Sáng sớm tin mơ, Thịnh Lật cả người trơn bóng chạy ra khỏi gian nhà tranh. Thác Bạt Hoàn Thành từ trong nhà cầm quần áo muốn đưa cho Thịnh Lật. Thịnh Lật lại hô lớn bảo ngừng.
“Huynh cứ để y phục ở đấy, ta tự mình đến lấy được rồi ~”
Mới sáng sớm, Thác Bạt cầm thú lại nổi chứng động dục, haizzz, bản thân y chịu không nổi có được không!
Sau khi mặc quần áo tử tế, Thịnh Lật cảm giác mình nhất định phải giữ một khoảng cách với Thác Bạt Hoàn Thành, kết quả lại nghiêm trọng đánh thức Thác Bạt Hoàn Thành.
Thác Bạt hằng thành vừa vặn ôm một cái hộp ra ngoài, Thịnh Lật đã sớm kỳ cảm thấy lạ không biết bên trong giấu cái gì để Thác Bạt Hoàn Thành xem như bảo bối, nội tâm tỏ vẻ kháng nghị ghen ghét dữ dội.
“Sao ngươi lại ở chỗ này, vừa lúc ta có chuyện muốn tìm ngươi!” Thác Bạt Hoàn Thành ngồi xuống.
“Thật trùng hợp, ta cũng có chuyện muốn tìm huynh.” Thịnh Lật vô cùng nghiêm túc nhưng mỗi khi thấy khuôn mặt này, trái tim lại đập loạn nhịp cả lên, nhấp một ngụm trà lấy hết can đảm nói: “Thác Bạt Hoàn Thành, ta có......” Thịnh Lật còn chưa dứt lời đã bị ánh mắt sắc bén của Thác Bạt Hoàn Thành phóng chết ngay lập tức.
“Ngươi mới vừa gọi ta cái gì? Xem ra buổi sáng hôm nay dạy dỗ ngươi còn chưa đủ, đúng không?” Thác Bạt Hoàn Thành nheo lại đôi mắt lập lòe ánh sáng.
“Tướng công ~~~~” Cửa ải đầu tiên của Thịnh Lật xem như chấm dứt.
“Ừm!” Thác Bạt Hoàn Thành biểu tình hòa hoãn hơn.
“Tướng công, chuyện là như vậy, huynh năm nay cũng đã hai mươi bảy, nếu như chúng ta ngày đêm phóng túng sẽ không tốt cho ngày sau đâu, tuổi thọ không dài!” Thịnh Lật trịnh trọng nói.
“Ừm, nhưng nếu thỉnh thoảng vận động cũng không thể kéo dài tuổi thọ, ngươi cũng biết vi phu không thích hoạt động lại hơi lười, bình thường thời gian vận động đều dùng trên người ngươi, bất quá ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tiết chế.”
Thịnh Lật quẹo cổ, ngài lão ơi, ngài có biết gì là tiết chế không?
Khóc không ra nước mắt ~~~~
Thác Bạt Hoàn Thành đem chiếc hộp tinh sảo trong lòng ngực của mình lấy ra, đẩy tới trước mặt Thịnh Lật nói: “Mở ra xem một chút.”
Thịnh Lật nhướng mày “Không phải lão thử, gián, sâu nhỏ chết đúng không ~”
“Nếu như ngươi thích, lần sau ta sẽ bắt lại tặng ngươi.” Thác Bạt Hoàn Thành phất phất tay sảng khoải nói.
Trên trán Thịnh Lật lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến, khuôn mặt lại tươi cười đẩy khéo.
“Ha ha, thế thì không cần!” Vừa nói vừa cẩn thận mở ra nắp hộp, đập vào mắt là một đóa hoa đã khô héo.
Thịnh Lật dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằmThác Bạt Hoàn Thành nói “Sinh nhật vui vẻ.”
“Sinh nhật?” Thịnh Lật kinh ngạc nhìn Thác Bạt Hoàn Thành, vừa mừng vừa sợ, hôm nay sinh nhật của y?
“Nhưng huynh cũng không nên keo kiệt vậy chứ, ở nơi hoang giao dã ngoại thế này, huynh tùy tiện hái một đóa nào đó cũng rất đẹp rồi, chưa nói đến đây là một đóa hoa héo, ta không thích hoa, không bằng huynh tặng ta một giỏ đào còn hơn ~~~”
Thác Bạt Hoàn Thành nhìn Thịnh Lật, khẽ cười: “Hoa này tên là —— Thái Dương Hoa ——” [hoa mặt trời]
“Thái Dương Hoa?Thật kỳ lạ a.” Thịnh Lật đắn đo nhìn cánh hoa đã úa tàn, nhìn dáng dấp này trước đó hẳn rất đẹp đi.
“Ngươi còn nhớ trước khi ta xuất chinh đã hứa sẽ tặng ngươi một lễ vật hay không, ngươi nói muốn mặt trời......” Thác Bạt Hoàn Thành từ từ gợi lại ký ức Thịnh Lật.”Hoa này mặt dù không phải trên bầu trời nhưng hiếm lắm ta mới tìm được nó, ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng nó vẫn khô héo......”
“Ta thích, hoa này là đóa hoa mà ta thấy đẹp nhất!” Dứt lời Thịnh Lật ngọt ngào ngã vào trong ngực Thác Bạt Hoàn Thành, hai người tựa sát vào nhau.
Thịnh Lật ở trong ngực Thác Bạt Hoàn Thành lẩm bẩm: “Bất quá ta vẫn rất thích ăn đào ~”
Lần này Thác Bạt Hoàn Thành liếc xéo Thịnh Lật một cái, vẻ mặt đông cứng như đang hét lên: Bên kia có cả rừng đào, ngươi đi gặm đi ~
Sáng sớm tin mơ, Thịnh Lật cả người trơn bóng chạy ra khỏi gian nhà tranh. Thác Bạt Hoàn Thành từ trong nhà cầm quần áo muốn đưa cho Thịnh Lật. Thịnh Lật lại hô lớn bảo ngừng.
