Hạ Lăng kỳ thực không nghĩ muốn quản chuyện giữa [Hạ Lăng] cùng với Ngô Triết, nhưng cố tình hai người này cãi nhau, lại làm như muốn để cho tất cả mọi người biết bọn họ đang show ân ái. [Hạ Lăng] lộ ra bộ dạng ‘tôi và cậu đã không còn bao nhiêu quan hệ, tiền này cậu đừng lấy đi để tìm tôi nữa’, kỳ thực cũng rất mờ mịt biểu đạt ‘cậu không phát hiện tôi bị cậu làm cho tâm tình không tốt sao, mau tới an ủi tôi a, cậu cái tên ngốc kia’.
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, Hạ Lăng đã cảm thấy chịu không nổi, vì thế hắn dùng khủy tay chọc chọc vào thắt lưng của Phó Hàn đang ngồi bên người mình, trên tay vẫn còn cầm chiếc hộp nhỏ. Sau đó hắn đè thấp âm thanh, đảm bảo chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được: “Bằng không chúng ta trước ra ngoài đi, cảm giác sau đó sẽ phát sinh một ít chuyện phiền toái, tốt nhất đừng để liên lụy tới trên người chúng ta.”
Phó Hàn cũng hiểu được hai người [Hạ Lăng] và Ngô Triết cùng nhau xuất hiện sẽ phiền toái ra sao, hơn nữa y cũng không muốn thời điểm mình cùng Hạ Lăng ở chung, lại còn phải chịu sự khó chịu do người khác quấy rầy. Tuy rằng Phó Hàn cũng rất muốn đem Hạ Lăng đi ra ngoài, nhưng mà lo lắng tới thân thể của Hạ Lăng, y vẫn đem Hạ Lăng nhét lại vào trong ổ chăn, “Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, thân thể của cậu không tốt, vẫn đừng đi ra ngoài thì hơn.”
Thời điểm [Hạ Lăng] cùng Ngô Triết đi vào, Hạ Lăng cơ hồ ngay lập tức liền thấy được trên tóc cùng với quần áo của hai người có tuyết dính lên. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được tuyết ở bên ngoài còn chưa ngừng rơi, ngược lại càng có xu thế rơi lớn hơn. Hạ Lăng cũng không nghĩ muốn đi ra ngoài, bởi vì bên ngoài thực sự rất lạnh, nhưng nhìn hai người [Hạ Lăng] cùng Ngô Triết căn bản không tính toán định giải quyết vấn đề của mình, hắn cũng chỉ có thể trước tiên đi ra ngoài đã rồi lại nói sau, miễn cho vô tội còn bị liên lụy.
“Không có việc gì, tôi đi đổi quần áo là được rồi, cậu chờ tôi.”
Nói xong, Hạ Lăng dùng một ít tích phân, cùng hệ thống đổi lấy quần áo, mũ, khăng quàng cổ cùng với găng tay giữ ấm, sau đó ở trong chăn chui ra, làm bộ mới lấy mấy thứ này từ trong hòm đựng quần áo ra, sau đó chạy về phía phòng tắm để thay. Quần áo giữ ấm rất tốt, Hạ Lăng từ trong phòng tắm đi ra, bước tới bên cạnh giường của mình đều cảm thấy có chút nóng. Ngay sau đó hắn cầm lấy áo khoác để trong chăn trả lại cho Phó Hàn, rồi trực tiếp lôi kéo y rời khỏi ký túc xá.
Tuyết ở bên ngoài vẫn còn rơi, từ thời điểm Hạ Lăng cùng Phó Hàn trở về tới bây giờ rõ ràng còn chưa tới một tiếng. Hạ Lăng cúi đầu nhìn về phía mặt đất, vậy cả trên mặt đất hiện tại đã phủ một lớp tuyết rất dày, ngay cả đi đường cũng có chút khó khăn. Trong những thế giới mà hắn đã từng đi qua, chưa có lúc nào thời tiết lại biến hóa kỳ quái tới như vậy. Mùa đông vừa tới, trừ phi là có tuyết rơi, bằng không cũng sẽ không rét lạnh tới thế.
