Một quyền này của Hạ Lăng có thể nói là đủ khí lực, Phó Hàn không dự đoán được Hạ Lăng sẽ đột nhiên từ trong hồ kia bơi lên, hơn nữa sẽ cho mình một quyền. Bởi vì trong trí nhớ của y, cái tên [Hạ Lăng] này là một bao cỏ (người ngu ngốc, yếu đuối), hơn nữa không biết bơi. Y cũng muốn thừa dịp cơ hội này dạy dỗ [Hạ Lăng] một chút, để cho cậu ta đừng bao giờ quấn quýt lấy mình nữa.
Bị một quyền này của Hạ Lăng đánh tới làm nghiêng mặt, Phó Hàn nâng nhẹ tay đặt lên trên khóe môi của chính mình, đau đớn truyền tới từ khóe môi làm cho y híp lại cặp mắt kia, giấu đi đồng tử màu phát ra màu rám nắng, cảm giác áp bách mãnh liệt ở trong không khí lan tràn ra. Hạ Lăng giống như không cảm giác được sát ý hướng tới chính mình kia, hắn cười lạnh, đáy mắt lộ ra vẻ trào phúng đối với Phó Hàn, “Như thế nào? Mày không phải rất lợi hại sao? Ngày hôm qua đêm tao đánh thảm như vậy, hôm nay lại đạp tao xuống hồ, tao đánh mày một quyền mày liền đã choáng váng? Lại tới đánh a.”
Phó Hàn từ nhỏ số lần cùng người đánh nhau cho dù dùng mười đầu ngón tay đều không đếm hết, mặt mũi có bị bầm dập, trên người mảng xanh mảng tím cũng thực bình thường, nhưng mà lần này y bị cái tên mà bản thân cho rằng yếu vô cùng đánh, lập tức liền bị chọc giận. Tay trái của y chống đỡ, mượn lực một cái từ trên mặt đất đứng lên, chân dài đá một cái về hướng của Hạ Lăng, lại bị Hạ Lăng lui lại một cái về sau tránh né được.
Hạ Lăng lui một bước ngay cả một giây cũng chưa trôi qua, tiến công của Phó Hàn lại hướng hắn mà tới. Chống lại nắm tay chính diện mà tới, Hạ Lăng rất dễ dàng chỉ dùng một tay đã đem công kích cản xuống, bắt lấy nắm tay của Phó Hàn, trực tiếp xoay tay của y ra sau. Phó Hàn từ động tác của Hạ Lăng, nâng tay còn lại lên, thời điểm Hạ Lăng còn chưa có phản ứng, hướng trên mặt hắn trực tiếp vung qua.
Hạ Lăng trốn không kịp, một quyền kia của Phó Hàn đánh vào trên mắt của hắn khiến hắn đau đớn, một cỗ vị tanh từ trong miệng hắn tản ra, nhổ ra một ngụm máu, hắn thậm chí có thể cảm giác được chỗ răng nanh kia của mình có dấu hiệu lung lay. Phó Hàn xoay xoay tay của bản thân, giảm bớt sức tê dại vừa rồi bị sức lực của Hạ Lăng xoay vặn. Tuy rằng không biết vì cái gì Hạ Lăng giống như thay đổi thành một người khá, bất quá y thừa nhận y hiện tại lại càng thêm thích đem cái người trước mặt này hung hăng đánh ngã, sau đó làm cho hắn quỳ trên mặt đất hướng mình xin tha thứ.
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + 10, trước mắt tổng độ hảo cảm là – 20.]
Hạ Lăng thầm nghĩ phải cố gắng đánh Phó Hàn một chút, không nghĩ tới trong lúc vô ý lại làm tăng thêm độ hảo cảm. Càng làm cho hắn đau trứng chính Phó Hàn đối với hắn độ hảo cảm tới tận số âm! [Hạ Lăng] này trước kia rốt cuộc làm gì để cho Phó Hàn chán ghét như vậy!
