Đồng nghiệp của Cố Dĩnh muốn kết hôn, cô nàng liền kéo Chương Linh đến Vương Phủ Tỉnh chọn một món quà. Nhìn một vòng quanh phòng, nào là sườn xám thêu thủ công, nào là giày gấm, ga giường vỏ chăn đỏ thẫm… Món nào cũng tuyệt đẹp, phảng phất không khí vui vẻ, tựa như sau khi có những thứ đó, cánh cửa hạnh phúc sẽ mở ra vậy.
Cố Dĩnh kích động không thôi: “Nếu bây giờ có anh chàng nào đồng ý lấy tớ, tớ sẽ gả ngay. Đúng rồi, cậu còn chưa khai chuyện của cậu với anh chàng kia là thế nào đâu nhé!”
Chương Linh bị hù đến nỗi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, bởi vì cô còn chưa nói tới chuyện hôn nhân nên mới không giới thiệu Hàn Hoàn Vũ với Cố Dĩnh thôi.
Cô rốt cuộc muốn giấu giếm cái gì? Năm năm này, cô không cho bất cứ kẻ nào chiếm giữ lòng cô là vì ai?
“Có phải cậu sợ tớ đoạt mất con rùa vàng của cậu nên cậu mới đề phòng tớ như vậy không?” Cố Dĩnh cực kỳ tủi thân, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Tức chết mà, tại sao cậu và Tô Kỳ Kỳ đều như thế hả! Tớ có cặn bã thế nào cũng sẽ không làm cái chuyện không nhân tính vậy đâu.”
“Tô Kỳ Kỳ?” Chương Linh cho là mình nghe lầm.
“Đúng vậy, cậu ấy nói Kiều Viễn có một người tình ở Bắc Kinh, cậu ấy tưởng là tớ. Chuyện ly hôn lớn như vậy cậu ấy cũng không nói cho tớ biết. Cũng may là bây giờ Kiều Viễn có một cô bạn gái nhỏ, cậu ấy mới không nghi ngờ tớ nữa. Tớ thật sự rất giận.”
Chương Linh vỗ trán: “Cố Dĩnh, cậu có thể nói từng chuyện một không, tớ chẳng hiểu gì cả!”
“Đồ ngốc!” Cố Dĩnh cười. “Tô Kỳ Kỳ nói, tốt nghiệp được hai năm, cuối tháng sáu năm nào anh ta cũng chạy tới Bắc Kinh ngây ngô vài ngày. Sau khi về Tô Thành thì đối xử với mọi người hơi khác, đối xử với cậu ấy thì không nóng không lạnh. Sau đó bọn họ kết hôn, Kiều Viễn lại từ chức đến Thượng Hải phát triển, mấy tháng mới về nhà một lần, hai người nói chuyện ngày càng ít, Tô Kỳ Kỳ cảm thấy hôn nhân của bọn họ nên đặt một dấu chấm hết, xong chuyện thì cũng không còn sót lại chút tình cảm nào nữa. Cậu ấy nói ly hôn, Kiều Viễn không phản đối, chỉ bảo cậu ấy phải suy nghĩ cẩn thận. Tô Kỳ Kỳ thuộc phái hành động nên cũng không dài dòng dây dưa, nói ly hôn thì ly hôn luôn. Bây giờ cậu ấy đã tái hôn, là một cán bộ cao cấp. Cô bạn gái nhỏ của Kiều Viễn là một sinh viên đại học mới ra trường, bộ dạng rất giống cậu.” Cố Dĩnh vẫn đang nói, Chương Linh thẫn thờ nghe.
Tâm, vốn còn có chút lo sợ dao động giữa không trung, nhưng ngay sau đó lại chậm rãi hạ xuống, chìm sâu vào trong biển xanh lạnh lẽo.
Đồng nghiệp của Cố Dĩnh muốn kết hôn, cô nàng liền kéo Chương Linh đến Vương Phủ Tỉnh chọn một món quà. Nhìn một vòng quanh phòng, nào là sườn xám thêu thủ công, nào là giày gấm, ga giường vỏ chăn đỏ thẫm… Món nào cũng tuyệt đẹp, phảng phất không khí vui vẻ, tựa như sau khi có những thứ đó, cánh cửa hạnh phúc sẽ mở ra vậy.
Cố Dĩnh kích động không thôi: “Nếu bây giờ có anh chàng nào đồng ý lấy tớ, tớ sẽ gả ngay. Đúng rồi, cậu còn chưa khai chuyện của cậu với anh chàng kia là thế nào đâu nhé!”
Chương Linh bị hù đến nỗi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, bởi vì cô còn chưa nói tới chuyện hôn nhân nên mới không giới thiệu Hàn Hoàn Vũ với Cố Dĩnh thôi.
Cô rốt cuộc muốn giấu giếm cái gì? Năm năm này, cô không cho bất cứ kẻ nào chiếm giữ lòng cô là vì ai?
“Có phải cậu sợ tớ đoạt mất con rùa vàng của cậu nên cậu mới đề phòng tớ như vậy không?” Cố Dĩnh cực kỳ tủi thân, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Tức chết mà, tại sao cậu và Tô Kỳ Kỳ đều như thế hả! Tớ có cặn bã thế nào cũng sẽ không làm cái chuyện không nhân tính vậy đâu.”
“Tô Kỳ Kỳ?” Chương Linh cho là mình nghe lầm.
“Đúng vậy, cậu ấy nói Kiều Viễn có một người tình ở Bắc Kinh, cậu ấy tưởng là tớ. Chuyện ly hôn lớn như vậy cậu ấy cũng không nói cho tớ biết. Cũng may là bây giờ Kiều Viễn có một cô bạn gái nhỏ, cậu ấy mới không nghi ngờ tớ nữa. Tớ thật sự rất giận.”
Chương Linh vỗ trán: “Cố Dĩnh, cậu có thể nói từng chuyện một không, tớ chẳng hiểu gì cả!”
“Đồ ngốc!” Cố Dĩnh cười. “Tô Kỳ Kỳ nói, tốt nghiệp được hai năm, cuối tháng sáu năm nào anh ta cũng chạy tới Bắc Kinh ngây ngô vài ngày. Sau khi về Tô Thành thì đối xử với mọi người hơi khác, đối xử với cậu ấy thì không nóng không lạnh. Sau đó bọn họ kết hôn, Kiều Viễn lại từ chức đến Thượng Hải phát triển, mấy tháng mới về nhà một lần, hai người nói chuyện ngày càng ít, Tô Kỳ Kỳ cảm thấy hôn nhân của bọn họ nên đặt một dấu chấm hết, xong chuyện thì cũng không còn sót lại chút tình cảm nào nữa. Cậu ấy nói ly hôn, Kiều Viễn không phản đối, chỉ bảo cậu ấy phải suy nghĩ cẩn thận. Tô Kỳ Kỳ thuộc phái hành động nên cũng không dài dòng dây dưa, nói ly hôn thì ly hôn luôn. Bây giờ cậu ấy đã tái hôn, là một cán bộ cao cấp. Cô bạn gái nhỏ của Kiều Viễn là một sinh viên đại học mới ra trường, bộ dạng rất giống cậu.” Cố Dĩnh vẫn đang nói, Chương Linh thẫn thờ nghe.
Tâm, vốn còn có chút lo sợ dao động giữa không trung, nhưng ngay sau đó lại chậm rãi hạ xuống, chìm sâu vào trong biển xanh lạnh lẽo.