Lần trước chúng ta nói đến đâu rồi? À, đúng, là nói đến có vị đại hiệp từ phía sau nắm chặt cái cổ nhỏ bé tinh tế của ta rồi hỏi, “Nghe nói ngươi là nam sủng của Hạ Liên Thần?”
Ta vừa định đứng đắn trả lời vấn đề này thì vị đại hiệp kia lại hèn mọn tiếp thêm một câu, “Khó trách hắn không đi tìm phi tử, khẩu vị của hắn cũng tốt đó chứ, chậc chậc, thật sự là ham mê ám muội.”
Ta bình tĩnh bỏ qua những lời này, hít một hơi chuẩn bị tốt câu trả lời cho vấn đề thứ nhất thì hắn lại lẩm bẩm: “Quên đi, mặc kệ có phải hay không, chụp hôn mê mang đi trước.”
Sau đó a, ta liền “Ba” một tiếng bị người làm hôn mê.
...... Ngươi đại gia.
Nói thật, ta làm con tin không phải lần đầu tiên, bị người làm hôn mê cũng không phải lần đầu, nhưng mỗi lần tốt xấu gì cũng là “Tự nhiên tỉnh”. Nhưng lần này lại ngoại lệ -- ta bị đánh thức.
Bên lỗ tai là giọng nói rống cao không ngừng của người kia, bỏ sự chanh chua trong lời nói qua một bên mà nói thì cái giọng này thật không sai. Lúc nó mềm thì có thể làm cho xương cốt của ngươi nhũn ra một trận lại một trận, lúc châm chọc thì có thể làm cho đáy lòng ngươi cảm thấy có gai mọc trong lỗ tai cứ dài cứ dài ra, chậc chậc, thật sự là đâm rất đau.
Ta nhíu nhíu mày, cuối cùng quyết định tiếp tục nhắm mắt giả chết.
Mật phi vẫn không ngừng mắng, “Lúc trước là ai quỳ gối trước ta nói về sau sẽ đi theo ta nguyện trung thành với ta, hiện tại thì sao, trái lại cắn ta một miếng, thật sự là lấy oán trả ơn!”
Cửa bị người một cước đá văng, người tới thanh thúy nói: “Ngươi nói xong chưa?”
Ta mở he hé mắt nhìn về phía cửa, người đến là một cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt tròn tròn cũng không xa lạ, chỉ là biểu tình trên khuôn mặt hồn nhiên bị vẻ lạnh lùng trấn thủ...... Người này đúng là cung nữ mặt tròn ở bên người Mật phi lần trước.
Vẻ kinh ngạc của Mật phi đương nhiên là không nói chơi, nàng thốt lên: “Sương Mai, sao có thể là ngươi!”
Sương Mai khinh miệt nhìn nàng nói: “Mật phi nương nương, làm sao không thể là ta?”
“Ngươi…ngươi…Sương Mai, ngươi vậy mà phản bội ta!” trên mặt Mật phi vẫn là vẻ kinh ngạc, trong mắt xuất hiện hận ý tràn đầy, “Ngươi vậy mà đi theo hắn phản bội ta!”
Sương Mai hừ lạnh một tiếng, “Cho tới bây giờ vốn không có nguyện trung thành thì làm sao có thể phản bội?”
Vẻ kinh ngạc trên mặt Mật đã được lau sạch, bình tĩnh nói: “Ngươi nói lời này là ý gì?”
“Lời sao ý đấy.” Sương Mai cười nhạo nói.
“Ngươi nói...... tất cả đều là giả?” Giọng nói Mật phi có chút run run, “Năm đó ngươi lưu lạc đầu đường là giả, bị người đánh chửi là giả, nói với ta ngươi bị cha mẹ vứt bỏ cũng là giả?”
“Đúng, đều là giả.” trong mắt Sương Mai hiện lên tia sáng lạnh, “Nương nương, ngươi đang định nói ta ‘Lấy oán trả ơn’ sao? Xuy, năm đó ở đầu đường ngươi cứu ta đứa bé mồ côi giả trang này là thật, chắc ngươi cảm thấy mình rất tốt bụng đi?”