Chuyện tình giữa [Hạ Lăng] cùng Ngô Triết cũng không thể ở trong một khoảng thời gian ngắn là có thể giải quyết được, vả lại bên ngoài tuyết rơi thật sự rất lớn, ở trong mắt của Hạ Lăng liền nhìn thấy một mảnh trắng xóa, khiến con ngươi có chút đau nhức. Xoa xoa huyệt thái dương, Hạ Lăng quay đầu nhìn về phía Phó Hàn, “Chúng ta hiện tại chuẩn bị đi đâu? Ký túc xá tạm thời vẫn không nên trở về thì tốt hơn, tuyết lại rơi lớn như vậy, cũng không thể đi đâu quá xa.”
“Đi tới nhà thể chất, nơi đó cách ký túc xá gần nhất, hơn nữa có hệ thống sưởi ấm, chúng ta trước tiên cứ tới đó tạm ngồi một hồi.” Hạ Lăng biết nhà thể chất ở trong miệng của Phó Hàn, trước kia thời điểm khi hắn còn đang ở trong cơ thể của [Hạ Lăng] đã từng đi tới đó chơi đùa một vài lần, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vài trận bóng rổ. Bất quá đối với riêng hắn mà nói, chuyện tình chơi bóng linh tinh gì đó, vẫn đừng hi vọng hắn sẽ cảm thấy hứng thú thì hơn.
Hơn nữa Hạ Lăng đi tới nhà thể chất chủ yếu vẫn là để tìm nơi để ngủ, đúng vậy, chính là để ngủ. Cả Học viện St. Timya này trừ ký túc xá ra, nơi duy nhất có thể cung cấp chỗ ngủ cho Hạ Lăng cũng chỉ có nhà thể chất. Thời điểm thời tiết ban ngày không tồi, Hạ Lăng sẽ tới nhà thể chất để tìm một vị trí ngủ thoải mái, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là thời điểm kia không cần phải đi học.
[Hạ Lăng] ở trong trường luôn là người đạt thành tích hạng nhất, loại chuyện trốn học căn bản là không có khả năng. Hơn nữa quan trọng nhất chính là Hạ Lăng e sợ thời điểm mà mình đang ngủ, [Hạ Lăng] sẽ đột nhiên tỉnh lại, sau đó phát hiện ra bản thân mình không có đi lên lớp học, ngược lại còn nằm ngủ say ở trong nhà thể chất. Ngẫm lại đều cảm thấy được nếu bản thân làm như vậy thì quả thực quá kích thích, mà tồn tại của bản thân cũng sẽ dễ dàng bị [Hạ Lăng] phát hiện được.
Mũ mà hệ thống cung cấp chỉ có thể che đi đỉnh đầu, lỗ tai của Hạ Lăng bị đông lạnh tới mức có chút đỏ lên, tuy rằng quả thực quần áo giữ ấm rất tốt, nhưng mà trên mặt vẫn như trước bị gió lạnh thổi đập tới. Cho nên thời điểm hai người đi được tới nhà thể chất, cả khuôn mặt của Hạ Lăng đã bị đông lạnh tới mức hồng đỏ cả lên, thậm chí còn sinh ra một chút cảm giác đau đớn.
TuT tuyết đột nhiên rơi lớn vào buổi tối, bản thân còn muốn đi loạn ra ngoài, đây quả thực là muốn đi tìm được chết.
Khi Hạ Lăng ngồi ở dưới mặt đất để chà xát mặt, Phó Hàn cũng đã đem đèn cùng máy điều hòa ở trong nhà thể chất mở lên. Nhà thể chất nhìn từ bên ngoài thì cảm thấy rất bình thường, nhưng lúc tiến vào rồi mới thấy thực ra nó rất rộng lớn. Cũng may nhà thể chất mặc dù cách ký túc xá rất gần, nhưng nếu ở trong này bật đèn thì cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì tới những người đang ở trong ký túc xá nghỉ ngơi.
Hơn nữa nhìn từ bên ngoài mà nói, cũng rất khó để có thể phát hiện ra ở bên trong nhà thể chất có bật điện hay không. Cho nên chỉ cần Hạ Lăng cùng Phó Hàn không phải cố ý ở trong nhà thể chất chơi bóng linh tinh gì đó, ở dưới tình huống bình thường, sẽ không có ai phát hiện ra bọn họ đang tránh ở bên trong. Hệ thống lò sưởi sau khi mở lên, Hạ Lăng cũng liền đem khăn quàng cổ cùng mũ ném qua một bên.
