Năm 2010 sắp qua để chào đón tết nguyên đán năm 2011, thành phố C rất náo nhiệt, vì dù sao cũng mới hết lễ Giáng sinh không bao lâu. Ở hồ nhân tạo to lớn bên trong công viên Millink thành phố C, cột nước màu bạc bắn lên trời, khi nước rơi xuống được ánh đèn bên dưới rọi vào, chúng như một màn mưa cầu vồng, đẹp vô cùng. Công viên tụ tập rất nhiều người, họ cùng trải qua ngày cuối cùng của năm 2010, sau đó cùng đếm ngược, chào đón ngày đầu tiên của năm 2011.
Cận An tìm một chỗ ngồi ngoài trời trong nhà hàng, nhìn dòng người vui vẻ náo nhiệt xung quanh, có hơi thất thần, những khuôn mặt vui vẻ phấn khởi như thế, dường như đã lâu rồi anh chưa có. Nhớ lại quãng thời gian mười năm làm ca sĩ, ngày nào cũng bận như ngày hội, không có giây nào ngừng, cho dù là Tết Nguyên Đán, anh vẫn phải chuẩn bị hết sức cho buổi diễn đầu năm. Cuộc sống bây giờ lại có hơi giống như đang mơ.
Cho đến khi nhân viên phục vụ đến hỏi anh muốn ăn gì thì Cận An mới tỉnh lại, anh nhìn những món ăn tinh xảo trong menu do phục vụ đưa đến, có lẽ bị không khí hân hoan tưng bừng ảnh hưởng, anh có thêm chút khẩu vị, khép thực đơn lại, nói với phục vụ: "Cho tôi một đĩa cá nướng chanh." Vị bác sĩ Katrina kia đã từng nói, khi không muốn ăn có thể ăn thử thức ăn có chút vị chua, nó sẽ kích thức ăn uống.
Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, "Vâng, xin anh chờ một lát." Khi phục vụ ôm thực đơn đi thì lén nhìn Cận An mấy lần, trong lòng nghĩ, đây là đàn ông Châu Á à? Trông thật đẹp trai.
Cận An thử thả lỏng, tựa lưng vào ghế, tìm một tư thế thoải mái, điện thoại đúng lúc vang lên, đây là chuông điện thoại anh cài riêng khi có thông báo về tin tức Terry đăng lên Wein, khóe miệng đã giương lên, anh cầm điện thoại, vào Wein, Terry gửi tin nhắn trò chuyện đến, khẽ ấn nhẹ một cái, trong điện thoại liền phát ra giọng nói trẻ con của Terry.
"Chú Ansel, còn bốn tiếng nữa là sang năm mới, bây giờ cháu đang cùng Miêu Miêu đến công viên Millink, chúng cháu sẽ cùng mọi người ở đây đếm ngược chào đón năm mới, chú ơi, chú có đến đón năm mới cùng Terry không?"
Cận An muốn gửi tin nhắn thoại cho Terry, nhưng xung quanh quá ồn ào, anh sợ Terry không nghe rõ, đành phải gõ chữ, anh viết: "Terry, chú ở công viên Millink rồi, trong một nhà hàng ngoài trời tên là Melo Meet, chú rất muốn đón năm mới cùng Terry."
Terry nhanh chóng trả lời lại, cậu nói: "Hi hi, quá tốt rồi, chú ở đó chờ cháu nhé, cháu và Miêu Miêu sắp đến rồi!"
Cận An trở nên dịu dàng, trả lời Terry: "Được."
Terry đang ngồi trên chiếc xe limousine màu trắng cầm điện thoại cười thật đáng yêu, sau đó chớp mắt với Giản Ưu, "Miêu Miêu, chúng ta đi tìm chú Ansel rồi cùng đón năm mới với chú ấy nhé!" Cậu nhóc còn ngầm biểu dương mình đã làm quá tốt, không ngờ chú Ansel ở công viên Millink rồi, có phải đó chính là duyên phận không nhỉ? Xem ra ngay cả Thượng Đế đáng yêu cũng muốn cậu giới thiệu chú Ansel cho Miêu Miêu làm quen.
Giản Ưu thừa dịp đèn đỏ xoay lại bóp má cậu nhóc, "Con thích chú Ansel đến vậy hả? Có phải còn thích chú ấy hơn cả mẹ không?"
Cậu nhóc bị bẹo má, đôi mắt đen lúng liếng mở to, "Terry vẫn thích Miêu Miêu nhất, Miêu Miêu không nên ghen."
Giản Ưu phì cười, cắn một cái lên cái má trắng mập như bánh bao, "Biết rồi, không ghen, dẫn con đi tìm chú Ansel được chưa."
Hai mắt Terry phát sáng, ngoan ngoãn ngồi im, hai chân vung vẩy, trong miệng ngân nga, Giản Ưu nghe một lúc, cảm thấy hình như có hơi giống bài "Beautiful Word" phát tối qua ở nhà.
Vừa rồi nghe Terry gửi tin nhắn thoại cho chú Ansel của cậu cô hơi sững sờ, nghe đến cái tên "Ansel" trái tim cô nhảy lên một cái, sau đó gương mặt Ansel hiện lên trong đầu, chiếm cứ tinh thần cô.
Nói đúng ra, cô và Ansel đều là lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng không ngờ ấn tượng người đó tạo cho cô lại sâu sắc đến thế, gương mặt tái nhợt, quầng mắt thâm mệt mỏi, sự u buồn và ảm đạm trong đôi mắt, tâm tình sa sút, cô đều nhớ rất rõ. Chẳng lẽ bị Raymon đoán trúng? Cô đã động lòng với Ansel? Bây giờ Ansel đang là bệnh nhân của cô.
