Ngắm nghía một lúc, Lê Ứng dùng một tay bật mở nắp son, anh không khỏi liếm nhẹ khóe môi, chợt bật cười một tiếng thật khẽ. Anh đưa ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng một tay hạ cửa kính xe.
Làn gió đêm thổi vào từ cửa sổ, phất lên cổ áo thoáng mở của Lê Ứng, hất lên mái tóc hơi rối của anh, rồi lại khiến nhịp tim anh nảy lên từng hồi.
Một tiếng “cạch” vang lên, Lê Ứng đóng lại nắp son dưỡng, thả vào hộp bên tay vịn. Thế rồi anh vùi mình vào lưng ghế, vắt một cánh tay lên hai mắt, bờ môi không dằn được mà cong lên rất nhẹ, để lộ sự vui sướng thấp thoáng.
Quả nhiên con người luôn có lòng tham không đáy.
Chỉ cần Giang Dục để lộ một thoáng lơi lỏng, anh lại không cầm lòng được mà muốn tiến thêm một bước.
Nỗi khát khao khó lòng kiềm chế, dường như mỗi lúc anh càng không đành lòng dừng lại ở đây…
–
Đợi Giang Dục về đến nhà, bà Giang lập tức mắng cho cậu một trận rồi mới quay về phòng ngủ trước.
Ban đầu Giang Mộng đứng trước cửa phòng mình hóng hớt, thấy mẹ rời đi, cô mới bước vào phòng khách với vẻ hả hê khi người khác gặp chuyện.
Ấy vậy mà cô lại trông thấy Giang Dục ngồi trên sô pha với gương mặt thất thần, đợi bà Giang đi khuất, cậu lập tức đổ ập người xuống sô pha, có vẻ mang tâm trạng rất nặng nề.
Lúc này Giang Mộng mới nhận ra Giang Dục không bình thường, cô bèn ngồi xuống ghế sô pha nhỏ bên cạnh cậu: “Mày làm sao thế? Gặp chuyện gì khó chịu à?”
Giang Dục vẫn nằm ườn ra với vẻ mặt phờ phạc, cậu nghe vậy thì liếc Giang Mộng một cái, chợt dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô hồi lâu.
Giang Mộng: “?”
Trong mắt Giang Dục có điều suy ngẫm, cậu thu lại ánh nhìn, nghĩ bụng không thể nói chuyện này với Giang Mộng được. Suy cho cùng cô cũng thích Lê Ứng, còn bắt cậu đi thăm dò xem người Lê Ứng thích là ai nữa mà.
Nếu Giang Mộng biết được cậu chính là tiểu yêu tinh mà cô vẫn luôn tìm kiếm, chắc chắn cô sẽ nổi điên mất.
…Đậu xanh, ai là tiểu yêu tinh chứ, bà ấy mới là tiểu yêu tinh thì có.
“Bà không hiểu đâu, tôi lười kể với bà.” Giang Dục nói với vẻ ghét bỏ.
Giang Mộng nghe vậy bèn nở nụ cười: “Đầu mày chỉ quanh đi quẩn lại có mấy thứ, còn có chuyện mà chị đây không hiểu à?”
“…Lần này bà thật sự không hiểu đâu.” Giang Dục liếc cô một cái, nói với vẻ bí hiểm, “Tôi gặp phải một vấn đề nan giải trăm năm mới thấy.”
Giang Mộng cong môi, cười giả lả nói: “‘Vấn đề nan giải trăm năm mới thấy’ mà mày gặp phải lần trước là mua giày còn thiếu ba trăm tệ, lần này chắc khác, lên năm trăm rồi hả?”
“...” Giang Dục lười trả lời cô.
Thấy điệu bộ của cậu, Giang Mộng sực nghĩ đến chuyện gì, chợt nở một nụ cười không rõ ý nghĩa: “Nào, nói chị nghe xem, chị tư vấn giúp mày.”
Giang Dục vẫn không ừ hử gì, cậu khép hờ đôi mắt, cả người ngây ra.
“Thôi thế này nhé, để chị đoán xem.” Nói xong, Giang Mộng trầm ngâm một lát, cô vờ như đang nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó chợt nói ra suy đoán của mình: “Có phải mày được người ta tỏ tình không?”
Giang Dục lập tức hoảng sợ: “!”
Đậu xanh, Giang Mộng làm sao vậy? Bị Sherlock Holmes nhập à? Sao lần nào cũng đoán trúng phóc vậy?
