Đêm khuya, Terry đã thấy buồn ngủ, Giản Ưu nói với cậu: "Terry, chúng ta qua nhà cụ ngủ nhé, dậy rồi sẽ đến thăm chú Ansel sau được không?"
Terry còn muốn ở lại ngủ cùng Cận An, nhưng Cận An và Miêu Miêu đều muốn cậu về nhà ngủ nên cậu quyết định làm bé ngoan, cho Giản Ưu ôm về, tất nhiên không quên nói với Cận An: "Chú Ansel, Terry về ngủ đây, chú cũng nhớ ngủ đi nhé, đến sáng cháu lại tới chơi với chú."
"Ừ. Mau về nghỉ đi." Sau khi tạm biệt, Cận An nhìn Giản Ưu ôm Terry đi, căn phòng chìm vào bóng tối, anh nhắm mắt, chống lại cái lạnh đang vọt lên đầu, tự nói với mình, đợi trời sáng Terry sẽ đến, cậu bé ấy là tiểu Thiên sứ.
Giản Ưu lái xe liếc sang Terry đã ngủ, trong lòng suy nghĩ, quên hỏi anh có ai chăm sóc chưa, ban ngày đến thì có cần mang theo chút đồ ăn không? Không biết anh có thể ăn được gì? Hoặc có thể để Terry bón cho anh, sức ảnh hưởng của Terry với anh rất lớn.
Giản Ưu và Terry đến nhà Raymon ăn ngủ dậy thì đã là trưa ngày 1 tháng 1 năm 2011, Giản Ưu nghĩ, theo tình huống tối qua, cô đoán Cận An chắc là không có người quên ở bên này chăm sóc, cho nên có lẽ cô nên đem theo vài thứ, tối qua cô có hỏi bác sĩ, sau khi bệnh nhân rửa ruột 24 tiếng mới ăn được chút thức ăn lỏng, vậy thì để tối cô đến thăm anh, nhân tiện đem theo canh, khoảng mười giờ anh mới có thể uống.
Nghĩ tới đây Giản Ưu liền dẫn theo cả Terry đến chợ truyền thống người Hoa vì cô muốn mua thuốc Bắc, cậu vừa nghe cô bảo đi mua nguyên liệu nấu canh cho Cận An liền bám dính không buông. Nói thế nào nhỉ, tuy Giản Ưu sinh sống ở nước M, nhưng con người cô là người nước Z, cho nên cô vẫn luôn nghiên cứu những món ăn Trung quốc, nhất là từ sau khi biết bà chủ Á Đình của quán coffee, càng học được rất nhiều, cho nên Giản Ưu cũng là một cao thủ về thực bổ dưỡng sinh của Trung Quốc.
Bọn họ đi chợ truyền thống, mua nhiều Quế Viên Nhục [1], táo đỏ và củ từ, củ từ bổ tỳ (lá lách) và dạ dày, long nhãn táo đỏ bổ khí huyết, kiện tỳ vị [2], hẳn không gì tốt hơn.
[1] Quế Viên Nhục: thịt của quả long nhãn được sấy khô
[2] Tỳ vị: Vị được sách cổ mô tả là một cơ quan rỗng, trên tiếp với thực quản, dưới thông với tiểu trường, miệng trên gọi là "bí môn", miệng dưới gọi là "u môn", bí môn còn gọi là "thượng quản", u môn còn gọi là "hạ quản", cả ba vùng gọi là "vị quản". Thức ăn từ miệng qua thực quản rồi vào vị, được vị làm chín nhừ, cho nên vị gọi là "đại thượng", là cái kho lớn, cái "bể chứa đồ ăn".
Tỳ là một cơ quan đặc nằm bên trái của vị có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng, YHCT gọi là có công năng vận hóa. Tỳ và vị hợp tác với nhau để hoàn thành chức năng tiêu hóa, hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng. (nguồn: nambaoduoc.com)
Giản Ưu làm một bữa cơm thường của nước Z cho Terry và Raymon, trời cũng đã chập tối, cô bắt đầu hầm Quế Táo Sơn Dược Thang [3], bỏ vào chút thịt heo, nấu thêm cháo, chuẩn bị xong mới bỏ vào phích giữ nhiệt mới mua, mang theo Terry lái xe đến bệnh viện C.
[3] canh được hầm bởi long nhãn, táo đỏ và củ từ.
Trong phòng bệnh, Cận An tựa người vào gối, đang xem tạp chí do bệnh viện cung cấp, nghe thấy tiếng đập cửa, anh ngẩng lên liền thấy ngay khuôn mặt tươi cười của Terry và Giản Ưu sau cậu.
Terry cầm một cái phích giữ nhiệt nhỏ, cậu hào hứng chạy vào, đưa phích giữ nhiệt như dâng vật báu cho Cận An, nói: "Chú Ansel, Miêu Miêu nấu cháo và Quế Táo Sơn Dược Thang, sau khi chú ăn sẽ khỏe mau hơn."
Giản Ưu cũng đã vào, mở cái bàn nhỏ trên giường ra mới đặt phích lên, lúc này Terry đã ngoan ngoãn leo lên ghế ngồi. Giản Ưu nói với Cận An: "Bác sĩ bảo sau 24 tiếng anh mới có thể ăn chút thức ăn lỏng, anh nên ăn nhiều một chút, đây đều là đồ làm ấm dạ dày."
Cận An cười gật đầu, ngửi thấy mùi thơm từ canh, cảm giác muốn nôn ói hiếm khi nào lại không có, anh nhìn Terry lại nhìn Giản Ưu, cũng không biết nguyên nhân có phải vì hai người đang ở đây.
Giản Ưu mở phích giữ nhiệt, đổ canh ra, đặt thìa lên đưa cho Cận An, cô nghĩ nên uống canh trước, nếu đói thì ăn thêm chút cháo sau.