“Thật là chê cười, Lâm Mật Nhi, ngươi để tay lên ngực mà suy nghĩ xem vài năm nay ngươi biến ta thành cái gì, nha hoàn bên người cũng là cái bao cát cho ngươi trút giận?” Sương Mai tràn đầy chán ghét nói: “Vui thì vẻ mặt ôn hoà với ta, tâm trạng không tốt thì liền hướng ta vừa đánh vừa mắng, ngươi có xem ta là người không? Còn có, Lâm Mật Nhi, ngươi có biết thị thiếp của thái tử năm đó ngươi làm hại là ai không?”
Sương Mai chậm rãi kề sát vào Mật phi, tràn đầy hận ý nói: “Người đó chính là tỷ tỷ duy nhất của ta! Vậy mà ngươi lại hạ độc hại nàng......”
“Thì ra ngươi là muội muội của Tiểu Đề Tử.” Mật phi đột nhiên cười lên tiếng, “Ta độc chết Tiểu Đề Tử thì thế nào, nàng dám đi quyến rũ Ngự Tường, cũng không nhìn xem nàng là ai!”
Sương Mai nâng tay hung hăng tát Mật phi một cái, tiếng vang thanh thúy theo không khí truyền đến, “Tiện nhân! Rõ ràng là ngươi ghen tị tỷ tỷ ta chiếm được sủng ái của thái tử, rõ ràng tâm tư lòng dạ của ngươi độc ác như rắn rết!”
Mật phi bị đánh khóe miệng chảy máu nhưng vẫn khinh thường nói: “Lòng ta độc ác thì như thế nào, tiện nhân kia cùng thái tử đã sớm đi gặp diêm vương, chỉ còn lại ta còn sống. Ngươi cho ngươi là thứ gì tốt lành lắm sao? Dù sao ta cũng xem ngươi như chó nuôi mười tám năm, a, bị chính con chó của mình cắn ngược một cái......”
Sương Mai phản thủ lại là một cái tát, “Độc phụ, ta tiễn ngươi xuống đó bồi bọn họ!”
Hai gò má của Mật phi sưng cao thật cao, “Giết ta? Ngươi đừng quên Trần Nghiêu bắt ta làm gì, nếu ngươi dám đụng đến một cọng tóc gáy của ta, cẩn thận hoàng thượng cho ngươi chết không có chỗ chôn!”
“Đừng lấy hoàng thượng ra hù ta, ngươi cho là hắn vẫn xem ngươi là bảo bối?” Sương Mai bóp cổ nàng cười nhạo: “Người hoàng thượng sủng là tên tiểu thái giám kia chứ không phải ngươi, ta có giết ngươi cũng không xảy ra chuyện gì!”
“Khụ...... Vậy ngươi...... Ngươi không ngại thì thử xem!” Mật phi đứt quãng nói.
Sương Mai nói chung cũng có chút sợ hãi, oán hận buông tay, sau đó từ bên hông lấy ra một cái dao găm, “Tiện nhân, miệng ngươi cứng rắn khôn ngoan, bây giờ ta chưa lấy mạng của ngươi nhưng trước hết lấy một chút lời!”
Nàng thô lỗ cắt dây trói hai tay phía sau của Mật phi, lôi kéo ngón út muốn cắt xuống. Trong mắt Mật phi cuối cùng cũng nhiễm khủng hoảng, bắt đầu giãy dụa.
Ta thở dài, trợn mắt hô to một tiếng,“A!”
Hai người bên kia đồng thời đình chỉ động tác nhìn về phía ta bên này. Ta chớp mắt mấy cái, vô tội hỏi: “Xin hỏi...... Bây giờ là canh mấy?”
Sương Mai nheo mắt, “Tâm tình của Tiểu Lam Tử công công xem ra rất tốt, ngủ một giấc sảng khoái.”
Ta cười cười, “Sao lại nói vậy, tỷ tỷ muốn làm gì chứ, muốn chặt ngón tay của nương nương ra làm đồ chơi?”
Sương Mai cười ngọt ngào, trong mắt lại tràn đầy thô bạo, “Tiểu Lam Tử công công thật sự là thông minh, ngươi cũng vui mừng vì vị nương nương này bị vậy đúng không, như thế đi, ngón tay kia liền làm đồ nhắm cho ngươi thưởng thức cùng rượu, thế nào?”
“Rất tốt rất tốt.” Ta gật mạnh đầu, “Ta quả thật không thích vị này, tuy rằng bộ dạng xinh đẹp nhưng há mồm toàn phun ra những lời còn độc hơn cả độc dược, làm người giả dối không nói còn tự cho là đúng, đứng núi này trông núi nọ là sở trường, gả cho đệ đệ chưa nói còn gả cho ca ca.”
