Thịnh Lật bệnh tình tới cũng mau mà đi cũng lẹ, hôn mê suốt một ngày một đêm. Sau khi tỉnh lại, trong doanh trướng đã không còn một bóng người.
“Khụ khụ......” Tiếng nói vì sốt cao mà hơi khàn khàn, Thịnh Lật xuống giường choàng lên phong y bạch sắc, suy yếu đi từng bước một ra ngoài các, rót một chén nước.
Ngoài trướng không ngừng truyền đến thanh âm hò hét đi tới đi lui của đám binh lính. Ngay lúc này, một vị thị vệ vừa đi vào trướng nói: “Công tử, người đưa tin mới nói với ta địa chỉ công tử muốn đưa thư ba năm trước đã bị san thành bình địa, lần này người đưa tin thuận đường mới giao thư trở lại.”
Thịnh Lật nhận lấy lá thư nhận ra đó là gia thư y viết giùm Hách Khương.
“Bên ngoài sao lại ầm ĩ thế nhỉ?” Thịnh Lật vô tâm hỏi một câu.
“Hồi bẩm công tử, hai ngày trước đội quân chúng ta bị mai phục, sau đó tra được trong quân doanh có mật thám, hôm nay người nọ bị tướng quân xử trí bằng đốt hình để tỏ rõ quân uy! Công tử có muốn ra ngoài xem náo nhiệt không?” Thị vệ thành thật bẩm báo.
Náo nhiệt? Thịnh Lật trong lòng không khỏi khinh bỉ, khoát khoát tay cho thị vệ lui ra, Thịnh Lật nhìn lá thư trong tay đột nhiên nhớ tới Hách Khương từng nói một câu, Hách Khương nói: “Trễ rồi......”
Y nói “trễ rồi” chẳng lẽ Hách Khương đã sớm biết người nhà y đã mất? Thịnh Lật còn đang nghi hoặc lại nghe ngoài doanh trướng ù ù tiếng trống vang dội lan rộng khắp không gian.
Thịnh Lật tò mò len lén vén lên một góc mành vải dõi mắt ra bên ngoài. Thật không ít người nha!
Chính giữa đám người là một đài cao dùng thi hành pháp hình, phạm nhân đầu tóc rối bù được dây cố định trên thập tự giá, y phục xốc xếch nhìn không thấy rõ khuôn mặt. Thác Bạt Hoàn Thành, Lý Mục còn có đông đảo tướng lãnh thì ngồi trên ghế.
Thác Bạt Hoàn Thành người mặc một thân giáp tiêu, ra lệnh một tiếng, đám binh sĩ chung quanh liền giơ cao đuốc trước đài chất đầy củi. Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, thỉnh thoảng nghe được tiếng củi cháy bành bạch.
Hỏa —— bùm bùm cháy lên hừng hực.
Một trận gió Đông thổi qua, mái tóc che khuôn mặt phạm nhân theo đó bị thổi lên, hiện ra khuôn mặt dơ bẩn, ánh mắt xám xịt không ánh sáng.
Hách Khương!
Thịnh Lật không thể tin được những gì mình thấy. Mặc dù phạm nhân mặt mũi tiều tụy nhưng Thịnh Lật có thể xác định người đó đích thực là Hách Khương! Thịnh Lật không nghĩ đến Hách Khương tại sao bị xử phạt mà trực tiếp chạy đến đốt hình như y chỉ cần chạy chậm một bước, Hách Khương sẽ hóa thành tro bụi. Vừa chạy vừa hô to: “Dừng tay!”
Thịnh Lật đột nhiên xuất hiện còn la hét ầm ĩ không khỏi khiến tất cả mọi người có mặt tại đây cả kinh. Thịnh Lật kéo thân thể ốm yếu xuyên qua đám người đông nghịch chạy đến trước đài. Lúc này ngọn lửa chung quanh đài chỉ vừa được hun, khói đen dầy đặc bốc lên cuồn cuộn, Hách Khương bị sặc khói không ngừng ho khan, tứ chi bị cột trên giá gỗ lay động.