Trên người mặc kệ là áo khoác hay là quần dài thì đều có thể thấy được một mảng tuyết lớn còn đọng lại chưa tan đi. Hạ Lăng phủi đi tuyết ở trên người, từ phương hướng của hắn nhìn lại, có thể thấy được Phó Hàn đang đưa lưng về phía mình, ngửa cổ nhìn về phía cái rổ chơi bóng rổ. Bởi vì động tác của Phó Hàn, khiến cho một vài sợi tóc nâu liền rơi lên trên bả vai của y.
Trên quần áo cùng với tóc của Phó Hàn cũng dính không ít tuyết, một đường nhìn xuống, ánh mắt của Hạ Lăng cuối cùng rơi lên trên lưng của y. Cho dù là đã giấu ở dưới chiếc áo khoác, Hạ Lăng như trước vẫn có thể cảm giác được dáng người không tồi cùng với thắt lưng tinh tế của y, vừa thấy đã khiến cho Hạ Lăng sinh ra một loại hâm mộ ghen tị hận.
Không có biện pháp, người ta dù sao cũng là nam thần, phải có giá trị nhan sắc a giá trị nhan sắc, phải có dáng người a có dáng người, thời điểm tâm tình không tồi liền tùy tiện xem vài quyển sách cũng vẫn có thể cam đoan không bị thi lại, thời điểm tâm tình không tốt cho dù là không đọc sách cũng vẫn có thể vượt qua được kì thi, quan trọng nhất là có thể hỗ trợ đánh nhau (mà không hề hấn gì). Mà Hạ Lăng năng lực duy nhất có thể khiến cho người ta ghen tị đấy chính là ăn hoài không mập lên.
Bất quá này cũng rất tốt, ít nhất đối với một tên ham ăn như Hạ Lăng mà nói, hắn đã phi thường thõa mãn đối với năng lực này của mình. Đại khái bởi vì ánh mắt quá mức nóng cháy của Hạ lăng, khiến cho thời điểm mà Phó Hàn quay người lại, vừa lúc thấy được Hạ Lăng đang ngẩn người nhìn mình. Có chút ngốc nghếch như vậy, bất quá lại ngoài ý muốn làm cho Phó Hàn cảm giác được tâm tình rất tốt.
Tối thiểu Hạ Lăng như vậy, ở trước kia y căn bản là chưa từng nhìn qua. Vô luận là lần đầu tiên đánh nhau, hay là ở vụ tai nạn xe cộ, trong ấn tượng của Phó Hàn, Hạ Lăng vẫn luôn là một người cùng y không khác biệt quá nhiều. Đại khái chính là tự do thoải mái, cho nên toàn làm những việc dựa theo ý nghĩ của bản thân, chưa bao giờ để tâm tới hâu quả sau đó.
Vài bước đi tới trước mặt của Hạ Lăng, Phó Hàn vươn tay sờ vào vành tai ẩn sau mái tóc của Hạ Lăng, nhìn chiếc bông tai đang được đeo ở trên đó. Tuy rằng hoa văn ở trên chiếc bông tai này nhìn qua không rõ ràng tinh xảo với cùng thu hút ánh mắt như những chiếc bông tai khác, nhưng ngoài ý muốn lại rất hợp với Hạ Lăng.
Khi Phó Hàn xoay người đi tới trước mặt của Hạ Lăng, Hạ Lăng không biết vì cái gì, khuôn mặt đột nhiên nóng lên. Vì thể Hạ Lăng cái tên ngốc kia liền đem loại cảm giác này quy về nguyên nhân ‘đại khái là bởi vì hệ thống sưởi ấm ở trong nhà thể chất quá nóng đi’. Bất quá có thể ngu ngốc tới mức này, kỳ thực cũng không dễ dàng gì, đương nhiên đây cũng không phải là đang khinh bỉ gì đâu _(:3)∠)_!
Phó Hàn nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Lăng thoáng đỏ lên, cuối cùng thật sự nhịn không nổi mà bật cười, đưa tay đặt lên trên trán của hắn, làm bộ như không biết gì, nói: “Sao thế, mặt đỏ như vậy, có phải hay không phát sốt?” Nếu thực sự là phát sốt thì còn tốt. Hạ Lăng sau khi nghe được câu hỏi của Phó Hàn, suy tư một lát, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Đại khái bởi vì nguyên nhân hệ thống lò sưởi đi.”