Trông thấy biểu cảm của cậu, Giang Mộng lập tức hiểu ra mình đã đoán trúng tám phần rồi.
Vốn dĩ cô chỉ liều lĩnh đoán đại mà thôi, nào ngờ lại đúng là sự thật.
Lê Ứng thực sự tỏ tình rồi sao?
Chưa nói đến chuyện khác, ít nhất Giang Mộng có thể chắc chắn một điều, xưa nay Giang Dục cũng không ít lần được tỏ tình, nếu là người bình thường thì cậu tuyệt đối sẽ không có dáng vẻ như bây giờ. Hơn nữa, trước kia cậu cũng từng được con trai lạ mặt tỏ tình nhưng không có phản ứng gì quá lớn, chính điều này cũng khiến Giang Mộng quả quyết rằng cậu là trai thẳng.
Giang Dục chưa từng hẹn hò bao giờ, người duy nhất khiến cậu có thái độ đặc biệt có lẽ là Lê Ứng. Hơn nữa gần đây hai người còn thân mật một cách kì lạ, thậm chí đôi lúc Giang Mộng còn nghi ngờ Giang Dục là gay mà không tự biết.
Nhưng dù cô có nghĩ thế nào, miễn là bản thân Giang Dục vẫn chưa tự nhận ra, cô cũng không có ý định dẫn dắt cho cậu thích con trai hay con gái. Điều này phải do cậu tự trải nghiệm rồi đúc kết ra, chứ không phải để người khác nói cho cậu biết.
Giang Mộng thoáng suy tư, cô cũng không định lật tẩy người tỏ tình với cậu là ai. Nói cho cùng, biết càng nhiều thì càng khó thu thập tin tức.
Nghĩ đoạn, Giang Mộng cầm lấy một gói khoai lát trên bàn, cô vừa mở vừa giả vờ tùy ý hỏi: “Vậy mày nghĩ thế nào?”
Giang Dục vẫn một mực im lặng, đây là cách giải quyết vấn đề mà cậu luôn áp dụng từ xưa đến nay. Ngoài trốn tránh ra thì chẳng còn cách nào nữa.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Giang Mộng bỗng dưng nở nụ cười, dường như cảm thấy rất thú vị, cô bèn hỏi với vẻ hứng thú: “Ê, mày nghĩ cái người tỏ tình với mày trông thế nào?”
Khựng lại vài giây, Giang Dục ngồi dậy khỏi sô pha, cậu cướp lấy gói khoai lát trong tay Giang Mộng, cắn ‘rộp rộp’ mấy miếng rồi mới đáp một cách miễn cưỡng: “Rất đẹp.”
Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Giang Mộng có thể được xem là người hiểu tính Giang Dục nhất. Trong mắt người khác, lúc nào Giang Dục cũng có vẻ lạnh lùng, nhưng Giang Mộng biết thừa, thực tế là cậu chỉ lười biếng mà thôi. Vậy nên dáng vẻ cự nự lúc bấy giờ của cậu đúng là hiếm thấy.
Giang Mộng không khỏi nhìn cậu lâu hơn, sau đó cô hỏi một câu không rõ ý nghĩa: “Sao đột nhiên mày thẹn thùng vậy?”
Nói xong cô lại dừng một thoáng, thử hỏi: “Có lẽ nào, mày có hơi thích người này?”
Giang Dục nghe vậy thì sửng sốt, cậu lập tức thẳng lưng dậy, khẽ nhíu mày: “Làm gì có chuyện đó.”
Thấy cậu phản ứng thái quá, Giang Mộng không khỏi hỏi lại: “Nếu không thích thì sao mày phản ứng dữ dội thế? Đúng là tánh kì.”
Giang Dục sững người, hồi lâu sau mới đáp: “…Quan hệ của bọn tôi rất tốt, chỉ là tôi cảm thấy chuyện này cứ sao sao.”
Giang Mộng trông thấy một thoáng mờ mịt hiện lên trên gương mặt Giang Dục, dường như cậu thật sự không biết làm sao cho phải.
Giang Mộng nhìn cậu trong chốc lát, cô lặng lẽ thở dài, cũng cảm thấy đôi chút đau lòng. Từ bé Giang Dục đã có thói hời hợt, cũng vì thế mà bố mẹ lo lắng cho cậu rất nhiều, họ luôn cho rằng sau này tính cách của cậu ra ngoài xã hội sẽ dễ bị hại, cũng sợ rằng nếu không có họ trông nom thì sau này cậu không thể tự chăm sóc bản thân. Nói chung là luôn nhọc lòng những chuyện không đâu.
