Lê Ứng dõi theo Giang Dục chăm chú, còn cậu thì cụp mắt, cảm thấy da đầu mình sắp tê dại đến nơi.
Hồi lâu sau, Lê Ứng hỏi: “Vậy em nhìn ra được chưa?”
Giang Dục dùng một tay quệt đi hơi nước đọng lại bên ngoài ly cocktail, rề rà đáp: “À, đúng là rất đẹp.”
“…Thế có thích hợp không?” Lê Ứng lại hỏi.
Giang Dục không hiểu tại sao anh còn phải hỏi vấn đề xấu hổ như vậy.
Sau đó cậu sực nhận ra hình như mình là người nhắc đến vấn đề này trước, còn quan sát xem môi người ta có thích hợp để hôn hay không nữa.
Điên mất rồi, Giang Dục không khỏi mắng thầm mình một tiếng. Thế rồi cậu hớp một ngụm rượu, nghiêm túc bình luận: “Ừm, không tệ, rất thích hợp.”
Điệu bộ giả vờ bình tĩnh của cậu trông rất thú vị, Lê Ứng không kìm được mà nở nụ cười, cố ý hỏi: “Em thấy hợp ở điểm nào?”
Giọng điệu anh rất đỗi thong dong, vốn đã dễ nghe sẵn, bấy giờ dưới ngọn đèn mập mờ và tiếng nhạc sôi nổi, giọng anh bỗng trở nên có phần quyến rũ.
Giang Dục lặng đi vài giây, cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa, quay sang lườm anh sắc lẹm, ánh mắt như đang nói “anh có thể một vừa hai phải được không”.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Lê Ứng bỗng nở nụ cười, anh chịu thua đầu hàng, tự giác nhận sai: “Anh sai rồi, anh không trêu em nữa.”
Lúc này Giang Dục mới dời mắt đi một cách miễn cưỡng. Sực nghĩ đến điều gì, cậu lại không nhịn được mà xáp lại gần, ghé vào tai anh rồi tò mò hỏi: “Anh có biết cái người ngồi cạnh em để ý đến anh không? Nãy giờ cậu ta cứ nhìn anh với ánh mắt phóng điện kìa.”
Khi ấy trong quán bar đã có không ít người, tiếng nhạc cũng lớn hơn, Lê Ứng nghe vậy bèn ghé vào tai Giang Dục, đáp: “Ừ, sau khi em bắt đầu nói chuyện với cậu ta, anh có để ý một chút.”
Đúng lúc này, đương sự mà hai người đang thảo luận chợt bước đến.
Lần này chàng trai vòng qua người Giang Dục, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lê Ứng – cũng chính là vị trí đối diện Giang Dục.
Hai người không hẹn mà đều đưa mắt nhìn về phía y.
Chàng trai mím môi, trưng ra một nụ cười tự cho là đẹp, chậm rãi vẫy tay: “Hi ~ Tiền bối.”
“…Chào cậu.” Lê Ứng lịch sự đáp lại một câu.
Chàng trai nguýt Giang Dục với vẻ kiêu ngạo, trong mắt hiện ra chút trách cứ, sau đó y mở lời với Lê Ứng: “Tiền bối, chắc bạn anh chưa kể với anh là nãy giờ em cứ khen anh với cậu ấy đúng không?”
Lê Ứng thoáng im lặng.
Chàng trai nọ dùng hai tay chống cằm, khẽ chớp mắt nhìn anh: “Tiền bối, anh có bạn trai chưa ạ?”
Tuy rằng không nên, song khi trông thấy sắc mặt Lê Ứng, Giang Dục biết ngay là anh không có kinh nghiệm đối phó với trường hợp này, cậu không nhịn được mà quay mặt đi bật cười.
Cười không bao lâu, Giang Dục cảm nhận được ai đó kéo kéo vạt áo mình dưới mặt bàn. Cậu bất giác quay đầu nhìn Lê Ứng, quả nhiên trông thấy người kia khẽ nhướng mày với cậu, dường như đang trách cậu chỉ ngồi im mặc kệ. Anh còn chớp mắt nhìn cậu với vẻ vô tội, ánh nhìn tràn ngập vẻ ám chỉ.
Thế nhưng Giang Dục cũng không hiểu ý Lê Ứng, cậu vô thức duỗi tay xuống mặt bàn rồi bắt lấy tay anh.
Lê Ứng tức khắc dừng tay.
Giang Dục vỗ về bàn tay anh, dường như đang muốn nói “anh có ý gì thế, em nhìn mà không hiểu”.
Lê Ứng nhìn Giang Dục, vài giây sau, anh lật tay cào cào vào lòng bàn tay cậu.
