Nơi xa Thẩm Lạc Tiêu xem Tiết Thiên Ngưng nhìn chằm chằm vào Niếp Dao Vũ, thở dài một hơi. Vẫy vẫy tay muốn cho Tiết Thiên Ngưng đi qua. Kỳ thật chính là nghĩ cho bọn họ cơ hội ở chung với nhau.
Hắn biết rõ Nhị sư đệ chỉ là tính tình lạnh một chút thôi, nếu đã Thiên Ngưng sư muội như vậy thích Nhị sư đệ, kia tác hợp bọn họ cũng rất tốt. Nếu như khi sống mà hắn thấy hai người thành một đôi thì coi như là khi chết hắn có thể an tâm đi.
Tiết Thiên Ngưng gặp Thẩm Lạc Tiêu nhiệt tình như vậy, cũng không tiện cự tuyệt, đành phải tận lực không đếm xỉa nam chủ, hướng tới nam phụ thẳng tắp đi đến.
Ba người bọn họ đều là người nổi tiếng của Thất Tinh phái, mọi cử động có người chú ý. Mọi người nhìn Tiết Thiên Ngưng hướng tới phương hướng kia đi tới, một cách tự nhiên liền cho rằng nàng là đi về phía Nhị sư huynh, tất cả mọi người dừng lại trao đổi, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, chuẩn bị xem kịch vui.
Nhưng là không nghĩ tới Tiết Thiên Ngưng đi đến bên cạnh, đột nhiên quẹo khúc quanh, tránh đi bên trái thềm đá, trực tiếp từ bên phải đi lên, đứng ở Thẩm Lạc Tiêu bên cạnh. Như vậy chẳng khác nào để Thẩm Lạc Tiêu đứng giữa hai người.
Mọi người: (⊙o⊙ ). . .
Đây là tình huống gì? Thiên Ngưng đại tiểu thư đổi chiêu số, lặt mềm buộc chặt?
Thẩm Lạc Tiêu kinh ngạc nhìn Tiết Thiên Ngưng, Tiết Thiên Ngưng lộ ra một cái nụ cười ngọt ngào, "Đại sư huynh, tìm ta có việc?"
Niếp Dao Vũ cũng nhíu mi lại xoay người lại nhìn Tiết Thiên Ngưng, nhưng là Tiết Thiên Ngưng giống như không nhìn thấy hắn, chỉ là vừa cười, một bên xem Thẩm Lạc Tiêu.
Niếp Dao Vũ trên mặt không có thay đổi gì, chỉ là trong nội tâm hơi có chút kỳ quái, Thiên Ngưng dĩ vãng vừa nhìn thấy hắn sẽ quấn lấy, thế nhưng có thể làm được hoàn toàn không thấy hắn, hơn nữa vẻ mặt bây giờ của nàng...
Dáng tươi cười tự nhiên như hảo hữu của nhau có thể xuất hiện trên mặt nàng hay sao?
Niếp Dao Vũ nheo mắt lại nhìn Tiết Thiên Ngưng, cảm giác nàng trở nên không giống trước. Nhưng mà như vậy cũng tốt, không cần bận tâm vấn đề tình cảm nhàm chán làm chậm trễ việc luyện võ.
Thẩm Lạc Tiêu cũng bị thái độ của Tiết Thiên Ngưng kinh hãi, đây là cái tiểu sư muội cái mắt cao hơn đầu sao? (Su: nhận xét gì mà ghê thế anh @@. Thẩm Lạc Tiêu: *liếc cái* Có ý kiến?!. Su: *rợn tóc gáy* dạ ko có ạ... *chuồn*). Mặc dù vài ngày nay, tiểu sư muội có chút là lạ , nhưng mà bây giờ nàng hoàn toàn tựa như thay đổi một người khác.
Trước kia trong mắt nàng chỉ có Nhị sư đệ, đối với vị đại sư huynh như hắn hết sức là khinh thường, trong lòng hắn rất rõ ràng, nhưng là cũng sẽ không vì thế khó chịu, chỉ làm nàng là tiểu hài tử thôi.
Nàng bây giờ lại trở nên... Hiền hòa ? Biết điều? Hiểu chuyện ?(Su: (@@)!!! )
Trong lòng Thẩm Lạc Tiêu có cảm giác không rõ ràng lắm, tóm lại là trở nên tốt hơn. Thẩm Lạc Tiêu trong nội tâm vui mừng, xem đến tình yêu thực thật vĩ đại, có thể làm cho một người thay đổi nhiều như vậy, ngoại trừ vì người mà mình yêu mến thì không có suy nghĩ khác.
