Hạ Lăng không nghĩ tới đám người kia sẽ nhanh như vậy có thể tìm tới được nơi này, theo lý mà nói, hành tung lộ tuyến của hắn cùng Tô Vũ hẳn là sẽ không bị phát hiện mới đúng. Bất quá hiện tại cần phải tìm cách né tránh đám người kia, tận lực không để cho chính diện đối chọi. Nói cách khác, đối phương ỷ vào ưu thế nhân số, đợi cho tới khi dị năng của hắn cùng Tô Vũ hoàn toàn tiêu hao, phỏng chừng không chỉ là Tô Vũ, mà ngay cả chính hắn cũng sẽ bị bắt tới bên trong cái phòng thí nghiệm kia.
[Player chú ý, dị năng ở trên người Tô Vũ đã bị nhân viên nghiên cứu thu thập lấy mẫu, hiện tại đại bộ phận thành phẩm thực nghiệm đều có chứa dị năng của Tô Vũ, nhân viên nghiên cứu nếu muốn tìm kiếm vị trí của Tô Vũ, chỉ cần dựa vào thành phẩm thực nghiệm là có thể chuẩn xác tìm được nơi mà Tô Vũ đang lẩn tránh.]
Cho nên, ý tứ là, hắn cùng Tô Vũ hai người vô luận có chạy tới đâu thì cũng đều sẽ bị truy ra được phương hướng sao? Loại cảm giác này chẳng khác nào hai con chuột bạch nhỏ thuận lợi thoát ra được khỏi phòng thí nghiệm, đang lúc chúng nó bởi vì bản thân rốt cuộc cũng đã chạy thoát được khỏi cái nơi tràn ngập tra tấn không ngừng kia mà hưng phấn, thì bị một cái ***g thủy tinh vô hình đem chúng nó nhốt lại bên trong. Mà nhất cử nhất động của chúng nó cũng đều bị người ta giám sát, hơn nữa còn cười nhạo chúng nó thật đáng thương.
Nếu hắn có thể đem Tô Vũ từ trong phòng thí nghiệm cứu ra, như vậy hắn sẽ cam đoan để cho Tô Vũ được an toàn rời đi. Bất quá cái giá phải trả có chút lớn. Dưới loại tình huống này, hai người không có khả năng cùng nhau đào tẩu, nhất định phải lưu lại một người để kéo dài thời gian. Đương nhiên, hắn sẽ lấy an toàn của Tô Vũ để làm đầu. Dù sao có như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn còn không gian để trốn vào, nếu không thì cũng có hệ thống trợ giúp, thoát khỏi vòng vây gì đó là chuyện tình cực kỳ dễ dàng.
Nhưng mà Tô Vũ nếu bị bắt trở về, sự tình cũng sẽ không phải dễ dàng giải quyết. Nhân viên nghiên cứu nhất định sẽ tăng mạnh hệ thống an toàn của phòng thí nghiệm. Hơn nữa để tăng thêm độ khó, bọn họ có thể sẽ trực tiếp đem Tô Vũ cột vào bên trong một phòng thí nghiệm, tiến hành theo dõi toàn diện, cam đoan Tô Vũ sẽ không thể nào lần nữa thoát đi được. Mà tra tấn của bọn họ đối với Tô Vũ, phỏng chừng sẽ càng thêm đáng sợ hơn trước kia.
Không có biện pháp vẹn toàn đôi bên, Hạ Lăng cũng không dám cam đoan, hắn sau khi lưu lại, đám người kia sẽ dừng lại hành động bắt giữ Tô Vũ. Nhưng mà những người đó đại khái có một loại bệnh chung đi. Đối với những nhân tố không xác định được cùng với không khống chế được, bọn họ sẽ chú ý tới trước tiên, tiếp theo mới để ý đến mục tiêu ở trong nhiệm vụ. Hành động của Tô Vũ có thể nói là đã triệt để hoàn toàn bại lộ ra trước tầm nhìn của bọn họ, mà Hạ Lăng chính là nhân tố không thể xác định. Hắn trước hết chỉ có thể cố hết sức để kéo dài thêm được một chút ít thời gian.
