Giản Ưu được Terry dẫn về phòng mình, trên giường đặt một chiếc hộp được bao gói tinh xảo, Terry đứng trước giường, cúi người, giống như một vị quản gia xuất sắc, cậu dùng tay ra hiệu: "Quý cô xinh đẹp ơi, đây là món quà mà chủ nhân nhà tôi đã dày công chuẩn bị, xin mời."
Giản Ưu thấy cậu thích diễn liền cũng theo ý cậu: "Cám ơn." Sau đó giật dây cột, chiếc hộp mở ra, là một chiếc váy rất xinh đẹp, cô cầm váy lên, chất liệu tơ tằm với màu cam ấp áp, đơn giản thanh lịch, rất tương xứng với khí chất của Giản Ưu, hơn nữa màu cam có lẽ là Cận An cảm thấy Giản Ưu cũng ấm áp hệt như màu sắc này.
Dưới ánh đèn vàng khuôn mặt cô tỏa ra nét dịu dàng xinh đẹp, nụ cười trên môi kia là biết cô rất vừa ý với món quà, hoặc nói là tình yêu say đắm dành cho người đã tặng quà.
Terry ra vẻ người lớn nói: "Quý cô xinh đẹp, xin hãy thay chiếc váy này, tôi sẽ chờ ngoài cửa." Sau khi cúi chào, cậu cũng ra khỏi phòng Giản Ưu, còn có thể nghe thấy cậu nói nhỏ: "Hì hì, Miêu Miêu quả nhiên rất thích bố."
Động tác của Giản Ưu rất nhanh, lập tức thay chiếc váy xinh xắn, dáng váy ôm người khiến vóc dáng cô hiện ra không bỏ sót, cô còn cố ý thêm chút trang sức, tóc vén lên, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, cô lấy một cái hộp dây chuyền trong ngăn kéo ra, đây là sợi dây chuyền tháng trước Cận An đã tặng cô vào hôm sinh nhật, viên kim cương đơn giản trang nhã xinh đẹp, rất hợp với chiếc váy này.
Cô mở cửa phòng liền thấy Terry, cậu đứng thẳng lưng, bụng hóp lại, mắt nhìn Giản Ưu, "Quý cô xinh đẹp, cô thật quá mỹ lệ, xin cô hãy đi theo tôi."
Lúc Giản Ưu đi xuống, Raymon và Sulla nhìn qua mà mắt sáng cả lên, cảm thấy cô cháu gái sao lại xinh đẹp như thế, liên tục khen ngợi, sau đó khi Terry dẫn Giản Ưu ra ngoài vườn, họ còn cố ý đi chậm lại phía sau.
Trong vườn, Cận An đã sớm bố trí hoàn tất mọi thứ, không có đồ trang trí tinh xảo, không có muôn vàn ánh đèn, anh chỉ đặt những chiếc dèn lồng xếp cách nhau một mét, đi từ nhà đến chỗ Cận An đứng khoảng mười mét, cộng lại cũng chỉ ba mươi ngọn đèn lồng, tối nay ông trời như cũng quan tâm hơn, gió thổi nhẹ nhàng, không làm tắt những ngọn nến đặt trong đèn.
Giản Ưu bị Terry kéo đến "Lối vào", cách mười mét nhìn người đàn ông đứng ở bên kia, tỏ ra ngạc nhiên, cũng có cảm động và hạnh phúc. Cô cúi người hôn lên má Terry, "Cám ơn cậu nhé, vị quản gia đáng yêu."
"Đây là trách nhiệm của tôi, thưa quý cô xinh đẹp." Terry nắm lấy tay Giản Ưu, hôn nhẹ lên lưng bàn tay cô. Động tác này của cậu khiến những người khác đều bật cười, mà trong bầu không khí tươi vui này, tâm tư của họ chú ý nhiều hơn cả là Cận An và Giản Ưu.
Động tác của Cận An nháy mắt kéo Giản Ưu trở lại, anh đi tới phía cô, từng bước một, giống như rất chậm, nhưng lại rất nhanh, anh cầm bó hoa ôm sau lưng ra đưa cho cô. Không phải trăm nghìn đóa, mười một bông hoa hồng, đại biểu sự một lòng một dạ của anh, cùng với hứa hẹn cả cuộc đời.
"Ưu Ưu, em có bằng lòng trao tay mình cho anh không?" Anh mỉm cười mở lòng bàn tay ra, tình cảm nồng nàn hiện cả ra trước mắt. Không phải anh không biết những lời lẽ văn hoa hơn, không phải anh không nghĩ ra những câu khiến người khác xúc động, nhưng nghìn vạn câu nói, cuối cùng mong muốn của anh không phải nắm tay cô đi hết cuộc đời này sao? Vì vậy, anh bỏ đi tất cả những lời thừa thãi, chỉ hỏi cô có bằng lòng trao tay cho anh không.
