Khi taxi dừng trước ngôi nhà, Terry liền trông thấy ngay Giản Ưu đang chờ trước cửa, hào hứng mở cửa xe lao về phía Giản Ưu, trong miệng không quên la hét: "Miêu Miêu, Miêu Miêu, con nhớ mẹ quá!"
Giản Ưu nửa ngồi đỡ lấy cục thịt tròn vừa mềm vừa mập lao đến, hai người thân mật xong, Cận An xách túi, đứng cách họ mỉm cười.
Terry vui vẻ nắm tay hai người, kéo vào nhà, còn nói: "Chú Ansel, hoan nghênh chú đến nhà cháu, nhà cháu vừa ấm vừa đẹp, có Miêu Miêu xinh đẹp và cháu đáng yêu, sau này sẽ còn có cả chú Ansel đẹp trai!"
Giản Ưu nghe cậu nhóc nói, bỗng sinh ra ý nghĩ muốn đánh cậu nhóc một trận, thế nhưng cô biết lời Terry không hẳn là sai, "sau này" có thể giải thích là mấy ngày tới Ansel ở trong nhà, nhưng "sau này" càng dễ khiến người ta liên tưởng tới mối quan hệ lâu dài hơn đúng không?
Giả vờ lơ đãng nhìn về phía Cận An Giản Ưu tức thì giật mình, bởi vì cô tấy Cận An đang nhìn mình, ánh mắt lại còn sâu xa, khiến cô có cảm giác sợ hãi muốn chạy trốn. Cô đành phải mỉm cười với Cận An, cường ngạnh giả bộ bình tĩnh quay đầu đi, nói về bữa tối với Terry.
Vì vậy, cô không thấy được ánh mắt Cận An nhìn cô có sự thay đổi rõ rệt, tuyệt đối không phải ánh mắt bệnh nhân nhìn bác sĩ, thậm chí khi nghe cô nói đến thực đơn cho buổi tối, trong cặp mắt xanh đen xinh đẹp lóe lên những cảm xúc khó mà dùng ngôn từ để diễn tả.
Lúc trước, ít nhất là những lần gặp mặt sơ sơ, Cận An chỉ coi Giản Ưu là bác sĩ tâm lý của anh, cho nên anh có sự tin tưởng và nương tựa vào cô, hy vọng cô giúp đỡ, cứu vớt anh. Sự thay đổi bắt đầu từ lần ngộ độc thức ăn phải vào bệnh viện ấy, anh biết cô là người thân của Terry, thế là khoảng cách an toàn liền bị đánh sập, tình cảm của anh dần mở ra với Giản Ưu trước cả lý trí.
Sau nữa, qua các lần điều trị, nói chuyện, qua lại với Terry, anh đã chân chính đặt người phụ nữ ấy vào trong tim, không phải một người bác sĩ, mà là một người phụ nữ khiến anh có cảm giác đặc biệt.
Nói thật, trước đó Cận An còn không biết cảm giác đặc biệt với Giản Ưu là gì, chỉ khi nghĩ đến cô, nghe được chuyện của cô, hình bóng cô lại hiện ra trong đầu anh, nhịp tim vẫn đập bình ổn mạnh mẽ như bình thường, thế nhưng anh biết nó đã có thêm gì đó, là cảm giác trái tim bị khiêu khích.
Vừa rồi, anh thấy Giản Ưu đứng ở trước cửa chờ anh và Terry, thấy Terry lao về phía cô, khi anh cũng đi về phía cô bỗng hiểu ra vì sao anh lại dễ dàng đặt người phụ nữ ấy trong tim, không chỉ bởi vì Terry, không chỉ vì cô là người duy nhất có thể hiểu anh ở quốc gia xa lạ này, có lẽ vì người phụ nữ ấy ngay từ đầu đã biểu hiện ra sự ấm áp dịu dàng khiến anh động lòng.
Ban nãy, trong đầu anh chợt nghĩ bọn họ là một gia đình, mẹ, bố và con trai, ý nghĩ ấy khiến trong đầu anh như có dòng nước ấm hạnh phúc chảy qua. Anh động lòng rồi, đây là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ khiến anh muốn lấy làm vợ.
Vào nhà, Giản Ưu đã chuẩn bị sẵn dép nam đi trong nhà cho Cận An, để ở trước cửa, Cận An bước vào nhà, cảm giác tuyệt vời lại dâng trào lần nữa. Anh nhìn Giản Ưu, sau đó cởi giày, đi đôi dép lê vừa khít, còn chưa kịp nói chuyện với cô đã bị Terry kéo lên gác tham quan phòng.
Terry đã nghe Giản Ưu nói, Cận An sẽ ở phòng khách tầng hai. Căn nhà có hai tầng, tầng mộtgồm phòng khách phòng bếp và phòng trữ đồ, tầng hai ngoài phòng sách và phòng ngủ của Giản Ưu, phòng ngủ của Terry còn có hai phòng nữa, một phòng là phòng dành riêng cho Raymon hòa Sulla, cho nên Cận An ở trong căn phòng còn lại.
Mở cửa phòng, không khí bên trong rất tươi mát, cửa sổ khép hờ, gió mát từ bên ngoài ùa vào, thổi tan khí nóng bên trong. Giản Ưu đã quét dọn qua một lần, đổi ra giường vỏ chăn, bộ chăn ga gối đệm cùng tông màu biển cả, trong phòng còn có một phòng tắm.
Terry cầm lấy túi xách trong tay Cận An, nói rằng đây là việc phải làm để tiếp đãi khách, cậu cố sức để cái túi vào tủ đầu giường, thở hổn hển, hai tay chống vào đầu gối, cúi người thở dốc.
Cận An ngồi trên giường, vuốt nhẹ trên lưng Terry giúp cậu, nhân tiện khen cậu: "Terry thật là một đứa bé ngoan, cũng là một chủ nhà tốt bụng."
Cậu nhóc nghe xong vui vẻ, leo lên giường ngồi, đôi mắt sáng trong, cậu hỏi Cận An: "Chú Ansel, nãy chú nhìn chằm chằm Miêu Miêu, cháu cũng thấy đấy."
Cận An ngược lại không để ý, nét mặt anh di động, giống như đang hỏi Terry, cháu nhìn thấy thì sao?
Terry liền cười xấu xa, cậu lại hỏi: "Chú Ansel, có phải chú rất thích Miêu Miêu không, cho nên mới nhìn mẹ như thế." Bộ dạng cậu còn rất kiêu ngạo tự hào, hình như cho rằng Cận An thích Giản Ưu là một chuyện cực kỳ tinh mắt đang được khen ngợi thì phải?
Cận An không biết vì sao mình lại thành thực trả lời Terry, anh nói: "Rất thích." Nói xong chính anh cũng thấy lạ, anh mới phát hiện mình động lòng, bây giờ liền phản ứng theo bản năng, tình cảm của anh đều đang nói cho anh biết, thật ra anh đã rất thích cô.
Terry nhảy xuống giường, vô cùng vui vẻ lắc tay Cận An, "Chú Ansel, chú thích Miêu Miêu, Miêu Miêu cũng thích chú, vậy sau này có phải chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau không?"
Cận An ôm cậu nhóc hưng phấn liên tục nhảy nhót vào lòng, nói cho cậu: "Terry, nếu cháu muốn, chú đương nhiên bằng lòng mãi mãi ở cùng hai người. Nhưng mà, Katrina thật sự thích chú à?"