Trong lúc hoàng hốt không biết làm sao, Thịnh Lật mắt thấy Hách Khương sắp không chịu nổi, bèn đoạt lấy một cây trường mâu trong tay binh lính bên cạnh, chạy đến phía trước hất đi đám củi cháy ngùn ngụt.
Thân thể Thịnh Lật vốn yếu ớt, trường mâu trong tay lại nặng tới tám cân khiến y cầm mà cả người lảo đảo, trong lúc hấp tấp đã khiến vụn lửa bắn lên da mình. Y như người bệnh tâm thần không ngừng la hét cứu người nhưng đám người xung quanh không hề nhúc nhích. Thật ra mọi người bận tâm quan hệ giữa Thịnh Lật cùng Thác Bạt Hoàn Thành mới không đi ra ngăn trở để mặc nam sủng này tùy ý làm bậy.
Thịnh Lật hét lên một tiếng lại nghe được Thác Bạt Hoàn Thành hạ lệnh ngăn cản y. Ngọn lửa bùng cháy không chút kiêng kỵ lan tràn, bắt đầu bén lên y phục nhếch nhác trên người Hách Khương.
Thịnh Lật bị thị vệ kéo sang một bên, ngăn không cho tiến về phía trước. Trong lúc bối rối y ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Hoàn Thành đứng tại vị trí cao cao tại thượng còn có Lý Mục nhưng trong mắt bọn họ chỉ có lãnh khốc. Thịnh Lật lại cúi đầu nhìn Hách Cô quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
Khuôn mặt Thịnh Lật tràn đầy lo lắng, giọng nói khàn đến đáng sợ, lần đầu tiên rút đi lớp ngoài nhu nhược nắm lên cổ áo Hách Cô thô bạo gầm lên: “Huynh nhanh đi cầu xin tướng quân đi! Hách Khương sắp bị chết cháy huynh có biết hay không, đệ đệ của huynh sắp bị chết cháy! Mau đi cứu hắn!”
Thịnh Lật đã nếm được mùi máu tanh trong miệng mình
“Huynh nhanh đi! Đi cầu chủ nhân tha cho đệ đệ của huynh a!”Dù Thịnh Lật khàn giọng gào thét cỡ nào vẫn không thấy Hách Khương nhúc nhích mà chỉ cúi đầu run rẩy.
“Hắn...... hắn không tuân theo quân lệnh là người gia nhập trái phép, tự tạo nghiệt không thể...... sống!” Đầu Hách Cô càng cúi càng thấp, từ thanh âm có thể nghe ra cổ họng y bao hàm nước mắt, có lẽ y đang khóc đến nước mắt ràn rụa, thế nhưng có ý gì? Y thủy chung không dám vì đệ đệ ruột của mình sống chết cầu người khác.
Lúc này, trên hình dài đã truyền đến tiếng thống khổ nức nở vì đau đớn của Hách Khương. Ngọn lửa đã bao trùm cả người hắn có khuynh hướng lan mạnh về phía trên.
“Không nên!” Khuôn mặt Thịnh Lật đã ràn rụa nước mắt, nghẹn ngào hô “Không nên!” Bỗng nhiên sống lưng truyền đến đau đớn, hẳn vết thương trên người đã rách. Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, Thịnh Lật cũng không quản cái gì quy cũ, bò lổm ngổm đến dưới chân Thác Bạt Hoàn Thành, bắt được giày hắn cầu xin hắn buông tha Hách Khương, Thịnh Lật còn không ngừng dập đầu, mỗi một cái mạnh đến khiến y chau lại mày.
“Tướng quân, tướng quân......” Thịnh Lật quỳ gối dưới chân hắn, thút tha thút thít “Cầu xin ngài buông tha hắn! Cầu xin ngài.”Ánh mắt Thác Bạt Hoàn Thành vẫn lạnh như băng, thủy chung không thấy bất kỳ buông lỏng.
Thịnh Lật lại quỳ trước mắt Lý Mục.”Lý Đô Đốc, xin ngài cứu Hách Khương, hắn...... hắn vô luận phạm sai điều gì hắn vẫn là người bầu bạn bên cạnh ba năm, cầu ngài tha hắn......”