Phó Hàn không cho Hạ Lăng có thời gian thất thần, phóng lên đặt Hạ Lăng ở dưới thân, khóa ngồi ở trên hông của hắn, cao ngạo nâng đầu của mình lên. Giờ phút này Phó Hàn tựa như vương giả thắng lợi trong cuộc tranh đoạt lãnh địa, quan sát bại tướng dưới tay mình. Trong cặp mắt màu đen của Hạ Lăng lộ ra cao ngạo làm cho Phó Hàn cảm thấy hứng thú không chịu được, càng khiến cho y nghĩ muốn tra tấn Hạ Lăng thêm.
Chính là giây tiếp theo, [Hạ Lăng] nguyên bản còn đang mất ý thức liền tỉnh lại, hơn nữa còn đem quyền khống chế của Hạ Lăng kéo xuống. Trong nháy mắt mở mắt ra, đối diện với đôi mắt của Phó Hàn kia là một ánh mắt xinh đẹp, thanh âm của cậu sợ tới mức không nói ra được, cả người run rẩy. Thấy như vậy làm cho Phó Hàn tâm sinh chán ghét.
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm – 20, trước mắt tổng độ hảo cảm là – 40.]
Ta thao, (╯‵□′)╯︵┻━┻ [Hạ Lăng] cậu cái người này hiện tại xuất hiện làm gì! Tôi thật vất vả mới xoát được độ hảo cảm, lại cứ như vậy bị cậu một câu cũng chưa nói làm cho rớt xuống! Còn rớt tới nhiều hơn 10 điểm! Cậu tối nay xuất hiện sẽ mang thai sao!
Phó Hàn nhìn thấy [Hạ Lăng] nhắm mắt lại như là đợi chết, nguyên bản ý tưởng muốn đánh [Hạ Lăng] một chút nháy mắt biến mất, nắm tay giơ cao lên kia cũng đánh trật vị trí hướng xuống một bên trên cỏ. [Hạ Lăng] loại ánh mắt này ánh mắt chỉ có thể xuất hiện ở kẻ yếu ớt, căn bản là không giống với [Hạ Lăng] vừa rồi mới làm cho bản thân sinh ra xúc động muốn đem toàn lực ra để đánh thắng, làm cho y có được khoái cảm sau khi chiến thắng cường địch.
Chính là [Hạ Lăng] vừa rồi cùng hiện tại quả thực giống như chia thành hai người.
Phó Hàn bị mất đi hứng trí, rất nhanh đứng lên, ngay cả nhìn cũng không nhìn [Hạ Lăng] sắc mặt bị dọa tới trắng bệch đang tê liệt ngã xuống trên mặt đất liền biến mất ở trong rừng cây. [Hạ Lăng] hoàn toàn không có trí nhớ trước đó, cậu chỉ nhớ rõ bản thân bị Phó Hàn đạp vào trong hồ, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại liền phát hiện bản thân nằm ở trên bãi cỏ. Nên sẽ không phải Phó Hàn cứu mình đi? Tuy rằng vừa rồi thời điểm tỉnh lại phát hiện Phó Hàn muốn đánh mình, nhưng mà y cũng không phải là đã đánh vào trên cỏ sao? Kỳ thật Phó Hàn là người tốt đi, bằng không y cũng sẽ không cứu mình!
Tiếp nhận đường não thần kỳ cùng tự an ủi bản thân của [Hạ Lăng] kia, Hạ Lăng trầm mặc. Nếu không phải tôi đúng lúc cướp được quyền khống chế thân thể, cậu đã sớm chết đuối ở trong hồ rồi có được hay không? Phó Hàn tên kia làm sao sẽ cứu người a! Y ước gì cậu cứ như vậy trầm trong hồ luôn đi! Cậu tới tột cùng không nên có tự tin cho rằng y sẽ cứu cậu a! Hỗn đản!
Hiện tại là giữa mùa thu, một trận gió nhẹ thổi qua, mới từ trong hồ đi ra ngoài, [Hạ Lăng] toàn thân ướt đẫm liền đánh một cái hắt xì, thân thể hướng trong quần áo rụt lại, thân thể run run yếu ới từng bước một gian nan chạy về ký túc xá cách rừng cây mấy nghìn mét. [Hạ Lăng] người này khuyết thiếu rèn luyện, chạy không được mấy bước liền thở hổn hển, làm cho Hạ Lăng không đành lòng nhìn thẳng, trực tiếp ở ngay tại trong đầu của [Hạ Lăng] ngủ.