Bất quá hệ thống lò sưởi – kun thật sự có thể làm được tới trình độ này sao! Quên đi, vì cái gì lại để ý tới chi tiết nhỏ này. Hạ Lăng liền vỗ vỗ vị trí trống không ở bên cạnh chỗ mình đang ngồi, ý bảo Phó Hàn ngồi xuống. Phó Hàn cũng không khách khí, ở sau khi ngồi xuống bên cạnh Hạ Lăng, vươn tay đem mũ cùng với khăn quàng cổ mà Hạ Lăng tùy ý ném trên mặt đất, sắp xếp lại gọn gàng rồi để tới bên cạnh.
Bởi vì nhà thể chất mỗi ngày đều có người tới dọn dẹp, hơn nữa Hạ Lăng cũng lười trèo lên lên khu ghế lô, vì vậy trực tiếp lên ngồi xuống ngay tại trên mặt đất, đơn giản lại thuận tiện. Lấy ra di động, liếc mắt nhìn thời gian một cái, mới phát hiện ra hiện tại đã sắp tới 3 giờ sáng. Bất quá cũng may ngày mai là ngày được nghỉ ngơi, không cần phải đi học, cho nên tối nay có ngủ muộn cũng không vấn đề gì.
Chỉ là sinh vật giống như Hạ Lăng, chung quy vẫn là ‘không ngủ sớm thì sáng hôm sau sẽ cực kỳ buồn ngủ’. Vốn đã trở lại ký túc xá để chuẩn bị đi ngủ rồi, không nghĩ tới lại nhảy ra hai người [Hạ Lăng] cùng Ngô Triết giận rỗi với nhau, làm hại hắn còn phải cùng Phó Hàn hai người chạy tới nhà thể chất để nghỉ ngơi. Cho nên vì cái gì ngay cả ngủ một giấc cũng đều khó khăn như vậy a (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hạ Lăng thực sự nhịn không được, thẳng thắn nghiêng đầu tựa vào trên vai của Phó Hàn, cuối cùng cũng bắt đầu có chút mơ mơ màng màng. Hắn nguyên bản chỉ là muốn chợp mắt một hồi, đợi lát nữa liền đứng lên quay trở về ký túc xá, lại không nghĩ tới hắn vừa mới nhắm mắt lại, liền vinh hạnh tựa đầu ngủ luôn trên vai của Phó Hàn. Phó Hàn toàn bộ quá trình đều duy trì một tư thế không thể động đậy. Nếu đổi lại là y của trước kia, thời điểm hơn ba giờ sáng căn bản là không hề buồn ngủ. Nhưng không biết là vì cái gì, y lúc này lại đặc biệt cảm thấy muốn ngủ một giấc.
Đại khái là bởi vì rốt cuộc đã đợi được người mà mình chờ đợi suốt hơn một năm trở lại đi?
….
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào bên trong nhà thể chất. Hạ Lăng nghe thấy tiếng chim kêu từ bên ngoài vang lên, chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện ra bản thân đang nằm ở trong lòng của Phó Hàn, quan trọng nhất chính là tay của hắn hiện tại còn đang ôm lấy thắt lưng của Phó Hàn! Chưa từng cảm thấy bản thân khi ngủ dáng vẻ lại kém cỏi tới như thế, Hạ Lăng lần đầu tiên cảm nhận được ác ý tới từ thế giới này.
Nhất là khi hắn phát hiện ra Phó Hàn ngay sau đó cũng mở mắt ra, hiển nhiên một bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt mờ mịt nhìn chính mình.
Cho nên hắn hiện tại thừa dịp Phó Hàn còn chưa có cảm giác, sau đó thật nhanh thu tay lại, làm bộ tư thế của mình rất đoan chính gì đó, còn có kịp sao QuQ!
Diệp Thừa nhìn hỗ động giữa Hạ Lâm cùng nữ sinh kia, trầm mặc một lúc thật lâu, mới quay đầu tiếp tục nghịch di động. Hạ Lăng không nghĩ tới Diệp Thừa sẽ không chút nào để ý tới hành động của Hạ Lâm, hắn do dự một hồi, mới mở miệng hỏi: “Đại đại, chẳng lẽ anh quen biết cậu nam sinh kia sao?” Không thể làm rõ thân phận, chỉ có thể làm bộ như không biết, cảm giác này thực sự rất thống khổ.