Làm sao mà cô lại không muốn chứ? Hạt giống rung động từ khi trồng lên, đến giờ đã như một cây mây quấn chặt lấy trái tim cô, được tình cảm tưới tắm ngày càng nhiều khiến cây mây càng khoẻ mạnh bền chắc. Cô gật đầu, ngậm cười đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Cận An lập tức nắm chặt tay cô, bước lên một bước, thân hình cao lớn có thể che phủ toàn bộ người cô, anh hơi cúi người, hôn nhẹ lên trái cô. Bốn mắt nhìn nhau toát ra yêu thương khiến cặp vợ chồng già Raymon và Sulla đứng phía sau đều cảm nhận tình yêu vừa ấm áp và quyết liệt khi còn trẻ, Terry thì đơn thuần hơn chỉ tỏ ra vui vẻ, tuy cậu hay tỏ ra người lớn, thế nhưng thực tế cậu vẫn chỉ là một đứa bé ngây thơ đơn thuần.
Cận An lùi lại, dắt tay Giản Ưu đi dọc theo con đường nhỏ đã bố trí, trong bầu trời đêm được chiếu sáng từ những chiếc đèn lồng giấy. Giản Ưu có thể thấy phía trước là một vật gì đó được vải bố che lại, cô nghi ngờ nhìn về phía Cận An, cảm nhận anh kéo tay cô đặt lên tấm vải, bảo cô nắm lấy một góc, "Một, hai, ba." Theo tiếng nói của anh, họ cùng kéo tấm vải, lộ ra vật bên trong.
Một bức tượng gỗ, bức tượng cao cỡ nửa người, một thiên sứ xinh đẹp, đôi cánh dịu dàng thu lại sau lưng, khuôn mặt nhu hòa, tuy kỹ thuật điêu khắc không quá thuần thục, trông vẫn còn thô ráp, nhưng không thể ngăn được tấm lòng của người điêu khắc, bởi vì những người ở đây đều nhận ra hình mẫu của thiên sứ xinh đẹp ấy chính là Giản Ưu.
Nhìn theo ánh mắt của bức tượng, có thể thấy được một thiên sứ bé con trong ngực, mái tóc che trên đầu, cơ thể trần trụi, nằm ở vị trí được thiên sứ tóc dài che chở, cho nên Terry tuy nhận ra thiên sứ bé con là mình nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, mà chỉ thấy hết sức hưng phấn.
Cậu nhóc đi đến đứng giữa Cận An và Giản Ưu, nắm lấy tay hai người.
Cận An xoa đầu cậu, sau đó nhìn Raymon và Sulla đi đến, quỳ một gối xuống đối diện Giản Ưu, lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu, chăm chú nhìn cô, "Ưu Ưu, anh mang theo toàn bộ tấm lòng hỏi đến em, em có bằng lòng gả cho anh không?"
Giản Ưu quay đầu nhìn Raymon và Sulla, ánh mắt dịu dàng, nụ cười yêu thương mang theo sự cổ vũ và chúc phúc của họ.
Giản Ưu vẫn nghĩ như cũ, làm sao cô lại không muốn? Cho nên cô liền đưa tay cho anh, "Em bằng lòng." Ba từ này đã được vô số cặp tình nhân nói qua, mỗi khi nghe được cô đều cảm thấy hạnh phúc, lúc này được nói ra từ miệng mình, cô càng thấy được ba từ này đại biểu cho điều gì, đó là tình yêu lớn nhất của người phụ nữ với người yêu, bởi vì cô bằng lòng trao tất cả của mình cho người đàn ông.
Họ ôm lấy nhau, hôn nhau, chúc mừng, tất cả đều đến một cách tự nhiên, trong buổi tối này, không có gì hạnh phúc và ấm áp hơn.
Ngày mùng Chín tháng Mười Hai, sau này có lẽ sẽ là ngày khiến cho vô số fan hâm mộ của Ansel rớt nước mắt, tiếc nuối vô cùng mà cũng vô vàn lời chúc phúc, bởi vì vào ngày ấy, dưới tình huống họ không biết gì, thần tượng Ansel của họ đã kết hôn.
Hôn lễ mặc dù chỉ chuẩn bị trong hai tháng, nhưng mọi thứ đều hoàn hảo, dựa theo thân phận của Raymon, hôn lễ của cháu gái ông cũng có thể nổi tiếng khắp giới học sĩ, mà thân phận của Cận An còn mang tới vô số sự chú ý, có điều hôm nay, đây chỉ là hôn lễ của Cận An và Giản Ưu, không còn thân phận nào khác của anh.
Hôn lễ được tổ chức ở một giáo đường trong thành phố C,khách mời đều là người nhà bạn bè. Khi Raymon dẫn Giản Ưu đi về phía cha xứ, họ cùng chúc phúc, mỉm cười, sau đó khi hôn lễ hoàn thành họ đều nhiệt liệt vỗ tay, vậy cũng đã thỏa mãn.
Cận An mặc một bộ âu phục màu trắng tinh khiết, mỗi một chi tiết đều được xử lý tỉ mỉ, anh nhìn theo hướng Raymon và Giản Ưu, nhìn người phụ nữ sắp trở thành vợ anh đang tiến về phía anh, những cậu bạn nhỏ của Terry và cậu cầm giỏ hoa đi theo sau, vui tươi hớn hở tung hoa lên, những cánh hoa bay phấp phới, hôm nay là ngày mà Miêu Miêu nhà cậu lập gia đình!