Rất nhanh chọn ra biện pháp tốt nhất để giải quyết, Hạ Lăng bước nhanh xuống tầng. Nhân viên bắt giữ lúc này đã mặc vào trang phục phòng hộ, vây quanh Tô Vũ. Trang phục phòng hộ này được làm bằng một loại chất liệu có thể cam đoan chống lại được ảnh hưởng tới từ công kích dị năng hệ lôi của Tô Vũ. Nhưng mà dị năng hệ kim của Hạ Lăng lại có thể thực dễ dàng phá vòng vây lao ra ngoài.
Từ trong không gian lấy ra một khối kim loại lớn, Hạ Lăng thao tác dị năng, đem chúng nó phân giải ra rồi lại hợp lại thành những mảnh nhỏ kim loại, trực tiếp liền đâm xuyên qua tâm hạch năng lượng của máy thực nghiệm thể đã được dung hợp dị năng. Khời điểm dung hợp dị năng đều được tiến hành thực nghiệm ở trên máy móc, cho nên Hạ Lăng cũng không sợ bản thân vì cứu Tô Vũ mà làm thương tổn tới con người.
Ở thời điểm kế hoạch bắt giữ Tô Vũ sắp thành công, đột nhiên xuất hiện những mảnh kim loại nhỏ khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt, ngay cả Tô Vũ. Loại thủ pháp thao tác kim loại này cực kỳ giống với Hạ Lăng. Ở khi mạt thế bắt đầu cho tới khi mạt thế kết thúc, Hạ Lăng thời điểm sử dụng dị năng hệ kim đều rất thích đem kim loại phân giải thành những mảnh nhỏ để tiến hành công kích. Tuy rằng mảnh nhỏ thì kích thước nhỏ, nhưng mà một khi ở trong không trung phân tán ra, sẽ thành thành một loại quần công có công kích trên diện rộng. Những vật thể nằm trong khu vực bị tấn công, khả năng có thể tránh khỏi những mảnh kim loại này gần như bằng không.
Tô Vũ biểu tình nhìn Hạ Lăng càng thêm phức tạp. Mà nam nhân cầm đầu trong số những nhân viên bắt giữ kia cũng lập tức mở ra công năng thông tin. Bọn họ chưa từng nghĩ tới trên thế giới này, trừ bỏ Tô Vũ ra còn có một dị năng giả có năng lượng dị năng lớn tới như vậy. Người này quá mức xa lạ, ở trong tư liệu trước kia chưa từng xuất hiện qua. Đối với Hạ Lăng là tồn tại ngoài ý muốn này, bọn họ đều ôm tâm cảnh giác cực kỳ cao.
Cảnh giác thì cảnh giác, bọn họ hiện tại hẳn là đều đã đạt thành một nhận thức chung, đó là phải đem được Hạ Lăng cùng với Tô Vũ bắt về. Dị năng giả trên thế giới này cơ hồ đã không còn tồn tại nữa, Tô Vũ được bọn họ bảo lưu lại bởi vì y chính là cơ thể mẹ của nhóm thực nghiệm. Muốn ngoài Tô Vũ ra tìm được một dị năng giả mạnh hơn y, căn bản là không có khả năng. Cho nên Hạ Lăng hiện tại liền thành công trở thành tiêu điểm chú ý trong mắt của tất cả bọn họ.
Tìm được thời cơ, Hạ Lăng đi tới bên người Tô Vũ, tận lực đè thấp thanh âm tới mức chỉ có hai người bọn họ nghe được: “Hiện tại lực chú ý của bọn họ đều ở trên người tôi, đợi lát nữa tôi dẫn bọn họ rời đi, đương nhiên là tôi không thể dẫn hết được toàn bộ đám người này, nhưng tới lúc đó số lượng người vây bắt anh sẽ giảm đi. Thời điêm kia anh hãy lập tức chạy trốn, không cần cùng bọn họ đối diện chống lại. Chờ sau khi tôi bỏ rơi bọn họ, tự nhiên sẽ tới tìm anh.”