“Huynh cứ để y phục ở đấy, ta tự mình đến lấy được rồi ~”
Mới sáng sớm, Thác Bạt cầm thú lại nổi chứng động dục, haizzz, bản thân y chịu không nổi có được không!
Sau khi mặc quần áo tử tế, Thịnh Lật cảm giác mình nhất định phải giữ một khoảng cách với Thác Bạt Hoàn Thành, kết quả lại nghiêm trọng đánh thức Thác Bạt Hoàn Thành.
Thác Bạt hằng thành vừa vặn ôm một cái hộp ra ngoài, Thịnh Lật đã sớm kỳ cảm thấy lạ không biết bên trong giấu cái gì để Thác Bạt Hoàn Thành xem như bảo bối, nội tâm tỏ vẻ kháng nghị ghen ghét dữ dội.
“Sao ngươi lại ở chỗ này, vừa lúc ta có chuyện muốn tìm ngươi!” Thác Bạt Hoàn Thành ngồi xuống.
“Thật trùng hợp, ta cũng có chuyện muốn tìm huynh.” Thịnh Lật vô cùng nghiêm túc nhưng mỗi khi thấy khuôn mặt này, trái tim lại đập loạn nhịp cả lên, nhấp một ngụm trà lấy hết can đảm nói: “Thác Bạt Hoàn Thành, ta có......” Thịnh Lật còn chưa dứt lời đã bị ánh mắt sắc bén của Thác Bạt Hoàn Thành phóng chết ngay lập tức.
“Ngươi mới vừa gọi ta cái gì? Xem ra buổi sáng hôm nay dạy dỗ ngươi còn chưa đủ, đúng không?” Thác Bạt Hoàn Thành nheo lại đôi mắt lập lòe ánh sáng.
“Tướng công ~~~~” Cửa ải đầu tiên của Thịnh Lật xem như chấm dứt.
“Ừm!” Thác Bạt Hoàn Thành biểu tình hòa hoãn hơn.
“Tướng công, chuyện là như vậy, huynh năm nay cũng đã hai mươi bảy, nếu như chúng ta ngày đêm phóng túng sẽ không tốt cho ngày sau đâu, tuổi thọ không dài!” Thịnh Lật trịnh trọng nói.
“Ừm, nhưng nếu thỉnh thoảng vận động cũng không thể kéo dài tuổi thọ, ngươi cũng biết vi phu không thích hoạt động lại hơi lười, bình thường thời gian vận động đều dùng trên người ngươi, bất quá ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tiết chế.”
Thịnh Lật quẹo cổ, ngài lão ơi, ngài có biết gì là tiết chế không?
Khóc không ra nước mắt ~~~~
Thác Bạt Hoàn Thành đem chiếc hộp tinh sảo trong lòng ngực của mình lấy ra, đẩy tới trước mặt Thịnh Lật nói: “Mở ra xem một chút.”
Thịnh Lật nhướng mày “Không phải lão thử, gián, sâu nhỏ chết đúng không ~”
“Nếu như ngươi thích, lần sau ta sẽ bắt lại tặng ngươi.” Thác Bạt Hoàn Thành phất phất tay sảng khoải nói.
Trên trán Thịnh Lật lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến, khuôn mặt lại tươi cười đẩy khéo.
“Ha ha, thế thì không cần!” Vừa nói vừa cẩn thận mở ra nắp hộp, đập vào mắt là một đóa hoa đã khô héo.
Thịnh Lật dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằmThác Bạt Hoàn Thành nói “Sinh nhật vui vẻ.”
“Sinh nhật?” Thịnh Lật kinh ngạc nhìn Thác Bạt Hoàn Thành, vừa mừng vừa sợ, hôm nay sinh nhật của y?
“Nhưng huynh cũng không nên keo kiệt vậy chứ, ở nơi hoang giao dã ngoại thế này, huynh tùy tiện hái một đóa nào đó cũng rất đẹp rồi, chưa nói đến đây là một đóa hoa héo, ta không thích hoa, không bằng huynh tặng ta một giỏ đào còn hơn ~~~”
Thác Bạt Hoàn Thành nhìn Thịnh Lật, khẽ cười: “Hoa này tên là —— Thái Dương Hoa ——” [hoa mặt trời]
“Thái Dương Hoa?Thật kỳ lạ a.” Thịnh Lật đắn đo nhìn cánh hoa đã úa tàn, nhìn dáng dấp này trước đó hẳn rất đẹp đi.
“Ngươi còn nhớ trước khi ta xuất chinh đã hứa sẽ tặng ngươi một lễ vật hay không, ngươi nói muốn mặt trời......” Thác Bạt Hoàn Thành từ từ gợi lại ký ức Thịnh Lật.”Hoa này mặt dù không phải trên bầu trời nhưng hiếm lắm ta mới tìm được nó, ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng nó vẫn khô héo......”
“Ta thích, hoa này là đóa hoa mà ta thấy đẹp nhất!” Dứt lời Thịnh Lật ngọt ngào ngã vào trong ngực Thác Bạt Hoàn Thành, hai người tựa sát vào nhau.
Thịnh Lật ở trong ngực Thác Bạt Hoàn Thành lẩm bẩm: “Bất quá ta vẫn rất thích ăn đào ~”
Lần này Thác Bạt Hoàn Thành liếc xéo Thịnh Lật một cái, vẻ mặt đông cứng như đang hét lên: Bên kia có cả rừng đào, ngươi đi gặm đi ~