Kỳ thực nói tới chữ nhàn này, Hạ Lăng vẫn luôn rối rắm vô cùng, vì sao những người ‘cấp bậc’ càng cao trong công ty thì lại càng giống như người không có việc gì để làm. Lấy Tiêu Lạc tới làm ví dụ điển hình. Căn cứ theo nhiều ngày mà Hạ Lăng đã quan sát, hắn đối với lịch trình an bài hằng ngày của Tiêu Lạc rốt cuộc cũng đã có một chút hiểu biết.
Tổng thể mà nói thì mỗi ngày của Tiêu Lạc đều lặp đi lặp lại.
Đúng giờ đứng cắm cọc tại trước cửa thang máy để chờ hắn → đi theo hắn vào trong văn phòng sau đó ngồi tại văn phòng ngẩn người một giờ → trở lại văn phòng của y tiếp tục làm (ngẩn) việc (người) → xử lý một ít văn kiện (ước chừng không tới 10 phút) → nhắn tin nhắn rủ hắn đi ăn cơm trưa → mỗi lần đều xuất hiện ở ngay giây đầu tiên sau khi bản thân hắn thu dọn xong tài liệu trên bàn → cùng nhau ăn cơm trưa rồi nói chuyện lý tưởng nhân sinh → cùng nhau trở về công ty → tiếp tục ở trong văn phòng của y để ngẩn người → nhắn tin nhắn tán gẫu (kỳ thực văn vòng ở ngay bên cạnh) → ngẫu nhiên sẽ nhắn tới một tin nhắn → xử lý một ít văn kiện (đại khái không tới 20 phút) → nhắn tin nhắn hẹn hắn đi ăn cơm tối → sau đó đưa hắn trở về nhà.
Hỗn đản, vì sao Tiêu Lạc lại có thể nhàn tới như vậy! Làm một đại BOSS, Tiêu Lạc nhàn rỗi căn bản là quá đáng quá mức rồi a! Dựa vào cái gì thân làm một tiểu công nhân như hắn, mỗi ngày công tác đều là vài tiếng đồng hồ, thời gian ngoài giờ còn phải đối mặt với một đống những chồng văn kiện a!
Mệt mỏi quá, không muốn tiếp tục yêu nữa.
Đối với hoạt động tâm lý phức tạp của Hạ Lăng, thực hiển nhiên Tiêu Lạc căn bản không hề biết tới. Cho nên ở trong mắt của y, biểu tình phong phú trên khuôn mặt của Hạ Lăng có thể viết thành một đống hệ liệt như [Tôi có kỹ xảo biểu cảm đặc biệt], [Cùng tôi học kỹ năng biểu cảm], [Tạm ngừng bắt chiếc biểu cảm],…
Chỉ cần tưởng tượng như vậy không thô,i đã đủ để khiến cho y muốn hôn mê, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung mới tốt. Tiêu Lạc sau khi tự hỏi xong, mới dùng ngữ khí hơi nghi vấn nói, “Hạ Lăng, cậu sẽ không phải là có bệnh đấy chứ?” Thời điểm nghe thấy Tiêu Lạc hỏi vấn đề này, Hạ Lăng sửng sốt hơn nửa ngày. Tiêu Lạc cũng hiểu được hỏi như vậy có chút không thích hợp, cho nên y ở phía sau bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên tôi không phải nói tới cái loại đầu óc có bệnh mang hàm ý mắng chửi gì đó, chỉ là cảm thấy biểu tình trên mặt của cậu rất kỳ quái, có phải hay không tới ngày?”
[Hệ thống nêu lên: o(*≧▽≦)ツ Người chơi Tiêu Lạc đối với Player tạo thành một kích xuyên tâm, HP -99999.]