Thẩm Lạc Tiêu liếc qua một bên Nhị sư đệ, phát hiện hắn cũng đang xem Tiết Thiên Ngưng, đây chính là rất khó được tình huống. Thẩm Lạc Tiêu trong nội tâm trấn an, có cảm giác vui mừng vì nàng đã trưởng thành.
Thẩm Lạc Tiêu hỏi: "Sư muội, ngươi chuẩn bị như thế nào?"
Tiết Thiên Ngưng nghe câu hỏi này, trong nháy mắt tâm trạng rơi vào vực sâu, con mẹ nó nàng như thế nào liền có công việc bề bộn như vậy cần lo lắng đâu.
Khuôn mặt Tiết Thiên Ngưng nhăn nhó, nói lắp bắp: "Thân thể ta không quá thoải mái, cảm giác hôm nay khả năng phát huy không tốt." Đánh trước cái dự phòng châm nói sau.
Thẩm Lạc Tiêu lo lắng dò hỏi: "Thân thể không thoải mái, như thế nào không sớm một chút nói, có muốn hay không đi tìm Liễu sư thúc xem một chút?"
Liễu sư thúc, nữ tử duy nhất là Thất Tinh phái trưởng lão , đã từng đi học trường ở Băng Tâm Cốc , am hiểu y thuật.
Tiết Thiên Ngưng nghĩ thầm đúng lúc, có thể nhân cơ hội chạy đi, vừa định gật đầu.
"Liễu sư thúc lập tức tới ngay, mỗi tháng tỷ thí thì sư thúc không bao giờ đến muộn." Niếp Dao Vũ bình thản nói ra một câu, nhìn một chút Tiết Thiên Ngưng. Lại phát hiện giờ phút này nàng dùng một loại ánh mắt hận không thể nhào lên cắn chết hắn nhìn chằm chằm.
Niếp Dao Vũ trong nội tâm run lên, không biết mình nói sai ở đâu, hắn chỉ là trình bày sự thật mà thôi a.
Nhưng là Thẩm Lạc Tiêu cũng không có loại này cảm giác, hắn gặp Nhị sư đệ thế nhưng chủ động đáp lời, thật sự là quá đáng quý .
Đưa tay vỗ vai tiểu sư muội, sau đó nhường vị trí bản thân, hơn nữa phát huy tinh thần đồng đội, đẩy tiểu sư muội, để bọn họ có thể gần chút ít nói chuyện.
Vốn là có thể né ra, Tiết Thiên Ngưng bị chọc giận tức gần chết, hắn (TLT) trong chốc lát còn đẩy nàng tới hắn (NDV)-người mà nàng cực lực muốn tránh.
Tiết Thiên Ngưng sâu kín nhìn về Thẩm Lạc Tiêu, trong nội tâm phẫn hận không thôi.
Kỳ thật Tiết Thiên Ngưng sẽ rơi xuống cái loại kết cục không tốt đó cũng có ngươi ảnh hưởng trợ giúp đi, con bạn thân chết tiệt! (╰_╯ )#
Người ở chung quanh xem kịch vui, lúc Tiết Thiên Ngưng muốn tránh ra, chưởng môn Niếp Trác Hạo mang theo tất cả trưởng lão môn long trọng đi tới.
Buổi chiều ngày đó, Tiết Thiên Ngưng vì tránh đi ánh mắt khác thường của người khác, chỉ có thể thừa dịp tất cả mọi người đi luyện võ hết, vụng trộm bắt đầu hành trình khám phá Long Uyên Sơn Thất Tinh phái.
Long Uyên Sơn là một ngọn núi cao vút trong mây, quái thạch đá lởm chởm, mây mù uốn lượn bao quanh. Mà cả ngọn núi lớn đều thuộc về Thất Tinh phái, bởi vậy có thể thấy được Thất Tinh phái đích xác là một đại môn phái.
Trên đỉnh núi chính là nơi ở của chưởng môn cùng trưởng lão, sườn núi chính là chỗ ở của nội môn đệ tử. Đương nhiên, nhập thất đệ tử thân truyền như Tiết Thiên Ngưng bọn họ nhất định là mỗi người đơn độc ở riêng, mà đệ tử khác còn lại là bốn năm người cùng ở trong một sân.
