Mành rèm cửa trong phòng làm việc của Raymon được kéo lên, nhìn qua ô kính có thể thấy rõ ràng bên ngoài, cho nên ông liếc cái đã thấy Cận An đang tới, ngón tay đặt trên tập tài liệu trên bàn gõ nhẹ xuống, cụp mắt nhìn nét chữ thanh tú trên đó.
Nghe tiếng gõ cửa, Raymon nói một tiếng mời vào, sau đó nhìn người đàn ông đi đến. Quan sát từ trên xuống dưới mấy lần, cảm thấy còn đẹp hơn cả hình trên web, khí chất cũng rất tốt. Raymon âm thầm gật đầu liên tục, cảm thấy Ưu Ưu rất tinh mắt, người đàn ông thế này, thật sự khiến người ta động tâm.
Song Raymon lại cảm hấy năng lực phòng ngự của Ưu Ưu nhà ông quá kém, mới được bao lâu cơ chứ? Chỉ mới hơn ba tháng thôi đã bị cướp mất "trái tim thiếu nữ", đem mối tình đầu trao cho người đàn ông ấy. Chậc, mất thể diện quá. Ông cụ Raymon đáng yêu cố ý quên đi việc khi lần đầu tiên gặp Sulla vợ mình cũng đã bị công hãm như thế.
Cận An cũng quan sát Raymon, anh thấy ông cụ trông có phần giống tiên trên trời này chắc là vị chuyện gia tâm lý ban đầu Lâm Trường Ca tìm cho anh. Hình như ông ấy còn là người thân của Katrina thì phải?
Raymon dường như cũng thấy bản thân đã nghĩ quá xa vời, nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười hiền lành với Cận An, ông nói: "Ansel, ngồi đi." Thấy Cận An ngồi xuống, ông mới giới thiệu bản thân, "Tôi là Raymon Hope, sau này, tôi sẽ phụ trách việc điều trị cho cậu."
Cận An không có kinh ngạc, không bất mãn, mặc dù có nghi hoặc, anh cũng chỉ gật đầu, theo lễ chào hỏi Raymon.
Trong ánh mắt Raymon không khỏi hiện lên sự trêu đùa, ông hỏi Cận An: "Chẳng nhẽ cậu không hỏi vì sao tôi lại thành bác sĩ chữa bệnh cho cậu à? Không hỏi một chút về việc của Ưu Ưu?"
Cận An nhẹ nhàng lắc đầu, "Cháu sẽ tự hỏi cô ấy."
Raymon nghe xong cũng không để ý, đến lúc ấy tự nhiên ông có thể tự đi xem, hoặc bảo nhóc Terry truyền lại tin tức hiện trường cho ông cũng được. Ông mở tài liệu trên bàn, chỉ vào một trang, có sơ kết của Giản Ưu, ông nói: "Ansel, ba tháng qua, Katrina đã tiến hành mười hai lần trị liệu với cậu, nó cho rằng tâm trạng cậu đã chuyển biến tốt đẹp, cậu nghĩ thế nào?"
Cận An đã sớm phát hiện sự thay đổi của mình, anh không phủ nhận, còn nói: "Đúng vậy, bây giờ cháu không còn mất ngủ như trước, ăn uống tốt hơn, tâm trạng giảm sút liên tục cũng bớt dần, gần đây cháu cảm thấy rất buông lơi."
Hoặc giả chính anh đã dần tự hiểu ra vấn đề của mình, lần rút khỏi giới âm nhạc này, không chỉ vì trên người anh đã xảy ra chuyện trong vòng giải trí, có lẽ quan trọng hơn là mười năm qua, anh còn thật sự chưa hiểu nơi đó có ý nghĩa thế nào. Sự phát triển của anh quá thuận lợi, cho nên anh thanh cao ngạo mạn, khi phát hiện hóa ra nơi đó không hợp với mình, anh lựa chọn bỏ đi.
Nụ cười của Raymon không thay đổi, "Thế thì rất tốt. Vậy cậu cho rằng bây giờ cậu đã nhận được hiệu quả trị liệu như mong muốn rồi chứ? Còn cần tiếp tục trị liệu nữa không?"
Lý do Raymon hỏi như thế, một là sau khi đánh giá xong trạng thái tinh thần của Cận An, thấy rằng anh đã có thể tự dựa vào bản thân điều chỉnh tâm lý của mình, không nhất định cần có bác sĩ tâm lý, tất nhiên tiếp tục trị liệu cũng được. Hai là ông xem xong tài liệu ghi chép của Giản Ưu, phát hiện việc trị liệu của họ không dính đến căn nguyên chân chính nằm trong nội tâm Cận An dẫn đến những tâm tình tiêu cực, cũng chính là nguyên nhân anh rút khỏi vòng giải trí.
Trong lòng mỗi người đều có những bí mật không muốn ai biết, cho dù bí mật này có thể khiến tâm trạng anh sụp đổ, anh cũng sẽ không nói ra. Mặc dù trị liệu tâm lý trong giai đoạn đầu tiên sẽ cố gắng thu thập tài liệu, làm rõ nguyên nhân tạo nên tình trạng tinh thần của bệnh nhân. Tất nhiên cũng không truy tìm những thứ này, ngược lại sử dụng khoa học, dùng thuốc để trợ giúp bệnh nhân.