Cuối cùng, Giản Ưu dừng lại, Raymon cầm bàn tay cô trao cho Cận An, "Ansel, ông giao món quà tốt đẹp nhất cuộc đời vợ chồng ông cho cháu, quá khứ của nó thuộc về ông bà, cháu chưa từng trải qua, nhưng bây giờ và tương lai của nó đều sẽ chia sẻ với cháu, mong cháu hãy quý trọng yêu thương nó, bảo bối của ông."
"Cháu xin bảo đảm." Cận An không chút miễn cưỡng, ánh mắt trong suốt, tay khác thì nắm chặt tay Raymon, trong ánh mắt chúc phúc của ông, dắt tay Giản Ưu quay về phía cha xứ.
Nghe cha xứ nói: "Hôm nay chúng ta tập trung tại nơi đây, chúa Trời trên cao và khách mời đang có mặt, là vì hôn lễ thiêng liêng của cô dâu, chú rể Ansel và Katrina. Đây là tài sản vô giá Thượng Đế để lại từ khi tạo ra thế giới. Ansel, con có bằng lòng tiếp nhận Katrina trở thành người vợ hợp pháp của con, chiếu theo đạo luật của Thượng Đế chung sống với cô ấy, cũng hứa hẹn từ nay về sau thủy chung yêu thương, kính trọng, an ủi, trân ái với cô ấy, luôn trung thành với cô ấy, đến chết cũng không thay đổi?"
"Con bằng lòng."
"Katrina, con có bằng lòng tiếp nhận Ansel trở thành người chồng hợp pháp của con, chiếu theo đạo luật của Thượng Đế chung sống với cậu ấy, cũng hứa hẹn từ nay về sau thủy chung yêu thương, kính trọng, an ủi, trân ái với cậu ấy, luôn trung thành với cậu ấy, đến chết cũng không thay đổi?"
"Con bằng lòng."
Không có chút do dự và lo lắng, họ tin tưởng đối phương, bởi vì họ có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau cùng với hơi thở ấm áp, khiến cả hai đều hiểu rằng - em/anh ở đây, cùng với anh/em.
Terry bê nhẫn đi ra, hai người trao nhẫn, hôn đối phương, hoàn thành nghi lễ thiêng liêng mà cảm động, bắt đầu từ nay về sau, họ sẽ bầu bạn bên nhau, chia sẻ đau khổ nhưng cũng cùng chung vui hạnh phúc, trở thành một cuộc sống hoành chỉnh.
Terry được Cận An bế lên, cậu hôn bố, hôn mẹ, mắt cười cong cong, nụ cười thỏa mãn sung sướng trên khuôn mặt bánh bao.
Raymon, Sulla và tất cả những người có mặt đều hân hoan vỗ tay chúc mừng.
Tối đó, trang web của Ansel và Wein đột nhiên cùng phát lên một video do Lâm Trường Ca tự thu, buổi hôn lễ thiêng liêng hạnh phúc, tiếp đó khi tất cả fan hâm mộ rung động và thương tâm, đoạn cuối video còn đưa ra thông báo rung động hơn - ngày Hai Mươi tháng Mười Hai, Ansel sẽ tổ chức buổi biểu diễn chia tay tại Bắc Kinh.
Giản Ưu được Terry dẫn về phòng mình, trên giường đặt một chiếc hộp được bao gói tinh xảo, Terry đứng trước giường, cúi người, giống như một vị quản gia xuất sắc, cậu dùng tay ra hiệu: "Quý cô xinh đẹp ơi, đây là món quà mà chủ nhân nhà tôi đã dày công chuẩn bị, xin mời."
Giản Ưu thấy cậu thích diễn liền cũng theo ý cậu: "Cám ơn." Sau đó giật dây cột, chiếc hộp mở ra, là một chiếc váy rất xinh đẹp, cô cầm váy lên, chất liệu tơ tằm với màu cam ấp áp, đơn giản thanh lịch, rất tương xứng với khí chất của Giản Ưu, hơn nữa màu cam có lẽ là Cận An cảm thấy Giản Ưu cũng ấm áp hệt như màu sắc này.
Dưới ánh đèn vàng khuôn mặt cô tỏa ra nét dịu dàng xinh đẹp, nụ cười trên môi kia là biết cô rất vừa ý với món quà, hoặc nói là tình yêu say đắm dành cho người đã tặng quà.
Terry ra vẻ người lớn nói: "Quý cô xinh đẹp, xin hãy thay chiếc váy này, tôi sẽ chờ ngoài cửa." Sau khi cúi chào, cậu cũng ra khỏi phòng Giản Ưu, còn có thể nghe thấy cậu nói nhỏ: "Hì hì, Miêu Miêu quả nhiên rất thích bố."