* HP: thanh máu trong game, máu bị trừ hết sẽ chết
[/tạm biệt/] Tôi cảm nhận được bản thân đã rước lấy sự ác ý của thế giới, cùng với ác ý từ thủ trưởng và hệ thống nhà mình [/tạm biệt/]
Đương nhiên thời điểm mà oán khí toàn thân của Hạ Lăng còn chưa kịp tỏa ra, Tiêu Lạc đã kéo Hạ Lăng đi tới một nhà hàng cách công ty không tính là quá xa. Đồ ăn trong nhà hàng này rất đắt, nhưng mà hương vị thực sự rất ngon, đối với loại người ham ăn như Hạ Lăng mà nói, đây quả thực là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Cho nên Hạ Lăng từ lúc tiến vào trong nhà hàng này để dùng bữa mà nói, chúng ta có thể dùng một từ ngữ chuẩn xác tới để hình dung, đó chính là đầy huyết sống lại. Kỳ thực đối với những người ham ăn, có đồ ăn là sẽ dễ dàng chấn an được bọn họ, huống chi nói tới loại sinh vật vừa ham ăn lại còn vừa ngu xuẩn như Hạ Lăng. Hơn nữa trong nhà hàng này vừa vặn lại có rất nhiều món mà hắn yêu thích.
Tiêu Lạc bảo để cho Hạ Lăng bồi mình đi ăn cơm trưa, chẳng bằng nói y là bồi Hạ Lăng đi ăn, bởi vì những món ăn này y cũng không có ăn bao nhiêu, đại bộ phận đều là do Hạ Lăng chọn, y chỉ ngồi ở một bên lúc có lúc không cùng Hạ Lăng nói chuyện phiếm. Lại nói tiếp, y đã thực lâu rồi không có gặp được ai có thể ngồi ở bên cạnh y trong thời gian dài như vậy.
Đổi lại trước kia, người khác đều đem y trở thành kẻ điên hoặc là quái vật, thử hỏi có ai dám tiếp xúc nhiều với một con quái vật trong mắt người bình thường. Hơn nữa tới bây giờ, cũng không có một ai dám tự nhiên bình thản đối mặt với y như vậy, tự nhiên như thể bọn họ rất quen thuộc lẫn nhau. Hạ Lăng là một tồn tại đặc biệt.
Đặc biệt tới mức không cần suy đoán quá nhiều, y cũng có thể dễ dàng xác nhận được thân phận chân thực của Hạ Lăng. Tiêu Lạc muốn lưu lại Hạ Lăng, y chỉ cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa, một khoảng thời gian không nhiều lắm. Nói y ích kỉ cũng được, y chính là muốn lưu lại người này, để hắn có thể làm bạn với y. Y không muốn tiếp tục sống trong một thế giới cô độc nữa.
Hạ Lăng khi còn làm con mèo nhỏ, không nên đưa cho y hi vọng, nếu không có hi vọng, thì cũng sẽ không có thất vọng. Bởi vì ngay từ ban đầu, y vẫn luôn cô độc, làm một cá thể bị bài xích. Tiêu Lạc cũng hi vọng trên thế giới này có một người có thể ở bên cạnh chính mình, chỉ cần một người là tốt rồi.
Y thầm nghĩ cứ như vậy ích kỉ một lần. Tiêu Lạc nhìn bộ dáng Hạ Lăng đang không ngừng đem đồ ăn nhét vào trong miệng, ánh mắt kia không ngừng di chuyển xuống dưới, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở trên chiếc bát trống rỗng. Ảnh ngược ánh sáng của ngọn đèn nhu hòa treo trên trần nhà trong nháy mắt đâm vào trong mắt khiến cho y cảm thấy có chút nhoi nhói.
….
Sau bữa cơm trưa này, Tiêu Lạc tựa như có tâm sự gì đó. Dù sao Hạ Lăng cũng có thể nhìn ra được một chút phiền não từ trên biểu cảm của Tiêu Lạc. Rõ ràng vừa rồi hẳn là không có phát sinh ra chuyện gì thực đặc biệt đi. Tuy rằng Hạ Lăng có chút tò mò, nhưng mà hắn còn chưa tới mức vì tò mò mà đi truy hỏi lý do, nhiều nhất cũng chỉ mang tâm lý ‘tò mò nhưng không miệt mài theo đuổi’.
