Có một loại phương thức được gọi là đơn phương chỉ dẫn sai, tựa như việc mà Hạ Dật cùng Hạ Viêm đang làm bây giờ vậy. Vì để trợ giúp Bạch Lê giết chết Lạc Y, hai người bọn họ liền chỉ sai dẫn sai cho Lạc Y, khiến cho Lạc Y tưởng rằng Bạch Lê chính là ‘Hạ Lăng’. Về phần Hạ Lăng thực sự đang ở đâu, chỉ cần hai người không nói ra, chỉ sợ dù là ai cũng sẽ không biết được.
Mà điểm mấu chốt quan trọng nhất chính là thân phận của Bạch Lê. Bọn họ hoàn toàn có thể khẳng định được giữa Bạch Lê cùng Hạ Lăng và Lạc Y có quan hệ rất lớn tới nhau, nói thâm sâu hơn một chút, thì có lẽ Bạch Lê cùng Lạc Y có tính chất tương tự. Bất quá hai người căn bản là không quan tâm tới một tầng phương diện này, bởi vì tới cuối cùng, mặc kệ là Bạch Lê hay là Lạc Y, toàn bộ đều chết đi mới tốt.
Về phần Hạ Lăng.
Đương nhiên chỉ có thể thuộc về bọn họ.
Vĩnh viễn là như vậy.
….
“Tiểu thiếu gia, người xem này, tôi ở hệ hành tinh Lanmia, đã cướp về cho cậu một sủng vật người máy trí năng.” Hiện tại Hạ Lăng đang cố gắng để bản thân nhịn ăn, cả ngày hé ra khuôn mặt âm trầm, khiến cho chúng hải tặc bị dọa tới mức nửa cái mạng đều mất. Đùa vui gì đây a! Tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất nhà, như thế nào lại đem bản thân tra tấn tới mức này, cũng chỉ để đạt được mục đích là đi ra ngoài chơi?
Đứa nhỏ này thực là, ở trong nhà muốn gì được đó, cần gì phải chạy ra ngoài để chịu tội! Nếu không có, bọn họ có thể giúp đỡ tiểu thiếu gia đi cướp đồ a. Mặc kệ tiểu thiếu gia muốn cái gì, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, toàn bộ hải tặc tinh tế sẽ lục tung cả vũ trụ này lên để tìm cho hắn. Nhưng mà, làm cho bọn họ chua xót nhất chính là tiểu thiếu gia cái gì cũng không cần, mỗi ngày chỉ bày ra bộ dạng ‘Các người nhìn xem có đáng yêu không! Bổn thiếu gia đây sắp khóc rồi, cố gắng tỏ vẻ vừa tức giận lại vừa đáng yêu như thế này, vậy mà các người cư nhiên cũng không chịu thả tôi đi ra ngoài chơi’.
Tâm thực mệt a.
Ở trong sổ tay của hải tặc tinh tế, điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất có ghi rõ: ‘Phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia nói đúng thì đó là đúng. Chỉ cần tiểu thiếu gia nguyện ý, cho dù là phải đi cướp thủ đô tinh về để cho tiểu thiếu gia chơi thì bọn họ cũng phải cướp. Hết thảy lấy tiểu thiếu gia làm trời.’
(┳_┳) Chính là cố tình hiện tại tiểu thiếu gia vẫn không vui a. Vị hải tặc đại khái được coi là một nhân vật nguyên lão ở trong đoàn hải tặc, dùng ánh mắt mang theo vô tận u oán nhìn Hạ Lăng căn bản không thèm để ý tới người máy sủng vật đang đi ở phía sau mông mình. Sắc mặt tái mét, ông ta quay đầu lại nhìn một đám thủ hạ đang xếp thành hàng dài, trên tay cẩm theo đủ loại đồ chơi mà người bình thường căn bản cũng không thèm đụng tới. Ông ta nâng tay lên, dùng thái độ cực kỳ khinh bỉ gõ lên trên đầu của con chó người máy.
“Đã bảo mày rồi, mày trừ bỏ bán xuẩn ra, còn có ích lợi gì hả?”
Trả lời lại cho câu than phiền của ông ta, chính là người máy sủng vật ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nâng một chi trước lên, làm ra bộ dạng bán manh của mèo chiêu tài.
“Gâu gâu gâu…”
Phiên dịch đại khái nghĩa là: “Chúc mừng phát tài, tiền tài cuồn cuộn chảy vào túi.”
Mà hiện tại, chủ nhân của nó lại gặp phải nguy cơ bị trừ tiền lương ╮(╯▽╰)╭
Kỳ thực đối với bản thân Hạ Lăng, hắn không phải là không thích những thứ đồ được chúng hải tặc tặng cho, nhưng thế giới này vốn lấy Lạc Y làm trụ cột, toàn bộ mọi vật chẳng qua chỉ là hư ảo. Nói dễ nghe một chút, đấy chính là một khi Lạc Y biến mất, tất cả mọi thứ cũng sẽ biến mất. Những hải tặc này cùng mọi người khác trên thực tế chẳng qua chỉ là một đống số liệu hư cấu, không phải là tồn tại chân thực.
Đây là những gì ban đầu hệ thống nói cho hắn biết. Bất quá sau đó hệ thống lại thay đổi, nó bảo rằng đại đa số những người sống trong các thế giới công lược, đều tồn tại nhờ vào thiết lập của số liệu. Bất quá có vài người lại là khác biệt, mà điểm khác biệt này, mặc kệ Hạ Lăng có hỏi thế nào, đổi bao nhiêu tích phân, thì hệ thống cũng sẽ dùng thái độ trầm mặc để đáp lại.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, nếu Hạ Lăng bị những tồn tại hư cấu sống ở trên các thế giới công lược này làm cho ‘cảm động’, hắn dần dần sẽ quên đi mất thế giới chân thực thuộc về mình, chỉ nhớ rõ thế giới trước mặt, coi thế giới đó trở thành thế giới mà mình tồn tại. Không phải hắn không muốn tiếp nhận, mà là hắn không thể.
