Ánh trời triều lạnh lùng thê thương sải xuống xuyên thấu qua từng táng lá vẩy xuống trên mặt giấy Tuyên Thành. Thời gian đã không còn sớm, Thịnh Lật cầm lấy lá thư vừa mới viết xong định Thác Bạt Hoàn Thành đứng dậy trở về phòng.
Mới vừa bước vào cửa phòng đột nhiên nghe được thanh âm xôn xao phía sau bình phong, đi đến gần nguyên lai là bọn hạ nhân đang dọn dẹp nghị luận, có một người vừa giũ thảm vừa nói: “Trương Liễu, cô nói xem tiểu nam sủng kia sau này thế nào?”
Trương Liễu trả lời: “Không biết, bất quá dựa theo quy củ nếu Thác Bạt Hoàn Thành tướng quân chết trận, một bắt y chôn cùng không thì đem bán lấy ngân lượng.”
Bốp ——
Những thứ trong tay Thịnh Lật rơi ngổn ngang xuống đất, bút lông nghiên mực tán loạn khắp nơi.
Chết trận?
+++++
Năm Xuân Thu, Tề chủ công nước Đại Tương nghe tin Thác Bạt Hoàn Thành chết trận, Tề Công tiếc thương vị tướng quân đã từng lập nhiều công lao hiển hách nên ban lệnh cho phép chôn cất tại An Lăng, cả nước tưởng niệm ba ngày.
Ngày tiếp theo, đám binh lính cùng chinh đem bộ giáp đã từng bao công lao hạng mã thiêu trụi, đem tro bụi để vào quan tài chôn xuống mồ.
+++++
Đêm tới mưa rơi như trút nước, Thịnh Lật mở rộng cửa sổ để từng đợt mưa đua nhau thổi vào, trên người chỉ mặc một thân y phục thuần trắng, nhìn lá thư trong tay vẫn chưa được gửi đi, đúng là tạo hóa trêu người. Thác Bạt Hoàn Thành chinh chiến cả cuộc đời đổi lại kết quả thế nào? Thậm chí ngay cả thi thể cũng không tìm được, chỉ qua loa đốt vài bộ trang phục liền xem như xong tang lễ. Người đã chết còn cần công danh làm gì.
Trời đêm lạnh lẽo, ánh nến lẻ loi đơn độc, Thịnh Lật lần đầu tiên cảm thấy không có Thác Bạt Hoàn Thành bên cạnh đêm lại tịch mịch đến vậy, bất lực đến vậy. Bất quá sau này sẽ không còn nửa.
Khóe miệng Thịnh Lật khẽ cong lên bật ra nụ cười ấm áp “Ta sẽ đến thế giới của ngài để tìm ngài, sau này mỗi khi đêm đến sẽ không còn lạnh buốt nửa.”
Đột nhiên một trận hàn phong đột kích, Thịnh Lật kinh ngạc quay lại nhìn nam nhân khoác áo choàng đứng ngoài cửa. Nước mưa theo áo choàng nam nhân tí tách tí tách rơi xuống.
Thịnh Lật im lặng không nói, Tề Công cởi xuống áo choàng nhìn Thịnh Lật vẫn bình thản lạnh nhạt, cười cười đi tới.”Mưa gió lớn quá chừng, sao ngươi không khép cửa sổ?”
“Không biết chủ công mạo hiểm đêm khuya đến đây là có chuyện gì quan trọng?” Không hiểu tại sao Thịnh Lật ngửi được trên người nam nhân này có mùi tà ác.
“Lương cầm trạch mộc nhi lâu, đạo lý này không cần ta nói thêm nữa đúng không.” Tề Công không quanh co nói thẳng. Hiện tại Thác Bạt Hoàn Thành đã chết, không cần thiết nói nhảm thêm nửa.
Thịnh Lật cau mày hừ lạnh: “Lần trước gặp nhau tại đình hoa sen chỉ sợ không phải vô tình gặp được!”
“Ngươi rất thông minh bất quá biết thì đã muộn. Để có được lần vô tình chạm mặt đó ta đã chờ suốt một năm.” Tề Công nhẹ giọng nhắc lại.
“Nếu ngài đã rắp tâm sắp xếp ta, vậy ban đầu hà cớ gì đem ta tặng cho Thác Bạt Hoàn Thành?”
Ánh mắt Tề Công mỗi khi nhìn y có điểm rất kỳ quái, việc này lần đầu cung y tiến cung đã phát hiện. Bất quá mãi cho đến bị đưa quân doanh cho đến lúc này y vẫn không thể hiểu rõ nếu đã có ý với y sao còn tặng cho người khác.
“Muốn nắm giữ binh quyền vững chắc nhất định phải dựa vào Thác Bạt Hoàn Thành, mà ngươi có dung mạo xinh đẹp thông minh biết điều là lựa chọn duy nhất nắm giữ Thác Bạt Hoàn Thành, bởi vậy dưới tình huống vạn bất đắc dĩ ta mới không thể làm gì khác hơn nhịn đau đem thứ bản thân yêu thích tặng ra ngoài. Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, hiện tại hắn đã chết, ta dĩ nhiên muốn đem thứ đáng lý thuộc về ta thu hồi trở lại!” Lời vừa dứt Tề Công cũng đã đi đến gần, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve giương Thịnh Lật.
“Ngươi hiện tại không đường lựa chọn, đừng quên cả nhà ngươi còn đang trong tay ta......”