Động tác của Giản Ưu rất nhanh, lập tức thay chiếc váy xinh xắn, dáng váy ôm người khiến vóc dáng cô hiện ra không bỏ sót, cô còn cố ý thêm chút trang sức, tóc vén lên, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, cô lấy một cái hộp dây chuyền trong ngăn kéo ra, đây là sợi dây chuyền tháng trước Cận An đã tặng cô vào hôm sinh nhật, viên kim cương đơn giản trang nhã xinh đẹp, rất hợp với chiếc váy này.
Cô mở cửa phòng liền thấy Terry, cậu đứng thẳng lưng, bụng hóp lại, mắt nhìn Giản Ưu, "Quý cô xinh đẹp, cô thật quá mỹ lệ, xin cô hãy đi theo tôi."
Lúc Giản Ưu đi xuống, Raymon và Sulla nhìn qua mà mắt sáng cả lên, cảm thấy cô cháu gái sao lại xinh đẹp như thế, liên tục khen ngợi, sau đó khi Terry dẫn Giản Ưu ra ngoài vườn, họ còn cố ý đi chậm lại phía sau.
Trong vườn, Cận An đã sớm bố trí hoàn tất mọi thứ, không có đồ trang trí tinh xảo, không có muôn vàn ánh đèn, anh chỉ đặt những chiếc dèn lồng xếp cách nhau một mét, đi từ nhà đến chỗ Cận An đứng khoảng mười mét, cộng lại cũng chỉ ba mươi ngọn đèn lồng, tối nay ông trời như cũng quan tâm hơn, gió thổi nhẹ nhàng, không làm tắt những ngọn nến đặt trong đèn.
Giản Ưu bị Terry kéo đến "Lối vào", cách mười mét nhìn người đàn ông đứng ở bên kia, tỏ ra ngạc nhiên, cũng có cảm động và hạnh phúc. Cô cúi người hôn lên má Terry, "Cám ơn cậu nhé, vị quản gia đáng yêu."
"Đây là trách nhiệm của tôi, thưa quý cô xinh đẹp." Terry nắm lấy tay Giản Ưu, hôn nhẹ lên lưng bàn tay cô. Động tác này của cậu khiến những người khác đều bật cười, mà trong bầu không khí tươi vui này, tâm tư của họ chú ý nhiều hơn cả là Cận An và Giản Ưu.
Động tác của Cận An nháy mắt kéo Giản Ưu trở lại, anh đi tới phía cô, từng bước một, giống như rất chậm, nhưng lại rất nhanh, anh cầm bó hoa ôm sau lưng ra đưa cho cô. Không phải trăm nghìn đóa, mười một bông hoa hồng, đại biểu sự một lòng một dạ của anh, cùng với hứa hẹn cả cuộc đời.
"Ưu Ưu, em có bằng lòng trao tay mình cho anh không?" Anh mỉm cười mở lòng bàn tay ra, tình cảm nồng nàn hiện cả ra trước mắt. Không phải anh không biết những lời lẽ văn hoa hơn, không phải anh không nghĩ ra những câu khiến người khác xúc động, nhưng nghìn vạn câu nói, cuối cùng mong muốn của anh không phải nắm tay cô đi hết cuộc đời này sao? Vì vậy, anh bỏ đi tất cả những lời thừa thãi, chỉ hỏi cô có bằng lòng trao tay cho anh không.
Làm sao mà cô lại không muốn chứ? Hạt giống rung động từ khi trồng lên, đến giờ đã như một cây mây quấn chặt lấy trái tim cô, được tình cảm tưới tắm ngày càng nhiều khiến cây mây càng khoẻ mạnh bền chắc. Cô gật đầu, ngậm cười đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Cận An lập tức nắm chặt tay cô, bước lên một bước, thân hình cao lớn có thể che phủ toàn bộ người cô, anh hơi cúi người, hôn nhẹ lên trái cô. Bốn mắt nhìn nhau toát ra yêu thương khiến cặp vợ chồng già Raymon và Sulla đứng phía sau đều cảm nhận tình yêu vừa ấm áp và quyết liệt khi còn trẻ, Terry thì đơn thuần hơn chỉ tỏ ra vui vẻ, tuy cậu hay tỏ ra người lớn, thế nhưng thực tế cậu vẫn chỉ là một đứa bé ngây thơ đơn thuần.
Cận An lùi lại, dắt tay Giản Ưu đi dọc theo con đường nhỏ đã bố trí, trong bầu trời đêm được chiếu sáng từ những chiếc đèn lồng giấy. Giản Ưu có thể thấy phía trước là một vật gì đó được vải bố che lại, cô nghi ngờ nhìn về phía Cận An, cảm nhận anh kéo tay cô đặt lên tấm vải, bảo cô nắm lấy một góc, "Một, hai, ba." Theo tiếng nói của anh, họ cùng kéo tấm vải, lộ ra vật bên trong.
Một bức tượng gỗ, bức tượng cao cỡ nửa người, một thiên sứ xinh đẹp, đôi cánh dịu dàng thu lại sau lưng, khuôn mặt nhu hòa, tuy kỹ thuật điêu khắc không quá thuần thục, trông vẫn còn thô ráp, nhưng không thể ngăn được tấm lòng của người điêu khắc, bởi vì những người ở đây đều nhận ra hình mẫu của thiên sứ xinh đẹp ấy chính là Giản Ưu.