Tựa như Hạ Lăng thích cơ giáp, nếu ôm tình cảm quá mức sâu đậm, hắn sẽ đối với thế giới này ‘lưu lại’ tình cảm, đến cuối cùng hắn sẽ không thể nghe được thanh âm của hệ thống vang lên nữa. Đem tất cả tình cảm trút xuống một thế giới giả tạo, mặc kệ là Lâm Quân Ngạn hay là chính hắn, tương lai đều sẽ không thể thoát ra được.
Loại kết cục này không phải là kết cục mà Hạ Lăng mong muốn. Hắn vẫn luôn cho rằng hệ thống là cái thứ đồ thích hãm hại người, nhưng hơn phân nửa quá trình đều đã chứng minh rõ ràng rằng, hệ thống không hề cảnh báo sai. Cho dù không có cảnh báo của hệ thống, Hạ Lăng vẫn phát hiện ra một chuyện, đấy là hắn đối với Hạ Viêm cùng Hạ Dật, hai người anh trai được tạo nên bởi số liệu này, mang theo một chút cảm kích cùng với một chút tình cảm khác thường bên trong.
Sau đó trong đầu hắn liền hiện lên một loại suy nghĩ: ‘Nếu ở lại trong thế giới này, cũng không có gì là không tốt. Mặc kệ Lạc Y cũng được, Lâm Quân Ngạn cũng được, bọn họ không phải đều là một người hay sao. Hơn nữa trên thế giới này, hắn còn có hai người anh trai rất yêu thương minh, vì cái gì lại không thể lưu lại?’. Suy nghĩ này dù chỉ hiện ra trong nháy mắt, nhưng cũng đủ để hắn hiểu được trừng phạt mà hệ thống nêu ra cũng không phải là nói giỡn.
Cảm nhận luồng điện nảy lên rồi lan ra khắp toàn thân, khiến cho cơ thể của hắn đau đớn tới chết lặng, Hạ Lăng hoàn toàn không dám nghĩ tới ý nghĩ kia thêm lần thứ hai. Cho nên, hắn lựa chọn làm một bảo bảo ngoan, ừm, là một người thực sự rất ngoan, tuyệt đối không lưu lại bất cứ tình cảm nào trên thế giới này.
….
Kỳ thực Lạc Y nếu muốn tìm được ra Bạch Lê, thì y cũng sẽ không cần phải tốn bao nhiêu sức lực. Giống như Hạ Dật cùng Hạ Viêm đã đem linh hồn của Hạ Lăng buộc định lại với Bạch Linh vậy. Ở sau một lần mất đi Hạ Lăng rồi, Lạc Y mới hiểu được, chỉ có cài thiết bị theo dõi vào trong thân thể của đối phương, thì y mới có thể nắm chắc được vị trí của hắn.
Như vậy, mặc kệ ‘Hạ Lăng’ chạy trốn tới đâu, kết cục vẫn là đã sớm được quyết định. Mà Bạch Lê cũng đoán được Lạc Y đã ở trên cơ thể này làm ra những gì. Nếu đã bị cài vào thiết bị theo dõi, vậy kế tiếp cho dù Bạch Lê có cố gắng ra sao cũng sẽ vô dụng. Với năng lực hiện tại của Bạch Lê, không thể một mình giết chết được Lạc Y, còn chẳng bằng cùng Hạ Dật và Hạ Viêm hợp tác.
Mục tiêu hợp tác cuối cùng tự nhiên chính là giết chết Lạc Y. Ba thế giới trước làm bạn cùng Hạ Lăng trải qua, trong đầu của Bạch Lê đã hình thành một nhận thức ‘khiến cho mục tiêu công lược của Hạ Lăng từng chút một đoán ra, ở thời điểm mấu chốt nói ra chân tướng, thuận lợi để cho Hạ Lăng rời đi’, hiện tại liền biến thành ‘nếu để cho Hạ Lăng ở chung một chỗ với những kẻ kia, chẳng bằng giết đi mục tiêu công lược, khiến cho Hạ Lăng sớm một chút chấm dứt thế giới này’.
Quả thực, theo một lý thuyết nào đó, Bạch Lê có thể giết chết các vị nam thần ở trong thế giới mà Hạ Lăng công lược, để cho Hạ Lăng hoàn thành nhiệm vụ, tiến vào các thế giới kế tiếp. Bởi vì bản thân Bạch Lê chính là một bug không nên tồn tại, muốn rời đi hoặc là tiến vào trong một thế giới nào đó, tất cả đều được dựa trên suy nghĩ quyết định của chính y. Đây là điều mà Hạ Lăng không thể khống chế được, liền ngay cả cái thứ máy móc được ‘buộc định’ với Hạ Lăng kia cũng không làm được.
* bug: lỗi trong hệ thống
Nhìn cơ giáp hắc long trước mắt, trong đôi mắt vô thần của Bạch Lê chợt phủ lên một loại thần thái rất giống với ánh mắt của Hạ Lăng, hoặc là nên nói, đây căn bản chính là ánh mắt thuộc về Hạ Lăng. Lạc Y xuyên qua màn hình, nhìn thấy Bạch Lê, bởi vì ánh mắt quá mức quen thuộc kia, khiến cho động tác trên tay của y ở trong nháy mắt lập tức liền dừng lại.
Vẫn luôn nghĩ tới sau khi ‘Hạ Lăng’ rời khỏi ***g bảo dưỡng, thần thái cùng biểu tình của đối phương, thậm chí ngay cả sát ý chợt lóe qua trong đôi mắt mày đen kia, tất cả đều khiến cho Lạc Y sinh ra một loại cảm giác cực kỳ xa lạ. Giống như người này kỳ thực ra không phải là Hạ Lăng. Loại ý nghĩ này ở sau lúc Lạc Y nhìn thấy thiếu niên Beta kia, càng ngày càng thêm mãnh liệt.
Y thậm chí còn bắt đầu hoài nghi xem thiếu niên Beta kia có phải hay không có quan hệ đặc thù gì đó với Hạ Lăng. Nhưng mà hiện tại, ánh mắt của người đối diện đã hoàn toàn đánh vỡ ý nghĩ này của y. Thời điểm Hạ Lăng chết đi, tất cả hi vọng của Lạc Y đều đã tan biến. Y từng ảo tưởng rằng nếu Hạ Lăng thực sự thức dậy, bản thân mình đây rốt cuộc nên phải làm gì.