“Tin tôi hay không đó là chuyện của anh. Nếu anh không tin tôi, tôi chỉ có thể cam đoan an toàn của chính mình. Bất quá nếu anh tin tưởng tôi, tôi có thể cam đoan hai người chúng ta đều có thể an toàn rời đi. Đến lúc đó, thiết bị truy tìm mà bọn họ đặt ở trên người anh, chúng ta sẽ tính toán giải quyết sau.” Tuy rằng những lời này không quá chân thực, ngay cả hệ thống cũng không thể nào che giấu được tung tích của Tô Vũ, Hạ Lăng thì có năng lực gì, nhưng mà nói như vậy có thể khiến cho Tô Vũ an tâm một chút.
Tô Vũ không muốn để cho Hạ Lăng đi mạo hiểm, nhưng mà trừ như vậy ra, hai người cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Cùng Hạ Lăng hẹn nơi tụ họp, Tô Vũ càng ngày càng cảm giác được người ở trước mắt này chính là Hạ Lăng. Loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt khiến cho y không thể nào không để ý. Lúc sau cũng liền giống như suy tính của Hạ Lăng, một đám người thấy Hạ Lăng rời đi cũng nhanh chóng đuổi theo, chỉ để lại 5, 6 người vây bắt Tô Vũ.
Một đám người thì Tô Vũ không xác định được bản thân mình có thể hay không né tránh, nhưng mà chỉ một vài người, y vẫn có thể dễ dàng giải quyết được. Hiện tại dị năng của y đã khôi phục lại không sai biệt lắm. Vốn sau khi mạt thế chấm dứt, cấp bậc dị năng của y vẫn luôn nằm ở đỉnh giai cấp 5 không đột phá được, nhưng mà trong quá trình hân viên nghiên cứu không ngừng lấy đi dị năng của y, lại liên lục để cho y khôi phục dị năng, dị năng của y đã đột phá được tới cấp 6 sơ giai, hiện tại đã ẩn ẩn có dấu hiệu đạt được cấp 6 trung giai.
Từ lúc ban đầu tới giờ, Tô Vũ không có phản kháng, cho nên bọn họ căn bản không biết được cực hạn năng lượng của Tô Vũ là bao nhiêu. Mỗi lần dựa vào phương thực lấy mẫu dị năng, căn bản đều không thể kiểm tra ra được. Hiện tại Tô Vũ rốt cuộc cũng chịu động thủ, sử dụng tới dị năng của y, lần đầu tiền trong ba năm trở lại đây. Lôi điện rậm rạp bện thành tảng lớn những hàng rào điện, lập tức đem tất cả mọi người bao vây lại ở bên trong.
Tô Vũ nhân cơ hội lập tức rời đi. Có người vốn đang định đuổi theo Tô Vũ, nhưng khi nhìn thấy trang phục phòng hộ của mình đụng tới hàng rào điện lên trong nháy mắt bị thiêu hủy, lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Ngay cả trang phục phòng hộ đặc biệt được chế tạo ra để khống chế dị năng của Tô Vũ còn bị hàng rào điện này thiêu hủy, bọn họ như vậy đi ra ngoài, căn bản là tự tìm đường chết.
Hạ Lăng thông qua hệ thống truyền tới tình huống bên kia của Tô Vũ, biết được Tô Vũ đã thuận lợi rời khỏi, hắn cũng không muốn tiếp tục cùng đám người ở phía sau kéo dài nữa, thân hình lóe một cái rồi trực tiếp tiến vào trong không gian. Trong không gian có thể ngây ngốc nửa giờ, cũng đủ để hắn tránh thoát được sự truy đuổi của những người kia, sau đó chạy tới chỗ hẹn, tụ họp với Tô Vũ.
Quả nhiên, đám người kia thấy Hạ Lăng chợt lóe một cái sau đó liền không thấy bóng dáng đâu, đều tạo thành mấy tiểu độ, dọc theo những phương hướng bất đồng để tìm kiếm. Đợi vài phút, Hạ Lăng xác định bên ngoài không còn ai, lúc này mới từ trong không gian đi ra, trực tiếp hướng phương hướng nơi đã cùng Tô Vũ hẹn trước chạy thẳng.
