“Ta muốn gặp tướng quân!” Thịnh Lật không hờn giận mà chỉ mong sớm gặp được người trong lòng.
“Thác Bạt tướng quân bây giờ còn chưa muốn gặp ngươi, hắn đang nghỉ ngơi, ngươi tốt nhất tự lo thân không nên đến nơi này tự chuốc lấy khổ. Người đâu, xem chừng y, không cho phép y vào trong biệt viện này nửa bước!” Vũ Nhân quay sang phân phó mọi người.
“Dạ” Lời vừa dứt đám nô tài lập tức đem Thịnh Lật kéo ra ngoài.
+++++
Trời nắng chang chang, Thịnh Lật cứ đứng như vậy cho đến trưa, biệt viện không thể vào, chung quanh lại đầy tai mắt của Tề Công, y muốn la to cũng không được chỉ đứng chờ Thác Bạt Hoàn Thành đi ra ngoài, nói cho hắn biết hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm. Nếu không Tề Công tuyệt đối sẽ không dừng tay hãm hại hắn!
Vũ Nhân đứng sau lan can lầu các quan sát Thịnh Lật.
“Đần!”
Trước kia còn ở trong quân doanh đã nghe đã nói Thịnh Lật là một nam sủng vô cùng thông minh, biết đọc biết viết, tinh thông binh thư, quan trọng nhất là y biết cách nắm giữ trái tim của chủ nhân. Không nghĩ tới nghe danh không bằng gặp mặt, y cùng mấy nam sủng bình thường không khác là bao. Chỉ biết ngu ngốc làm những chuyện người ta phát ngán. Lại càng không hiểu được Thác Bạt Hoàn Thành khăng khăng một mực chung tình cùng người này! Ngay cả gã ở trước mặt Thác Bạt Hoàn Thành cỡi tinh quang hắn cũng không vì thế mà động lòng! Hiện tại ngay cả chủ công cũng mơ tưởng muốn có được y!
Trở lại phòng ngủ, Vũ Nhân nhìn Thác Bạt Hoàn Thành bị thương nặng hôn mê nằm trên giường, nheo lại đôi mắt giăng đầy mây mù đi đến.
Vũ nhân nằm nghiêng trên giường nhìn gương mặt nghiêng vô cùng anh tuấn của Thác Bạt Hoàn Thành, vươn tay chậm rãi miêu tả từ mi đến mắt cuối cùng dừng tại đôi môi mím chặt, rồi tùy ý dọc theo thân người trườn xuống phía dưới lẻn vào trong y phục, nhịp nhàng xoa lấy nhục côn vĩ đại của hắn.
Động tác nhuần nhuyễn, Vũ Nhân thở hổn hển dán lên ***g ngực Thác Bạt Hoàn Thành, tay mò đến đai lưng rút mạnh ra, tiếp theo hàng loạt nụ hôn như mưa rơi rải xuống, bản thân cũng tự cởi đi áo bào.
Giờ khắc này gã sớm đã chuẩn bị thật lâu, bất quá Thác Bạt Hoàn Thành vẫn cự tuyệt gã. Bởi vì mùa hè nên chỉ mặc một lớp áo, Vũ Nhân rất nhanh thoát đi y phục trần truồng leo lên thân thể Thác Bạt Hoàn Thành vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê.
“Ack!” Ngay một khắc đó Vũ Nhân bị Thác Bạt Hoàn Thành đẩy ngã sang một bên, mím môi khẽ cười.
“A ~ ta biết ngươi đã sớm tỉnh mà.”
“Đi ra ngoài!” Thác Bạt Hoàn Thành nhìn Vũ Nhân một lần cũng không, nói thẳng.
“Ta rốt cuộc có điểm nào không bằng Thịnh Lật, để ngươi nhìn ta một lần cũng không muốn! Ta thậm chí vì ngươi phản bội chủ công, không tố cáo chuyện ngươi chết giả nhưng còn ngươi, ngươi hết lần này đến lần khác cự tuyệt ta! Thác Bạt Hoàn Thành chẳng lẽ ngươi không thể cho ta một cơ hội ư, ngươi có biết khoảnh khắc ngươi cứu ta, ta liền quyết định sau này chỉ đối tốt với mỗi mình ngươi!” Vũ Nhân nhìn Thác Bạt Hoàn Thành vẫn không nhúc nhích, nước mắt ràn rụa nói ra hết suy nghĩ trong lòng.