Là tự tay giết chết kẻ lừa đảo kia, hay là tra tấn cho hắn một trận, nhìn thấy hắn điên cuồng rồi biến trở thành một con rối chỉ thuộc về riêng mình. Nhưng so sánh với hiện tại mà nói, chuyện mà Lạc Y muốn làm nhất, hóa ra lại chỉ là vươn tay ra ôm lấy Hạ Lăng, sau đó nói với bản thân rằng đây không phải là mơ, tất cả đều là sự thực.
Mặc kệ là trước khi chết, hay là hiện tại, Lạc Y chưa từng thay đổi. Có lẽ tính cách của y có chút cực đoan, nhưng mà chung quy vẻ kiên cường kia chỉ là một lớp mặt nạ mà y đeo lên để cố gắng sống sót. Lạc Y dù sao cũng đã chết qua một lần, Hạ Lăng rời đi trở thành ngòi nổ khiến cho y hắc hóa. Y không biết bản thân mình sống lại để làm gì, nếu thực sự bắt y tìm một cái lý do, y nghĩ, đại khái chính là vì để chờ đợi Hạ Lăng trở về.
Đầu ngón tay đeo lên găng tay màu trắng kia khẽ lướt qua khuôn mặt của ‘Hạ Lăng’ bên trong màn hình. Động tác của Lạc Y rất nhẹ nhàng, trong đôi đồng tử màu đỏ sẫm xinh đẹp mang theo tình cảm ôn nhu vô cùng. Nhưng mà tiếp sau đó, tay của y lại dừng lại trên cái nút phóng đạn pháo của cơ giáp, “Chỉ là tôi vẫn còn rất muốn giết chết cậu, cái tên lừa đảo này.”
Lừa đi tất cả tín nhiệm của một người, ở sau khi khiến cho đối phương yêu mình rồi, lại có thể lựa chọn ‘rời đi’ không chút lưu tình nào. Chẳng qua tất cả những thứ này đã không còn quan trọng nữa rồi, không phải sao. Lạc Y đợi Hạ Lăng trở về, đây là kiên trì để cho y sống sót.
Không hơn.
Nếu bảo y cứ như vậy ôm lấy Hạ Lăng, nói ra tất cả những tưởng niệm cùng thống khổ và phẫn nộ của mình, vậy chẳng bằng để cho Hạ Lăng chết ở tại trong tay của chính mình, như vậy sẽ càng khiến cho Lạc Y thêm hưng phấn. Hạ Lăng trước khi chết, người mà hắn vĩnh viễn nhớ tới sẽ chỉ có một mình y. Quả nhiên, muốn để cho Hạ Lăng có thể nhớ kĩ được bản thân mình, không dùng chút thủ đoạn là không có khả năng.
“Hoan nghênh trở về.” Lạc Y nhẹ nhàng ấn xuống cái nút ở dưới đầu ngón tay, nhìn đạn pháo đang hướng về phía ‘Hạ Lăng’ trong màn hình, y mở một nụ cười tràn ngập ôn nhu, “Để làm quà tặng, tôi sẽ lại một lần nữa đem từng mảnh nhỏ thi thể của cậu khâu lại. Có lẽ sẽ để lại chút dấu tích thương tổn, bất quá vẫn thực sự khiến cho người ta chờ mong a, Hạ Lăng.”
Bạch Lê nhìn đạn pháo đang hướng về phía mình bắn tới, y không có động tác gì, chỉ cứ như vậy nhìn chằm chằm Lạc Y, dùng ngữ khí cùng thanh âm mà Hạ Lăng thường dùng, mở miệng nói: “Lạc Y, nếu tôi lừa gạt cậu, như vậy cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy tôi đang ngủ say ở trong ***g bảo dưỡng mà thôi.”
“Tôi không có nuốt lời, cho nên tôi đã trở về.”
~ ~ ~ ~ ~
* mèo chiêu tài: thường được đặt ở trước cửa các cửa hàng làm ăn buôn bán, có ý nghĩa tâm linh, hi vọng tiền tài được chú mèo mời gọi vào trong nhà mình
img3163
Rõ ràng biết có vài lời sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành sự thực, nhưng mà có vài người lại vẫn ôm thái độ tựa như thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa, cho dù chỉ có một tia ánh sáng hi vọng gần như không nhìn thấy rõ, bọn họ cũng sẽ dốc hết toàn lực để thử một lần. Cho dù kết quả cuối cùng là hóa thành tro tàn ở trong ngọn lửa. Tựa như Hạ Lăng đã từng cùng Phó Hàn hứa hẹn rằng hắn sẽ không chết, kỳ thực từ lúc đó, hắn cũng đã rời khỏi thế giới này.
Nhưng mà Phó Hàn không biết, cho nên y liền một mực chờ đợi Hạ Lăng trở lại. Mà Hạ Lăng hoàn toàn không dám nghĩ tới, nếu bản thân không quyết định trở lại các thế giới mà mình từng công lược, vô luận là Tô Vũ hoặc Diệp Thừa hay kể cả là Phó Hàn của hiện tại, bọn họ đến tột cùng là sẽ phải chờ đợi một Hạ Lăng không bao giờ trở lại nữa trong bao lâu. Có lẽ là một ngày, một tuần, một tháng hoặc là một năm… Có lẽ, là thời hạn ‘vĩnh viễn’ dùng cả đời đổi lấy.
“Ở thật lâu trước kia, tôi cũng từng đưa Hạ Lăng đi tới đây để ăn uống.” Phó Hàn nghiêng đầu, Hạ Lăng nương theo ánh đèn, cơ hồ nhìn thấy được trong nháy mắt, ở trên tai của Phó Hàn lóe lên một tia sáng phản xạ. Rời khỏi thế giới này thời gian bất quá cũng chỉ mới hơn một năm, không nghĩ tới tình cách của Phó Hàn lại thay đổi nhiều như vậy. Hạ Lăng có chút không thể tin được.