Tô Vũ ở tại trong kho hàng lúc trước y thức tỉnh dị năng để chờ Tô Vũ, cả thành phố này đã được xây dựng lại một lần nữa, duy nhất kho hàng này vẫn còn được giữ lại. Y cũng không biết bản thân vì cái gì lại chọn nơi này làm địa điểm tụ họp…
Hạ Lăng không giống với Tô Vũ nghĩ nhiều như vậy, tới kho hàng rồi sau đó nhìn quanh bốn phía một lượt, sau khi phát hiện trừ bỏ hắn ra không còn ai nữa, mới an tâm đẩy cửa đi vào. Tô Vũ lúc này đang tựa vào bức tường bên cạnh, nhìn thấy Hạ Lăng đi vào, liền hướng Hạ Lăng cười cười: “Cậu là Hạ Lăng, đúng không?”
Tuy rằng Tô Vũ nói ra tên của mình không sai, nhưng mà y còn đang bị vây ở trong giai đoạn suy đoán, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng đều chứa vài phần không xác định. Như vậy không thể xem là Tô Vũ đã đoàn ra bản thân là ai. Hạ Lăng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Vũ một cái, sau đó thản nhiên mở miệng nói: “Anh cảm thấy phải thì chính là là phải, cảm thấy không phải thì chính là không phải. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chấp nhận hay phủ nhận suy đoán của anh.”
Dù sao dựa theo ý nghĩa phỏng đoán như vậy của Tô Vũ, y vĩnh viễn sẽ không thừa nhân bản thân chính là ‘Hạ Lăng’. Hệ thống trước đó cũng đã nói qua, phải để cho mục tiêu công lược chân chính xác nhận bản thân là ‘Hạ Lăng’, hắn mới có thể chấm dứt được thế giới này. Nhưng mà hắn cũng không có biện pháp để hướng Tô Vũ lộ ra chuyện bản thân thực sự là Hạ Lăng.
Nghe được câu trả lời của Hạ Lăng, Tô Vũ biểu tình ngược lại lại trở nên nghiêm túc hơn. Y gằn từng tiếng, nhấn rõ ràng từng chữ một, nói: “Hạ Lăng.”
[Mục tiêu công lược Tô Vũ đã xác nhận được thân phận của Player, nhiệm vụ chính trước tiên chính là tìm về được mảnh nhỏ ký ức.]
Hạ Lăng thật không ngờ Tô Vũ sẽ đột nhiên kiên định với suy đoán của bản thân tới như vậy, hắn hơi hơi mở to mắt ra, biểu tình kinh ngạc ở trong mắt của Tô Vũ lại khiến cho y bật cười thành tiếng.
“Rất kỳ quái vì sao anh sẽ lại từ trong suy đoán mà xác định em chính là Hạ Lăng luôn, đúng không? Kỳ thực ngay từ ban đầu anh liền cảm thấy được em rất quen thuộc, đồng dạng có được dị năng hệ kim cùng không gian, tuy rằng bên ngoài ngoại hình không giống, nhưng mà trừ điểm này ra, em cùng ‘Hạ Lăng’ thực sự rất rất giống nhau, khiến cho anh có thời điểm lầm tưởng rằng em chính là ‘Hạ Lăng’.”
“Sau anh lại bắt đầu đoán, cũng không thể xác định chắc chắn được. Nhưng mà lúc đó em lại nói với anh rằng đừng thông qua em để hoài niệm tới người khác. Em như thế nào lại biết được, anh không chỉ đơn thuần là muốn đoán ra được thân phận của em? Hạ Lăng, em thực sự không phải là người biết nói dối. Trước đó em đã nói, em sẽ không chấp nhận hay phủ nhận bất cứ suy đoán nào của anh. Cái này chỉ sợ là để cho anh tự mình suy đoán, đoán tới khi xác định được em chính là ‘Hạ Lăng’ chân chính đi?”
“Tuy rằng không biết vì sao em phải làm như vậy, nhưng mà…”
“Hoan nghênh em trở về, Hạ Lăng.”
“Anh rất nhớ em.”