Cận An nói tiếng cám ơn, múc từng thìa, lễ nghi uống canh của anh rất tốt, không hề phát ra chút tiếng động nào. Giản Ưu cảm thấy nhìn anh uống canh giống như đang xem hình ảnh về một quý tộc. Chốc lát sau anh đã uống xong, Giản Ưu nhìn ra, hình như anh vừa thở phào, trên nét mặt toát ra vẻ hài lòng, lúc đó cô liền nghĩ ngay đến khi lần đầu tiên gặp mặt anh nói, anh ăn không được ngon miệng, đôi khi thấy buồn nôn, cho nên nói, canh cô làm có thể khiến anh ăn ngon sao?
"Còn muốn uống nữa không?"
"Không cần, vậy là đủ." Cận An cười lắc đầu, anh biết tình huống của mình, bây giờ có thể chứ nếu ăn nhiều, anh sợ anh sẽ nôn ra trước mặt bọn họ, anh không muốn dọa Terry.
Giản Ưu ít nhiều đoán được suy nghĩ của anh, cũng không khuyên anh nữa, thu dọn đồ xong mới nói: "Canh và cháo đều để trong phích giữ nhiệt, nếu anh đói thì lấy ra ăn."
Cận An gật đầu, quay lại nhìn mới phát hiện Terry đang bệ má nhìn mình và Giản Ưu chăm chú, mắt cậu rất sáng, giống như đang cười trộm, cho nên Cận An liền hỏi: "Terry, cháu đang nghĩ gì thế?"
Terry cười hì hì, liếc sang Giản Ưu, cố ý đến gần tai Cận An nói nhỏ: "Chú Ansel, chú có thấy ban nãy Miêu Miêu giống như một... cô vợ hiền lành đang chăm sóc chú không? Miêu Miêu tốt lắm đó, chú Ansel có muốn theo đuổi Miêu Miêu không?" Cậu nhóc rõ là không phút nào quên muốn ghép đôi Miêu Miêu nhà cậu và chú Ansel.
Cận An bật cười, cậu nhóc thật tinh quái, nghĩ gì thế không biết? Anh nói: "Terry, đừng nói lung tung, Katrina là vợ của bố cháu." Anh còn chưa biết đằng sau câu nói này của Terry còn tiết lộ thông tin.
Terry lẩm bẩm: "Vợ của bố là mẹ, không phải Miêu Miêu." Chờ đã, chẳng lẽ chú Ansel cho rằng Miêu Miêu là mẹ cậu? Cậu liền phản ứng, vội vàng nhỏ giọng nói: "Chú Ansel, chú nghĩ lầm rồi, Miêu Miêu đúng là mẹ nhưng không phải mẹ ruột của cháu."
Cận An cũng phản ứng, anh nhìn Giản Ưu, thấy cô vẫn mỉm cười nhìn bọn họ thì thầm với nhau, im lặng không làm phiền, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Anh nghiêng đầu nhìn Terry, nói: "Terry, bây giờ chú chưa có thích mẹ cháu, với lại mẹ cháu là bác sĩ của chú." Cận An có nghe nói đến nguyên tác của bác sĩ tâm lý, trong nguyên tắc của họ sẽ không xảy ra mối quan hệ bên ngoài bác sĩ và bệnh nhân.
Terry dẩu môi, "Nhưng Miêu Miêu rất tốt, vì sao chú không thích Miêu Miêu? Miêu Miêu rất thích chú đấy."
Cận An lại phì cười, "Terry, mẹ cháu thích bài hát của chú thôi, chú cũng chưa thích mẹ cháu, nhưng thích đó không phải thích giữa nam và nữ, hiểu không?" Anh cảm thấy cậu nhóc biết rất nhiều thứ, nhưng cậu không hiểu, chỉ tỉnh tỉnh mê mê khám phá thế giới của người lớn.
Mặt Terry phịnh ra như quả bóng cao su, cậu không hiểu, trên Wein cậu thấy rất nhiều tin tức liên quan đến bạn bè trai gái, vợ chồng, cậu cảm thấy Miêu Miêu và chú Ansel có quan hệ rất giống như thế mà! Với lại nếu chú Ansel thích Miêu Miêu, vậy thì sau này bọn họ sẽ ở cùng nhau, cậu thích chú Ansel lắm, không muốn phải rời xa chú ấy.
Cận An xoa tóc cậu, không giải thích thêm, khi Terry lớn thêm chút nữa sẽ hiểu.
Giản Ưu thấy đã muộn mới đưa Terry đi, để lại hai phích giữ nhiệt.
Cận An nằm ở trên giường, không biết thế nào lại nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với Terry, Katrina... là người mới gặp không nhiều, nhưng cô tạo cho anh ấn tượng rất tốt, hơn nữa, không biết có phải vì cô cũng mang dòng máu nước Z, cho nên hôm ấy anh mới suôn sẻ biểu đạt những vấn đề mình gặp phải với cô, lại thêm hôm nay biết cô còn là mẹ Terry, trái tim phòng ngự được mở cho Terry dường như cũng chuyển sang cả Katrina, anh nghĩ, có lẽ anh có thể nhờ sự trợ giúp của cô mà vượt qua chướng ngại trong lòng.
Nhưng sự việc nào có đơn giản như thế? Ngay khi Cận An chuẩn bị ngủ, tại nước Z xa xôi xảy ra một chuyện, một chuyện vừa thô tục vừa buồn cười.
Giữa trưa ngày 1 tháng 1 năm 2011, đa số mọi người đều đang chúc mừng năm mới, chào đón ngày nghỉ lễ, server Wein trong khu nước Z thiếu chút nữa thì sập, nguyên nhân là từ một status Wein của một tiểu minh tinh hạng ba, status này dẫn đến vô số người quét Wein, quét câu trả lời, quét bình luận.
