Ta không biết mình hôn mê bao lâu, ta chỉ biết lúc ta tỉnh, đầu óc vốn hỗn độn lại trở nên vô cùng thư thái, thể xác và tinh thần dị thường thỏa mãn, bên trong máu có một loại cảm giác tên là “Hạnh phúc” chảy xuôi.
Ta còn nhớ rõ trong một tiết mục cuối năm, Tiểu Trầm Dương* khi đó còn chưa nổi danh mặc váy Scotland cong ngón tay thành hình hoa “Nghiêm trang” nói với Sơn đại thúc: “Thật ra, con người sống rất ngắn ngủi, đôi khi cũng giống như, giống như một giấc ngủ, ánh mắt vừa đóng, vừa mở, một ngày liền trôi qua, hang~~~~ ánh mắt vừa đóng, không mở, đời này liền trôi qua, hang~~~~~”
(*Tiểu Trầm Dương: vua hài của Trung Quốc)
Bởi vậy có thể thấy, ngủ đối với cuộc sống của chúng ta chiếm một bộ phận rất lớn. Tuy nói thời gian là quý giá, nhưng lúc tỉnh mà chính mình cảm thấy mê mang hư không thì không bằng ngủ một giấc say nồng cho xong việc. Đương nhiên, ngươi có thể xem loại tư tưởng này của ta là “Yếu đuối trốn tránh.”
Người không yếu đuối trên thế giới này rất nhiều, nhưng vì sao ta lại phải tới gần họ một bước?
Ta ở trong đầu suy nghĩ một phen sau đó mới chuẩn bị mở mắt. Lúc ta mở mắt, sự im lặng trong phòng đột nhiên bị phá vỡ, một trận âm thanh thanh thúy vang lên.
“Cạp.” Rột rột rột......
“Cạp.” Rột rột rột......
Ta đen nửa mặt, là ai, là ai dám trắng trợn ăn táo ở nơi nghỉ ngơi của ta?
“Cạp!” Hạ Tinh Ngạn ngồi trên ghế bắt chéo chân an nhàn cắn miếng táo, rột rột nhấm nuốt vài cái, yết hầu vừa động liền nuốt xuống, sau đó mới cười hì hì nhìn ta nói: “A Lam, rốt cuộc tỷ cũng tỉnh.” Nói xong sau lại “Cạp” một tiếng cắn một miếng.
Ta nhìn tiểu tử đang ăn táo kia một cái, có chút khó chịu, cho dù ngươi ăn táo cũng không thể nhã nhặn một chút sao? Ta hít vào một hơi cố gắng bình tĩnh nói: “Cửu hoàng tử sao lại rảnh rỗi đến gặp ta thế này?”
“A Lam, tỷ nói lời này cũng thật xa lạ, không phải là vì đệ nghe nói tỷ bị ném trúng đầu mà hôn mê nên lo lắng đến đây thăm tỷ sao, tỷ xem, đệ đang ngồi ở nơi này chờ tỷ tỉnh.” Vẻ mặt Hạ Tinh Ngạn ai oán, miệng cũng thuần thục hạ khẩu với quả táo.
Ta cười giả, “Cũng không phải sao, Cửu hoàng tử lo lắng cho ta…. Ngày đó ta không nhớ rõ là ai đã xoay người chạy đem ta vất xó, Cửu hoàng tử cùng loại người này quả thực là khác nhau một trời một vực.”
Hạ Tinh Ngạn đưa tay ném hột tới cái khay, dùng khăn ẩm xoa xoa uất ức nói: “Đệ cũng không muốn a, nhưng tỷ cũng biết tính tình của hoàng huynh đệ đấy, đệ mà còn ở đó không chừng cũng bị vạ lây. Đệ nghĩ, ít nhất lúc tỷ gặp chuyện không may, còn có để có thể nghĩ cách mà cứu, không phải sao.”
Ta chỉ vào miếng vải trắng quấn thành vòng thiên sứ trên trán lạnh lạnh nói: “Lúc ta bị hoàng huynh đệ đôi vỡ đầu choáng váng thì đệ đang nghỉ ngơi mát mẻ ở đâu?”
“Ách.” Nó dừng một chút, sau đó đau khổ kịch liệt nói: “Đệ đang chép [ hồi quan sách ]......”
“Đệ còn chưa chép xong, đã bao lâu rồi?” Bộ dạng ta nghi ngờ sự vô dụng của hắn, mở miệng nói.
Hạ Tinh Ngạn nghe vậy kích động từ trên ghế nhảy xuống, nhìn ta khoa tay múa chân nói: “Bao lâu? Tỷ có biết [ hồi quan sách ] dày bao nhiêu không? Ít nhất…ít nhất dày như vậy!” Hắn giơ nửa ngón trỏ để sát mặt ta, “Hoàng huynh bảo đệ chép mười lăm lần! Còn không cho đệ tìm người chép dùm!”
Ta sờ sờ cằm, “Cho nên đệ nói, người sai cũng là hoàng huynh đệ.”
Hạ Tinh Ngạn đặt mông ngồi lại trên ghế, bộ dáng đại nhân nói: “Thật ra, đây cũng không thể hoàn toàn trách hoàng huynh.”
Ta nhíu mày,“Vậy trách ai?”
“Đương nhiên là trách người chọc hoàng huynh tức giận.” Hạ Tinh Ngạn lại cầm một quả táo khác cạp cạp cắn, “Hoàng huynh người này tuy tính tình không tốt, nhưng ngày thường vẫn hay giảng đạo, chẳng qua lúc tức giận có chút không biết nặng nhẹ mà thôi.”
Xì~, lúc tức giận thì đương nhiên không cần nói đạo lý, ngươi không nói ta cũng biết. “Nhưng người chọc giận hoàng huynh của đệ không phải ta, sao ta lại phải chịu tai ương.”
Hạ Tinh Ngạn đột nhiên buông quả táo đứng trước mặt ta, “Đệ tái hiện mấy câu hoàng huynh nói lúc đó cho tỷ xem.”
Nó hắng giọng một cái, mày rậm vừa nhíu chợt biến thành bộ dáng nổi giận đùng đùng, đè thấp cổ họng mắng: “Thực là chưa từng thấy qua người nào không biết ứng biến như vậy! Kêu nàng không được rời đi nàng liền không rời! Ném nàng cái chén nàng cũng không thông minh một chút tránh ra! Độ cứng có thể so với mấy cái cây gồ ghề trong vườn rồi! Thật sự là…thật sự là tức chết trẫm!”
Sau khi nói xong, sắc mặt nó buông lỏng lại khôi phục khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn ban đầu, giọng nói non mềm: “Chính là như vậy.”
Ta không nói gì, công phu biến sắc của tiểu tử này ta địch không lại.