[Player mau tỉnh lại, hiện tại thân thể của Player đang bị thương tổn, thỉnh Player mau chóng bảo vệ tốt an toàn của thân thể.]
Thanh âm của hệ thống máy móc vang lên làm cho Hạ Lăng nhanh chóng tỉnh lại, trực tiếp mở mắt, liền nhìn thấy mấy tên lấm la lấm lét đang đem bản thân bức tới góc tường, một tên to khỏe dùng chân đạp hắn. Ta thao, mấy giờ hắn ngủ này lại xảy ra cái quỷ gì a! Bản thân nhường nhịn giúp cậu ta thu thập cục diện rối rắm này nọ.
Hạ Lăng toàn thân bị đá đau tới như bị một lần dở ra rồi lại lắp ráp lại. Hắn vươn tay bắt được chân của cái tên gần nhất kia, trực tiếp dùng sức một cái đem nam sinh kia kéo tới trên mặt đất. Tranh thủ thừa dịp mấy nam sinh khác đang sửng sốt, Hạ Lăng xoay người một cái từ trên mặt đất đứng lên, trực tiếp túm lấy áo của cái tên nam sinh bên người kia, dùng đầu gối thụi hắn bay thành đường cung bay ra ngoài.
Mấy tên này cùng Phó Hàn so ra quả thực yếu chết đi được, Hạ Lăng trước vài cái đem mấy nam sinh vay đánh hắn kia đập một trận. Cúi đầy thấy cái tên nam sinh bị bay một đường vòng cung trên mặt đất đang muốn chạy trốn mà không bị mình phát hiện, Hạ Lăng cười khẽ một tiếng, trực tiếp dẫm lên trên lưng nam sinh kia, nam sinh bị đạp một cước, quỳ rạp trên mặt đất, gã đau tới khóc hô.
“Đừng… đừng đánh tôi… tôi cũng không dám… khi dễ cậu nữa… Đừng đánh tôi a…”
Hạ Lăng hướng nam sinh trở mình làm một cái xem thường, duỗi thẳng thắt lưng, chuyển động bỏ chân ra khỏi người nam sinh. Nhưng mà cái tên nam sinh bị Hạ Lăng giẫm lên trên lưng kia tại sau một giây người bò dậy, từ trong túi quần lấy ra một con dao gấp đôi, đối với Hạ Lăng đâm tới. Thời điểm nam sinh nghĩ tới mình đắc thủ, Hạ Lăng xoay người một cái tránh thoát dao của nam sinh, hơn nữa động tác cực kỳ thông thuận đánh vào chỗ cổ tay cầm dao, nam sinh không có sức lực, dao nắm chặt trên tay liền rơi xuống trên mặt đất.
Hạ Lăng xoay người nhặt lên con dao gấp bị rơi trên mặt đất kia, cầm trên tay xoay vòng vài cái. Nam sinh kia bị ánh mắt sắc bén của Hạ Lăng nhìn tới chân mềm nhũn, ngã ở tại trên mặt đất. Hạ Lăng bản thân nửa ngồi xổm xuống, con dao gấp trên tay để ở trên mặt của nam sinh, thân dao sắc bén tựa vào bên cạnh mặt của nam sinh, thế nhưng liền cắt qua mặt của nam sinh, máu tươi theo đường dao hạ xuống mà nhỏ giọt.
“Van cầu cậu… đừng giết tôi…”
Hạ Lăng cũng không muốn cùng nam sinh làm căng, đem dao gấp ném một cái, đầu dao lập tức liền cắm ở trên một thân cây. Hắn chớp mắt, vẻ mặt mỉm cười ôn nhu, lại bởi vì hé ra khuôn mặt bị sưng thũng tới đáng sợ, có vẻ có chút buồn cười, lại làm cho người ta giờ phút này như thế nào cũng không cười được: “Về sau đừng tới tìm tôi gây chuyện, bằng không sẽ không giống như hôm nay, dễ dàng buông tha cậu như vậy.”