Nếu đổi lại là trước kia, phỏng chừng hiện tại,Phó Hàn còn đang đứng ở trong một góc xó xỉnh nào đó gần trường học để đánh nhau. Không nghĩ tới hiện tại y lại có thể cùng ngồi xuống với một học sinh mới chuyển trường chưa đầy một tháng, dùng thái độ bình tĩnh để đàm luận về người nam sinh mà y yêu. Cho nên, vụ tai nạn kia quả thực đã khiến cho đầu óc của Phó Hàn trở nên có chút không bình thường, như thế nào lại nói bản thân thích nhân cách thứ hai của [Hạ Lăng] chứ…
Nghĩ tới Phó Hàn hơn nửa đêm ở trong trường học tối om để đi dạo, gặp phải mấy người chưa quay về ký túc xá, túm lấy cổ áo của bọn họ, sau đó đặc biệt lớn tiếng gọi ra tên của nam sinh đồng tình mà mình thích.. loại trường hợp này, quả thực khiến cho Hạ Lăng sốc tới rối tinh rối mù luôn rồi. Bất quá loại chuyện này Hạ Lăng cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, nếu thực sự nói ra, không chừng sẽ bị Phó Hàn hung hăng đánh cho một trận.
Bởi vì đồ nướng so với trước kia đã tăng giá không ít, nên hắn cũng không gọi quá nhiều. Thời điểm Hạ Lăng ăn xong tất cả thịt nướng thì cũng chỉ mới gần một giờ trôi qua, kể từ lúc hai người họ trèo tường đi ra ngoài. Bất quá cho dù là như vậy, thời gian hiện tại cũng đã là rạng sáng, rất nhiều cửa hàng ở mặt đường đã bắt đầu bởi vì không có khách mà chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi, nghênh đón ngày mới.
Sau khi ở trong tiệm nướng đi ra, nghênh đón một trận gió lạnh thổi tới, Hạ Lăng cảm tưởng cả người như sắp bị đông lại, run lên bần bật. Nguyên bản hắn có chút buồn ngủ, lúc này trong nháy mắt liền trở nên thanh tỉnh hơn không ít. Thời gian hơn một năm trôi qua, Hạ Lăng thời điểm trở về vừa đúng lúc cuối đông. Gió thổi qua mang theo rét lạnh, Hạ Lăng chỉ cảm thấy ở trên chóp mũi của mình có thứ gì đó rơi xuống, mang theo chút lành lạnh.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Hạ Lăng mới phát hiện ra một bông tuyết nhỏ giờ phút này đang thong thả rơi xuống. Bởi vì có gió thổi, cho nên nó lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, chao đảo rồi biến mất giữa bóng đêm. Tuyết một năm này so với năm trước liền rơi sớm hơn mấy tuần, Hạ Lăng thời điểm trèo tường đi vào trong Học viện St. Timya, trên người vẫn mặc đồng phục. Loại đồng phục này phỏng chừng tản nhiệt nhiều hơn là hấp thụ nhiệt, Hạ Lăng bị đông lạnh tới cả người cứng ngắc.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Hạ Lăng, Phó Hàn cái gì cũng không nói, trực tiếp đem áo khoác cởi ra rồi ném tới trên đầu của Hạ Lăng. Bởi vì căn cứ theo lời của Phó Hàn mà nói, y ghét nhất chính là trang phục mang danh đứng đầu gì đó của Học viện St. Timya, cho nên mỗi đêm trước khi y rời khỏi ký túc xá, sẽ thay quần áo thường phục.
Đợi cho tới thời điểm thấy Hạ Lăng khoác lên áo khoác của mình, Phó Hàn mới hừ nhẹ nói: “Đã sớm nói qua là đồng phục của Học viện St. Timya này rất ghê tởm mà, thứ đồ này mặc làm gì cho khó chịu. Nhìn cậu bình thường khỏe mạnh như vậy, không nghĩ tới cư nhiên lại sợ lạnh. Đem áo khoác tôi đưa cho mặc vào kĩ một chút, bằng không hôm sau nếu mà cậu phát sốt, tôi cũng sẽ không quản đâu.”
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Cho nên, Phó Hàn à, anh rốt cuộc phát bệnh ngạo kiều cái gì a.
Hạ Lăng phủ thêm một lớp áo khoác, so sánh một chút mới phát hiện ra nguyên nhân mà Phó Hàn chán ghét đồng phục của Học viện St. Timya. Ở góc dưới, đồng phục của Học viện St. Timya rất khó giữ ấm, hơn nữa mặc vào thực xấu, trước kia thời điểm đem quần áo đồng phục đi giặt, phải chờ rất lâu mới có thể hong khô. Bất quá Hạ Lăng biết, trong học viện có nội quy, chính là chỉ cần ở trong khuôn viên trường học, thì tất cả các học sinh đều phải mặc đồng phục.
Không biết cái loại nội quy này rốt cuộc là như thế nào được ban hành, dù sao cũng giống như Phó Hàn, mọi người cực kỳ chán ghét mặc đồng phục cũng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, chờ tới buổi tối thì liền chuyển sang mặc những bộ quần áo khác. Bởi vì khoảng cách từ tiệm nướng tới Học viện St. Timya chỉ cách có một con phố, cho nên hai người rất nhanh liền đi tới trước tường vây của học viện.
Phó Hàn trèo tường đã thuần thục tới mức cho dù nhắm mắt lại phỏng chừng cũng có thể qua được, hơn nữa còn không gây ra bất cứ động tác sai lầm nào. Mà Hạ Lăng trên người còn khoác thêm một chiếc áo khoác, cho nên động tác trèo tường có chút phiền phức. Bất quá tốt xấu gì thì cũng vẫn an toàn rơi được xuống đất mà không bị ngã sấp hay là xước xát chỗ nào trên người.
Bất quá đúng lúc này, Phó Hàn đột nhiên đi tới trước mặt của Hạ Lăng, bởi vì chênh lệch chiều cao, cho nên Hạ Lăng còn phải khẽ ngẩng đầu lên thì mới có thể thấy được khuôn mặt của y. Không biết Phó Hàn muốn làm gì, vì thế Hạ Lăng thực nhu thuận đứng yên tại chỗ. Đôi mắt màu đen mở to linh động, thấy Phó Hàn khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười.