Ánh mắt Lý Mục hừng hực máu lửa, lạnh lùng nhìn thẳng phía trước. Một lát sau mới gằng lên: “Ta thả hắn vậy ai đi bồi tội cùng ba ngàn huynh đệ chết oan kia đây? Đừng nói ba năm dù có ba mươi năm vẫn không thay đổi được chuyện hắn là mật thám! Đây là trừng phạt đúng tội! Hắn thông đồng kẻ địch đánh lén quân ta, hơn nữa còn phái người đuổi giết ngươi cùng Thác Bạt Hoàn Thành, tội không thể tha thứ. Ngươi cũng đừng cầu tình cho người ám hại mình nửa......”
Thịnh Lật đầu óc mờ mịt nhìn tròng mắt chỉ có hàn băng của Lý Mục, ngay sau đó nhìn thấy Lý Mục nhếch khóe môi cười. Hắn lại bị một nam sủng giễu cợt!
Thịnh Lật quay đầu nhìn đài đốt hình, ngọn lửa đã hoàn toàn bao phủ Hách Khương, Hách Khương có thể không chịu nổi giày vò của ngọn lửa hung tàn mà kịch liệt giãy giụa thân thể, khóc la một cách thảm thiết đổi lấy vẫn là sự hờ hững của đám người chung quanh.
Trong chớp mắt Thịnh Lật bị cảnh tượng trước mắt rút đi tất cả khí lực, không gian yên tĩnh không một tiếng động, Thịnh Lật quỳ rạp xuống đất nhìn mọi người trơ mắt nhìn Hách Khương chết đi, thậm chí những đôi mắt đó còn hàm chứa khinh thường.
Không biết lúc nào ngọn lửa đã cắn nuốt cả người Hách Khương, không biết lúc nào nghe không được tiếng kêu thảm thiết xen lẫn tuyệt vọng của Hách Khương, không biết lúc nào cây Thập Tự Giá (十) treo Hách Khương ầm ầm sụp đổ.
Thịnh Lật phảng phất rơi vào một thế giới khác, thế giới ngập tràn bóng tối nhưng y lại không thể khống chế thân thể hãm sâu vào đó, ngất đi, như vậy cũng tốt.
Thịnh Lật bệnh tình tới cũng mau mà đi cũng lẹ, hôn mê suốt một ngày một đêm. Sau khi tỉnh lại, trong doanh trướng đã không còn một bóng người.
“Khụ khụ......” Tiếng nói vì sốt cao mà hơi khàn khàn, Thịnh Lật xuống giường choàng lên phong y bạch sắc, suy yếu đi từng bước một ra ngoài các, rót một chén nước.
Ngoài trướng không ngừng truyền đến thanh âm hò hét đi tới đi lui của đám binh lính. Ngay lúc này, một vị thị vệ vừa đi vào trướng nói: “Công tử, người đưa tin mới nói với ta địa chỉ công tử muốn đưa thư ba năm trước đã bị san thành bình địa, lần này người đưa tin thuận đường mới giao thư trở lại.”
Thịnh Lật nhận lấy lá thư nhận ra đó là gia thư y viết giùm Hách Khương.
“Bên ngoài sao lại ầm ĩ thế nhỉ?” Thịnh Lật vô tâm hỏi một câu.
“Hồi bẩm công tử, hai ngày trước đội quân chúng ta bị mai phục, sau đó tra được trong quân doanh có mật thám, hôm nay người nọ bị tướng quân xử trí bằng đốt hình để tỏ rõ quân uy! Công tử có muốn ra ngoài xem náo nhiệt không?” Thị vệ thành thật bẩm báo.
Náo nhiệt? Thịnh Lật trong lòng không khỏi khinh bỉ, khoát khoát tay cho thị vệ lui ra, Thịnh Lật nhìn lá thư trong tay đột nhiên nhớ tới Hách Khương từng nói một câu, Hách Khương nói: “Trễ rồi......”
Y nói “trễ rồi” chẳng lẽ Hách Khương đã sớm biết người nhà y đã mất? Thịnh Lật còn đang nghi hoặc lại nghe ngoài doanh trướng ù ù tiếng trống vang dội lan rộng khắp không gian.
Thịnh Lật tò mò len lén vén lên một góc mành vải dõi mắt ra bên ngoài. Thật không ít người nha!