Chờ tới sau khi Hạ Lăng đi rồi, nam sinh vẫn còn rất chậm chạp, vẫn tê liệt ngồi dưới đất. Ở xa xa xem hết một màn này, Phó Hàn lại trầm mặc, chính là loại cảm giác vừa khớp này, Hạ Lăng trở nên cùng với trước kia hoàn toàn không giống nhau. Vô luận là từ ánh mắt hay là động tác, không có lúc nào là không tản ra một loại lực hấp dẫn trí mạng.
Hạ Lăng soi gương, nhìn tới bản thân vết thương tiêu trừ không sai biệt lắm, nhưng mặt vẫn còn một chút sưng, lại thở dài một hơi thật sâu. Hắn phải làm cái gì mới khiến cho [Hạ Lăng] không cần lại tìm đường chết. Hắn mỗi ngày tỉnh lại đều có thể thấy bản thân bị người khác vây trong góc tường, quả thực thần gây phiền phức! Hiện tại biến thành hắn đặc biệt vô cùng muốn túm lấy [Hạ Lăng] đánh cho một trận. Cố tình [Hạ Lăng] người này cứ ở thời điểm mấu chốt thì lại cướp đi quyền khống chế của hắn, lập tức mặt mũi lại bị bầm dật. Hạ Lăng dám khẳng định, nếu còn cứ như vậy, bản thân còn chưa công lược được Phó Hàn, trước hết đã bị [Hạ Lăng] làm cho gây sức ép tới chết.
Bất quá cũng tốt là mấy tên bị mình giáo huấn đánh qua một hồi cũng không dám tùy tiện trêu chọc cậu ta nữa. Đương nhiên, điều kiện trước hết là [Hạ Lăng] không đi trêu chọc người khác. Có đôi khi hắn thực hoài nghi [Hạ Lăng] có phải bị M rồi hay không, bị đánh thành bộ dạng này rồi còn muốn bám riết hấp dẫn cứu hận không thôi.
(M = masochist: thích bị bạo hành)
Mấy ngày nay chủ nhiệm lớp toàn bộ làm làm một phần tư liệu, [Hạ Lăng] suốt đêm thức đêm mới đem tư liệu làm xong, tới phòng học dựa ở trên bàn liền đã ngủ. Hạ Lăng tóm được quyền khống chế cũng không có tác dụng gì, hắn giương đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vẻ mặt mờ mịt nhìn chủ nhiệm lớp tở trước bàn giáo viên.
“Lớp trưởng [Hạ Lăng], em có khỏe không? Có phải hay không sinh bệnh, cần tới phòng y tế không?”
Nghĩ tới giáo bộ dáng áp chế mình của giáo viên y tế, Hạ Lăng liền lắc đầu thật nhanh, “Không có việc gì, không có việc gì…”
“Nếu không có việc gì, em liền lên đây cùng lớp thuyết trình qua một chút phần tư liệu em làm đi.”
= 口 =…… cái gì tư liệu a, đó là cái gì vậy……
Bộ dáng Hạ Lăng mờ mịt kia khiến đại bộ phận mọi người trong lớp nhỏ giọng nói thầm [Hạ Lăng] có phải hay không rốt cuộc học tới choáng váng rồi, bằng không như thế nào sẽ ngay cả tư liệu cũng chưa chuẩn bị. Hạ Lăng được biết muốn phản bác một câu, nhưng mà hắn phát hiện hắn thật sự không có cái gì tư liệu kia a! Hỗn đản! [Hạ Lăng] cậu cái người này nhanh lên tỉnh lại a! Cầu! Giải! Cứu!
Hạ Lăng chưa bao giờ hi vọng [Hạ Lăng] tới lấy lại quyền khống chế của hắn như giờ khắc này, nhưng là sau đó, hệ thống chuyên nghiệp ba mươi năm bán kí chủ liền hung hăng lại đào hố hại Hạ Lăng một phen.
[Nhiệm vụ tùy cơ 1: Lên bục giảng thuyết trình tư liệu, hơn nữa còn có được tán thưởng của giáo viên, thưởng cho 500 tích phân.]