Y nâng tay lên, động tác thực ôn nhu phủi đi bông tuyết trên tóc của Hạ Lăng. Từ góc độ này của Hạ Lăng, có thể thấy rất rõ ràng đôi mắt màu vàng bị che khuất dưới mái tóc. Đến nay, mục tiêu công lược có thể lưu lại cho Hạ Lăng ấn tượng sâu đậm nhất về đôi mắt chỉ có ba người Phó Hàn, Lạc Y cùng Giang Mục.
Ánh mắt của bọn họ có màu sắc rất đẹp. Tựa như Phó Hàn, đôi mắt là màu vàng, đây là màu sắc mà Hạ Lăng chưa từng bao giờ nhìn thấy qua. Không phải là màu vàng cam hay là màu vàng sẫm, mà là màu vàng kim vô cùng thuần túy. Phó Hàn thấy Hạ Lăng đang ngẩn ngơ nhìn mình, cuối cùng thật sự nhịn không nổi, vươn tay nắm lấy mặt của Hạ Lăng: “Đang nhìn cái gì?”
“Màu mắt của cậu rất đẹp.” Hạ Lăng cũng không biết nói cái gì, một câu nghẹn ở trong họng hết nửa ngày, rốt cuộc vẫn ăn ngay nói thật. Tuy rằng thời điểm trước kia hắn đã từng khen qua màu sắc đôi mắt của Phó Hàn rất đẹp, nhưng lúc ấy hắn vẫn còn sử dụng thân thể của [Hạ Lăng]. Bất quá hiện tại thân phận khác biệt, hơn nữa Phó Hàn hẳn là cũng không có đoán ra được hắn là ai.
“Ủa, cậu không phải đã sớm khen qua màu sắc đôi mắt của tôi rồi sao.” Phó Hàn buông ra bàn tay đang nắm lấy mặt của Hạ Lăng, lời nói nói ra lại khiến cho Hạ Lăng cả kinh. Hạ Lăng xác định trước đó bản thân chưa từng khen qua màu sắc đôi mắt của Phó Hàn, như vậy giải thích duy nhất chính là Phó Hàn đã sắp đoán ra được thân phận của mình. Nhưng rõ ràng là hắn không có làm ra chuyện tình gì để bại lộ thân phận mà.
Vì để ngừa vạn nhất, Hạ Lăng vẫn tính toán làm bộ như cái gì cũng không hiểu: “Tôi trước đó hình như chưa từng khen qua đôi mắt của cậu có màu sắc rất đẹp a.”
“Hạ Lăng, cậu còn muốn giả bộ tới khi nào?” Khi Hạ Lăng nhìn vào cặp mắt màu vàng kia, không biết vì cái gì, hắn có thể thấy được một loại tình cảm rất kỳ quái ở bên trong. Có lẽ là phẫn nộ, lại có lẽ là bất đắc dĩ, rất nhiều cảm xúc trộn lẫn khiến cho hắn không biết phải làm sao.
“Từ lúc bắt đầu đi tới tiệm nướng kia, những lời tôi nói với cậu, có hơn nửa là để thử cậu. Từ khi cậu chuyển tới trong trường, mỗi ngày đều gây chuyện, khiến cho tôi cảm thấy rất kỳ quái. Lòng hiếu kỳ bị khơi dậy, cho nên tôi liền đặc biệt tìm tới để xem xem bạn học mới chuyển trường kia là ai. Nhưng mà ờ giây đầu tiên khi tôi thấy cậu, tôi đã cảm nhận được một loại cảm xúc quen thuộc tới mãnh liệt.”
“Khiến cho tôi cảm giác dường như Hạ Lăng đã trở về. Sau đó cùng cậu tranh cướp giường, một trận đánh kia chẳng qua cũng là để thử cậu mà chuẩn bị. Tôi phát hiện ra hành vi cử chỉ của cậu cùng Hạ Lăng rất rất giống nhau. Hơn nữa nào có chuyện khéo tới như vậy, cậu cố tình còn tên là Lăng Hạ nữa chứ?”
“Sau khi cuộc thi lại của cậu kết thúc, tôi liền mang theo cậu trèo tường đi ra bên ngoài để chúc mừng. Nhìn thấy cậu dường như đối với những cửa tiệm ở xung quanh Học viện St. Timya rất quen thuộc, hơn nữa cậu lại còn lựa chọn ăn ở tiệm nướng kia, điều đó khiến tôi cảm thấy nghi hoặc. Theo lý thuyết, cậu mới chuyển trường chưa được bao lâu, hẳn là không biết được những cửa hàng xung quanh trường bày bán cái gì mới đúng. Nhưng mà hành vi cùng cử chỉ của cậu lại nói cho tôi biết, đây không phải là lần đầu tiên cậu tới nơi này.”
“Hơn nữa thời điểm vừa rồi cậu nhìn thấy mắt của tôi, phản ứng đầu tiên không phải là khó hiểu vì sao màu mắt của tôi lại là màu vàng, ngược lại lại lóe lên cảm xúc cảm đã lâu thấy, giống như đã từng nhìn qua rất nhiều lần rồi. Hạ Lăng, cậu đã nói cậu sẽ không chết, cho nên ở trong hơn một năm nay, tôi vẫn luôn một mực chờ đợi cậu. Bất quá thực may mắn, cậu không có gạt tôi.”
[Mục tiêu công lược Phó Hàn đã xác nhận được thân phận của Player, thời gian kế tiếp chính là tìm về được mảnh nhỏ ký ức (/w)]
Mỗi lần nghe các vị nam thần đưa ra những chi tiết để chứng minh thân phận của hắn, kế tiếp đó lại nói ra suy đoán của bọn họ, cuối cùng là xác nhận thân phận, một loạt các bước như vậy khiến cho Hạ Lăng ngoài ý muốn cảm nhận được thực bi thương. Kỳ thực nói trắng ra là đang trào phúng hắn hành động quá kém cỏi, ngay cả loại chuyện như nói dối cũng đều bị nắm nhược điểm. Quả thực đây là tình tiết bắt hắn mệt mỏi vì yêu đương mà. Bất quá nếu thân phận đã bị đoán ra, Hạ Lăng cũng lười cùng Phó Hàn giả bộ mới quen biết.
