Vì để nói sang chuyện khác, Hạ Lăng đem điện thoại di động đặt qua một bên, sau đó nghiêm túc nhìn Diệp Thừa: “Diệp đại cảm thấy thời tiết ngày hôm nay không tồi đi.” Lúc sau Diệp Thừa liền trả về cho Hạ Lăng một nụ cười thản nhiên. Ở thời điểm Hạ Lăng vẫn còn đang không hiểu gì cả, Diệp Thừa đứng dậy, đi tới phía vị trí mà hắn đang nằm, sau đó đem cả người Hạ Lăng bao trùm dưới bóng dáng của y.
“Đúng là không tồi.” Diệp Thừa đè thấp thân thể của chính mình, tay phải cầm lấy cổ tay của Hạ Lăng, làm cho hắn căn bản là không thể giãy dụa được. Ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào trong gian phòng, chiếu lên trên người của Diệp Thừa. Hạ Lăng nhìn mà không biết nên làm cái gì, chỉ có thể tùy ý để cho Diệp Thừa hôn môi mình. Đáy mắt của Diệp Thừa ôn nhu như vậy, Hạ Lăng chưa từng thấy qua.
Bởi vì ở hai năm trước, hắn tuy rằng mỗi ngày đều nhìn thấy Diệp Thừa, nhưng mà Diệp Thừa chưa từng bao giờ tỏ ra ôn nhu như hiện tại, khiến cho người ta đau lòng. Đúng vậy, là đau lòng, Hạ Lăng cũng không nói rõ được vì sao hắn lại có cảm giác đau lòng như vậy. Nhưng mà hắn có thể cảm giác được, Diệp Thừa không giống với trước kia, rốt cuộc là không giống ở chỗ nào, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không rõ.
Hạ Lăng cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là bị làm sao, tóm lại đầu óc của hắn chính là đặc biệt không bình thường, lại đối với Diệp Thừa nói: “Diệp đại, chúng ta đi xem phim đi có được không?” Nói xong, ngay cả Hạ Lăng cũng muốn tự tát cho mình một cái, không nghĩ tới lại thấy Diệp Thừa hướng mình cười tươi, gật gật đầu nói: “Được.”
Hạ Lăng lên mạng tra xem rạp phim gần đây nhất đang chiếu bộ phim gì, chọn đi chọn lại, không biết nên chọn bộ phim nào thì mới tốt, đúng lúc này Diệp Thừa vươn tay chỉ về hướng bộ phim kinh dị đang nổi nhất trong thời gian gần đây: “Cái này đi?” Hạ Lăng sau khi trải qua thế giới của Bạch Lê, đối với mấy thứ ‘khủng bố’ hoặc ‘quỷ dị’ gì đó đều sinh ra một sự sợ hãi nhất định. Nhưng mà nghĩ tới người cùng mình đi xem phim chính là Diệp đại, tất cả mọi tâm lý sợ hãi của hắn đều bị xóa tan.
Nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại là hơn mười giờ, phỏng chừng hắn cùng Diệp đại tới rạp chiếu phim thì sẽ là 10 giờ rưỡi. Mà bộ phim điện ảnh này sẽ chiếu vào lúc 11 giờ, cho nên hiện tại đi luôn hẳn là còn kịp.
….
Tựa như Hạ Lăng đã đoán, bọn họ vừa tới rạp chiếu phim thì đồng hồ chỉ 10 giờ rưỡi, thành công mua được hai tấm vé cuối cùng, ở lúc 11 giờ liền đi vào trong phòng chiếu. Không nên hỏi hắn vì sao không đặt vé qua mạng, hắn không có tiền, mà cho dù có thì cũng đều đã đem toàn bộ cấp cho Diệp đại rồi _(:3)∠)_ Đúng vậy, hắn chính là yêu Diệp đại đại sâu sắc như vậy đó! Đem tất cả tiền riêng của bản thân giao cho Diệp đại không lưu lại dù chỉ một phần, hắn quả nhiên là một tuyệt thế nam nhân tốt.
╮(╯▽╰)╭ Tiền gì đó, vẫn nên đem cho bà xã quản lý mới đúng.
Thời gian nửa giờ chờ đợi kỳ thực cũng không tính là lâu, Hạ Lăng chơi game trên di động một hồi, nhân tiện chụp thêm vài tấm ảnh của Diệp Thừa, xong xuôi tất cả thì thời gian đã không còn kém bao nhiêu. Bởi vì bộ phim điện ảnh này là chiếu 3D, mua hai tấm vé xong còn được tặng đồ uống cùng bỏng. Hạ Lăng ở trước khi đi vào phòng chiếu phim liền đã ăn xong hơn phân nửa đồ ăn của chính mình, tới lúc đem kính 3D cầm trên tay thì đồ uống ở trên tay cũng đã uống gần hết.
Có chút bi thương ngồi ở bên cạnh Diệp Thừa, Hạ Lăng còn tự hỏi bản thân làm cách nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền ăn sạch được chỗ đồ ăn. Đợi cho tới thời điểm phim sắp bắt đầu chiếu, Diệp Thừa liền đem gói bỏng còn chưa ăn được bao nhiêu đặt ở bên cạnh của Hạ Lăng: “Chỉ có thể ăn một ít nữa thôi đấy.”
Sau đó Hạ Lăng bị cảm động, trước khi phim bắt đầu chiếu tự nói với bản thân là sẽ không đụng tới bỏng ở bên cạnh mình. Ừ, tuy rằng Diệp Thừa vừa mới dứt lời thì phim liền bắt đầu chiếu gì đó, hắn mới không nói ra đâu. Phim điện ảnh vừa bắt đầu chiếu, chính là một nữ nhân mặc áo màu trắng ở trong gương chợt lóe qua, đối với cảnh tượng nhìn qua thì khủng bố nhưng thực ra là do người diễn này, Hạ Lăng tự nhiên sẽ không sợ hãi.
Nhưng mà hắn phát hiên ra, độ ấm xung quanh tựa hồ như bắt đầu có chút giảm xuống. Không biết có phải vì nguyên nhân nhiệt độ khá lạnh hay không, Hạ Lăng chỉ có thể hướng phương hướng của Diệp Thừa mà dựa vào, lại không nghĩ rằng trong rạp chiếu phim này, trừ bỏ hắn ra còn lại toàn bộ đều là một mảnh hắc ám. Đây tuyệt đối không có khả năng là do hắn bị lỗi giác, hơn nữa rạp chiếu phim cũng không thể tối tới mức ngay cả một bóng người cũng nhìn không thấy.