Một quyền này của Hạ Lăng có thể nói là đủ khí lực, Phó Hàn không dự đoán được Hạ Lăng sẽ đột nhiên từ trong hồ kia bơi lên, hơn nữa sẽ cho mình một quyền. Bởi vì trong trí nhớ của y, cái tên [Hạ Lăng] này là một bao cỏ (người ngu ngốc, yếu đuối), hơn nữa không biết bơi. Y cũng muốn thừa dịp cơ hội này dạy dỗ [Hạ Lăng] một chút, để cho cậu ta đừng bao giờ quấn quýt lấy mình nữa.
Bị một quyền này của Hạ Lăng đánh tới làm nghiêng mặt, Phó Hàn nâng nhẹ tay đặt lên trên khóe môi của chính mình, đau đớn truyền tới từ khóe môi làm cho y híp lại cặp mắt kia, giấu đi đồng tử màu phát ra màu rám nắng, cảm giác áp bách mãnh liệt ở trong không khí lan tràn ra. Hạ Lăng giống như không cảm giác được sát ý hướng tới chính mình kia, hắn cười lạnh, đáy mắt lộ ra vẻ trào phúng đối với Phó Hàn, “Như thế nào? Mày không phải rất lợi hại sao? Ngày hôm qua đêm tao đánh thảm như vậy, hôm nay lại đạp tao xuống hồ, tao đánh mày một quyền mày liền đã choáng váng? Lại tới đánh a.”
Phó Hàn từ nhỏ số lần cùng người đánh nhau cho dù dùng mười đầu ngón tay đều không đếm hết, mặt mũi có bị bầm dập, trên người mảng xanh mảng tím cũng thực bình thường, nhưng mà lần này y bị cái tên mà bản thân cho rằng yếu vô cùng đánh, lập tức liền bị chọc giận. Tay trái của y chống đỡ, mượn lực một cái từ trên mặt đất đứng lên, chân dài đá một cái về hướng của Hạ Lăng, lại bị Hạ Lăng lui lại một cái về sau tránh né được.
Hạ Lăng lui một bước ngay cả một giây cũng chưa trôi qua, tiến công của Phó Hàn lại hướng hắn mà tới. Chống lại nắm tay chính diện mà tới, Hạ Lăng rất dễ dàng chỉ dùng một tay đã đem công kích cản xuống, bắt lấy nắm tay của Phó Hàn, trực tiếp xoay tay của y ra sau. Phó Hàn từ động tác của Hạ Lăng, nâng tay còn lại lên, thời điểm Hạ Lăng còn chưa có phản ứng, hướng trên mặt hắn trực tiếp vung qua.
Hạ Lăng trốn không kịp, một quyền kia của Phó Hàn đánh vào trên mắt của hắn khiến hắn đau đớn, một cỗ vị tanh từ trong miệng hắn tản ra, nhổ ra một ngụm máu, hắn thậm chí có thể cảm giác được chỗ răng nanh kia của mình có dấu hiệu lung lay. Phó Hàn xoay xoay tay của bản thân, giảm bớt sức tê dại vừa rồi bị sức lực của Hạ Lăng xoay vặn. Tuy rằng không biết vì cái gì Hạ Lăng giống như thay đổi thành một người khá, bất quá y thừa nhận y hiện tại lại càng thêm thích đem cái người trước mặt này hung hăng đánh ngã, sau đó làm cho hắn quỳ trên mặt đất hướng mình xin tha thứ.
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm + , trước mắt tổng độ hảo cảm là – .]
Hạ Lăng thầm nghĩ phải cố gắng đánh Phó Hàn một chút, không nghĩ tới trong lúc vô ý lại làm tăng thêm độ hảo cảm. Càng làm cho hắn đau trứng chính Phó Hàn đối với hắn độ hảo cảm tới tận số âm! [Hạ Lăng] này trước kia rốt cuộc làm gì để cho Phó Hàn chán ghét như vậy!