Giản Ưu cau mày, đè nén tâm tình đó xuống, cô không nên nghĩ đến nó, cô và anh chỉ là quan hệ bạn bè, chính xác là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, bây giờ việc cô phải làm là dùng sự chuyên môn của mình giúp đỡ người đàn ông đó.
Chiếc xe limousine trắng đi một mạch, một giờ sau liền vào bãi đỗ xe công viên Millink, may mắn là tìm được chỗ đỗ.
Cậu nhóc Terry rất phấn khởi vì lát nữa là được gặp chú Ansel, hơn nữa hai người còn có thể đi trượt băng, hôm nay sân trượt băng trong công viên mở cả ngày. Cậu lấy điện thoại gửi tin lên Wein Cận An: "Chú Ansel, cháu và Miêu Miêu đến rồi, Terry chuẩn bị đi tìm chú đây."
Nhưng một lúc sau, Terry phụng phịu mặt, tỏ ra "tôi không vui", cậu chờ lâu rồi mà chú Ansel còn chưa trả lời, bình thường chỉ mấy giây sau là chú Ansel trả lời rồi.
Giản Ưu nhìn bộ mặt đáng yêu "Tôi bị tổn thương, tôi không vui" liền dắt tay cậu đi, "Chú Ansel của con có nói đang ở đâu chờ con không?"
"Chú ấy nói chú ấy đang ở một nhà hàng ngoài trời tên là Melo Meet chờ Terry."
"Vậy chúng ta cứ qua đó thôi." Cô biết nhà hàng Melo Meet này ở đâu, trước đó mấy ngày đã đi cùng bạn đến, cô dắt tay cậu nhóc đi theo đường trong trí nhớ, không quên an ủi cậu nhóc: "Có lẽ chú Ansel của con không nghe được tiếng thông bao có tin nhắn nên mới không nhắn lại, bây giờ xung quang nhà hàng chắc chắn rất ồn ào, cho nên Terry không cần phải buồn."
Terry ngước mặt nhìn Giản Ưu, hầm hừ, kiêu ngạo nói: "Terry không có trách chú Ansel, cũng không buồn, bây giờ rất nhiều người, âm thanh ầm ĩ, chú Ansel không nghe được không phải lỗi của chú."
Giản Ưu bóp mũi Terry một cái, cậu nhóc lại giả bộ nữa, nhưng thật sự rất đáng yêu.
Tuy nhiên Giản Ưu và Terry không ngờ, khi đến Melo Meet, phát hiện không ít người đang túm lại một chỗ, Giản Ưu là con gái lại dẫn theo trẻ con tự nhiên không dám chen vào, sợ ngã sẽ không tốt. Song Giản Ưu vẫn nghe được tiếng nghị luận xung quanh.
"Vừa rồi ở đây làm sao thế?"
"Hình như có một người đàn ông Châu Á bị ngộ độc, sốc ngay tại chỗ, vừa rồi mới được đưa lên xe cấp cứu, tôi nhìn từ xa, sắc mặt anh ta tái nhợt rất đáng sợ."
"Hả? Sao lại bị ngộ độc? Danh tiếng của Melo Meet rất tốt, an toàn hợp vệ sinh, tôi đã ăn ở đây nhiều lần rồi cũng chưa từng thấy trường hợp nào ngộ độc."
"Nghe nói chuyện này có liên quan với đầu bếp, phục vụ nhà hàng bắt được người phụ nữ đầu độc, cô ta vừa nãy cười thảm thiết, la hét nói đầu bếp phụ bạc cô ta, còn hại chết con của cô ta, cho nên cũng muốn đầu bếp mất hết danh dự, khiến người ăn thức ăn do anh ta làm chết..."
"Thật hết nói nổi, có cừu oán cũng không thể gây hại đến tính mạng của người khác, người đàn ông Châu Á ấy thật đáng thương, bị tình cừu này liên lụy..."
Nhóc Terry nghe thấy, khi nghe nói đến người đàn ông Châu Á liền cứng đờ người, nắm chặt tay Giản Ưu, "Miêu Miêu, có phải họ đang nói đến chú Ansel không?" Cho nên chú Ansel mới không trả lời tin nhắn của cậu? Terry càng nghĩ càng cảm thấy người đàn ông Châu Á bị ngộ độc ấy chính là Cận An, sợ quá liền khóc, "Huhu, chú Ansel..."
Giản Ưu vội vàng ôm cậu nhóc dỗ dành, nhẹ nhàng xoa lưng cậu, "Terry đừng khóc, chúng ta đi hỏi xem người đó có phải chú Ansel không nhé? Trước tiên con đừng khóc."
Cậu nhóc tựa đầu vào cổ Giản Ưu, thút thít gật đầu, dáng vẻ đáng thương, trong miệng vẫn nhắc mãi: "Chú Ansel... huhu... chú..."
Giản Ưu thở dài, chấp nhận chen vào vòng vây người đi vào Melo Meet, cô hỏi một phục vụ: "Xin hỏi, người đàn ông bị ngộ độc tên là gì?"
Nhân viên phục vụ thấy Giản Ưu giống người châu Á, nghĩ là vợ con của người đàn ông vừa rồi liền nói: "Tôi không rõ, anh ta bị sốc tại chỗ, không thể hỏi được gì, xin hỏi cô có phải vợ anh ta không? Chúng tôi ban nãy còn phát hiện điện thoại của anh ta bị rơi."
Giản Ưu muốn phủ nhận nhưng quỷ thần xui khiến thế nào lại không nói, còn cầm điện thoại di động mà nhân viên phục vụ kia đưa, điện thoại không khóa, cho nên Giản Ưu mở màn hình liền thấy thông báo - thông báo của Wein, Terry gửi cho bạn một tin nhắn thoại.