Diệp Thừa chậm rãi ngẩng đầu, đem di động đặt ở trên mặt bàn thủy tinh, ngẩng đầu nhìn Hạ Lăng. Hạ Lăng không rõ Diệp Thừa làm như vậy là có ý tứ gì, hắn cúi đầu nhìn thấy những tấm ảnh trên di động, mỗi một bức đều là tin nhắn tới từ tài khoản ‘Yêu nhất chính là đi đường buổi đêm’. Mặc kệ là nick độc giả ở trên trang web tiểu thuyết X độ hay là tài khoản QQ.
Bởi vì bàn thủy tinh hơi dài một chút, Diệp Thừa đè thấp cơ thể của mình, dựa vào rất gần Hạ Lăng. Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Hạ Lăng, y cầm lấy di động, đối với mỗi tấm ảnh bắt đầu giải thích ý nghĩ của chính mình, “Nam sinh kia tên là Hạ Lâm, là ‘Song mộc lâm’. Trước kia tôi hướng cậu hỏi một người tên là ‘Hạ Lăng’, chữ ‘Lăng’ là ở trong ‘hừng đông’.”
“Tôi yêu một nam sinh, tên của em ấy là Hạ Lăng. Em ấy là độc giả đọc tiểu thuyết của tôi, từng cứu tôi một mạng. Lúc trước tôi đã từng hoài nghi, liệu em ấy tiếp cận tôi có phải hay không có mục đích gì đó. Nhưng mà sau đó tôi liền phát hiện ra em ấy kỳ thực rất ngốc nghếch, căn bản không có khả năng bị phái tới để làm nằm vùng. Ở trong khoảng thời gian dưỡng thương tại bệnh viện, em ấy mỗi ngày sẽ tới để thăm tôi, cũng chỉ có em ấy làm như vậy.”
“Sau đó tôi phát hiện ra, tình cảm của tôi đối với em ấy đã có chút biến hóa. Tôi không rõ biến hóa này là ở đâu, thẳng tới thời điểm sắp xuất viện, tôi mới phát hiện ra, loại cảm giác này đã biến chất trở thành yêu thích. Tôi thích em ấy, khuyết điểm của em ấy có rất nhiều, rõ ràng sẽ không nói dối, vậy mà còn làm bộ như chuyện mình đang nói là sự thực, rất ngốc nghếch.”
“Kế tiếp em ấy vì tôi mà bị thương, phải nhập viện. Sau khi phẫu thuật xong, em ấy bị chẩn đoán là mất trí nhớ. Em ấy quên tất cả mọi ký ức giữa tôi và em ấy, nhưng mà tôi không thèm quan tâm, bởi vì lần này để tôi bảo vệ em ấy là được rồi. Em ấy thích đọc tiểu thuyết của Diệp Tri, tôi liền vì em ấy mà viết. Em ấy không thích tiểu thuyết, tôi cũng vì em ấy mà buông tha. Vì có thể bảo hộ em ấy, tôi đáp ứng yêu cầu của ông nội. Tới cuối cùng, vì em ấy, tôi lại một lần nữa bắt đầu viết tiểu thuyết.”
“Tôi nghĩ tới em ấy chỉ là mất trí nhớ mà thôi, cho nên căn bản không có đi điều tra về chuyện của em ấy. Thẳng tới sau hai năm, khi tài khoản ‘Yêu nhất chính là đi đường buổi đêm’ này đột nhiên xuất hiện, khiến cho tôi phát hiện ra mọi chuyện có chỗ không thích hợp. Rõ ràng là mất trí nhớ, vì cái gì còn có thể nhớ lại được tài khoản độc giả trước đây? Tôi có nghĩ tới hai giả thiết, nhưng mà sau khi tôi gặp được cậu, tôi liền phát hiện ra hai giả thiết kia đều có thể được bài trừ.”
“Tôi bắt đầu hoài nghi tất cả mọi chuyện, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Tôi bắt đầu đi tìm kiếm nguyên nhân. Thời điểm kế tiếp, quản gia điều tra được toàn bộ tư liệu về Hạ Lâm, tôi mới biết được, nguyên danh của ‘Hạ Lăng’ lại là Hạ Lâm. Nhưng mà em ấy vì cái gì lại nói mình tên là Hạ Lăng? Sau đó ở ngày hôm nay, một khắc lúc tiến vào trong quán café, tôi phát hiện ra cậu lén lút muốn tránh né tôi.”