Trở lại văn phòng, Hạ Lăng liền thấy Tiêu Lạc đem cửa văn phòng của y đóng lại, hơn nữa hình như còn khóa bên trong, không để cho người ở bên ngoài đi vào. Bởi vì hiệu quả cách âm của văn phòng rất tốt, Hạ Lăng có đứng sát cửa cũng không nghe được gì cả, huống chi bên ngoài còn có camera theo dõi mở liên tục trong 24 giờ.
Hắn cũng không muốn bị Tiêu Lạc bảo là có bệnh gì đó, quả thực là quá ngược tâm. Chính là Hạ Lăng cũng không biết, thời điểm từ trước khi hắn cùng Tiêu Lạc đi ăn cơm trưa, Bạch Lê vẫn luôn đứng tại một chỗ xa xa lẳng lặng trông theo hai người bọn họ. Tiêu Lạc tiếp nhận được ánh mắt không mang theo bất luận một tia tình cảm nào của Bạch Lê, vốn cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng mà nhìn thấy loại ánh mắt trù tính hết thảy mà Bạch Lê hướng về phía Hạ Lăng, khiến cho y cực kỳ khó chịu.
Hơn nữa Bạch Lê hiển nhiên là muốn cùng y nói gì đó, cho nên Tiêu Lạc sau khi cùng Hạ Lăng dùng bữa xong, tâm tình liền biến đổi. Đóng cửa lại, đảm bảo Hạ Lăng không có đem lực chú ý quá lớn đặt lên trên người của mình, Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn Bạch Lê đang ngồi ở trên chiếc ghế phía sau bàn công tác.
Không thể không nói, Bạch Lê bộ dạng rất dễ nhìn, nếu như không suy xét tới cặp mắt toàn bộ đều là màu đen kia. Đáng tiếc, Tiêu Lạc giờ khắc này căn bản không có hứng thú xem xem Bạch Lê rốt cuộc có bao nhiêu dễ nhìn, đối với toàn bộ những kẻ muốn cướp đi Hạ Lăng từ trong bàn tay của mình, y hoàn toàn không cần cố ý để ý tới đối phương.
“Tiêu Lạc.” Ngữ khí của Bạch Lê thực bình thản, nghe không ra một tia cảm tình nào, lại khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo phía sau sống lưng, “Ngươi không biết, trò chơi của ngươi hẳn là nên chấm dứt đúng lúc sao?” Quả nhiên chạy tới là vì muốn để cho Hạ Lăng rời đi, nhưng mà tính sao, y muốn lưu Hạ Lăng lại, ai cũng không thể ngăn cản được.
“Trò chơi tự nhiên sẽ kết thúc, nhưng mà không phải hiện tại… Ta chỉ cần chờ là tốt rồi, đương nhiên, ngươi cũng sẽ có thể nhìn ta cho tới khi trò chơi chấm dứt, nhưng mà ngươi vĩnh viễn không được phép nhúng tay vào trong chuyện này. Ở tình huống này, ta biết ngươi sẽ không ngồi chờ chết, nói đơn giản hơn một chút, ta đoán rằng ngươi có thể sẽ trực tiếp giết chết ta… Nhưng mà hiện tại thoạt nhìn, năng lực của ngươi giống như đang bị hạn chế. Bạch Lê, ngươi không biết rằng hiện tại ngươi căn bản cái gì cũng không thể làm được sao?”
Lời nói của Tiêu Lạc vô cùng dứt khoát, nhưng mà cũng là sự thực. Năng lượng của Bạch Lê quả thực đã khôi phục lại một chút, nhưng mà không thể duy trì liên tục trong khoảng thời gian dài. Thứ đồ buộc định trong cơ thể của Hạ Lăng cũng đã nhận ra được điểm này, mượn cơ hội không ngừng làm suy yếu năng lượng của y. Nếu Tiêu Lạc tiếp tục kéo dài thời gian mà Hạ Lăng ở lại tại trên thế giới này, chuyện này mặc kệ đối với Bạch Lê hay Hạ Lăng, đều sẽ là một phiền toái rất lớn.
