Thịnh Lật thấy Thác Bạt Hoàn Thành gắp thức ăn, vội vàng đưa tay ngăn cản khiến ông chủ bên cạnh thấy vậy sửng sốt, Thịnh Lật vội vàng nói: “Không phải món ăn trong quân doanh ta sợ ngài ăn không hợp hay để ta nếm thử trước!”
Làm một nam sủng trừ hầu hạ cuộc sống hàng ngày của chủ nhân ra còn phải thử món ăn trước lúc dùng bữa, để ngừa có người tẩm độc trong món ăn. Sở dĩ chọn nam sủng tới thử món ăn vì nam sủng có thân phận ti tiện nhất trong quân doanh. Còn nếu dùng binh lính tới thử món ăn thì sẽ khiến lòng quân hoang mang.
“Hai vị yên tâm, nơi này mặc dù thâm sơn cùng cốc nhưng thức ăn tuyệt đối sạch sẻ, ha ha.” Tửu gia lúng túng giải thích.
Thác Bạt Hoàn Thành lắc đầu cười, đoạt lấy chiếc đũa Thịnh Lật đang kẹp món ăn thả vào trong miệng, gật đầu khen ngợi ăn ngon. Chủ quán cũng cười, đặt xuống một vò rượu, lúc này ba người lại nghe được bên trong gian nhà tranh có tiếng trẻ con khóc.
Đây là một việc hết sức bình thường không có gì kỳ quái nhưng bên trong gian nhà tranh lại xuất hiện một nam tử tuổi chừng ba mươi ôm hài tử, vén màn cỏ hướng tửu gia hô: “Lão đầu tử, ngươi mau đến xem, đứa nhỏ này cứ khóc không ngừng phải làm sao bây giờ?”
Tửu gia vội vàng đi qua, dọc theo đường đi còn lẩm bẩm: “Con của nương nó, trong nhà có sẵn sửa tươi sáng sớm hôm nay ta mới nặn trong chuồng bò, cho đứa bé uống chút là được.” Dứt lời, chủ quán cùng nam tử ba mươi tuổi đi vào phòng.
“Con của nương nó?” Thịnh Lật biểu tình khó hiểu nhìn sang Thác Bạt Hoàn Thành ngồi đối diện, người nọ còn đang thưởng thức rượu cùng thức ăn trên bàn.
Một lát sau, tửu gia lại bưng một đĩa đậu phộng đến, khuôn mặt tươi cười muốn bồi tội: “Hai vị công tử, thật xin lỗi, đứa nhỏ này gần đây luôn thích khóc nhè, ha hả.”
“Khụ khụ.” Thịnh Lật cảm thấy may còn chưa kịp nuốt xuống ngụm rượu, nếu không nhất định sẽ phun bẩn cả người Thác Bạt Hoàn Thành.
“Ông...... tại sao biết ta là nam?”
“Ha ha, công tử, cổ của ngươi có kết......” Tửu gia ung dung giải đáp: “Trước kia, nương tử của ta cũng từng giả trang nữ nhân nhưng giả không có giống như công tử.”
“Thế ông phát hiện lúc nào?” Thịnh Lật kinh ngạc hỏi.
“Bắt đầu đã...... Ha ha!” Tửu gia cười ha ha trêu trọc.
Nhìn lại Thác Bạt Hoàn Thành vẫn bộ dạng cao cao tại thượng, việc đó không liên quan đến hắn.
“Nếu hắn là nam nhân vậy hài tử từ đâu mà có?” Thịnh Lật rất quan tâm vấn đề này, kìm lòng không được mở miệng hỏi.
“A, đứa bé kia bị phụ mẫu mình bỏ, ta lên núi nhặt củi tình cờ thấy nên đem về. Thế giới bên ngoài không chấp nhận chúng ta, cho nên chúng ta trốn ẩn cư tại nơi này, trải qua những ngày tự do tự tại.” Tửu gia thoải mái kể lại chuyện xưa. Hoa đào hồng phấn tán lạc rơi bên cạnh bàn rượu mang đến không khí thật vi diệu.