Lại hướng chân núi đi, chính là chỗ ở của ngoại môn đệ tử . Những ngoại môn đệ tử chỉ có thể học tập võ công đơn giản của Thất Tinh Phái. Bọn họ bình thường còn làm một chút việc vặt, là thủ vệ cửa chính dưới chân núi của Thất Tinh Phái.
Long Uyên Sơn phía sau, sơn thế kỳ lạ, trong núi chướng khí tràn ngập, có nhiều bẫy rập. Trừ phi là võ lâm cao thủ, người bình thường cũng không dám tiến vào. Tiết Thiên Ngưng biết rõ chính mình không có nhân vật chính mệnh, liền tính phía sau núi có kỳ ngộ gì, chính mình cũng sẽ không đi tìm đường chết . ╮ (╯▽╰ )╭
Bởi vì phía sau núi nguy hiểm, cho nên mọi người nếu muốn xuống núi, chỉ có thể từ cửa chính ra vào. Dọc theo con đường lên núi, mỗi một chỗ thềm đá đều có có ngoại môn đệ tử đứng gác canh gác. Cho đến khi đến đại quảng trường mới là tới nội môn đệ tử canh gác.
Tiết Thiên Ngưng một đường đi xuống, thiếu chút nữa mệt mỏi gần chết, nàng còn chưa từng đi qua đường núi nhiều như vậy.
Nhưng là vất vả mặc dù vất vả, cũng đem mọi nơi trong Long Uyên Sơn ghi nhớ kĩ lưỡng. Nơi này chỉ có hai cái địa phương cần phải nhớ kỹ, một là căn tin, một nơi khác chính là Giấu Kim Các - - nơi Thất Tinh phái đệ tử phát tiền lương $_$
Lúc này Tiết Thiên Ngưng mới phát hiện, làm chưởng môn đệ tử thân truyền vẫn rất tốt, mặc dù nhận được sự hâm mộ cùng ghen ghét tương đối nhiều, nhưng là ít nhất tiền lấy được cũng nhiều a! Ngoại trừ mỗi tháng ngân lượng cố định môn phái phát ra, còn có chính là lĩnh lương môn phái nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ xong ban thưởng.
Tiết Thiên Ngưng hiểu rõ xong, cả người đều vô lực . Đây là tiểu thuyết kiếm hiệp đi, đúng không? Đúng không!
Suy nghĩ một chút, thiết kế truyện kiểu này kỳ thật đối Tiết Thiên Ngưng mà nói rất hữu dụng. Nếu như có một ngày nàng một mình đi ra ngoài, có lẽ còn dựa vào làm nhiệm vụ sống qua ngày.
( ^_^ ) không tệ lắm. Nữ nhân ngu ngốc kia vẫn có thể làm ra vài chuyện tốt.
(⊙_⊙ )? Giống như có chỗ nào đó không thích hợp.
Làm nhiệm vụ...! CMN, nàng không biết võ công a!
Tiết Thiên Ngưng từ đỉnh núi đi đến chân núi cũng gần mệt chết, nàng cũng biết sử dụng võ công ở thân thể này a.
Nàng là ở trong thân thể của nàng, nhưng là nguyên thân biết gì đó, nàng cũng sẽ khôngbiết a. Việc cấp bách chẳng lẽ không cần phải đem võ công kỹ năng này học trở lại sao?
Vì vậy buổi tối hôm đó Tiết Thiên Ngưng bắt chước cổ nhân, khắc khổ dùi mài, khêu đèn ban đêm đọc bí tịch võ công...
Mở ra một quyển, O__O". . .
Mở ra cuốn thứ hai, X﹏X
Mở ra cuốn thứ ba, (+﹏+ )~ cuồng choáng.
Đây là cái cái quỷ gì? Chết tiệt hoàn toàn xem không hiểu được không?
Tiết Thiên Ngưng hận không thể thiêu hủy một đống bí tịch võ công trên mặt bàn, này đều cái gì nha, cũng không biết ngốc nữ nhân kia trích chép khẩu quyết từ nơi nào, thể văn ngôn không giống thể văn ngôn, bạch thoại văn không giống bạch thoại văn, thiên tài mới xem hiểu a!