Sắc mặt Mật phi càng ngày càng đen, Sương Mai cũng lộ ra thần sắc vừa lòng.
Ta lại tiếp tục nói: “Nếu không phải vì nàng là nương nương thì lão tử đã sớm diệt nàng, nhưng vấn đề người ta là nương nương a! Xuy~!” Ta xì một tiếng khinh miệt, “Thân thể yếu đuối giống như con mẹ nó cọng hành, khiến cho lão tử ngay cả đá nàng một cước cũng không dám, rất sợ một cước đi xuống nàng sẽ biến thành không khí! Tỷ tỷ thật đúng là người tốt, ngươi một đao đi xuống thì mệnh này của nàng cũng kém đi đời không nhiều lắm, coi như giúp ta trút giận. Tỷ tỷ tiếp tục, tỷ tỷ tiếp tục, xuống tay cần phải lưu loát, nhất định phải một đao chặt luôn cả xương cốt.” Vẻ mặt ta khát khao, chỉ thiếu chảy nước miếng, “Sau đó a, máu liền giống như nước suối phun lên người tỷ tỷ, dính lên còn đẹp hơn cả hoa đào...... Sau đó ta liền nhìn nàng từ từ mất máu mà chết, quá trình kia, rất con mẹ nó thích!”
Hai vị kia nghe xong lời này của ta thì sắc mặt đều trắng bệch, Mật phi run rẩy cánh môi ném về phía ta một ánh mắt ngoan độc, mà Sương Mai đã không còn cỗ lỗ mãng vừa rồi, thu hồi dao nhỏ một tay đẩy ngã Mật phi, đạp một cước giọng nói lạnh lùng: “Tiện nhân, sau này tiếp tục tính sổ với ngươi.” Nàng lại liếc ta một cái, “Tiểu Lam Tử công công là người thông minh, nhưng người thông minh bình thường đều sống không được lâu.”
Nói xong nàng liền đi ra ngoài, cửa lại bị người đóng chặt lại. Mật phi ho khan vài tiếng, mồm to thở phì phò mắng: “Sương Mai, sau này ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay ta, bằng không ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì hôm nay dám đối với ta như vậy!”
Ta thản nhiên liếc nàng một cái, “Gặp qua nữ nhân không thức thời nhưng chưa thấy qua nữ nhân nào không thức thời như ngươi, ngươi không cam tâm vừa rồi nàng không giết ngươi à.”
Mật phi oán hận trừng ta, “Ai kêu ngươi xen vào việc của người khác! Cho dù ta chết cũng không liên quan gì đến ngươi!”
Ta kinh ngạc nhìn nàng, “Ta nói, ngươi cho rằng vừa rồi ta nói những lời kia là cố ý cứu ngươi? Ôi uy~, oan uổng a!” Ta hắng cổ họng hướng ngoài cửa kêu: “Vị tỷ tỷ kia, oan uổng! Ngươi hiểu lầm, vừa rồi ta nói những lời kia là thật lòng không có nửa phần giả dối, đều con mẹ nó là lời tâm huyết a! Ngươi đừng hiểu sai! Nhanh trở về, nên làm sao thì làm, đừng cho ta mặt mũi!”
“An Kha Lam!” Mật phi phẫn nộ kêu lên: “Câm miệng cho ta!”
“Ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không?” Ta dựa lưng vào cây cột miễn cưỡng nói: “Nếu không phải vì ngươi thì bây giờ ta sẽ không ở trong này, ngươi không có chút quan niệm thế nào là đúng thế nào là sai sao?”
“Ta......” Mật phi nghẹn một chút, giọng điệu phẫn hận nói: “Xét cho cùng còn không phải vì ngươi sao! Nếu ngươi không đến Vân Chiến thì đâu có chuyện gì xảy ra! Ta cũng không cần tìm Trần Nghiêu đi giết ngươi, cũng sẽ không bị hắn bắt đến đây!”
Gì? Thì ra là nàng tự làm tự chịu?