Nhìn theo ánh mắt của bức tượng, có thể thấy được một thiên sứ bé con trong ngực, mái tóc che trên đầu, cơ thể trần trụi, nằm ở vị trí được thiên sứ tóc dài che chở, cho nên Terry tuy nhận ra thiên sứ bé con là mình nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, mà chỉ thấy hết sức hưng phấn.
Cậu nhóc đi đến đứng giữa Cận An và Giản Ưu, nắm lấy tay hai người.
Cận An xoa đầu cậu, sau đó nhìn Raymon và Sulla đi đến, quỳ một gối xuống đối diện Giản Ưu, lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu, chăm chú nhìn cô, "Ưu Ưu, anh mang theo toàn bộ tấm lòng hỏi đến em, em có bằng lòng gả cho anh không?"
Giản Ưu quay đầu nhìn Raymon và Sulla, ánh mắt dịu dàng, nụ cười yêu thương mang theo sự cổ vũ và chúc phúc của họ.
Giản Ưu vẫn nghĩ như cũ, làm sao cô lại không muốn? Cho nên cô liền đưa tay cho anh, "Em bằng lòng." Ba từ này đã được vô số cặp tình nhân nói qua, mỗi khi nghe được cô đều cảm thấy hạnh phúc, lúc này được nói ra từ miệng mình, cô càng thấy được ba từ này đại biểu cho điều gì, đó là tình yêu lớn nhất của người phụ nữ với người yêu, bởi vì cô bằng lòng trao tất cả của mình cho người đàn ông.
Họ ôm lấy nhau, hôn nhau, chúc mừng, tất cả đều đến một cách tự nhiên, trong buổi tối này, không có gì hạnh phúc và ấm áp hơn.
Ngày mùng Chín tháng Mười Hai, sau này có lẽ sẽ là ngày khiến cho vô số fan hâm mộ của Ansel rớt nước mắt, tiếc nuối vô cùng mà cũng vô vàn lời chúc phúc, bởi vì vào ngày ấy, dưới tình huống họ không biết gì, thần tượng Ansel của họ đã kết hôn.
Hôn lễ mặc dù chỉ chuẩn bị trong hai tháng, nhưng mọi thứ đều hoàn hảo, dựa theo thân phận của Raymon, hôn lễ của cháu gái ông cũng có thể nổi tiếng khắp giới học sĩ, mà thân phận của Cận An còn mang tới vô số sự chú ý, có điều hôm nay, đây chỉ là hôn lễ của Cận An và Giản Ưu, không còn thân phận nào khác của anh.
Hôn lễ được tổ chức ở một giáo đường trong thành phố C,khách mời đều là người nhà bạn bè. Khi Raymon dẫn Giản Ưu đi về phía cha xứ, họ cùng chúc phúc, mỉm cười, sau đó khi hôn lễ hoàn thành họ đều nhiệt liệt vỗ tay, vậy cũng đã thỏa mãn.
Cận An mặc một bộ âu phục màu trắng tinh khiết, mỗi một chi tiết đều được xử lý tỉ mỉ, anh nhìn theo hướng Raymon và Giản Ưu, nhìn người phụ nữ sắp trở thành vợ anh đang tiến về phía anh, những cậu bạn nhỏ của Terry và cậu cầm giỏ hoa đi theo sau, vui tươi hớn hở tung hoa lên, những cánh hoa bay phấp phới, hôm nay là ngày mà Miêu Miêu nhà cậu lập gia đình!
Cuối cùng, Giản Ưu dừng lại, Raymon cầm bàn tay cô trao cho Cận An, "Ansel, ông giao món quà tốt đẹp nhất cuộc đời vợ chồng ông cho cháu, quá khứ của nó thuộc về ông bà, cháu chưa từng trải qua, nhưng bây giờ và tương lai của nó đều sẽ chia sẻ với cháu, mong cháu hãy quý trọng yêu thương nó, bảo bối của ông."
"Cháu xin bảo đảm." Cận An không chút miễn cưỡng, ánh mắt trong suốt, tay khác thì nắm chặt tay Raymon, trong ánh mắt chúc phúc của ông, dắt tay Giản Ưu quay về phía cha xứ.
Nghe cha xứ nói: "Hôm nay chúng ta tập trung tại nơi đây, chúa Trời trên cao và khách mời đang có mặt, là vì hôn lễ thiêng liêng của cô dâu, chú rể Ansel và Katrina. Đây là tài sản vô giá Thượng Đế để lại từ khi tạo ra thế giới. Ansel, con có bằng lòng tiếp nhận Katrina trở thành người vợ hợp pháp của con, chiếu theo đạo luật của Thượng Đế chung sống với cô ấy, cũng hứa hẹn từ nay về sau thủy chung yêu thương, kính trọng, an ủi, trân ái với cô ấy, luôn trung thành với cô ấy, đến chết cũng không thay đổi?"
"Con bằng lòng."