Rất nhiều năm sau, mỗi lần xuân đến, Thịnh Lật nhìn thấy hoa đào nở rộ sẽ nhớ lại tình cảnh lúc này.
“Nếu như được ta đề bạc cùng chủ công, với sách lược của ngươi muốn làm quan trong triều không khó, thế ngươi có muốn không?” Thác Bạt Hoàn Thành nghiêm túc đưa ra vấn đề kỳ lạ.
Tin tức này khiếm trái tim Thịnh Lật nháy mắt co rút kịch liệt, chẳng lẽ đây chính là kỳ ngộ thường thấy trong thư lí, bất chợt xuất hiện rồi lại bất chợt biến mất. Thịnh Lật không trả lời nhưng đầu vẫn nhẹ nhàng gật một cái.
“Ha ha, chỉ bằng ngươi sao? Một nam sủng hạ lưu mà cũng muốn biến thành phượng hoàng? Nằm mơ đi!” Thác Bạt Hoàn Thành lớn tiếng cười nhạo, đồng thời nói năng lớn tiếng.
Thịnh Lật thấy giông bão kéo đến liền ngậm miệng không dám nhiều lời, thật không hiểu nổi,Thác Bạt Hoàn Thành ban nãy còn rất tốt không hiểu sao đột nhiên biến sắc còn nhanh hơn khí trời thay đổi a!
Thác Bạt Hoàn Thành đem chén rượu trong tay tức giận ném trên mặt đất, xoay người rời đi. Thịnh Lật cuống quít tháo ra trâm cài tóc đặt lên bàn xem như tiền thưởng. Dù sao nơi này người qua lại thưa thớt muốn kiếm tiền cũng không dễ.
Mái tóc Thịnh Lật bị gió thổi rối bù, cố gắng đuổi theo hướng Thác Bạt Hoàn Thành, chân mang guốc gỗ khi chạy cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng y cũng biết nữ nhân tại sao không thể chạy nhanh.
“Tướng quân!” Thịnh Lật nhìn Thác Bạt Hoàn Thành cỡi ngựa phóng đi bỏ lại mình y.
Thịnh Lật bất đắc dĩ ngừng lại, không biết tiếp theo nên làm gì. Không tính lộ trình y đi bộ trở lại quân doanh nhưng trở lại Thác Bạt Hoàn Thành còn muốn y nửa sao? Thịnh Lật dứt khoát ném phăng đôi giày, không mục đích đi trên thảm cỏ rời khỏi Đào thôn. Một lát sau, bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng sấm thật lớn, Thịnh Lật ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy bầu trời than thầm, không phải xui xẻo vậy chứ!
“A......” Mưa tầm tã trút xuống, chung quanh đều là bình nguyên, ngay cả muốn tìm một thân cây để tránh mưa cũng không có, Thịnh Lật để mặc mưa vẩy vào người, một thân ẩm ướt ngượng ngùng đi trong làn mưa to. Dù không bị Thác Bạt Hoàn Thành một kiếm giết chế, cũng sẽ bị cơn mưa này xối chết.
Đi ước chừng nửa canh giờ, Thịnh Lật vừa đói vừa lạnh, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu bị lãng, không nghe thấy tiếng vó ngựa thì nghe thấy tiếng chém giết. Thậm chí còn nghe thấy có người gọi tên của mình!
Thịnh Lật! Thịnh Lật!
Thịnh Lật tưởng rằng mình bị hoa mắt nghe nhầm, ngừng bước xoay người nhìn. Xa xa Thác Bạt Hoàn Thành đang giục ngựa chạy trong màn mưa, phía sau có thêm một đám hắc y nhân cầm đao đuổi giết! Tầm mắt lần nữa chuyển dời đến trên người Thác Bạt Hoàn Thành. Hắn cưỡi trên lưng ngựa nghiêng người xuống, vươn ra tay trái, cỡi liệt mã phóng thẳng về hướng Thịnh Lật! Lúc này trong đầu Thịnh Lật một mảnh trống rỗng, tay chân như bị quỷ thần xui khiến vươn cánh ra tay trái, chạy về hướng Thác Bạt Hoàn Thành.