“Thật ra, hoàng huynh đệ cũng rất lo lắng cho tỷ, lúc ấy còn tự mình ôm tỷ. Phải biết rằng, đã nhiều năm nay đệ chưa thấy qua hoàng huynh chủ động ôm người nào.”
Ta hồ nghi nhìn hắn nói: “Hay là…hoàng huynh đệ có khiết phích**?”
(**Bệnh yêu sạch sẽ)
“Trong đầu tỷ nghĩ cái gì vậy, thật là không thể hiểu nổi.” Hạ Tinh Ngạn cho ta một cái trợn mắt, “Hoàng huynh của đệ chỉ không thích nữ nhân mà thôi.”
Ta kinh hãi, “Đệ… đệ …đệ…đệ, hoàng huynh đệ thích nam nhân?” Mẹ kiếp, Hạ Liên Thần thật sự là siêu hiện đại a.
Hạ Tinh Ngạn dừng lại động tác cắn táo, nhìn ta giống như nhìn yêu quái, “Ấn tượng của tỷ đối với hoàng huynh đệ sao lại ly kỳ cổ quá như vậy, thành kiến à.”
Ta bất đắc dĩ nhún vai, ai biểu thằng nhãi kia gây họa cho ta. “Đệ tiếp tục, hoàng huynh đệ sao lại chán ghét nữ nhân?”
“Ai~.” Vẻ mặt Hạ Tinh Ngạn đứng đắn chuẩn bị bắt đầu giải thích, “Việc này phải nói đến từ rất lâu trước kia, khi đó hoàng huynh còn là một......”
“Còn là một cái gì?” Giọng nói trầm thấp thuần hậu vang lên, đánh gãy lời tự thuật của hắn.
Mặt Hạ Tinh Ngạn lập tức đổi sang chế độ tươi cười mang chút nịnh nọt nói: “Vẫn là một thiếu niên vô cùng anh tuấn, sau đó hoàng huynh càng ngày càng anh tuấn, cuối cùng thành một hoàng đế vô cùng anh tuấn.”
Ta bị công lực tùy cơ ứng biến quả quyết của nó chọc cười, sao lại giống một con tiểu hồ ly thông minh kiêu ngạo trên trán viết một chữ “Vương” vậy, nhưng khi đứng trước mặt lão hổ thực sự thì lại lấy lòng cộng a dua, lời này thực tại không sai.
Hạ Liên Thần hai tay bắt chéo sau lưng đi vào cửa nhìn Hạ Tinh Ngạn nói: “Hôm qua trẫm nói đệ đọc thuộc [ trăm quyển sách sử ], đệ học xong chưa?”
Hạ Tinh Ngạn xoay người thành thật mười phần nhìn hắn nói: “Hoàng huynh, đệ học xong rồi!”
Ừ ừ, xem ra tiểu tử này đã sớm đề phòng Hạ Liên Thần.
Hạ Liên Thần nhướng mày kiếm, “Thuộc làu làu sao?”
Hạ Tinh Ngạn há hốc mồm, “Hả, thuộc làu làu?”
“Trẫm không phải đã nói đệ phải đọc làu làu sao.” Hạ Liên Thần ngồi lên ghế, một bộ khí thế bễ nghễ thiên hạ***, “Không học tốt, trở về chép hơn mười, hai mươi lần, như vậy liền có thể nhớ lâu.”
(***Nhìn bằng nửa con mắt = kiêu ngạo)
“Hoàng huynh......” Hạ Tinh Ngạn mày chau ủ rũ nói: “Đệ đi học thuộc, đệ đi đây.” Nó xoay người còn cố ý nói câu, “Ôi~ mệnh của ta, sao ngươi lại khổ như vậy a~.”
Ta nhìn bên môi Hạ Liên Thần có chút ý cười thản nhiên, chắc là bị vị đệ đệ dở hơi này làm cho vui vẻ. Cũng khó trách, tiểu tử này quả thật rất thú vị.
Hạ Tinh Ngạn đi rồi, Hạ Liên Thần liền đem tầm mắt dời về phía ta, bày tay vuốt ve ngón tay cái hỏi: “Ngủ no chưa?”
Gì?
Ngủ no chưa?
Ta nói: “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, nô tài tỉnh.”
Hạ Liên Thần nói: “Trẫm không thể không nói thân thể của nàng thật sự là trân phẩm.”
Ta khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, hoàng thượng quá khen.”
“Ban đầu trẫm còn nghĩ, làm sao nàng lại có thể bị một cái chén ném trúng đã hôn mê. Lúc sau thái y lại đây, nói với trẫm nàng không phải hôn mê, mà là ngủ.” Vẻ mặt Hạ Liên Thần ức chế, “Đừng nói là, trẫm ném cái chén trúng nàng, vừa hay cho nàng một cơ hội để ngủ?”
Ta kinh ngạc trả lời: “Hả? Thì ra là nô tài ngủ sao? Thật sự là hổ thẹn hổ thẹn!” Lời nói tuy vậy, nhưng trong giọng nói chẳng có nửa phần hổ thẹn nào.
Khóe miệng Hạ Liên Thần ẩn ẩn co giật, “Ngủ cũng liền cho qua, nhưng nàng......” Hắn dừng một chút, “Nàng có biết mình ngủ bao lâu không?”
Ta giơ ngón út, “Một canh giờ?”
Hạ Liên Thần không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn ta.
Vì thế ta vươn một ngón trỏ, “Một ngày?”
Hạ Liên Thần vẫn không nói lời nào, tiếp tục nhìn ta.
Ta kinh hãi, vươn ngón tay cái, “Chẳng lẽ là bảy ngày?!” Một tuần?
Khóe miệng Hạ Liên Thần co giật lợi hại hơn, “Hai ngày, suốt hai mươi tư canh giờ.”
Ta thoáng có chút an ủi, may quá, chỉ hai ngày mà thôi. Ta lại cực thành khẩn nói: “Hoàng thượng xin thứ tội, nô tài thật sự không biết mình lại ngủ lâu như vậy, ai~, thật là một nô tài vô dụng, sao lại có thể thừa cơ bị chén ném trúng liền vờ hôn mê để ngủ? Đáng chết, thật sự là đáng chết!”
Sắc mặt Hạ Liên Thần đen thui, “Nàng đang chỉ trích trẫm đã ném nàng?”
Ta vội vã xua tay, “Sao có thể, hoàng thượng là chủ tử, hoàng thượng thích ném ai liền ném, người ném nô tài vui, lần tới lại ném thêm vài lần nữa.” Cũng tốt, cho ta ngủ nhiều thêm vài lần.
“Ngày ấy quả thật là trẫm giận chó đánh mèo, trẫm......” Hạ Liên Thần trầm mặc trong chốc lát, sau đó phun ra ba chữ, “Thực xin lỗi.”