Raymon thấy rằng, nếu Cận An thực sự không muốn đề cập tới chuyện đó, hỏi dò thế nào cũng không có ích lợi gì cả, suy cho cùng bác sĩ tâm lý cũng không phải vạn năng, dưới tình huống bệnh nhân kháng cự cũng không thể ép buộc đúng không?
Cận An nhìn Raymon, trong mắt anh lộ ra sự sáng tỏ, như hiểu được ý tứ ẩn bên trong lời Raymon. Anh nghĩ một lúc, mới nói: "Cháu thấy không cần tiếp tục nữa."
Trên thực tế, sáng sớm nay anh đã cảm thấy mình có thể tự điều chỉnh, dẫu sao tiết tấu của xã hội hiện đại rất cao, ai mà không có trở ngại tâm lý, cơ thể con người vốn có chức năng điều tiết, trên tinh thần cũng hiển nhiên giống vậy. Nếu không phải vì Giản Ưu, Cận An nghĩ, anh đã chấm dứt trị liệu từ lâu.
Raymon nở nụ cười, ký tên lên tài liệu, lưu hồ sơ, sau đó tài liệu này sẽ được để vào kho của bọn họ, biết đâu sau này nó sẽ không còn được thấy ánh mặt trời. Hoàn thành xong công việc, giao hồ sơ cho Amy, Raymon khi đi ngang qua Cận An cố ý vỗ vai anh, cười sang sảng: "Chàng trai, bây giờ chúng ta không phải bác sĩ và bệnh nhân, vậy thì chúng ta hãy nói chút chuyện riêng chứ nhỉ." Ông nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với Cận An.
Raymon phô ra tính hài hước khiến Cận An hiểu ý cười, anh gật đầu, bày tỏ sự chăm chú lắng nghe.
Raymon cố ý đi gần lại, đầu cũng để sát vào Cận An, giống như chắp đầu nói thầm, nhưng giọng ông lại không nhỏ chút nào: "Ansel, cậu biết tôi là ai chứ? Tôi là ông nội của Ưu Ưu, à, Ưu Ưu chính là Katrina."
Cận An đã sớm đoán ra, bởi vậy không quá ngạc nhiên, trái lại hỏi: "Cháu nhớ trước đây người đại diện của cháu sắp xếp bác sĩ tâm lý cho cháu hẳn là ông ạ, vậy thì Katrina làm bác sĩ của cháu là do sự sắp xếp của ông?"
Raymon cười như hoa nở, ông liên tục gật đầu, "Dĩ nhiên, ông không phải cho nó cơ hội... rèn luyện đó sao!" Ông không thể nói là xem mắt, trước đây ông chỉ giỡn chút, trêu chọc Ưu Ưu, ai ngờ nó lại thành sự thật. Tuy hôm đó nó nói trong điện thoại không rõ ràng, nhưng ông hiểu rõ tính cách của nó, lại thêm nhắc nhở ban đầu, còn có gì mà ông không hiểu?
Chẳng qua, việc ngoài ý muốn này lại cũng có tình lý. Raymon biết Ưu Ưu nhà mình yêu thích... giọng ca của anh chàng này, chung đụng với nhau, nhất là trước đây anh ta còn gặp phải tình trạng tinh thần khiến người ta thương tiếc, Ưu Ưu là người có bản nặng người mẹ quá lớn, không nghĩ cũng tưởng tượng ra được sẽ thế nào.
Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên nhóc Terry vô lại, nếu không phải nó "giật dây bắc cầu", nào có chuyện dễ dàng như thế! Gặp thằng nhóc thối kia, ông nhất định phải... khen ngợi nó thật tốt.
Cận An với chuyện Raymon nói rèn luyện chỉ khẽ nhíu mày.
Raymon nháy mắt ra hiệu với anh một hồi, sau đó ra vẻ rất mong đợi nhìn anh, "Ansel, cậu có cảm giác gì với Ưu Ưu nhà tôi?" Khụ khụ, là một bác sĩ tâm lý, Raymon rất thành thực nói với mọi người, ông thây khi Cận An nghe hai tiếng "Ưu Ưu", ánh mắt toát lên sự rung động, còn cả sự ấm áp và dịu dàng quanh người.
Nét mặt Cận An rất nghiêm túc, không muốn để trưởng bối của Giản Ưu trước mặt thấy được chút do dự và giả tạo nào từ anh, anh nói: "Cháu thích Katrina, cháu hi vọng sau này sẽ được ở bên cô ấy, người đi với cô ấy hết cuộc đời này sẽ là cháu."
"Lấy kết hôn làm tiền đề?" Raymon hỏi.
"Vâng." Cận An trả lời không chút chậm trễ.
Raymon cởi bỏ trạng thái hài hước nghịch ngợm, lúc này, ông chính là một ông cụ vừa hiền lành vừa cơ trí, trong mắt ông là sự hài lòng với Cận An, "Tốt lắm, tôi sẽ không giữ cậu lại nữa, tôi nghĩ cậu bây giờ khẳng định là có chuyện muốn làm, và người muốn gặp phải không?"
Cận An cúi người với Raymon, anh nói: "Cháu cám ơn ông, và xin ông hãy yên tâm."
Trước khi Cận An mở cửa Raymon gọi anh lại, lại biến thành ông cụ hài hước, nháy mắt cười: "Ansel, bên ngoài có món quà Ưu Ưu tặng cho cậu đấy."