Ngựa tung vó mãnh mẽ, Thác Bạt Hoàn Thành vươn tay túm lấy Thịnh Lật dùng sức nhấc lên, Thịnh Lật lập tức bay lên ngồi yên vị trên lưng ngựa. Lúc này ngựa chạy một đường bạt mạng, Thịnh Lật ngồi sau lưng ôm chặc thắt lưng Thác Bạt Hoàn Thành.
Hơn ba mươi tên hắc y nhân rất nhanh cỡi khoái mã đuổi kịp bao quanh Thác Bạt Hoàn Thành. Hắn rút ra trường kiếm chuẩn bị chém giết, “Bọn họ là người nào nha?” Thịnh Lật lo lắng hỏi.
“Người đến giết ngươi!” Thác Bạt Hoàn Thành nhìn những hắc y nhân này, đáp trả.
“Giết ta? Tại sao muốn giết ta?” Thịnh Lật không thể tin được lỗ tai của mình.
“Bọn họ muốn thần không biết quỷ không hay giết ta chẳng lẽ còn cho ngươi sống?” Thác Bạt Hoàn Thành tay nắm trường kiếm, âm thầm tính toán nhìn chằm chằm đám người nọ.
“Nói vậy bọn họ đến vì ngài, ngài tại sao lại đưa bọn sát thủ này đến chỗ ta a?” Là vô tình gặp được hay hai muốn ta chết cùng ngài hả?
“Dài dòng, ôm lấy ta, nhắm mắt lại!”
Thịnh Lật mang theo đầy nghi vấn dựa theo lời Thác Bạt Hoàn Thành mà làm. Trong bóng tối, Thịnh Lật chỉ nghe thấy tiếng chém giết vang lên bốn phía, mưa gió tiếp tục đua nhau rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, mưa cũng đã tạnh, bốn phía không còn một tiếng động. Thịnh Lật từ từ mở hé mắt phát hiện chung quanh tất cả đều là tử thi, một chống ba mươi sao? Hơn nữa còn là ba mươi vị tinh anh! Người nam nhân này rốt cuộc mạnh cỡ nào đây!
Thịnh Lật ở trong ngực người nọ quan sát, trên người hắn có vài vết đao, vết thương còn không ngừng chảy máu.
“Bọn họ phân thành hai nhóm nhân mã đuổi giết ta và ngươi, nhóm người giết ta đã bị ta diệt sạch rồi.” Thác Bạt Hoàn Thành giọng đã thấm mệt.
Thịnh Lật kinh ngạc há to mồm.”Ngài vì bảo vệ ta cho nên mới quay lại cứu ta...”Thịnh Lật chưa kịp nói dứt câu, liền thấy cách đó không xa lại có một nhóm hắc y nhân đánh tới.
Thác Bạt Hoàn Thành cười khẽ.”A, nghịch ta thì chết!”
Lần này tới cũng ba mươi người, Thác Bạt Hoàn Thành cầm kiếm nghênh kẻ địch.
“Nhắm mắt lại! Giết ——!”
Một trận chém giết đen nghịt cả đất trời, trên mặt đất lập tức tăng thêm mười thi thể, trên người Thác Bạt Hoàn Thành cũng thêm mấy vết đao ghê rợn.
“Tướng quân, nhìn đi!” Theo phương hướng Thịnh Lật chỉ nhìn lại, cách đó không xa lại tới một nhóm lớn hắc y nhân, lần này ước chừng trê dưới một trăm nhân mã. Bàn tay Thịnh Lật bị hắn siết chặt trong lòng bàn tay.
“Không sợ, có ta ở đây, nhắm mắt lại.”