Dưới loại tình huống này, hắn bắt đầu sợ hãi, ý đồ muốn mở miệng gọi tên của Diệp Thừa, thế nhưng lại phát hiện ra giọng nghẹn vô cùng, thậm chí ngay cả một câu cũng không phát ra nổi. Đột nhiên cảm giác được trên mặt có thứ gì đó lạnh như băng lướt qua, dọa hắn muốn chạy thoát, lại phát hiện vô luận hắn chạy như thế nào, trước mặt vĩnh viễn đều là hắc ám vô tận.
Không có một tia ánh sáng, giống như ở giây tiếp theo sẽ bị hắc ám cắn nuốt.
“Vì sao lại muốn chạy?” Thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên, Hạ Lăng xoay người, liền thấy được Bạch Lê đứng ở phía sau của hắn. Ánh mắt toàn bộ đều là màu đen hơi híp lại, không có một tia sức sống. So với lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Lê mà nói, lúc này Hạ Lăng lại bị đôi tay chỉ có khung xương của Bạch Lê dọa cho thiếu chút nữa thì ngồi bệt xuống mặt đất.
“Chỉ là biến trở lại chân thực mà thôi.” Bạch Lê đi tới trước ôm lấy Hạ Lăng, nguyên bản chỉ có đôi tay là lộ ra xương, lúc này đây bạch cốt liên lan tràn, thẳng cho tới khi nửa khuôn mặt bị máu bao trùm. Hạ Lăng có thể thấy được ở giữa đống máu đỏ sậm kia, có ẩn hiện bạch cốt bị che lấp. Hạ Lăng cũng biết rằng Bạch Lê là một phần của Lâm Quân Ngạn, theo lý thuyết sẽ không thực sự hại tới mình, cho nên hắn nghĩ nghĩ một hồi, ra vẻ trấn tĩnh hỏi: “Bạch Lê, anh như thế nào lại biến thành như vậy?”
“Thế giới của anh đã tan vỡ, cho nên biến thành như vậy cũng không có gì là kỳ quái.” Bạch Lê thời điểm nói chuyện, máu ở trên mặt vẫn không ngừng rơi xuống, có vài giọt rơi tại trên mặt của Hạ Lăng, theo hai gò má của hắn mà chảy xuống. Cái loại cảm giác lạnh lẽo quá mức chân thật này, khiến cho Hạ Lăng không biết phải làm sao.
Bạch Lê cúi đầu, hôn lên môi của Hạ Lăng. Nói thật, một nửa là người còn một nửa là máu, cảm giác khiến cho Hạ Lăng có chút buồn nôn. Nhưng mà rất nhanh, chỗ huyết nhục mơ hồ ở trên mặt của Bạch Lê liền bắt đầu biến trở về nguyên dạng. Y nhìn Hạ Lăng, trong đôi mắt màu đen kia lộ ra một tia cười: “Lần sau gặp lại, Hạ Lăng.”
Đợi tới khi Hạ Lăng tỉnh lại, phim vừa vặn chấm dứt. Diệp Thừa trước đó đã giúp Hạ Lăng tháo xuống kính 3D, nhìn thấy Hạ Lăng sau đó đã tỉnh lại, y mới đem nước khoáng ở trong tay đưa tới trước mặt Hạ Lăng: “Uống chút nước đi.”
Hạ Lăng ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc hết thảy là mộng hay là thực. Hắn vươn tay nhận lấy nước khoáng mà Diệp Thừa đưa cho, còn chưa mở nắp ra. Sau khi uống một ngụm, hắn mới phát hiện ra bản thân kỳ thực có đồ uống riêng. Hạ Lăng có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Diệp Thừa, lại phát hiện ra Diệp Thừa cũng đang nhìn hắn. Thời điểm tầm mắt giao nhau, Hạ Lăng trong nháy mắt liền dại ra.
Hắn tựa hồ thấy được ở trong con mắt của Diệp Thừa, là Bạch Lê đang đứng ở phía sau, trên mặt không có một chút biểu tình.
….
Hạ Lăng về tới nhà đã là buổi chiều, hoàn hảo là bánh bao buổi sáng vẫn còn, đun nóng lên là có thể ăn được. Nhưng mà đối với loại người có năng lực thần kỳ là ‘bàn tay hủy diệt phòng bếp’ như Hạ Lăng, thì vẫn là ăn nguội tốt hơn. Diệp Thừa trực tiếp đem bánh bao ở trong tay của Hạ Lăng đoạt đi, sau đó liền mở ra tủ lạnh, tìm được một ít rau dưa cùng với thịt tươi, đại khái là còn thừa ở bữa cơm ngày hôm qua. Đem nguyên liệu toàn bộ mang vào trong phòng bếp, y vỗ vỗ đầu của Hạ Lăng: “Anh trước hết đun nóng lại bánh bao cho em, sau đó thì xào ít cơm rang cho em ăn.”
Hạ Lăng vẫn là lần đầu tiên được ăn đồ ăn do Diệp Thừa tự tay nấu, trong tất cả các nam thần, hình như hắn chỉ mới nếm qua cơm do Tô Vũ cùng Giang Mục làm. Tay nghề của hai người đều rất tốt, không có gì để chê hết _(:3)∠)_
Sau khi bánh bao được đun nóng, Diệp Thừa trước hết đem cho Hạ Lăng ăn chút lót bụng. Bởi vì Hạ Lăng trước kia đều là đúng 11 giờ rưỡi liền ăn cơm, cho nên hiện tại đã sớm đói không chịu nổi. Một hơi đem ba chiếc bánh bao toàn bộ ăn sạch, sau đó Diệp Thừa cũng đem cơm rang đặt ở trước mặt của Hạ Lăng. Hạ Lăng ăn thìa đầu tiên liền phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm túc.
Có phải hay không tất cả các nam thần đều sẽ biết nấu cơm, hơn nữa còn nấu rất ngon?