Cận An sau khi kinh ngạc lại cám ơn Raymon, lúc này mới đẩy cửa ra ngoài. Còn Raymon lập tức đứng dậy đi tới chỗ mành rèm cửa kéo xuống, sau đó lặng lẽ vén lên một khe nhỏ, xuyên qua ô kính nhìn ra ngoài, thấy Giản Ưu, cô vừa cười vừa bước tới phía người đàn ông.
"Chà, nước Z có câu nói thế nào nhỉ? Gì mà con gái lớn không giữ được?" Raymon bĩu môi lẩm bẩm, ánh mắt lại không nhịn được nhìn chòng chọc bên ngoài.
Cận An đi ra thấy Giản Ưu không phải là không kinh ngạc, anh bước nhanh tới phía cô, nhìn nụ cười trên gương mặt cô, không giống với sự xấu hổ mất tự nhiên và né tránh lúc trước, nụ cười bây giờ so với trước khi họ ở bên nhau còn ôn nhu hơn, nhưng lại có một chút không giống, khiến anh cảm thấy sự rung động từ nụ cười đó.
"Katrina..." Anh đã tới trước mặt cô, khóa chặt cô lại, trong lòng chợt cao chợt thấp, có sự chờ mong, cũng có sự sợ hãi bị từ chối.
Giản Ưu vẫn cười, cô vươn tay ra, "Lần đầu gặp mặt, em là Katrina Hope, tên tiếng Trung là Giản Ưu. Ừm, em cảm thấy anh khiến em rất rung động, anh có bằng lòng hẹn hò với em không?"
Cận An có cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô gái, ánh mắt lộ ra sự dịu dàng như nước, đủ để khiến bất cứ người phụ nữ nào đắm chìm trong đó, anh nắm bàn tay cô để lên ngực, cười nói: "Không phải lần đầu tiên gặp, ngay tại sân trượt băng em đã sớm bước vào thế giới của anh, anh tất nhiên bằng lòng hẹn hò với em, Ưu Ưu thân ái."
Trong thế giới chỉ có tiếng Anh ở nơi này, thay đổi thân phận, anh chỉ muốn gọi cô là Ưu Ưu, âm điệu quên thuộc mang theo tiếng mẹ đẻ, du dương uyển chuyển, giống như sự rung động cô mang đến.
Nhìn cảnh ngọt ngào của hai người, người trong phòng khám lén lút quan sát đều vỗ tay, Raymon thì đi ra khỏi phòng, hô to với bọn họ: "Mấy đứa ở đây liếc mắt đưa tình cái gì, mau ra ngoài, thật đúng là đâm mù mắt tôi, Amy, thuốc nhỏ mắt của tôi đâu?"
Mọi người phát ra tiếng cười to, đều cảm thấy ông chủ mình thật đúng là một ông cụ đáng yêu, còn Giản Ưu dương dương tự đắc giơ hai bàn tay đan chặt nhau của mình và Cận An lên cho Raymon xem, "Raymon, cháu yêu đây, cho nên cháu muốn xin nghỉ dài hạn, trong thời gian này cháu sẽ không nhận thêm bất kỳ case nào nữa."
Raymon vung tay lên, không nhịn được cười, "Được, mau đi yêu đương đi!"
Giản Ưu và Cận An nhìn nhau cười, rời khỏi phòng khám, bên ngoài gió hơi lớn, anh khoác áo khoác lên cho Giản Ưu, nắm chặt tay cô trong bàn tay rộng lớn của mình, vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc, tràn đầy tình yêu say đắm.
Mành rèm cửa trong phòng làm việc của Raymon được kéo lên, nhìn qua ô kính có thể thấy rõ ràng bên ngoài, cho nên ông liếc cái đã thấy Cận An đang tới, ngón tay đặt trên tập tài liệu trên bàn gõ nhẹ xuống, cụp mắt nhìn nét chữ thanh tú trên đó.
Nghe tiếng gõ cửa, Raymon nói một tiếng mời vào, sau đó nhìn người đàn ông đi đến. Quan sát từ trên xuống dưới mấy lần, cảm thấy còn đẹp hơn cả hình trên web, khí chất cũng rất tốt. Raymon âm thầm gật đầu liên tục, cảm thấy Ưu Ưu rất tinh mắt, người đàn ông thế này, thật sự khiến người ta động tâm.
Song Raymon lại cảm hấy năng lực phòng ngự của Ưu Ưu nhà ông quá kém, mới được bao lâu cơ chứ? Chỉ mới hơn ba tháng thôi đã bị cướp mất "trái tim thiếu nữ", đem mối tình đầu trao cho người đàn ông ấy. Chậc, mất thể diện quá. Ông cụ Raymon đáng yêu cố ý quên đi việc khi lần đầu tiên gặp Sulla vợ mình cũng đã bị công hãm như thế.
Cận An cũng quan sát Raymon, anh thấy ông cụ trông có phần giống tiên trên trời này chắc là vị chuyện gia tâm lý ban đầu Lâm Trường Ca tìm cho anh. Hình như ông ấy còn là người thân của Katrina thì phải?
Raymon dường như cũng thấy bản thân đã nghĩ quá xa vời, nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười hiền lành với Cận An, ông nói: "Ansel, ngồi đi." Thấy Cận An ngồi xuống, ông mới giới thiệu bản thân, "Tôi là Raymon Hope, sau này, tôi sẽ phụ trách việc điều trị cho cậu."