Ta nghe vậy có chút sững sờ, ách, Hạ Liên Thần nói thực xin lỗi với ta? Nhìn vẻ mặt của hắn có chút cứng ngắc, rõ ràng là rất không quen nói với người ta ba chữ này. Ta đột nhiên có chút buồn cười. Vị hoàng đế này so sánh với Vũ Văn Duệ, còn có Mạnh Thiểu Giác cái loại nam tử phúc hắc kia thì thẳng thắn hơn rất nhiều, ít nhất lúc nói những lời này còn có chút không được tự nhiên, đáng yêu. Ta thản nhiên cười cười, “Hoàng thượng dám làm dám chịu, không hổ là nam nhi đích thực.” Câu này ta khen ngợi thiệt tình.
Sắc mặt Hạ Liên Thần có chút tối tăm, “Ngày ấy trẫm thật sự là bị chọc tức thái quá, một đống túi rượu thùng cơm, ngay cả một câu thật lòng cũng không dám nói, trẫm nuôi họ có ích gì!”
Ta hiểu rõ, ít nhất, lúc ta nói thật hắn còn thuận mắt. Ta nói: “Hoàng thượng tức giận là vì người khác không nói thật lòng với người?”
“Hừ!” Hạ Liên Thần đập cái bàn thật mạnh, làm cái khay nảy lên, “Cả triều nhiều thần tử như vậy, lại không có một ai dám nói những lời thật tâm với trẫm! Trẫm nói cái gì bọn họ liền phụ họa cái đó, ngay cả một người nói từ ‘Không’ cũng không có! Trẫm dùng cái loại thần tử dối trá như vậy làm gì, dùng làm gì!”
...... À, thì ra là vì cái này.
Hạ Liên Thần nói xong mắt trợn trừng lớn, nhưng lúc không nghe ta đáp lại hồ nghi liếc ta một cái, “Sao nàng không nói lời nào?”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, “Hoàng thượng muốn ta nói cái gì?”
“Chẳng lẽ nàng không thấy người dối trá như vậy thực vô dụng sao?” Hắn tức giận nói.
Ta cười cười, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, không phải là người đã biết đáp án rồi sao.”
“Trẫm biết?” Hạ Liên Thần nhíu mày, “Nàng đang nói cái gì?”
“Vừa rồi hoàng thượng nói với ta thế nào, lặp lại lần nữa được không?”
“Trẫm nói, cả triều nhiều thần tử như vậy, lại không có một ai dám nói những lời thật tâm với trẫm! Trẫm nói cái gì bọn họ liền phụ họa cái đó, ngay cả một người nói từ ‘Không’ cũng không có! Trẫm dùng cái loại thần tử dối trá như vậy làm gì, dùng làm gì!” Ngữ khí của hắn vẫn thực phẫn nộ, xem ra là thật chịu không nổi người ta dối trá.
Ta nhìn hắn nói: “Hoàng thượng còn chưa hiểu được?”
Hạ Liên Thần suy tư một hồi, “Trẫm vẫn không rõ ý nàng là gì.”
Ta thản nhiên nói: “Hoàng thượng tự xưng là ‘Trẫm’, mà bọn họ là thần tử.”
Đây là đáp án.
Hạ Liên Thần hơi hơi sửng sốt, “Trẫm......”
“Quân vì quân, thần vi thần.” Ta nói: “Không hơn.”
Hạ Liên Thần rốt cuộc buông lỏng lông mày, vẻ mặt phiền muộn, “Đúng là đạo lý này!”
Ta cười, không phải sao, quân thần vĩnh viễn không thể đứng cùng một góc độ, cùng một độ cao với chủ tử. Là thần sẽ có tâm lý sợ chủ, là chủ lại không thấy cảm động. Điều một quân vương có thể làm chính là nói thần tử đứng ở góc độ thần tử mà đưa ra đề nghị vừa phải, chân thật đối với quân vương, không hơn.
“Được được được!” Hạ Liên Thần đứng dậy cười ha hả, “A Lam a A Lam, nàng quả nhiên là bảo bối, ha ha. Mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi cho tốt, nghĩ tốt rồi lại tiếp tục hầu hạ trẫm, trẫm đi trước một bước!”
Ta nhìn bóng dáng Hạ Liên Thần vội vàng rời đi mà cười cười. Xét về một phương diện nào đó, Hạ Liên Thần thật đúng là giống một đứa nhỏ, hấp tấp ngay thẳng, không giống vài người chuyện gì cũng giấu ở đáy lòng, một mình nghẹn khuất. Một mình nghẹn khuất là vì không muốn cho người ta lo lắng hay là vì lòng tự trọng tác quái? Ta không thể hiểu hết. Nhưng có đôi khi, chúng ta phải cùng người khác chia sẻ ưu sầu của chính mình, bởi vì chúng ta là người, mà người thì chẳng thể lúc nào cũng mạnh mẽ.
Ta rũ con ngươi không tự giác xoa cánh môi, có người bảo ta tin tưởng hắn, ta nghĩ, ta có một chút nguyện ý đi tin tưởng.
Trên đầu chỗ ta bị ném trúng thật ra không nghiêm trọng, chỉ xướt da đổ chút máu mà thôi. Theo cách nói của thái y thì ta không chịu nổi một kích là vì thân thể yếu đuối, ngủ không đủ, thiếu dinh dưỡng dẫn đến chuyện này. Hạ Liên Thần từ ngày đó về sau đối với ta rõ ràng khoan dung hơn rất nhiều. Không chỉ cho ta nghỉ ngơi bốn ngày, lúc ta một lần nữa trở về cương vị của mình, hắn đối với thời gian “Đi làm” của ta cũng không hà khắc như xưa. Nay ta chỉ cần buổi sáng hầu hạ hắn thay quần áo, sau đó đến thư phòng cùng hắn là xong.
Ta nhìn nam thử tuấn lãng nghiêm túc xử lý tấu chương, ta chợt nhận ra bản thân mình không có khái niệm gì gọi là quốc hận. Ta chỉ nhìn những thứ mình yêu thích mà thôi. Đối với người này, cái nhìn của ta đã có chút đổi mới, bởi vì một vị thượng giả mà có thể nói lời xin lỗi, thật sự là không dễ.
Hạ Liên Thần đột nhiên quay đầu nhìn ta nhe răng cười, “Sao vậy, nhìn trẫm đến mê mẩn?”
Ta không để ý đến lời trêu chọc của hắn, “Mỗi ngày hoàng thượng đều phải tốn nhiều thời gian như vậy ở thư phòng?” Ta theo bên người hắn từng đó ngày thế nhưng chưa thấy qua hắn đi nơi nào khác ngoài chính điện, tẩm cung cùng thư phòng.
Hạ Liên Thần miễn cưỡng duỗi thắt lưng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây đều là nhờ phúc của biểu ca nàng, hắn một tay liền làm cho trẫm mấy tháng này nhàn nhã không nổi.”