Giang Dục cũng nhìn Lê Ứng, có điều cậu không hiểu anh đang bày trò gì. Cậu chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình ngưa ngứa, bèn dứt khoát bắt lại ngón tay của người kia.
Cái tay nọ lập tức ngoan ngoãn.
Chàng trai kia vẫn còn ngồi đối diện, Giang Dục không giao tiếp bằng mắt với anh nữa mà xáp lại gần: “Anh vẽ kí hiệu gì vậy? Nói chuyện bình thường được không?”
Lê Ứng bật cười, thừa dịp cậu không chú ý, anh trở tay nắm lấy tay cậu. Ngón tay Giang Dục vừa chạm vào ly rượu, có cảm giác man mát.
Lê Ứng không khỏi dời tay lên trên, bao trọn lấy bàn tay cậu. Giang Dục đang chuyên tâm nói chuyện với Lê Ứng, cậu cũng không nhận ra hành động này, ngược lại còn vô thức nắm lấy tay anh.
Bọn họ cứ thế lặng lẽ nắm tay nhau dưới mặt bàn.
Lê Ứng khẽ cong mắt, cười nói: “Anh bảo em giúp anh một chút.”
Vừa ngước mắt lên, Giang Dục đã thấy chàng trai nọ đang thở phì phò lườm mình, cậu bèn nghiêng mắt nhìn Lê Ứng: “Em giúp kiểu gì?”
Lê Ứng thoáng suy tư: “Em có thể giả vờ làm bạn trai anh.”
Nghe vậy, Giang Dục lập tức giương mắt nhìn gương mặt đẹp trai của Lê Ứng đang gần trong gang tấc. Cậu không nhịn được mà nghĩ bụng, thích người cùng giới tiện thật đấy, hễ cần từ chối người khác thì cứ nhờ bạn bè giả làm bạn trai là được.
Trước đây Giang Dục cũng từng giả vờ làm bạn trai Giang Mộng, giúp cô thoát khỏi những người theo đuổi dai dẳng.
Đúng lúc chàng trai nọ đang nhấp nha nhấp nhổm, Lê Ứng chợt quay đầu nhìn về phía y, lịch sự giải thích: “Xin lỗi, bạn trai tôi không cho tôi nói chuyện với con trai, mới nãy em ấy còn dỗi tôi.”
Giang Dục: “...”
Bịa chuyện giỏi thật đấy.
Giang Dục không kìm được mà liếc Lê Ứng, chỉ thấy khóe môi người kia cong lên rất nhẹ, dường như đang cảm thấy rất vui vì mấy lời nhảm nhí kia.
Sợ mọi chuyện vỡ lở vì biểu cảm của mình, Giang Dục cố gắng không nhìn sang chàng trai đối diện, cậu cụp mắt rồi lặng lẽ uống rượu.
“Nhưng em nghe cậu ấy nói,” Chàng trai nọ rề rà mở lời, y quét mắt qua lại giữa hai người, giọng điệu có vẻ thâm thúy, “Cậu ấy không phải bạn trai anh mà.”
“…Ừ, do em ấy không thích người khác đến gần tôi, nãy giờ cứ cáu kỉnh với tôi mãi.” Lê Ứng nói mà mặt không đỏ tim không đập, khóe môi phảng phất cong lên với vẻ vui sướng.
Giang Dục: “...”
Giang Dục nhìn đi hướng khác, sợ mình không giữ nổi biểu cảm trên mặt.
Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến Lê Ứng lừa gạt người khác, chẳng ngờ anh lại thành thạo như vậy, không biết anh đã gạt cậu bao giờ chưa.
“Em không tin.” Chàng trai trưng ra vẻ mặt nghi ngờ, y đánh giá Giang Dục từ đầu đến chân, ánh mắt rất coi thường, “Rõ ràng cậu ta trông giống một tên trai thẳng thối tha.”
Giang Dục: “...”
Nghe vậy, ý cười trên môi Lê Ứng cũng nhạt đi đôi chút, anh lạnh lùng liếc y, vẻ mặt hờ hững: “Xin lỗi, tin hay không là chuyện của cậu, bọn tôi không có nghĩa vụ chứng minh cho cậu thấy.”
Đây là lần đầu tiên Giang Dục thấy Lê Ứng tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Bấy giờ chợt nghĩ đến điều gì, cậu đột nhiên cầm lấy tay Lê Ứng. Người kia quay đầu nhìn cậu, bỗng thấy Giang Dục giơ đôi tay đan chặt của bọn họ lên, đặt trên mặt bàn.