Diệp Thừa nhìn thấy Hạ Lăng đem cơm rang nhét vào trong miệng, khiến cho quai hàm phồng hết cả lên, có một loại cảm giác tựa như bản thân đang nuôi một con thú nhỏ, đang không ngừng đem đồ ăn cất trữ nét vào miệng. Y nhìn một hồi, rồi mới nói: “Em không phải có chuyện gì gạt anh đấy chứ?” Hạ Lăng không nghĩ tới Diệp Thừa sẽ hỏi vấn đề này, đồ ăn lập tức bị nghẹn lại ở trong cổ họng. Uống hết một cốc nước đầy xong, Hạ Lăng mới phát hiện ra may mắn là bản thân vẫn còn sống.
“Đại đại, vì sa anh lại hỏi như vậy?” Hạ Lăng không biết Diệp Thừa đang hỏi về vấn đề nào, có thể là về Bạch Lê, cũng có thể là về việc hắn đột nhiên biến mất rồi lại ở hai năm sau xuất hiện. Nhưng mặc kệ là vấn đề nào, đều sẽ liên quan tới sự tồn tại của hệ thống nằm ở tầng sâu nhất trong bí mật, cho nên hắn không thể nói chân tướng cho Diệp Thừa biết.
“Không có gì.” Khi nói chuyện, di động của Diệp Thừa đột nhiên vang lên. Sau khi nhìn thấy được tin nhắn gửi tới, Hạ Lăng thấy Diệp Thừa cau mày một chút. Không rõ ràng lắm đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, Hạ Lăng chỉ có thể chờ Diệp Thừa giải thích. Diệp Thừa xem tin nhắn xong, đem di động bỏ vào trong túi áo, ngược lại nhìn về phía Hạ Lăng đang nghịch nghịch chiếc thìa: “Trong nhà có chút việc, anh phải về trước.”
Ở sau khi biết trong nhà của Diệp Thừa xảy ra chuyện, Hạ Lăng cũng không dám níu kéo. Chờ tới sau khi Diệp Thừa rời đi, Hạ Lăng mới nhớ tới chuyện đã xảy ra trong rạp chiếu phim ngày hôm nay. Tuy rằng hắn đã sớm biết rằng Bạch Lê là một tồn tại đặc biệt, nhưng mà có thể tiến vào trong các thế giới khác, bình thường cũng không thể thực hiện được đi? Chẳng lẽ, là bởi vì chui được qua chỗ trống trong trục trặc của hệ thống?
[Mới không có trục trặc, cậu đã suy nghĩ nhiều.]
Vậy mày nói xem vì sao Bạch Lê lại xuất hiện a, có bản lĩnh thì mày nói a.
[←_← Mặc kệ cậu.]
╮(╯▽╰)╭ Mày rõ ràng là nói không được đúng không.
[… Chúc mừng mở ra nhiệm vụ cưỡng chế: Đối với mục tiêu công lược Diệp Thừa nói: “Diệp Thừa, em thích anh, em muốn sinh hầu tử cho anh”. Hạn trong một giờ, thất bại sẽ bị mục tiêu công lược ba ba ba.]
Mày là… đang nói giỡn đúng không…
[Thời gian đếm ngược: Trước mắt còn lại 59 phút…]
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Hệ thống, mày có thể không hãm hại tao có được không?
[Còn dư 58 phút, thỉnh chú ý thời gian nha (^u^)ノ]
Hạ Lăng chỉ sợ hệ thống sẽ thực sự có loại trừng phạt hãm hại như vậy, vì thế hắn lấy ra di động, tìm được dãy số của Diệp đại, liền trực tiếp gọi qua. Mà ở bên kia, Diệp Thừa đang nghe quản gia báo cáo tư liệu cho mình, nhìn thấy số được hiển thị ở trên di động đột ngột reo vang, sau đó ra hiệu cho quản gia tạm ngừng.
Y ở giây tiếp theo sau khi tiếp nhận điện thoại, chợt nghe được thanh âm của Hạ Lăng từ trong di động truyền tới: “Diệp đại, em thích anh, em muốn sinh hầu tử cho anh!”
Hạ Lăng sau khi nghe được thanh âm của hệ thống vang lên, cũng không quản Diệp Thừa nói cái gì, quyết định rất nhanh ấn xuống nút tắt điện thoại. Quản gia nghe thấy Diệp Thừa đột nhiên cười ra tiếng, cũng không dám nói cái gì, chỉ thấy Diệp Thừa một lần nữa đem di động thả xuống trên mặt bàn. Cầm lên tư liệu đặt ở một bên, đợi vài phút sau vẫn không thấy quản gia mở miệng, y nhíu nhíu mày: “Tiếp tục nói.”
~ ~ ~ ~ ~
Tác giả: Sắp được gặp lại Phó Hàn vô cùng cuteo rồi ~
Hạ Lăng không nghĩ tới đám người kia sẽ nhanh như vậy có thể tìm tới được nơi này, theo lý mà nói, hành tung lộ tuyến của hắn cùng Tô Vũ hẳn là sẽ không bị phát hiện mới đúng. Bất quá hiện tại cần phải tìm cách né tránh đám người kia, tận lực không để cho chính diện đối chọi. Nói cách khác, đối phương ỷ vào ưu thế nhân số, đợi cho tới khi dị năng của hắn cùng Tô Vũ hoàn toàn tiêu hao, phỏng chừng không chỉ là Tô Vũ, mà ngay cả chính hắn cũng sẽ bị bắt tới bên trong cái phòng thí nghiệm kia.
[Player chú ý, dị năng ở trên người Tô Vũ đã bị nhân viên nghiên cứu thu thập lấy mẫu, hiện tại đại bộ phận thành phẩm thực nghiệm đều có chứa dị năng của Tô Vũ, nhân viên nghiên cứu nếu muốn tìm kiếm vị trí của Tô Vũ, chỉ cần dựa vào thành phẩm thực nghiệm là có thể chuẩn xác tìm được nơi mà Tô Vũ đang lẩn tránh.]
Cho nên, ý tứ là, hắn cùng Tô Vũ hai người vô luận có chạy tới đâu thì cũng đều sẽ bị truy ra được phương hướng sao? Loại cảm giác này chẳng khác nào hai con chuột bạch nhỏ thuận lợi thoát ra được khỏi phòng thí nghiệm, đang lúc chúng nó bởi vì bản thân rốt cuộc cũng đã chạy thoát được khỏi cái nơi tràn ngập tra tấn không ngừng kia mà hưng phấn, thì bị một cái g thủy tinh vô hình đem chúng nó nhốt lại bên trong. Mà nhất cử nhất động của chúng nó cũng đều bị người ta giám sát, hơn nữa còn cười nhạo chúng nó thật đáng thương.