Vô luận là làm Omega hay là làm Alpha, Lạc Y thời điểm cười rộ lên đều vô cùng xinh đẹp. Ngay cả giờ phút này toàn thân của y đều lây dính hơi thở huyết tinh khiến cho Hạ Lăng trong lòng một trận lạnh lẽo, thế nhưng vẫn không che giấu được sự nghiêm cẩn ẩn dưới vẻ điên cuồng của y.
Nói ra thì Lạc Y cũng không hẳn là kẻ điên cuồng, chỉ khi nào nhìn thấy một Beta có hành vi tương tự giống với ‘Hạ Lăng’, lúc đó y mới động sát tâm. Cảm giác được thanh kiếm năng lượng khẽ lướt qua, Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Y. Tại trong một khắc kia, khi ánh mắt đôi bên chạm vào nhau, hắn thấy được động tác của Lạc Y khựng lại.
Nhưng mà cũng chỉ khựng lại trong giây lát mà thôi. Lạc Y chuyển cổ tay nâng lên thanh kiếm năng lượng, để mũi kiếm kề sát vào đôi mắt của Hạ Lăng, cuối cùng dừng lại tại trước đôi đồng tử màu đen. Nếu Lạc Y muốn, y hoàn toàn có thể sử dụng thanh kiếm năng lượng này để đào ra đôi đồng tử của Hạ Lăng, tựa như lời sau đó y nói vậy.
“Tóc đen mắt đen, thực sự là hiếm thấy…”
[Tư liệu lịch sử: “Thẳng tới năm theo lịch vũ trụ, Hạ gia lần đầu tiên xuất hiện một Beta tóc đen mắt đen tên là ‘Hạ Lăng’. Tuy rằng loại truyền thừa huyết mạch này có chút kỳ quái, nhưng mà tất cả mọi người đều không truy cứu quá sâu.]
“Nói tới thì, ta thực sự chán ghét trên thế giới này có những người trông giống cậu ấy.”
“Cho nên, đôi mắt này, để ta lấy xuống có được hay không.”
Lạc Y ngữ khí không phải là dùng để hỏi, mà tựa như đang đơn phương trình bày ‘ta muốn lấy xuống đôi mắt của ngươi, ngươi có đồng ý hay không, thì kết quả cũng giống nhau mà thôi’. Từ sau khi quay trở lại các thế giới mà mình đã công lược, đây là lần đầu tiên Hạ Lăng cảm thấy bản thân cách tử vong gần tới như vậy, có lẽ chỉ cần nhích tới một chút thôi, sẽ thấy được một tầng huyết sắc đỏ tươi nhiễm ở bên trên thanh kiếm năng lượng. Hạ Lăng tựa như đã đoán được kết cục, nhắm mắt lại.
Nếu có thể lần thứ hai quay trở lại, có lẽ kết quả sẽ khác. Kết cục của Lạc Y là do lúc trước bị chính tay hắn làm thay đổi, nếu không phải bởi vì hắn vô cớ xâm nhập, Lạc Y có lẽ sẽ không bị biến thành bộ dạng này. Cho dù Hạ Lăng biết, Lạc Y vốn không thuộc về thế giới này, nhưng mà có nói gì đi nữa thì cũng đều đã quá trễ. Chính mình rời đi là ngòi nổ khiến cho Lạc Y hắc hóa.
Yêu một người tới cảnh giới điên cuồng, đồng dạng, thời điểm hận một người, so với yêu còn cực đoan hơn nhiều.
Đây là Lạc Y.
….
Nếu thực sự có xảy ra tình huống quay trở lại lần thứ hai, dù Hạ Lăng nguyện ý, nhưng chưa chắc hệ thống đã nguyện ý. Cho nên thời điểm Hạ Lăng nhắm mắt lại chờ Lạc Y động thủ, cảm thấy thời gian trôi qua thực quá lâu. Có lẽ thời gian thực chất cũng chỉ là trong vài giây mà thôi, nhưng mà tại trong cảm giác của Hạ Lăng, đã lâu tựa như vài thế kỷ trôi qua. Hệ thống lập tức đem toàn bộ tình huống của Hạ Lăng, gửi video hình ảnh cho Hạ Dật.