“Ngươi cùng Thịnh Lật không giống nhau, đi ra ngoài đi. Trước khi quân đội của Lý Mục đến, ta không thể để cho tai mắt trong phủ biết ta chỉ làm bộ hôn mê, nếu không Thịnh Lật nhất định gặp nguy hiểm.” Thác Bạt Hoàn Thành cúi đầu quan sát quanh.
“Ngươi trở lại vì cứu Thịnh Lật, đúng không?” Vũ Nhân cười lạnh cảm giác bản thân bị người ta lừa.
Ban đầu trở về kinh đô gã đã cảm giác kỳ quái, rõ ràng đã thoát khỏi nguy hiểm, rời đi tầm mắt Tề Công nhưng Thác Bạt Hoàn Thành vẫn khăng khăng đòi quay trở lại thì ra hắn mạo hiểm tánh mạng vì muốn cứu Thịnh Lật. Mà gã từ đầu tới đuôi tựa như một Tiểu Sửu tự biên tự diễn, tự ngu tự nhạc.
“Không sai, ta sẽ không bỏ lại một mình Thịnh Lật, ta cứu ngươi chẳng qua tình cờ, ngươi không nên nghĩ nhiều. Ngày mốt, Tề Công sẽ phái người tới đón Thịnh Lật, quân đội Lý Mục cũng sẽ đến vào ngày mốt, khi đó nhất định sẽ có một trận đổ máu. Ngươi cũng nên thừa dịp rối loạn chạy thoát đi......” Nói xong Thác Bạt Hoàn Thành đưa tay mở hé khe cửa sổ, nhìn Thịnh Lật đứng suốt một ngày dưới ánh mặt trời nóng bức, trong lòng âm thầm nhói đau.
+++++
Rời khỏi biệt viện, Vũ Nhân nhìn Thịnh Lật vì đứng dưới ánh nắng chói chang mà mồ hôi đầm đìa, cười khẽ một tiếng: “Hừ, ta cùng tướng quân ở trong biệt viện phúc vũ phiên vân hưởng thụ khoái cảm, ngươi thì phải đứng nơi đây chịu khổ, thật tội.” Nói xong, Vũ Nhân cố ý kéo y phục xốc xếch đi đến gần Thịnh Lật.
“Để cho ta gặp hắn một lần, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn, coi như ta muốn trả ơn hắn, trả ơn hắn đã cứu mạng ta tại Đào Viên, ở rừng cây nhỏ thay ta chịu một tên, bao dung ta, xem ta như trân bảo......” Bất tri bất giác Thịnh Lật kể lại rất nhiều việc khi cả hai bên nhua, thì ra giữa bọn họ từng có những hồi ức tốt đẹp như vậy.
Vũ Nhân mang theo nụ cười giễu cợt rời đi. Chẳng qua ngay lúc đó Vũ Nhân cũng không biết rốt cuộc đang cười nhạo Thịnh Lật hay cười nhạo bản thân.
+++++
Sáng sớm ngày thứ ba, Vũ Nhân từ trong biệt viện đi ra ngoài, thấy Thịnh Lật vẫn như cũ đứng ở nơi đó, Thịnh Lật đã ba ngày hai đêm không uống cũng không ăn, giờ đây cả khuôn mặt trắng bệch như quỷ, đôi môi khô nứt đến rỉ máu.
Vũ Nhân đi tới còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Lật đã ‘ầm’ quỳ xuống, toàn thân Thịnh Lật đã không còn chút khí lực, đầu choáng váng đến không còn nhìn rõ cảnh vật xung quanh, đưa tay bắt được ống quần Vũ Nhân, giọng khàn đến đáng sợ: “Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi để ta nói với Thác Bạt Hoàn Thành nói một tiếng, không để ta gặp mặt hắn một lần cũng được, ta thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói cho hắn biết......”