Chính giữa đám người là một đài cao dùng thi hành pháp hình, phạm nhân đầu tóc rối bù được dây cố định trên thập tự giá, y phục xốc xếch nhìn không thấy rõ khuôn mặt. Thác Bạt Hoàn Thành, Lý Mục còn có đông đảo tướng lãnh thì ngồi trên ghế.
Thác Bạt Hoàn Thành người mặc một thân giáp tiêu, ra lệnh một tiếng, đám binh sĩ chung quanh liền giơ cao đuốc trước đài chất đầy củi. Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, thỉnh thoảng nghe được tiếng củi cháy bành bạch.
Hỏa —— bùm bùm cháy lên hừng hực.
Một trận gió Đông thổi qua, mái tóc che khuôn mặt phạm nhân theo đó bị thổi lên, hiện ra khuôn mặt dơ bẩn, ánh mắt xám xịt không ánh sáng.
Hách Khương!
Thịnh Lật không thể tin được những gì mình thấy. Mặc dù phạm nhân mặt mũi tiều tụy nhưng Thịnh Lật có thể xác định người đó đích thực là Hách Khương! Thịnh Lật không nghĩ đến Hách Khương tại sao bị xử phạt mà trực tiếp chạy đến đốt hình như y chỉ cần chạy chậm một bước, Hách Khương sẽ hóa thành tro bụi. Vừa chạy vừa hô to: “Dừng tay!”
Thịnh Lật đột nhiên xuất hiện còn la hét ầm ĩ không khỏi khiến tất cả mọi người có mặt tại đây cả kinh. Thịnh Lật kéo thân thể ốm yếu xuyên qua đám người đông nghịch chạy đến trước đài. Lúc này ngọn lửa chung quanh đài chỉ vừa được hun, khói đen dầy đặc bốc lên cuồn cuộn, Hách Khương bị sặc khói không ngừng ho khan, tứ chi bị cột trên giá gỗ lay động.
Trong lúc hoàng hốt không biết làm sao, Thịnh Lật mắt thấy Hách Khương sắp không chịu nổi, bèn đoạt lấy một cây trường mâu trong tay binh lính bên cạnh, chạy đến phía trước hất đi đám củi cháy ngùn ngụt.
Thân thể Thịnh Lật vốn yếu ớt, trường mâu trong tay lại nặng tới tám cân khiến y cầm mà cả người lảo đảo, trong lúc hấp tấp đã khiến vụn lửa bắn lên da mình. Y như người bệnh tâm thần không ngừng la hét cứu người nhưng đám người xung quanh không hề nhúc nhích. Thật ra mọi người bận tâm quan hệ giữa Thịnh Lật cùng Thác Bạt Hoàn Thành mới không đi ra ngăn trở để mặc nam sủng này tùy ý làm bậy.
Thịnh Lật hét lên một tiếng lại nghe được Thác Bạt Hoàn Thành hạ lệnh ngăn cản y. Ngọn lửa bùng cháy không chút kiêng kỵ lan tràn, bắt đầu bén lên y phục nhếch nhác trên người Hách Khương.
Thịnh Lật bị thị vệ kéo sang một bên, ngăn không cho tiến về phía trước. Trong lúc bối rối y ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Hoàn Thành đứng tại vị trí cao cao tại thượng còn có Lý Mục nhưng trong mắt bọn họ chỉ có lãnh khốc. Thịnh Lật lại cúi đầu nhìn Hách Cô quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
Khuôn mặt Thịnh Lật tràn đầy lo lắng, giọng nói khàn đến đáng sợ, lần đầu tiên rút đi lớp ngoài nhu nhược nắm lên cổ áo Hách Cô thô bạo gầm lên: “Huynh nhanh đi cầu xin tướng quân đi! Hách Khương sắp bị chết cháy huynh có biết hay không, đệ đệ của huynh sắp bị chết cháy! Mau đi cứu hắn!”
Thịnh Lật đã nếm được mùi máu tanh trong miệng mình
“Huynh nhanh đi! Đi cầu chủ nhân tha cho đệ đệ của huynh a!”Dù Thịnh Lật khàn giọng gào thét cỡ nào vẫn không thấy Hách Khương nhúc nhích mà chỉ cúi đầu run rẩy.