“Không, lần này ta không nhắm mắt lại...... ta, ta sợ ta sẽ không nhìn thấy ngài......” Thịnh Lật nghẹn ngào nói.
“Nhắm mắt lại, ngoan đi. Ta không muốn chết quá khó coi, ngươi còn nhỏ cứ xem như nằm thấy một cơn ác mộng đi, ha ha.”
“Giết ——!” Hắc y nhân nhanh chóng bao phủ hai người.
“Giết!!!”
Thịnh Lật lại nghe thấy tiếng chém giết của cả trăm nhân mã, y ôm chặc lấy Thác Bạt Hoàn Thành, núp phía sau sống lưng rộng rãi của hắn, nhẹ nói ta thích ngài a.
Khí lực càng ngày càng yếu, tiếng chém giết, tiếng đao kiếm va vào nhau ngày càng mãnh liệt giống như có hai nhóm đang quần đấu.A! Sống lưng không biết bị binh khí gì chém xuống, dòng máu tươi lập tức chảy ra, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
“Thác Bạt Hoàn Thành ta tới chậm, ngươi không sao chứ?” Lý Mục cầm trong tay binh khí lo lắng hỏi.
Thác Bạt Hoàn Thành xoay người bên sườn đem Thịnh Lật từ lưng ngựa sau chuyển đến phía trước ôm vào trong ngực, “Thịnh Lật, Thịnh Lật, ngươi mở mắt ra cho ta.” Thác Bạt Hoàn Thành cảm thấy tay thấm một dòng nước ấm, rút ra tay trái sau lưng Thịnh Lật quả nhiên đã thấm đầy máu tươi”Cố lên, không có mệnh lệnh của ta ngươi không thể chết được, ngự y, nhanh đi tìm ngự y!”
Thác Bạt Hoàn Thành gào thét.
“Thác Bạt, chúng ta trước rút quân về doanh đi, vết thương Thịnh Lật không thể chậm trễ.” Lý Mục khuyên nhủ.
“Hồi doanh!”
“Tuân lệnh”
Thịnh Lật thấy Thác Bạt Hoàn Thành gắp thức ăn, vội vàng đưa tay ngăn cản khiến ông chủ bên cạnh thấy vậy sửng sốt, Thịnh Lật vội vàng nói: “Không phải món ăn trong quân doanh ta sợ ngài ăn không hợp hay để ta nếm thử trước!”
Làm một nam sủng trừ hầu hạ cuộc sống hàng ngày của chủ nhân ra còn phải thử món ăn trước lúc dùng bữa, để ngừa có người tẩm độc trong món ăn. Sở dĩ chọn nam sủng tới thử món ăn vì nam sủng có thân phận ti tiện nhất trong quân doanh. Còn nếu dùng binh lính tới thử món ăn thì sẽ khiến lòng quân hoang mang.
“Hai vị yên tâm, nơi này mặc dù thâm sơn cùng cốc nhưng thức ăn tuyệt đối sạch sẻ, ha ha.” Tửu gia lúng túng giải thích.
Thác Bạt Hoàn Thành lắc đầu cười, đoạt lấy chiếc đũa Thịnh Lật đang kẹp món ăn thả vào trong miệng, gật đầu khen ngợi ăn ngon. Chủ quán cũng cười, đặt xuống một vò rượu, lúc này ba người lại nghe được bên trong gian nhà tranh có tiếng trẻ con khóc.
Đây là một việc hết sức bình thường không có gì kỳ quái nhưng bên trong gian nhà tranh lại xuất hiện một nam tử tuổi chừng ba mươi ôm hài tử, vén màn cỏ hướng tửu gia hô: “Lão đầu tử, ngươi mau đến xem, đứa nhỏ này cứ khóc không ngừng phải làm sao bây giờ?”
Tửu gia vội vàng đi qua, dọc theo đường đi còn lẩm bẩm: “Con của nương nó, trong nhà có sẵn sửa tươi sáng sớm hôm nay ta mới nặn trong chuồng bò, cho đứa bé uống chút là được.” Dứt lời, chủ quán cùng nam tử ba mươi tuổi đi vào phòng.