Đau đớn dự đoán cũng không có truyền tới từ trên mắt, Hạ Lăng do dự chậm rãi mở mắt ra, thấy được trước mắt chính là đôi mắt mang theo ý cười kia của Hạ Dật. Hạ Dật vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của Hạ Lăng, thanh âm của anh rất khẽ, lại khiến cho hắn ngoài ý muốn nghe được rất rõ ràng.
“A, không phải anh đã nói là em không được chạy đi quá xa rồi sao, thực sự là không nghe lời.”
“Bất quá may mắn là em có mang theo Bạch Linh, cho nên anh có thể mượn năng lượng của Bạch Linh để chuyển dời em về nhà. Nói cách khác, bởi vì không nghe lời, cho nên ngày hôm nay thiếu chút nữa em đã phải trả một cái giá quá lớn đi.”
“Chính là, nếu cái giá này quá mức trầm trọng, anh sẽ triệt, triệt, để, để điên mất đó nha ~”
Cho nên, đại khái là, Hạ Lăng sau khi xuyên thủng không gian quay ngược trở về nhà, liền bị Hạ Dật túm lấy cảnh cáo. Về phần cảnh cáo này rốt cuộc là như thế nào, Hạ Lăng chỉ có thể nói, loại chuyện này hắn hoàn toàn không muốn nhớ lại nữa. Thân là một đệ khống, thêm nữa trên người còn tồn tại các loại bệnh trạng của kẻ bị bệnh xà tinh, mỗi hành cùng động lời nói của Hạ Dật đều khiến cho Hạ Lăng xác định được, những ngày tiếp theo bản thân sống tại trong thế giới này, tuyệt đối không được dễ chịu.
Mà sự thực cũng đã chứng mình cho suy đoán của hắn. Hạ Lăng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hỏi ra được vấn đề mà hắn cấp bách muốn biết đáp án kia, “Nguyên thân của em sau khi chết đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Thời điểm lúc bắt đầu đi vào trong thế giới này, nguyên thân của Hạ Lăng chẳng qua là được hình thành trên ‘giả thuyết’ diễn biến nội dung. Giải thích sâu hơn một chút, đó là thân thể trước kia của ‘Hạ Lăng’ không phải là tồn tại chân thực, nó chỉ là số liệu được hệ thống dùng hình thức cụ thể hóa biến ra mà thôi. Bất quá loại vấn đề như biến thành Omega, Alpha hay là Beta thì cũng không phải là việc mà Hạ Lăng có thể tự mình quyết định.
Chính bởi vì thân thể là được cụ thể hóa tạo ra, cho nên theo lý thuyết, không có khả năng tồn tại loại tình huống ‘suy nghĩ thuộc về nguyên chủ’ giống như trường hợp của Hạ Lâm hoặc [Hạ Lăng]. Có thể nói, quyền khống chế nguyên thân kia hoàn toàn được Hạ Lăng nắm trong tay. Mà người ngày đó nhập vào trong nguyên thân để xuất hiện trước mắt hắn kia, tới tột cùng là ai?
nguyên thân: dùng ở đây có nghĩa là thân thể trước kia mà Hạ Lăng sử dụng để công lược Lạc Y, chứ không phải thân thể gốc ở thế giới thực của Hạ Lăng
“…” Không nghĩ tới Hạ Lăng sẽ hỏi đến loại vấn đề này, Hạ Dật híp mắt lại. Anh hơi hơi khom người về phía trước, một đôi tay đem Hạ Lăng đặt lên trên thủy tinh, chậm rãi mở miệng, “Loại chuyện này em không cần phải xen vào nhiều. Từ nay về sau, những lời có liên quan tới nguyên thân của em sẽ trở thành tồn tại cấm kỵ.”
“Những việc còn lại, cứ giao cho anh cùng Hạ Viêm là tốt rồi.”