Đó cũng là lí do Giang Mộng rất hiếm khi thấy chuyện gì có thể khiến Giang Dục cảm thấy hoang mang và phiền não.
Suy nghĩ một lát, Giang Mộng bèn nói: “Trong lòng mày cảm thấy thế nào? Mày cứ nói cho chị biết đi, chị nghĩ cách giúp mày.”
“…Không cảm thấy thế nào cả, chỉ là, tôi rất thích người bạn này.” Giang Dục ấp a ấp úng nói, “Cũng không muốn khiến anh ấy phải khổ sở.”
Giang Mộng nhìn cậu vài giây, sau đó mới nói tiếp: “Nếu mày thật sự không muốn cậu ấy phải khổ sở, thật ra phương pháp tốt nhất là từ chối thẳng. Dù sao thì đau dài cũng không bằng đau ngắn.”
Dứt lời, cô dừng lại một thoáng rồi bổ sung: “Còn một biện pháp nữa, đó là lập tức tìm một cô bạn gái rồi hẹn hò, khiến cậu ấy mất hết hi vọng.”
Giang Dục khựng lại, cậu nâng mắt nguýt cô một cái, nghĩ bụng ý kiến gì mà xấu xa vậy.
Vừa trông thấy ánh mắt này, Giang Mộng đã biết ngay cậu đang nghĩ gì.
“Có một chuyện chị cực kì tò mò, muốn hỏi mày một chút.” Giang Mộng nói, “Có rất nhiều con gái thích mày, trước kia cũng có con trai tỏ tình với mày nữa, nhưng chị thấy mày hết chê chỗ này lại chê chỗ nọ, chẳng lẽ mày định không hẹn hò đến cuối đời à?”
Giang Mộng nghiêm túc đặt câu hỏi với cậu: “Giang Dục, chị tò mò thật đấy, rốt cuộc mày thích kiểu người như thế nào?”
“…Bà cũng chưa từng hẹn hò mà.” Giang Dục phản bác rất hợp tình hợp lý.
“Chị chưa từng hẹn hò, nhưng chị có crush mà, chẳng qua là chưa gặp phải cơ hội thích hợp thôi.” Giang Mộng nói, “Còn mày thì sao? Từ bé đến lớn mày chưa từng thích ai. Con trai người ta đều biết tỏ ra ngầu, tỏ ra đẹp trai trước mặt con gái, còn mày thì hoàn toàn không có khái niệm này. Người ta muốn yêu đương với mày, mày lại coi người ta thành huynh đệ.”
Dừng lại một chút, Giang Mộng nói: “Chẳng lẽ mày thích con trai, nhưng không dám come out với cả nhà?”
“Làm gì có chuyện đó,” Giang Dục vô thức phản bác, sau đó cậu chợt sững người, chậm chạp phủ nhận, “Tôi cũng chưa từng thích con trai mà.”
“Thế sao mày không chịu hẹn hò?” Giang Mộng hỏi.
Cô cứ hỏi mãi làm Giang Dục thấy phiền: “Tôi mới lên năm hai đại học, không hẹn hò là chuyện rất bình thường mà? Yêu đương phiền phức như vậy, có vui bằng chơi game không?”
Chựng lại đôi chút, không biết nghĩ đến điều gì, cậu lại tặc lưỡi đầy ghét bỏ rồi lẩm bẩm: “Cũng đâu phải tôi chưa từng nhìn thấy trên TV, buồn nôn chết mất.”
Giang Mộng: “...”
Cũng có một khoảng thời gian cô từng cảm thấy mấy cảnh thân mật của nam nữ chính trong phim rất buồn nôn, nhưng đó là chuyện hồi cấp hai.
“…Chị hiểu rồi, mày thật sự vẫn chưa mở mang đầu óc.” Giang Mộng nói, “Nhưng cũng bình thường thôi, dù sao từ nhỏ mày đã ngốc hơn chị rồi, có trưởng thành trễ hơn chị cũng không lạ.”
Giang Dục: “...”