Thật tốt a, từ một thân cây đã biến đổi rồi, tuy rằng đã trở nên không có giá trị gì nữa, nhưng ít nhất vẫn còn là một tảng đá bình thường không phải sao?
Trợ lý nghe được Giang Mục mở miệng nói chuyện, biểu tình trên khuôn mặt không biết là nên điều chỉnh về dạng khóc hay là cười, cuối cùng rối rắm nửa ngày, mới nói: “Giang Mục đại thiếu gia, đừng đùa, chúng ta trước rời đi đã có được hay không? Trở về rồi ngài muốn diễn cái gì thì tôi cũng đều sẽ không có ý kiến.”
Chỉ tiếc Giang Mục không để ý tới cậu ta.
Hạ Lăng ở một bên vây xem rốt cuộc nhịn không nổi, tiến tới đem trợ lý đang kéo Giang Mục lôi ra, bộ dạng ‘đầu cậu bị nước vào não rồi sao’ nhìn về phía cậu ta: “Cậu cảm thấy hiện tại anh ta chỉ là một tảng đá, có thể động, có thể nói được sao? Tôi cảm thấy cậu cũng cần phải trị liệu một chút.”
Trái tim yếu ớt của vị tiểu trợ lý kia bị lời nói của Hạ Lăng kích thích một phen, cậu ta có chút run rẩy vươn tay ra, chọc chọc vào bả vai của Hạ Lăng: “Kia.. thật sự phải làm sao bây giờ…” Chung quy cũng không thể để cho Giang Mục tiếp tục ở lại trong bệnh viện đi? Gần nhất công ty đã giúp Giang Mục từ chối không ít những kịch bản được đưa tới bởi các đạo diễn quốc tế nổi danh, còn tiếp tục thế này, sớm hay muộn cũng sẽ bị người có tâm phát hiện ra.
“Tôi thử xem.” Hạ Lăng đi tới trước mặt Giang Mục, Giang Mục nói y hiện tại là một tảng đá, liền thật sự ngồi yên ở trên giường không nhúc nhích. Nhưng thời điểm Hạ Lăng xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của y, y sẽ đem tầm mắt chuyển dời tới trên người của Hạ Lăng. Ừ, những người khác đúng thật là không có năng lực khiến cho y phải dùng ánh mắt nhu (cừu) hòa (hận) như vậy để nhìn chằm chằm.
“Khụ khụ… Giang Mục, anh hiện tại là một tảng đá có phải hay không? Chúng ta chơi trò biến thân có được không, tôi đếm một hai ba, anh liền biến thành một vật thể biết nói, như thế nào?” Không biết đối phương đây là giả điên hay điên thật rồi, Hạ Lăng trước hết nhất định phải khiến cho Giang Mục chịu mở mồm nói chuyện mới được.
Giang Mục nghe như vậy thì lầm bầm một tiếng, sau đó bịt lấy hai tai, điên cuồng mà lắc đầu: “Nghe không thấy, nghe không thấy, tôi là một tảng đá, tôi căn bản sẽ không nói, mới không cần biến thành thứ có thể nói, tôi không nghe thấy.”
Ác ý bán manh như vậy thực sự được sao…
Hạ Lăng giờ khắc này thực muốn ngẩng đầu lên độ nhìn trời, ra vẻ bộ dáng bi thương, làm bộ hắn là một bác (làm) sĩ (trò) có quá khứ không ai biết.
Ngay tại thời điểm hai người Hạ Lăng cùng trợ lý đang thất thần không kịp đề phòng, Giang Mục đột nhiên hướng về phía Hạ Lăng lao tới, thình lình bất ngờ sử dụng sức mạnh khiến cho Hạ Lăng không biết nên phải làm sao, đã trực tiếp bị Giang Mục đẩy ngã xuống sàn nhà. Cái gáy đập mạnh lên sàn nhà lạnh như băng, mạnh mẽ khiến cho hắn lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Giang Mục nghiêm mặt nhìn Hạ Lăng bị bản thân đặt ở dưới thân, kéo xuống chiếc chìa khóa được treo ở trên cổ của hắn. Ở tại trong ánh mắt kinh ngạc của trợ lý, đem chìa khóa nhét vào trong g ngực của cậu ta, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, hoàn toàn không còn cái loại bộ dạng ‘bé cảm thấy rằng bản thân bé thực đáng yêu’ như ban nãy: “Nhớ rõ đem cậu ta khóa ở bên trong.”