Ta cảm thấy buồn cười, địch ý của Hạ Liên Thần đối với Vũ Văn Duệ không thèm che dấu như vậy thật đúng là giống một đứa nhỏ. Ta lại nói: “Bận đến nổi ngay cả thời gian sủng hạnh phi tử cũng không có?”
Hạ Liên Thần nhìn ta liếc mắt một cái, có chút khinh thường nói: “Trẫm cưới các nàng còn chưa đủ sao.”
Ta nghĩ tới lời Hạ Tinh Ngạn mấy ngày trước đây nói còn chưa xong. Trước kia, chuyện gì đã xảy ra với Hạ Liên Thần và nữ nhân làm cho hắn không thích nữ nhân? Ừ, còn phải tìm hiểu thêm.
“Bây giờ trẫm mới phát hiện, nàng chẳng thay đổi là mấy so với trước kia.” Hắn đột nhiên cười nói, con ngươi có chút ánh sáng chớp động.
Ta nghi hoặc,“Trước kia?” Khi nào?
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Trẫm có chút mệt mỏi, nàng đi ngự phòng lấy chút điểm tâm đến đây cho trẫm.”
Ta gật đầu, “Được.”
Lúc đi ngự phòng, ta còn suy nghĩ lời nói vừa rồi của Hạ Liên Thần. Cái gì mà trước kia? Ta với hắn trước kia đã gặp nhau? Nhưng đó là khi nào? Ta cau mày tinh tế suy nghĩ, Hạ Liên Thần, Vân Chiến hoàng tử, con ngươi màu vàng......
Trong đầu dường như có chút gì đó hiện lên, lúc ta vừa định cố gắng bắt lấy thì Tiểu Thuận Tử bên người lại lấy tay chọc chọc ta, giọng nói đè thấp: “Tiểu Lam Tử, phía trước.”
Ta lấy lại tinh thần nhìn về phía trước, chỉ thấy Nghi phi váy tím lộ ngực đang cùng một cô gái nhu nhược mặc quần lụa mỏng màu trắng đang đứng trên đường, bên cạnh hai người đều có cung nữ đi theo. Cung nữ bên người Nghi phi ngẩng cao đầu, một thân sắc bén. Mà cung nữ đi sau cô gái áo trắng thì khuôn mặt tròn tròn có vẻ tức giận.
Ta cùng Tiểu Thuận Tử dứt khoát dừng bước, không tiến lên phá vỡ không khí căng thẳng bên kia.
Lực chú ý của Nghi phi giờ phút này đều đặt lên người cô gái áo trắng, móng tay được sơn tinh tế của nàng quyến rũ vén mấy sợi tóc đang rớt xuống, nũng nịu nhìn cô gái đối diện nói: “A, đây không phải là Mật phi nương nương sao, thật sự đã lâu không thấy, gần gây thân mình có khỏe không?”
Cô gái đối diện rũ mi xuống, giọng nói nhu nhược: “Thân thể của ta không sao, làm Nghi phi nương nương lo lắng.”
Nghi phi che miệng cười khẽ một tiếng, “Muội muội đừng khách khí với ta, trước kia ta gọi muội một tiếng ‘Đệ muội’, nhưng bây giờ đều đã là người của hoàng thượng, đương nhiên phải rộng lượng một chút. Mấy ngày trước hoàng thượng có đưa tới chỗ ta một ít tuyết sơn Linh Chi, ta thấy muội muội gầy yếu như vậy, hay là để ta gọi người đưa tới trong cung của muội muội một ít. Muội muội nên bảo trọng thân mình, về sau, hương khói của hoàng gia còn phải dựa vào chúng ta, không phải sao.”
Cô gái áo trắng thoáng vuốt cằm, trên mặt vẫn cười nhẹ, “Tỷ tỷ nói đúng.”
“Nương nương.” Cung nữ bên người Nghi phi mở miệng, “Thái tử phi...... A, không đúng, là Mật phi nương nương. Theo lý mà nói, Mật phi nương nương lớn hơn người một tuổi, người nên gọi nàng là tỷ tỷ mới đúng.”
“Nha đầu không hiểu quy củ, nơi này đến lượt ngươi nói chuyện sao.” Nghi phi tà tà liếc cung nữ một cái, nói nhưng không có ý khiển trách. Nàng vừa cười vừa nhìn Mật phi: “Lại nói, ta quả thật nhỏ hơn Mật phi một tuổi, chẳng qua là chuyện ngươi trước kia...... Ngươi xem mồm miệng ta này, sao lại nhắc đến chuyện trước kia. Mật phi nếu không ngại, liền gọi ta một tiếng muội muội, được không?”
Sắc mặt Mật phi khi nghe cuộc đối thoại của chủ tớ nhà kia liền trở nên tái nhợt, nàng gian nan gợi lên khóe môi, “Được, có câu này của Nghi phi muội muội, ta tất nhiên vui vẻ.”
Tiểu nha hoàn bên người Mật phi tức giận càng sâu, “Các người......”
“Nguyễn nhi!” giọng nói Mật phi đánh gãy lời nói của cung nữ, lại nhìn Nghi phi nhẹ giọng: “Muội muội không quấy rầy tỷ tỷ nữa, ngày khác lại gặp.”
Đôi môi đỏ mọng của Nghi phi cao cao gợi lên, “Cũng tốt, ngày khác lại gặp.” Nàng nói chuyện mang theo tươi cười thắng lợi rời đi, có chút hương vị gà trống chiến thắng. Còn lại cô gái áo trắng nhu nhược Mật phi đứng ở kia, trong mắt hiện lên một tia khinh thường nhưng lúc đi ngang qua chúng ta lại mang theo ôn hòa tươi cười.
Ta trong lòng cảm thấy buồn cười, xem, đây là nữ nhân.
Giọng nói Tiểu Thuận Tử vang lên, “Tiểu Lam Tử, ngươi đã gặp qua vị nương nương này chưa?”
Ta gật đầu,“ Nghi phi thì ta gặp qua, nhưng vị này là ai? Vừa rồi cung nữ kia kêu nàng là thái tử phi......? Hay là......”
Tiểu Thuận Tử nhìn nhìn quanh sau đó kề sắt bên tai ta thấp giọng nói: “Không phải là vậy sao, vị này đã từng là thái tử phi - vợ của thái tử trước kia không đăng cơ...... Thái tử phi này là thanh mai trúc mã của hoàng thượng, hoàng thượng vẫn rất nhớ thương! Sau khi đăng cơ liền mặc kệ tin đồn dứt khoát nạp nàng làm phi tử. Nhưng hoàng thượng cũng kỳ lạ, cho danh phận nhưng lại không đi tìm nàng, chắc là trong lòng còn lộn xộn không được tự nhiên.”
“Ra vậy à, phi tử kia tên là gì?” Ta cũng bát quái hỏi.
“Mật phi, Lâm Mật Nhi.”
Mật Nhi......
Mật Nhi?!