Phó Hàn không cho Hạ Lăng có thời gian thất thần, phóng lên đặt Hạ Lăng ở dưới thân, khóa ngồi ở trên hông của hắn, cao ngạo nâng đầu của mình lên. Giờ phút này Phó Hàn tựa như vương giả thắng lợi trong cuộc tranh đoạt lãnh địa, quan sát bại tướng dưới tay mình. Trong cặp mắt màu đen của Hạ Lăng lộ ra cao ngạo làm cho Phó Hàn cảm thấy hứng thú không chịu được, càng khiến cho y nghĩ muốn tra tấn Hạ Lăng thêm.
Chính là giây tiếp theo, [Hạ Lăng] nguyên bản còn đang mất ý thức liền tỉnh lại, hơn nữa còn đem quyền khống chế của Hạ Lăng kéo xuống. Trong nháy mắt mở mắt ra, đối diện với đôi mắt của Phó Hàn kia là một ánh mắt xinh đẹp, thanh âm của cậu sợ tới mức không nói ra được, cả người run rẩy. Thấy như vậy làm cho Phó Hàn tâm sinh chán ghét.
[Mục tiêu công lược Phó Hàn độ hảo cảm – , trước mắt tổng độ hảo cảm là – .]
Ta thao, (╯‵□′)╯︵┻━┻ [Hạ Lăng] cậu cái người này hiện tại xuất hiện làm gì! Tôi thật vất vả mới xoát được độ hảo cảm, lại cứ như vậy bị cậu một câu cũng chưa nói làm cho rớt xuống! Còn rớt tới nhiều hơn điểm! Cậu tối nay xuất hiện sẽ mang thai sao!
Phó Hàn nhìn thấy [Hạ Lăng] nhắm mắt lại như là đợi chết, nguyên bản ý tưởng muốn đánh [Hạ Lăng] một chút nháy mắt biến mất, nắm tay giơ cao lên kia cũng đánh trật vị trí hướng xuống một bên trên cỏ. [Hạ Lăng] loại ánh mắt này ánh mắt chỉ có thể xuất hiện ở kẻ yếu ớt, căn bản là không giống với [Hạ Lăng] vừa rồi mới làm cho bản thân sinh ra xúc động muốn đem toàn lực ra để đánh thắng, làm cho y có được khoái cảm sau khi chiến thắng cường địch.
Chính là [Hạ Lăng] vừa rồi cùng hiện tại quả thực giống như chia thành hai người.
Phó Hàn bị mất đi hứng trí, rất nhanh đứng lên, ngay cả nhìn cũng không nhìn [Hạ Lăng] sắc mặt bị dọa tới trắng bệch đang tê liệt ngã xuống trên mặt đất liền biến mất ở trong rừng cây. [Hạ Lăng] hoàn toàn không có trí nhớ trước đó, cậu chỉ nhớ rõ bản thân bị Phó Hàn đạp vào trong hồ, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại liền phát hiện bản thân nằm ở trên bãi cỏ. Nên sẽ không phải Phó Hàn cứu mình đi? Tuy rằng vừa rồi thời điểm tỉnh lại phát hiện Phó Hàn muốn đánh mình, nhưng mà y cũng không phải là đã đánh vào trên cỏ sao? Kỳ thật Phó Hàn là người tốt đi, bằng không y cũng sẽ không cứu mình!
Tiếp nhận đường não thần kỳ cùng tự an ủi bản thân của [Hạ Lăng] kia, Hạ Lăng trầm mặc. Nếu không phải tôi đúng lúc cướp được quyền khống chế thân thể, cậu đã sớm chết đuối ở trong hồ rồi có được hay không? Phó Hàn tên kia làm sao sẽ cứu người a! Y ước gì cậu cứ như vậy trầm trong hồ luôn đi! Cậu tới tột cùng không nên có tự tin cho rằng y sẽ cứu cậu a! Hỗn đản!
Hiện tại là giữa mùa thu, một trận gió nhẹ thổi qua, mới từ trong hồ đi ra ngoài, [Hạ Lăng] toàn thân ướt đẫm liền đánh một cái hắt xì, thân thể hướng trong quần áo rụt lại, thân thể run run yếu ới từng bước một gian nan chạy về ký túc xá cách rừng cây mấy nghìn mét. [Hạ Lăng] người này khuyết thiếu rèn luyện, chạy không được mấy bước liền thở hổn hển, làm cho Hạ Lăng không đành lòng nhìn thẳng, trực tiếp ở ngay tại trong đầu của [Hạ Lăng] ngủ.