Terry sợ anh không tin, vội vàng lấy chứng cứ, xòe tay nói: "Miêu Miêu thích chú hát, Miêu Miêu cất giữ album của chú, Miêu Miêu nấu cơm cho chú... Còn nữa, mỗi lần Miêu Miêu nhắc tới chú, ánh mắt đều rất dịu dàng, khi cười với chú cũng vô cùng đẹp..."
Ban đầu Cận An nghe Terry nói chứng cứ cảm thấy buồn cười, mấy lý do trước đều càng như vậy, nhưng lý do phía sau lại làm nhịp tim anh nhanh hơn, anh biết Terry còn nhỏ, song cậu là người thân cận nhất với Giản Ưu, cậu sống với Giản Ưu từ bé nên sẽ quen thuộc với Giản Ưu nhất, cho nên dù là ánh mắt, giọng điệu hay là gì khác, Terry đều nhạy cảm hơn những người khác.
Cận An tin Terry nói, cho nên, cô cũng có cảm giác với anh đúng chứ? Cảm giác vui mừng không ngừng dâng lên.
Cận An ôm chặt cậu nhóc, xoa tóc cậu rối tung, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều, và cả sự mong đợi với tình yêu vừa nảy sinh.
Có điều, mấy ngày kế, Cận An cảm thấy khó hiểu, anh ở nhà Giản Ưu và Terry, thế mà cơ hội gặp Giản Ưu càng ngày càng ít, hoàn toàn không phải cảm giác sớm chiều thấy nhau.
Mặc dù ngày nào anh cũng được thưởng thức món ăn nước Z Giản Ưu làm, nhưng bọn họ cùng ăn cơm rất ít, thường chỉ có anh và Terry. Giản Ưu không phải hay ra ngoài, nói đúng hơn là đã ăn trước, bình thường phần lớn đều ở phòng sách xử lý công việc. Cận An vừa hiểu mà cũng không hiểu, có phải Giản Ưu đang tránh né anh?
Cận An muốn tìm Giản Ưu nói chuyện, nhưng lần nào cũng bị Giản Ưu dùng đủ cớ từ chối, cho dù có thể nói mấy câu cũng là "Ở được không? Ăn ngon không?" các loại, mãi đến thứ Tư trường mẫu giáo của Terry tổ chức hoạt động thi hát.
Hoạt động diễn ra cả ngày, buổi sáng mở cửa, chào đón phụ huynh và các con đến tham quan vui chơi, nhân viên trong trường tổ chức các trò chơi hoặc quầy bán đồ ăn vặt, buổi chiều mới đến phần thi hát và biểu diễn.
Sáng thứ Tư hôm ấy, Terry dựa vào Cận An ngủ say, nghe tiếng Miêu Miêu gọi cậu dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện chú Ansel của cậu cũng đang ngồi ở đầu giường gọi cậu, còn Miêu Miêu nhà cậu thì đứng ở mép giường. Cậu ngọ nguậy ngồi dậy, song lại gục xuống, một tay kéo chăn chùm lên, sau đó giọng nói bên dưới chăn vang lên: "Cho con ngủ thêm một lúc nữa đi mà!"
Cận An trực tiếp ôm cậu dậy, gỡ bỏ "lá gói bánh" lộ ra "gạo nếp" trắng nõn thơm ngào ngạt bên trong, bật cười nhẹ nhàng lắc cơ thể Terry, "Terry, Terry, dậy đi nào, hôm nay đã nói là đến trường chơi mà, cháu còn nói muốn ăn sạch đồ ăn vặt mà các cô trong trường làm nữa đấy."
Terry vẫ mơ mơ màng màng, ai bảo tối qua cậu hưng phấn quá không ngủ được, nói cho cùng vẫn là trẻ con, vì một hoạt động của trường có thể vui ngất trời, nửa đêm còn ôm gối gõ cửa phòng Cận An, đứng ở cửa đáng thương nhìn Cận An nói: "Chú Ansel, cháu không ngủ được, cháu ngủ với chú được không ạ?"
Cận An còn có thể làm sao nữa? Ôm cậu nhóc lên giường, cho cậu ngủ bên cạnh, nhìn cậu loay tới loay lui, cuối cùng bò lên người anh, giọng nói êm ái: "Chú Ansel, có bố cũng giống như thế này đúng không chú?"
Ban đầu Cận An nghe xong cảm thấy đau lòng, đang muốn an ủi cậu, ai ngờ tình cảm của cậu nhóc thay đổi cực nhanh, lát sau đã biến thành cậu bé hoạt bát, lăn lộn trên người anh la hét: "Không ngủ được, không ngủ được!"
Ầm ĩ một lúc lâu mới bị Cận An dỗ ngủ, kết quả chính là bây giờ không dậy nổi. Cận An ôm lấy "gạo nếp", nói với Giản Ưu: "Tôi đưa nó đi đánh răng rửa mặt. Muộn nữa thì hoạt động trường mở màn rồi" xong đi sang phòng Terry.
Giản Ưu đành phải gật đầu, đi theo đến phòng Terry lấy quần áo. Hôm nay cô mở cửa phòng Terry không thấy ai còn tưởng cậu nhóc đã dậy, thế nhưng phát hiện trên giường thiếu một cái gối xong liền biết không đúng, khi đó Cận An vừa mở cửa, nói với cô: "Terry đang ở trong phòng tôi."
Giản Ưu chọn xong quần áo đặt trên giường Terry, Cận An cũng bế Terry xem như nửa tỉnh đi ra, thấy "gạo nếp" vẫn còn nằm úp sấp, đành phải ôm suốt, Giản Ưu cũng chấp nhận thay quần áo cho Terry trong bộ dạng này. Chẳng qua, trong lòng hai người đều không hẹn mà cùng sinh ra cảm giác một gia đình.
"Katrina, tôi..." Cận An vừa mở miệng, Giản Ưu đã nhanh chóng đứng lên, đưa quần cho Cận An, nói: "Ansel, anh giúp Terry thay đi. Tôi đi chuẩn bị bữa sáng." Sau đó bước đi thật nhanh.
Cận An nhìn bóng lưng cô, cười cười bất đắc dĩ, lại nghĩ rồi cũng sẽ có cơ hội nói rõ ràng, thế là tạm bỏ qua những thứ kia, thay quần cho Terry. Lúc này, anh mới thấy mắt cậu nhóc phát sáng, hóa ra cậu đã sớm tỉnh rồi, nhưng vẫn muốn Cận An và Giản Ưu cưng chiều cậu. Cận An vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ vào mông cậu, đưa quần cho cậu, "Mau thay quần đi."
Terry cười hì hì: "Cháu biết rồi, chú Ansel!"
Ăn sáng xong, khi đến trường phát hiện đã có rất nhiều người, trường của Terry nằm ở khu dân cư rất nổi tiếng, cho nên có không ít trẻ vào đây học. Tuy hôm nay là thứ Tư, có một vài ông bố bà mẹ phải đi làm, nhưng bọn trẻ còn có ông bà mà, thật đúng là không thiếu người.
Sau khi khai mạc xong, Terry vui vẻ một tay dắt Cận An, tay kia dắt Giản Ưu đi dạo, thỉnh thoảng thấy mấy trò chơi liền nhảy vào. Trên đường gặp mấy người bạn, khi chúng thấy Ansel đều rất giật mình, dù sao cũng chưa từng gặp bố Terry, mới chỉ gặp mẹ cậu.