Tiểu minh tinh hạng ba này là nữ phụ độc ác trong một bộ phim thần tượng tuổi trẻ, sau này do dáng dấp không tệ, bám lấy một anh giàu, được anh giàu nâng lên làm ca sĩ, hát mấy bài, không đỏ không lửa chiếm được cái vị trí hạng ba, cô ta tên là Thân Tinh.
Mười năm trước Thân Tinh nghe được bài hát của Ansel đã muốn vào làng giải trí, cô ta muốn đến gần Ansel, cô ta vô cùng thích Ansel, nghĩ rằng không ai có thể thích anh như cô ta, vào năm 2009, Thân Tinh còn thi vào học viện âm nhạc Hải Thành, cô ta rất thông minh, nắm bắt cơ hội, tham gia tuyển chọn diễn viên cho bộ phim thần tượng tuổi trẻ, giở chút thủ đoạn, nhận được một vai bước vào làng giải trí, sau đó đem hết thủ đoạn bám lấy trai nhà giàu, dưới sự trợ giúp của người đó tiến vào làng âm nhạc, chẳng qua là để đến gần Ansel hơn.
Thế nhưng, khi cô ta tự cho rằng mình nỗ lực từng bước từng bước đến gần Ansel, sắp sửa có được tình yêu của Ansel, Ansel lại tuyên bố rời khỏi làng âm nhạc! Cô ta phẫn nộ, cô ta không hiểu, cô ta cảm thấy mọi cố gắng của cô ta đều bị Ansel phụ bạc, nhưng cô ta không tìm được Ansel, không ai biết Ansel ở đâu, công ty Phi Dương kín như miệng bình, fan hâm mộ khắp nơi xem đoạn video tạm biệt của Ansel cũng bình tĩnh lại, nhưng trên Wein vẫn phát lại các hình ảnh video âm nhạc.
Nhưng Thân Tinh không cam lòng, cô ta nhốt mình trong nhà, từ hôm Giáng Sinh cho đến năm mới, cuối cùng cô ta ra ngoài, trên gương mặt nở nụ cười khó hiểu, cô ta đứng bên song cửa sổ nhìn mưa tuyết bên ngoài, trong lòng lạnh băng. Cô ta tự lẩm bẩm: "Ansel, em sẽ tìm được anh, anh thấy câu nói của em, nhất định sẽ xuất hiện gặp em, em yêu anh đến vậy mà..."
Thân Tinh rốt cuộc đã làm gì? Thật ra rất đơn giản, cô ta phát lên Wein một dòng status, kết hợp với hình ảnh, nội dụng là như vậy, cô ta nói: "Ansel, trước giờ em không biết anh yêu em đến thế, trước mặt anh em thật tự ti, không có một chút tự tin nào, em bình thường như thế làm sao xứng được với Thiên vương mang ánh sáng rực rỡ là anh? Nhưng em không ngờ anh lại vì em mà rời khỏi làng giải trí, anh không biết em vui mừng thế nào đâu, Ansel, em chấp nhận lời cầu hôn của anh."
Còn nội dung hình ảnh là một bó hồng, một người đàn ông quỳ gối không thấy rõ mặt, nhưng hình thể nhìn qua có vài phần giống Cận An, có hình ảnh hai bàn tay siết chặt, tay người đàn ông thon dài, có hơi giống tay Cận An, cuối cùng là ảnh người đàn ông hôn người phụ nữ, cả hai đều không rõ mặt, nhưng đường nét của người đàn ông quả thực giống Cận An.
Thế là, một dòng trạng thái, những hình ảnh như thế trên Wein lập tức dâng lên làn sóng trong làng giải trí, vô số fan hâm mộ Ansel xuất hiện đánh giá, tức giận... Nhưng không thể nghi ngờ, đây là chuyện nóng nhất kể từ sau sự kiện Ansel rút khỏi giới âm nhạc.
Đêm khuya, Terry đã thấy buồn ngủ, Giản Ưu nói với cậu: "Terry, chúng ta qua nhà cụ ngủ nhé, dậy rồi sẽ đến thăm chú Ansel sau được không?"
Terry còn muốn ở lại ngủ cùng Cận An, nhưng Cận An và Miêu Miêu đều muốn cậu về nhà ngủ nên cậu quyết định làm bé ngoan, cho Giản Ưu ôm về, tất nhiên không quên nói với Cận An: "Chú Ansel, Terry về ngủ đây, chú cũng nhớ ngủ đi nhé, đến sáng cháu lại tới chơi với chú."
"Ừ. Mau về nghỉ đi." Sau khi tạm biệt, Cận An nhìn Giản Ưu ôm Terry đi, căn phòng chìm vào bóng tối, anh nhắm mắt, chống lại cái lạnh đang vọt lên đầu, tự nói với mình, đợi trời sáng Terry sẽ đến, cậu bé ấy là tiểu Thiên sứ.
Giản Ưu lái xe liếc sang Terry đã ngủ, trong lòng suy nghĩ, quên hỏi anh có ai chăm sóc chưa, ban ngày đến thì có cần mang theo chút đồ ăn không? Không biết anh có thể ăn được gì? Hoặc có thể để Terry bón cho anh, sức ảnh hưởng của Terry với anh rất lớn.
Giản Ưu và Terry đến nhà Raymon ăn ngủ dậy thì đã là trưa ngày tháng năm , Giản Ưu nghĩ, theo tình huống tối qua, cô đoán Cận An chắc là không có người quên ở bên này chăm sóc, cho nên có lẽ cô nên đem theo vài thứ, tối qua cô có hỏi bác sĩ, sau khi bệnh nhân rửa ruột tiếng mới ăn được chút thức ăn lỏng, vậy thì để tối cô đến thăm anh, nhân tiện đem theo canh, khoảng mười giờ anh mới có thể uống.