“Tôi chỉ biết cậu có chuyện gì đó muốn gạt tôi, tôi cố ý làm bộ như đang nghịch di động, một mặt muốn quan sát xem cậu rốt cuộc là muốn làm gì. Tôi phát hiện ra nhất cử nhất động của cậu đều cực kỳ giống với ‘Hạ Lăng’, nhưng mà lại không có cái gì có thể chứng minh được. Vừa rồi thời điểm Hạ Lâm xuất hiện, tôi phát hiện ra ánh mắt của cậu có chút biến hóa. Nói như vậy, cậu biết Hạ Lâm, đúng không?”
Vấn đề là vì sao cậu quen Hạ Lâm lại phải làm bộ như không biết gì cả. Hơn nữa sau đó cậu còn hỏi tôi xem có phải tôi quen biết với Hạ Lâm hay không. Đối với tôi, điểm này cũng thực kỳ quái, cho nên tôi đoán chắc, cậu hẳn là cũng biết được quan hệ giữa tôi cùng Hạ Lâm, nếu không cậu cũng sẽ không ở trong nháy mắt nhìn tới phản ứng của tôi. Mà vấn đề là vì sao cậu lại biết được quan hệ của tôi cùng Hạ Lâm?”
“Đúng không, Hạ Lăng?”
[Mục tiêu công lược Diệp Thừa đã xác nhận được thân phận của Player, nhiệm vụ chính trước tiên chính là tìm về được mảnh nhỏ ký ức.]
Hạ Lăng trực tiếp liền muốn vì tài trinh thám của Diệp Thừa mà đưa lên hai đầu gối của mình. Loại phỏng đoán như thần này, đem toàn bộ vốn liếng của hắn ăn sạch sẽ, này còn có thể sống sao? Mặc dù Diệp đại trong hai năm nay không phải là không phát hiện ra bất thường của Hạ Lâm, nhưng lại không điều tra qua thân phận của Hạ Lâm, về việc này, Hạ Lăng cũng chỉ có thể cảm thán một câu ‘kẻ đang yêu, chỉ số thông minh một nửa đều cầm tới để tiếp viện tình yêu’.
Tuy rằng có thể thừa nhận thân phận của chính mình, nhưng mà Hạ Lăng càng muốn cùng Diệp Thừa liều chết đối chọi: “Tôi cảm thấy khả năng trinh thám của anh thực đáng khen, nhưng mà thật đáng tiếc, tôi cũng không phải là Hạ Lăng ở trong miệng của anh.” Dù sao Diệp Thừa cũng không có chứng cứ chứng minh hắn chính là Hạ Lăng chân chính, chỉ cần hắn không thừa nhận, ai cũng không có biện pháp ép hắn.
Diệp Thừa không nói lời nào, trực tiếp dùng môi chặn lại Hạ Lăng. Bởi vì vị trí là dựa vào tường, cho nên không có bao nhiêu người để ý. Y trực tiếp vươn tay đè lại mặt của Hạ Lăng, nhắm ngay trên đôi môi của Hạ Lăng mà hạ xuống. Diệp Thừa nụ hôn này quả thực có thể nói là khiến cho Hạ Lăng thiếu chút nữa không thể thở nổi, đem bản thân nghẹn muốn chết.
Diệp Thừa hơi hơi tách ra, ngón tay thon dài vuốt ve đôi môi của Hạ Lăng, sau đó mở miệng nói: “Nếu em không muốn thừa nhận, anh cũng không quan tâm, vừa vặn chúng ta liền có thể tiếp tục luyện tập một chút, xem xem nên hôn môi như thế nào, để tiện sau này còn làm những chuyện khác.”
Để! Tiện! Sau! Này! Làm! Những! Chuyện! Khác!
Diệp đại, đây là đùa giỡn hắn đi? Tuyệt đối là như vậy! Diệp đại, anh làm vậy thực sự được sao? Những chuyện khác tới tột cùng là những chuyện gì a? Đừng lấp lửng dễ khiến cho người ta suy nghĩ lung tung như vậy, làm hắn hiểu sai đấy có được hay không? Hơn nữa, cái gì gọi là luyện tập hôn môi? Đây là thứ quỷ gì a? Chẳng lẽ học tốt nín thở là có thể ngao du biển rộng sao? Diệp đại anh thực sự là quá ngây thơ rồi!
“Không, kỳ thực em có thể giải thích.”
….