“Anh ấy nói đúng, ban nãy bọn tôi vừa cãi nhau, cho nên tôi mới cố tình không thừa nhận.” Nói một hơi đến đây, Giang Dục đột nhiên thấy hơi ngại ngùng. Cậu dừng lại giây lát, ậm ờ nói: “Anh ấy là bạn trai tôi, tôi không thích có người đến gần anh ấy, anh ấy phải dỗ tôi từ nãy đến giờ đấy.”
Trong lúc Giang Dục nói chuyện, Lê Ứng chỉ nhìn cậu chẳng rời, như thể không nỡ dời mắt đi.
Chàng trai kia nghe vậy bèn bĩu môi, y khẽ hừ một tiếng, trưng ra vẻ mặt ‘biết mà chẳng buồn nói’: “Nhưng nhìn cậu rất giống một tên trai thẳng chết bằm.”truyện boylove hay nhất
Nói xong, y lại bực mình quở một câu: “Hai người không thể nào là người yêu được, bởi vì trông hai người chẳng có cảm giác CP gì cả.”
Tuy tính tình Giang Dục cũng không tệ, nhưng cậu tuyệt đối không phải loại dễ dãi. Giang Dục nhìn chàng trai kia một lúc, khóe môi nhếch lên đầy thờ ơ. Thế rồi cậu nâng tay Lê Ứng lên, đặt xuống một nụ hôn thật khẽ.
Xúc cảm mềm mại bất chợt lướt qua mu bàn tay, Lê Ứng không khỏi sững sờ, lòng bàn tay thoắt cái nắm chặt lại.
Chàng trai liếc nhìn Lê Ứng, y dừng mắt trên người anh vài giây, bỗng chạm phải ánh nhìn của Giang Dục. Ngay sau đó, Giang Dục trông thấy biểu cảm của đối phương toát lên vẻ tức giận, thậm chí y còn giậm giậm chân.
“Đây chỉ là trò vặt của bọn trai thẳng thôi!” Chàng trai kia cười giễu một tiếng.
Y cực kì chắc chắn Giang Dục là trai thẳng. Với radar gay sắc bén của y, chỉ cần quan sát một lúc là y có thể phân tích được mối quan hệ của bọn họ.
Hai người này không thể nào là một đôi, trừ khi Giang Dục là gay kín, gay mà không tự biết.
Nhưng nếu hai người này đã dám trêu ngươi y, y cũng chẳng ngại ngần mà chơi đùa với bọn họ, y phải khiến tên trai thẳng này cảm thấy ghê tởm mới thôi.
“Muốn tôi tin cũng được.” Chàng trai nọ khiêu khích, “Với điều kiện là cậu hôn anh ấy cho tôi xem thử.”
Câu nói này quá mức mờ ám, hai đương sự nghe vậy đều không khỏi sững sờ, bất giác đưa mắt nhìn nhau, song rất nhanh sau đó Giang Dục đã dời mắt đi.
Đúng lúc Lê Ứng cho rằng Giang Dục sẽ từ chối, người kia lại chầm chậm ghé sát vào tai anh: “Anh hôn một cái vào má em đi, để cậu ta nhìn xem.”
Lê Ứng khựng lại, ngước mắt chạm phải cái nhìn của Giang Dục. Dường như cậu có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn muốn cậy mạnh mà ra hiệu bằng mắt cho anh.
Trông cậu lạnh lùng là vậy, nhưng thật ra lại rất ngây ngô, bị người ta khích một chút là mắc mưu ngay.
Lê Ứng cụp mắt, khẽ mím môi.
Thấy họ cứ lằng nhà lằng nhằng, chàng trai nọ đảo mắt đầy xem thường với Giang Dục. Thế là Giang Dục lại kéo kéo vạt áo Lê Ứng, thúc giục anh.
Nhìn ra sự ám chỉ của Giang Dục, yết hầu Lê Ứng khẽ trượt hai bận, sau đó anh áp sát vào cậu.
Thoáng thấy Lê Ứng đang sát lại gần mình, Giang Dục ngồi im không nhúc nhích, không hiểu sao lại cảm thấy hơi hồi hộp.
Khoảnh khắc gương mặt Lê Ứng sắp chạm phải sườn mặt cậu, trái tim Giang Dục đột nhiên hẫng một nhịp.
Cậu khẽ chớp mắt, bỗng cảm nhận được một cái hôn thật êm rơi xuống gò má.
Nhẹ nhàng như cánh bướm lướt qua.
Đậu xanh, đúng là rất mềm.
Giang Dục vô thức nuốt một cái, ánh mắt cậu ngây ra, vành tai cũng phả ra hơi nóng.
Bảo sao ai nấy đều thích yêu đương, hóa ra xúc cảm của môi lại mềm đến vậy, Giang Dục không khỏi nghĩ bụng.