Con ngươi Giản Ưu co rụt lại, bỏ điện thoại vào túi, vỗ vỗ lên lưng cậu nhóc người đang cứng đờ, "Xin hỏi anh ấy được đưa đến bệnh viện nào?"
Nhân viên phục vụ thấy thế, nghĩ là mình đoán đúng, đây chính là vợ con của người kia, vội vàng nói: "Anh ta được đưa đến bệnh viện C."
Giản Ưu gật đầu, cám ơn phục vụ, ôm Terry ra bãi đậu xe, bước chân nhanh hơn, cô nói với Terry: "Terry không phải sợ, chúng ta đến bệnh viện thăm chú Ansel nhé?"
Terry ngước mặt đẫm nước mắt lên, âm giọng trẻ con nức nở nói: "Vâng ạ."
Bệnh viện C, Cận An đã được phẫu thuật rửa ruột xong, được đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi, tất nhiên toàn bộ chi phí do giám độc Melo Meet đi cùng phụ trách, dù sự việc thế nào, nếu xảy ra ở Melo Meet, chính là do thức ăn của họ tạo nên, bọn họ phải chịu trách nhiệm. Còn người phụ nữ cực đoan và đầu bếp kia đã được đưa đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung.
Khi Giản Ưu và Terry đến bệnh viện C đã là nửa tiếng sau, quãng đường vốn hơn mười phút nhưng do trên đường quá đông, rất nhiều người đổ về công viên Millink.
Giản Ưu hỏi thăm tình hình, biết được phòng bệnh của Cận An liền dẫn Terry đi. Trong phòng bệnh, Cận An nằm trên giường còn chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt, không có chút máu, ngay cả môi cũng xanh tím. Khi Terry thấy anh liền khóc, đến bên cạnh giường, cẩn thận xoa tay Cận An, "Huhu, chú Ansel, Terry đến thăm chú này."
Còn Giản Ưu đã đứng sững ra trước cửa, thất thần nhìn người đàn ông trên giường bệnh, cô thật không ngờ, hóa ra chú Ansel trong miệng Terry chính là Ansel này. Cô bừng tỉnh, đi đến đặt tay lên vai Terry, cúi người xoa dịu cậu: "Terry đừng khóc, sẽ làm phiền chú Ansel nghỉ ngơi, chú không sao rồi nên con đừng lo."
Terry hít mũi, mắt hồng hồng, cậu hổn hển, sụt sịt nói, "Thật không ạ? Chú Ansel thật sự không sao chứ ạ?" Thấy Miêu Miêu nhà cậu gật đầu, Terry cuối cùng đã yên tâm, cũng ngừng khóc, nhưng vẫn kéo tay Cận An, tựa vào giường bệnh, trong miệng nói: "Chú Ansel, không sao rồi, chú phải mau khỏe lại nhé."
"Ừ." Giọng nói nhẹ nhàng hơi khàn vang lên, Terry và Giản Ưu cùng nhìn, người đàn ông trên giường bệnh đã mở mắt, trong mắt anh rất dịu dàng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười khiến người ta cảm thấy yên tâm, đây là sức mạnh của người đàn ông này, sức mạnh thuộc về Ansel, hóa ra, sức mạnh này chưa từng biến mất, chỉ đôi khi anh không có cách nào khiến nó tuôn ra mà thôi.
Cận An dời mắt khỏi Terry mới phát hiện cô gái đi cùng Terry là bác sĩ Katrina, vậy thì, Miêu Miêu trong miệng Terry chính là cô sao? Cận An cảm thấy buồn cười, bởi vì bác sĩ Katrina nhìn qua có vẻ không xứng với nick name đáng yêu như thế. Chẳng qua, tương lai không lâu, Cận An mới phát hiện, Terry nói không có sai, Ưu Ưu của anh thật ra rất thích hợp với nick name Miêu Miêu này.
"Bác sĩ Katrina."
Giản Ưu cười cười, "Ansel."
Năm sắp qua để chào đón tết nguyên đán năm , thành phố C rất náo nhiệt, vì dù sao cũng mới hết lễ Giáng sinh không bao lâu. Ở hồ nhân tạo to lớn bên trong công viên Millink thành phố C, cột nước màu bạc bắn lên trời, khi nước rơi xuống được ánh đèn bên dưới rọi vào, chúng như một màn mưa cầu vồng, đẹp vô cùng. Công viên tụ tập rất nhiều người, họ cùng trải qua ngày cuối cùng của năm , sau đó cùng đếm ngược, chào đón ngày đầu tiên của năm .
Cận An tìm một chỗ ngồi ngoài trời trong nhà hàng, nhìn dòng người vui vẻ náo nhiệt xung quanh, có hơi thất thần, những khuôn mặt vui vẻ phấn khởi như thế, dường như đã lâu rồi anh chưa có. Nhớ lại quãng thời gian mười năm làm ca sĩ, ngày nào cũng bận như ngày hội, không có giây nào ngừng, cho dù là Tết Nguyên Đán, anh vẫn phải chuẩn bị hết sức cho buổi diễn đầu năm. Cuộc sống bây giờ lại có hơi giống như đang mơ.
Cho đến khi nhân viên phục vụ đến hỏi anh muốn ăn gì thì Cận An mới tỉnh lại, anh nhìn những món ăn tinh xảo trong menu do phục vụ đưa đến, có lẽ bị không khí hân hoan tưng bừng ảnh hưởng, anh có thêm chút khẩu vị, khép thực đơn lại, nói với phục vụ: "Cho tôi một đĩa cá nướng chanh." Vị bác sĩ Katrina kia đã từng nói, khi không muốn ăn có thể ăn thử thức ăn có chút vị chua, nó sẽ kích thức ăn uống.
Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, "Vâng, xin anh chờ một lát." Khi phục vụ ôm thực đơn đi thì lén nhìn Cận An mấy lần, trong lòng nghĩ, đây là đàn ông Châu Á à? Trông thật đẹp trai.
Cận An thử thả lỏng, tựa lưng vào ghế, tìm một tư thế thoải mái, điện thoại đúng lúc vang lên, đây là chuông điện thoại anh cài riêng khi có thông báo về tin tức Terry đăng lên Wein, khóe miệng đã giương lên, anh cầm điện thoại, vào Wein, Terry gửi tin nhắn trò chuyện đến, khẽ ấn nhẹ một cái, trong điện thoại liền phát ra giọng nói trẻ con của Terry.
"Chú Ansel, còn bốn tiếng nữa là sang năm mới, bây giờ cháu đang cùng Miêu Miêu đến công viên Millink, chúng cháu sẽ cùng mọi người ở đây đếm ngược chào đón năm mới, chú ơi, chú có đến đón năm mới cùng Terry không?"
Cận An muốn gửi tin nhắn thoại cho Terry, nhưng xung quanh quá ồn ào, anh sợ Terry không nghe rõ, đành phải gõ chữ, anh viết: "Terry, chú ở công viên Millink rồi, trong một nhà hàng ngoài trời tên là Melo Meet, chú rất muốn đón năm mới cùng Terry."
Terry nhanh chóng trả lời lại, cậu nói: "Hi hi, quá tốt rồi, chú ở đó chờ cháu nhé, cháu và Miêu Miêu sắp đến rồi!"
Cận An trở nên dịu dàng, trả lời Terry: "Được."
Terry đang ngồi trên chiếc xe limousine màu trắng cầm điện thoại cười thật đáng yêu, sau đó chớp mắt với Giản Ưu, "Miêu Miêu, chúng ta đi tìm chú Ansel rồi cùng đón năm mới với chú ấy nhé!" Cậu nhóc còn ngầm biểu dương mình đã làm quá tốt, không ngờ chú Ansel ở công viên Millink rồi, có phải đó chính là duyên phận không nhỉ? Xem ra ngay cả Thượng Đế đáng yêu cũng muốn cậu giới thiệu chú Ansel cho Miêu Miêu làm quen.
Giản Ưu thừa dịp đèn đỏ xoay lại bóp má cậu nhóc, "Con thích chú Ansel đến vậy hả? Có phải còn thích chú ấy hơn cả mẹ không?"
Cậu nhóc bị bẹo má, đôi mắt đen lúng liếng mở to, "Terry vẫn thích Miêu Miêu nhất, Miêu Miêu không nên ghen."
Giản Ưu phì cười, cắn một cái lên cái má trắng mập như bánh bao, "Biết rồi, không ghen, dẫn con đi tìm chú Ansel được chưa."
Hai mắt Terry phát sáng, ngoan ngoãn ngồi im, hai chân vung vẩy, trong miệng ngân nga, Giản Ưu nghe một lúc, cảm thấy hình như có hơi giống bài "Beautiful Word" phát tối qua ở nhà.
Vừa rồi nghe Terry gửi tin nhắn thoại cho chú Ansel của cậu cô hơi sững sờ, nghe đến cái tên "Ansel" trái tim cô nhảy lên một cái, sau đó gương mặt Ansel hiện lên trong đầu, chiếm cứ tinh thần cô.
Nói đúng ra, cô và Ansel đều là lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng không ngờ ấn tượng người đó tạo cho cô lại sâu sắc đến thế, gương mặt tái nhợt, quầng mắt thâm mệt mỏi, sự u buồn và ảm đạm trong đôi mắt, tâm tình sa sút, cô đều nhớ rất rõ. Chẳng lẽ bị Raymon đoán trúng? Cô đã động lòng với Ansel? Bây giờ Ansel đang là bệnh nhân của cô.
Giản Ưu cau mày, đè nén tâm tình đó xuống, cô không nên nghĩ đến nó, cô và anh chỉ là quan hệ bạn bè, chính xác là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, bây giờ việc cô phải làm là dùng sự chuyên môn của mình giúp đỡ người đàn ông đó.
Chiếc xe limousine trắng đi một mạch, một giờ sau liền vào bãi đỗ xe công viên Millink, may mắn là tìm được chỗ đỗ.
Cậu nhóc Terry rất phấn khởi vì lát nữa là được gặp chú Ansel, hơn nữa hai người còn có thể đi trượt băng, hôm nay sân trượt băng trong công viên mở cả ngày. Cậu lấy điện thoại gửi tin lên Wein Cận An: "Chú Ansel, cháu và Miêu Miêu đến rồi, Terry chuẩn bị đi tìm chú đây."
Nhưng một lúc sau, Terry phụng phịu mặt, tỏ ra "tôi không vui", cậu chờ lâu rồi mà chú Ansel còn chưa trả lời, bình thường chỉ mấy giây sau là chú Ansel trả lời rồi.
Giản Ưu nhìn bộ mặt đáng yêu "Tôi bị tổn thương, tôi không vui" liền dắt tay cậu đi, "Chú Ansel của con có nói đang ở đâu chờ con không?"
"Chú ấy nói chú ấy đang ở một nhà hàng ngoài trời tên là Melo Meet chờ Terry."
"Vậy chúng ta cứ qua đó thôi." Cô biết nhà hàng Melo Meet này ở đâu, trước đó mấy ngày đã đi cùng bạn đến, cô dắt tay cậu nhóc đi theo đường trong trí nhớ, không quên an ủi cậu nhóc: "Có lẽ chú Ansel của con không nghe được tiếng thông bao có tin nhắn nên mới không nhắn lại, bây giờ xung quang nhà hàng chắc chắn rất ồn ào, cho nên Terry không cần phải buồn."