Nghĩ tới đây Giản Ưu liền dẫn theo cả Terry đến chợ truyền thống người Hoa vì cô muốn mua thuốc Bắc, cậu vừa nghe cô bảo đi mua nguyên liệu nấu canh cho Cận An liền bám dính không buông. Nói thế nào nhỉ, tuy Giản Ưu sinh sống ở nước M, nhưng con người cô là người nước Z, cho nên cô vẫn luôn nghiên cứu những món ăn Trung quốc, nhất là từ sau khi biết bà chủ Á Đình của quán coffee, càng học được rất nhiều, cho nên Giản Ưu cũng là một cao thủ về thực bổ dưỡng sinh của Trung Quốc.
Bọn họ đi chợ truyền thống, mua nhiều Quế Viên Nhục [], táo đỏ và củ từ, củ từ bổ tỳ (lá lách) và dạ dày, long nhãn táo đỏ bổ khí huyết, kiện tỳ vị [], hẳn không gì tốt hơn.
[] Quế Viên Nhục: thịt của quả long nhãn được sấy khô
[] Tỳ vị: Vị được sách cổ mô tả là một cơ quan rỗng, trên tiếp với thực quản, dưới thông với tiểu trường, miệng trên gọi là "bí môn", miệng dưới gọi là "u môn", bí môn còn gọi là "thượng quản", u môn còn gọi là "hạ quản", cả ba vùng gọi là "vị quản". Thức ăn từ miệng qua thực quản rồi vào vị, được vị làm chín nhừ, cho nên vị gọi là "đại thượng", là cái kho lớn, cái "bể chứa đồ ăn".
Tỳ là một cơ quan đặc nằm bên trái của vị có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng, YHCT gọi là có công năng vận hóa. Tỳ và vị hợp tác với nhau để hoàn thành chức năng tiêu hóa, hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng. (nguồn: nambaoduoc.com)
Giản Ưu làm một bữa cơm thường của nước Z cho Terry và Raymon, trời cũng đã chập tối, cô bắt đầu hầm Quế Táo Sơn Dược Thang [], bỏ vào chút thịt heo, nấu thêm cháo, chuẩn bị xong mới bỏ vào phích giữ nhiệt mới mua, mang theo Terry lái xe đến bệnh viện C.
[] canh được hầm bởi long nhãn, táo đỏ và củ từ.
Trong phòng bệnh, Cận An tựa người vào gối, đang xem tạp chí do bệnh viện cung cấp, nghe thấy tiếng đập cửa, anh ngẩng lên liền thấy ngay khuôn mặt tươi cười của Terry và Giản Ưu sau cậu.
Terry cầm một cái phích giữ nhiệt nhỏ, cậu hào hứng chạy vào, đưa phích giữ nhiệt như dâng vật báu cho Cận An, nói: "Chú Ansel, Miêu Miêu nấu cháo và Quế Táo Sơn Dược Thang, sau khi chú ăn sẽ khỏe mau hơn."
Giản Ưu cũng đã vào, mở cái bàn nhỏ trên giường ra mới đặt phích lên, lúc này Terry đã ngoan ngoãn leo lên ghế ngồi. Giản Ưu nói với Cận An: "Bác sĩ bảo sau tiếng anh mới có thể ăn chút thức ăn lỏng, anh nên ăn nhiều một chút, đây đều là đồ làm ấm dạ dày."
Cận An cười gật đầu, ngửi thấy mùi thơm từ canh, cảm giác muốn nôn ói hiếm khi nào lại không có, anh nhìn Terry lại nhìn Giản Ưu, cũng không biết nguyên nhân có phải vì hai người đang ở đây.
Giản Ưu mở phích giữ nhiệt, đổ canh ra, đặt thìa lên đưa cho Cận An, cô nghĩ nên uống canh trước, nếu đói thì ăn thêm chút cháo sau.
Cận An nói tiếng cám ơn, múc từng thìa, lễ nghi uống canh của anh rất tốt, không hề phát ra chút tiếng động nào. Giản Ưu cảm thấy nhìn anh uống canh giống như đang xem hình ảnh về một quý tộc. Chốc lát sau anh đã uống xong, Giản Ưu nhìn ra, hình như anh vừa thở phào, trên nét mặt toát ra vẻ hài lòng, lúc đó cô liền nghĩ ngay đến khi lần đầu tiên gặp mặt anh nói, anh ăn không được ngon miệng, đôi khi thấy buồn nôn, cho nên nói, canh cô làm có thể khiến anh ăn ngon sao?
"Còn muốn uống nữa không?"
"Không cần, vậy là đủ." Cận An cười lắc đầu, anh biết tình huống của mình, bây giờ có thể chứ nếu ăn nhiều, anh sợ anh sẽ nôn ra trước mặt bọn họ, anh không muốn dọa Terry.
Giản Ưu ít nhiều đoán được suy nghĩ của anh, cũng không khuyên anh nữa, thu dọn đồ xong mới nói: "Canh và cháo đều để trong phích giữ nhiệt, nếu anh đói thì lấy ra ăn."
Cận An gật đầu, quay lại nhìn mới phát hiện Terry đang bệ má nhìn mình và Giản Ưu chăm chú, mắt cậu rất sáng, giống như đang cười trộm, cho nên Cận An liền hỏi: "Terry, cháu đang nghĩ gì thế?"
Terry cười hì hì, liếc sang Giản Ưu, cố ý đến gần tai Cận An nói nhỏ: "Chú Ansel, chú có thấy ban nãy Miêu Miêu giống như một... cô vợ hiền lành đang chăm sóc chú không? Miêu Miêu tốt lắm đó, chú Ansel có muốn theo đuổi Miêu Miêu không?" Cậu nhóc rõ là không phút nào quên muốn ghép đôi Miêu Miêu nhà cậu và chú Ansel.