Hạ Lăng ngay cả bản thân về nhà như thế nào cũng không biết, dù sao hắn chính là cả người hoàn toàn bị vây trong trạng thái hưng phấn. Diệp đại không chỉ mua cho hắn di động mới, mà còn để cho hắn thoải mái chụp không ít ảnh, tuy rằng cuối cùng hắn mới biết được cái giá để trả cho những bức ảnh này là một bức ảnh chụp hôn môi của hai người. Mẹ nó cái loại yêu cầu thần kinh này, nhưng mà chung quy đối với hắn mà nói, vẫn thực là Rất! Cao! Hứng!
Mở di động ra là có thể nhìn thấy được ảnh của Diệp đại, hơn nữa mỗi ngày còn có thể đổi một tấm mà không hề lo bị trùng lặp. Thời điểm không còn ảnh nữa liền có thể đi tìm Diệp đại, loại cảm giác này thực sự là vô cùng tốt. Mở ra máy tính, bên trong QQ, một đám người đơn giản chính là đang đem bình luận của bản thân được Diệp đại trả lời ra để khoe khoang. Thực cao hứng a, phải làm sao bây giờ!
Trái táo nhỏ: Trong nhân sinh, có thể làm người đầu tiên được Diệp đại trả lời, nhân sinh của tôi liền viên mãn như vậy.
Nhà của ta ở tại sườn núi cao đất vàng: Chụp ảnh lại để lưu giữ, Diệp đại cư nhiên trả lời bình luận của tôi, thực là cao hứng TuT
Tôi bẩm sinh đã không có chí tiến thủ: Diệp đại đối với tôi bán manh! [ảnh chụp] Mau nhìn mau nhìn, Diệp đại dùng icon để trả lời tôi! Máu đã rớt xuống vạch !
Mê の thân sĩ: Vì được Diệp đại trả lời, tôi quyết định đời này đều phải theo đuổi Diệp đại, không giải thích QuQ
Hồng bổn bổn: Đời này đều phải theo đuổi Diệp đại +
Lục bổn bổn: Đời này đều phải theo đuổi Diệp đại +
Quần lót dễ thương kun: Đời này đều phải theo đuổi Diệp đại +
Quần lót kun gả cho ta: Đời này đều phải theo đuổi Diệp đại +
╮(╯▽╰)╭ Thật sự là khờ dại, hắn ngay cả người thật còn có thể tùy tiện hôn hôn sờ sờ, hơn nữa cái loại đồ vật như được trả lời này, từ hai năm trước hắn đã đoạt được rồi, căn bản không đáng để khoe ra. Hắn phải ẩn sâu công danh, nhìn đám tiểu yêu tinh này như thế nào đấu với hắn! Trước đem đồng (tình) đội (địch) đẩy tới trong vòng tay của địch (Diệp) nhân (đại), sau đó lại một lần nữa đem địch (Diệp) nhân (đại) bắt giữ (cướp đi), loại cảm giác này quả thực không thể nào sướng hơn!
Diệp đại đã sớm là người của ta, ha ha ha ha, hai năm trước đã là vậy _(:ゝ∠)_!
Yêu nhất chính là đi đường buổi đêm: Các người chẳng lẽ không phát hiện, hôm nay Diệp đại từng bình luận đều trả lời lại sao, các người đến tột cùng là cao hứng vì cái gì ←_←
Hồng bổn bổn: Tuy rằng tình địch rất đông, nhưng mà tôi cảm giác được câu trả lời của Diệp đại đã đem tới ánh sáng hi vọng cho tôi.
Lục bổn bổn: Chỉ cần đóng lại những bình luận của những người khác, tôi có thể tự động não bộ rằng Diệp đại hôm nay chỉ trả lời mỗi mình tôi ==
não bổ = ảo tưởng sức mạnh =]]]
Nữ vương đại nhân: Như vậy liền não bộ một chút, đột nhiên cảm thấy bản thân thực đặc biệt. A a a a, đột nhiên thực muốn giết chết tất cả những tình địch khác, tôi nhất định không phải là người QAQ
Cao lãnh chi hoa: Cô nhất định không phải là người.
Quỳ liếm Diệp tử đại nhân của nhà ta: Cô nhất định không phải là người.
Quần lót dễ thương kun: Cô nhất định không phải là người.
Quần lót kun gả cho ta: Cô nhất định không phải là người.