Terry ngước mặt nhìn Giản Ưu, hầm hừ, kiêu ngạo nói: "Terry không có trách chú Ansel, cũng không buồn, bây giờ rất nhiều người, âm thanh ầm ĩ, chú Ansel không nghe được không phải lỗi của chú."
Giản Ưu bóp mũi Terry một cái, cậu nhóc lại giả bộ nữa, nhưng thật sự rất đáng yêu.
Tuy nhiên Giản Ưu và Terry không ngờ, khi đến Melo Meet, phát hiện không ít người đang túm lại một chỗ, Giản Ưu là con gái lại dẫn theo trẻ con tự nhiên không dám chen vào, sợ ngã sẽ không tốt. Song Giản Ưu vẫn nghe được tiếng nghị luận xung quanh.
"Vừa rồi ở đây làm sao thế?"
"Hình như có một người đàn ông Châu Á bị ngộ độc, sốc ngay tại chỗ, vừa rồi mới được đưa lên xe cấp cứu, tôi nhìn từ xa, sắc mặt anh ta tái nhợt rất đáng sợ."
"Hả? Sao lại bị ngộ độc? Danh tiếng của Melo Meet rất tốt, an toàn hợp vệ sinh, tôi đã ăn ở đây nhiều lần rồi cũng chưa từng thấy trường hợp nào ngộ độc."
"Nghe nói chuyện này có liên quan với đầu bếp, phục vụ nhà hàng bắt được người phụ nữ đầu độc, cô ta vừa nãy cười thảm thiết, la hét nói đầu bếp phụ bạc cô ta, còn hại chết con của cô ta, cho nên cũng muốn đầu bếp mất hết danh dự, khiến người ăn thức ăn do anh ta làm chết..."
"Thật hết nói nổi, có cừu oán cũng không thể gây hại đến tính mạng của người khác, người đàn ông Châu Á ấy thật đáng thương, bị tình cừu này liên lụy..."
Nhóc Terry nghe thấy, khi nghe nói đến người đàn ông Châu Á liền cứng đờ người, nắm chặt tay Giản Ưu, "Miêu Miêu, có phải họ đang nói đến chú Ansel không?" Cho nên chú Ansel mới không trả lời tin nhắn của cậu? Terry càng nghĩ càng cảm thấy người đàn ông Châu Á bị ngộ độc ấy chính là Cận An, sợ quá liền khóc, "Huhu, chú Ansel..."
Giản Ưu vội vàng ôm cậu nhóc dỗ dành, nhẹ nhàng xoa lưng cậu, "Terry đừng khóc, chúng ta đi hỏi xem người đó có phải chú Ansel không nhé? Trước tiên con đừng khóc."
Cậu nhóc tựa đầu vào cổ Giản Ưu, thút thít gật đầu, dáng vẻ đáng thương, trong miệng vẫn nhắc mãi: "Chú Ansel... huhu... chú..."
Giản Ưu thở dài, chấp nhận chen vào vòng vây người đi vào Melo Meet, cô hỏi một phục vụ: "Xin hỏi, người đàn ông bị ngộ độc tên là gì?"
Nhân viên phục vụ thấy Giản Ưu giống người châu Á, nghĩ là vợ con của người đàn ông vừa rồi liền nói: "Tôi không rõ, anh ta bị sốc tại chỗ, không thể hỏi được gì, xin hỏi cô có phải vợ anh ta không? Chúng tôi ban nãy còn phát hiện điện thoại của anh ta bị rơi."
Giản Ưu muốn phủ nhận nhưng quỷ thần xui khiến thế nào lại không nói, còn cầm điện thoại di động mà nhân viên phục vụ kia đưa, điện thoại không khóa, cho nên Giản Ưu mở màn hình liền thấy thông báo - thông báo của Wein, Terry gửi cho bạn một tin nhắn thoại.
Con ngươi Giản Ưu co rụt lại, bỏ điện thoại vào túi, vỗ vỗ lên lưng cậu nhóc người đang cứng đờ, "Xin hỏi anh ấy được đưa đến bệnh viện nào?"
Nhân viên phục vụ thấy thế, nghĩ là mình đoán đúng, đây chính là vợ con của người kia, vội vàng nói: "Anh ta được đưa đến bệnh viện C."
Giản Ưu gật đầu, cám ơn phục vụ, ôm Terry ra bãi đậu xe, bước chân nhanh hơn, cô nói với Terry: "Terry không phải sợ, chúng ta đến bệnh viện thăm chú Ansel nhé?"
Terry ngước mặt đẫm nước mắt lên, âm giọng trẻ con nức nở nói: "Vâng ạ."
Bệnh viện C, Cận An đã được phẫu thuật rửa ruột xong, được đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi, tất nhiên toàn bộ chi phí do giám độc Melo Meet đi cùng phụ trách, dù sự việc thế nào, nếu xảy ra ở Melo Meet, chính là do thức ăn của họ tạo nên, bọn họ phải chịu trách nhiệm. Còn người phụ nữ cực đoan và đầu bếp kia đã được đưa đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung.
Khi Giản Ưu và Terry đến bệnh viện C đã là nửa tiếng sau, quãng đường vốn hơn mười phút nhưng do trên đường quá đông, rất nhiều người đổ về công viên Millink.
Giản Ưu hỏi thăm tình hình, biết được phòng bệnh của Cận An liền dẫn Terry đi. Trong phòng bệnh, Cận An nằm trên giường còn chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt, không có chút máu, ngay cả môi cũng xanh tím. Khi Terry thấy anh liền khóc, đến bên cạnh giường, cẩn thận xoa tay Cận An, "Huhu, chú Ansel, Terry đến thăm chú này."