Cận An không có kinh ngạc, không bất mãn, mặc dù có nghi hoặc, anh cũng chỉ gật đầu, theo lễ chào hỏi Raymon.
Trong ánh mắt Raymon không khỏi hiện lên sự trêu đùa, ông hỏi Cận An: "Chẳng nhẽ cậu không hỏi vì sao tôi lại thành bác sĩ chữa bệnh cho cậu à? Không hỏi một chút về việc của Ưu Ưu?"
Cận An nhẹ nhàng lắc đầu, "Cháu sẽ tự hỏi cô ấy."
Raymon nghe xong cũng không để ý, đến lúc ấy tự nhiên ông có thể tự đi xem, hoặc bảo nhóc Terry truyền lại tin tức hiện trường cho ông cũng được. Ông mở tài liệu trên bàn, chỉ vào một trang, có sơ kết của Giản Ưu, ông nói: "Ansel, ba tháng qua, Katrina đã tiến hành mười hai lần trị liệu với cậu, nó cho rằng tâm trạng cậu đã chuyển biến tốt đẹp, cậu nghĩ thế nào?"
Cận An đã sớm phát hiện sự thay đổi của mình, anh không phủ nhận, còn nói: "Đúng vậy, bây giờ cháu không còn mất ngủ như trước, ăn uống tốt hơn, tâm trạng giảm sút liên tục cũng bớt dần, gần đây cháu cảm thấy rất buông lơi."
Hoặc giả chính anh đã dần tự hiểu ra vấn đề của mình, lần rút khỏi giới âm nhạc này, không chỉ vì trên người anh đã xảy ra chuyện trong vòng giải trí, có lẽ quan trọng hơn là mười năm qua, anh còn thật sự chưa hiểu nơi đó có ý nghĩa thế nào. Sự phát triển của anh quá thuận lợi, cho nên anh thanh cao ngạo mạn, khi phát hiện hóa ra nơi đó không hợp với mình, anh lựa chọn bỏ đi.
Nụ cười của Raymon không thay đổi, "Thế thì rất tốt. Vậy cậu cho rằng bây giờ cậu đã nhận được hiệu quả trị liệu như mong muốn rồi chứ? Còn cần tiếp tục trị liệu nữa không?"
Lý do Raymon hỏi như thế, một là sau khi đánh giá xong trạng thái tinh thần của Cận An, thấy rằng anh đã có thể tự dựa vào bản thân điều chỉnh tâm lý của mình, không nhất định cần có bác sĩ tâm lý, tất nhiên tiếp tục trị liệu cũng được. Hai là ông xem xong tài liệu ghi chép của Giản Ưu, phát hiện việc trị liệu của họ không dính đến căn nguyên chân chính nằm trong nội tâm Cận An dẫn đến những tâm tình tiêu cực, cũng chính là nguyên nhân anh rút khỏi vòng giải trí.
Trong lòng mỗi người đều có những bí mật không muốn ai biết, cho dù bí mật này có thể khiến tâm trạng anh sụp đổ, anh cũng sẽ không nói ra. Mặc dù trị liệu tâm lý trong giai đoạn đầu tiên sẽ cố gắng thu thập tài liệu, làm rõ nguyên nhân tạo nên tình trạng tinh thần của bệnh nhân. Tất nhiên cũng không truy tìm những thứ này, ngược lại sử dụng khoa học, dùng thuốc để trợ giúp bệnh nhân.
Raymon thấy rằng, nếu Cận An thực sự không muốn đề cập tới chuyện đó, hỏi dò thế nào cũng không có ích lợi gì cả, suy cho cùng bác sĩ tâm lý cũng không phải vạn năng, dưới tình huống bệnh nhân kháng cự cũng không thể ép buộc đúng không?
Cận An nhìn Raymon, trong mắt anh lộ ra sự sáng tỏ, như hiểu được ý tứ ẩn bên trong lời Raymon. Anh nghĩ một lúc, mới nói: "Cháu thấy không cần tiếp tục nữa."
Trên thực tế, sáng sớm nay anh đã cảm thấy mình có thể tự điều chỉnh, dẫu sao tiết tấu của xã hội hiện đại rất cao, ai mà không có trở ngại tâm lý, cơ thể con người vốn có chức năng điều tiết, trên tinh thần cũng hiển nhiên giống vậy. Nếu không phải vì Giản Ưu, Cận An nghĩ, anh đã chấm dứt trị liệu từ lâu.
Raymon nở nụ cười, ký tên lên tài liệu, lưu hồ sơ, sau đó tài liệu này sẽ được để vào kho của bọn họ, biết đâu sau này nó sẽ không còn được thấy ánh mặt trời. Hoàn thành xong công việc, giao hồ sơ cho Amy, Raymon khi đi ngang qua Cận An cố ý vỗ vai anh, cười sang sảng: "Chàng trai, bây giờ chúng ta không phải bác sĩ và bệnh nhân, vậy thì chúng ta hãy nói chút chuyện riêng chứ nhỉ." Ông nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với Cận An.
Raymon phô ra tính hài hước khiến Cận An hiểu ý cười, anh gật đầu, bày tỏ sự chăm chú lắng nghe.