“Con của nương nó?” Thịnh Lật biểu tình khó hiểu nhìn sang Thác Bạt Hoàn Thành ngồi đối diện, người nọ còn đang thưởng thức rượu cùng thức ăn trên bàn.
Một lát sau, tửu gia lại bưng một đĩa đậu phộng đến, khuôn mặt tươi cười muốn bồi tội: “Hai vị công tử, thật xin lỗi, đứa nhỏ này gần đây luôn thích khóc nhè, ha hả.”
“Khụ khụ.” Thịnh Lật cảm thấy may còn chưa kịp nuốt xuống ngụm rượu, nếu không nhất định sẽ phun bẩn cả người Thác Bạt Hoàn Thành.
“Ông...... tại sao biết ta là nam?”
“Ha ha, công tử, cổ của ngươi có kết......” Tửu gia ung dung giải đáp: “Trước kia, nương tử của ta cũng từng giả trang nữ nhân nhưng giả không có giống như công tử.”
“Thế ông phát hiện lúc nào?” Thịnh Lật kinh ngạc hỏi.
“Bắt đầu đã...... Ha ha!” Tửu gia cười ha ha trêu trọc.
Nhìn lại Thác Bạt Hoàn Thành vẫn bộ dạng cao cao tại thượng, việc đó không liên quan đến hắn.
“Nếu hắn là nam nhân vậy hài tử từ đâu mà có?” Thịnh Lật rất quan tâm vấn đề này, kìm lòng không được mở miệng hỏi.
“A, đứa bé kia bị phụ mẫu mình bỏ, ta lên núi nhặt củi tình cờ thấy nên đem về. Thế giới bên ngoài không chấp nhận chúng ta, cho nên chúng ta trốn ẩn cư tại nơi này, trải qua những ngày tự do tự tại.” Tửu gia thoải mái kể lại chuyện xưa. Hoa đào hồng phấn tán lạc rơi bên cạnh bàn rượu mang đến không khí thật vi diệu.
Rất nhiều năm sau, mỗi lần xuân đến, Thịnh Lật nhìn thấy hoa đào nở rộ sẽ nhớ lại tình cảnh lúc này.
“Nếu như được ta đề bạc cùng chủ công, với sách lược của ngươi muốn làm quan trong triều không khó, thế ngươi có muốn không?” Thác Bạt Hoàn Thành nghiêm túc đưa ra vấn đề kỳ lạ.
Tin tức này khiếm trái tim Thịnh Lật nháy mắt co rút kịch liệt, chẳng lẽ đây chính là kỳ ngộ thường thấy trong thư lí, bất chợt xuất hiện rồi lại bất chợt biến mất. Thịnh Lật không trả lời nhưng đầu vẫn nhẹ nhàng gật một cái.
“Ha ha, chỉ bằng ngươi sao? Một nam sủng hạ lưu mà cũng muốn biến thành phượng hoàng? Nằm mơ đi!” Thác Bạt Hoàn Thành lớn tiếng cười nhạo, đồng thời nói năng lớn tiếng.
Thịnh Lật thấy giông bão kéo đến liền ngậm miệng không dám nhiều lời, thật không hiểu nổi,Thác Bạt Hoàn Thành ban nãy còn rất tốt không hiểu sao đột nhiên biến sắc còn nhanh hơn khí trời thay đổi a!
Thác Bạt Hoàn Thành đem chén rượu trong tay tức giận ném trên mặt đất, xoay người rời đi. Thịnh Lật cuống quít tháo ra trâm cài tóc đặt lên bàn xem như tiền thưởng. Dù sao nơi này người qua lại thưa thớt muốn kiếm tiền cũng không dễ.
Mái tóc Thịnh Lật bị gió thổi rối bù, cố gắng đuổi theo hướng Thác Bạt Hoàn Thành, chân mang guốc gỗ khi chạy cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng y cũng biết nữ nhân tại sao không thể chạy nhanh.