Cận An bật cười, cậu nhóc thật tinh quái, nghĩ gì thế không biết? Anh nói: "Terry, đừng nói lung tung, Katrina là vợ của bố cháu." Anh còn chưa biết đằng sau câu nói này của Terry còn tiết lộ thông tin.
Terry lẩm bẩm: "Vợ của bố là mẹ, không phải Miêu Miêu." Chờ đã, chẳng lẽ chú Ansel cho rằng Miêu Miêu là mẹ cậu? Cậu liền phản ứng, vội vàng nhỏ giọng nói: "Chú Ansel, chú nghĩ lầm rồi, Miêu Miêu đúng là mẹ nhưng không phải mẹ ruột của cháu."
Cận An cũng phản ứng, anh nhìn Giản Ưu, thấy cô vẫn mỉm cười nhìn bọn họ thì thầm với nhau, im lặng không làm phiền, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Anh nghiêng đầu nhìn Terry, nói: "Terry, bây giờ chú chưa có thích mẹ cháu, với lại mẹ cháu là bác sĩ của chú." Cận An có nghe nói đến nguyên tác của bác sĩ tâm lý, trong nguyên tắc của họ sẽ không xảy ra mối quan hệ bên ngoài bác sĩ và bệnh nhân.
Terry dẩu môi, "Nhưng Miêu Miêu rất tốt, vì sao chú không thích Miêu Miêu? Miêu Miêu rất thích chú đấy."
Cận An lại phì cười, "Terry, mẹ cháu thích bài hát của chú thôi, chú cũng chưa thích mẹ cháu, nhưng thích đó không phải thích giữa nam và nữ, hiểu không?" Anh cảm thấy cậu nhóc biết rất nhiều thứ, nhưng cậu không hiểu, chỉ tỉnh tỉnh mê mê khám phá thế giới của người lớn.
Mặt Terry phịnh ra như quả bóng cao su, cậu không hiểu, trên Wein cậu thấy rất nhiều tin tức liên quan đến bạn bè trai gái, vợ chồng, cậu cảm thấy Miêu Miêu và chú Ansel có quan hệ rất giống như thế mà! Với lại nếu chú Ansel thích Miêu Miêu, vậy thì sau này bọn họ sẽ ở cùng nhau, cậu thích chú Ansel lắm, không muốn phải rời xa chú ấy.
Cận An xoa tóc cậu, không giải thích thêm, khi Terry lớn thêm chút nữa sẽ hiểu.
Giản Ưu thấy đã muộn mới đưa Terry đi, để lại hai phích giữ nhiệt.
Cận An nằm ở trên giường, không biết thế nào lại nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với Terry, Katrina... là người mới gặp không nhiều, nhưng cô tạo cho anh ấn tượng rất tốt, hơn nữa, không biết có phải vì cô cũng mang dòng máu nước Z, cho nên hôm ấy anh mới suôn sẻ biểu đạt những vấn đề mình gặp phải với cô, lại thêm hôm nay biết cô còn là mẹ Terry, trái tim phòng ngự được mở cho Terry dường như cũng chuyển sang cả Katrina, anh nghĩ, có lẽ anh có thể nhờ sự trợ giúp của cô mà vượt qua chướng ngại trong lòng.
Nhưng sự việc nào có đơn giản như thế? Ngay khi Cận An chuẩn bị ngủ, tại nước Z xa xôi xảy ra một chuyện, một chuyện vừa thô tục vừa buồn cười.
Giữa trưa ngày tháng năm , đa số mọi người đều đang chúc mừng năm mới, chào đón ngày nghỉ lễ, server Wein trong khu nước Z thiếu chút nữa thì sập, nguyên nhân là từ một status Wein của một tiểu minh tinh hạng ba, status này dẫn đến vô số người quét Wein, quét câu trả lời, quét bình luận.
Tiểu minh tinh hạng ba này là nữ phụ độc ác trong một bộ phim thần tượng tuổi trẻ, sau này do dáng dấp không tệ, bám lấy một anh giàu, được anh giàu nâng lên làm ca sĩ, hát mấy bài, không đỏ không lửa chiếm được cái vị trí hạng ba, cô ta tên là Thân Tinh.
Mười năm trước Thân Tinh nghe được bài hát của Ansel đã muốn vào làng giải trí, cô ta muốn đến gần Ansel, cô ta vô cùng thích Ansel, nghĩ rằng không ai có thể thích anh như cô ta, vào năm , Thân Tinh còn thi vào học viện âm nhạc Hải Thành, cô ta rất thông minh, nắm bắt cơ hội, tham gia tuyển chọn diễn viên cho bộ phim thần tượng tuổi trẻ, giở chút thủ đoạn, nhận được một vai bước vào làng giải trí, sau đó đem hết thủ đoạn bám lấy trai nhà giàu, dưới sự trợ giúp của người đó tiến vào làng âm nhạc, chẳng qua là để đến gần Ansel hơn.
Thế nhưng, khi cô ta tự cho rằng mình nỗ lực từng bước từng bước đến gần Ansel, sắp sửa có được tình yêu của Ansel, Ansel lại tuyên bố rời khỏi làng âm nhạc! Cô ta phẫn nộ, cô ta không hiểu, cô ta cảm thấy mọi cố gắng của cô ta đều bị Ansel phụ bạc, nhưng cô ta không tìm được Ansel, không ai biết Ansel ở đâu, công ty Phi Dương kín như miệng bình, fan hâm mộ khắp nơi xem đoạn video tạm biệt của Ansel cũng bình tĩnh lại, nhưng trên Wein vẫn phát lại các hình ảnh video âm nhạc.