“Ta thực không hiểu trong đầu ngươi có gì.” Ta thản nhiên nhìn nàng nói: “Ngươi cùng Hạ Liên Thần thề non hẹn biển, sau đó thánh chỉ hạ xuống, ngươi lại gả cho đệ đệ hắn, cuối cùng ngươi nói hắn không thương ngươi mà đi yêu người khác, là lỗi của hắn. Ngươi cùng thái tử trước thành thân, bởi vì ghen ghét mà giết thị thiếp của hắn, muội muội của thị thiếp tìm tới cửa báo thù, ngươi nói nàng không quan tâm công ơn dưỡng dục của ngươi mà vong ân phụ nghĩa, là nàng sai. Ngươi nói ta đến Vân Chiến làm thái giám bên người Hạ Liên Thần, ta không xứng với hắn không đáng được hắn sủng ái, ta không biết tự lượng sức mà đi quyến rũ Hạ Liên Thần, ngươi tìm người giết ta lại bị bắt lấy, là ta sai.”
Ta gợi lên khóe môi, ung dung hỏi: “Sao chuyện gì từ miệng ngươi nói ra cũng thay đổi mùi vị vậy, chẳng lẽ trong mắt ngươi cái gì mình làm cũng đúng, còn người khác là đều sai?”
Mật phi bị ta hỏi á khẩu không trả lời được, cuối cùng hốc mắt đỏ lên, “Vì ngươi, chính vì ngươi! Nếu không có ngươi thì Liên chỉ cưới mình ta! Chàng không có lựa chọn nào khác! Nhưng ngươi đến, chàng vậy mà ôn nhu nhìn ngươi, trước kia chàng chỉ nhìn ta như vậy thôi! Từ nhỏ chàng đã ghét nho, không muốn nho xuất hiện trước mặt chàng, đơn giản vì ta thích ăn mới kìm nén không vứt hết nho đi! Nhưng ngày đó, ngày đó chàng lại vì ngươi mà gọi người đem nho tới!” Lúc này Mật phi có vài phần yếu ớt, mắt hạnh rưng rưng nói: “Vì ngươi nên Liên mới không cần ta! Vì sao ngươi lại xuất hiện trước mặt chàng!”
Ta cúi đầu nở nụ cười, “Lâm Mật Nhi, ngươi thực ích kỷ.”
Ta biết ích kỷ vốn là thiên tính của con người, nhưng ta thật sự chưa gặp qua người nào ích kỷ như vậy, nhất nhất đem hết trách nhiệm đổ lên đầu người khác, yên tâm thoải mái đem người khác oán hận cùng chán ghét mà trả thù.
“Ta...... Ta?” Mật phi run run cánh môi, “Ta chỉ muốn chàng yêu ta đối tốt với ta, trước kia là ta hồ đồ thực có lỗi với chàng, nhưng bây giờ ta đã hiểu rõ, chỉ có chàng là người đối tốt thật sự với ta, ta muốn cùng chàng sống thật tốt. Nhưng chàng lại nói chàng không cần ta, chàng không cần ta......” Nói tới đây nước mắt nàng rơi như mưa, rất đáng thương.
Ta trầm mặc, thấp giọng nói: “Lâm Mật Nhi, không có ai sẽ luôn đứng một chỗ chờ ngươi.”
Ngươi bỏ lại Hạ Liên Thần mà đi, hắn cũng không ở lại nơi đó chờ ngươi quay đầu. Mỗi người đều có con đường riêng của mình, mà con đường kia chỉ có một cánh cửa mở rộng.
Mật phi thấp giọng nức nở, “Ta biết, cho nên ta mới hận, ta gả cho Ngự Tường, Ngự Tường lại tình nguyện chạm vào kĩ nữ cũng không muốn chạm vào ta. Ta giúp Liên phản Ngự Tường, Liên cưới ta, nhưng chàng rốt cuộc cũng không thương ta...... Ta hận, ta hận!”
“Nói đến cùng người ngươi hận là chính bản thân ngươi.” Ta cười, “Ngươi hận chính mình bây giờ, cho nên không cam lòng buông chuyện cũ, cho nên đối đầu đến đầu rơi máu chảy, muốn chính mình sống ở trong khổ sở.”
Mật phi thoáng ngẩng đầu, khóc càng hung.
Ta nheo mắt thản nhiên nói: “Ngươi không yêu chính bản thân mình, thì làm thế nào người khác yêu ngươi được.”
Mật phi khóc đến bắt đầu nất cụt, rốt cuộc cũng không mở miệng phản bác.
Ta nhắm mắt lại nghĩ, mình nên thu hồi câu “Nàng ích kỷ” mới vừa nói. Mật phi cũng chưa tính là thực ích kỷ, người thực ích kỷ sẽ không ngu xuẩn tra tấn chính mình như vậy, người thực ích kỷ phải là người như ta -- tình nguyện để mọi người bị thương, cũng không muốn chính mình bị thương.