“Tướng quân!” Thịnh Lật nhìn Thác Bạt Hoàn Thành cỡi ngựa phóng đi bỏ lại mình y.
Thịnh Lật bất đắc dĩ ngừng lại, không biết tiếp theo nên làm gì. Không tính lộ trình y đi bộ trở lại quân doanh nhưng trở lại Thác Bạt Hoàn Thành còn muốn y nửa sao? Thịnh Lật dứt khoát ném phăng đôi giày, không mục đích đi trên thảm cỏ rời khỏi Đào thôn. Một lát sau, bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng sấm thật lớn, Thịnh Lật ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy bầu trời than thầm, không phải xui xẻo vậy chứ!
“A......” Mưa tầm tã trút xuống, chung quanh đều là bình nguyên, ngay cả muốn tìm một thân cây để tránh mưa cũng không có, Thịnh Lật để mặc mưa vẩy vào người, một thân ẩm ướt ngượng ngùng đi trong làn mưa to. Dù không bị Thác Bạt Hoàn Thành một kiếm giết chế, cũng sẽ bị cơn mưa này xối chết.
Đi ước chừng nửa canh giờ, Thịnh Lật vừa đói vừa lạnh, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu bị lãng, không nghe thấy tiếng vó ngựa thì nghe thấy tiếng chém giết. Thậm chí còn nghe thấy có người gọi tên của mình!
Thịnh Lật! Thịnh Lật!
Thịnh Lật tưởng rằng mình bị hoa mắt nghe nhầm, ngừng bước xoay người nhìn. Xa xa Thác Bạt Hoàn Thành đang giục ngựa chạy trong màn mưa, phía sau có thêm một đám hắc y nhân cầm đao đuổi giết! Tầm mắt lần nữa chuyển dời đến trên người Thác Bạt Hoàn Thành. Hắn cưỡi trên lưng ngựa nghiêng người xuống, vươn ra tay trái, cỡi liệt mã phóng thẳng về hướng Thịnh Lật! Lúc này trong đầu Thịnh Lật một mảnh trống rỗng, tay chân như bị quỷ thần xui khiến vươn cánh ra tay trái, chạy về hướng Thác Bạt Hoàn Thành.
Ngựa tung vó mãnh mẽ, Thác Bạt Hoàn Thành vươn tay túm lấy Thịnh Lật dùng sức nhấc lên, Thịnh Lật lập tức bay lên ngồi yên vị trên lưng ngựa. Lúc này ngựa chạy một đường bạt mạng, Thịnh Lật ngồi sau lưng ôm chặc thắt lưng Thác Bạt Hoàn Thành.
Hơn ba mươi tên hắc y nhân rất nhanh cỡi khoái mã đuổi kịp bao quanh Thác Bạt Hoàn Thành. Hắn rút ra trường kiếm chuẩn bị chém giết, “Bọn họ là người nào nha?” Thịnh Lật lo lắng hỏi.
“Người đến giết ngươi!” Thác Bạt Hoàn Thành nhìn những hắc y nhân này, đáp trả.
“Giết ta? Tại sao muốn giết ta?” Thịnh Lật không thể tin được lỗ tai của mình.
“Bọn họ muốn thần không biết quỷ không hay giết ta chẳng lẽ còn cho ngươi sống?” Thác Bạt Hoàn Thành tay nắm trường kiếm, âm thầm tính toán nhìn chằm chằm đám người nọ.
“Nói vậy bọn họ đến vì ngài, ngài tại sao lại đưa bọn sát thủ này đến chỗ ta a?” Là vô tình gặp được hay hai muốn ta chết cùng ngài hả?
“Dài dòng, ôm lấy ta, nhắm mắt lại!”