Nhưng Thân Tinh không cam lòng, cô ta nhốt mình trong nhà, từ hôm Giáng Sinh cho đến năm mới, cuối cùng cô ta ra ngoài, trên gương mặt nở nụ cười khó hiểu, cô ta đứng bên song cửa sổ nhìn mưa tuyết bên ngoài, trong lòng lạnh băng. Cô ta tự lẩm bẩm: "Ansel, em sẽ tìm được anh, anh thấy câu nói của em, nhất định sẽ xuất hiện gặp em, em yêu anh đến vậy mà..."
Thân Tinh rốt cuộc đã làm gì? Thật ra rất đơn giản, cô ta phát lên Wein một dòng status, kết hợp với hình ảnh, nội dụng là như vậy, cô ta nói: "Ansel, trước giờ em không biết anh yêu em đến thế, trước mặt anh em thật tự ti, không có một chút tự tin nào, em bình thường như thế làm sao xứng được với Thiên vương mang ánh sáng rực rỡ là anh? Nhưng em không ngờ anh lại vì em mà rời khỏi làng giải trí, anh không biết em vui mừng thế nào đâu, Ansel, em chấp nhận lời cầu hôn của anh."
Còn nội dung hình ảnh là một bó hồng, một người đàn ông quỳ gối không thấy rõ mặt, nhưng hình thể nhìn qua có vài phần giống Cận An, có hình ảnh hai bàn tay siết chặt, tay người đàn ông thon dài, có hơi giống tay Cận An, cuối cùng là ảnh người đàn ông hôn người phụ nữ, cả hai đều không rõ mặt, nhưng đường nét của người đàn ông quả thực giống Cận An.
Thế là, một dòng trạng thái, những hình ảnh như thế trên Wein lập tức dâng lên làn sóng trong làng giải trí, vô số fan hâm mộ Ansel xuất hiện đánh giá, tức giận... Nhưng không thể nghi ngờ, đây là chuyện nóng nhất kể từ sau sự kiện Ansel rút khỏi giới âm nhạc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đêm khuya, Terry đã thấy buồn ngủ, Giản Ưu nói với cậu: "Terry, chúng ta qua nhà cụ ngủ nhé, dậy rồi sẽ đến thăm chú Ansel sau được không?"
Terry còn muốn ở lại ngủ cùng Cận An, nhưng Cận An và Miêu Miêu đều muốn cậu về nhà ngủ nên cậu quyết định làm bé ngoan, cho Giản Ưu ôm về, tất nhiên không quên nói với Cận An: "Chú Ansel, Terry về ngủ đây, chú cũng nhớ ngủ đi nhé, đến sáng cháu lại tới chơi với chú."
"Ừ. Mau về nghỉ đi." Sau khi tạm biệt, Cận An nhìn Giản Ưu ôm Terry đi, căn phòng chìm vào bóng tối, anh nhắm mắt, chống lại cái lạnh đang vọt lên đầu, tự nói với mình, đợi trời sáng Terry sẽ đến, cậu bé ấy là tiểu Thiên sứ.
Giản Ưu lái xe liếc sang Terry đã ngủ, trong lòng suy nghĩ, quên hỏi anh có ai chăm sóc chưa, ban ngày đến thì có cần mang theo chút đồ ăn không? Không biết anh có thể ăn được gì? Hoặc có thể để Terry bón cho anh, sức ảnh hưởng của Terry với anh rất lớn.
Giản Ưu và Terry đến nhà Raymon ăn ngủ dậy thì đã là trưa ngày 1 tháng 1 năm 2011, Giản Ưu nghĩ, theo tình huống tối qua, cô đoán Cận An chắc là không có người quên ở bên này chăm sóc, cho nên có lẽ cô nên đem theo vài thứ, tối qua cô có hỏi bác sĩ, sau khi bệnh nhân rửa ruột 24 tiếng mới ăn được chút thức ăn lỏng, vậy thì để tối cô đến thăm anh, nhân tiện đem theo canh, khoảng mười giờ anh mới có thể uống.
Nghĩ tới đây Giản Ưu liền dẫn theo cả Terry đến chợ truyền thống người Hoa vì cô muốn mua thuốc Bắc, cậu vừa nghe cô bảo đi mua nguyên liệu nấu canh cho Cận An liền bám dính không buông. Nói thế nào nhỉ, tuy Giản Ưu sinh sống ở nước M, nhưng con người cô là người nước Z, cho nên cô vẫn luôn nghiên cứu những món ăn Trung quốc, nhất là từ sau khi biết bà chủ Á Đình của quán coffee, càng học được rất nhiều, cho nên Giản Ưu cũng là một cao thủ về thực bổ dưỡng sinh của Trung Quốc.
Bọn họ đi chợ truyền thống, mua nhiều Quế Viên Nhục [1], táo đỏ và củ từ, củ từ bổ tỳ (lá lách) và dạ dày, long nhãn táo đỏ bổ khí huyết, kiện tỳ vị [2], hẳn không gì tốt hơn.
[1] Quế Viên Nhục: thịt của quả long nhãn được sấy khô
[2] Tỳ vị: Vị được sách cổ mô tả là một cơ quan rỗng, trên tiếp với thực quản, dưới thông với tiểu trường, miệng trên gọi là "bí môn", miệng dưới gọi là "u môn", bí môn còn gọi là "thượng quản", u môn còn gọi là "hạ quản", cả ba vùng gọi là "vị quản". Thức ăn từ miệng qua thực quản rồi vào vị, được vị làm chín nhừ, cho nên vị gọi là "đại thượng", là cái kho lớn, cái "bể chứa đồ ăn".