….
“Các người có tư cách gì để cùng ta hiệp thương? Chỉ bằng vào việc các người từ trong tay của ta mang đi Beta kia, ta hoàn toàn có thể ở trước khi lần thương nghị này được diễn ra, liền đơn phương chấm dứt.” Bên trong màn hình D, Lạc Y hai tay giao nhau, chống đỡ lấy cằm. Vô luận là từ phương hướng nào, cũng đều có thể thấy được trên đôi găng tay màu trắng kia của y, đã lây nhiễm màu sắc đỏ tươi.
hiệp thương: họp nhau để thương lượng, bàn bạc cùng dàn xếp công việc
thương nghị: bàn bạc một chuyện gì đó
Chỉ cần là người tinh mắt, đều hiểu được loại màu sắc này mang ý nghĩa gì. Hạ Viêm nhìn thấy huyết sắc dính trên găng tay của Lạc Y, đáy mắt mang theo một tia nguy hiểm, “Hiệp thương? Nếu có thể, ta tình nguyện để ngươi sớm một chút chết đi.”
“A ~ thực đáng tiếc, ta hiện tại là không thể chết được.”
“Chuyện Hạ Lăng rời đi, cũng không phải chỉ có một mình ngươi biết.” Vốn đứng ở bên cạnh nhìn em trai ruột nhà mình cùng với kẻ địch móc mỉa châm chọc nhau, Hạ Dật đột nhiên cực kỳ bình tĩnh mở miệng nói ra một câu, “Lúc này đây, người nào trước tiên cướp đoạt được thì sẽ có tất cả, ngươi hẳn là sẽ không phản đối đi.”
“Ngươi nói như thế chẳng khác nào đem cậu ấy trở thành một món đồ, mà chúng ta hiện tại chính là đang tranh đoạt quyền sở hữu của ‘món đồ’ này.”
“Đáng tiếc, ta chỉ đem em ấy trở thành em trai của ta.”
“Đồng dạng, về sau các người sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại được em trai của các người nữa.”
….
“Tiểu thiếu gia, tuyệt thực không phải là một thói quen tốt đâu a, trước tiên ăn chút điểm tâm đi đã.” Nhìn thấy các loại đồ ăn ở trên mặt bàn cơ hồ là không có dấu vết chạm qua, hải tặc phụ trách việc đưa cơm không khỏi lên tiếng khuyên nhủ. Hạ Lăng làm ra hành động như vậy, khiến cho đối phương không biết phải làm sao, “Tiểu thiếu gia, cậu ăn chút gì đó đi, cậu xem, nếu cậu không ăn thì làm sao có khí lực để mà chạy trốn, đúng không? Cậu ăn no rồi mới có sức để chạy, như vậy mới có thể trốn được thật xa a.” Tuy rằng kết cục cuối cùng vẫn sẽ là bị hai vị thiếu gia bắt về mà thôi ╮(╯▽╰)╭
“Tôi không ăn.” Kỳ thực thời điểm trước khi quyết định tuyệt thực, Hạ Lăng vẫn phải suy xét rất nhiều, cuối cùng rất lâu sau đó mới hạ được quyết tâm. Dù sao làm một kẻ ham ăn mà nói, nhìn thấy trước mắt bày ra đủ loại món ăn mà bản thân yêu thích, nhưng lại không có biện pháp nào để thưởng thức, loại cảm giác này thực sự là ngược đãi tinh thần.
Đồ ăn tỏ vẻ: ╮(╯▽╰)╭ thích ăn hay không, có bản lĩnh thì cậu đừng có ăn a.
Mắt thấy Hạ Lăng vẫn không có ý định muốn ăn cơm, vị hải tặc kia nhịn không được nữa, rời khỏi phòng của Hạ Lăng, xoay người đi tới góc khuất trên hành lang, mở ra máy truyền tin. Hạ Viêm bởi vì vừa mới cùng Lạc Y bàn xong điều kiện, hơn nữa gã thuận tiện còn muốn dẫn dụ Lạc Y, cho nên hiện tại cảm thấy đầu đau không chịu được. Máy truyền tin vang lên không ngừng, làm cho gã hận không thể thông qua màn hình D, trực tiếp đem cái tên ở phía bên kia túm lại đây, đánh cho một trận để trút giận.