Còn Giản Ưu đã đứng sững ra trước cửa, thất thần nhìn người đàn ông trên giường bệnh, cô thật không ngờ, hóa ra chú Ansel trong miệng Terry chính là Ansel này. Cô bừng tỉnh, đi đến đặt tay lên vai Terry, cúi người xoa dịu cậu: "Terry đừng khóc, sẽ làm phiền chú Ansel nghỉ ngơi, chú không sao rồi nên con đừng lo."
Terry hít mũi, mắt hồng hồng, cậu hổn hển, sụt sịt nói, "Thật không ạ? Chú Ansel thật sự không sao chứ ạ?" Thấy Miêu Miêu nhà cậu gật đầu, Terry cuối cùng đã yên tâm, cũng ngừng khóc, nhưng vẫn kéo tay Cận An, tựa vào giường bệnh, trong miệng nói: "Chú Ansel, không sao rồi, chú phải mau khỏe lại nhé."
"Ừ." Giọng nói nhẹ nhàng hơi khàn vang lên, Terry và Giản Ưu cùng nhìn, người đàn ông trên giường bệnh đã mở mắt, trong mắt anh rất dịu dàng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười khiến người ta cảm thấy yên tâm, đây là sức mạnh của người đàn ông này, sức mạnh thuộc về Ansel, hóa ra, sức mạnh này chưa từng biến mất, chỉ đôi khi anh không có cách nào khiến nó tuôn ra mà thôi.
Cận An dời mắt khỏi Terry mới phát hiện cô gái đi cùng Terry là bác sĩ Katrina, vậy thì, Miêu Miêu trong miệng Terry chính là cô sao? Cận An cảm thấy buồn cười, bởi vì bác sĩ Katrina nhìn qua có vẻ không xứng với nick name đáng yêu như thế. Chẳng qua, tương lai không lâu, Cận An mới phát hiện, Terry nói không có sai, Ưu Ưu của anh thật ra rất thích hợp với nick name Miêu Miêu này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Năm 2010 sắp qua để chào đón tết nguyên đán năm 2011, thành phố C rất náo nhiệt, vì dù sao cũng mới hết lễ Giáng sinh không bao lâu. Ở hồ nhân tạo to lớn bên trong công viên Millink thành phố C, cột nước màu bạc bắn lên trời, khi nước rơi xuống được ánh đèn bên dưới rọi vào, chúng như một màn mưa cầu vồng, đẹp vô cùng. Công viên tụ tập rất nhiều người, họ cùng trải qua ngày cuối cùng của năm 2010, sau đó cùng đếm ngược, chào đón ngày đầu tiên của năm 2011.
Cận An tìm một chỗ ngồi ngoài trời trong nhà hàng, nhìn dòng người vui vẻ náo nhiệt xung quanh, có hơi thất thần, những khuôn mặt vui vẻ phấn khởi như thế, dường như đã lâu rồi anh chưa có. Nhớ lại quãng thời gian mười năm làm ca sĩ, ngày nào cũng bận như ngày hội, không có giây nào ngừng, cho dù là Tết Nguyên Đán, anh vẫn phải chuẩn bị hết sức cho buổi diễn đầu năm. Cuộc sống bây giờ lại có hơi giống như đang mơ.
Cho đến khi nhân viên phục vụ đến hỏi anh muốn ăn gì thì Cận An mới tỉnh lại, anh nhìn những món ăn tinh xảo trong menu do phục vụ đưa đến, có lẽ bị không khí hân hoan tưng bừng ảnh hưởng, anh có thêm chút khẩu vị, khép thực đơn lại, nói với phục vụ: "Cho tôi một đĩa cá nướng chanh." Vị bác sĩ Katrina kia đã từng nói, khi không muốn ăn có thể ăn thử thức ăn có chút vị chua, nó sẽ kích thức ăn uống.
Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, "Vâng, xin anh chờ một lát." Khi phục vụ ôm thực đơn đi thì lén nhìn Cận An mấy lần, trong lòng nghĩ, đây là đàn ông Châu Á à? Trông thật đẹp trai.
Cận An thử thả lỏng, tựa lưng vào ghế, tìm một tư thế thoải mái, điện thoại đúng lúc vang lên, đây là chuông điện thoại anh cài riêng khi có thông báo về tin tức Terry đăng lên Wein, khóe miệng đã giương lên, anh cầm điện thoại, vào Wein, Terry gửi tin nhắn trò chuyện đến, khẽ ấn nhẹ một cái, trong điện thoại liền phát ra giọng nói trẻ con của Terry.
"Chú Ansel, còn bốn tiếng nữa là sang năm mới, bây giờ cháu đang cùng Miêu Miêu đến công viên Millink, chúng cháu sẽ cùng mọi người ở đây đếm ngược chào đón năm mới, chú ơi, chú có đến đón năm mới cùng Terry không?"
Cận An muốn gửi tin nhắn thoại cho Terry, nhưng xung quanh quá ồn ào, anh sợ Terry không nghe rõ, đành phải gõ chữ, anh viết: "Terry, chú ở công viên Millink rồi, trong một nhà hàng ngoài trời tên là Melo Meet, chú rất muốn đón năm mới cùng Terry."
Terry nhanh chóng trả lời lại, cậu nói: "Hi hi, quá tốt rồi, chú ở đó chờ cháu nhé, cháu và Miêu Miêu sắp đến rồi!"
Cận An trở nên dịu dàng, trả lời Terry: "Được."
Terry đang ngồi trên chiếc xe limousine màu trắng cầm điện thoại cười thật đáng yêu, sau đó chớp mắt với Giản Ưu, "Miêu Miêu, chúng ta đi tìm chú Ansel rồi cùng đón năm mới với chú ấy nhé!" Cậu nhóc còn ngầm biểu dương mình đã làm quá tốt, không ngờ chú Ansel ở công viên Millink rồi, có phải đó chính là duyên phận không nhỉ? Xem ra ngay cả Thượng Đế đáng yêu cũng muốn cậu giới thiệu chú Ansel cho Miêu Miêu làm quen.