Vân Chiến hoàng tử, con ngươi màu vàng, Mật Nhi!
Chẳng lẽ Hạ Liên Thần chính là thằng nhóc mù năm ấy ta gặp được?!
Ta còn nhớ rõ trong một tiết mục cuối năm, Tiểu Trầm Dương* khi đó còn chưa nổi danh mặc váy Scotland cong ngón tay thành hình hoa “Nghiêm trang” nói với Sơn đại thúc: “Thật ra, con người sống rất ngắn ngủi, đôi khi cũng giống như, giống như một giấc ngủ, ánh mắt vừa đóng, vừa mở, một ngày liền trôi qua, hang~~~~ ánh mắt vừa đóng, không mở, đời này liền trôi qua, hang~~~~~”
(*Tiểu Trầm Dương: vua hài của Trung Quốc)
Bởi vậy có thể thấy, ngủ đối với cuộc sống của chúng ta chiếm một bộ phận rất lớn. Tuy nói thời gian là quý giá, nhưng lúc tỉnh mà chính mình cảm thấy mê mang hư không thì không bằng ngủ một giấc say nồng cho xong việc. Đương nhiên, ngươi có thể xem loại tư tưởng này của ta là “Yếu đuối trốn tránh.”
Người không yếu đuối trên thế giới này rất nhiều, nhưng vì sao ta lại phải tới gần họ một bước?
Ta ở trong đầu suy nghĩ một phen sau đó mới chuẩn bị mở mắt. Lúc ta mở mắt, sự im lặng trong phòng đột nhiên bị phá vỡ, một trận âm thanh thanh thúy vang lên.
“Cạp.” Rột rột rột......
“Cạp.” Rột rột rột......
Ta đen nửa mặt, là ai, là ai dám trắng trợn ăn táo ở nơi nghỉ ngơi của ta?
“Cạp!” Hạ Tinh Ngạn ngồi trên ghế bắt chéo chân an nhàn cắn miếng táo, rột rột nhấm nuốt vài cái, yết hầu vừa động liền nuốt xuống, sau đó mới cười hì hì nhìn ta nói: “A Lam, rốt cuộc tỷ cũng tỉnh.” Nói xong sau lại “Cạp” một tiếng cắn một miếng.
Ta nhìn tiểu tử đang ăn táo kia một cái, có chút khó chịu, cho dù ngươi ăn táo cũng không thể nhã nhặn một chút sao? Ta hít vào một hơi cố gắng bình tĩnh nói: “Cửu hoàng tử sao lại rảnh rỗi đến gặp ta thế này?”
“A Lam, tỷ nói lời này cũng thật xa lạ, không phải là vì đệ nghe nói tỷ bị ném trúng đầu mà hôn mê nên lo lắng đến đây thăm tỷ sao, tỷ xem, đệ đang ngồi ở nơi này chờ tỷ tỉnh.” Vẻ mặt Hạ Tinh Ngạn ai oán, miệng cũng thuần thục hạ khẩu với quả táo.
Ta cười giả, “Cũng không phải sao, Cửu hoàng tử lo lắng cho ta…. Ngày đó ta không nhớ rõ là ai đã xoay người chạy đem ta vất xó, Cửu hoàng tử cùng loại người này quả thực là khác nhau một trời một vực.”
Hạ Tinh Ngạn đưa tay ném hột tới cái khay, dùng khăn ẩm xoa xoa uất ức nói: “Đệ cũng không muốn a, nhưng tỷ cũng biết tính tình của hoàng huynh đệ đấy, đệ mà còn ở đó không chừng cũng bị vạ lây. Đệ nghĩ, ít nhất lúc tỷ gặp chuyện không may, còn có để có thể nghĩ cách mà cứu, không phải sao.”
Ta chỉ vào miếng vải trắng quấn thành vòng thiên sứ trên trán lạnh lạnh nói: “Lúc ta bị hoàng huynh đệ đôi vỡ đầu choáng váng thì đệ đang nghỉ ngơi mát mẻ ở đâu?”
“Ách.” Nó dừng một chút, sau đó đau khổ kịch liệt nói: “Đệ đang chép [ hồi quan sách ]......”
“Đệ còn chưa chép xong, đã bao lâu rồi?” Bộ dạng ta nghi ngờ sự vô dụng của hắn, mở miệng nói.
Hạ Tinh Ngạn nghe vậy kích động từ trên ghế nhảy xuống, nhìn ta khoa tay múa chân nói: “Bao lâu? Tỷ có biết [ hồi quan sách ] dày bao nhiêu không? Ít nhất…ít nhất dày như vậy!” Hắn giơ nửa ngón trỏ để sát mặt ta, “Hoàng huynh bảo đệ chép mười lăm lần! Còn không cho đệ tìm người chép dùm!”
Ta sờ sờ cằm, “Cho nên đệ nói, người sai cũng là hoàng huynh đệ.”
Hạ Tinh Ngạn đặt mông ngồi lại trên ghế, bộ dáng đại nhân nói: “Thật ra, đây cũng không thể hoàn toàn trách hoàng huynh.”
Ta nhíu mày,“Vậy trách ai?”
“Đương nhiên là trách người chọc hoàng huynh tức giận.” Hạ Tinh Ngạn lại cầm một quả táo khác cạp cạp cắn, “Hoàng huynh người này tuy tính tình không tốt, nhưng ngày thường vẫn hay giảng đạo, chẳng qua lúc tức giận có chút không biết nặng nhẹ mà thôi.”
Xì~, lúc tức giận thì đương nhiên không cần nói đạo lý, ngươi không nói ta cũng biết. “Nhưng người chọc giận hoàng huynh của đệ không phải ta, sao ta lại phải chịu tai ương.”
Hạ Tinh Ngạn đột nhiên buông quả táo đứng trước mặt ta, “Đệ tái hiện mấy câu hoàng huynh nói lúc đó cho tỷ xem.”
Nó hắng giọng một cái, mày rậm vừa nhíu chợt biến thành bộ dáng nổi giận đùng đùng, đè thấp cổ họng mắng: “Thực là chưa từng thấy qua người nào không biết ứng biến như vậy! Kêu nàng không được rời đi nàng liền không rời! Ném nàng cái chén nàng cũng không thông minh một chút tránh ra! Độ cứng có thể so với mấy cái cây gồ ghề trong vườn rồi! Thật sự là…thật sự là tức chết trẫm!”
Sau khi nói xong, sắc mặt nó buông lỏng lại khôi phục khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn ban đầu, giọng nói non mềm: “Chính là như vậy.”
Ta không nói gì, công phu biến sắc của tiểu tử này ta địch không lại.
“Thật ra, hoàng huynh đệ cũng rất lo lắng cho tỷ, lúc ấy còn tự mình ôm tỷ. Phải biết rằng, đã nhiều năm nay đệ chưa thấy qua hoàng huynh chủ động ôm người nào.”