Giang Mộng đứng dậy, vỗ vai cậu đầy bí hiểm: “Hi vọng sau này mày không bị vả mặt.”truyện boylove hay nhất
–
Chiều Thứ ba Giang Dục không có tiết, Triệu Văn đi ăn với bạn gái xong lại cảm thấy nhàm chán, bèn rủ cậu chơi bóng rổ một lát.
Chơi xong, Triệu Văn đột nhiên nổi hứng gửi ảnh Giang Dục đang ôm bóng, đứng trong sân nói chuyện với các bạn vào nhóm chat sáu người lúc trước.
Khi được Triệu Văn rủ đi tụ tập uống rượu cùng Lê Ứng và Tần Dương, phản ứng đầu tiên của Giang Dục chính là từ chối. Suy cho cùng bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Lê Ứng như thế nào, cứ gặp mặt như vậy sẽ rất xấu hổ.
Đương nhiên, có lẽ chỉ có mình cậu là xấu hổ thôi, dùng mắt thường cũng có thể thấy Lê Ứng càng ngày càng lưu manh.
Song Triệu Văn cũng không định buông tha cho cậu, thấy cậu không muốn đi, hắn còn lôi điện thoại ra rồi mở lịch sử chat cho cậu xem, hắn nói nếu cậu không đi thì sẽ cho ba người leo cây cùng một lúc. Giang Dục vốn dễ mềm lòng, dưới sự kiên trì không ngừng của Triệu Văn, cuối cùng cậu đành ỡm ờ đồng ý.
Trên đường đi thì rất bình thường, cậu vẫn vô cùng bình tĩnh. Chỉ đến khi đứng trước cửa kí túc xá của Tần Dương, thấy Triệu Văn gõ cửa, Giang Dục mới muộn màng cảm nhận được nhịp tim mình tăng vọt, thậm chí trong phút chốc cậu còn thấy hơi khó thở.
Không lâu sau, cửa nhà hé mở, Giang Dục lập tức trông thấy Lê Ứng sau hai ngày không gặp.
Nam thần đúng là nam thần, chỉ mới vài ngày không gặp mà Giang Dục đã bị gương mặt của anh đánh úp.
Khi trông thấy cậu, trên mặt Lê Ứng vô thức hiện lên chút ý cười: “Em đến rồi.”
Thấy thế, Triệu Văn lại quở một câu như thường lệ: “Cảm phiền ông cũng nhìn tôi chút đi.”
Hắn nói xong lại liếc một cái sang Giang Dục đứng cạnh, ánh mắt có vẻ sâu xa.
Trước đây, vào những lúc này có lẽ Giang Dục sẽ hùa theo, thế nhưng hôm nay cậu chỉ cảm thấy lúng túng, bởi lẽ cậu biết ánh mắt của Lê Ứng mang ý nghĩa gì.
Thay dép xong, Triệu Văn cũng không làm phiền hai người nữa, hắn đi thẳng vào bếp tìm Tần Dương.
Lê Ứng đứng bên cạnh chờ Giang Dục thay giày: “Em uống được rượu không?”
Nghe vậy, Giang Dục ngước mắt nhìn anh: “Sao lại không?”
Lê Ứng thấy thế bèn nở nụ cười: “Anh không có ý khinh thường em đâu. Chỉ là tối hôm đó anh thấy người nhà giục em về, anh sợ nếu hôm nay em uống rượu thì về nhà sẽ bị bố mẹ mắng.”
“Không đâu.” Giang Dục lập tức phủ nhận. Cũng không hiểu vì sao, đột nhiên cậu lại ra vẻ sĩ diện trước mặt Lê Ứng, “Hôm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, bình thường bố mẹ em dễ tính lắm, ban đêm không về nhà cũng không sao.”
Thực ra nếu ban đêm cậu không về nhà, bố mẹ cậu còn chẳng hay biết gì nữa là.
–
Để chiêu đãi ba người bọn họ, hôm ấy Tần Dương xuống bếp làm một bàn tiệc lớn. Trên đường đến đây, Lê Ứng còn ghé vào quán nướng gần đó để gói một phần xiên nướng rất to mà Giang Dục thích ăn.
Tần Dương có tửu lượng tốt, hầu hết những người từng uống rượu với y đều đã bị y ép rượu, đã vậy y còn thích bắt nạt những người dễ dãi.