Thế là, một cậu bạn liền hỏi: "Terry, đây là bố cậu à?" Những cậu bạn khác cũng cùng có thắc mắc, mà bố mẹ chúng thì thấy hóa ra đây là bố mẹ Terry, hai người đúng là trời sinh một đôi, cũng chỉ có vợ chồng như thế mới có thể sinh ra được đứa bé xinh đẹp như Terry!
Mặt bánh bao của Terry nhăn nhó, không biết trả lời thế nào, cậu rất muốn trả lời là "đúng", nhưng lại sợ Miêu Miêu tức giận, dẫu sao Miêu Miêu và chú Ansel chỉ đang "nói chuyện yêu đương", còn chưa kết hôn, cậu không thể bảo chú Ansel là bố, mặc dù trong lòng cậu đã coi chú Ansel là bố rồi.
Giản Ưu liền vội vàng nói: "Laborc, đây là chú của Terry."
"Ồ." Các bạn nhỏ ngây thơ gật đầu, sau đó nói với Cận An: "Chúng cháu chào chú ạ, chúng cháu là bạn học của Terry."
Cận An cười chào hỏi với chúng, nhưng không quên xoa đầu Terry đang buồn bực, sau khi các bạn nhỏ và bố mẹ chúng đi rồi, anh ngồi xổm xuống, nói khẽ bên tai Terry: "Sau này sẽ không phải là chú nữa."
Terry nghe xong, lập tức vui vẻ, tiếp tục sự nghiệp vui chơi và ăn uống của cậu.
Giản Ưu ngược lại muốn hỏi Cận An mới nói gì với Terry, nhưng cảm thấy bây giờ cô không muốn biết đáp án, đành phải coi như không biết bọn họ nói thầm với nhau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến chiều là cuộc thi ca hát. Terry là người cuối cùng lên sân khấu, nhưng cậu rất có phong độ đại tướng, không hề ngượng nghịu sợ sệt, bước ra thoải mái, cầm micrô, còn ra vẻ vỗ vỗ vài cái để thử, giọng nói dễ thương: "Chào mọi người, cháu là Terry Hope, hôm nay cháu xin hát bài "You are my sunshine", dành tặng cho mọi người, quan trọng nhất là tặng cho Miêu Miêu và cả chú Ansel cháu yêu mến nhất."
Câu từ của cậu rõ ràng, giọng hát hết sức có cảm tình, dáng vẻ đáng yêu dễ thương, làm sao có thể không làm người ta thích!
Côc núp sau hậu trường nhìn Terry trên sân khấu đến si ngốc, miệng lẩm bẩm: "Terry lợi hại nhất, tuy mình có nói là mình muốn hạng nhất, nhưng mình biết hạng nhất chắc chắn là Terry, làm sao bây giờ, mình rất thích Terry!"
Kết quả không nghi ngờ chút nào, Terry phấn khởi giành giải nhất cầm phần thưởng chạy đến cạnh Cận An và Giản Ưu làm nũng, còn xấu hổ thẹn thùng hỏi hai người mình có hát hay không các loại.
Buổi tối về nhà, Terry đã thiếp đi, Giản Ưu ôm cậu về phòng tắm cho cậu, thay quần áo xong, sau đó dọn dẹp thỏa đáng mới ra ngoài, lại thấy Cận An đang đứng ở cửa chờ cô, cô lên tiếng chào, nói câu chúc ngủ ngon rồi định về phòng mình, không ngờ bị Cận An nắm lấy cổ tay.
Cận An rất nghiêm túc nhìn cô, chân thành nói: "Katrina, anh thích em, em có bằng lòng bên anh không?" Anh vốn thấy thời gian còn dài, không nóng nảy ép cô nhìn thẳng, chỉ là muốn thực hiện lời hứa với Terry hôm nay và bộc lộ sự không hài lòng với câu trả lời không chút do dự của cô với các bạn của Terry, vì thế anh không muốn đợi thêm nữa.
Giản Ưu không phải là không kinh ngạc, chỉ là chính cô cũng cảm thấy kỳ lạ, nhịp tim cô đập rất nhanh nhưng dáng vẻ cô lại rất bình tĩnh đến mức vô lý, cô lắc đầu: "Xin lỗi, Ansel, đây có thể là sự 'chuyển dời tình cảm' với bác sĩ tâm lý, không phải tình cảm yêu thích chân chính."
Cận An ngơ ngác bị Giản Ưu giãy tay ra, nhìn cô trở về phòng. Anh đứng đó, ngơ ngác nhìn bàn tay vừa nắm lấy cổ tay ấm áp của cô, bỗng nhiên nở nụ cười: "Katrina, anh tin vào cảm giác của mình." Ánh mắt anh trong suốt, mỉm cười trở về phòng.
Khi taxi dừng trước ngôi nhà, Terry liền trông thấy ngay Giản Ưu đang chờ trước cửa, hào hứng mở cửa xe lao về phía Giản Ưu, trong miệng không quên la hét: "Miêu Miêu, Miêu Miêu, con nhớ mẹ quá!"
Giản Ưu nửa ngồi đỡ lấy cục thịt tròn vừa mềm vừa mập lao đến, hai người thân mật xong, Cận An xách túi, đứng cách họ mỉm cười.
Terry vui vẻ nắm tay hai người, kéo vào nhà, còn nói: "Chú Ansel, hoan nghênh chú đến nhà cháu, nhà cháu vừa ấm vừa đẹp, có Miêu Miêu xinh đẹp và cháu đáng yêu, sau này sẽ còn có cả chú Ansel đẹp trai!"
Giản Ưu nghe cậu nhóc nói, bỗng sinh ra ý nghĩ muốn đánh cậu nhóc một trận, thế nhưng cô biết lời Terry không hẳn là sai, "sau này" có thể giải thích là mấy ngày tới Ansel ở trong nhà, nhưng "sau này" càng dễ khiến người ta liên tưởng tới mối quan hệ lâu dài hơn đúng không?
Giả vờ lơ đãng nhìn về phía Cận An Giản Ưu tức thì giật mình, bởi vì cô tấy Cận An đang nhìn mình, ánh mắt lại còn sâu xa, khiến cô có cảm giác sợ hãi muốn chạy trốn. Cô đành phải mỉm cười với Cận An, cường ngạnh giả bộ bình tĩnh quay đầu đi, nói về bữa tối với Terry.
Vì vậy, cô không thấy được ánh mắt Cận An nhìn cô có sự thay đổi rõ rệt, tuyệt đối không phải ánh mắt bệnh nhân nhìn bác sĩ, thậm chí khi nghe cô nói đến thực đơn cho buổi tối, trong cặp mắt xanh đen xinh đẹp lóe lên những cảm xúc khó mà dùng ngôn từ để diễn tả.
Lúc trước, ít nhất là những lần gặp mặt sơ sơ, Cận An chỉ coi Giản Ưu là bác sĩ tâm lý của anh, cho nên anh có sự tin tưởng và nương tựa vào cô, hy vọng cô giúp đỡ, cứu vớt anh. Sự thay đổi bắt đầu từ lần ngộ độc thức ăn phải vào bệnh viện ấy, anh biết cô là người thân của Terry, thế là khoảng cách an toàn liền bị đánh sập, tình cảm của anh dần mở ra với Giản Ưu trước cả lý trí.