"Katrina, con có bằng lòng tiếp nhận Ansel trở thành người chồng hợp pháp của con, chiếu theo đạo luật của Thượng Đế chung sống với cậu ấy, cũng hứa hẹn từ nay về sau thủy chung yêu thương, kính trọng, an ủi, trân ái với cậu ấy, luôn trung thành với cậu ấy, đến chết cũng không thay đổi?"
"Con bằng lòng."
Không có chút do dự và lo lắng, họ tin tưởng đối phương, bởi vì họ có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau cùng với hơi thở ấm áp, khiến cả hai đều hiểu rằng - em/anh ở đây, cùng với anh/em.
Terry bê nhẫn đi ra, hai người trao nhẫn, hôn đối phương, hoàn thành nghi lễ thiêng liêng mà cảm động, bắt đầu từ nay về sau, họ sẽ bầu bạn bên nhau, chia sẻ đau khổ nhưng cũng cùng chung vui hạnh phúc, trở thành một cuộc sống hoành chỉnh.
Terry được Cận An bế lên, cậu hôn bố, hôn mẹ, mắt cười cong cong, nụ cười thỏa mãn sung sướng trên khuôn mặt bánh bao.
Raymon, Sulla và tất cả những người có mặt đều hân hoan vỗ tay chúc mừng.
Tối đó, trang web của Ansel và Wein đột nhiên cùng phát lên một video do Lâm Trường Ca tự thu, buổi hôn lễ thiêng liêng hạnh phúc, tiếp đó khi tất cả fan hâm mộ rung động và thương tâm, đoạn cuối video còn đưa ra thông báo rung động hơn - ngày Hai Mươi tháng Mười Hai, Ansel sẽ tổ chức buổi biểu diễn chia tay tại Bắc Kinh.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giản Ưu được Terry dẫn về phòng mình, trên giường đặt một chiếc hộp được bao gói tinh xảo, Terry đứng trước giường, cúi người, giống như một vị quản gia xuất sắc, cậu dùng tay ra hiệu: "Quý cô xinh đẹp ơi, đây là món quà mà chủ nhân nhà tôi đã dày công chuẩn bị, xin mời."
Giản Ưu thấy cậu thích diễn liền cũng theo ý cậu: "Cám ơn." Sau đó giật dây cột, chiếc hộp mở ra, là một chiếc váy rất xinh đẹp, cô cầm váy lên, chất liệu tơ tằm với màu cam ấp áp, đơn giản thanh lịch, rất tương xứng với khí chất của Giản Ưu, hơn nữa màu cam có lẽ là Cận An cảm thấy Giản Ưu cũng ấm áp hệt như màu sắc này.
Dưới ánh đèn vàng khuôn mặt cô tỏa ra nét dịu dàng xinh đẹp, nụ cười trên môi kia là biết cô rất vừa ý với món quà, hoặc nói là tình yêu say đắm dành cho người đã tặng quà.
Terry ra vẻ người lớn nói: "Quý cô xinh đẹp, xin hãy thay chiếc váy này, tôi sẽ chờ ngoài cửa." Sau khi cúi chào, cậu cũng ra khỏi phòng Giản Ưu, còn có thể nghe thấy cậu nói nhỏ: "Hì hì, Miêu Miêu quả nhiên rất thích bố."
Động tác của Giản Ưu rất nhanh, lập tức thay chiếc váy xinh xắn, dáng váy ôm người khiến vóc dáng cô hiện ra không bỏ sót, cô còn cố ý thêm chút trang sức, tóc vén lên, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, cô lấy một cái hộp dây chuyền trong ngăn kéo ra, đây là sợi dây chuyền tháng trước Cận An đã tặng cô vào hôm sinh nhật, viên kim cương đơn giản trang nhã xinh đẹp, rất hợp với chiếc váy này.
Cô mở cửa phòng liền thấy Terry, cậu đứng thẳng lưng, bụng hóp lại, mắt nhìn Giản Ưu, "Quý cô xinh đẹp, cô thật quá mỹ lệ, xin cô hãy đi theo tôi."
Lúc Giản Ưu đi xuống, Raymon và Sulla nhìn qua mà mắt sáng cả lên, cảm thấy cô cháu gái sao lại xinh đẹp như thế, liên tục khen ngợi, sau đó khi Terry dẫn Giản Ưu ra ngoài vườn, họ còn cố ý đi chậm lại phía sau.
Trong vườn, Cận An đã sớm bố trí hoàn tất mọi thứ, không có đồ trang trí tinh xảo, không có muôn vàn ánh đèn, anh chỉ đặt những chiếc dèn lồng xếp cách nhau một mét, đi từ nhà đến chỗ Cận An đứng khoảng mười mét, cộng lại cũng chỉ ba mươi ngọn đèn lồng, tối nay ông trời như cũng quan tâm hơn, gió thổi nhẹ nhàng, không làm tắt những ngọn nến đặt trong đèn.
Giản Ưu bị Terry kéo đến "Lối vào", cách mười mét nhìn người đàn ông đứng ở bên kia, tỏ ra ngạc nhiên, cũng có cảm động và hạnh phúc. Cô cúi người hôn lên má Terry, "Cám ơn cậu nhé, vị quản gia đáng yêu."