Ta hồ nghi nhìn hắn nói: “Hay là…hoàng huynh đệ có khiết phích**?”
(**Bệnh yêu sạch sẽ)
“Trong đầu tỷ nghĩ cái gì vậy, thật là không thể hiểu nổi.” Hạ Tinh Ngạn cho ta một cái trợn mắt, “Hoàng huynh của đệ chỉ không thích nữ nhân mà thôi.”
Ta kinh hãi, “Đệ… đệ …đệ…đệ, hoàng huynh đệ thích nam nhân?” Mẹ kiếp, Hạ Liên Thần thật sự là siêu hiện đại a.
Hạ Tinh Ngạn dừng lại động tác cắn táo, nhìn ta giống như nhìn yêu quái, “Ấn tượng của tỷ đối với hoàng huynh đệ sao lại ly kỳ cổ quá như vậy, thành kiến à.”
Ta bất đắc dĩ nhún vai, ai biểu thằng nhãi kia gây họa cho ta. “Đệ tiếp tục, hoàng huynh đệ sao lại chán ghét nữ nhân?”
“Ai~.” Vẻ mặt Hạ Tinh Ngạn đứng đắn chuẩn bị bắt đầu giải thích, “Việc này phải nói đến từ rất lâu trước kia, khi đó hoàng huynh còn là một......”
“Còn là một cái gì?” Giọng nói trầm thấp thuần hậu vang lên, đánh gãy lời tự thuật của hắn.
Mặt Hạ Tinh Ngạn lập tức đổi sang chế độ tươi cười mang chút nịnh nọt nói: “Vẫn là một thiếu niên vô cùng anh tuấn, sau đó hoàng huynh càng ngày càng anh tuấn, cuối cùng thành một hoàng đế vô cùng anh tuấn.”
Ta bị công lực tùy cơ ứng biến quả quyết của nó chọc cười, sao lại giống một con tiểu hồ ly thông minh kiêu ngạo trên trán viết một chữ “Vương” vậy, nhưng khi đứng trước mặt lão hổ thực sự thì lại lấy lòng cộng a dua, lời này thực tại không sai.
Hạ Liên Thần hai tay bắt chéo sau lưng đi vào cửa nhìn Hạ Tinh Ngạn nói: “Hôm qua trẫm nói đệ đọc thuộc [ trăm quyển sách sử ], đệ học xong chưa?”
Hạ Tinh Ngạn xoay người thành thật mười phần nhìn hắn nói: “Hoàng huynh, đệ học xong rồi!”
Ừ ừ, xem ra tiểu tử này đã sớm đề phòng Hạ Liên Thần.
Hạ Liên Thần nhướng mày kiếm, “Thuộc làu làu sao?”
Hạ Tinh Ngạn há hốc mồm, “Hả, thuộc làu làu?”
“Trẫm không phải đã nói đệ phải đọc làu làu sao.” Hạ Liên Thần ngồi lên ghế, một bộ khí thế bễ nghễ thiên hạ***, “Không học tốt, trở về chép hơn mười, hai mươi lần, như vậy liền có thể nhớ lâu.”
(***Nhìn bằng nửa con mắt = kiêu ngạo)
“Hoàng huynh......” Hạ Tinh Ngạn mày chau ủ rũ nói: “Đệ đi học thuộc, đệ đi đây.” Nó xoay người còn cố ý nói câu, “Ôi~ mệnh của ta, sao ngươi lại khổ như vậy a~.”
Ta nhìn bên môi Hạ Liên Thần có chút ý cười thản nhiên, chắc là bị vị đệ đệ dở hơi này làm cho vui vẻ. Cũng khó trách, tiểu tử này quả thật rất thú vị.
Hạ Tinh Ngạn đi rồi, Hạ Liên Thần liền đem tầm mắt dời về phía ta, bày tay vuốt ve ngón tay cái hỏi: “Ngủ no chưa?”
Gì?
Ngủ no chưa?
Ta nói: “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, nô tài tỉnh.”
Hạ Liên Thần nói: “Trẫm không thể không nói thân thể của nàng thật sự là trân phẩm.”
Ta khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, hoàng thượng quá khen.”
“Ban đầu trẫm còn nghĩ, làm sao nàng lại có thể bị một cái chén ném trúng đã hôn mê. Lúc sau thái y lại đây, nói với trẫm nàng không phải hôn mê, mà là ngủ.” Vẻ mặt Hạ Liên Thần ức chế, “Đừng nói là, trẫm ném cái chén trúng nàng, vừa hay cho nàng một cơ hội để ngủ?”
Ta kinh ngạc trả lời: “Hả? Thì ra là nô tài ngủ sao? Thật sự là hổ thẹn hổ thẹn!” Lời nói tuy vậy, nhưng trong giọng nói chẳng có nửa phần hổ thẹn nào.
Khóe miệng Hạ Liên Thần ẩn ẩn co giật, “Ngủ cũng liền cho qua, nhưng nàng......” Hắn dừng một chút, “Nàng có biết mình ngủ bao lâu không?”
Ta giơ ngón út, “Một canh giờ?”
Hạ Liên Thần không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn ta.
Vì thế ta vươn một ngón trỏ, “Một ngày?”
Hạ Liên Thần vẫn không nói lời nào, tiếp tục nhìn ta.
Ta kinh hãi, vươn ngón tay cái, “Chẳng lẽ là bảy ngày?!” Một tuần?
Khóe miệng Hạ Liên Thần co giật lợi hại hơn, “Hai ngày, suốt hai mươi tư canh giờ.”
Ta thoáng có chút an ủi, may quá, chỉ hai ngày mà thôi. Ta lại cực thành khẩn nói: “Hoàng thượng xin thứ tội, nô tài thật sự không biết mình lại ngủ lâu như vậy, ai~, thật là một nô tài vô dụng, sao lại có thể thừa cơ bị chén ném trúng liền vờ hôn mê để ngủ? Đáng chết, thật sự là đáng chết!”
Sắc mặt Hạ Liên Thần đen thui, “Nàng đang chỉ trích trẫm đã ném nàng?”
Ta vội vã xua tay, “Sao có thể, hoàng thượng là chủ tử, hoàng thượng thích ném ai liền ném, người ném nô tài vui, lần tới lại ném thêm vài lần nữa.” Cũng tốt, cho ta ngủ nhiều thêm vài lần.
“Ngày ấy quả thật là trẫm giận chó đánh mèo, trẫm......” Hạ Liên Thần trầm mặc trong chốc lát, sau đó phun ra ba chữ, “Thực xin lỗi.”