Thấy vậy, chàng trai đối diện lặng đi vài giây, sau đó lại tiếp tục khiêu khích với vẻ khinh thường: “Hôn má thì có gì mà hay, tôi cũng từng hôn má biết bao nhiêu người rồi. Hai người có gan thì hôn lưỡi đi, không thì tôi chẳng tin.”
Lúc này Giang Dục không để ý đến y nữa, thực ra cậu cũng không biết tại sao mình lại hùa theo y làm mấy trò này. Có thể là do thái độ và giọng điệu của y làm cậu khó chịu, còn về những thứ khác thì cậu không nghĩ ra, mà cũng không muốn nghĩ.
Giang Dục chẳng buồn nán lại, bèn ngỏ ý rời đi, Lê Ứng cũng chiều theo ý cậu.
Hai người rời khỏi quán bar.
Xe của Lê Ứng vẫn còn đỗ gần Hải Đại, có điều tối nay cả hai đều uống rượu, không thể lái xe. Cuối cùng hai người bàn bạc với nhau, quyết định tối nay sẽ ở lại nhà riêng của Lê Ứng tại Hải Thành.
Trước lạ sau quen, huống chi bây giờ quan hệ của hai người lại vô cùng thân thiết, Giang Dục cũng không ngại ngùng với anh nữa.
Hai người cứ thế gọi xe đến nhà Lê Ứng.
–
Giang Dục vừa uống rượu xong nên không khỏi mệt lả. Về đến nhà Lê Ứng, cậu đi rửa mặt qua loa rồi leo thẳng lên giường anh.
Sau khi tắm xong, Lê Ứng bước ra thì thấy Giang Dục rất tự giác nằm thành hình chữ 才 trên giường mình.
Anh sững lại bước chân, đi đến phần giường của mình.
Hôm nay bọn họ rất ăn ý không thảo luận về việc Giang Dục sẽ ngủ ở đâu.
Trong lúc tắm rửa, anh còn nghĩ đến việc dọn dẹp lại phòng khách kia thành phòng riêng cho Giang Dục.
Đợi Lê Ứng thu dọn xong rồi lên giường, Giang Dục mơ mơ màng màng trở mình, hướng mặt về phía anh: “Anh tắm xong rồi à? Sao lâu thế.”
Lê Ứng khẽ ừ.
Giang Dục dụi mắt, đánh cái ngáp: “Sao uống có tí rượu mà em thấy mệt thế nhỉ?”
Lê Ứng nghiêng đầu nhìn cậu: “…Vậy em ngủ sớm đi.”
“Ò.” Giang Dục đáp một tiếng, nói xong cậu bỗng mở mắt, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của Lê Ứng.
Giang Dục chựng lại đôi chút rồi hỏi: “Cái cậu mình gặp hôm nay ấy, sao cậu ta biết được tính hướng của anh vậy nhỉ? Anh chưa come out mà?”
Sực nghĩ đến điều gì, cậu nói: “Là do cô gái kia nói ra à?”
Vì rất đỗi buồn ngủ, đuôi mắt Giang Dục lúc này hơi rịn nước, viền mắt hồng hồng.
“Chắc là không đâu.” Lê Ứng dời mắt đi, anh nhìn về phía trần nhà, “Anh cũng không biết, trước đây hiếm khi có con trai tỏ tình với anh, nhưng dạo gần đây đúng là nhiều hơn một chút.”
Giang Dục khẽ chớp mắt, hỏi với vẻ tò mò: “Sao lại thế?”
“Chẳng rõ.” Lê Ứng nở nụ cười, “Anh cũng thấy rất lạ, như thể dạo gần đây anh luôn bị người khác nhìn thấu vậy.”
Dứt lời, hai người cũng không nói tiếp.
Im lặng hồi lâu, Lê Ứng nói: “Hôm nay… Sao em lại so đo với cậu ta?”
Nói xong, anh nở nụ cười: “Cậu ta biết em không dám, cố ý khích em đấy.”
Giang Dục chẳng ừ hử gì, Lê Ứng nghĩ cậu ngủ rồi nên cũng không nói nữa.
Đúng là Giang Dục rất mệt, nhưng cậu hẵng còn chưa ngủ. Cậu cụp mắt bâng khuâng trong chốc lát, cuối cùng ngó lơ câu hỏi kia.
Cơn buồn ngủ đột nhiên đánh úp, Giang Dục ôm lấy lớp chăn mềm, cậu đánh cái ngáp, mơ màng hỏi anh: “Khi nào thì anh phát hiện ra tính hướng của mình vậy?”
Nghe vậy, Lê Ứng thoáng ngẫm lại, gương mặt có phần thẫn thờ: “…Có lẽ là, vào khoảnh khắc anh phải lòng người ấy.”