Ta vừa định đứng đắn trả lời vấn đề này thì vị đại hiệp kia lại hèn mọn tiếp thêm một câu, “Khó trách hắn không đi tìm phi tử, khẩu vị của hắn cũng tốt đó chứ, chậc chậc, thật sự là ham mê ám muội.”
Ta bình tĩnh bỏ qua những lời này, hít một hơi chuẩn bị tốt câu trả lời cho vấn đề thứ nhất thì hắn lại lẩm bẩm: “Quên đi, mặc kệ có phải hay không, chụp hôn mê mang đi trước.”
Sau đó a, ta liền “Ba” một tiếng bị người làm hôn mê.
...... Ngươi đại gia.
Nói thật, ta làm con tin không phải lần đầu tiên, bị người làm hôn mê cũng không phải lần đầu, nhưng mỗi lần tốt xấu gì cũng là “Tự nhiên tỉnh”. Nhưng lần này lại ngoại lệ -- ta bị đánh thức.
Bên lỗ tai là giọng nói rống cao không ngừng của người kia, bỏ sự chanh chua trong lời nói qua một bên mà nói thì cái giọng này thật không sai. Lúc nó mềm thì có thể làm cho xương cốt của ngươi nhũn ra một trận lại một trận, lúc châm chọc thì có thể làm cho đáy lòng ngươi cảm thấy có gai mọc trong lỗ tai cứ dài cứ dài ra, chậc chậc, thật sự là đâm rất đau.
Ta nhíu nhíu mày, cuối cùng quyết định tiếp tục nhắm mắt giả chết.
Mật phi vẫn không ngừng mắng, “Lúc trước là ai quỳ gối trước ta nói về sau sẽ đi theo ta nguyện trung thành với ta, hiện tại thì sao, trái lại cắn ta một miếng, thật sự là lấy oán trả ơn!”
Cửa bị người một cước đá văng, người tới thanh thúy nói: “Ngươi nói xong chưa?”
Ta mở he hé mắt nhìn về phía cửa, người đến là một cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt tròn tròn cũng không xa lạ, chỉ là biểu tình trên khuôn mặt hồn nhiên bị vẻ lạnh lùng trấn thủ...... Người này đúng là cung nữ mặt tròn ở bên người Mật phi lần trước.
Vẻ kinh ngạc của Mật phi đương nhiên là không nói chơi, nàng thốt lên: “Sương Mai, sao có thể là ngươi!”
Sương Mai khinh miệt nhìn nàng nói: “Mật phi nương nương, làm sao không thể là ta?”
“Ngươi…ngươi…Sương Mai, ngươi vậy mà phản bội ta!” trên mặt Mật phi vẫn là vẻ kinh ngạc, trong mắt xuất hiện hận ý tràn đầy, “Ngươi vậy mà đi theo hắn phản bội ta!”
Sương Mai hừ lạnh một tiếng, “Cho tới bây giờ vốn không có nguyện trung thành thì làm sao có thể phản bội?”
Vẻ kinh ngạc trên mặt Mật đã được lau sạch, bình tĩnh nói: “Ngươi nói lời này là ý gì?”
“Lời sao ý đấy.” Sương Mai cười nhạo nói.
“Ngươi nói...... tất cả đều là giả?” Giọng nói Mật phi có chút run run, “Năm đó ngươi lưu lạc đầu đường là giả, bị người đánh chửi là giả, nói với ta ngươi bị cha mẹ vứt bỏ cũng là giả?”
“Đúng, đều là giả.” trong mắt Sương Mai hiện lên tia sáng lạnh, “Nương nương, ngươi đang định nói ta ‘Lấy oán trả ơn’ sao? Xuy, năm đó ở đầu đường ngươi cứu ta đứa bé mồ côi giả trang này là thật, chắc ngươi cảm thấy mình rất tốt bụng đi?”
“Thật là chê cười, Lâm Mật Nhi, ngươi để tay lên ngực mà suy nghĩ xem vài năm nay ngươi biến ta thành cái gì, nha hoàn bên người cũng là cái bao cát cho ngươi trút giận?” Sương Mai tràn đầy chán ghét nói: “Vui thì vẻ mặt ôn hoà với ta, tâm trạng không tốt thì liền hướng ta vừa đánh vừa mắng, ngươi có xem ta là người không? Còn có, Lâm Mật Nhi, ngươi có biết thị thiếp của thái tử năm đó ngươi làm hại là ai không?”