Thịnh Lật nghe được kinh ngạc lui về phía sau một bước, trong lúc hấp tấp đem phong thư trong tay giơ lên trước mặt Tề Công: “Nhưng ngài đã tính sai, hắn không có chết, đây là lá thư Thác Bạt Hoàn Thành dùng bồ câu đưa cho ta!”
Tề Công nheo lại đôi mắt nhàn nhạt sương mù, bán tín bán nghi giật lấy lá thư.
“Tình không đổi thay, Thác Bạt Hoàn Thành. Không sai, đây quả thực là bút tích của hắn nhưng dùng bồ câu đưa tin nhanh nhất cũng phải mất năm ngày, hắn trước khi chết gửi tin cho ngươi, không có nghĩa hắn bây giờ còn sống......”
“Chết? Cái chữ này đối với Thác Bạt Hoàn Thành quá nhỏ bé. Ngài đừng quên mười tuổi hắn đã một thân võ nghệ, mười bốn tuổi lãnh binh đánh giặc cũng chưa từng thất bại! Dù hắn có muốn chết chỉ sợ tử thần cũng không dám giữ hắn.” Thịnh Lật hoang mang bịa đại một chuyện để gạt y.
Tề Chủ ý vị sâu sa nhìn Thịnh Lật, từ từ buông lỏng tay, một khắc đó Thịnh Lật biết bản thân đã đánh thắng một trận không cần khói cùng thuốc súng. Đúng như binh thư nói binh bất yếm trá, bệnh đa nghi của quân vương mãi mãi không chửa khỏi.
Tề Công cuối cùng vẫn e ngại Thác Bạt Hoàn Thành. Tề không nói quay người lại, nhìn cơn mưa rả rít bên ngoài cửa sổ, giọng lại lạnh đến cực điểm.
“Chuyện hắn chết chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” Thịnh Lật không tin nổi nhìn trưng trưng Tề Công.
Y thờ ơ nói tiếp: “Binh quyền của ta đã rơi vào trong tay hắn quá lâu, lâu đến hắn sắp trở thành chủ nhân của Tề quốc. Nếu hắn không chết ta không yên tâm!”
“Nhưng hắn luôn trung thành cảnh cảnh với ngài!” Thịnh Lật chất vấn.
“Vậy thì thế nào, ta là quân còn hắn là thần, quân muốn thần chết, thần phải chết!” Tề Công nói năng hùng hồn.
Thịnh Lật kinh ngạc trợn to con ngươi.
“Ba ngày sau ta sẽ phái người tới đón ngươi!” Khi Tề Công gần đi, quay sang Thịnh Lật nhẹ giọng căn dặn. Trước đó bị Thịnh Lật náo loạn một hồi y đã không còn hứng thú tầm hoan tác nhạc.
“Đón y đi làm gì?” Bỗng nhiên thanh âm rét lạnh mang theo từ tính từ cửa truyền đến. Thác Bạt Hoàn Thành cả người đẫm máu chật vật đi vào cửa, đôi mắt căng đầy tơ máu trừng thẳng vào Tề Công, mái tóc trên trán bị nước mưa cùng máu tẩm ướt dán chặt vào người, hoàng kim khôi giáp uy phong lẫm lẫm nay còn đâu chỉ còn lại nhếch nhác không chịu nổi.
Tề Công cùng Thịnh Lật đều bất ngờ thấy Thác Bạt Hoàn Thành tự dưng xuất hiện. Thịnh Lật kích động run rẩy cả người, ta biết ngài nhất định sẽ trở lại tìm ta.
Khóe miệng mang máu của Thác Bạt Hoàn Thành bỗng cong lên nụ cười khẩy, sau đó thân thể cao lớn ầm ầm té xuống. Ngoài cửa lập tức tràn vào một nhóm nhân mã, trong lúc hỗn loạn Tề Công được người của mình mang đi.
Đột nhiên xảy ra quá nhiều biến cố Thịnh Lật nhất thời chưa kịp thích ứng, tay chân luống cuống vội vàng đi đến đỡ lấy Thác Bạt Hoàn Thành, Thịnh Lật mới vừa chen vào đám người nắm được cánh tay đẫm máu của hắn lại bị người khác đẩy ra. Thịnh Lật không phòng bị ngã trên mặt đất.
Cặp mắt của vị nam tử kia tràn đầy địch ý lườm y, tuổi đôi bên cũng xấp xỉ, dìu lấy Thác Bạt Hoàn Thành đi vào phòng ngủ, mà y thì bị người khác đẩy ra ngoài.
Suốt một đêm, ngự y ra ra vào vào. Thịnh Lật lại chỉ có thể đứng ở ngoài cửa đau khổ chờ chực. Sáng sớm khí trời lạnh buốt có lẽ do cơn mưa giông đêm qua, Thịnh Lật vẫn đứng bất động suốt cả đêm. Đột nhiên có một đôi giày màu nâu đi tới trước mắt, đỉnh đầu truyền đến một tiếng hừ lạnh.
“Hừ, thì ra là một nam sủng trong phủ, xem ra không có gì uy hiếp đến ta.” Nói xong nam tử ôm nhẹ cánh tay, cười thật quyến rũ.
“Ngươi là ai?” Thịnh Lật hỏi.
“Ta? Vũ Nhân! Là nam sủng mới của Thác Bạt tướng quân trong ba tháng qua......” Vũ Nhân đắc ý khoe khoang.