Nếu hắn có thể đem Tô Vũ từ trong phòng thí nghiệm cứu ra, như vậy hắn sẽ cam đoan để cho Tô Vũ được an toàn rời đi. Bất quá cái giá phải trả có chút lớn. Dưới loại tình huống này, hai người không có khả năng cùng nhau đào tẩu, nhất định phải lưu lại một người để kéo dài thời gian. Đương nhiên, hắn sẽ lấy an toàn của Tô Vũ để làm đầu. Dù sao có như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn còn không gian để trốn vào, nếu không thì cũng có hệ thống trợ giúp, thoát khỏi vòng vây gì đó là chuyện tình cực kỳ dễ dàng.
Nhưng mà Tô Vũ nếu bị bắt trở về, sự tình cũng sẽ không phải dễ dàng giải quyết. Nhân viên nghiên cứu nhất định sẽ tăng mạnh hệ thống an toàn của phòng thí nghiệm. Hơn nữa để tăng thêm độ khó, bọn họ có thể sẽ trực tiếp đem Tô Vũ cột vào bên trong một phòng thí nghiệm, tiến hành theo dõi toàn diện, cam đoan Tô Vũ sẽ không thể nào lần nữa thoát đi được. Mà tra tấn của bọn họ đối với Tô Vũ, phỏng chừng sẽ càng thêm đáng sợ hơn trước kia.
Không có biện pháp vẹn toàn đôi bên, Hạ Lăng cũng không dám cam đoan, hắn sau khi lưu lại, đám người kia sẽ dừng lại hành động bắt giữ Tô Vũ. Nhưng mà những người đó đại khái có một loại bệnh chung đi. Đối với những nhân tố không xác định được cùng với không khống chế được, bọn họ sẽ chú ý tới trước tiên, tiếp theo mới để ý đến mục tiêu ở trong nhiệm vụ. Hành động của Tô Vũ có thể nói là đã triệt để hoàn toàn bại lộ ra trước tầm nhìn của bọn họ, mà Hạ Lăng chính là nhân tố không thể xác định. Hắn trước hết chỉ có thể cố hết sức để kéo dài thêm được một chút ít thời gian.
Rất nhanh chọn ra biện pháp tốt nhất để giải quyết, Hạ Lăng bước nhanh xuống tầng. Nhân viên bắt giữ lúc này đã mặc vào trang phục phòng hộ, vây quanh Tô Vũ. Trang phục phòng hộ này được làm bằng một loại chất liệu có thể cam đoan chống lại được ảnh hưởng tới từ công kích dị năng hệ lôi của Tô Vũ. Nhưng mà dị năng hệ kim của Hạ Lăng lại có thể thực dễ dàng phá vòng vây lao ra ngoài.
Từ trong không gian lấy ra một khối kim loại lớn, Hạ Lăng thao tác dị năng, đem chúng nó phân giải ra rồi lại hợp lại thành những mảnh nhỏ kim loại, trực tiếp liền đâm xuyên qua tâm hạch năng lượng của máy thực nghiệm thể đã được dung hợp dị năng. Khời điểm dung hợp dị năng đều được tiến hành thực nghiệm ở trên máy móc, cho nên Hạ Lăng cũng không sợ bản thân vì cứu Tô Vũ mà làm thương tổn tới con người.
Ở thời điểm kế hoạch bắt giữ Tô Vũ sắp thành công, đột nhiên xuất hiện những mảnh kim loại nhỏ khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt, ngay cả Tô Vũ. Loại thủ pháp thao tác kim loại này cực kỳ giống với Hạ Lăng. Ở khi mạt thế bắt đầu cho tới khi mạt thế kết thúc, Hạ Lăng thời điểm sử dụng dị năng hệ kim đều rất thích đem kim loại phân giải thành những mảnh nhỏ để tiến hành công kích. Tuy rằng mảnh nhỏ thì kích thước nhỏ, nhưng mà một khi ở trong không trung phân tán ra, sẽ thành thành một loại quần công có công kích trên diện rộng. Những vật thể nằm trong khu vực bị tấn công, khả năng có thể tránh khỏi những mảnh kim loại này gần như bằng không.
Tô Vũ biểu tình nhìn Hạ Lăng càng thêm phức tạp. Mà nam nhân cầm đầu trong số những nhân viên bắt giữ kia cũng lập tức mở ra công năng thông tin. Bọn họ chưa từng nghĩ tới trên thế giới này, trừ bỏ Tô Vũ ra còn có một dị năng giả có năng lượng dị năng lớn tới như vậy. Người này quá mức xa lạ, ở trong tư liệu trước kia chưa từng xuất hiện qua. Đối với Hạ Lăng là tồn tại ngoài ý muốn này, bọn họ đều ôm tâm cảnh giác cực kỳ cao.
Cảnh giác thì cảnh giác, bọn họ hiện tại hẳn là đều đã đạt thành một nhận thức chung, đó là phải đem được Hạ Lăng cùng với Tô Vũ bắt về. Dị năng giả trên thế giới này cơ hồ đã không còn tồn tại nữa, Tô Vũ được bọn họ bảo lưu lại bởi vì y chính là cơ thể mẹ của nhóm thực nghiệm. Muốn ngoài Tô Vũ ra tìm được một dị năng giả mạnh hơn y, căn bản là không có khả năng. Cho nên Hạ Lăng hiện tại liền thành công trở thành tiêu điểm chú ý trong mắt của tất cả bọn họ.
Tìm được thời cơ, Hạ Lăng đi tới bên người Tô Vũ, tận lực đè thấp thanh âm tới mức chỉ có hai người bọn họ nghe được: “Hiện tại lực chú ý của bọn họ đều ở trên người tôi, đợi lát nữa tôi dẫn bọn họ rời đi, đương nhiên là tôi không thể dẫn hết được toàn bộ đám người này, nhưng tới lúc đó số lượng người vây bắt anh sẽ giảm đi. Thời điêm kia anh hãy lập tức chạy trốn, không cần cùng bọn họ đối diện chống lại. Chờ sau khi tôi bỏ rơi bọn họ, tự nhiên sẽ tới tìm anh.”