“Hắn...... hắn không tuân theo quân lệnh là người gia nhập trái phép, tự tạo nghiệt không thể...... sống!” Đầu Hách Cô càng cúi càng thấp, từ thanh âm có thể nghe ra cổ họng y bao hàm nước mắt, có lẽ y đang khóc đến nước mắt ràn rụa, thế nhưng có ý gì? Y thủy chung không dám vì đệ đệ ruột của mình sống chết cầu người khác.
Lúc này, trên hình dài đã truyền đến tiếng thống khổ nức nở vì đau đớn của Hách Khương. Ngọn lửa đã bao trùm cả người hắn có khuynh hướng lan mạnh về phía trên.
“Không nên!” Khuôn mặt Thịnh Lật đã ràn rụa nước mắt, nghẹn ngào hô “Không nên!” Bỗng nhiên sống lưng truyền đến đau đớn, hẳn vết thương trên người đã rách. Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, Thịnh Lật cũng không quản cái gì quy cũ, bò lổm ngổm đến dưới chân Thác Bạt Hoàn Thành, bắt được giày hắn cầu xin hắn buông tha Hách Khương, Thịnh Lật còn không ngừng dập đầu, mỗi một cái mạnh đến khiến y chau lại mày.
“Tướng quân, tướng quân......” Thịnh Lật quỳ gối dưới chân hắn, thút tha thút thít “Cầu xin ngài buông tha hắn! Cầu xin ngài.”Ánh mắt Thác Bạt Hoàn Thành vẫn lạnh như băng, thủy chung không thấy bất kỳ buông lỏng.
Thịnh Lật lại quỳ trước mắt Lý Mục.”Lý Đô Đốc, xin ngài cứu Hách Khương, hắn...... hắn vô luận phạm sai điều gì hắn vẫn là người bầu bạn bên cạnh ba năm, cầu ngài tha hắn......”
Ánh mắt Lý Mục hừng hực máu lửa, lạnh lùng nhìn thẳng phía trước. Một lát sau mới gằng lên: “Ta thả hắn vậy ai đi bồi tội cùng ba ngàn huynh đệ chết oan kia đây? Đừng nói ba năm dù có ba mươi năm vẫn không thay đổi được chuyện hắn là mật thám! Đây là trừng phạt đúng tội! Hắn thông đồng kẻ địch đánh lén quân ta, hơn nữa còn phái người đuổi giết ngươi cùng Thác Bạt Hoàn Thành, tội không thể tha thứ. Ngươi cũng đừng cầu tình cho người ám hại mình nửa......”
Thịnh Lật đầu óc mờ mịt nhìn tròng mắt chỉ có hàn băng của Lý Mục, ngay sau đó nhìn thấy Lý Mục nhếch khóe môi cười. Hắn lại bị một nam sủng giễu cợt!
Thịnh Lật quay đầu nhìn đài đốt hình, ngọn lửa đã hoàn toàn bao phủ Hách Khương, Hách Khương có thể không chịu nổi giày vò của ngọn lửa hung tàn mà kịch liệt giãy giụa thân thể, khóc la một cách thảm thiết đổi lấy vẫn là sự hờ hững của đám người chung quanh.
Trong chớp mắt Thịnh Lật bị cảnh tượng trước mắt rút đi tất cả khí lực, không gian yên tĩnh không một tiếng động, Thịnh Lật quỳ rạp xuống đất nhìn mọi người trơ mắt nhìn Hách Khương chết đi, thậm chí những đôi mắt đó còn hàm chứa khinh thường.
Không biết lúc nào ngọn lửa đã cắn nuốt cả người Hách Khương, không biết lúc nào nghe không được tiếng kêu thảm thiết xen lẫn tuyệt vọng của Hách Khương, không biết lúc nào cây Thập Tự Giá (十) treo Hách Khương ầm ầm sụp đổ.
Thịnh Lật phảng phất rơi vào một thế giới khác, thế giới ngập tràn bóng tối nhưng y lại không thể khống chế thân thể hãm sâu vào đó, ngất đi, như vậy cũng tốt.