Tỳ là một cơ quan đặc nằm bên trái của vị có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng, YHCT gọi là có công năng vận hóa. Tỳ và vị hợp tác với nhau để hoàn thành chức năng tiêu hóa, hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng. (nguồn: nambaoduoc.com)
Giản Ưu làm một bữa cơm thường của nước Z cho Terry và Raymon, trời cũng đã chập tối, cô bắt đầu hầm Quế Táo Sơn Dược Thang [3], bỏ vào chút thịt heo, nấu thêm cháo, chuẩn bị xong mới bỏ vào phích giữ nhiệt mới mua, mang theo Terry lái xe đến bệnh viện C.
[3] canh được hầm bởi long nhãn, táo đỏ và củ từ.
Trong phòng bệnh, Cận An tựa người vào gối, đang xem tạp chí do bệnh viện cung cấp, nghe thấy tiếng đập cửa, anh ngẩng lên liền thấy ngay khuôn mặt tươi cười của Terry và Giản Ưu sau cậu.
Terry cầm một cái phích giữ nhiệt nhỏ, cậu hào hứng chạy vào, đưa phích giữ nhiệt như dâng vật báu cho Cận An, nói: "Chú Ansel, Miêu Miêu nấu cháo và Quế Táo Sơn Dược Thang, sau khi chú ăn sẽ khỏe mau hơn."
Giản Ưu cũng đã vào, mở cái bàn nhỏ trên giường ra mới đặt phích lên, lúc này Terry đã ngoan ngoãn leo lên ghế ngồi. Giản Ưu nói với Cận An: "Bác sĩ bảo sau 24 tiếng anh mới có thể ăn chút thức ăn lỏng, anh nên ăn nhiều một chút, đây đều là đồ làm ấm dạ dày."
Cận An cười gật đầu, ngửi thấy mùi thơm từ canh, cảm giác muốn nôn ói hiếm khi nào lại không có, anh nhìn Terry lại nhìn Giản Ưu, cũng không biết nguyên nhân có phải vì hai người đang ở đây.
Giản Ưu mở phích giữ nhiệt, đổ canh ra, đặt thìa lên đưa cho Cận An, cô nghĩ nên uống canh trước, nếu đói thì ăn thêm chút cháo sau.
Cận An nói tiếng cám ơn, múc từng thìa, lễ nghi uống canh của anh rất tốt, không hề phát ra chút tiếng động nào. Giản Ưu cảm thấy nhìn anh uống canh giống như đang xem hình ảnh về một quý tộc. Chốc lát sau anh đã uống xong, Giản Ưu nhìn ra, hình như anh vừa thở phào, trên nét mặt toát ra vẻ hài lòng, lúc đó cô liền nghĩ ngay đến khi lần đầu tiên gặp mặt anh nói, anh ăn không được ngon miệng, đôi khi thấy buồn nôn, cho nên nói, canh cô làm có thể khiến anh ăn ngon sao?
"Còn muốn uống nữa không?"
"Không cần, vậy là đủ." Cận An cười lắc đầu, anh biết tình huống của mình, bây giờ có thể chứ nếu ăn nhiều, anh sợ anh sẽ nôn ra trước mặt bọn họ, anh không muốn dọa Terry.
Giản Ưu ít nhiều đoán được suy nghĩ của anh, cũng không khuyên anh nữa, thu dọn đồ xong mới nói: "Canh và cháo đều để trong phích giữ nhiệt, nếu anh đói thì lấy ra ăn."
Cận An gật đầu, quay lại nhìn mới phát hiện Terry đang bệ má nhìn mình và Giản Ưu chăm chú, mắt cậu rất sáng, giống như đang cười trộm, cho nên Cận An liền hỏi: "Terry, cháu đang nghĩ gì thế?"
Terry cười hì hì, liếc sang Giản Ưu, cố ý đến gần tai Cận An nói nhỏ: "Chú Ansel, chú có thấy ban nãy Miêu Miêu giống như một... cô vợ hiền lành đang chăm sóc chú không? Miêu Miêu tốt lắm đó, chú Ansel có muốn theo đuổi Miêu Miêu không?" Cậu nhóc rõ là không phút nào quên muốn ghép đôi Miêu Miêu nhà cậu và chú Ansel.
Cận An bật cười, cậu nhóc thật tinh quái, nghĩ gì thế không biết? Anh nói: "Terry, đừng nói lung tung, Katrina là vợ của bố cháu." Anh còn chưa biết đằng sau câu nói này của Terry còn tiết lộ thông tin.
Terry lẩm bẩm: "Vợ của bố là mẹ, không phải Miêu Miêu." Chờ đã, chẳng lẽ chú Ansel cho rằng Miêu Miêu là mẹ cậu? Cậu liền phản ứng, vội vàng nhỏ giọng nói: "Chú Ansel, chú nghĩ lầm rồi, Miêu Miêu đúng là mẹ nhưng không phải mẹ ruột của cháu."
Cận An cũng phản ứng, anh nhìn Giản Ưu, thấy cô vẫn mỉm cười nhìn bọn họ thì thầm với nhau, im lặng không làm phiền, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Anh nghiêng đầu nhìn Terry, nói: "Terry, bây giờ chú chưa có thích mẹ cháu, với lại mẹ cháu là bác sĩ của chú." Cận An có nghe nói đến nguyên tác của bác sĩ tâm lý, trong nguyên tắc của họ sẽ không xảy ra mối quan hệ bên ngoài bác sĩ và bệnh nhân.
Terry dẩu môi, "Nhưng Miêu Miêu rất tốt, vì sao chú không thích Miêu Miêu? Miêu Miêu rất thích chú đấy."
Cận An lại phì cười, "Terry, mẹ cháu thích bài hát của chú thôi, chú cũng chưa thích mẹ cháu, nhưng thích đó không phải thích giữa nam và nữ, hiểu không?" Anh cảm thấy cậu nhóc biết rất nhiều thứ, nhưng cậu không hiểu, chỉ tỉnh tỉnh mê mê khám phá thế giới của người lớn.