“Tin tôi hay không đó là chuyện của anh. Nếu anh không tin tôi, tôi chỉ có thể cam đoan an toàn của chính mình. Bất quá nếu anh tin tưởng tôi, tôi có thể cam đoan hai người chúng ta đều có thể an toàn rời đi. Đến lúc đó, thiết bị truy tìm mà bọn họ đặt ở trên người anh, chúng ta sẽ tính toán giải quyết sau.” Tuy rằng những lời này không quá chân thực, ngay cả hệ thống cũng không thể nào che giấu được tung tích của Tô Vũ, Hạ Lăng thì có năng lực gì, nhưng mà nói như vậy có thể khiến cho Tô Vũ an tâm một chút.
Tô Vũ không muốn để cho Hạ Lăng đi mạo hiểm, nhưng mà trừ như vậy ra, hai người cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Cùng Hạ Lăng hẹn nơi tụ họp, Tô Vũ càng ngày càng cảm giác được người ở trước mắt này chính là Hạ Lăng. Loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt khiến cho y không thể nào không để ý. Lúc sau cũng liền giống như suy tính của Hạ Lăng, một đám người thấy Hạ Lăng rời đi cũng nhanh chóng đuổi theo, chỉ để lại , người vây bắt Tô Vũ.
Một đám người thì Tô Vũ không xác định được bản thân mình có thể hay không né tránh, nhưng mà chỉ một vài người, y vẫn có thể dễ dàng giải quyết được. Hiện tại dị năng của y đã khôi phục lại không sai biệt lắm. Vốn sau khi mạt thế chấm dứt, cấp bậc dị năng của y vẫn luôn nằm ở đỉnh giai cấp không đột phá được, nhưng mà trong quá trình hân viên nghiên cứu không ngừng lấy đi dị năng của y, lại liên lục để cho y khôi phục dị năng, dị năng của y đã đột phá được tới cấp sơ giai, hiện tại đã ẩn ẩn có dấu hiệu đạt được cấp trung giai.
Từ lúc ban đầu tới giờ, Tô Vũ không có phản kháng, cho nên bọn họ căn bản không biết được cực hạn năng lượng của Tô Vũ là bao nhiêu. Mỗi lần dựa vào phương thực lấy mẫu dị năng, căn bản đều không thể kiểm tra ra được. Hiện tại Tô Vũ rốt cuộc cũng chịu động thủ, sử dụng tới dị năng của y, lần đầu tiền trong ba năm trở lại đây. Lôi điện rậm rạp bện thành tảng lớn những hàng rào điện, lập tức đem tất cả mọi người bao vây lại ở bên trong.
Tô Vũ nhân cơ hội lập tức rời đi. Có người vốn đang định đuổi theo Tô Vũ, nhưng khi nhìn thấy trang phục phòng hộ của mình đụng tới hàng rào điện lên trong nháy mắt bị thiêu hủy, lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Ngay cả trang phục phòng hộ đặc biệt được chế tạo ra để khống chế dị năng của Tô Vũ còn bị hàng rào điện này thiêu hủy, bọn họ như vậy đi ra ngoài, căn bản là tự tìm đường chết.
Hạ Lăng thông qua hệ thống truyền tới tình huống bên kia của Tô Vũ, biết được Tô Vũ đã thuận lợi rời khỏi, hắn cũng không muốn tiếp tục cùng đám người ở phía sau kéo dài nữa, thân hình lóe một cái rồi trực tiếp tiến vào trong không gian. Trong không gian có thể ngây ngốc nửa giờ, cũng đủ để hắn tránh thoát được sự truy đuổi của những người kia, sau đó chạy tới chỗ hẹn, tụ họp với Tô Vũ.
Quả nhiên, đám người kia thấy Hạ Lăng chợt lóe một cái sau đó liền không thấy bóng dáng đâu, đều tạo thành mấy tiểu độ, dọc theo những phương hướng bất đồng để tìm kiếm. Đợi vài phút, Hạ Lăng xác định bên ngoài không còn ai, lúc này mới từ trong không gian đi ra, trực tiếp hướng phương hướng nơi đã cùng Tô Vũ hẹn trước chạy thẳng.
Tô Vũ ở tại trong kho hàng lúc trước y thức tỉnh dị năng để chờ Tô Vũ, cả thành phố này đã được xây dựng lại một lần nữa, duy nhất kho hàng này vẫn còn được giữ lại. Y cũng không biết bản thân vì cái gì lại chọn nơi này làm địa điểm tụ họp…
Hạ Lăng không giống với Tô Vũ nghĩ nhiều như vậy, tới kho hàng rồi sau đó nhìn quanh bốn phía một lượt, sau khi phát hiện trừ bỏ hắn ra không còn ai nữa, mới an tâm đẩy cửa đi vào. Tô Vũ lúc này đang tựa vào bức tường bên cạnh, nhìn thấy Hạ Lăng đi vào, liền hướng Hạ Lăng cười cười: “Cậu là Hạ Lăng, đúng không?”
Tuy rằng Tô Vũ nói ra tên của mình không sai, nhưng mà y còn đang bị vây ở trong giai đoạn suy đoán, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng đều chứa vài phần không xác định. Như vậy không thể xem là Tô Vũ đã đoàn ra bản thân là ai. Hạ Lăng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Vũ một cái, sau đó thản nhiên mở miệng nói: “Anh cảm thấy phải thì chính là là phải, cảm thấy không phải thì chính là không phải. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chấp nhận hay phủ nhận suy đoán của anh.”
Dù sao dựa theo ý nghĩa phỏng đoán như vậy của Tô Vũ, y vĩnh viễn sẽ không thừa nhân bản thân chính là ‘Hạ Lăng’. Hệ thống trước đó cũng đã nói qua, phải để cho mục tiêu công lược chân chính xác nhận bản thân là ‘Hạ Lăng’, hắn mới có thể chấm dứt được thế giới này. Nhưng mà hắn cũng không có biện pháp để hướng Tô Vũ lộ ra chuyện bản thân thực sự là Hạ Lăng.
Nghe được câu trả lời của Hạ Lăng, Tô Vũ biểu tình ngược lại lại trở nên nghiêm túc hơn. Y gằn từng tiếng, nhấn rõ ràng từng chữ một, nói: “Hạ Lăng.”