Sương Mai chậm rãi kề sát vào Mật phi, tràn đầy hận ý nói: “Người đó chính là tỷ tỷ duy nhất của ta! Vậy mà ngươi lại hạ độc hại nàng......”
“Thì ra ngươi là muội muội của Tiểu Đề Tử.” Mật phi đột nhiên cười lên tiếng, “Ta độc chết Tiểu Đề Tử thì thế nào, nàng dám đi quyến rũ Ngự Tường, cũng không nhìn xem nàng là ai!”
Sương Mai nâng tay hung hăng tát Mật phi một cái, tiếng vang thanh thúy theo không khí truyền đến, “Tiện nhân! Rõ ràng là ngươi ghen tị tỷ tỷ ta chiếm được sủng ái của thái tử, rõ ràng tâm tư lòng dạ của ngươi độc ác như rắn rết!”
Mật phi bị đánh khóe miệng chảy máu nhưng vẫn khinh thường nói: “Lòng ta độc ác thì như thế nào, tiện nhân kia cùng thái tử đã sớm đi gặp diêm vương, chỉ còn lại ta còn sống. Ngươi cho ngươi là thứ gì tốt lành lắm sao? Dù sao ta cũng xem ngươi như chó nuôi mười tám năm, a, bị chính con chó của mình cắn ngược một cái......”
Sương Mai phản thủ lại là một cái tát, “Độc phụ, ta tiễn ngươi xuống đó bồi bọn họ!”
Hai gò má của Mật phi sưng cao thật cao, “Giết ta? Ngươi đừng quên Trần Nghiêu bắt ta làm gì, nếu ngươi dám đụng đến một cọng tóc gáy của ta, cẩn thận hoàng thượng cho ngươi chết không có chỗ chôn!”
“Đừng lấy hoàng thượng ra hù ta, ngươi cho là hắn vẫn xem ngươi là bảo bối?” Sương Mai bóp cổ nàng cười nhạo: “Người hoàng thượng sủng là tên tiểu thái giám kia chứ không phải ngươi, ta có giết ngươi cũng không xảy ra chuyện gì!”
“Khụ...... Vậy ngươi...... Ngươi không ngại thì thử xem!” Mật phi đứt quãng nói.
Sương Mai nói chung cũng có chút sợ hãi, oán hận buông tay, sau đó từ bên hông lấy ra một cái dao găm, “Tiện nhân, miệng ngươi cứng rắn khôn ngoan, bây giờ ta chưa lấy mạng của ngươi nhưng trước hết lấy một chút lời!”
Nàng thô lỗ cắt dây trói hai tay phía sau của Mật phi, lôi kéo ngón út muốn cắt xuống. Trong mắt Mật phi cuối cùng cũng nhiễm khủng hoảng, bắt đầu giãy dụa.
Ta thở dài, trợn mắt hô to một tiếng,“A!”
Hai người bên kia đồng thời đình chỉ động tác nhìn về phía ta bên này. Ta chớp mắt mấy cái, vô tội hỏi: “Xin hỏi...... Bây giờ là canh mấy?”
Sương Mai nheo mắt, “Tâm tình của Tiểu Lam Tử công công xem ra rất tốt, ngủ một giấc sảng khoái.”
Ta cười cười, “Sao lại nói vậy, tỷ tỷ muốn làm gì chứ, muốn chặt ngón tay của nương nương ra làm đồ chơi?”
Sương Mai cười ngọt ngào, trong mắt lại tràn đầy thô bạo, “Tiểu Lam Tử công công thật sự là thông minh, ngươi cũng vui mừng vì vị nương nương này bị vậy đúng không, như thế đi, ngón tay kia liền làm đồ nhắm cho ngươi thưởng thức cùng rượu, thế nào?”
“Rất tốt rất tốt.” Ta gật mạnh đầu, “Ta quả thật không thích vị này, tuy rằng bộ dạng xinh đẹp nhưng há mồm toàn phun ra những lời còn độc hơn cả độc dược, làm người giả dối không nói còn tự cho là đúng, đứng núi này trông núi nọ là sở trường, gả cho đệ đệ chưa nói còn gả cho ca ca.”
Sắc mặt Mật phi càng ngày càng đen, Sương Mai cũng lộ ra thần sắc vừa lòng.