Sau nữa, qua các lần điều trị, nói chuyện, qua lại với Terry, anh đã chân chính đặt người phụ nữ ấy vào trong tim, không phải một người bác sĩ, mà là một người phụ nữ khiến anh có cảm giác đặc biệt.
Nói thật, trước đó Cận An còn không biết cảm giác đặc biệt với Giản Ưu là gì, chỉ khi nghĩ đến cô, nghe được chuyện của cô, hình bóng cô lại hiện ra trong đầu anh, nhịp tim vẫn đập bình ổn mạnh mẽ như bình thường, thế nhưng anh biết nó đã có thêm gì đó, là cảm giác trái tim bị khiêu khích.
Vừa rồi, anh thấy Giản Ưu đứng ở trước cửa chờ anh và Terry, thấy Terry lao về phía cô, khi anh cũng đi về phía cô bỗng hiểu ra vì sao anh lại dễ dàng đặt người phụ nữ ấy trong tim, không chỉ bởi vì Terry, không chỉ vì cô là người duy nhất có thể hiểu anh ở quốc gia xa lạ này, có lẽ vì người phụ nữ ấy ngay từ đầu đã biểu hiện ra sự ấm áp dịu dàng khiến anh động lòng.
Ban nãy, trong đầu anh chợt nghĩ bọn họ là một gia đình, mẹ, bố và con trai, ý nghĩ ấy khiến trong đầu anh như có dòng nước ấm hạnh phúc chảy qua. Anh động lòng rồi, đây là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ khiến anh muốn lấy làm vợ.
Vào nhà, Giản Ưu đã chuẩn bị sẵn dép nam đi trong nhà cho Cận An, để ở trước cửa, Cận An bước vào nhà, cảm giác tuyệt vời lại dâng trào lần nữa. Anh nhìn Giản Ưu, sau đó cởi giày, đi đôi dép lê vừa khít, còn chưa kịp nói chuyện với cô đã bị Terry kéo lên gác tham quan phòng.
Terry đã nghe Giản Ưu nói, Cận An sẽ ở phòng khách tầng hai. Căn nhà có hai tầng, tầng mộtgồm phòng khách phòng bếp và phòng trữ đồ, tầng hai ngoài phòng sách và phòng ngủ của Giản Ưu, phòng ngủ của Terry còn có hai phòng nữa, một phòng là phòng dành riêng cho Raymon hòa Sulla, cho nên Cận An ở trong căn phòng còn lại.
Mở cửa phòng, không khí bên trong rất tươi mát, cửa sổ khép hờ, gió mát từ bên ngoài ùa vào, thổi tan khí nóng bên trong. Giản Ưu đã quét dọn qua một lần, đổi ra giường vỏ chăn, bộ chăn ga gối đệm cùng tông màu biển cả, trong phòng còn có một phòng tắm.
Terry cầm lấy túi xách trong tay Cận An, nói rằng đây là việc phải làm để tiếp đãi khách, cậu cố sức để cái túi vào tủ đầu giường, thở hổn hển, hai tay chống vào đầu gối, cúi người thở dốc.
Cận An ngồi trên giường, vuốt nhẹ trên lưng Terry giúp cậu, nhân tiện khen cậu: "Terry thật là một đứa bé ngoan, cũng là một chủ nhà tốt bụng."
Cậu nhóc nghe xong vui vẻ, leo lên giường ngồi, đôi mắt sáng trong, cậu hỏi Cận An: "Chú Ansel, nãy chú nhìn chằm chằm Miêu Miêu, cháu cũng thấy đấy."
Cận An ngược lại không để ý, nét mặt anh di động, giống như đang hỏi Terry, cháu nhìn thấy thì sao?
Terry liền cười xấu xa, cậu lại hỏi: "Chú Ansel, có phải chú rất thích Miêu Miêu không, cho nên mới nhìn mẹ như thế." Bộ dạng cậu còn rất kiêu ngạo tự hào, hình như cho rằng Cận An thích Giản Ưu là một chuyện cực kỳ tinh mắt đang được khen ngợi thì phải?
Cận An không biết vì sao mình lại thành thực trả lời Terry, anh nói: "Rất thích." Nói xong chính anh cũng thấy lạ, anh mới phát hiện mình động lòng, bây giờ liền phản ứng theo bản năng, tình cảm của anh đều đang nói cho anh biết, thật ra anh đã rất thích cô.
Terry nhảy xuống giường, vô cùng vui vẻ lắc tay Cận An, "Chú Ansel, chú thích Miêu Miêu, Miêu Miêu cũng thích chú, vậy sau này có phải chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau không?"
Cận An ôm cậu nhóc hưng phấn liên tục nhảy nhót vào lòng, nói cho cậu: "Terry, nếu cháu muốn, chú đương nhiên bằng lòng mãi mãi ở cùng hai người. Nhưng mà, Katrina thật sự thích chú à?"
Terry sợ anh không tin, vội vàng lấy chứng cứ, xòe tay nói: "Miêu Miêu thích chú hát, Miêu Miêu cất giữ album của chú, Miêu Miêu nấu cơm cho chú... Còn nữa, mỗi lần Miêu Miêu nhắc tới chú, ánh mắt đều rất dịu dàng, khi cười với chú cũng vô cùng đẹp..."
Ban đầu Cận An nghe Terry nói chứng cứ cảm thấy buồn cười, mấy lý do trước đều càng như vậy, nhưng lý do phía sau lại làm nhịp tim anh nhanh hơn, anh biết Terry còn nhỏ, song cậu là người thân cận nhất với Giản Ưu, cậu sống với Giản Ưu từ bé nên sẽ quen thuộc với Giản Ưu nhất, cho nên dù là ánh mắt, giọng điệu hay là gì khác, Terry đều nhạy cảm hơn những người khác.
Cận An tin Terry nói, cho nên, cô cũng có cảm giác với anh đúng chứ? Cảm giác vui mừng không ngừng dâng lên.
Cận An ôm chặt cậu nhóc, xoa tóc cậu rối tung, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều, và cả sự mong đợi với tình yêu vừa nảy sinh.
Có điều, mấy ngày kế, Cận An cảm thấy khó hiểu, anh ở nhà Giản Ưu và Terry, thế mà cơ hội gặp Giản Ưu càng ngày càng ít, hoàn toàn không phải cảm giác sớm chiều thấy nhau.
Mặc dù ngày nào anh cũng được thưởng thức món ăn nước Z Giản Ưu làm, nhưng bọn họ cùng ăn cơm rất ít, thường chỉ có anh và Terry. Giản Ưu không phải hay ra ngoài, nói đúng hơn là đã ăn trước, bình thường phần lớn đều ở phòng sách xử lý công việc. Cận An vừa hiểu mà cũng không hiểu, có phải Giản Ưu đang tránh né anh?
Cận An muốn tìm Giản Ưu nói chuyện, nhưng lần nào cũng bị Giản Ưu dùng đủ cớ từ chối, cho dù có thể nói mấy câu cũng là "Ở được không? Ăn ngon không?" các loại, mãi đến thứ Tư trường mẫu giáo của Terry tổ chức hoạt động thi hát.