Thẳng tới thời điểm Giang Mục biến mất ở trên hành lang, trợ lý vẫn sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới ‘a a a’ vài tiếng, dùng ánh mắt chứa chan đồng tình thoáng nhìn về phía Hạ Lăng đang té xỉu ở trên mặt đất. Tiếp đó cậu ta đi ra khỏi phòng bệnh, đem cửa phòng bệnh khóa lại từ bên ngoài, rồi thập phần chuyên nghiệp đem chìa khóa bẻ thành hai nửa ném vào bên trong cống thoát nước.
Ừm, cậu ta quả nhiên là một trợ lý thế kỷ mới đầy lương tâm và chuyên nghiệp, làm việc tốt không để lại bất cứ dấu vết gì, nếu muốn hỏi tên của cậu ta là gì, thỉnh gọi cậu ta là khăn quàng đỏ.
….
Thời điểm Hạ Lăng tỉnh lại đầu vẫn đau muốn chết, trong ánh mắt nhìn thấy cái gì cũng có đôi có cặp. Vươn tay ra day day thái dương, sau đó mới miễn cưỡng nhìn thấy được rõ ràng các sự vật, hắn mới phát hiện ra một chuyện thực nghiêm trọng.
Giang Mục cùng với trợ lý của y đã không thấy.
Nếu như càng tàn khốc hơn một chút thì phải nói rằng… hai tên hỗn đản kia cư nhiên còn đem cửa phòng bệnh khóa trái lại.
(╯‵□′)╯︵┻━┻ hỗn đản, sự tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người ở nơi nào a! Các người làm như vậy, còn như thế nào có thể tiếp tục cùng nhau vui vẻ chơi đùa?
Bất quá may mắn hắn trước đó có mang theo di động đặt ở trong túi áo, trong lòng yên lặng tặng cho sự cơ trí của mình một like, kết quá thực may mắn đó chính là… di động của hắn hết pin. Không quan hệ, hắn trước đó trong cái khó lo cái khôn, đã thu hồi di động của Giang Mục. Một chiếc di động hết pin ta không sợ, bởi vì ta còn chiếc thứ hai.
Sau đó lại một lần nữa, Hạ Lăng phát hiện di động của Giang Mục nợ tiền. Đối với việc này, hắn thiên ngôn vạn ngữ hối hận chỉ có thể phát ra một câu ‘ha ha’ để giãi bày tâm lý đau trứng của chính mình. Thật tốt a, một vị đại minh tinh, di động lại nợ tiền. Truyền ra ngoài thì sẽ có ai tin a, một đại minh tinh có thể thu được về mấy ngàn vạn sau một show diễn, phòng bán vé kiếm về vài triệu, vậy mà điện thoại di động lại thiếu nợ tiền.
Đối với thế giới tràn ngập ác ý này thật tuyệt vọng.
Vấn đề: thân làm một bách sĩ, nếu có một ngày bị bạn bị bệnh nhân của mình nhốt ngược lại trong phòng bệnh, hơn nữa trong tình huống trên tay không có di động, chìa khóa cũng bị cầm đi mất, bạn nên làm cái gì bây giờ?
Trả lời: có chút đói, trước tìm chút gì đó để ăn ngon đã.
May mắn mỗi ngày sẽ có hộ sĩ đem đồ ăn tới cho bệnh nhân, bằng không Hạ Lăng thật sự sẽ không biết nên làm cái gì bây giờ. Đói bụng ước chừng năm sáu giờ, Hạ Lăng mới đợi được hộ sĩ mang cơm trưa tới cho Giang Mục.