Yêu nhất chính là đi đường buổi đêm: Nữ vương đại nhân, cô vì cái gì lại nói bản thân không phải là người. Hơn nữa các người vì cái gì lại giúp Nữ vương đại nhân thừa nhận chuyện đó [mặt nghiêm túc]
Mê の thân sĩ: Đi đường buổi đêm – kun hẳn là muốn bị đánh đi? [đẩy mắt kính]
Cao lãnh chi hoa: Đi đường buổi đêm – kun được tụng xưng là tình địch hạng nhất, tôi nghĩ mỗi người đều muốn đánh Đi đường buổi đêm – kun một trận đi.
Lục bổn bổn: Tôi quyết định phải tra địa chỉ IP của Đi đường buổi đêm – kun, mỗi ngày buổi tối bắt đầu từ tám giờ, cứ cách mười phút sẽ ấn chuông cửa nhà cậu ta một lần, mãi cho tới sáu giờ sáng.
Quần lót dễ thương kun: Kỹ năng trả thù mới Get√
Quần lót kun gả cho ta: Chúng ta có thể tổ chức thành đoàn thể, đợi cho tới khi Đi đường buổi đêm – kun ra khỏi cửa, liền đem cậu ta tống vào trong bao tải, đưa tới phía sau núi, sau đó đánh cho cậu ta một trận thật hung ác, rồi mới đem cậu ta thả về nhà.
Hồng bổn bồn: Như vậy rất tốt, Đi đường buổi đem – kun cũng không có chứng cứ có thể chứng minh chuyện này là do chúng ta làm ra (╯▽╰)
Quỳ liếm Diệp tử đại nhân của nhà ta: Phát vũ khí miễn phí, có các loại gậy bóng chày rất đa dạng, thoải mái lựa chọn!
Yêu nhất chính là đi đường buổi đêm: Các người liền ghen tị Diệp đại thích tôi đi ==
Quần lót kun gả cho ta: Tự kỷ là một loại bệnh.
Hồng bổn bổn: Phải trị!
Lục bổn bổn: Kéo dài sẽ không thể trị được.
Quần lót dễ thương kun: Đến lúc đó chúng tôi sẽ đem cậu mạnh mẽ tống vào bên trong bệnh viện.
Con thỏ tương bán manh: Tiến hành giải phẫu đó nha ~
Lấy bao tải bọc ta: Các người đối với Đi đường buổi đêm – kun như vậy, vì cái gì không thêm một người là tôi đây vào nữa ~
Cao lãnh chi hoa: A a a a a, tôi cư nhiên thấy Bao tải – kun!
Mê の thân sĩ: Bao tải – kun vì Đi đường buổi đêm – kun, xuất hiện lần đầu tiên trong hai năm, đột nhiên cảm thấy đây chính là tình yêu đi!
Diệp Tri: Bao tải, phiền toái cậu mau cút ra nha ^^
Hồng bổn bổn: Tôi khẳng định là đang nằm mơ.
Lục bổn bổn: Cho nên quan hệ sẽ là ‘Đi đường buổi đêm – kun ← Bao tải – kun ← Diệp đại’ sao! Tôi quả nhiên vẫn còn quá non!
Lấy bao tải bọc ta: Tôi cùng Diệp đại không có quan hệ!
Diệp Tri: Tôi cũng không muốn có quan hệ cùng với cậu.
Yêu nhất chính là đi đường buổi đêm: A a a a a, Bao tải – kun, mau buông Diệp đại ra, nếu không tôi sẽ cùng anh liều mạng!
Cao lãnh chi hoa: Cho nên quan hệ liền biến thành ‘Diệp đại ← Đi đường buổi đêm – kun ← Bao tải – kun’? Vẫn cảm thấy được thực khó tả.
Nữ vương đại nhân: Một khi nhận định loại quan hệ như vậy, liền căn bản không dừng lại được. Bao tải – kun, mau đem Đi đường buổi đêm – kun cái tên tình định hạng nhất này mang đi đi, cảm ơn ☆⌒(^゜)v
Diệp Tri: Vì cái gì tôi cùng Đi đường buổi đêm lại không phải là mũi tên song hướng?
Lúc sau?
Lúc sau trên diễn đàn nghênh đón một đống: “….”
Cùng với một chuỗi trào phúng được đăng lên bởi Hạ Lăng: “Ha ha ha ha…”
Làm một độc giả mà nói, kỹ năng trào phúng của Hạ Lăng cũng đã được tổng hợp tới max cấp.