[Mục tiêu công lược Tô Vũ đã xác nhận được thân phận của Player, nhiệm vụ chính trước tiên chính là tìm về được mảnh nhỏ ký ức.]
Hạ Lăng thật không ngờ Tô Vũ sẽ đột nhiên kiên định với suy đoán của bản thân tới như vậy, hắn hơi hơi mở to mắt ra, biểu tình kinh ngạc ở trong mắt của Tô Vũ lại khiến cho y bật cười thành tiếng.
“Rất kỳ quái vì sao anh sẽ lại từ trong suy đoán mà xác định em chính là Hạ Lăng luôn, đúng không? Kỳ thực ngay từ ban đầu anh liền cảm thấy được em rất quen thuộc, đồng dạng có được dị năng hệ kim cùng không gian, tuy rằng bên ngoài ngoại hình không giống, nhưng mà trừ điểm này ra, em cùng ‘Hạ Lăng’ thực sự rất rất giống nhau, khiến cho anh có thời điểm lầm tưởng rằng em chính là ‘Hạ Lăng’.”
“Sau anh lại bắt đầu đoán, cũng không thể xác định chắc chắn được. Nhưng mà lúc đó em lại nói với anh rằng đừng thông qua em để hoài niệm tới người khác. Em như thế nào lại biết được, anh không chỉ đơn thuần là muốn đoán ra được thân phận của em? Hạ Lăng, em thực sự không phải là người biết nói dối. Trước đó em đã nói, em sẽ không chấp nhận hay phủ nhận bất cứ suy đoán nào của anh. Cái này chỉ sợ là để cho anh tự mình suy đoán, đoán tới khi xác định được em chính là ‘Hạ Lăng’ chân chính đi?”
“Tuy rằng không biết vì sao em phải làm như vậy, nhưng mà…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vì để nói sang chuyện khác, Hạ Lăng đem điện thoại di động đặt qua một bên, sau đó nghiêm túc nhìn Diệp Thừa: “Diệp đại cảm thấy thời tiết ngày hôm nay không tồi đi.” Lúc sau Diệp Thừa liền trả về cho Hạ Lăng một nụ cười thản nhiên. Ở thời điểm Hạ Lăng vẫn còn đang không hiểu gì cả, Diệp Thừa đứng dậy, đi tới phía vị trí mà hắn đang nằm, sau đó đem cả người Hạ Lăng bao trùm dưới bóng dáng của y.
“Đúng là không tồi.” Diệp Thừa đè thấp thân thể của chính mình, tay phải cầm lấy cổ tay của Hạ Lăng, làm cho hắn căn bản là không thể giãy dụa được. Ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào trong gian phòng, chiếu lên trên người của Diệp Thừa. Hạ Lăng nhìn mà không biết nên làm cái gì, chỉ có thể tùy ý để cho Diệp Thừa hôn môi mình. Đáy mắt của Diệp Thừa ôn nhu như vậy, Hạ Lăng chưa từng thấy qua.
Bởi vì ở hai năm trước, hắn tuy rằng mỗi ngày đều nhìn thấy Diệp Thừa, nhưng mà Diệp Thừa chưa từng bao giờ tỏ ra ôn nhu như hiện tại, khiến cho người ta đau lòng. Đúng vậy, là đau lòng, Hạ Lăng cũng không nói rõ được vì sao hắn lại có cảm giác đau lòng như vậy. Nhưng mà hắn có thể cảm giác được, Diệp Thừa không giống với trước kia, rốt cuộc là không giống ở chỗ nào, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không rõ.
Hạ Lăng cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là bị làm sao, tóm lại đầu óc của hắn chính là đặc biệt không bình thường, lại đối với Diệp Thừa nói: “Diệp đại, chúng ta đi xem phim đi có được không?” Nói xong, ngay cả Hạ Lăng cũng muốn tự tát cho mình một cái, không nghĩ tới lại thấy Diệp Thừa hướng mình cười tươi, gật gật đầu nói: “Được.”
Hạ Lăng lên mạng tra xem rạp phim gần đây nhất đang chiếu bộ phim gì, chọn đi chọn lại, không biết nên chọn bộ phim nào thì mới tốt, đúng lúc này Diệp Thừa vươn tay chỉ về hướng bộ phim kinh dị đang nổi nhất trong thời gian gần đây: “Cái này đi?” Hạ Lăng sau khi trải qua thế giới của Bạch Lê, đối với mấy thứ ‘khủng bố’ hoặc ‘quỷ dị’ gì đó đều sinh ra một sự sợ hãi nhất định. Nhưng mà nghĩ tới người cùng mình đi xem phim chính là Diệp đại, tất cả mọi tâm lý sợ hãi của hắn đều bị xóa tan.
Nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại là hơn mười giờ, phỏng chừng hắn cùng Diệp đại tới rạp chiếu phim thì sẽ là 10 giờ rưỡi. Mà bộ phim điện ảnh này sẽ chiếu vào lúc 11 giờ, cho nên hiện tại đi luôn hẳn là còn kịp.
….
Tựa như Hạ Lăng đã đoán, bọn họ vừa tới rạp chiếu phim thì đồng hồ chỉ 10 giờ rưỡi, thành công mua được hai tấm vé cuối cùng, ở lúc 11 giờ liền đi vào trong phòng chiếu. Không nên hỏi hắn vì sao không đặt vé qua mạng, hắn không có tiền, mà cho dù có thì cũng đều đã đem toàn bộ cấp cho Diệp đại rồi _(:3)∠)_ Đúng vậy, hắn chính là yêu Diệp đại đại sâu sắc như vậy đó! Đem tất cả tiền riêng của bản thân giao cho Diệp đại không lưu lại dù chỉ một phần, hắn quả nhiên là một tuyệt thế nam nhân tốt.
╮(╯▽╰)╭ Tiền gì đó, vẫn nên đem cho bà xã quản lý mới đúng.
Thời gian nửa giờ chờ đợi kỳ thực cũng không tính là lâu, Hạ Lăng chơi game trên di động một hồi, nhân tiện chụp thêm vài tấm ảnh của Diệp Thừa, xong xuôi tất cả thì thời gian đã không còn kém bao nhiêu. Bởi vì bộ phim điện ảnh này là chiếu 3D, mua hai tấm vé xong còn được tặng đồ uống cùng bỏng. Hạ Lăng ở trước khi đi vào phòng chiếu phim liền đã ăn xong hơn phân nửa đồ ăn của chính mình, tới lúc đem kính 3D cầm trên tay thì đồ uống ở trên tay cũng đã uống gần hết.