[Player mau tỉnh lại, hiện tại thân thể của Player đang bị thương tổn, thỉnh Player mau chóng bảo vệ tốt an toàn của thân thể.]
Thanh âm của hệ thống máy móc vang lên làm cho Hạ Lăng nhanh chóng tỉnh lại, trực tiếp mở mắt, liền nhìn thấy mấy tên lấm la lấm lét đang đem bản thân bức tới góc tường, một tên to khỏe dùng chân đạp hắn. Ta thao, mấy giờ hắn ngủ này lại xảy ra cái quỷ gì a! Bản thân nhường nhịn giúp cậu ta thu thập cục diện rối rắm này nọ.
Hạ Lăng toàn thân bị đá đau tới như bị một lần dở ra rồi lại lắp ráp lại. Hắn vươn tay bắt được chân của cái tên gần nhất kia, trực tiếp dùng sức một cái đem nam sinh kia kéo tới trên mặt đất. Tranh thủ thừa dịp mấy nam sinh khác đang sửng sốt, Hạ Lăng xoay người một cái từ trên mặt đất đứng lên, trực tiếp túm lấy áo của cái tên nam sinh bên người kia, dùng đầu gối thụi hắn bay thành đường cung bay ra ngoài.
Mấy tên này cùng Phó Hàn so ra quả thực yếu chết đi được, Hạ Lăng trước vài cái đem mấy nam sinh vay đánh hắn kia đập một trận. Cúi đầy thấy cái tên nam sinh bị bay một đường vòng cung trên mặt đất đang muốn chạy trốn mà không bị mình phát hiện, Hạ Lăng cười khẽ một tiếng, trực tiếp dẫm lên trên lưng nam sinh kia, nam sinh bị đạp một cước, quỳ rạp trên mặt đất, gã đau tới khóc hô.
“Đừng… đừng đánh tôi… tôi cũng không dám… khi dễ cậu nữa… Đừng đánh tôi a…”
Hạ Lăng hướng nam sinh trở mình làm một cái xem thường, duỗi thẳng thắt lưng, chuyển động bỏ chân ra khỏi người nam sinh. Nhưng mà cái tên nam sinh bị Hạ Lăng giẫm lên trên lưng kia tại sau một giây người bò dậy, từ trong túi quần lấy ra một con dao gấp đôi, đối với Hạ Lăng đâm tới. Thời điểm nam sinh nghĩ tới mình đắc thủ, Hạ Lăng xoay người một cái tránh thoát dao của nam sinh, hơn nữa động tác cực kỳ thông thuận đánh vào chỗ cổ tay cầm dao, nam sinh không có sức lực, dao nắm chặt trên tay liền rơi xuống trên mặt đất.
Hạ Lăng xoay người nhặt lên con dao gấp bị rơi trên mặt đất kia, cầm trên tay xoay vòng vài cái. Nam sinh kia bị ánh mắt sắc bén của Hạ Lăng nhìn tới chân mềm nhũn, ngã ở tại trên mặt đất. Hạ Lăng bản thân nửa ngồi xổm xuống, con dao gấp trên tay để ở trên mặt của nam sinh, thân dao sắc bén tựa vào bên cạnh mặt của nam sinh, thế nhưng liền cắt qua mặt của nam sinh, máu tươi theo đường dao hạ xuống mà nhỏ giọt.
“Van cầu cậu… đừng giết tôi…”
Hạ Lăng cũng không muốn cùng nam sinh làm căng, đem dao gấp ném một cái, đầu dao lập tức liền cắm ở trên một thân cây. Hắn chớp mắt, vẻ mặt mỉm cười ôn nhu, lại bởi vì hé ra khuôn mặt bị sưng thũng tới đáng sợ, có vẻ có chút buồn cười, lại làm cho người ta giờ phút này như thế nào cũng không cười được: “Về sau đừng tới tìm tôi gây chuyện, bằng không sẽ không giống như hôm nay, dễ dàng buông tha cậu như vậy.”