Hoạt động diễn ra cả ngày, buổi sáng mở cửa, chào đón phụ huynh và các con đến tham quan vui chơi, nhân viên trong trường tổ chức các trò chơi hoặc quầy bán đồ ăn vặt, buổi chiều mới đến phần thi hát và biểu diễn.
Sáng thứ Tư hôm ấy, Terry dựa vào Cận An ngủ say, nghe tiếng Miêu Miêu gọi cậu dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện chú Ansel của cậu cũng đang ngồi ở đầu giường gọi cậu, còn Miêu Miêu nhà cậu thì đứng ở mép giường. Cậu ngọ nguậy ngồi dậy, song lại gục xuống, một tay kéo chăn chùm lên, sau đó giọng nói bên dưới chăn vang lên: "Cho con ngủ thêm một lúc nữa đi mà!"
Cận An trực tiếp ôm cậu dậy, gỡ bỏ "lá gói bánh" lộ ra "gạo nếp" trắng nõn thơm ngào ngạt bên trong, bật cười nhẹ nhàng lắc cơ thể Terry, "Terry, Terry, dậy đi nào, hôm nay đã nói là đến trường chơi mà, cháu còn nói muốn ăn sạch đồ ăn vặt mà các cô trong trường làm nữa đấy."
Terry vẫ mơ mơ màng màng, ai bảo tối qua cậu hưng phấn quá không ngủ được, nói cho cùng vẫn là trẻ con, vì một hoạt động của trường có thể vui ngất trời, nửa đêm còn ôm gối gõ cửa phòng Cận An, đứng ở cửa đáng thương nhìn Cận An nói: "Chú Ansel, cháu không ngủ được, cháu ngủ với chú được không ạ?"
Cận An còn có thể làm sao nữa? Ôm cậu nhóc lên giường, cho cậu ngủ bên cạnh, nhìn cậu loay tới loay lui, cuối cùng bò lên người anh, giọng nói êm ái: "Chú Ansel, có bố cũng giống như thế này đúng không chú?"
Ban đầu Cận An nghe xong cảm thấy đau lòng, đang muốn an ủi cậu, ai ngờ tình cảm của cậu nhóc thay đổi cực nhanh, lát sau đã biến thành cậu bé hoạt bát, lăn lộn trên người anh la hét: "Không ngủ được, không ngủ được!"
Ầm ĩ một lúc lâu mới bị Cận An dỗ ngủ, kết quả chính là bây giờ không dậy nổi. Cận An ôm lấy "gạo nếp", nói với Giản Ưu: "Tôi đưa nó đi đánh răng rửa mặt. Muộn nữa thì hoạt động trường mở màn rồi" xong đi sang phòng Terry.
Giản Ưu đành phải gật đầu, đi theo đến phòng Terry lấy quần áo. Hôm nay cô mở cửa phòng Terry không thấy ai còn tưởng cậu nhóc đã dậy, thế nhưng phát hiện trên giường thiếu một cái gối xong liền biết không đúng, khi đó Cận An vừa mở cửa, nói với cô: "Terry đang ở trong phòng tôi."
Giản Ưu chọn xong quần áo đặt trên giường Terry, Cận An cũng bế Terry xem như nửa tỉnh đi ra, thấy "gạo nếp" vẫn còn nằm úp sấp, đành phải ôm suốt, Giản Ưu cũng chấp nhận thay quần áo cho Terry trong bộ dạng này. Chẳng qua, trong lòng hai người đều không hẹn mà cùng sinh ra cảm giác một gia đình.
"Katrina, tôi..." Cận An vừa mở miệng, Giản Ưu đã nhanh chóng đứng lên, đưa quần cho Cận An, nói: "Ansel, anh giúp Terry thay đi. Tôi đi chuẩn bị bữa sáng." Sau đó bước đi thật nhanh.
Cận An nhìn bóng lưng cô, cười cười bất đắc dĩ, lại nghĩ rồi cũng sẽ có cơ hội nói rõ ràng, thế là tạm bỏ qua những thứ kia, thay quần cho Terry. Lúc này, anh mới thấy mắt cậu nhóc phát sáng, hóa ra cậu đã sớm tỉnh rồi, nhưng vẫn muốn Cận An và Giản Ưu cưng chiều cậu. Cận An vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ vào mông cậu, đưa quần cho cậu, "Mau thay quần đi."
Terry cười hì hì: "Cháu biết rồi, chú Ansel!"
Ăn sáng xong, khi đến trường phát hiện đã có rất nhiều người, trường của Terry nằm ở khu dân cư rất nổi tiếng, cho nên có không ít trẻ vào đây học. Tuy hôm nay là thứ Tư, có một vài ông bố bà mẹ phải đi làm, nhưng bọn trẻ còn có ông bà mà, thật đúng là không thiếu người.
Sau khi khai mạc xong, Terry vui vẻ một tay dắt Cận An, tay kia dắt Giản Ưu đi dạo, thỉnh thoảng thấy mấy trò chơi liền nhảy vào. Trên đường gặp mấy người bạn, khi chúng thấy Ansel đều rất giật mình, dù sao cũng chưa từng gặp bố Terry, mới chỉ gặp mẹ cậu.
Thế là, một cậu bạn liền hỏi: "Terry, đây là bố cậu à?" Những cậu bạn khác cũng cùng có thắc mắc, mà bố mẹ chúng thì thấy hóa ra đây là bố mẹ Terry, hai người đúng là trời sinh một đôi, cũng chỉ có vợ chồng như thế mới có thể sinh ra được đứa bé xinh đẹp như Terry!
Mặt bánh bao của Terry nhăn nhó, không biết trả lời thế nào, cậu rất muốn trả lời là "đúng", nhưng lại sợ Miêu Miêu tức giận, dẫu sao Miêu Miêu và chú Ansel chỉ đang "nói chuyện yêu đương", còn chưa kết hôn, cậu không thể bảo chú Ansel là bố, mặc dù trong lòng cậu đã coi chú Ansel là bố rồi.
Giản Ưu liền vội vàng nói: "Laborc, đây là chú của Terry."
"Ồ." Các bạn nhỏ ngây thơ gật đầu, sau đó nói với Cận An: "Chúng cháu chào chú ạ, chúng cháu là bạn học của Terry."
Cận An cười chào hỏi với chúng, nhưng không quên xoa đầu Terry đang buồn bực, sau khi các bạn nhỏ và bố mẹ chúng đi rồi, anh ngồi xổm xuống, nói khẽ bên tai Terry: "Sau này sẽ không phải là chú nữa."
Terry nghe xong, lập tức vui vẻ, tiếp tục sự nghiệp vui chơi và ăn uống của cậu.
Giản Ưu ngược lại muốn hỏi Cận An mới nói gì với Terry, nhưng cảm thấy bây giờ cô không muốn biết đáp án, đành phải coi như không biết bọn họ nói thầm với nhau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến chiều là cuộc thi ca hát. Terry là người cuối cùng lên sân khấu, nhưng cậu rất có phong độ đại tướng, không hề ngượng nghịu sợ sệt, bước ra thoải mái, cầm micrô, còn ra vẻ vỗ vỗ vài cái để thử, giọng nói dễ thương: "Chào mọi người, cháu là Terry Hope, hôm nay cháu xin hát bài "You are my sunshine", dành tặng cho mọi người, quan trọng nhất là tặng cho Miêu Miêu và cả chú Ansel cháu yêu mến nhất."