Có chút bi thương ngồi ở bên cạnh Diệp Thừa, Hạ Lăng còn tự hỏi bản thân làm cách nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền ăn sạch được chỗ đồ ăn. Đợi cho tới thời điểm phim sắp bắt đầu chiếu, Diệp Thừa liền đem gói bỏng còn chưa ăn được bao nhiêu đặt ở bên cạnh của Hạ Lăng: “Chỉ có thể ăn một ít nữa thôi đấy.”
Sau đó Hạ Lăng bị cảm động, trước khi phim bắt đầu chiếu tự nói với bản thân là sẽ không đụng tới bỏng ở bên cạnh mình. Ừ, tuy rằng Diệp Thừa vừa mới dứt lời thì phim liền bắt đầu chiếu gì đó, hắn mới không nói ra đâu. Phim điện ảnh vừa bắt đầu chiếu, chính là một nữ nhân mặc áo màu trắng ở trong gương chợt lóe qua, đối với cảnh tượng nhìn qua thì khủng bố nhưng thực ra là do người diễn này, Hạ Lăng tự nhiên sẽ không sợ hãi.
Nhưng mà hắn phát hiên ra, độ ấm xung quanh tựa hồ như bắt đầu có chút giảm xuống. Không biết có phải vì nguyên nhân nhiệt độ khá lạnh hay không, Hạ Lăng chỉ có thể hướng phương hướng của Diệp Thừa mà dựa vào, lại không nghĩ rằng trong rạp chiếu phim này, trừ bỏ hắn ra còn lại toàn bộ đều là một mảnh hắc ám. Đây tuyệt đối không có khả năng là do hắn bị lỗi giác, hơn nữa rạp chiếu phim cũng không thể tối tới mức ngay cả một bóng người cũng nhìn không thấy.
Dưới loại tình huống này, hắn bắt đầu sợ hãi, ý đồ muốn mở miệng gọi tên của Diệp Thừa, thế nhưng lại phát hiện ra giọng nghẹn vô cùng, thậm chí ngay cả một câu cũng không phát ra nổi. Đột nhiên cảm giác được trên mặt có thứ gì đó lạnh như băng lướt qua, dọa hắn muốn chạy thoát, lại phát hiện vô luận hắn chạy như thế nào, trước mặt vĩnh viễn đều là hắc ám vô tận.
Không có một tia ánh sáng, giống như ở giây tiếp theo sẽ bị hắc ám cắn nuốt.
“Vì sao lại muốn chạy?” Thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên, Hạ Lăng xoay người, liền thấy được Bạch Lê đứng ở phía sau của hắn. Ánh mắt toàn bộ đều là màu đen hơi híp lại, không có một tia sức sống. So với lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Lê mà nói, lúc này Hạ Lăng lại bị đôi tay chỉ có khung xương của Bạch Lê dọa cho thiếu chút nữa thì ngồi bệt xuống mặt đất.
“Chỉ là biến trở lại chân thực mà thôi.” Bạch Lê đi tới trước ôm lấy Hạ Lăng, nguyên bản chỉ có đôi tay là lộ ra xương, lúc này đây bạch cốt liên lan tràn, thẳng cho tới khi nửa khuôn mặt bị máu bao trùm. Hạ Lăng có thể thấy được ở giữa đống máu đỏ sậm kia, có ẩn hiện bạch cốt bị che lấp. Hạ Lăng cũng biết rằng Bạch Lê là một phần của Lâm Quân Ngạn, theo lý thuyết sẽ không thực sự hại tới mình, cho nên hắn nghĩ nghĩ một hồi, ra vẻ trấn tĩnh hỏi: “Bạch Lê, anh như thế nào lại biến thành như vậy?”
“Thế giới của anh đã tan vỡ, cho nên biến thành như vậy cũng không có gì là kỳ quái.” Bạch Lê thời điểm nói chuyện, máu ở trên mặt vẫn không ngừng rơi xuống, có vài giọt rơi tại trên mặt của Hạ Lăng, theo hai gò má của hắn mà chảy xuống. Cái loại cảm giác lạnh lẽo quá mức chân thật này, khiến cho Hạ Lăng không biết phải làm sao.
Bạch Lê cúi đầu, hôn lên môi của Hạ Lăng. Nói thật, một nửa là người còn một nửa là máu, cảm giác khiến cho Hạ Lăng có chút buồn nôn. Nhưng mà rất nhanh, chỗ huyết nhục mơ hồ ở trên mặt của Bạch Lê liền bắt đầu biến trở về nguyên dạng. Y nhìn Hạ Lăng, trong đôi mắt màu đen kia lộ ra một tia cười: “Lần sau gặp lại, Hạ Lăng.”
Đợi tới khi Hạ Lăng tỉnh lại, phim vừa vặn chấm dứt. Diệp Thừa trước đó đã giúp Hạ Lăng tháo xuống kính 3D, nhìn thấy Hạ Lăng sau đó đã tỉnh lại, y mới đem nước khoáng ở trong tay đưa tới trước mặt Hạ Lăng: “Uống chút nước đi.”
Hạ Lăng ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc hết thảy là mộng hay là thực. Hắn vươn tay nhận lấy nước khoáng mà Diệp Thừa đưa cho, còn chưa mở nắp ra. Sau khi uống một ngụm, hắn mới phát hiện ra bản thân kỳ thực có đồ uống riêng. Hạ Lăng có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Diệp Thừa, lại phát hiện ra Diệp Thừa cũng đang nhìn hắn. Thời điểm tầm mắt giao nhau, Hạ Lăng trong nháy mắt liền dại ra.
Hắn tựa hồ thấy được ở trong con mắt của Diệp Thừa, là Bạch Lê đang đứng ở phía sau, trên mặt không có một chút biểu tình.
….