Chẳng hạn như trong số ba người ngồi đây hôm nay, Giang Dục là người dễ bắt nạt nhất. Tửu lượng cậu kém, lại còn thích giữ thể diện, chỉ cần quấy rầy một lúc là có thể rót cho cậu tận mấy chén, Lê Ứng muốn cản mà chẳng kịp.
Vốn dĩ hôm nay nhậu nhẹt là chính, mọi người chỉ ăn đại gì đó để lấp đầy bụng, còn lại đều uống rượu và nói chuyện phiếm. Phần lớn là Triệu Văn và Tần Dương tán gẫu, Lê Ứng và Giang Dục chỉ ngồi nghe.
Giang Dục vẫn có vẻ hơi khó xử, đến đồ nướng Lê Ứng mua mà cậu cũng không chủ động lấy xiên nào. Cuối cùng thấy cậu chỉ mải miết uống rượu, sợ dạ dày cậu khó chịu, Lê Ứng bèn lấy từng xiên một rồi đưa đến trước mặt cậu, bấy giờ Giang Dục mới miễn cưỡng cầm lên ăn.
Khi rượu đã quá ba tuần, người uống quên trời đất là Triệu Văn dần ngã gục, Giang Dục cũng bắt đầu lờ đà lờ đờ, trên bàn chỉ còn hai người Lê Ứng và Tần Dương là còn tỉnh táo.
Chắc chắn Triệu Văn không thể quay về trong trạng thái này, đương nhiên không ai trong bàn có thể đưa hắn về, mà cũng không ai sẵn lòng đưa hắn về. Thế là Tần Dương suy nghĩ một lát rồi bàn bạc với Lê Ứng: “Để Triệu Văn ngủ lại trên sô pha nhà tôi, ông đưa Giang Dục về nhà ông ngủ nhé?”
Lê Ứng khựng lại đôi chút, anh đưa mắt nhìn sang Giang Dục, dáng vẻ của cậu bây giờ rất ngoan ngoãn đáng yêu, hiển nhiên là hơi say rồi.
Suy nghĩ một lát, Lê Ứng đáp: “Để tôi đưa em ấy về nhà.”
Giang Dục khi uống say cực kì ngoan ngoãn, quả thực đáng yêu vô cùng, Lê Ứng không cầm lòng được mà ngoéo ngoéo ngón tay đang buông xuống hai bên của cậu.
Quả nhiên anh trông thấy Giang Dục nghiêng đầu nhìn mình, biểu cảm của cậu có vẻ hơi giận dỗi, dường như đang chất vấn anh tại sao lại đụng chạm mình lung tung.
Lê Ứng không khỏi nở nụ cười, chợt nghe Tần Dương nói: “…Tôi quên mất ông nghiện sạch sẽ, thế cũng được, ông đưa cậu ấy về nhà đi.”
Lặng đi trong chốc lát, Lê Ứng giải thích: “Không phải vì nghiện sạch sẽ, bố mẹ Giang Dục không cho em ấy ngủ lại bên ngoài.”
Tần Dương có vẻ khó hiểu: “Lúc đến tôi có nghe cậu ấy nói ban đêm không về cũng không sao mà? Tôi còn tưởng bọn ông đã bàn bạc trước rồi, nếu cậu ấy uống say thì ngủ lại ở nhà ông.”
Hai người nhìn nhau một lúc, Lê Ứng hiếm khi không tiếp lời được nữa.
–
Sau khi rời khỏi nhà Tần Dương, hai người cùng nhau bước xuống lầu. Lê Ứng định dìu lấy Giang Dục, song hôm nay cậu lại nhất quyết cậy mạnh, khăng khăng tự mình chống vào tay vịn rồi đi xuống từng bước một.
Xuống được một tầng, Lê Ứng lại thấy Giang Dục dợm bước vững vàng đến trước cửa kí túc xá của mình, cậu còn quay đầu nhìn anh, dường như đang đợi anh mở lời.
Lê Ứng không khỏi ngạc nhiên, anh bước đến gần: “Em có biết đây là nhà ai không?”
Giang Dục nhìn anh một lát, như thể không hiểu tại sao anh lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy, thế rồi cậu gật gật đầu.
“Ai nào?” Lê Ứng lại hỏi.
Giang Dục nhìn anh với vẻ cạn lời: “Anh.”
Lê Ứng không khỏi bật cười thành tiếng, sau đó anh lại kiên nhẫn giải thích: “Em không ngủ lại ở đây đâu, bây giờ anh đưa em về nhé, được không?”