Hộ sĩ vừa tính toán mở cửa ra liền phát hiện cửa phòng bệnh bị khóa trái lại từ bên ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì, trước đó cô có nghe nói là bác sĩ Hạ Lăng giống như đã đi vào để khám và chữa bệnh cho bệnh nhân. Sẽ không phải bởi vì tình trạng của bệnh nhân kia quá nghiêm trọng, cho nên bác sĩ Hạ Lăng mới ra hạ sách khóa trái cửa từ bên ngoài đấy chứ? Vậy bản thân có cần phải đem cơm trưa qua cho bệnh nhân không, vạn nhất bản thân bị người bệnh làm bị thương thì sao bây giờ, vạn nhất người bệnh muốn nhân cơ hội trốn đi thì làm sao đây?
Hộ sĩ càng bổ não thì càng thêm sợ hãi, thế cho nên cô liền nhẹ nhàng gõ cửa. Cũng không quản người bên trong phòng bệnh cho phản ứng gì, cô liền trực tiếp đem đồ ăn để ở bên ngoài cửa.
Bởi vì phòng bệnh tại bệnh viện mà Hạ Lăng đang công tác trên cửa không có cửa sổ nhỏ để người bên ngoài đưa đồ ăn vào, hơn nữa lo lắng tới nửa đêm bệnh nhân sẽ nổi điên, cho nên tất cả phòng bệnh của bệnh viện đều có cách âm rất tốt. Cho dù bạn có dán lỗ tai lên trên cánh cửa, thì dù người ở bên trong có gào tới khản cổ, bạn cũng sẽ không nghe ra bất cứ chút thanh âm nào.
Cho nên mặc kệ Hạ Lăng có gõ cửa như thế nào, hộ sĩ kia vẫn không mảy may cảm thụ được. Hạ Lăng chỉ có thể trơ mắt như vậy nhìn hộ sĩ buông xuống phần cơm trưa của Giang Mục, cước bộ nhanh như bay rời khỏi tầng này.
Hạ Lăng: A, vì cái gì cảm giác trên trời toàn là màu đen vậy.
Hạ Lăng dám cược, vị hộ sĩ kia tuyệt đối là thực tập mới tới.
Nào có chuyện đem cơm trưa của người bệnh đặt ở cửa là liền xong việc? Như vậy sao có thể ăn? Sao có thể ăn? Có bản lĩnh thì cô ăn cho tôi xem đi? Cửa còn bị khóa trái, điều này làm sao có thể khiến cho người ta ăn được cơm? Cho một đánh giá kém, không giải thích.
Vì thế cùng ngày, tất cả mọi người trong bệnh viện đã phát hiện ra một việc rất kỳ quái. Bác sĩ Hạ Lăng tự mình đi tới khám bệnh cho người bệnh xong liền khóa trái cửa, hư hư thực thực truyền khắp cả bệnh viện rằng tình trạng của bệnh nhân biến xấu đi.
Nhưng sau đó, không có bất cứ ai nhìn thấy bác sĩ Hạ Lăng, gọi điện thoại cho hắn thì phát hiện ra di động của hắn không liên lạc được. Một án kiện mất tích thần bí như vậy, cuối cùng sau khi ánh nắng tươi sáng của một ngày mới mọc lên, đã được hộ sĩ đưa cơm cho bệnh nhân phá giải.
Hộ sĩ sau khi nơm nớp mở ra cửa phòng, thấy chính là Hạ Lăng đang té ngã trên mặt đất, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, thiếu chút nữa thì bị chết đói ở trong phòng bệnh.
Mọi người lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, nguyên lai bác sĩ Hạ Lăng không có bị mất tích, mà là bị bệnh nhân chạy trốn đánh ngất ở trong phòng bệnh, sau đó thì khóa trái cửa!
Trong khoảng thời gian rảnh rỗi khi công tác, các bác sĩ cùng hộ sĩ ghé vào với nhau, nhìn xung quanh bốn phía không có ai khác, lúc này mới thấp giọng bàn luận.
Trong đó có một vị hộ sĩ tuổi tương đối nhỏ, bên trong lời nói chứa một chút ý tứ hàm xúc nén giận: “Cái gì chứ, dọa chết người, tôi còn tưởng bác sĩ Hạ Lăng bị ai đó bắt cóc cơ.”