Raymon cố ý đi gần lại, đầu cũng để sát vào Cận An, giống như chắp đầu nói thầm, nhưng giọng ông lại không nhỏ chút nào: "Ansel, cậu biết tôi là ai chứ? Tôi là ông nội của Ưu Ưu, à, Ưu Ưu chính là Katrina."
Cận An đã sớm đoán ra, bởi vậy không quá ngạc nhiên, trái lại hỏi: "Cháu nhớ trước đây người đại diện của cháu sắp xếp bác sĩ tâm lý cho cháu hẳn là ông ạ, vậy thì Katrina làm bác sĩ của cháu là do sự sắp xếp của ông?"
Raymon cười như hoa nở, ông liên tục gật đầu, "Dĩ nhiên, ông không phải cho nó cơ hội... rèn luyện đó sao!" Ông không thể nói là xem mắt, trước đây ông chỉ giỡn chút, trêu chọc Ưu Ưu, ai ngờ nó lại thành sự thật. Tuy hôm đó nó nói trong điện thoại không rõ ràng, nhưng ông hiểu rõ tính cách của nó, lại thêm nhắc nhở ban đầu, còn có gì mà ông không hiểu?
Chẳng qua, việc ngoài ý muốn này lại cũng có tình lý. Raymon biết Ưu Ưu nhà mình yêu thích... giọng ca của anh chàng này, chung đụng với nhau, nhất là trước đây anh ta còn gặp phải tình trạng tinh thần khiến người ta thương tiếc, Ưu Ưu là người có bản nặng người mẹ quá lớn, không nghĩ cũng tưởng tượng ra được sẽ thế nào.
Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên nhóc Terry vô lại, nếu không phải nó "giật dây bắc cầu", nào có chuyện dễ dàng như thế! Gặp thằng nhóc thối kia, ông nhất định phải... khen ngợi nó thật tốt.
Cận An với chuyện Raymon nói rèn luyện chỉ khẽ nhíu mày.
Raymon nháy mắt ra hiệu với anh một hồi, sau đó ra vẻ rất mong đợi nhìn anh, "Ansel, cậu có cảm giác gì với Ưu Ưu nhà tôi?" Khụ khụ, là một bác sĩ tâm lý, Raymon rất thành thực nói với mọi người, ông thây khi Cận An nghe hai tiếng "Ưu Ưu", ánh mắt toát lên sự rung động, còn cả sự ấm áp và dịu dàng quanh người.
Nét mặt Cận An rất nghiêm túc, không muốn để trưởng bối của Giản Ưu trước mặt thấy được chút do dự và giả tạo nào từ anh, anh nói: "Cháu thích Katrina, cháu hi vọng sau này sẽ được ở bên cô ấy, người đi với cô ấy hết cuộc đời này sẽ là cháu."
"Lấy kết hôn làm tiền đề?" Raymon hỏi.
"Vâng." Cận An trả lời không chút chậm trễ.
Raymon cởi bỏ trạng thái hài hước nghịch ngợm, lúc này, ông chính là một ông cụ vừa hiền lành vừa cơ trí, trong mắt ông là sự hài lòng với Cận An, "Tốt lắm, tôi sẽ không giữ cậu lại nữa, tôi nghĩ cậu bây giờ khẳng định là có chuyện muốn làm, và người muốn gặp phải không?"
Cận An cúi người với Raymon, anh nói: "Cháu cám ơn ông, và xin ông hãy yên tâm."
Trước khi Cận An mở cửa Raymon gọi anh lại, lại biến thành ông cụ hài hước, nháy mắt cười: "Ansel, bên ngoài có món quà Ưu Ưu tặng cho cậu đấy."
Cận An sau khi kinh ngạc lại cám ơn Raymon, lúc này mới đẩy cửa ra ngoài. Còn Raymon lập tức đứng dậy đi tới chỗ mành rèm cửa kéo xuống, sau đó lặng lẽ vén lên một khe nhỏ, xuyên qua ô kính nhìn ra ngoài, thấy Giản Ưu, cô vừa cười vừa bước tới phía người đàn ông.
"Chà, nước Z có câu nói thế nào nhỉ? Gì mà con gái lớn không giữ được?" Raymon bĩu môi lẩm bẩm, ánh mắt lại không nhịn được nhìn chòng chọc bên ngoài.
Cận An đi ra thấy Giản Ưu không phải là không kinh ngạc, anh bước nhanh tới phía cô, nhìn nụ cười trên gương mặt cô, không giống với sự xấu hổ mất tự nhiên và né tránh lúc trước, nụ cười bây giờ so với trước khi họ ở bên nhau còn ôn nhu hơn, nhưng lại có một chút không giống, khiến anh cảm thấy sự rung động từ nụ cười đó.
"Katrina..." Anh đã tới trước mặt cô, khóa chặt cô lại, trong lòng chợt cao chợt thấp, có sự chờ mong, cũng có sự sợ hãi bị từ chối.
Giản Ưu vẫn cười, cô vươn tay ra, "Lần đầu gặp mặt, em là Katrina Hope, tên tiếng Trung là Giản Ưu. Ừm, em cảm thấy anh khiến em rất rung động, anh có bằng lòng hẹn hò với em không?"