“Để ngươi đi câu dẫn tướng quân hả? Ta không có ngu như vậy.” Vũ Nhân bị Thịnh Lật bắt được ống quần giãy mãi vẫn không ra.
“Sỡ dĩ Thác Bạt tướng quân bị thương tất cả đều do một tay Tề Công bày ra, y sợ Thác Bạt Hoàn Thành độc chiếm binh quyền ngày sau bụng dạ khó lường tạ cho nên muốn giết hắn diệt trừ hậu hoạn, Tề Công sẽ không dễ dàng bỏ qua, ngươi mau nói Thác Bạt Hoàn Thành biết để hắn sớm trốn khỏi nơi đây, chung quanh nơi này rất nhiều tai mắt của Tề Công......” Thịnh Lật đã không còn thời gian suy nghĩ Vũ Nhân có phải hay không tai mắt của Tề Công, lo lắng nói ra hết thảy!
Nói xong Thịnh Lật cũng ngã xuống đất ngất đi, Vũ Nhân nhìn Thịnh Lật ngất xỉu, trong lòng đột nhiên toát ra một cỗ hận ý.
Một vì Thác Bạt Hoàn Thành biết trở về sẽ gặp nguy hiểm mà vẫn khư khư quay lại.
Một vì Thịnh Thật đứng dưới ánh nắng mặt trời hai ngày ba đêm không ăn không uống!
Vũ Nhân quan sát chung quanh, khi phát giác không có người nào bên cạnh mới nắm chân Thịnh Lật kéo y ra bên ngoài
Màn đêm rất nhanh phủ xuống, người của Tề Công rất nhanh tiến đến, trước đó có một số người giả vớ đến xem bệnh cho Thác Bạt Hoàn Thành, đem một vị nam sủng bên trong trói lại đưa vào bên trong xe ngựa, sau đó xe ngựa một đường chạy khỏi hoàng cung.
+++++
Bầu trời đêm tĩnh lặng có thể nghe rõ tiếng kêu vanh vảnh không biết ngừng nghỉ bên ngoài cửa sổ, Thịnh Lật nằm bên trong xe ngựa lung la lung lay, cổ họng khô thốc đến khó chịu. Ngay sau đó lập tức có nước đưa đến khóe miệng, Thịnh Lật từng ngụm từng ngụm uống xuống lại bị sặc nước đến ho khan “Khụ khụ!”.
“Khá hơn chút nào chưa?” Thanh âm từ tính để Thịnh Lật trong nháy mắt lấy lại tinh thần.
“Thác Bạt Hoàn Thành? Sao ngài lại ở chỗ này?” Thịnh Lật kinh ngạc hỏi tiếp.”Không phải ngài đang bị thương?”
Ngoài xe ngựa rèm bị nhấc lên, Lý Mục cau mày ngoái đầu vào trong nói: “Nhỏ giọng một chút! Chúng ta sắp đến cửa thành.”
Thác Bạt Hoàn Thành lập tức quăng ánh mắt cho Lý Mục ý bảo yên tâm đi, đồng thời dùng tay che lại miệng Thịnh Lật, Thịnh Lật yên lặng nằm trong ngực Thác Bạt Hoàn Thành không dám nhúc nhích.
Lý Mục mặc một thân y phục người đánh xe, một tay nắm dây cương một tay đưa vào ngực móng ra thỏi bạc đưa cho lính gát cửa, nói giọng ngọt sớt: “Đại ca, lão thái thái nhà ta không thể ra ngoài trời rét cũng không thể gặp gió, ngài đại nhân đại lượng cho chúng ta qua cửa thành đi, ha ha.”
Binh lính âm thầm đong đếm sức nặng của thỏi bạc, quay lại hướng binh sĩ phía trước lớn tiếng nói: “Xe này không thành vấn đề, mở cửa thành, cho đi!” Lý Mục đánh xe đi về phía trước. Bên trong xe hai người nọ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng thét của một vị binh lính: “Chủ công có lệnh, tối nay phong bế cửa thành, bất kỳ xe ngựa nào cũng không được xuất nhập!” Thịnh Lật ngồi ở bên trong xe hai vai run lên.