Ta lại tiếp tục nói: “Nếu không phải vì nàng là nương nương thì lão tử đã sớm diệt nàng, nhưng vấn đề người ta là nương nương a! Xuy~!” Ta xì một tiếng khinh miệt, “Thân thể yếu đuối giống như con mẹ nó cọng hành, khiến cho lão tử ngay cả đá nàng một cước cũng không dám, rất sợ một cước đi xuống nàng sẽ biến thành không khí! Tỷ tỷ thật đúng là người tốt, ngươi một đao đi xuống thì mệnh này của nàng cũng kém đi đời không nhiều lắm, coi như giúp ta trút giận. Tỷ tỷ tiếp tục, tỷ tỷ tiếp tục, xuống tay cần phải lưu loát, nhất định phải một đao chặt luôn cả xương cốt.” Vẻ mặt ta khát khao, chỉ thiếu chảy nước miếng, “Sau đó a, máu liền giống như nước suối phun lên người tỷ tỷ, dính lên còn đẹp hơn cả hoa đào...... Sau đó ta liền nhìn nàng từ từ mất máu mà chết, quá trình kia, rất con mẹ nó thích!”
Hai vị kia nghe xong lời này của ta thì sắc mặt đều trắng bệch, Mật phi run rẩy cánh môi ném về phía ta một ánh mắt ngoan độc, mà Sương Mai đã không còn cỗ lỗ mãng vừa rồi, thu hồi dao nhỏ một tay đẩy ngã Mật phi, đạp một cước giọng nói lạnh lùng: “Tiện nhân, sau này tiếp tục tính sổ với ngươi.” Nàng lại liếc ta một cái, “Tiểu Lam Tử công công là người thông minh, nhưng người thông minh bình thường đều sống không được lâu.”
Nói xong nàng liền đi ra ngoài, cửa lại bị người đóng chặt lại. Mật phi ho khan vài tiếng, mồm to thở phì phò mắng: “Sương Mai, sau này ngươi tốt nhất đừng rơi vào tay ta, bằng không ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì hôm nay dám đối với ta như vậy!”
Ta thản nhiên liếc nàng một cái, “Gặp qua nữ nhân không thức thời nhưng chưa thấy qua nữ nhân nào không thức thời như ngươi, ngươi không cam tâm vừa rồi nàng không giết ngươi à.”
Mật phi oán hận trừng ta, “Ai kêu ngươi xen vào việc của người khác! Cho dù ta chết cũng không liên quan gì đến ngươi!”
Ta kinh ngạc nhìn nàng, “Ta nói, ngươi cho rằng vừa rồi ta nói những lời kia là cố ý cứu ngươi? Ôi uy~, oan uổng a!” Ta hắng cổ họng hướng ngoài cửa kêu: “Vị tỷ tỷ kia, oan uổng! Ngươi hiểu lầm, vừa rồi ta nói những lời kia là thật lòng không có nửa phần giả dối, đều con mẹ nó là lời tâm huyết a! Ngươi đừng hiểu sai! Nhanh trở về, nên làm sao thì làm, đừng cho ta mặt mũi!”
“An Kha Lam!” Mật phi phẫn nộ kêu lên: “Câm miệng cho ta!”
“Ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không?” Ta dựa lưng vào cây cột miễn cưỡng nói: “Nếu không phải vì ngươi thì bây giờ ta sẽ không ở trong này, ngươi không có chút quan niệm thế nào là đúng thế nào là sai sao?”
“Ta......” Mật phi nghẹn một chút, giọng điệu phẫn hận nói: “Xét cho cùng còn không phải vì ngươi sao! Nếu ngươi không đến Vân Chiến thì đâu có chuyện gì xảy ra! Ta cũng không cần tìm Trần Nghiêu đi giết ngươi, cũng sẽ không bị hắn bắt đến đây!”
Gì? Thì ra là nàng tự làm tự chịu?
“Ta thực không hiểu trong đầu ngươi có gì.” Ta thản nhiên nhìn nàng nói: “Ngươi cùng Hạ Liên Thần thề non hẹn biển, sau đó thánh chỉ hạ xuống, ngươi lại gả cho đệ đệ hắn, cuối cùng ngươi nói hắn không thương ngươi mà đi yêu người khác, là lỗi của hắn. Ngươi cùng thái tử trước thành thân, bởi vì ghen ghét mà giết thị thiếp của hắn, muội muội của thị thiếp tìm tới cửa báo thù, ngươi nói nàng không quan tâm công ơn dưỡng dục của ngươi mà vong ân phụ nghĩa, là nàng sai. Ngươi nói ta đến Vân Chiến làm thái giám bên người Hạ Liên Thần, ta không xứng với hắn không đáng được hắn sủng ái, ta không biết tự lượng sức mà đi quyến rũ Hạ Liên Thần, ngươi tìm người giết ta lại bị bắt lấy, là ta sai.”