Cận An có cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô gái, ánh mắt lộ ra sự dịu dàng như nước, đủ để khiến bất cứ người phụ nữ nào đắm chìm trong đó, anh nắm bàn tay cô để lên ngực, cười nói: "Không phải lần đầu tiên gặp, ngay tại sân trượt băng em đã sớm bước vào thế giới của anh, anh tất nhiên bằng lòng hẹn hò với em, Ưu Ưu thân ái."
Trong thế giới chỉ có tiếng Anh ở nơi này, thay đổi thân phận, anh chỉ muốn gọi cô là Ưu Ưu, âm điệu quên thuộc mang theo tiếng mẹ đẻ, du dương uyển chuyển, giống như sự rung động cô mang đến.
Nhìn cảnh ngọt ngào của hai người, người trong phòng khám lén lút quan sát đều vỗ tay, Raymon thì đi ra khỏi phòng, hô to với bọn họ: "Mấy đứa ở đây liếc mắt đưa tình cái gì, mau ra ngoài, thật đúng là đâm mù mắt tôi, Amy, thuốc nhỏ mắt của tôi đâu?"
Mọi người phát ra tiếng cười to, đều cảm thấy ông chủ mình thật đúng là một ông cụ đáng yêu, còn Giản Ưu dương dương tự đắc giơ hai bàn tay đan chặt nhau của mình và Cận An lên cho Raymon xem, "Raymon, cháu yêu đây, cho nên cháu muốn xin nghỉ dài hạn, trong thời gian này cháu sẽ không nhận thêm bất kỳ case nào nữa."
Raymon vung tay lên, không nhịn được cười, "Được, mau đi yêu đương đi!"
Giản Ưu và Cận An nhìn nhau cười, rời khỏi phòng khám, bên ngoài gió hơi lớn, anh khoác áo khoác lên cho Giản Ưu, nắm chặt tay cô trong bàn tay rộng lớn của mình, vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc, tràn đầy tình yêu say đắm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mành rèm cửa trong phòng làm việc của Raymon được kéo lên, nhìn qua ô kính có thể thấy rõ ràng bên ngoài, cho nên ông liếc cái đã thấy Cận An đang tới, ngón tay đặt trên tập tài liệu trên bàn gõ nhẹ xuống, cụp mắt nhìn nét chữ thanh tú trên đó.
Nghe tiếng gõ cửa, Raymon nói một tiếng mời vào, sau đó nhìn người đàn ông đi đến. Quan sát từ trên xuống dưới mấy lần, cảm thấy còn đẹp hơn cả hình trên web, khí chất cũng rất tốt. Raymon âm thầm gật đầu liên tục, cảm thấy Ưu Ưu rất tinh mắt, người đàn ông thế này, thật sự khiến người ta động tâm.
Song Raymon lại cảm hấy năng lực phòng ngự của Ưu Ưu nhà ông quá kém, mới được bao lâu cơ chứ? Chỉ mới hơn ba tháng thôi đã bị cướp mất "trái tim thiếu nữ", đem mối tình đầu trao cho người đàn ông ấy. Chậc, mất thể diện quá. Ông cụ Raymon đáng yêu cố ý quên đi việc khi lần đầu tiên gặp Sulla vợ mình cũng đã bị công hãm như thế.
Cận An cũng quan sát Raymon, anh thấy ông cụ trông có phần giống tiên trên trời này chắc là vị chuyện gia tâm lý ban đầu Lâm Trường Ca tìm cho anh. Hình như ông ấy còn là người thân của Katrina thì phải?
Raymon dường như cũng thấy bản thân đã nghĩ quá xa vời, nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười hiền lành với Cận An, ông nói: "Ansel, ngồi đi." Thấy Cận An ngồi xuống, ông mới giới thiệu bản thân, "Tôi là Raymon Hope, sau này, tôi sẽ phụ trách việc điều trị cho cậu."
Cận An không có kinh ngạc, không bất mãn, mặc dù có nghi hoặc, anh cũng chỉ gật đầu, theo lễ chào hỏi Raymon.
Trong ánh mắt Raymon không khỏi hiện lên sự trêu đùa, ông hỏi Cận An: "Chẳng nhẽ cậu không hỏi vì sao tôi lại thành bác sĩ chữa bệnh cho cậu à? Không hỏi một chút về việc của Ưu Ưu?"
Cận An nhẹ nhàng lắc đầu, "Cháu sẽ tự hỏi cô ấy."
Raymon nghe xong cũng không để ý, đến lúc ấy tự nhiên ông có thể tự đi xem, hoặc bảo nhóc Terry truyền lại tin tức hiện trường cho ông cũng được. Ông mở tài liệu trên bàn, chỉ vào một trang, có sơ kết của Giản Ưu, ông nói: "Ansel, ba tháng qua, Katrina đã tiến hành mười hai lần trị liệu với cậu, nó cho rằng tâm trạng cậu đã chuyển biến tốt đẹp, cậu nghĩ thế nào?"
Cận An đã sớm phát hiện sự thay đổi của mình, anh không phủ nhận, còn nói: "Đúng vậy, bây giờ cháu không còn mất ngủ như trước, ăn uống tốt hơn, tâm trạng giảm sút liên tục cũng bớt dần, gần đây cháu cảm thấy rất buông lơi."
