nói mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình, mặc dù vị đại sư huynh này đối với mình tốt đến cỡ nào đi nữa, nhưng là mình lại không phải là loại người tốt, có thể thật tốt sống ở thế giới hỗn loạn không hoàn chỉnh này cũng đã đủ khó khăn, nàng cũng không nhiều thời gian rảnh rỗi nhìn chằm chằm người khác như vậy.
Nàng đã nghĩ kỹ , đợi sau khi nàng triệt để hiểu rõ thế giới này, có thể độc lập đi ra ngoài, nàng nhất định thoát đi xa xa đám người kia, tìm một sơn minh thủy tú địa phương hảo hảo mà sống sót.
Về sau Thẩm Lạc Tiêu gặp tình huống nào, chỉ sợ nàng sớm liền tránh xa . Nhiều nhất trước khi đi, ý tứ một cái, nhắc nhở một chút gì gì đó, còn là OK .
~ ( ̄▽ ̄~ ) (~ ̄▽ ̄ )~
"Sư muội!" Kèm theo một tiếng kêu lo lắng, Tiết Thiên Ngưng thân thể bị vỗ một cái hung hăng, đột nhiên xuất hiện đau đớn cắt đứt Tiết Thiên Ngưng ảo tưởng.
Nguyên lai là Thẩm Lạc Tiêu nhìn xem Tiết Thiên Ngưng biểu tình kì lạ trong chốc lát cười, trong chốc lát đau thương, trên mặt vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt. Cho nên mới lo lắng tiến lên vỗ tỉnh nàng, hắn là thật sợ nàng tiểu sư muội này trên tinh thần nhận lấy cái gì đả kích.
Tiết Thiên Ngưng có chút ít thẹn thùng sờ sờ đầu, "Xin lỗi xin lỗi, vừa mới đang suy nghĩ một ít chuyện, có phải hay không ăn cơm đi? Ta đều muốn chết đói."
Thẩm Lạc Tiêu bất đắc dĩ nhìn Tiết Thiên Ngưng, nói: "Đói bụng phải đi phòng bếp tìm ăn , không cần một mình ở chỗ này ngốc đứng. Nhị sư huynh ngươi... Cũng là lo lắng ngươi ." Nói xong cũng nghiêm túc vô cùng nhìn chằm chằm Tiết Thiên Ngưng con mắt xem.
(=. = )
Tiết Thiên Ngưng không còn gì để nói ,nhìn Thẩm Lạc Tiêu, thật sự là cái không nói nói dối hài tử a, hắn này rõ rang trước nói dối sau chột dạ biểu hiện, làm cho nàng nói cái gì cho phải đâu.
Nếu vốn là Tiết Thiên Ngưng nghe nói như thế, nhất định sẽ hết sức không có đầu óc ở đó vui vẻ, nhưng là bây giờ Tiết Thiên Ngưng nhưng là bất đồng. Không nói đến nàng vốn không thích Niếp Dao Vũ vì thế chỉ nói Niếp Dao Vũ thì làm sao có thể sẽ khơi dậy cảm xúc của Tiết Thiên Ngưng a.