Hắn đem bản thân co rút vào trong áo khoác khoác trên người. Hiện tại nhiệt độ càng ngày càng thấp, hơn nữa tuyết càng lúc càng có xu thế rơi xuống dày đặc hơn, nếu cứ tiếp tục đứng ngoài hứng gió, Hạ Lăng cảm giác nếu không mau chóng trở về ký túc xá, ngày mai hắn sẽ vinh quang được xin nghỉ ốm một ngày nằm ở trong ký túc xá.
Bất quá cũng may là Phó Hàn không có hỏi Hạ Lăng vì cái gì lại lấy một thân phận khác xuất hiện, hơn nữa còn làm bộ như không quen chình mình. Đại khái là bởi vì lo lắng tới thân thể cùng sức khỏe của Hạ Lăng, cho nên hai người liền nhanh chân nện bước hướng về phía tòa nhà ký túc xá. Tuy rằng Hạ Lăng cùng hệ thống đổi mười vạn tích phân để sống lại, nhưng mà trình độ khỏe mạnh của thân thể thì vẫn cần phải có thời gian để chữa trị. Đây cũng là lý do vì sao Hạ Lăng đặc biệt sợ lạnh.
Hắn cũng không muốn sau khi sống lại, lại bị nhiễm mấy thứ bệnh linh tinh gì đó, cho nên ở giây tiếp theo sau khi trở lại trong phòng ký túc xá, hắn liền trực tiếp mở lên hệ thống lò sưởi. Đem bản thân dùng chăn bao trong bao ngoài thành từng tầng, sau đó mới chui đầu ra từ giữa khe hở. Hạ Lăng nhìn Phó Hàn đang đứng ở bên giường của mình, giúp mình chỉnh lại nhiệt độ của hệ thống lò sưởi.
Thẳng tới khi trong phòng ký túc xá đã ấm lên, Phó Hàn mới đi tới ngồi xuống trên giường của Hạ Lăng, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Còn nhớ lần trước chúng ta đi tới công viên giải trí, sau khi thoát được khỏi trò chơi Mật thất đào thoát, ông chủ đã tặng cho chúng ta một món quà hay không?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Có một loại phương thức được gọi là đơn phương chỉ dẫn sai, tựa như việc mà Hạ Dật cùng Hạ Viêm đang làm bây giờ vậy. Vì để trợ giúp Bạch Lê giết chết Lạc Y, hai người bọn họ liền chỉ sai dẫn sai cho Lạc Y, khiến cho Lạc Y tưởng rằng Bạch Lê chính là ‘Hạ Lăng’. Về phần Hạ Lăng thực sự đang ở đâu, chỉ cần hai người không nói ra, chỉ sợ dù là ai cũng sẽ không biết được.
Mà điểm mấu chốt quan trọng nhất chính là thân phận của Bạch Lê. Bọn họ hoàn toàn có thể khẳng định được giữa Bạch Lê cùng Hạ Lăng và Lạc Y có quan hệ rất lớn tới nhau, nói thâm sâu hơn một chút, thì có lẽ Bạch Lê cùng Lạc Y có tính chất tương tự. Bất quá hai người căn bản là không quan tâm tới một tầng phương diện này, bởi vì tới cuối cùng, mặc kệ là Bạch Lê hay là Lạc Y, toàn bộ đều chết đi mới tốt.
Về phần Hạ Lăng.
Đương nhiên chỉ có thể thuộc về bọn họ.
Vĩnh viễn là như vậy.
….
“Tiểu thiếu gia, người xem này, tôi ở hệ hành tinh Lanmia, đã cướp về cho cậu một sủng vật người máy trí năng.” Hiện tại Hạ Lăng đang cố gắng để bản thân nhịn ăn, cả ngày hé ra khuôn mặt âm trầm, khiến cho chúng hải tặc bị dọa tới mức nửa cái mạng đều mất. Đùa vui gì đây a! Tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất nhà, như thế nào lại đem bản thân tra tấn tới mức này, cũng chỉ để đạt được mục đích là đi ra ngoài chơi?
Đứa nhỏ này thực là, ở trong nhà muốn gì được đó, cần gì phải chạy ra ngoài để chịu tội! Nếu không có, bọn họ có thể giúp đỡ tiểu thiếu gia đi cướp đồ a. Mặc kệ tiểu thiếu gia muốn cái gì, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, toàn bộ hải tặc tinh tế sẽ lục tung cả vũ trụ này lên để tìm cho hắn. Nhưng mà, làm cho bọn họ chua xót nhất chính là tiểu thiếu gia cái gì cũng không cần, mỗi ngày chỉ bày ra bộ dạng ‘Các người nhìn xem có đáng yêu không! Bổn thiếu gia đây sắp khóc rồi, cố gắng tỏ vẻ vừa tức giận lại vừa đáng yêu như thế này, vậy mà các người cư nhiên cũng không chịu thả tôi đi ra ngoài chơi’.
Tâm thực mệt a.
Ở trong sổ tay của hải tặc tinh tế, điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất có ghi rõ: ‘Phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia nói đúng thì đó là đúng. Chỉ cần tiểu thiếu gia nguyện ý, cho dù là phải đi cướp thủ đô tinh về để cho tiểu thiếu gia chơi thì bọn họ cũng phải cướp. Hết thảy lấy tiểu thiếu gia làm trời.’
(┳_┳) Chính là cố tình hiện tại tiểu thiếu gia vẫn không vui a. Vị hải tặc đại khái được coi là một nhân vật nguyên lão ở trong đoàn hải tặc, dùng ánh mắt mang theo vô tận u oán nhìn Hạ Lăng căn bản không thèm để ý tới người máy sủng vật đang đi ở phía sau mông mình. Sắc mặt tái mét, ông ta quay đầu lại nhìn một đám thủ hạ đang xếp thành hàng dài, trên tay cẩm theo đủ loại đồ chơi mà người bình thường căn bản cũng không thèm đụng tới. Ông ta nâng tay lên, dùng thái độ cực kỳ khinh bỉ gõ lên trên đầu của con chó người máy.
“Đã bảo mày rồi, mày trừ bỏ bán xuẩn ra, còn có ích lợi gì hả?”