Hoặc giả chính anh đã dần tự hiểu ra vấn đề của mình, lần rút khỏi giới âm nhạc này, không chỉ vì trên người anh đã xảy ra chuyện trong vòng giải trí, có lẽ quan trọng hơn là mười năm qua, anh còn thật sự chưa hiểu nơi đó có ý nghĩa thế nào. Sự phát triển của anh quá thuận lợi, cho nên anh thanh cao ngạo mạn, khi phát hiện hóa ra nơi đó không hợp với mình, anh lựa chọn bỏ đi.
Nụ cười của Raymon không thay đổi, "Thế thì rất tốt. Vậy cậu cho rằng bây giờ cậu đã nhận được hiệu quả trị liệu như mong muốn rồi chứ? Còn cần tiếp tục trị liệu nữa không?"
Lý do Raymon hỏi như thế, một là sau khi đánh giá xong trạng thái tinh thần của Cận An, thấy rằng anh đã có thể tự dựa vào bản thân điều chỉnh tâm lý của mình, không nhất định cần có bác sĩ tâm lý, tất nhiên tiếp tục trị liệu cũng được. Hai là ông xem xong tài liệu ghi chép của Giản Ưu, phát hiện việc trị liệu của họ không dính đến căn nguyên chân chính nằm trong nội tâm Cận An dẫn đến những tâm tình tiêu cực, cũng chính là nguyên nhân anh rút khỏi vòng giải trí.
Trong lòng mỗi người đều có những bí mật không muốn ai biết, cho dù bí mật này có thể khiến tâm trạng anh sụp đổ, anh cũng sẽ không nói ra. Mặc dù trị liệu tâm lý trong giai đoạn đầu tiên sẽ cố gắng thu thập tài liệu, làm rõ nguyên nhân tạo nên tình trạng tinh thần của bệnh nhân. Tất nhiên cũng không truy tìm những thứ này, ngược lại sử dụng khoa học, dùng thuốc để trợ giúp bệnh nhân.
Raymon thấy rằng, nếu Cận An thực sự không muốn đề cập tới chuyện đó, hỏi dò thế nào cũng không có ích lợi gì cả, suy cho cùng bác sĩ tâm lý cũng không phải vạn năng, dưới tình huống bệnh nhân kháng cự cũng không thể ép buộc đúng không?
Cận An nhìn Raymon, trong mắt anh lộ ra sự sáng tỏ, như hiểu được ý tứ ẩn bên trong lời Raymon. Anh nghĩ một lúc, mới nói: "Cháu thấy không cần tiếp tục nữa."
Trên thực tế, sáng sớm nay anh đã cảm thấy mình có thể tự điều chỉnh, dẫu sao tiết tấu của xã hội hiện đại rất cao, ai mà không có trở ngại tâm lý, cơ thể con người vốn có chức năng điều tiết, trên tinh thần cũng hiển nhiên giống vậy. Nếu không phải vì Giản Ưu, Cận An nghĩ, anh đã chấm dứt trị liệu từ lâu.
Raymon nở nụ cười, ký tên lên tài liệu, lưu hồ sơ, sau đó tài liệu này sẽ được để vào kho của bọn họ, biết đâu sau này nó sẽ không còn được thấy ánh mặt trời. Hoàn thành xong công việc, giao hồ sơ cho Amy, Raymon khi đi ngang qua Cận An cố ý vỗ vai anh, cười sang sảng: "Chàng trai, bây giờ chúng ta không phải bác sĩ và bệnh nhân, vậy thì chúng ta hãy nói chút chuyện riêng chứ nhỉ." Ông nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với Cận An.
Raymon phô ra tính hài hước khiến Cận An hiểu ý cười, anh gật đầu, bày tỏ sự chăm chú lắng nghe.
Raymon cố ý đi gần lại, đầu cũng để sát vào Cận An, giống như chắp đầu nói thầm, nhưng giọng ông lại không nhỏ chút nào: "Ansel, cậu biết tôi là ai chứ? Tôi là ông nội của Ưu Ưu, à, Ưu Ưu chính là Katrina."
Cận An đã sớm đoán ra, bởi vậy không quá ngạc nhiên, trái lại hỏi: "Cháu nhớ trước đây người đại diện của cháu sắp xếp bác sĩ tâm lý cho cháu hẳn là ông ạ, vậy thì Katrina làm bác sĩ của cháu là do sự sắp xếp của ông?"
Raymon cười như hoa nở, ông liên tục gật đầu, "Dĩ nhiên, ông không phải cho nó cơ hội... rèn luyện đó sao!" Ông không thể nói là xem mắt, trước đây ông chỉ giỡn chút, trêu chọc Ưu Ưu, ai ngờ nó lại thành sự thật. Tuy hôm đó nó nói trong điện thoại không rõ ràng, nhưng ông hiểu rõ tính cách của nó, lại thêm nhắc nhở ban đầu, còn có gì mà ông không hiểu?
Chẳng qua, việc ngoài ý muốn này lại cũng có tình lý. Raymon biết Ưu Ưu nhà mình yêu thích... giọng ca của anh chàng này, chung đụng với nhau, nhất là trước đây anh ta còn gặp phải tình trạng tinh thần khiến người ta thương tiếc, Ưu Ưu là người có bản nặng người mẹ quá lớn, không nghĩ cũng tưởng tượng ra được sẽ thế nào.
Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên nhóc Terry vô lại, nếu không phải nó "giật dây bắc cầu", nào có chuyện dễ dàng như thế! Gặp thằng nhóc thối kia, ông nhất định phải... khen ngợi nó thật tốt.