Giang Dục nhìn anh vài giây, dường như cậu cảm thấy mình không thể nói chuyện thông suốt với anh, bèn dứt khoát không nhìn anh nữa, chỉ nâng tay đập đập vào cửa.
Sau khi cậu vỗ vài lần, Lê Ứng bèn mở cửa nhà để cậu tiến vào. Anh cũng hơi tò mò rốt cuộc Giang Dục muốn vào để làm gì.
Có lẽ do men rượu xộc lên, khi Giang Dục đang thay dép của mình, đôi chân cậu đột nhiên lảo đảo vài bước, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống. Lê Ứng nhanh tay nhanh mắt vọt đến đỡ cậu, thuận thế kéo luôn cậu vào lòng.
Giang Dục khi say rượu không còn nhận thức, rõ ràng cậu không còn đề phòng anh như lúc tỉnh táo, thậm chí cậu còn xem anh là tay vịn, hai tay bám chặt lấy anh để đứng vững.
Con trai với dáng người gầy gò, lẽ ra khi ôm sẽ thấy hơi cộm, nhưng phải chăng là vì uống rượu, nhiệt độ cơ thể của Giang Dục hơi cao, cậu mềm oặt tựa mình vào lòng anh, khi ôm lại thấy có đôi chút mềm mại và dễ chịu.
Cảm nhận được độ ấm của người trong lòng, Lê Ứng bất giác ngẩn ra.
“Đầu em choáng quá.” Giang Dục ghé vào ngực anh phả ra hơi nóng, cậu nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.
Hầu kết Lê Ứng khẽ trượt xuống, anh cụp mắt nhìn cậu vài giây, chợt đưa tay bóp huyệt thái dương cho cậu, dịu dàng nói: “Anh đã bảo em uống ít rồi mà.”
Xoa bóp vài lần, Giang Dục có vẻ rất thoải mái, dựa vào lòng anh lại khiến cậu cảm thấy buồn ngủ.
Hai người lặng lẽ giữ nguyên tư thế này vài giây, Lê Ứng cố kìm lòng khẽ gọi cậu vài tiếng, thế rồi anh trông thấy Giang Dục hé mở đôi mắt ủ rũ hẵng còn ngấn nước.
Lê Ứng dời tầm mắt đi, anh khẽ kéo cậu ra, nói với giọng điệu dỗ dành: “Chìa khóa ở trên người em à? Anh đưa em về nhé, được không?”
Giang Dục nhìn anh vài giây, cậu khẽ dụi mắt rồi lắc đầu: “Không về đâu, em ở lại đây.”
Nghe vậy, Lê Ứng quay đầu nhìn cậu, anh lên tiếng nhắc nhở: “Nơi này chỉ có một giường thôi.”
Giang Dục nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ lời anh nói có ý gì, sau đó cậu mới chậm chạp hiểu ra, khẽ giọng nói: “Thế bọn mình ngủ chung.”
Lê Ứng liếm nhẹ môi dưới, anh trầm giọng nói: “Anh sợ ngày mai tỉnh rượu em sẽ thấy khó chịu.”
“Không đâu.” Giang Dục nghiêm túc lắc đầu, sau đó cậu lại nói với vẻ ấm ức: “Em buồn ngủ quá.”
Cậu được Lê Ứng chiều mãi sinh hư, vừa nói xong đã tự ý tiến lại gần anh. Đến khi tựa vào được rồi, trên mặt Giang Dục bất giác hiện lên một chút thỏa mãn, thế rồi cậu thì thào nói: “Người anh thơm quá à.”
Cả người Lê Ứng sững ra, anh buông mắt nhìn Giang Dục cọ cọ đầu vào ngực mình, dường như cậu rất thoải mái khi ôm anh. Đối với một người vừa bày tỏ lòng mình như Lê Ứng, những cử chỉ thân mật và lời nói trong vô thức này có thể được coi là dụ dỗ.
Lê Ứng chăm chú ngắm nhìn Giang Dục, yết hầu vô thức trượt lên trượt xuống vài bận. Thế rồi khóe môi anh mấp máy, không khỏi cười khẽ một tiếng, đoạn thì thào như thể bất đắc dĩ: “Giang Dục, đừng quyến rũ anh mà, sự tự chủ của anh không tốt như em nghĩ đâu.”
Tay anh khẽ khàng áp lên gò má Giang Dục, giọng nói phát ra chợt khàn đi.
—