Trả lời lại cho câu than phiền của ông ta, chính là người máy sủng vật ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nâng một chi trước lên, làm ra bộ dạng bán manh của mèo chiêu tài.
“Gâu gâu gâu…”
Phiên dịch đại khái nghĩa là: “Chúc mừng phát tài, tiền tài cuồn cuộn chảy vào túi.”
Mà hiện tại, chủ nhân của nó lại gặp phải nguy cơ bị trừ tiền lương ╮(╯▽╰)╭
Kỳ thực đối với bản thân Hạ Lăng, hắn không phải là không thích những thứ đồ được chúng hải tặc tặng cho, nhưng thế giới này vốn lấy Lạc Y làm trụ cột, toàn bộ mọi vật chẳng qua chỉ là hư ảo. Nói dễ nghe một chút, đấy chính là một khi Lạc Y biến mất, tất cả mọi thứ cũng sẽ biến mất. Những hải tặc này cùng mọi người khác trên thực tế chẳng qua chỉ là một đống số liệu hư cấu, không phải là tồn tại chân thực.
Đây là những gì ban đầu hệ thống nói cho hắn biết. Bất quá sau đó hệ thống lại thay đổi, nó bảo rằng đại đa số những người sống trong các thế giới công lược, đều tồn tại nhờ vào thiết lập của số liệu. Bất quá có vài người lại là khác biệt, mà điểm khác biệt này, mặc kệ Hạ Lăng có hỏi thế nào, đổi bao nhiêu tích phân, thì hệ thống cũng sẽ dùng thái độ trầm mặc để đáp lại.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, nếu Hạ Lăng bị những tồn tại hư cấu sống ở trên các thế giới công lược này làm cho ‘cảm động’, hắn dần dần sẽ quên đi mất thế giới chân thực thuộc về mình, chỉ nhớ rõ thế giới trước mặt, coi thế giới đó trở thành thế giới mà mình tồn tại. Không phải hắn không muốn tiếp nhận, mà là hắn không thể.
Tựa như Hạ Lăng thích cơ giáp, nếu ôm tình cảm quá mức sâu đậm, hắn sẽ đối với thế giới này ‘lưu lại’ tình cảm, đến cuối cùng hắn sẽ không thể nghe được thanh âm của hệ thống vang lên nữa. Đem tất cả tình cảm trút xuống một thế giới giả tạo, mặc kệ là Lâm Quân Ngạn hay là chính hắn, tương lai đều sẽ không thể thoát ra được.
Loại kết cục này không phải là kết cục mà Hạ Lăng mong muốn. Hắn vẫn luôn cho rằng hệ thống là cái thứ đồ thích hãm hại người, nhưng hơn phân nửa quá trình đều đã chứng minh rõ ràng rằng, hệ thống không hề cảnh báo sai. Cho dù không có cảnh báo của hệ thống, Hạ Lăng vẫn phát hiện ra một chuyện, đấy là hắn đối với Hạ Viêm cùng Hạ Dật, hai người anh trai được tạo nên bởi số liệu này, mang theo một chút cảm kích cùng với một chút tình cảm khác thường bên trong.
Sau đó trong đầu hắn liền hiện lên một loại suy nghĩ: ‘Nếu ở lại trong thế giới này, cũng không có gì là không tốt. Mặc kệ Lạc Y cũng được, Lâm Quân Ngạn cũng được, bọn họ không phải đều là một người hay sao. Hơn nữa trên thế giới này, hắn còn có hai người anh trai rất yêu thương minh, vì cái gì lại không thể lưu lại?’. Suy nghĩ này dù chỉ hiện ra trong nháy mắt, nhưng cũng đủ để hắn hiểu được trừng phạt mà hệ thống nêu ra cũng không phải là nói giỡn.
Cảm nhận luồng điện nảy lên rồi lan ra khắp toàn thân, khiến cho cơ thể của hắn đau đớn tới chết lặng, Hạ Lăng hoàn toàn không dám nghĩ tới ý nghĩ kia thêm lần thứ hai. Cho nên, hắn lựa chọn làm một bảo bảo ngoan, ừm, là một người thực sự rất ngoan, tuyệt đối không lưu lại bất cứ tình cảm nào trên thế giới này.
….
Kỳ thực Lạc Y nếu muốn tìm được ra Bạch Lê, thì y cũng sẽ không cần phải tốn bao nhiêu sức lực. Giống như Hạ Dật cùng Hạ Viêm đã đem linh hồn của Hạ Lăng buộc định lại với Bạch Linh vậy. Ở sau một lần mất đi Hạ Lăng rồi, Lạc Y mới hiểu được, chỉ có cài thiết bị theo dõi vào trong thân thể của đối phương, thì y mới có thể nắm chắc được vị trí của hắn.
Như vậy, mặc kệ ‘Hạ Lăng’ chạy trốn tới đâu, kết cục vẫn là đã sớm được quyết định. Mà Bạch Lê cũng đoán được Lạc Y đã ở trên cơ thể này làm ra những gì. Nếu đã bị cài vào thiết bị theo dõi, vậy kế tiếp cho dù Bạch Lê có cố gắng ra sao cũng sẽ vô dụng. Với năng lực hiện tại của Bạch Lê, không thể một mình giết chết được Lạc Y, còn chẳng bằng cùng Hạ Dật và Hạ Viêm hợp tác.
Mục tiêu hợp tác cuối cùng tự nhiên chính là giết chết Lạc Y. Ba thế giới trước làm bạn cùng Hạ Lăng trải qua, trong đầu của Bạch Lê đã hình thành một nhận thức ‘khiến cho mục tiêu công lược của Hạ Lăng từng chút một đoán ra, ở thời điểm mấu chốt nói ra chân tướng, thuận lợi để cho Hạ Lăng rời đi’, hiện tại liền biến thành ‘nếu để cho Hạ Lăng ở chung một chỗ với những kẻ kia, chẳng bằng giết đi mục tiêu công lược, khiến cho Hạ Lăng sớm một chút chấm dứt thế giới này’.