Thịnh Lật mang theo đầy nghi vấn dựa theo lời Thác Bạt Hoàn Thành mà làm. Trong bóng tối, Thịnh Lật chỉ nghe thấy tiếng chém giết vang lên bốn phía, mưa gió tiếp tục đua nhau rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, mưa cũng đã tạnh, bốn phía không còn một tiếng động. Thịnh Lật từ từ mở hé mắt phát hiện chung quanh tất cả đều là tử thi, một chống ba mươi sao? Hơn nữa còn là ba mươi vị tinh anh! Người nam nhân này rốt cuộc mạnh cỡ nào đây!
Thịnh Lật ở trong ngực người nọ quan sát, trên người hắn có vài vết đao, vết thương còn không ngừng chảy máu.
“Bọn họ phân thành hai nhóm nhân mã đuổi giết ta và ngươi, nhóm người giết ta đã bị ta diệt sạch rồi.” Thác Bạt Hoàn Thành giọng đã thấm mệt.
Thịnh Lật kinh ngạc há to mồm.”Ngài vì bảo vệ ta cho nên mới quay lại cứu ta...”Thịnh Lật chưa kịp nói dứt câu, liền thấy cách đó không xa lại có một nhóm hắc y nhân đánh tới.
Thác Bạt Hoàn Thành cười khẽ.”A, nghịch ta thì chết!”
Lần này tới cũng ba mươi người, Thác Bạt Hoàn Thành cầm kiếm nghênh kẻ địch.
“Nhắm mắt lại! Giết ——!”
Một trận chém giết đen nghịt cả đất trời, trên mặt đất lập tức tăng thêm mười thi thể, trên người Thác Bạt Hoàn Thành cũng thêm mấy vết đao ghê rợn.
“Tướng quân, nhìn đi!” Theo phương hướng Thịnh Lật chỉ nhìn lại, cách đó không xa lại tới một nhóm lớn hắc y nhân, lần này ước chừng trê dưới một trăm nhân mã. Bàn tay Thịnh Lật bị hắn siết chặt trong lòng bàn tay.
“Không sợ, có ta ở đây, nhắm mắt lại.”
“Không, lần này ta không nhắm mắt lại...... ta, ta sợ ta sẽ không nhìn thấy ngài......” Thịnh Lật nghẹn ngào nói.
“Nhắm mắt lại, ngoan đi. Ta không muốn chết quá khó coi, ngươi còn nhỏ cứ xem như nằm thấy một cơn ác mộng đi, ha ha.”
“Giết ——!” Hắc y nhân nhanh chóng bao phủ hai người.
“Giết!!!”
Thịnh Lật lại nghe thấy tiếng chém giết của cả trăm nhân mã, y ôm chặc lấy Thác Bạt Hoàn Thành, núp phía sau sống lưng rộng rãi của hắn, nhẹ nói ta thích ngài a.
Khí lực càng ngày càng yếu, tiếng chém giết, tiếng đao kiếm va vào nhau ngày càng mãnh liệt giống như có hai nhóm đang quần đấu.A! Sống lưng không biết bị binh khí gì chém xuống, dòng máu tươi lập tức chảy ra, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
“Thác Bạt Hoàn Thành ta tới chậm, ngươi không sao chứ?” Lý Mục cầm trong tay binh khí lo lắng hỏi.
Thác Bạt Hoàn Thành xoay người bên sườn đem Thịnh Lật từ lưng ngựa sau chuyển đến phía trước ôm vào trong ngực, “Thịnh Lật, Thịnh Lật, ngươi mở mắt ra cho ta.” Thác Bạt Hoàn Thành cảm thấy tay thấm một dòng nước ấm, rút ra tay trái sau lưng Thịnh Lật quả nhiên đã thấm đầy máu tươi”Cố lên, không có mệnh lệnh của ta ngươi không thể chết được, ngự y, nhanh đi tìm ngự y!”
Thác Bạt Hoàn Thành gào thét.
“Thác Bạt, chúng ta trước rút quân về doanh đi, vết thương Thịnh Lật không thể chậm trễ.” Lý Mục khuyên nhủ.
“Hồi doanh!”
“Tuân lệnh”