Nhưng mà dường như trên dị giới chỉ có Tiết Thiên Ngưng xem không hiểu, đây chính là ngôn ngữ chính của thế giới này a.
Tiết Thiên Ngưng bày tỏ, các ngươi đây là tính bài ngoại, là kì thị chủng tộc!
Kết quả là, Tiết Thiên Ngưng chỉ có thể tự mình cam chịu bỏ qua sách vở, bò lên giường, đàng hoàng ngủ.
Ngày thứ hai, ngày mới khẽ sáng, bên ngoài đã có người bắt đầu đi đi lại lại , có quyền cước thanh âm, cũng có binh khí đụng nhau thanh âm.
Tiết Thiên Ngưng từ từ mở mắt ra, vẻ mặt hoảng hốt nhìn lên trên, phía trên là... Trần gỗ? A đúng rồi, nàng xuyên qua, còn xuyên đến trong tiểu thuyết.
Ai! Còn không có thích ứng a...
Đang lúc Tiết Thiên Ngưng ai thán cuộc sống của mình, tiểu nhân số một, số hai liền tới cửa. Tiết Thiên Ngưng ở bên trong phòng mè nheo một hồi lâu, mới mở cửa phóng các nàng vào.
"Các ngươi tới có chuyện gì sao?" Tiết Thiên Ngưng dậy sớm tính tình không tốt, cả người một bộ lười biếng bộ dáng.
Nhưng là cộng thêm vẻ mặt lạnh như băng của nàng, lập tức liền làm cho tiểu nhân số một số hai trong nội tâm cảnh giác, bắt đầu cẩn thận.
"Ngày hôm nay, tỷ thí đại hội của đệ tử ngoại môn tổ chức mỗi tháng một lần hay sao, chúng ta tìm đến sư tỷ cùng đi xem đối chiến an bài." Tiểu nhân số một nhẹ nói, sợ lớn tiếng , chọc giận trước mắt này tôn đại phật.
Trong ngoại môn đệ tử tỷ thí đại hội, chính là làm cho nội môn đệ tử cùng ngoại môn đệ tử đánh nhau, nếu như ngoại môn đệ tử có thể thắng, có thể thăng cấp thành nội môn đệ tử.
Mà nếu như nội môn đệ tử thua liền ba lượt, cũng sẽ bị xuống cấp trở thành ngoại môn đệ tử. Nhưng là tình huống như thế từ trước đến nay rất ít xuất hiện.
Bình thường nội môn đệ tử đều nghĩ xuất biểu hiện cho chưởng môn, trưởng lão xem, dù cho chưởng môn không thu đệ tử, nhưng là các trưởng lão đụng phải nhìn thấy thuận mắt đệ tử cũng sẽ thu nhập xuống.
Tiểu nhân số hai cũng tiến lên bổ sung: "Đúng vậy, chính là chúng ta hai cái có chút lo lắng thành tích của mình, dù sao chưởng môn xem, nếu biểu hiện không tốt liền thảm, nhưng là sư tỷ khẳng định không có vấn đề ."
Hai người này vừa nói, Tiết Thiên Ngưng trong lòng chính là căng thẳng, chẳng lẽ nàng còn là một cao thủ?
Tiểu nhân một hai hào bày tỏ: Ai dám an bài cho ngươi so với ngươi lợi hại nhân cùng ngươi đánh nhau a! Không sợ ngươi sau đó tìm phiền toái sao? Hơn nữa người bối cảnh bình thường cũng không dám đánh thắng ngươi a.
Tiết Thiên Ngưng không rõ chân tướng, trong nội tâm còn không ngừng lẩm bẩm. Vốn bên trong Tiết Thiên Ngưng nàng là có đặc biệt chú ý , người này võ công bình thường, chỉ là ỷ vào chưởng môn sủng ái, dùng sức mạnh cứng rắn bối cảnh đè nặng người khác, lại tìm một vài người phẩm hạnh không tốt khi dễ người khác.
Ngoại trừ tâm tư ác độc bên ngoài, thân mình lại không có cái gì quá lớn bản lãnh.
Vậy bây giờ Tiết Thiên Ngưng ngay cả tâm tư ác độc cũng không có, chẳng phải là nhất điểm ưu thế cũng không có. Nhưng mà hoàn hảo, nàng biết được nội dung tiểu thuyết, cũng không tính cái gì cũng sai,.....