Hạ Lăng về tới nhà đã là buổi chiều, hoàn hảo là bánh bao buổi sáng vẫn còn, đun nóng lên là có thể ăn được. Nhưng mà đối với loại người có năng lực thần kỳ là ‘bàn tay hủy diệt phòng bếp’ như Hạ Lăng, thì vẫn là ăn nguội tốt hơn. Diệp Thừa trực tiếp đem bánh bao ở trong tay của Hạ Lăng đoạt đi, sau đó liền mở ra tủ lạnh, tìm được một ít rau dưa cùng với thịt tươi, đại khái là còn thừa ở bữa cơm ngày hôm qua. Đem nguyên liệu toàn bộ mang vào trong phòng bếp, y vỗ vỗ đầu của Hạ Lăng: “Anh trước hết đun nóng lại bánh bao cho em, sau đó thì xào ít cơm rang cho em ăn.”
Hạ Lăng vẫn là lần đầu tiên được ăn đồ ăn do Diệp Thừa tự tay nấu, trong tất cả các nam thần, hình như hắn chỉ mới nếm qua cơm do Tô Vũ cùng Giang Mục làm. Tay nghề của hai người đều rất tốt, không có gì để chê hết _(:3)∠)_
Sau khi bánh bao được đun nóng, Diệp Thừa trước hết đem cho Hạ Lăng ăn chút lót bụng. Bởi vì Hạ Lăng trước kia đều là đúng 11 giờ rưỡi liền ăn cơm, cho nên hiện tại đã sớm đói không chịu nổi. Một hơi đem ba chiếc bánh bao toàn bộ ăn sạch, sau đó Diệp Thừa cũng đem cơm rang đặt ở trước mặt của Hạ Lăng. Hạ Lăng ăn thìa đầu tiên liền phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm túc.
Có phải hay không tất cả các nam thần đều sẽ biết nấu cơm, hơn nữa còn nấu rất ngon?
Diệp Thừa nhìn thấy Hạ Lăng đem cơm rang nhét vào trong miệng, khiến cho quai hàm phồng hết cả lên, có một loại cảm giác tựa như bản thân đang nuôi một con thú nhỏ, đang không ngừng đem đồ ăn cất trữ nét vào miệng. Y nhìn một hồi, rồi mới nói: “Em không phải có chuyện gì gạt anh đấy chứ?” Hạ Lăng không nghĩ tới Diệp Thừa sẽ hỏi vấn đề này, đồ ăn lập tức bị nghẹn lại ở trong cổ họng. Uống hết một cốc nước đầy xong, Hạ Lăng mới phát hiện ra may mắn là bản thân vẫn còn sống.
“Đại đại, vì sa anh lại hỏi như vậy?” Hạ Lăng không biết Diệp Thừa đang hỏi về vấn đề nào, có thể là về Bạch Lê, cũng có thể là về việc hắn đột nhiên biến mất rồi lại ở hai năm sau xuất hiện. Nhưng mặc kệ là vấn đề nào, đều sẽ liên quan tới sự tồn tại của hệ thống nằm ở tầng sâu nhất trong bí mật, cho nên hắn không thể nói chân tướng cho Diệp Thừa biết.
“Không có gì.” Khi nói chuyện, di động của Diệp Thừa đột nhiên vang lên. Sau khi nhìn thấy được tin nhắn gửi tới, Hạ Lăng thấy Diệp Thừa cau mày một chút. Không rõ ràng lắm đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, Hạ Lăng chỉ có thể chờ Diệp Thừa giải thích. Diệp Thừa xem tin nhắn xong, đem di động bỏ vào trong túi áo, ngược lại nhìn về phía Hạ Lăng đang nghịch nghịch chiếc thìa: “Trong nhà có chút việc, anh phải về trước.”
Ở sau khi biết trong nhà của Diệp Thừa xảy ra chuyện, Hạ Lăng cũng không dám níu kéo. Chờ tới sau khi Diệp Thừa rời đi, Hạ Lăng mới nhớ tới chuyện đã xảy ra trong rạp chiếu phim ngày hôm nay. Tuy rằng hắn đã sớm biết rằng Bạch Lê là một tồn tại đặc biệt, nhưng mà có thể tiến vào trong các thế giới khác, bình thường cũng không thể thực hiện được đi? Chẳng lẽ, là bởi vì chui được qua chỗ trống trong trục trặc của hệ thống?
[Mới không có trục trặc, cậu đã suy nghĩ nhiều.]
Vậy mày nói xem vì sao Bạch Lê lại xuất hiện a, có bản lĩnh thì mày nói a.
[←_← Mặc kệ cậu.]
╮(╯▽╰)╭ Mày rõ ràng là nói không được đúng không.
[… Chúc mừng mở ra nhiệm vụ cưỡng chế: Đối với mục tiêu công lược Diệp Thừa nói: “Diệp Thừa, em thích anh, em muốn sinh hầu tử cho anh”. Hạn trong một giờ, thất bại sẽ bị mục tiêu công lược ba ba ba.]
Mày là… đang nói giỡn đúng không…
[Thời gian đếm ngược: Trước mắt còn lại 59 phút…]
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Hệ thống, mày có thể không hãm hại tao có được không?
[Còn dư 58 phút, thỉnh chú ý thời gian nha (^u^)ノ]
Hạ Lăng chỉ sợ hệ thống sẽ thực sự có loại trừng phạt hãm hại như vậy, vì thế hắn lấy ra di động, tìm được dãy số của Diệp đại, liền trực tiếp gọi qua. Mà ở bên kia, Diệp Thừa đang nghe quản gia báo cáo tư liệu cho mình, nhìn thấy số được hiển thị ở trên di động đột ngột reo vang, sau đó ra hiệu cho quản gia tạm ngừng.
Y ở giây tiếp theo sau khi tiếp nhận điện thoại, chợt nghe được thanh âm của Hạ Lăng từ trong di động truyền tới: “Diệp đại, em thích anh, em muốn sinh hầu tử cho anh!”
Hạ Lăng sau khi nghe được thanh âm của hệ thống vang lên, cũng không quản Diệp Thừa nói cái gì, quyết định rất nhanh ấn xuống nút tắt điện thoại. Quản gia nghe thấy Diệp Thừa đột nhiên cười ra tiếng, cũng không dám nói cái gì, chỉ thấy Diệp Thừa một lần nữa đem di động thả xuống trên mặt bàn. Cầm lên tư liệu đặt ở một bên, đợi vài phút sau vẫn không thấy quản gia mở miệng, y nhíu nhíu mày: “Tiếp tục nói.”
~ ~ ~ ~ ~
Tác giả: Sắp được gặp lại Phó Hàn vô cùng cuteo rồi ~