Câu từ của cậu rõ ràng, giọng hát hết sức có cảm tình, dáng vẻ đáng yêu dễ thương, làm sao có thể không làm người ta thích!
Côc núp sau hậu trường nhìn Terry trên sân khấu đến si ngốc, miệng lẩm bẩm: "Terry lợi hại nhất, tuy mình có nói là mình muốn hạng nhất, nhưng mình biết hạng nhất chắc chắn là Terry, làm sao bây giờ, mình rất thích Terry!"
Kết quả không nghi ngờ chút nào, Terry phấn khởi giành giải nhất cầm phần thưởng chạy đến cạnh Cận An và Giản Ưu làm nũng, còn xấu hổ thẹn thùng hỏi hai người mình có hát hay không các loại.
Buổi tối về nhà, Terry đã thiếp đi, Giản Ưu ôm cậu về phòng tắm cho cậu, thay quần áo xong, sau đó dọn dẹp thỏa đáng mới ra ngoài, lại thấy Cận An đang đứng ở cửa chờ cô, cô lên tiếng chào, nói câu chúc ngủ ngon rồi định về phòng mình, không ngờ bị Cận An nắm lấy cổ tay.
Cận An rất nghiêm túc nhìn cô, chân thành nói: "Katrina, anh thích em, em có bằng lòng bên anh không?" Anh vốn thấy thời gian còn dài, không nóng nảy ép cô nhìn thẳng, chỉ là muốn thực hiện lời hứa với Terry hôm nay và bộc lộ sự không hài lòng với câu trả lời không chút do dự của cô với các bạn của Terry, vì thế anh không muốn đợi thêm nữa.
Giản Ưu không phải là không kinh ngạc, chỉ là chính cô cũng cảm thấy kỳ lạ, nhịp tim cô đập rất nhanh nhưng dáng vẻ cô lại rất bình tĩnh đến mức vô lý, cô lắc đầu: "Xin lỗi, Ansel, đây có thể là sự 'chuyển dời tình cảm' với bác sĩ tâm lý, không phải tình cảm yêu thích chân chính."
Cận An ngơ ngác bị Giản Ưu giãy tay ra, nhìn cô trở về phòng. Anh đứng đó, ngơ ngác nhìn bàn tay vừa nắm lấy cổ tay ấm áp của cô, bỗng nhiên nở nụ cười: "Katrina, anh tin vào cảm giác của mình." Ánh mắt anh trong suốt, mỉm cười trở về phòng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi taxi dừng trước ngôi nhà, Terry liền trông thấy ngay Giản Ưu đang chờ trước cửa, hào hứng mở cửa xe lao về phía Giản Ưu, trong miệng không quên la hét: "Miêu Miêu, Miêu Miêu, con nhớ mẹ quá!"
Giản Ưu nửa ngồi đỡ lấy cục thịt tròn vừa mềm vừa mập lao đến, hai người thân mật xong, Cận An xách túi, đứng cách họ mỉm cười.
Terry vui vẻ nắm tay hai người, kéo vào nhà, còn nói: "Chú Ansel, hoan nghênh chú đến nhà cháu, nhà cháu vừa ấm vừa đẹp, có Miêu Miêu xinh đẹp và cháu đáng yêu, sau này sẽ còn có cả chú Ansel đẹp trai!"
Giản Ưu nghe cậu nhóc nói, bỗng sinh ra ý nghĩ muốn đánh cậu nhóc một trận, thế nhưng cô biết lời Terry không hẳn là sai, "sau này" có thể giải thích là mấy ngày tới Ansel ở trong nhà, nhưng "sau này" càng dễ khiến người ta liên tưởng tới mối quan hệ lâu dài hơn đúng không?
Giả vờ lơ đãng nhìn về phía Cận An Giản Ưu tức thì giật mình, bởi vì cô tấy Cận An đang nhìn mình, ánh mắt lại còn sâu xa, khiến cô có cảm giác sợ hãi muốn chạy trốn. Cô đành phải mỉm cười với Cận An, cường ngạnh giả bộ bình tĩnh quay đầu đi, nói về bữa tối với Terry.
Vì vậy, cô không thấy được ánh mắt Cận An nhìn cô có sự thay đổi rõ rệt, tuyệt đối không phải ánh mắt bệnh nhân nhìn bác sĩ, thậm chí khi nghe cô nói đến thực đơn cho buổi tối, trong cặp mắt xanh đen xinh đẹp lóe lên những cảm xúc khó mà dùng ngôn từ để diễn tả.
Lúc trước, ít nhất là những lần gặp mặt sơ sơ, Cận An chỉ coi Giản Ưu là bác sĩ tâm lý của anh, cho nên anh có sự tin tưởng và nương tựa vào cô, hy vọng cô giúp đỡ, cứu vớt anh. Sự thay đổi bắt đầu từ lần ngộ độc thức ăn phải vào bệnh viện ấy, anh biết cô là người thân của Terry, thế là khoảng cách an toàn liền bị đánh sập, tình cảm của anh dần mở ra với Giản Ưu trước cả lý trí.
Sau nữa, qua các lần điều trị, nói chuyện, qua lại với Terry, anh đã chân chính đặt người phụ nữ ấy vào trong tim, không phải một người bác sĩ, mà là một người phụ nữ khiến anh có cảm giác đặc biệt.
Nói thật, trước đó Cận An còn không biết cảm giác đặc biệt với Giản Ưu là gì, chỉ khi nghĩ đến cô, nghe được chuyện của cô, hình bóng cô lại hiện ra trong đầu anh, nhịp tim vẫn đập bình ổn mạnh mẽ như bình thường, thế nhưng anh biết nó đã có thêm gì đó, là cảm giác trái tim bị khiêu khích.
Vừa rồi, anh thấy Giản Ưu đứng ở trước cửa chờ anh và Terry, thấy Terry lao về phía cô, khi anh cũng đi về phía cô bỗng hiểu ra vì sao anh lại dễ dàng đặt người phụ nữ ấy trong tim, không chỉ bởi vì Terry, không chỉ vì cô là người duy nhất có thể hiểu anh ở quốc gia xa lạ này, có lẽ vì người phụ nữ ấy ngay từ đầu đã biểu hiện ra sự ấm áp dịu dàng khiến anh động lòng.
Ban nãy, trong đầu anh chợt nghĩ bọn họ là một gia đình, mẹ, bố và con trai, ý nghĩ ấy khiến trong đầu anh như có dòng nước ấm hạnh phúc chảy qua. Anh động lòng rồi, đây là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ khiến anh muốn lấy làm vợ.
Vào nhà, Giản Ưu đã chuẩn bị sẵn dép nam đi trong nhà cho Cận An, để ở trước cửa, Cận An bước vào nhà, cảm giác tuyệt vời lại dâng trào lần nữa. Anh nhìn Giản Ưu, sau đó cởi giày, đi đôi dép lê vừa khít, còn chưa kịp nói chuyện với cô đã bị Terry kéo lên gác tham quan phòng.
Terry đã nghe Giản Ưu nói, Cận An sẽ ở phòng khách tầng hai. Căn nhà có hai tầng, tầng mộtgồm phòng khách phòng bếp và phòng trữ đồ, tầng hai ngoài phòng sách và phòng ngủ của Giản Ưu, phòng ngủ của Terry còn có hai phòng nữa, một phòng là phòng dành riêng cho Raymon hòa Sulla, cho nên Cận An ở trong căn phòng còn lại.