“QAQ a ị iếu a, hông ốt ồi, iểu iếu a ư ế ào ũng hông ịu ăn.”
“… Đem đầu lưỡi của ngươi kéo thẳng ra, lưu loát lặp lại một lần nữa.”
“Nhị thiếu gia, không tốt rồi, tiểu thiếu gia như thế nào cũng không chịu ăn gì cả, tôi phải làm sao bây giờ!”
Đối với loại thủ hạ có hành vi ngu xuẩn như vậy, Hạ Viêm chỉ có thể lựa chọn đem đối phương ném tới trong đội ngũ thuộc quyền quản lý của Hạ Dật. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, gã đã cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, tiện thể đầu óc cũng không còn đau đớn như trước đó, “Ta có nhớ rõ là ở trong phòng bếp vẫn còn loại bánh ngọt mà Hạ Lăng thích ăn nhất, ngươi trước cầm tới cho em ấy. Nếu em ấy vẫn không chịu ăn, ngươi kể cho em ấy nghe về chuyện đã xảy ra tại trong Học viện quân sự Timya vài ngày trước, chung quy sẽ dỗ được em ấy vui vẻ.”
“Dạ, nhị thiếu gia!” Hải tặc hồi phục lại tư thế tiêu chuẩn, sau đấy dường như nghĩ tới chuyện nào đó, có chút ấp úng mở miệng, “Chỉ là vạn nhất tiểu thiếu gia vẫn không chịu ăn thì phải làm sao…”
“Ta phát tiền lương cho ngươi là để ngươi ngày ngày bán xuẩn vậy hả? Ngươi trước tiên cứ đi làm theo lời ta dặn đi, nếu tình huống không tốt hơn thì báo cáo lại cho ta. Loại người ngốc như ngươi, một ngày nào đó ta sẽ đem ném vào trong tinh hệ, để cho thân thể ngươi bị vụn đá tinh hệ chèn ép một trận. Tới lúc đó tiền lương của ngươi sẽ giúp ngươi mua được một cửa tiệm bán thuốc men, so với hiện tại ngươi ngày ngày bán xuẩn sẽ càng hữu ích hơn một chút đấy.” Không đợi hải tặc kia trả lời, Hạ Viêm trước hết đã tắt đi máy truyền tin của mình.
bán xuẩn: tỏ ra ngu ngốc
Nhìn máy truyền tin, tên hải tặc kia hơi hơi bất đắc dĩ nhún vai. Kỳ thực nói tới ngu ngốc, rõ ràng là để chỉ đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia mới đúng, đệ khống khống tới cái mức độ này, căn bản là hoàn toàn không thèm để ý tới thân phận thực sự của tiểu thiếu gia, hoàn toàn tín nhiệm tiểu thiếu gia, vì tiểu thiếu gia mà làm ra được hết thảy mọi chuyện. Tình trạng như vậy mới gọi là ngu ngốc không còn có trị ╮( ̄▽ ̄)╭!
Tuy rằng tiểu thiếu gia là người tốt, bất quá tuyệt thực thực sự là một phương pháp tra tấn người a! Trước kia, chỉ cần bưng đồ ăn lên, tiểu thiếu gia tuyệt đối sẽ lộ ra vẻ mặt ham ăn; hiện tại, không rõ vì sao tiểu thiếu gia lại biến thành vừa thấy thức ăn liền bày ra vẻ mặt ngạo kiều, do do dự dự ởm ờ mãi mới chịu ăn, thỉnh thoảng sau ăn xong còn có thể yêu cầu mang lên thêm một mâm đồ ăn nữa!
Tiểu thiếu gia, ngạo kiều là một loại bệnh, phải trị! Nếu để lâu, sẽ không kịp chữa trị đâu a a a a a a a!