“Xe ngựa phía trước mau dừng lại!” Binh lính nọ vừa đuổi theo vừa hô thét.
Lý Mục nghe vậy lập tức đánh xe phóng nhanh, lần thứ hai Thác Bạt Hoàn Thành vén rèm xe nhìn ra bên ngoài quan sát tình hình, truy binh đã gia tăng đến hai ba trăm người!
Truy binh dần dần vây kín xe ngựa, Thác Bạt Hoàn Thành nhảy xuống xe ngựa dùng quyền vật lộn cùng kẻ địch, Lý Mục cùng Thác Bạt Hoàn Thành trước đó bị trọng thương vẫn chưa khôi phục, giao đấu một hồi bọn họ rất nhanh rơi về phía hạ phong.
ẦM! Lý Mục bị đá đúng vết thương, Thác Bạt Hoàn Thành cũng bị bọn họ kiềm giữ, Thịnh Lật bị buộc xuống xe ngựa trói chặt.
Thác Bạt Hoàn Thành quay đầu nhìn Lý Mục thở dài nói: “Lão Lý, ta mới đem quân đội giao cho ngươi mấy ngày, ngươi làm gì mà bọn chút lười nhát quá vậy, đến cũng chậm hơn người khác!”
Lý Mục ngẩng cao đầu, trong miệng lẩm bẩm: “Ba, hai, một”
Giết ——!
Không đợi truy binh kịp phản ứng, đột nhiên chung quanh xuất hiện một đám hắc y nhân đem ba trăm truy binh trong nháy mắt giết tinh quang!
Thác Bạt Hoàn Thành thoát khỏi chạy đến mở trói cho Thịnh Lật, Thịnh Lật biểu tình kinh ngạc, nhất thời chưa biết xảy ra chuyện gì.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta không phải đang trên đường đến hoàng cung, còn ngài nữa không phải đang bị thương? Còn có Lý Mục, ngươi không phải đã chết rồi sao......”
“Trước tiên phải rời khỏi nơi này đã, có gì trở về từ từ nói.” Thác Bạt Hoàn Thành mang theo Thịnh Lật cùng Lý Mục lên xe ngựa.
Lý Mục nhìn phía ngoài nói: “Qua Bình Hòa cốc này đến được biên ngoại chúng ta sẽ an toàn.”
“Chúng ta còn cbao nhiêu huynh đệ?” Thác Bạt Hoàn Thành hỏi.
Lý Mục trầm tư nói: “Mười!” sau đó tiếp tục bổ sung “Lúc ấy ngươi nói giải tán, chỉ có ba trăm huynh đệ nguyện ý đi theo chúng ta mạo hiểm, lúc đầu ta định dẫn theo hai trăm người đi cứu ngươi cùng Thịnh Lật. Không ngờ trên đường bị một ngàn tinh anh của Tề chủ công mai phục giết sạch, hiện tại nhóm tám mươi người đi cứu Vũ Nhân, còn hai mươi người vừa rồi vì cứu chúng ta mà chết phân nửa, giờ chỉ còn mười.”
“Đến chỗ an toàn chúng ta sẽ đem tiền tài trên người phân phát cho bọn họ, để bọn họ trở về nhà đi......” Thác Bạt Hoàn Thành nói.
“Được!”
“Cứu Vũ Nhân? Tại sao?” Thịnh Lật hoàn toàn không rõ hiện trạng.
Thác Bạt Hoàn Thành thở dài một hơi.”Vũ Nhân là nam sủng do Tề công mới cử tới giám thị ta, trong một lần ngoài ý muốn ta đã cứu mạng gã, tiếp theo gã vì ta phản bội chủ công, còn...... còn có trong lúc ngươi đang hôn mê thay ngươi đi hoàng cung. Ta phái tám mươi người đi cứu gã, hiện tại không nghe được tin hồi báo, hẳn đã bị ám sát toàn đội.....”
Thịnh Lật kinh ngạc tột độ, Vũ Nhân không phải rất ghét y sao? Tại sao lại thay thế y đi chịu chết?