Giản Ưu thừa dịp đèn đỏ xoay lại bóp má cậu nhóc, "Con thích chú Ansel đến vậy hả? Có phải còn thích chú ấy hơn cả mẹ không?"
Cậu nhóc bị bẹo má, đôi mắt đen lúng liếng mở to, "Terry vẫn thích Miêu Miêu nhất, Miêu Miêu không nên ghen."
Giản Ưu phì cười, cắn một cái lên cái má trắng mập như bánh bao, "Biết rồi, không ghen, dẫn con đi tìm chú Ansel được chưa."
Hai mắt Terry phát sáng, ngoan ngoãn ngồi im, hai chân vung vẩy, trong miệng ngân nga, Giản Ưu nghe một lúc, cảm thấy hình như có hơi giống bài "Beautiful Word" phát tối qua ở nhà.
Vừa rồi nghe Terry gửi tin nhắn thoại cho chú Ansel của cậu cô hơi sững sờ, nghe đến cái tên "Ansel" trái tim cô nhảy lên một cái, sau đó gương mặt Ansel hiện lên trong đầu, chiếm cứ tinh thần cô.
Nói đúng ra, cô và Ansel đều là lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng không ngờ ấn tượng người đó tạo cho cô lại sâu sắc đến thế, gương mặt tái nhợt, quầng mắt thâm mệt mỏi, sự u buồn và ảm đạm trong đôi mắt, tâm tình sa sút, cô đều nhớ rất rõ. Chẳng lẽ bị Raymon đoán trúng? Cô đã động lòng với Ansel? Bây giờ Ansel đang là bệnh nhân của cô.
Giản Ưu cau mày, đè nén tâm tình đó xuống, cô không nên nghĩ đến nó, cô và anh chỉ là quan hệ bạn bè, chính xác là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, bây giờ việc cô phải làm là dùng sự chuyên môn của mình giúp đỡ người đàn ông đó.
Chiếc xe limousine trắng đi một mạch, một giờ sau liền vào bãi đỗ xe công viên Millink, may mắn là tìm được chỗ đỗ.
Cậu nhóc Terry rất phấn khởi vì lát nữa là được gặp chú Ansel, hơn nữa hai người còn có thể đi trượt băng, hôm nay sân trượt băng trong công viên mở cả ngày. Cậu lấy điện thoại gửi tin lên Wein Cận An: "Chú Ansel, cháu và Miêu Miêu đến rồi, Terry chuẩn bị đi tìm chú đây."
Nhưng một lúc sau, Terry phụng phịu mặt, tỏ ra "tôi không vui", cậu chờ lâu rồi mà chú Ansel còn chưa trả lời, bình thường chỉ mấy giây sau là chú Ansel trả lời rồi.
Giản Ưu nhìn bộ mặt đáng yêu "Tôi bị tổn thương, tôi không vui" liền dắt tay cậu đi, "Chú Ansel của con có nói đang ở đâu chờ con không?"
"Chú ấy nói chú ấy đang ở một nhà hàng ngoài trời tên là Melo Meet chờ Terry."
"Vậy chúng ta cứ qua đó thôi." Cô biết nhà hàng Melo Meet này ở đâu, trước đó mấy ngày đã đi cùng bạn đến, cô dắt tay cậu nhóc đi theo đường trong trí nhớ, không quên an ủi cậu nhóc: "Có lẽ chú Ansel của con không nghe được tiếng thông bao có tin nhắn nên mới không nhắn lại, bây giờ xung quang nhà hàng chắc chắn rất ồn ào, cho nên Terry không cần phải buồn."
Terry ngước mặt nhìn Giản Ưu, hầm hừ, kiêu ngạo nói: "Terry không có trách chú Ansel, cũng không buồn, bây giờ rất nhiều người, âm thanh ầm ĩ, chú Ansel không nghe được không phải lỗi của chú."
Giản Ưu bóp mũi Terry một cái, cậu nhóc lại giả bộ nữa, nhưng thật sự rất đáng yêu.
Tuy nhiên Giản Ưu và Terry không ngờ, khi đến Melo Meet, phát hiện không ít người đang túm lại một chỗ, Giản Ưu là con gái lại dẫn theo trẻ con tự nhiên không dám chen vào, sợ ngã sẽ không tốt. Song Giản Ưu vẫn nghe được tiếng nghị luận xung quanh.
"Vừa rồi ở đây làm sao thế?"
"Hình như có một người đàn ông Châu Á bị ngộ độc, sốc ngay tại chỗ, vừa rồi mới được đưa lên xe cấp cứu, tôi nhìn từ xa, sắc mặt anh ta tái nhợt rất đáng sợ."
"Hả? Sao lại bị ngộ độc? Danh tiếng của Melo Meet rất tốt, an toàn hợp vệ sinh, tôi đã ăn ở đây nhiều lần rồi cũng chưa từng thấy trường hợp nào ngộ độc."
"Nghe nói chuyện này có liên quan với đầu bếp, phục vụ nhà hàng bắt được người phụ nữ đầu độc, cô ta vừa nãy cười thảm thiết, la hét nói đầu bếp phụ bạc cô ta, còn hại chết con của cô ta, cho nên cũng muốn đầu bếp mất hết danh dự, khiến người ăn thức ăn do anh ta làm chết..."
"Thật hết nói nổi, có cừu oán cũng không thể gây hại đến tính mạng của người khác, người đàn ông Châu Á ấy thật đáng thương, bị tình cừu này liên lụy..."