Chờ tới sau khi Hạ Lăng đi rồi, nam sinh vẫn còn rất chậm chạp, vẫn tê liệt ngồi dưới đất. Ở xa xa xem hết một màn này, Phó Hàn lại trầm mặc, chính là loại cảm giác vừa khớp này, Hạ Lăng trở nên cùng với trước kia hoàn toàn không giống nhau. Vô luận là từ ánh mắt hay là động tác, không có lúc nào là không tản ra một loại lực hấp dẫn trí mạng.
Hạ Lăng soi gương, nhìn tới bản thân vết thương tiêu trừ không sai biệt lắm, nhưng mặt vẫn còn một chút sưng, lại thở dài một hơi thật sâu. Hắn phải làm cái gì mới khiến cho [Hạ Lăng] không cần lại tìm đường chết. Hắn mỗi ngày tỉnh lại đều có thể thấy bản thân bị người khác vây trong góc tường, quả thực thần gây phiền phức! Hiện tại biến thành hắn đặc biệt vô cùng muốn túm lấy [Hạ Lăng] đánh cho một trận. Cố tình [Hạ Lăng] người này cứ ở thời điểm mấu chốt thì lại cướp đi quyền khống chế của hắn, lập tức mặt mũi lại bị bầm dật. Hạ Lăng dám khẳng định, nếu còn cứ như vậy, bản thân còn chưa công lược được Phó Hàn, trước hết đã bị [Hạ Lăng] làm cho gây sức ép tới chết.
Bất quá cũng tốt là mấy tên bị mình giáo huấn đánh qua một hồi cũng không dám tùy tiện trêu chọc cậu ta nữa. Đương nhiên, điều kiện trước hết là [Hạ Lăng] không đi trêu chọc người khác. Có đôi khi hắn thực hoài nghi [Hạ Lăng] có phải bị M rồi hay không, bị đánh thành bộ dạng này rồi còn muốn bám riết hấp dẫn cứu hận không thôi.
(M = masochist: thích bị bạo hành)
Mấy ngày nay chủ nhiệm lớp toàn bộ làm làm một phần tư liệu, [Hạ Lăng] suốt đêm thức đêm mới đem tư liệu làm xong, tới phòng học dựa ở trên bàn liền đã ngủ. Hạ Lăng tóm được quyền khống chế cũng không có tác dụng gì, hắn giương đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vẻ mặt mờ mịt nhìn chủ nhiệm lớp tở trước bàn giáo viên.
“Lớp trưởng [Hạ Lăng], em có khỏe không? Có phải hay không sinh bệnh, cần tới phòng y tế không?”
Nghĩ tới giáo bộ dáng áp chế mình của giáo viên y tế, Hạ Lăng liền lắc đầu thật nhanh, “Không có việc gì, không có việc gì…”
“Nếu không có việc gì, em liền lên đây cùng lớp thuyết trình qua một chút phần tư liệu em làm đi.”
= 口 =…… cái gì tư liệu a, đó là cái gì vậy……
Bộ dáng Hạ Lăng mờ mịt kia khiến đại bộ phận mọi người trong lớp nhỏ giọng nói thầm [Hạ Lăng] có phải hay không rốt cuộc học tới choáng váng rồi, bằng không như thế nào sẽ ngay cả tư liệu cũng chưa chuẩn bị. Hạ Lăng được biết muốn phản bác một câu, nhưng mà hắn phát hiện hắn thật sự không có cái gì tư liệu kia a! Hỗn đản! [Hạ Lăng] cậu cái người này nhanh lên tỉnh lại a! Cầu! Giải! Cứu!
Hạ Lăng chưa bao giờ hi vọng [Hạ Lăng] tới lấy lại quyền khống chế của hắn như giờ khắc này, nhưng là sau đó, hệ thống chuyên nghiệp ba mươi năm bán kí chủ liền hung hăng lại đào hố hại Hạ Lăng một phen.
[Nhiệm vụ tùy cơ : Lên bục giảng thuyết trình tư liệu, hơn nữa còn có được tán thưởng của giáo viên, thưởng cho tích phân.]