“Tôi trước đó còn tưởng rằng cậu ta bị người ngoài hành tinh bắt đi.” Bác sĩ bên cạnh đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, biểu tình thập phần nghiêm túc, khiến cho người ta tin tưởng lời nói của y là thật.
“Bác sĩ Hoàng thật sự nghiêm túc nói bậy bạ.”
“Tôi trước đó đã đem đồng tiền lương cá cược, chắc chắn là bác sĩ Hạ đã cùng một vị hộ sĩ nào đó bỏ trốn. Tôi đây vì cậu ta suy nghĩ như vậy, còn muốn giúp cậu ta che giấu để cho cô bạn gái hộ sĩ của cậu ta đi vào, không nghĩ tới cậu ta lại báo đáp tôi như vậy.” Vị bạn trai của cô hộ sĩ trước đó mở miệng, cũng là một bác sĩ có chút danh tiếng trong bệnh viện, hận không thể đem Hạ Lăng ăn tươi nuốt sống.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
“Đúng vậy.”
“Bất quá cẩn thận suy nghĩ lại, hình như bên người của bác sĩ Hạ Lăng chưa từng xuất hiện qua một người bạn nào là nữ?”
“Trời, đúng thực là như vậy!”
“Ai ai ai, các người nói xem, bác sĩ Hạ Lăng… kỳ thực… sẽ không phải là vậy đi?”
Hạ Lăng ở một bên nghe lén cuộc thảo luận của đám người nhàn rỗi không có việc gì làm kia về vấn đề hắn là người như thế nào, tới khi bọn họ bắt đầu hoài nghi tính hướng của hắn, rốt cuộc nhịn không được đứng dậy. Nếu hiện tại có thứ gì đó dùng để biểu hiện giá trị tức giận, thì rất có thể mọi người sẽ nhìn thấy được Hạ Lăng hiện tại đã bị chọc giận tới mức độ cao nhất, gân xanh muốn bạo phát.
“Các người thời điểm nhàn rỗi không có chuyện gì thì sẽ đi thảo luận về người khác sao? Đống thời gian này các người có biết sẽ cứu được bao nhiêu người bệnh không hả!” Hơn nữa đừng có nói về hắn nữa có được hay!
Nếu như đàm luận về một người sau lưng đối phương, chỉ cần đối phương không biết thì sẽ chẳng sao cả, hoặc là về sau đối phương mới biết thì vấn đề cũng không lớn lắm. Nhưng ở tại thời điểm mấu chốt đang bàn luận như thế này lại bị bắt quả tang, loại cảm giác này quả thực rất không tốt. Hơn nữa đối tượng bị thảo luận lại còn là vị bác sĩ được toàn bộ bệnh viện công nhận là đầu óc có vấn đề, bắt đầu điên lên rồi thì bất cứ ai cũng khuyên không được.
Mọi người lúc này liền mắt qua mày lại, một người tiếp một người lấy lý do bản thân có công việc, chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn. Hạ Lăng căn bản còn chưa phản ứng được rốt cuộc đám người kia vừa nói gì thì trước mắt đã không còn thân ảnh của bất cứ ai.
Quả nhiên, đám bác sĩ hộ sĩ này không đi tham gia trận đấu ma-ra-tông trong thế vận hội Olympic thì thực sự là quá đáng tiếc, loại tốc độ này tuyệt đối có thể giật được chức quán quân. Bất quá hắn vẫn rất muốn đem bọn họ túm lại sau đó đánh cho mỗi người một trận, phải làm sao bây giờ?
Hạ Lăng đen mặt trở lại văn phòng của chính mình, liếc mắt một cái nhìn về phía di động vẫn đang được sạc pin, vốn định mở máy tính ra để chơi trò chơi, lại không nghĩ tới ngay sau đó một tin nhắn liền được gửi tới.
Nội dung tin nhắn thực ngắn gọn, cũng thực khiến cho Hạ Lăng muốn giết người.
“^_^ Bác sĩ tư nhân thân ái, cậu chừng nào mới tới chỗ tôi để kiểm tra bệnh tình?”