Cận An với chuyện Raymon nói rèn luyện chỉ khẽ nhíu mày.
Raymon nháy mắt ra hiệu với anh một hồi, sau đó ra vẻ rất mong đợi nhìn anh, "Ansel, cậu có cảm giác gì với Ưu Ưu nhà tôi?" Khụ khụ, là một bác sĩ tâm lý, Raymon rất thành thực nói với mọi người, ông thây khi Cận An nghe hai tiếng "Ưu Ưu", ánh mắt toát lên sự rung động, còn cả sự ấm áp và dịu dàng quanh người.
Nét mặt Cận An rất nghiêm túc, không muốn để trưởng bối của Giản Ưu trước mặt thấy được chút do dự và giả tạo nào từ anh, anh nói: "Cháu thích Katrina, cháu hi vọng sau này sẽ được ở bên cô ấy, người đi với cô ấy hết cuộc đời này sẽ là cháu."
"Lấy kết hôn làm tiền đề?" Raymon hỏi.
"Vâng." Cận An trả lời không chút chậm trễ.
Raymon cởi bỏ trạng thái hài hước nghịch ngợm, lúc này, ông chính là một ông cụ vừa hiền lành vừa cơ trí, trong mắt ông là sự hài lòng với Cận An, "Tốt lắm, tôi sẽ không giữ cậu lại nữa, tôi nghĩ cậu bây giờ khẳng định là có chuyện muốn làm, và người muốn gặp phải không?"
Cận An cúi người với Raymon, anh nói: "Cháu cám ơn ông, và xin ông hãy yên tâm."
Trước khi Cận An mở cửa Raymon gọi anh lại, lại biến thành ông cụ hài hước, nháy mắt cười: "Ansel, bên ngoài có món quà Ưu Ưu tặng cho cậu đấy."
Cận An sau khi kinh ngạc lại cám ơn Raymon, lúc này mới đẩy cửa ra ngoài. Còn Raymon lập tức đứng dậy đi tới chỗ mành rèm cửa kéo xuống, sau đó lặng lẽ vén lên một khe nhỏ, xuyên qua ô kính nhìn ra ngoài, thấy Giản Ưu, cô vừa cười vừa bước tới phía người đàn ông.
"Chà, nước Z có câu nói thế nào nhỉ? Gì mà con gái lớn không giữ được?" Raymon bĩu môi lẩm bẩm, ánh mắt lại không nhịn được nhìn chòng chọc bên ngoài.
Cận An đi ra thấy Giản Ưu không phải là không kinh ngạc, anh bước nhanh tới phía cô, nhìn nụ cười trên gương mặt cô, không giống với sự xấu hổ mất tự nhiên và né tránh lúc trước, nụ cười bây giờ so với trước khi họ ở bên nhau còn ôn nhu hơn, nhưng lại có một chút không giống, khiến anh cảm thấy sự rung động từ nụ cười đó.
"Katrina..." Anh đã tới trước mặt cô, khóa chặt cô lại, trong lòng chợt cao chợt thấp, có sự chờ mong, cũng có sự sợ hãi bị từ chối.
Giản Ưu vẫn cười, cô vươn tay ra, "Lần đầu gặp mặt, em là Katrina Hope, tên tiếng Trung là Giản Ưu. Ừm, em cảm thấy anh khiến em rất rung động, anh có bằng lòng hẹn hò với em không?"
Cận An có cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô gái, ánh mắt lộ ra sự dịu dàng như nước, đủ để khiến bất cứ người phụ nữ nào đắm chìm trong đó, anh nắm bàn tay cô để lên ngực, cười nói: "Không phải lần đầu tiên gặp, ngay tại sân trượt băng em đã sớm bước vào thế giới của anh, anh tất nhiên bằng lòng hẹn hò với em, Ưu Ưu thân ái."
Trong thế giới chỉ có tiếng Anh ở nơi này, thay đổi thân phận, anh chỉ muốn gọi cô là Ưu Ưu, âm điệu quên thuộc mang theo tiếng mẹ đẻ, du dương uyển chuyển, giống như sự rung động cô mang đến.
Nhìn cảnh ngọt ngào của hai người, người trong phòng khám lén lút quan sát đều vỗ tay, Raymon thì đi ra khỏi phòng, hô to với bọn họ: "Mấy đứa ở đây liếc mắt đưa tình cái gì, mau ra ngoài, thật đúng là đâm mù mắt tôi, Amy, thuốc nhỏ mắt của tôi đâu?"
Mọi người phát ra tiếng cười to, đều cảm thấy ông chủ mình thật đúng là một ông cụ đáng yêu, còn Giản Ưu dương dương tự đắc giơ hai bàn tay đan chặt nhau của mình và Cận An lên cho Raymon xem, "Raymon, cháu yêu đây, cho nên cháu muốn xin nghỉ dài hạn, trong thời gian này cháu sẽ không nhận thêm bất kỳ case nào nữa."
Raymon vung tay lên, không nhịn được cười, "Được, mau đi yêu đương đi!"
Giản Ưu và Cận An nhìn nhau cười, rời khỏi phòng khám, bên ngoài gió hơi lớn, anh khoác áo khoác lên cho Giản Ưu, nắm chặt tay cô trong bàn tay rộng lớn của mình, vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc, tràn đầy tình yêu say đắm.