"Đây là trách nhiệm của tôi, thưa quý cô xinh đẹp." Terry nắm lấy tay Giản Ưu, hôn nhẹ lên lưng bàn tay cô. Động tác này của cậu khiến những người khác đều bật cười, mà trong bầu không khí tươi vui này, tâm tư của họ chú ý nhiều hơn cả là Cận An và Giản Ưu.
Động tác của Cận An nháy mắt kéo Giản Ưu trở lại, anh đi tới phía cô, từng bước một, giống như rất chậm, nhưng lại rất nhanh, anh cầm bó hoa ôm sau lưng ra đưa cho cô. Không phải trăm nghìn đóa, mười một bông hoa hồng, đại biểu sự một lòng một dạ của anh, cùng với hứa hẹn cả cuộc đời.
"Ưu Ưu, em có bằng lòng trao tay mình cho anh không?" Anh mỉm cười mở lòng bàn tay ra, tình cảm nồng nàn hiện cả ra trước mắt. Không phải anh không biết những lời lẽ văn hoa hơn, không phải anh không nghĩ ra những câu khiến người khác xúc động, nhưng nghìn vạn câu nói, cuối cùng mong muốn của anh không phải nắm tay cô đi hết cuộc đời này sao? Vì vậy, anh bỏ đi tất cả những lời thừa thãi, chỉ hỏi cô có bằng lòng trao tay cho anh không.
Làm sao mà cô lại không muốn chứ? Hạt giống rung động từ khi trồng lên, đến giờ đã như một cây mây quấn chặt lấy trái tim cô, được tình cảm tưới tắm ngày càng nhiều khiến cây mây càng khoẻ mạnh bền chắc. Cô gật đầu, ngậm cười đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Cận An lập tức nắm chặt tay cô, bước lên một bước, thân hình cao lớn có thể che phủ toàn bộ người cô, anh hơi cúi người, hôn nhẹ lên trái cô. Bốn mắt nhìn nhau toát ra yêu thương khiến cặp vợ chồng già Raymon và Sulla đứng phía sau đều cảm nhận tình yêu vừa ấm áp và quyết liệt khi còn trẻ, Terry thì đơn thuần hơn chỉ tỏ ra vui vẻ, tuy cậu hay tỏ ra người lớn, thế nhưng thực tế cậu vẫn chỉ là một đứa bé ngây thơ đơn thuần.
Cận An lùi lại, dắt tay Giản Ưu đi dọc theo con đường nhỏ đã bố trí, trong bầu trời đêm được chiếu sáng từ những chiếc đèn lồng giấy. Giản Ưu có thể thấy phía trước là một vật gì đó được vải bố che lại, cô nghi ngờ nhìn về phía Cận An, cảm nhận anh kéo tay cô đặt lên tấm vải, bảo cô nắm lấy một góc, "Một, hai, ba." Theo tiếng nói của anh, họ cùng kéo tấm vải, lộ ra vật bên trong.
Một bức tượng gỗ, bức tượng cao cỡ nửa người, một thiên sứ xinh đẹp, đôi cánh dịu dàng thu lại sau lưng, khuôn mặt nhu hòa, tuy kỹ thuật điêu khắc không quá thuần thục, trông vẫn còn thô ráp, nhưng không thể ngăn được tấm lòng của người điêu khắc, bởi vì những người ở đây đều nhận ra hình mẫu của thiên sứ xinh đẹp ấy chính là Giản Ưu.
Nhìn theo ánh mắt của bức tượng, có thể thấy được một thiên sứ bé con trong ngực, mái tóc che trên đầu, cơ thể trần trụi, nằm ở vị trí được thiên sứ tóc dài che chở, cho nên Terry tuy nhận ra thiên sứ bé con là mình nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, mà chỉ thấy hết sức hưng phấn.
Cậu nhóc đi đến đứng giữa Cận An và Giản Ưu, nắm lấy tay hai người.
Cận An xoa đầu cậu, sau đó nhìn Raymon và Sulla đi đến, quỳ một gối xuống đối diện Giản Ưu, lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu, chăm chú nhìn cô, "Ưu Ưu, anh mang theo toàn bộ tấm lòng hỏi đến em, em có bằng lòng gả cho anh không?"
Giản Ưu quay đầu nhìn Raymon và Sulla, ánh mắt dịu dàng, nụ cười yêu thương mang theo sự cổ vũ và chúc phúc của họ.
Giản Ưu vẫn nghĩ như cũ, làm sao cô lại không muốn? Cho nên cô liền đưa tay cho anh, "Em bằng lòng." Ba từ này đã được vô số cặp tình nhân nói qua, mỗi khi nghe được cô đều cảm thấy hạnh phúc, lúc này được nói ra từ miệng mình, cô càng thấy được ba từ này đại biểu cho điều gì, đó là tình yêu lớn nhất của người phụ nữ với người yêu, bởi vì cô bằng lòng trao tất cả của mình cho người đàn ông.