Ta nghe vậy có chút sững sờ, ách, Hạ Liên Thần nói thực xin lỗi với ta? Nhìn vẻ mặt của hắn có chút cứng ngắc, rõ ràng là rất không quen nói với người ta ba chữ này. Ta đột nhiên có chút buồn cười. Vị hoàng đế này so sánh với Vũ Văn Duệ, còn có Mạnh Thiểu Giác cái loại nam tử phúc hắc kia thì thẳng thắn hơn rất nhiều, ít nhất lúc nói những lời này còn có chút không được tự nhiên, đáng yêu. Ta thản nhiên cười cười, “Hoàng thượng dám làm dám chịu, không hổ là nam nhi đích thực.” Câu này ta khen ngợi thiệt tình.
Sắc mặt Hạ Liên Thần có chút tối tăm, “Ngày ấy trẫm thật sự là bị chọc tức thái quá, một đống túi rượu thùng cơm, ngay cả một câu thật lòng cũng không dám nói, trẫm nuôi họ có ích gì!”
Ta hiểu rõ, ít nhất, lúc ta nói thật hắn còn thuận mắt. Ta nói: “Hoàng thượng tức giận là vì người khác không nói thật lòng với người?”
“Hừ!” Hạ Liên Thần đập cái bàn thật mạnh, làm cái khay nảy lên, “Cả triều nhiều thần tử như vậy, lại không có một ai dám nói những lời thật tâm với trẫm! Trẫm nói cái gì bọn họ liền phụ họa cái đó, ngay cả một người nói từ ‘Không’ cũng không có! Trẫm dùng cái loại thần tử dối trá như vậy làm gì, dùng làm gì!”
...... À, thì ra là vì cái này.
Hạ Liên Thần nói xong mắt trợn trừng lớn, nhưng lúc không nghe ta đáp lại hồ nghi liếc ta một cái, “Sao nàng không nói lời nào?”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, “Hoàng thượng muốn ta nói cái gì?”
“Chẳng lẽ nàng không thấy người dối trá như vậy thực vô dụng sao?” Hắn tức giận nói.
Ta cười cười, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, không phải là người đã biết đáp án rồi sao.”
“Trẫm biết?” Hạ Liên Thần nhíu mày, “Nàng đang nói cái gì?”
“Vừa rồi hoàng thượng nói với ta thế nào, lặp lại lần nữa được không?”
“Trẫm nói, cả triều nhiều thần tử như vậy, lại không có một ai dám nói những lời thật tâm với trẫm! Trẫm nói cái gì bọn họ liền phụ họa cái đó, ngay cả một người nói từ ‘Không’ cũng không có! Trẫm dùng cái loại thần tử dối trá như vậy làm gì, dùng làm gì!” Ngữ khí của hắn vẫn thực phẫn nộ, xem ra là thật chịu không nổi người ta dối trá.
Ta nhìn hắn nói: “Hoàng thượng còn chưa hiểu được?”
Hạ Liên Thần suy tư một hồi, “Trẫm vẫn không rõ ý nàng là gì.”
Ta thản nhiên nói: “Hoàng thượng tự xưng là ‘Trẫm’, mà bọn họ là thần tử.”
Đây là đáp án.
Hạ Liên Thần hơi hơi sửng sốt, “Trẫm......”
“Quân vì quân, thần vi thần.” Ta nói: “Không hơn.”
Hạ Liên Thần rốt cuộc buông lỏng lông mày, vẻ mặt phiền muộn, “Đúng là đạo lý này!”
Ta cười, không phải sao, quân thần vĩnh viễn không thể đứng cùng một góc độ, cùng một độ cao với chủ tử. Là thần sẽ có tâm lý sợ chủ, là chủ lại không thấy cảm động. Điều một quân vương có thể làm chính là nói thần tử đứng ở góc độ thần tử mà đưa ra đề nghị vừa phải, chân thật đối với quân vương, không hơn.
“Được được được!” Hạ Liên Thần đứng dậy cười ha hả, “A Lam a A Lam, nàng quả nhiên là bảo bối, ha ha. Mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi cho tốt, nghĩ tốt rồi lại tiếp tục hầu hạ trẫm, trẫm đi trước một bước!”
Ta nhìn bóng dáng Hạ Liên Thần vội vàng rời đi mà cười cười. Xét về một phương diện nào đó, Hạ Liên Thần thật đúng là giống một đứa nhỏ, hấp tấp ngay thẳng, không giống vài người chuyện gì cũng giấu ở đáy lòng, một mình nghẹn khuất. Một mình nghẹn khuất là vì không muốn cho người ta lo lắng hay là vì lòng tự trọng tác quái? Ta không thể hiểu hết. Nhưng có đôi khi, chúng ta phải cùng người khác chia sẻ ưu sầu của chính mình, bởi vì chúng ta là người, mà người thì chẳng thể lúc nào cũng mạnh mẽ.
Ta rũ con ngươi không tự giác xoa cánh môi, có người bảo ta tin tưởng hắn, ta nghĩ, ta có một chút nguyện ý đi tin tưởng.
Trên đầu chỗ ta bị ném trúng thật ra không nghiêm trọng, chỉ xướt da đổ chút máu mà thôi. Theo cách nói của thái y thì ta không chịu nổi một kích là vì thân thể yếu đuối, ngủ không đủ, thiếu dinh dưỡng dẫn đến chuyện này. Hạ Liên Thần từ ngày đó về sau đối với ta rõ ràng khoan dung hơn rất nhiều. Không chỉ cho ta nghỉ ngơi bốn ngày, lúc ta một lần nữa trở về cương vị của mình, hắn đối với thời gian “Đi làm” của ta cũng không hà khắc như xưa. Nay ta chỉ cần buổi sáng hầu hạ hắn thay quần áo, sau đó đến thư phòng cùng hắn là xong.
Ta nhìn nam thử tuấn lãng nghiêm túc xử lý tấu chương, ta chợt nhận ra bản thân mình không có khái niệm gì gọi là quốc hận. Ta chỉ nhìn những thứ mình yêu thích mà thôi. Đối với người này, cái nhìn của ta đã có chút đổi mới, bởi vì một vị thượng giả mà có thể nói lời xin lỗi, thật sự là không dễ.
Hạ Liên Thần đột nhiên quay đầu nhìn ta nhe răng cười, “Sao vậy, nhìn trẫm đến mê mẩn?”
Ta không để ý đến lời trêu chọc của hắn, “Mỗi ngày hoàng thượng đều phải tốn nhiều thời gian như vậy ở thư phòng?” Ta theo bên người hắn từng đó ngày thế nhưng chưa thấy qua hắn đi nơi nào khác ngoài chính điện, tẩm cung cùng thư phòng.
Hạ Liên Thần miễn cưỡng duỗi thắt lưng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây đều là nhờ phúc của biểu ca nàng, hắn một tay liền làm cho trẫm mấy tháng này nhàn nhã không nổi.”
Ta cảm thấy buồn cười, địch ý của Hạ Liên Thần đối với Vũ Văn Duệ không thèm che dấu như vậy thật đúng là giống một đứa nhỏ. Ta lại nói: “Bận đến nổi ngay cả thời gian sủng hạnh phi tử cũng không có?”