Mở cửa phòng, không khí bên trong rất tươi mát, cửa sổ khép hờ, gió mát từ bên ngoài ùa vào, thổi tan khí nóng bên trong. Giản Ưu đã quét dọn qua một lần, đổi ra giường vỏ chăn, bộ chăn ga gối đệm cùng tông màu biển cả, trong phòng còn có một phòng tắm.
Terry cầm lấy túi xách trong tay Cận An, nói rằng đây là việc phải làm để tiếp đãi khách, cậu cố sức để cái túi vào tủ đầu giường, thở hổn hển, hai tay chống vào đầu gối, cúi người thở dốc.
Cận An ngồi trên giường, vuốt nhẹ trên lưng Terry giúp cậu, nhân tiện khen cậu: "Terry thật là một đứa bé ngoan, cũng là một chủ nhà tốt bụng."
Cậu nhóc nghe xong vui vẻ, leo lên giường ngồi, đôi mắt sáng trong, cậu hỏi Cận An: "Chú Ansel, nãy chú nhìn chằm chằm Miêu Miêu, cháu cũng thấy đấy."
Cận An ngược lại không để ý, nét mặt anh di động, giống như đang hỏi Terry, cháu nhìn thấy thì sao?
Terry liền cười xấu xa, cậu lại hỏi: "Chú Ansel, có phải chú rất thích Miêu Miêu không, cho nên mới nhìn mẹ như thế." Bộ dạng cậu còn rất kiêu ngạo tự hào, hình như cho rằng Cận An thích Giản Ưu là một chuyện cực kỳ tinh mắt đang được khen ngợi thì phải?
Cận An không biết vì sao mình lại thành thực trả lời Terry, anh nói: "Rất thích." Nói xong chính anh cũng thấy lạ, anh mới phát hiện mình động lòng, bây giờ liền phản ứng theo bản năng, tình cảm của anh đều đang nói cho anh biết, thật ra anh đã rất thích cô.
Terry nhảy xuống giường, vô cùng vui vẻ lắc tay Cận An, "Chú Ansel, chú thích Miêu Miêu, Miêu Miêu cũng thích chú, vậy sau này có phải chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau không?"
Cận An ôm cậu nhóc hưng phấn liên tục nhảy nhót vào lòng, nói cho cậu: "Terry, nếu cháu muốn, chú đương nhiên bằng lòng mãi mãi ở cùng hai người. Nhưng mà, Katrina thật sự thích chú à?"
Terry sợ anh không tin, vội vàng lấy chứng cứ, xòe tay nói: "Miêu Miêu thích chú hát, Miêu Miêu cất giữ album của chú, Miêu Miêu nấu cơm cho chú... Còn nữa, mỗi lần Miêu Miêu nhắc tới chú, ánh mắt đều rất dịu dàng, khi cười với chú cũng vô cùng đẹp..."
Ban đầu Cận An nghe Terry nói chứng cứ cảm thấy buồn cười, mấy lý do trước đều càng như vậy, nhưng lý do phía sau lại làm nhịp tim anh nhanh hơn, anh biết Terry còn nhỏ, song cậu là người thân cận nhất với Giản Ưu, cậu sống với Giản Ưu từ bé nên sẽ quen thuộc với Giản Ưu nhất, cho nên dù là ánh mắt, giọng điệu hay là gì khác, Terry đều nhạy cảm hơn những người khác.
Cận An tin Terry nói, cho nên, cô cũng có cảm giác với anh đúng chứ? Cảm giác vui mừng không ngừng dâng lên.
Cận An ôm chặt cậu nhóc, xoa tóc cậu rối tung, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều, và cả sự mong đợi với tình yêu vừa nảy sinh.
Có điều, mấy ngày kế, Cận An cảm thấy khó hiểu, anh ở nhà Giản Ưu và Terry, thế mà cơ hội gặp Giản Ưu càng ngày càng ít, hoàn toàn không phải cảm giác sớm chiều thấy nhau.
Mặc dù ngày nào anh cũng được thưởng thức món ăn nước Z Giản Ưu làm, nhưng bọn họ cùng ăn cơm rất ít, thường chỉ có anh và Terry. Giản Ưu không phải hay ra ngoài, nói đúng hơn là đã ăn trước, bình thường phần lớn đều ở phòng sách xử lý công việc. Cận An vừa hiểu mà cũng không hiểu, có phải Giản Ưu đang tránh né anh?
Cận An muốn tìm Giản Ưu nói chuyện, nhưng lần nào cũng bị Giản Ưu dùng đủ cớ từ chối, cho dù có thể nói mấy câu cũng là "Ở được không? Ăn ngon không?" các loại, mãi đến thứ Tư trường mẫu giáo của Terry tổ chức hoạt động thi hát.
Hoạt động diễn ra cả ngày, buổi sáng mở cửa, chào đón phụ huynh và các con đến tham quan vui chơi, nhân viên trong trường tổ chức các trò chơi hoặc quầy bán đồ ăn vặt, buổi chiều mới đến phần thi hát và biểu diễn.
Sáng thứ Tư hôm ấy, Terry dựa vào Cận An ngủ say, nghe tiếng Miêu Miêu gọi cậu dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện chú Ansel của cậu cũng đang ngồi ở đầu giường gọi cậu, còn Miêu Miêu nhà cậu thì đứng ở mép giường. Cậu ngọ nguậy ngồi dậy, song lại gục xuống, một tay kéo chăn chùm lên, sau đó giọng nói bên dưới chăn vang lên: "Cho con ngủ thêm một lúc nữa đi mà!"
Cận An trực tiếp ôm cậu dậy, gỡ bỏ "lá gói bánh" lộ ra "gạo nếp" trắng nõn thơm ngào ngạt bên trong, bật cười nhẹ nhàng lắc cơ thể Terry, "Terry, Terry, dậy đi nào, hôm nay đã nói là đến trường chơi mà, cháu còn nói muốn ăn sạch đồ ăn vặt mà các cô trong trường làm nữa đấy."
Terry vẫ mơ mơ màng màng, ai bảo tối qua cậu hưng phấn quá không ngủ được, nói cho cùng vẫn là trẻ con, vì một hoạt động của trường có thể vui ngất trời, nửa đêm còn ôm gối gõ cửa phòng Cận An, đứng ở cửa đáng thương nhìn Cận An nói: "Chú Ansel, cháu không ngủ được, cháu ngủ với chú được không ạ?"
Cận An còn có thể làm sao nữa? Ôm cậu nhóc lên giường, cho cậu ngủ bên cạnh, nhìn cậu loay tới loay lui, cuối cùng bò lên người anh, giọng nói êm ái: "Chú Ansel, có bố cũng giống như thế này đúng không chú?"
Ban đầu Cận An nghe xong cảm thấy đau lòng, đang muốn an ủi cậu, ai ngờ tình cảm của cậu nhóc thay đổi cực nhanh, lát sau đã biến thành cậu bé hoạt bát, lăn lộn trên người anh la hét: "Không ngủ được, không ngủ được!"
Ầm ĩ một lúc lâu mới bị Cận An dỗ ngủ, kết quả chính là bây giờ không dậy nổi. Cận An ôm lấy "gạo nếp", nói với Giản Ưu: "Tôi đưa nó đi đánh răng rửa mặt. Muộn nữa thì hoạt động trường mở màn rồi" xong đi sang phòng Terry.