Họ ôm lấy nhau, hôn nhau, chúc mừng, tất cả đều đến một cách tự nhiên, trong buổi tối này, không có gì hạnh phúc và ấm áp hơn.
Ngày mùng Chín tháng Mười Hai, sau này có lẽ sẽ là ngày khiến cho vô số fan hâm mộ của Ansel rớt nước mắt, tiếc nuối vô cùng mà cũng vô vàn lời chúc phúc, bởi vì vào ngày ấy, dưới tình huống họ không biết gì, thần tượng Ansel của họ đã kết hôn.
Hôn lễ mặc dù chỉ chuẩn bị trong hai tháng, nhưng mọi thứ đều hoàn hảo, dựa theo thân phận của Raymon, hôn lễ của cháu gái ông cũng có thể nổi tiếng khắp giới học sĩ, mà thân phận của Cận An còn mang tới vô số sự chú ý, có điều hôm nay, đây chỉ là hôn lễ của Cận An và Giản Ưu, không còn thân phận nào khác của anh.
Hôn lễ được tổ chức ở một giáo đường trong thành phố C,khách mời đều là người nhà bạn bè. Khi Raymon dẫn Giản Ưu đi về phía cha xứ, họ cùng chúc phúc, mỉm cười, sau đó khi hôn lễ hoàn thành họ đều nhiệt liệt vỗ tay, vậy cũng đã thỏa mãn.
Cận An mặc một bộ âu phục màu trắng tinh khiết, mỗi một chi tiết đều được xử lý tỉ mỉ, anh nhìn theo hướng Raymon và Giản Ưu, nhìn người phụ nữ sắp trở thành vợ anh đang tiến về phía anh, những cậu bạn nhỏ của Terry và cậu cầm giỏ hoa đi theo sau, vui tươi hớn hở tung hoa lên, những cánh hoa bay phấp phới, hôm nay là ngày mà Miêu Miêu nhà cậu lập gia đình!
Cuối cùng, Giản Ưu dừng lại, Raymon cầm bàn tay cô trao cho Cận An, "Ansel, ông giao món quà tốt đẹp nhất cuộc đời vợ chồng ông cho cháu, quá khứ của nó thuộc về ông bà, cháu chưa từng trải qua, nhưng bây giờ và tương lai của nó đều sẽ chia sẻ với cháu, mong cháu hãy quý trọng yêu thương nó, bảo bối của ông."
"Cháu xin bảo đảm." Cận An không chút miễn cưỡng, ánh mắt trong suốt, tay khác thì nắm chặt tay Raymon, trong ánh mắt chúc phúc của ông, dắt tay Giản Ưu quay về phía cha xứ.
Nghe cha xứ nói: "Hôm nay chúng ta tập trung tại nơi đây, chúa Trời trên cao và khách mời đang có mặt, là vì hôn lễ thiêng liêng của cô dâu, chú rể Ansel và Katrina. Đây là tài sản vô giá Thượng Đế để lại từ khi tạo ra thế giới. Ansel, con có bằng lòng tiếp nhận Katrina trở thành người vợ hợp pháp của con, chiếu theo đạo luật của Thượng Đế chung sống với cô ấy, cũng hứa hẹn từ nay về sau thủy chung yêu thương, kính trọng, an ủi, trân ái với cô ấy, luôn trung thành với cô ấy, đến chết cũng không thay đổi?"
"Con bằng lòng."
"Katrina, con có bằng lòng tiếp nhận Ansel trở thành người chồng hợp pháp của con, chiếu theo đạo luật của Thượng Đế chung sống với cậu ấy, cũng hứa hẹn từ nay về sau thủy chung yêu thương, kính trọng, an ủi, trân ái với cậu ấy, luôn trung thành với cậu ấy, đến chết cũng không thay đổi?"
"Con bằng lòng."
Không có chút do dự và lo lắng, họ tin tưởng đối phương, bởi vì họ có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau cùng với hơi thở ấm áp, khiến cả hai đều hiểu rằng - em/anh ở đây, cùng với anh/em.
Terry bê nhẫn đi ra, hai người trao nhẫn, hôn đối phương, hoàn thành nghi lễ thiêng liêng mà cảm động, bắt đầu từ nay về sau, họ sẽ bầu bạn bên nhau, chia sẻ đau khổ nhưng cũng cùng chung vui hạnh phúc, trở thành một cuộc sống hoành chỉnh.
Terry được Cận An bế lên, cậu hôn bố, hôn mẹ, mắt cười cong cong, nụ cười thỏa mãn sung sướng trên khuôn mặt bánh bao.
Raymon, Sulla và tất cả những người có mặt đều hân hoan vỗ tay chúc mừng.
Tối đó, trang web của Ansel và Wein đột nhiên cùng phát lên một video do Lâm Trường Ca tự thu, buổi hôn lễ thiêng liêng hạnh phúc, tiếp đó khi tất cả fan hâm mộ rung động và thương tâm, đoạn cuối video còn đưa ra thông báo rung động hơn - ngày Hai Mươi tháng Mười Hai, Ansel sẽ tổ chức buổi biểu diễn chia tay tại Bắc Kinh.