Ta gợi lên khóe môi, ung dung hỏi: “Sao chuyện gì từ miệng ngươi nói ra cũng thay đổi mùi vị vậy, chẳng lẽ trong mắt ngươi cái gì mình làm cũng đúng, còn người khác là đều sai?”
Mật phi bị ta hỏi á khẩu không trả lời được, cuối cùng hốc mắt đỏ lên, “Vì ngươi, chính vì ngươi! Nếu không có ngươi thì Liên chỉ cưới mình ta! Chàng không có lựa chọn nào khác! Nhưng ngươi đến, chàng vậy mà ôn nhu nhìn ngươi, trước kia chàng chỉ nhìn ta như vậy thôi! Từ nhỏ chàng đã ghét nho, không muốn nho xuất hiện trước mặt chàng, đơn giản vì ta thích ăn mới kìm nén không vứt hết nho đi! Nhưng ngày đó, ngày đó chàng lại vì ngươi mà gọi người đem nho tới!” Lúc này Mật phi có vài phần yếu ớt, mắt hạnh rưng rưng nói: “Vì ngươi nên Liên mới không cần ta! Vì sao ngươi lại xuất hiện trước mặt chàng!”
Ta cúi đầu nở nụ cười, “Lâm Mật Nhi, ngươi thực ích kỷ.”
Ta biết ích kỷ vốn là thiên tính của con người, nhưng ta thật sự chưa gặp qua người nào ích kỷ như vậy, nhất nhất đem hết trách nhiệm đổ lên đầu người khác, yên tâm thoải mái đem người khác oán hận cùng chán ghét mà trả thù.
“Ta...... Ta?” Mật phi run run cánh môi, “Ta chỉ muốn chàng yêu ta đối tốt với ta, trước kia là ta hồ đồ thực có lỗi với chàng, nhưng bây giờ ta đã hiểu rõ, chỉ có chàng là người đối tốt thật sự với ta, ta muốn cùng chàng sống thật tốt. Nhưng chàng lại nói chàng không cần ta, chàng không cần ta......” Nói tới đây nước mắt nàng rơi như mưa, rất đáng thương.
Ta trầm mặc, thấp giọng nói: “Lâm Mật Nhi, không có ai sẽ luôn đứng một chỗ chờ ngươi.”
Ngươi bỏ lại Hạ Liên Thần mà đi, hắn cũng không ở lại nơi đó chờ ngươi quay đầu. Mỗi người đều có con đường riêng của mình, mà con đường kia chỉ có một cánh cửa mở rộng.
Mật phi thấp giọng nức nở, “Ta biết, cho nên ta mới hận, ta gả cho Ngự Tường, Ngự Tường lại tình nguyện chạm vào kĩ nữ cũng không muốn chạm vào ta. Ta giúp Liên phản Ngự Tường, Liên cưới ta, nhưng chàng rốt cuộc cũng không thương ta...... Ta hận, ta hận!”
“Nói đến cùng người ngươi hận là chính bản thân ngươi.” Ta cười, “Ngươi hận chính mình bây giờ, cho nên không cam lòng buông chuyện cũ, cho nên đối đầu đến đầu rơi máu chảy, muốn chính mình sống ở trong khổ sở.”
Mật phi thoáng ngẩng đầu, khóc càng hung.
Ta nheo mắt thản nhiên nói: “Ngươi không yêu chính bản thân mình, thì làm thế nào người khác yêu ngươi được.”
Mật phi khóc đến bắt đầu nất cụt, rốt cuộc cũng không mở miệng phản bác.
Ta nhắm mắt lại nghĩ, mình nên thu hồi câu “Nàng ích kỷ” mới vừa nói. Mật phi cũng chưa tính là thực ích kỷ, người thực ích kỷ sẽ không ngu xuẩn tra tấn chính mình như vậy, người thực ích kỷ phải là người như ta -- tình nguyện để mọi người bị thương, cũng không muốn chính mình bị thương.