Hạ Liên Thần nhìn ta liếc mắt một cái, có chút khinh thường nói: “Trẫm cưới các nàng còn chưa đủ sao.”
Ta nghĩ tới lời Hạ Tinh Ngạn mấy ngày trước đây nói còn chưa xong. Trước kia, chuyện gì đã xảy ra với Hạ Liên Thần và nữ nhân làm cho hắn không thích nữ nhân? Ừ, còn phải tìm hiểu thêm.
“Bây giờ trẫm mới phát hiện, nàng chẳng thay đổi là mấy so với trước kia.” Hắn đột nhiên cười nói, con ngươi có chút ánh sáng chớp động.
Ta nghi hoặc,“Trước kia?” Khi nào?
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Trẫm có chút mệt mỏi, nàng đi ngự phòng lấy chút điểm tâm đến đây cho trẫm.”
Ta gật đầu, “Được.”
Lúc đi ngự phòng, ta còn suy nghĩ lời nói vừa rồi của Hạ Liên Thần. Cái gì mà trước kia? Ta với hắn trước kia đã gặp nhau? Nhưng đó là khi nào? Ta cau mày tinh tế suy nghĩ, Hạ Liên Thần, Vân Chiến hoàng tử, con ngươi màu vàng......
Trong đầu dường như có chút gì đó hiện lên, lúc ta vừa định cố gắng bắt lấy thì Tiểu Thuận Tử bên người lại lấy tay chọc chọc ta, giọng nói đè thấp: “Tiểu Lam Tử, phía trước.”
Ta lấy lại tinh thần nhìn về phía trước, chỉ thấy Nghi phi váy tím lộ ngực đang cùng một cô gái nhu nhược mặc quần lụa mỏng màu trắng đang đứng trên đường, bên cạnh hai người đều có cung nữ đi theo. Cung nữ bên người Nghi phi ngẩng cao đầu, một thân sắc bén. Mà cung nữ đi sau cô gái áo trắng thì khuôn mặt tròn tròn có vẻ tức giận.
Ta cùng Tiểu Thuận Tử dứt khoát dừng bước, không tiến lên phá vỡ không khí căng thẳng bên kia.
Lực chú ý của Nghi phi giờ phút này đều đặt lên người cô gái áo trắng, móng tay được sơn tinh tế của nàng quyến rũ vén mấy sợi tóc đang rớt xuống, nũng nịu nhìn cô gái đối diện nói: “A, đây không phải là Mật phi nương nương sao, thật sự đã lâu không thấy, gần gây thân mình có khỏe không?”
Cô gái đối diện rũ mi xuống, giọng nói nhu nhược: “Thân thể của ta không sao, làm Nghi phi nương nương lo lắng.”
Nghi phi che miệng cười khẽ một tiếng, “Muội muội đừng khách khí với ta, trước kia ta gọi muội một tiếng ‘Đệ muội’, nhưng bây giờ đều đã là người của hoàng thượng, đương nhiên phải rộng lượng một chút. Mấy ngày trước hoàng thượng có đưa tới chỗ ta một ít tuyết sơn Linh Chi, ta thấy muội muội gầy yếu như vậy, hay là để ta gọi người đưa tới trong cung của muội muội một ít. Muội muội nên bảo trọng thân mình, về sau, hương khói của hoàng gia còn phải dựa vào chúng ta, không phải sao.”
Cô gái áo trắng thoáng vuốt cằm, trên mặt vẫn cười nhẹ, “Tỷ tỷ nói đúng.”
“Nương nương.” Cung nữ bên người Nghi phi mở miệng, “Thái tử phi...... A, không đúng, là Mật phi nương nương. Theo lý mà nói, Mật phi nương nương lớn hơn người một tuổi, người nên gọi nàng là tỷ tỷ mới đúng.”
“Nha đầu không hiểu quy củ, nơi này đến lượt ngươi nói chuyện sao.” Nghi phi tà tà liếc cung nữ một cái, nói nhưng không có ý khiển trách. Nàng vừa cười vừa nhìn Mật phi: “Lại nói, ta quả thật nhỏ hơn Mật phi một tuổi, chẳng qua là chuyện ngươi trước kia...... Ngươi xem mồm miệng ta này, sao lại nhắc đến chuyện trước kia. Mật phi nếu không ngại, liền gọi ta một tiếng muội muội, được không?”
Sắc mặt Mật phi khi nghe cuộc đối thoại của chủ tớ nhà kia liền trở nên tái nhợt, nàng gian nan gợi lên khóe môi, “Được, có câu này của Nghi phi muội muội, ta tất nhiên vui vẻ.”
Tiểu nha hoàn bên người Mật phi tức giận càng sâu, “Các người......”
“Nguyễn nhi!” giọng nói Mật phi đánh gãy lời nói của cung nữ, lại nhìn Nghi phi nhẹ giọng: “Muội muội không quấy rầy tỷ tỷ nữa, ngày khác lại gặp.”
Đôi môi đỏ mọng của Nghi phi cao cao gợi lên, “Cũng tốt, ngày khác lại gặp.” Nàng nói chuyện mang theo tươi cười thắng lợi rời đi, có chút hương vị gà trống chiến thắng. Còn lại cô gái áo trắng nhu nhược Mật phi đứng ở kia, trong mắt hiện lên một tia khinh thường nhưng lúc đi ngang qua chúng ta lại mang theo ôn hòa tươi cười.
Ta trong lòng cảm thấy buồn cười, xem, đây là nữ nhân.
Giọng nói Tiểu Thuận Tử vang lên, “Tiểu Lam Tử, ngươi đã gặp qua vị nương nương này chưa?”
Ta gật đầu,“ Nghi phi thì ta gặp qua, nhưng vị này là ai? Vừa rồi cung nữ kia kêu nàng là thái tử phi......? Hay là......”
Tiểu Thuận Tử nhìn nhìn quanh sau đó kề sắt bên tai ta thấp giọng nói: “Không phải là vậy sao, vị này đã từng là thái tử phi - vợ của thái tử trước kia không đăng cơ...... Thái tử phi này là thanh mai trúc mã của hoàng thượng, hoàng thượng vẫn rất nhớ thương! Sau khi đăng cơ liền mặc kệ tin đồn dứt khoát nạp nàng làm phi tử. Nhưng hoàng thượng cũng kỳ lạ, cho danh phận nhưng lại không đi tìm nàng, chắc là trong lòng còn lộn xộn không được tự nhiên.”
“Ra vậy à, phi tử kia tên là gì?” Ta cũng bát quái hỏi.
“Mật phi, Lâm Mật Nhi.”
Mật Nhi......
Mật Nhi?!
Vân Chiến hoàng tử, con ngươi màu vàng, Mật Nhi!
Chẳng lẽ Hạ Liên Thần chính là thằng nhóc mù năm ấy ta gặp được?!