Quả thực, theo một lý thuyết nào đó, Bạch Lê có thể giết chết các vị nam thần ở trong thế giới mà Hạ Lăng công lược, để cho Hạ Lăng hoàn thành nhiệm vụ, tiến vào các thế giới kế tiếp. Bởi vì bản thân Bạch Lê chính là một bug không nên tồn tại, muốn rời đi hoặc là tiến vào trong một thế giới nào đó, tất cả đều được dựa trên suy nghĩ quyết định của chính y. Đây là điều mà Hạ Lăng không thể khống chế được, liền ngay cả cái thứ máy móc được ‘buộc định’ với Hạ Lăng kia cũng không làm được.
* bug: lỗi trong hệ thống
Nhìn cơ giáp hắc long trước mắt, trong đôi mắt vô thần của Bạch Lê chợt phủ lên một loại thần thái rất giống với ánh mắt của Hạ Lăng, hoặc là nên nói, đây căn bản chính là ánh mắt thuộc về Hạ Lăng. Lạc Y xuyên qua màn hình, nhìn thấy Bạch Lê, bởi vì ánh mắt quá mức quen thuộc kia, khiến cho động tác trên tay của y ở trong nháy mắt lập tức liền dừng lại.
Vẫn luôn nghĩ tới sau khi ‘Hạ Lăng’ rời khỏi ***g bảo dưỡng, thần thái cùng biểu tình của đối phương, thậm chí ngay cả sát ý chợt lóe qua trong đôi mắt mày đen kia, tất cả đều khiến cho Lạc Y sinh ra một loại cảm giác cực kỳ xa lạ. Giống như người này kỳ thực ra không phải là Hạ Lăng. Loại ý nghĩ này ở sau lúc Lạc Y nhìn thấy thiếu niên Beta kia, càng ngày càng thêm mãnh liệt.
Y thậm chí còn bắt đầu hoài nghi xem thiếu niên Beta kia có phải hay không có quan hệ đặc thù gì đó với Hạ Lăng. Nhưng mà hiện tại, ánh mắt của người đối diện đã hoàn toàn đánh vỡ ý nghĩ này của y. Thời điểm Hạ Lăng chết đi, tất cả hi vọng của Lạc Y đều đã tan biến. Y từng ảo tưởng rằng nếu Hạ Lăng thực sự thức dậy, bản thân mình đây rốt cuộc nên phải làm gì.
Là tự tay giết chết kẻ lừa đảo kia, hay là tra tấn cho hắn một trận, nhìn thấy hắn điên cuồng rồi biến trở thành một con rối chỉ thuộc về riêng mình. Nhưng so sánh với hiện tại mà nói, chuyện mà Lạc Y muốn làm nhất, hóa ra lại chỉ là vươn tay ra ôm lấy Hạ Lăng, sau đó nói với bản thân rằng đây không phải là mơ, tất cả đều là sự thực.
Mặc kệ là trước khi chết, hay là hiện tại, Lạc Y chưa từng thay đổi. Có lẽ tính cách của y có chút cực đoan, nhưng mà chung quy vẻ kiên cường kia chỉ là một lớp mặt nạ mà y đeo lên để cố gắng sống sót. Lạc Y dù sao cũng đã chết qua một lần, Hạ Lăng rời đi trở thành ngòi nổ khiến cho y hắc hóa. Y không biết bản thân mình sống lại để làm gì, nếu thực sự bắt y tìm một cái lý do, y nghĩ, đại khái chính là vì để chờ đợi Hạ Lăng trở về.
Đầu ngón tay đeo lên găng tay màu trắng kia khẽ lướt qua khuôn mặt của ‘Hạ Lăng’ bên trong màn hình. Động tác của Lạc Y rất nhẹ nhàng, trong đôi đồng tử màu đỏ sẫm xinh đẹp mang theo tình cảm ôn nhu vô cùng. Nhưng mà tiếp sau đó, tay của y lại dừng lại trên cái nút phóng đạn pháo của cơ giáp, “Chỉ là tôi vẫn còn rất muốn giết chết cậu, cái tên lừa đảo này.”
Lừa đi tất cả tín nhiệm của một người, ở sau khi khiến cho đối phương yêu mình rồi, lại có thể lựa chọn ‘rời đi’ không chút lưu tình nào. Chẳng qua tất cả những thứ này đã không còn quan trọng nữa rồi, không phải sao. Lạc Y đợi Hạ Lăng trở về, đây là kiên trì để cho y sống sót.
Không hơn.
Nếu bảo y cứ như vậy ôm lấy Hạ Lăng, nói ra tất cả những tưởng niệm cùng thống khổ và phẫn nộ của mình, vậy chẳng bằng để cho Hạ Lăng chết ở tại trong tay của chính mình, như vậy sẽ càng khiến cho Lạc Y thêm hưng phấn. Hạ Lăng trước khi chết, người mà hắn vĩnh viễn nhớ tới sẽ chỉ có một mình y. Quả nhiên, muốn để cho Hạ Lăng có thể nhớ kĩ được bản thân mình, không dùng chút thủ đoạn là không có khả năng.
“Hoan nghênh trở về.” Lạc Y nhẹ nhàng ấn xuống cái nút ở dưới đầu ngón tay, nhìn đạn pháo đang hướng về phía ‘Hạ Lăng’ trong màn hình, y mở một nụ cười tràn ngập ôn nhu, “Để làm quà tặng, tôi sẽ lại một lần nữa đem từng mảnh nhỏ thi thể của cậu khâu lại. Có lẽ sẽ để lại chút dấu tích thương tổn, bất quá vẫn thực sự khiến cho người ta chờ mong a, Hạ Lăng.”
Bạch Lê nhìn đạn pháo đang hướng về phía mình bắn tới, y không có động tác gì, chỉ cứ như vậy nhìn chằm chằm Lạc Y, dùng ngữ khí cùng thanh âm mà Hạ Lăng thường dùng, mở miệng nói: “Lạc Y, nếu tôi lừa gạt cậu, như vậy cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy tôi đang ngủ say ở trong ***g bảo dưỡng mà thôi.”
“Tôi không có nuốt lời, cho nên tôi đã trở về.”
~ ~ ~ ~ ~
* mèo chiêu tài: thường được đặt ở trước cửa các cửa hàng làm ăn buôn bán, có ý nghĩa tâm linh, hi vọng tiền tài được chú mèo mời gọi vào trong nhà mình