Nhóc Terry nghe thấy, khi nghe nói đến người đàn ông Châu Á liền cứng đờ người, nắm chặt tay Giản Ưu, "Miêu Miêu, có phải họ đang nói đến chú Ansel không?" Cho nên chú Ansel mới không trả lời tin nhắn của cậu? Terry càng nghĩ càng cảm thấy người đàn ông Châu Á bị ngộ độc ấy chính là Cận An, sợ quá liền khóc, "Huhu, chú Ansel..."
Giản Ưu vội vàng ôm cậu nhóc dỗ dành, nhẹ nhàng xoa lưng cậu, "Terry đừng khóc, chúng ta đi hỏi xem người đó có phải chú Ansel không nhé? Trước tiên con đừng khóc."
Cậu nhóc tựa đầu vào cổ Giản Ưu, thút thít gật đầu, dáng vẻ đáng thương, trong miệng vẫn nhắc mãi: "Chú Ansel... huhu... chú..."
Giản Ưu thở dài, chấp nhận chen vào vòng vây người đi vào Melo Meet, cô hỏi một phục vụ: "Xin hỏi, người đàn ông bị ngộ độc tên là gì?"
Nhân viên phục vụ thấy Giản Ưu giống người châu Á, nghĩ là vợ con của người đàn ông vừa rồi liền nói: "Tôi không rõ, anh ta bị sốc tại chỗ, không thể hỏi được gì, xin hỏi cô có phải vợ anh ta không? Chúng tôi ban nãy còn phát hiện điện thoại của anh ta bị rơi."
Giản Ưu muốn phủ nhận nhưng quỷ thần xui khiến thế nào lại không nói, còn cầm điện thoại di động mà nhân viên phục vụ kia đưa, điện thoại không khóa, cho nên Giản Ưu mở màn hình liền thấy thông báo - thông báo của Wein, Terry gửi cho bạn một tin nhắn thoại.
Con ngươi Giản Ưu co rụt lại, bỏ điện thoại vào túi, vỗ vỗ lên lưng cậu nhóc người đang cứng đờ, "Xin hỏi anh ấy được đưa đến bệnh viện nào?"
Nhân viên phục vụ thấy thế, nghĩ là mình đoán đúng, đây chính là vợ con của người kia, vội vàng nói: "Anh ta được đưa đến bệnh viện C."
Giản Ưu gật đầu, cám ơn phục vụ, ôm Terry ra bãi đậu xe, bước chân nhanh hơn, cô nói với Terry: "Terry không phải sợ, chúng ta đến bệnh viện thăm chú Ansel nhé?"
Terry ngước mặt đẫm nước mắt lên, âm giọng trẻ con nức nở nói: "Vâng ạ."
Bệnh viện C, Cận An đã được phẫu thuật rửa ruột xong, được đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi, tất nhiên toàn bộ chi phí do giám độc Melo Meet đi cùng phụ trách, dù sự việc thế nào, nếu xảy ra ở Melo Meet, chính là do thức ăn của họ tạo nên, bọn họ phải chịu trách nhiệm. Còn người phụ nữ cực đoan và đầu bếp kia đã được đưa đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung.
Khi Giản Ưu và Terry đến bệnh viện C đã là nửa tiếng sau, quãng đường vốn hơn mười phút nhưng do trên đường quá đông, rất nhiều người đổ về công viên Millink.
Giản Ưu hỏi thăm tình hình, biết được phòng bệnh của Cận An liền dẫn Terry đi. Trong phòng bệnh, Cận An nằm trên giường còn chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt, không có chút máu, ngay cả môi cũng xanh tím. Khi Terry thấy anh liền khóc, đến bên cạnh giường, cẩn thận xoa tay Cận An, "Huhu, chú Ansel, Terry đến thăm chú này."
Còn Giản Ưu đã đứng sững ra trước cửa, thất thần nhìn người đàn ông trên giường bệnh, cô thật không ngờ, hóa ra chú Ansel trong miệng Terry chính là Ansel này. Cô bừng tỉnh, đi đến đặt tay lên vai Terry, cúi người xoa dịu cậu: "Terry đừng khóc, sẽ làm phiền chú Ansel nghỉ ngơi, chú không sao rồi nên con đừng lo."
Terry hít mũi, mắt hồng hồng, cậu hổn hển, sụt sịt nói, "Thật không ạ? Chú Ansel thật sự không sao chứ ạ?" Thấy Miêu Miêu nhà cậu gật đầu, Terry cuối cùng đã yên tâm, cũng ngừng khóc, nhưng vẫn kéo tay Cận An, tựa vào giường bệnh, trong miệng nói: "Chú Ansel, không sao rồi, chú phải mau khỏe lại nhé."
"Ừ." Giọng nói nhẹ nhàng hơi khàn vang lên, Terry và Giản Ưu cùng nhìn, người đàn ông trên giường bệnh đã mở mắt, trong mắt anh rất dịu dàng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười khiến người ta cảm thấy yên tâm, đây là sức mạnh của người đàn ông này, sức mạnh thuộc về Ansel, hóa ra, sức mạnh này chưa từng biến mất, chỉ đôi khi anh không có cách nào khiến nó tuôn ra mà thôi.
Cận An dời mắt khỏi Terry mới phát hiện cô gái đi cùng Terry là bác sĩ Katrina, vậy thì, Miêu Miêu trong miệng Terry chính là cô sao? Cận An cảm thấy buồn cười, bởi vì bác sĩ Katrina nhìn qua có vẻ không xứng với nick name đáng yêu như thế. Chẳng qua, tương lai không lâu, Cận An mới phát hiện, Terry nói không có sai, Ưu Ưu của anh thật ra rất thích hợp với nick name Miêu Miêu này.