Giản Ưu đành phải gật đầu, đi theo đến phòng Terry lấy quần áo. Hôm nay cô mở cửa phòng Terry không thấy ai còn tưởng cậu nhóc đã dậy, thế nhưng phát hiện trên giường thiếu một cái gối xong liền biết không đúng, khi đó Cận An vừa mở cửa, nói với cô: "Terry đang ở trong phòng tôi."
Giản Ưu chọn xong quần áo đặt trên giường Terry, Cận An cũng bế Terry xem như nửa tỉnh đi ra, thấy "gạo nếp" vẫn còn nằm úp sấp, đành phải ôm suốt, Giản Ưu cũng chấp nhận thay quần áo cho Terry trong bộ dạng này. Chẳng qua, trong lòng hai người đều không hẹn mà cùng sinh ra cảm giác một gia đình.
"Katrina, tôi..." Cận An vừa mở miệng, Giản Ưu đã nhanh chóng đứng lên, đưa quần cho Cận An, nói: "Ansel, anh giúp Terry thay đi. Tôi đi chuẩn bị bữa sáng." Sau đó bước đi thật nhanh.
Cận An nhìn bóng lưng cô, cười cười bất đắc dĩ, lại nghĩ rồi cũng sẽ có cơ hội nói rõ ràng, thế là tạm bỏ qua những thứ kia, thay quần cho Terry. Lúc này, anh mới thấy mắt cậu nhóc phát sáng, hóa ra cậu đã sớm tỉnh rồi, nhưng vẫn muốn Cận An và Giản Ưu cưng chiều cậu. Cận An vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ vào mông cậu, đưa quần cho cậu, "Mau thay quần đi."
Terry cười hì hì: "Cháu biết rồi, chú Ansel!"
Ăn sáng xong, khi đến trường phát hiện đã có rất nhiều người, trường của Terry nằm ở khu dân cư rất nổi tiếng, cho nên có không ít trẻ vào đây học. Tuy hôm nay là thứ Tư, có một vài ông bố bà mẹ phải đi làm, nhưng bọn trẻ còn có ông bà mà, thật đúng là không thiếu người.
Sau khi khai mạc xong, Terry vui vẻ một tay dắt Cận An, tay kia dắt Giản Ưu đi dạo, thỉnh thoảng thấy mấy trò chơi liền nhảy vào. Trên đường gặp mấy người bạn, khi chúng thấy Ansel đều rất giật mình, dù sao cũng chưa từng gặp bố Terry, mới chỉ gặp mẹ cậu.
Thế là, một cậu bạn liền hỏi: "Terry, đây là bố cậu à?" Những cậu bạn khác cũng cùng có thắc mắc, mà bố mẹ chúng thì thấy hóa ra đây là bố mẹ Terry, hai người đúng là trời sinh một đôi, cũng chỉ có vợ chồng như thế mới có thể sinh ra được đứa bé xinh đẹp như Terry!
Mặt bánh bao của Terry nhăn nhó, không biết trả lời thế nào, cậu rất muốn trả lời là "đúng", nhưng lại sợ Miêu Miêu tức giận, dẫu sao Miêu Miêu và chú Ansel chỉ đang "nói chuyện yêu đương", còn chưa kết hôn, cậu không thể bảo chú Ansel là bố, mặc dù trong lòng cậu đã coi chú Ansel là bố rồi.
Giản Ưu liền vội vàng nói: "Laborc, đây là chú của Terry."
"Ồ." Các bạn nhỏ ngây thơ gật đầu, sau đó nói với Cận An: "Chúng cháu chào chú ạ, chúng cháu là bạn học của Terry."
Cận An cười chào hỏi với chúng, nhưng không quên xoa đầu Terry đang buồn bực, sau khi các bạn nhỏ và bố mẹ chúng đi rồi, anh ngồi xổm xuống, nói khẽ bên tai Terry: "Sau này sẽ không phải là chú nữa."
Terry nghe xong, lập tức vui vẻ, tiếp tục sự nghiệp vui chơi và ăn uống của cậu.
Giản Ưu ngược lại muốn hỏi Cận An mới nói gì với Terry, nhưng cảm thấy bây giờ cô không muốn biết đáp án, đành phải coi như không biết bọn họ nói thầm với nhau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến chiều là cuộc thi ca hát. Terry là người cuối cùng lên sân khấu, nhưng cậu rất có phong độ đại tướng, không hề ngượng nghịu sợ sệt, bước ra thoải mái, cầm micrô, còn ra vẻ vỗ vỗ vài cái để thử, giọng nói dễ thương: "Chào mọi người, cháu là Terry Hope, hôm nay cháu xin hát bài "You are my sunshine", dành tặng cho mọi người, quan trọng nhất là tặng cho Miêu Miêu và cả chú Ansel cháu yêu mến nhất."
Câu từ của cậu rõ ràng, giọng hát hết sức có cảm tình, dáng vẻ đáng yêu dễ thương, làm sao có thể không làm người ta thích!
Côc núp sau hậu trường nhìn Terry trên sân khấu đến si ngốc, miệng lẩm bẩm: "Terry lợi hại nhất, tuy mình có nói là mình muốn hạng nhất, nhưng mình biết hạng nhất chắc chắn là Terry, làm sao bây giờ, mình rất thích Terry!"
Kết quả không nghi ngờ chút nào, Terry phấn khởi giành giải nhất cầm phần thưởng chạy đến cạnh Cận An và Giản Ưu làm nũng, còn xấu hổ thẹn thùng hỏi hai người mình có hát hay không các loại.
Buổi tối về nhà, Terry đã thiếp đi, Giản Ưu ôm cậu về phòng tắm cho cậu, thay quần áo xong, sau đó dọn dẹp thỏa đáng mới ra ngoài, lại thấy Cận An đang đứng ở cửa chờ cô, cô lên tiếng chào, nói câu chúc ngủ ngon rồi định về phòng mình, không ngờ bị Cận An nắm lấy cổ tay.
Cận An rất nghiêm túc nhìn cô, chân thành nói: "Katrina, anh thích em, em có bằng lòng bên anh không?" Anh vốn thấy thời gian còn dài, không nóng nảy ép cô nhìn thẳng, chỉ là muốn thực hiện lời hứa với Terry hôm nay và bộc lộ sự không hài lòng với câu trả lời không chút do dự của cô với các bạn của Terry, vì thế anh không muốn đợi thêm nữa.
Giản Ưu không phải là không kinh ngạc, chỉ là chính cô cũng cảm thấy kỳ lạ, nhịp tim cô đập rất nhanh nhưng dáng vẻ cô lại rất bình tĩnh đến mức vô lý, cô lắc đầu: "Xin lỗi, Ansel, đây có thể là sự 'chuyển dời tình cảm' với bác sĩ tâm lý, không phải tình cảm yêu thích chân chính."
Cận An ngơ ngác bị Giản Ưu giãy tay ra, nhìn cô trở về phòng. Anh đứng đó, ngơ ngác nhìn bàn tay vừa nắm lấy cổ tay ấm áp của cô, bỗng nhiên nở nụ cười: "Katrina, anh tin vào cảm giác của mình." Ánh mắt anh trong suốt, mỉm cười trở về phòng.