Mặt Terry phịnh ra như quả bóng cao su, cậu không hiểu, trên Wein cậu thấy rất nhiều tin tức liên quan đến bạn bè trai gái, vợ chồng, cậu cảm thấy Miêu Miêu và chú Ansel có quan hệ rất giống như thế mà! Với lại nếu chú Ansel thích Miêu Miêu, vậy thì sau này bọn họ sẽ ở cùng nhau, cậu thích chú Ansel lắm, không muốn phải rời xa chú ấy.
Cận An xoa tóc cậu, không giải thích thêm, khi Terry lớn thêm chút nữa sẽ hiểu.
Giản Ưu thấy đã muộn mới đưa Terry đi, để lại hai phích giữ nhiệt.
Cận An nằm ở trên giường, không biết thế nào lại nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với Terry, Katrina... là người mới gặp không nhiều, nhưng cô tạo cho anh ấn tượng rất tốt, hơn nữa, không biết có phải vì cô cũng mang dòng máu nước Z, cho nên hôm ấy anh mới suôn sẻ biểu đạt những vấn đề mình gặp phải với cô, lại thêm hôm nay biết cô còn là mẹ Terry, trái tim phòng ngự được mở cho Terry dường như cũng chuyển sang cả Katrina, anh nghĩ, có lẽ anh có thể nhờ sự trợ giúp của cô mà vượt qua chướng ngại trong lòng.
Nhưng sự việc nào có đơn giản như thế? Ngay khi Cận An chuẩn bị ngủ, tại nước Z xa xôi xảy ra một chuyện, một chuyện vừa thô tục vừa buồn cười.
Giữa trưa ngày 1 tháng 1 năm 2011, đa số mọi người đều đang chúc mừng năm mới, chào đón ngày nghỉ lễ, server Wein trong khu nước Z thiếu chút nữa thì sập, nguyên nhân là từ một status Wein của một tiểu minh tinh hạng ba, status này dẫn đến vô số người quét Wein, quét câu trả lời, quét bình luận.
Tiểu minh tinh hạng ba này là nữ phụ độc ác trong một bộ phim thần tượng tuổi trẻ, sau này do dáng dấp không tệ, bám lấy một anh giàu, được anh giàu nâng lên làm ca sĩ, hát mấy bài, không đỏ không lửa chiếm được cái vị trí hạng ba, cô ta tên là Thân Tinh.
Mười năm trước Thân Tinh nghe được bài hát của Ansel đã muốn vào làng giải trí, cô ta muốn đến gần Ansel, cô ta vô cùng thích Ansel, nghĩ rằng không ai có thể thích anh như cô ta, vào năm 2009, Thân Tinh còn thi vào học viện âm nhạc Hải Thành, cô ta rất thông minh, nắm bắt cơ hội, tham gia tuyển chọn diễn viên cho bộ phim thần tượng tuổi trẻ, giở chút thủ đoạn, nhận được một vai bước vào làng giải trí, sau đó đem hết thủ đoạn bám lấy trai nhà giàu, dưới sự trợ giúp của người đó tiến vào làng âm nhạc, chẳng qua là để đến gần Ansel hơn.
Thế nhưng, khi cô ta tự cho rằng mình nỗ lực từng bước từng bước đến gần Ansel, sắp sửa có được tình yêu của Ansel, Ansel lại tuyên bố rời khỏi làng âm nhạc! Cô ta phẫn nộ, cô ta không hiểu, cô ta cảm thấy mọi cố gắng của cô ta đều bị Ansel phụ bạc, nhưng cô ta không tìm được Ansel, không ai biết Ansel ở đâu, công ty Phi Dương kín như miệng bình, fan hâm mộ khắp nơi xem đoạn video tạm biệt của Ansel cũng bình tĩnh lại, nhưng trên Wein vẫn phát lại các hình ảnh video âm nhạc.
Nhưng Thân Tinh không cam lòng, cô ta nhốt mình trong nhà, từ hôm Giáng Sinh cho đến năm mới, cuối cùng cô ta ra ngoài, trên gương mặt nở nụ cười khó hiểu, cô ta đứng bên song cửa sổ nhìn mưa tuyết bên ngoài, trong lòng lạnh băng. Cô ta tự lẩm bẩm: "Ansel, em sẽ tìm được anh, anh thấy câu nói của em, nhất định sẽ xuất hiện gặp em, em yêu anh đến vậy mà..."
Thân Tinh rốt cuộc đã làm gì? Thật ra rất đơn giản, cô ta phát lên Wein một dòng status, kết hợp với hình ảnh, nội dụng là như vậy, cô ta nói: "Ansel, trước giờ em không biết anh yêu em đến thế, trước mặt anh em thật tự ti, không có một chút tự tin nào, em bình thường như thế làm sao xứng được với Thiên vương mang ánh sáng rực rỡ là anh? Nhưng em không ngờ anh lại vì em mà rời khỏi làng giải trí, anh không biết em vui mừng thế nào đâu, Ansel, em chấp nhận lời cầu hôn của anh."
Còn nội dung hình ảnh là một bó hồng, một người đàn ông quỳ gối không thấy rõ mặt, nhưng hình thể nhìn qua có vài phần giống Cận An, có hình ảnh hai bàn tay siết chặt, tay người đàn ông thon dài, có hơi giống tay Cận An, cuối cùng là ảnh người đàn ông hôn người phụ nữ, cả hai đều không rõ mặt, nhưng đường nét của người đàn ông quả thực giống Cận An.
Thế là, một dòng trạng thái, những hình ảnh như thế trên Wein lập tức dâng lên làn sóng trong làng giải trí, vô số fan hâm mộ Ansel xuất hiện đánh giá, tức giận... Nhưng không thể nghi ngờ, đây là chuyện nóng nhất kể từ sau sự kiện Ansel rút khỏi giới âm nhạc.